Chiêu Đệ có lúc lại suy nghĩ một chút, cảm thấy mấy lời của Tiểu Trí nói ra
có phải đã được Phật tổ cho phép hay không, nói cái gì thì liền linh cái đó. Trước đây, trước khi sinh thằng trộm ngốc lừa, Tiểu Trí nói muốn
sinh con trai trước, sau đó lại sinh con gái, bởi vì anh trai mới có thể bảo vệ được em gái, kết quả cô thật sự đã sinh ra một thằng nhóc.
Một tháng trước, Tiểu Trí vừa mới cùng cô thương lượng muốn sinh thêm một
công chúa nhỏ. Bây giờ, cô nhìn que thử thai trên tay, không nhịn được
mà đỡ trán. Việc này… cũng nhanh quá rồi! Lại là hai vạch đậm!
Lúc cơm nước xong, Chiêu Đệ đuổi Tiểu Trí sang phòng khách, để cho anh chăm sóc thằng trộm ngốc lừa, thừa dịp ở phòng bếp dọn dọn đồ ăn với Hạ Cầm, nhỏ giọng báo lại tin tức này cho Hạ Cầm biết.
Hạ Cầm vừa nghe
nói Chiêu Đệ lại mang bầu, nhà họ Trần lại được sinh sôi nảy nở, không
cần nói cũng biết có bao nhiêu vui mừng. Nhưng nghĩ lại, liền cảm thấy
lo lắng một chút. Mặc dù cách lần Chiêu Đệ sinh con trước đã được 4 năm
rồi nhưng dù sao trước đây cũng mắc chứng cung hàn, lần này mang bầu,
đối với thân thể của con bé sẽ không có ảnh hưởng gì không tốt chứ? Cháu trai cháu gái tuy là quan trọng, nhưng so với Chiêu Đệ thì bà vẫn có
chút để ý Chiêu Đệ hơn.
Hạ Cầm sợ lo lắng của mình nói ra sẽ
khiến cho hai đứa bé hoảng sợ nên buổi tối liền thảo luận với Trần
Chung, hợp sức để ngày tiếp theo viện cớ để đưa Chiêu Đệ đến bệnh viện
kiểm tra sức khỏe. Cũng may, kết quả kiểm tra đều bình thường. Hơn nữa,
vì ban đầu khi sinh thằng trộm ngốc lừa, Chiêu Đệ đã bảo dưỡng rất tốt
nên triệu chứng cung hàn đều đã biến mất. Để bọn họ không còn lo lắng,
bác sĩ nói thẳng rằng chỉ cần chú ý, không quá mệt mỏi thì lần sinh nở
này sẽ được bình an.
Có bảo đảm của bác sĩ, hai lão mới an tâm.
Hạ Cầm càng thêm toàn tâm toàn ý giúp đỡ Chiêu Đệ bổ sung dinh dưỡng.
Đến khi Chiêu Đệ bước vào tháng mang thai thứ tư, bụng thế nhưng đã to
hơn nhiều so với khi mang thai thằng trộm ngốc lừa được năm tháng.
Chuyện này khiến dọa Hạ Cầm một trận không nhẹ. Bà nghe nói, khi phụ nữ có
thai được bổ sung dinh dưỡng quá nhiều, toàn bộ đều được hấp thụ vào
người thai phụ thì sẽ khiến cho cholesterol thời kì mang thai trở nên
quá cao, bệnh tiểu đường thời kì mang thai sẽ dẫn đến một loạt hậu quả,
không chỉ không tốt cho thai nhi mà đối với phụ nữ có thai lại càng tạo
thành những tổn thương lớn hơn.
Cho nên, Hạ Cầm liền lấy hẹn khám bệnh, đưa Chiêu Đệ và Tiểu Trí đến bệnh viện xem thử.
Bởi vì lúc trước cái thai còn ít tháng, hơn nữa cả nhà bọn họ trừ Tiểu Trí
ra thì đều không quan tâm đến giới tính của đứa nhỏ nên vẫn còn chưa đi
siêu âm lần nào, chính là để đề phòng những thứ có phóng xạ như thế sẽ
gây ảnh hưởng không tốt đến sự phát triển của thai nhi. Nhưng bây giờ
cái bụng Chiêu Đệ lại to như vậy, không kiểm tra rõ ràng thì không ai
yên lòng được, thành ra mới tới bệnh viện kiểm tra.
Không ngờ, siêu âm lần đầu tiên đã cho biết đây là thai đôi.
Thành phố W mấ ynăm nay không biết làm sao mà rất nhiều gia đình đều muốn
sinh con trai. Có lẽ chuyện này có liên quan đến việc mỗi gia đình chỉ
sinh một con duy nhất, sợ rằng nếu không sinh con trai thì sẽ bị tuyệt
hậu, chỉ là cũng không có chuyện nếu mang thai bé gái thì sẽ phá thai,
sinh non gì đó. Người dân thành phố W phần nhiều đều khá có tiền, sau
khi mang bầu, siêu âm xong thấy vậy thì sẽ ra nước ngoài để sinh con,
còn có thể cho đứa bé còn chưa ra đời một cái thẻ xanh chơi chơi. Chỉ là cứ như vậy sẽ làm ra tăng rất nhiều vấn đề xã hội, ảnh hưởng không nhỏ. Cho nên, bệnh viện đã quy định thời điểm kiểm tra thai không thể nói ra giới tính của đứa bé.
Dĩ nhiên, nếu thật sự muốn biết, vậy cũng
có biện pháp, tỉ như nhét cho bác sĩ một bao lì xì là chuyện bình
thường. Nhưng nhà họ Trần không để ý đến giới tính đứa nhỏ nên căn bản
cũng không hề nghĩ đến chuyện này. Ngược lại, Tiểu Trí rất muốn biết
nhưng vì bác sĩ đã nói không thể hỏi vấnđề này nên anh liền nhanh chóng
ngậm miệng, không hề biết rằng bác sĩ này đang uyển chuyển tỏ vẻ “muốn
nghênh còn cự”.
Sau khi kiểm tra xong, biết tất cả các chỉ tiêu
của thai nhi cũng như người mẹ đều bình thường, trái tim của mọi người
vốn treo lơ lửng cũng được bỏ xuống, nghĩ đến chuyện lần này mang thai
không phải là một mà là hai bé thì ai cũng vui vẻ trở về nhà. Chỉ có
Tiểu Trí, dọc theo đường đi vẫn nắn nắn bóp bóp mấy ngón tay, không biết còn đang suy nghĩ điều gì. Nhưng vốn dĩ năng lực ở phương diện nhận
thức của anh vẫn còn rất yếu, kể cả có nghĩ đến muốn rút gân não thì anh cũng vẫn không hiểu được rõ ràng.