Câu cam kết cho mượn nhiều một chút này của Tiểu Trí cũng không duy trì được bao lâu.
Kể từ khi trong nhà có thêm quái thú nhỏ này, trên cơ bản toàn bộ lực chú ý của Chiêu Đệ đều bị nó hấp dẫn. Dù sao đứa bé vẫn còn nhỏ như vậy, ăn
uống, ngủ nghỉ đều cần đến sự hầu hạ của người khác. Cô chỉ cần không
chú ý một chút thôi thì đã cảm thấy không yên lòng rồi.
Nhưng vào những lúc như vậy, một Tiểu Trí vẫn luôn biểu hiện là thành thục hiểu
chuyện và vô cùng săn sóc lại chuyển thành tính tình trẻ con, cái gì
cũng muốn tranh đoạt cùng với con mình.
Tiểu Trí con muốn uống
sữa. Được, ngực trái của Chiêu Đệ đã để cho Tiểu Trí con chiếm lĩnh, vậy anh liền chiếm bên ngực phải. Chiêu Đệ muốn ôm Tiểu Trí con ngủ trưa.
Được, vậy cũng phải ôm anh cùng ngủ. Thế nên tình huống liền biến thành: phía tay trái Chiêu Đệ là Tiểu Trí con đang co người ngủ còn nằm phía
tay phải chính là Tiểu Trí ba. Chiêu Đệ muốn thay quần áo cho Tiểu Trí
con. Được, Tiểu Trí ba cũng ba chân bốn cẳng, vội vàng cởi sạch đồ đang
mặc trên người, làm bộ đáng thương, đứng ở một bên, chờ Chiêu Đệ đến
giúp anh mặc lại quần áo lên người.
Chiêu Đệ nhìn Tiểu Trí bỗng
nhiên trẻ con ra như vậy cũng không biết phải nói anh như thế nào mới
tốt. Ở đâu ra lại có một người ba sẽ ngây thơ đi cướp người với con trai cơ chứ?
Chiêu Đệ thử nói qua đạo lý với Tiểu Trí nhưng người này lại vô cùng cố chấp, lần nào cũng đều đáp trả lại bằng một câu: “Chiêu
Đệ là của Tiểu Trí, chỉ thuộc về mình Tiểu Trí thôi.”
Sau khi nói xong còn mở to hai mắt nhìn cô chằm chằm, giống như thể nếu cô dám nói
rằng không phải thì anh lập tức sẽ khóc ré lên vậy.
Chiêu Đệ thật sự hết cách với anh, chỉ có thể chăm sóc cả hai. May mắn là trong nhà
còn có thím Phúc và Hạ Cầm giúp đỡ một tay chăm sóc Tiểu Trí con, Tiểu
Trí con cũng là một đứa bé rất ngoan ngoãn, cả ngày đều cười hì hì,
người nào ôm cũng vui mừng, bằng không Chiêu Đệ thật muốn phân thân rồi.
Mặc dù có người nhà cùng chia sẻ sự vất vả khi chăm con, Chiêu Đệ sẽ không
phải mệt mỏi nhiều. Nhưng dù sao cô vẫn muốn nhanh chóng khuyên nhủ được Tiểu Trí, không thể cứ ghen tị với con trai như vậy được. Nếu ngày nào
cũng đều lộ ra vẻ mặt muốn tính toán chi li với con trai như vậy thì khi con trai trưởng thành, bảo nó làm sao có thể thân cận với ba được.
Làm cho người khác phát cáu là khi Chiêu Đệ phân tích như vậy với Tiểu Trí
thì Tiểu Trí lại nhéo nhéo cái cổ, nói: “Tiểu Trí con chính là đứa bé
của Tiểu Trí, nó chắc chắn sẽ thân với Tiểu Trí. Kể cả sau này nó có
không thân cận Tiểu Trí thì Tiểu Trí vẫn còn có Chiêu Đệ thương mà.
Không sợ!”
Người này… ban đầu sao cô lại không biết anh có bản
lãnh khiến người tức chết như vậy chứ? Chiêu Đệ nhìn không nổi cái bộ
dạng tự tin của anh, không khỏi muốn đả kích anh một trận mới nói: “Tiểu Trí tin tưởng Chiêu Đệ sẽ luôn luôn thân thiết với anh như vậy sao?
