May mà trước khi
Chiêu Đệ kịp phát điên thì bác sĩ và y tá đã nhìn thấy đèn tín hiệu,
chạy tới đây. Sau khi bác sĩ kiểm tra tình huống phía dưới của Chiêu Đệ
xong thì lập tức gọi ý tá đưa người vào phòng sinh.
Tiểu Trí vẫn
còn đang u u mê mê, nghe xong lời của bác sĩ mới phản ứng được là chuyện gì xảy ra. Một bên, anh cùng đi, giúp đẩy giường của Chiêu Đệ vào phòng sinh, một bên lại làm theo lời căn dặn trước đó của Hạ Cầm, gọi điện
thoại đến cho Trần Chung và Hạ Cầm.
Chờ đến khi Hạ Cầm và Trần
Chung chạy tới bệnh viện, Tiểu Trí đã đi vòng vòng ở ngoài phòng sinh
không biết bao nhiêu vòng rồi. Thật ra bệnh viện này có cung cấp dịch vụ để chồng trợ sinh nhưng Chiêu Đệ sợ Tiểu Trí nhìn thấy cảnh máu me như
vậy sẽ sinh ra sợ hãi, hơn nữa cô cũng sợ nếu để cho Tiểu Trí vào làm
bạn, tâm lý cô sẽ sinh ra lệ thuộc, trở nên mềm yếu, gây bất lợi cho quá trình sinh con, cho nên dù thế nào cũng không chịu để cho Tiểu Trí đi
vào.
Cho nên Tiểu Trí chỉ có thể ở phía ngoài phòng sinh chạy
quanh mà một chút biện pháp cũng không có. Anh thỉnh thoảng có thể lấy
lỗ tai áp vào trên khe cửa, mong muốn có thể nghe được một chút động
tĩnh ở bên trong. Anh đã từng xem qua trên ti vi, thời điểm người khác
sinh con ở bên trong thì ở bên ngoài, người nhà cũng có thể nghe được âm thanh. Nhưng bây giờ anh lại không nghe được dù chỉ là một chút, bảo
sao anh có thể không lo lắng cho được.
Thật ra thì Tiểu Trí đã lo lắng dư thừa rồi. Hiện tại đã là thời đại nào rồi, đường từ phòng sinh
đến bên ngoài cách nhau đến tận mấy cánh cửa, lại đều là cửa cách âm thì làm sao ở nơi này anh có thể nghe được động tĩnh ở bên trong cơ chứ.
Hơn nữa, loại bệnh viện tư nhân thu phí đắt đỏ như thế này lại càng phải đầu tư trang hệ thống trang thiết bị hiện đại hơn, dĩ nhiên hiệu quả
cách âm cũng phải tốt hơn.
Hạ Cầm và Trần Chung ngồi ở bên ngoài
cũng khẩn trương không kém. Bọn họ cũng đã nấn ná ở lại bệnh viện một
lúc lâu nhưng mãi mà Chiêu Đệ không có dấu hiệu gì là muốn sinh, bọn họ
mới phải đi về nhà nghỉ ngơi, giữ sức. Chỉ mới vừa kiểm tra lại những
thứ cần thiết cho việc ở cữ sau này của Chiêu Đệ thì không ngờ tới, bọn
họ mới rời đi có một lát mà Chiêu Đệ đã muốn sinh rồi.
Trước kia
Hạ Cầm đã nghe nói, sinh con bình thường phải mất đến 3-4h, cũng có ca
chỉ mất đến nửa giờ nhưng dù sao vẫn có một số ca đặc biệt, cho nên bọn
họ cũng chuẩn bị tinh thần phải trực ngoài phòng sinh chiến đấu lâu dài.
Nhưng mới qua chưa đến nửa giờ thì đã có một y tá ôm một đứa bé sơ sinh đi
ra. Hạ Cầm và Trần Chung còn cho đấy nhất định là đứa bé của người khác, Chiêu Đệ làm sao có thể sinh nhanh như vậy được, cho nên chỉ lo nhìn
xuyên qua khe hở trên cánh cửa mà y tá vừa kéo ra, ngó vào bên trong
nhìn quanh, không hề có một chút xíu ý muốn tiến lên nhìn đứa nhỏ.
Tiểu Trí không nhìn xung quanh mà nhìn đứa trẻ sơ sinh toàn thân đỏ hồng ở
tron ngực của y ta thì ngây ngẩn cả người. Anh biết đây chính là đứa nhỏ của anh và Chiêu Đệ. Anh muốn ôm lấy nó một cái nhưng toàn thân lại
không nhúc nhích được.
Y tá ôm đứa bé, lúng túng nhìn cả gia đình này. Người nhà sản phụ ở nhà khác nhìn thấy đứa nhỏ được ôm ra đều kích động ra mặt, tiến lên muốn cướp lấy mà ôm. Tại sao cái gia đình nhà này lại phản ứng như vậy? Căn cứ theo sự để ý, săn sóc sản phụ lúc bình
thường thì hản là sẽ không phản ứng như vậy chứ.
Y tá không thể
cứ tiếp tục đứng như vậy được nữa, đành phải hắng giọng một cái, cất
tiếng hỏi: “Ai là người thân của Lâm Chiêu Đệ? Bảo bảo của Lâm Chiêu Đệ
đây.”
Đến tận khi Trần Chung và Hạ Cầm nghe thấy y tá nói như vậy thì mới kịp phản ứng lại. Vậy là đã sinh rồi? Vội vội vàng vàng xông về phía trước. Cuối cùng, Hạ Cầm vẫn là người đầu tiên ôm được đứa nhỏ vào trong ngực. Bà nhìn đứa bé đỏ hỏn, mềm nhũn trong ngực mình thì tâm
tình kích động không biết phải tả như thế nào “Ông Trần, ông Trần, ông
xem đi, đây là đứa nhỏ của Tiểu Trí và Chiêu Đệ đấy. Ông Trần!”
Mà đứng bên cạnh, Trần Chung đã sớm đỏ vành mắt. Ông chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày mình có thể ôm được đứa nhỏ của Tiểu Trí. Ông vẫn nghĩ rằng nhà họ Trần sẽ phải kết thúc ở đời Tiểu Trí, không ngờ lại có một ngày
ông còn có thể lên chức ông nội.