Tiểu Trí cũng nói Tiểu Trí con có thể không thân với anh, vậy Chiêu Đệ
cũng có thể sẽ trở nên không thân với Tiểu Trí nữa nha. Mẹ thì hay chiều con trai, còn con gái mới nghe lời ba đấy. Tiểu Trí không biết sao?”
Nói những lời này xong, lúc đầu Tiểu Trí cũng không có phản ứng gì đặc
biệt, nhưng chờ đến khi Chiêu Đệ ngủ trưa tỉnh lại, lại phát hiện ra con trai vốn nằm trong ngực không thấy đâu, trên giường chỉ còn lại hai
người là cô và Tiểu Trí.
Vốn cô còn nghĩ là Hạ Cầm đã ôm Tiểu Trí con đi chơi, nhưng đợi đến khi cô tìm được Hạ Cầm, hỏi ra mới biết, bà
cũng không nhìn thấy Tiểu Trí con. Lúc này hai người đều bị hù dọa đến
cả người toát mồ hôi lạnh. Trong nhà chỉ có mấy người, thím Phúc mấy hôm trước lại xin nghỉ để về nhà ông bà rồi. Giờ thì tốt rồi, làm sao lại
không thấy đứa nhỏ đâu thế này? Hơn nữa đứa nhỏ vẫn còn bé như vậy, căn
bản nào biết đi đường, có thể chạy đi nơi nào được chứ? Là ai đã mang bé đi mất rồi?
Đến khi hai người vội vã cầm điện thoại lên muốn báo cảnh sát thì Tiểu Trí mới một tay ôm Tiểu Trí con, một tay vuốt mắt, mơ mơ màng màng đi xuống lầu.
Sau khi nhìn thấy Tiểu Trí con trong
ngực của Tiểu Trí ba, Chiêu Đệ mới thở dài một hơi, tâm tình khẩn trương được buông lỏng khiến cả người có chút đứng không vững. Cô vội vàng lùi về phía sau, ngồi xuống ghế sa lon, để bản thân hòa hoãn xuống một
chút.
Sau khi hỏi lại Tiểu Trí mới biết. Thì ra là buổi sáng, sau khi nghe cô nói câu kia xong, Tiểu Trí liền ngồi suy nghĩ lại. Anh trái lo phải nghĩ, cảm thấy lời Chiêu Đệ nói thật có lý. Nếu như Tiểu Trí
con không thích anh, ngộ nhỡ Chiêu Đệ cũng đi theo Tiểu Trí con, không
thích anh nữa, vậy thì phải làm sao đây? Vậy nên bây giờ anh phải đối
tốt với Tiểu Trí con, chắc là vẫn còn kịp.
Vì vậy thừa dịp Chiêu
Đệ ngủ, anh liền bế Tiểu Trí con vào trong ngực mình cùng ngủ. Vì thời
tiết lạnh, trong lúc ngủ trưa đều đắp chăn bông, từ trước đến giờ Tiểu
Trí lại không có thói quen ôm Tiểu Trí con đi ngủ, cho nên lại kéo cao
chăn lên. Tiểu Trí đưa lưng về phía Chiêu Đệ nên chắn mất tầm nhìn của
Chiêu Đệ, làm cô không nhìn thấy Tiểu Trí con. Hơn nữa, Chiêu Đệ nào có
nghĩ đến khả năng đứa nhỏ nằm trong ngực Tiểu Trí, cho nên mới có một
hồi sợ bóng, sợ gió này.
Kể từ sau ngày đó, mặc dù Tiểu Trí thi
thoảng vẫn ăn chút dấm chua, nhưng so sánh với quá khứ thì đã tốt hơn
nhiều lắm. Hơn nữa, vì muốn lung lạc Tiểu Trí con, để triệt để dập tắt
nguy cơ Chiêu Đệ sẽ chạy theo Tiểu Trí con, chuyện gì anh cũng sẽ nghe
theo Tiểu Trí con, cưng chiều Tiểu Trí con. Trong mắt của Tiểu Trí con
bây giờ chỉ có ba, cũng sắp không cần mẹ nữa rồi.