Suy nghĩ kĩ một lát,
Tiểu Trí ngay cả một chút đầu mối cũng nghĩ không ra. Coi như khi anh
mang bao sẽ cảm thấy không thoải mái nhưng dù sao cũng còn hơn để cho
Chiêu Đệ mang thai rồi lại bị sảy thai, vậy nên trong phương diện này
anh cũng không dám qua loa, cũng không dám có bất kì sự phó mặc cho may
mắn nào. Chiêu Đệ nói làm thế nào thì anh liền làm như thế, một chút ý
nghĩ muốn vượt rào cũng không có.
Đúng vào lúc anh chuẩn bị ngẩng đầu trả lời Chiêu Đệ là anh cũng nghĩ không ra thì anh liền thấy được
hoa tươi trên tủ đầu giường mà y tá mới đem vào. Tiểu Trí không biết đây là hoa gì, chỉ là trên thân của hoa này vẫn còn có một hai cái gai chưa bị cắt bỏ sạch sẽ. Nhìn thấy những cái gai này, chợt có một cảnh tượng
chui vào trong đầu óc anh.
Đúng rồi, nhất định là khi đó.
Ngày đó là ngày anh và Chiêu Đệ kết hôn tròn một năm. Anh nhìn thấy trên ti
vi đã nói qua, thời điểm kết hôn tròn một năm thì phải cùng nhau ăn
mừng, còn phải đưa hoa, tặng quà. Cho nên hôm ấy, anh đã sớm chuẩn bị
tốt một khúc nhạc. Anh nghĩ không ra, trừ việc tự mình viết riêng một
bài hát để dành riêng cho Chiêu Đệ thì anh còn có thể tặng được món quà nào tốt hơn nữa.
Trừ cái đó ra, anh còn len lén nhờ thsm Phúc
giúp anh đi tiệm hoa, mua một bó hoa hồng. Thím Phúc nào có biêt Tiểu
Trí muốn mua hoa hông làm gì, còn tưởng là anh muốn mua hai bồn hoa hồng đỏ để trồng chơi, cho nên bà ấy liền mua về một chậu hoa hồng đỏ mang
về. Lúc Tiểu Trí nhìn thấy cũng trợn tròn mắt. Cái này chẳng giống với
cái anh nhìn thấy ti vi chút nào. Một chậu hoa so với một bó hoa được
trang trí tuyệt đẹp kia đúng là kém xa nhau.
Nhưng khi anh nhìn
lại thời gian thì thấy không kịp để đi mua lại rồi. Suy nghĩ một chút,
cảm giác mình cũng có thể tự gói và trang trí. Mặc dù anh chưa từng lam
qua nhưng cũng chỉ đành làm như vậy thôi.
Vì không muốn để cho
Chiêu Đệ phát hiện ra, anh cầm bồn hoa này vào phòng ngủ, ngồi dưới đất, tựa người vào thành giường, hy vọng giường có thể giúp ngăn cản tầm mắt một chút, nhỡ mà Chiêu Đệ có đi vào phòng thì anh cũng có thể giấu hoa
đi.
Khi anh vừa mới cắt mấy bông hoa kia xuống, mang cái bồn chỉ
còn toàn bùng đất và gốc cây ra ngoài ban công, chuẩn bị quay trở lại
tiếp tục tu bổ cành hoa và cắt tỉa gai thì Chiêu Đệ lại không báo trước
mà đẩy cửa đi vào. Dưới tình thế cấp bách, Tiểu Trí bèn hất tất cả những bông hoa đặt lung tung ở trên đất vào trong tủ đầu giường. Bởi vì động
tác quá nhanh nên tay của anh bị gai hoa đâm rách một ít.
Thật ra Chiêu Đệ đi vào phòng chỉ vì muốn lấy tài liệu mà ngày hôm qua đã đọc
rồi để quên trong phòng ngủ. Anh chỉ đành nói lung tung rằng đánh đàn có chút mệt mỏi, muốn nghỉ một lát nhưng bởi vì không nghĩ anh sẽ nói dối
nên Chiêu Đệ liền cầm tài liệu quay trở lại phòng đàn.
Đợi Chiêu
Đệ đi ra ngoài được một lúc lâu, anh mới vỗ vỗ ngực vẫn còn đang kịch
liệt nhảy lên, kéo ngăn tủ, lấy mấy bông hoa ra ngoài. Lúc sắp thu thập
xong, anh mới phát hiện ra cành hoa dính vào một đống bao cao su. Lúc ấy anh cũng không để ý lắm, nghĩ là tại lúc bỏ hoa vào ngăn tủ thì mấy cái bao cao su cắm nghiêng lên trên cành hoa. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ là có mấy cái bao bị gai trên cành hoa đâm vào, gai hoa lại nhọn như vậy,
chắc hẳn đã bị đâm rách thành một cái hố rồi.
Ngày đó lúc anh ở
phòng đàn đánh ra bài hát đã sớm chuẩn bị cho Chiêu Đệ nghe, lại lôi kéo cô vào phòng ngủ, đưa hoa đã chuẩn bị tốt tặng cho cô thì khiến Chiêu
Đệ cảm động đến rối tinh rối mù, ôm anh chủ động hôn anh. Sau đó… sau đó liền “thiên lôi câu động địa hỏa” (sét đánh tạo thành đám cháy :v). Anh nhớ đêm hôm đó họ đã dùng đến rất nhiều bao cao su, ở trong đó có thể
có một hoặc toàn bộ đều là những cái bao cao su đã bị rách.
Nghĩ
đến chuyện này, trên mặt Tiểu Trí liền lúc xanh lúc trắng. Đây đều là
lỗi của anh. Nếu như anh cẩn thận một chút, Chiêu Đệ sẽ không mang thai
nhanh như vậy. Ông Phan đã nói phải đợi sáu tháng sau, nhưng thời điểm
Chiêu Đệ mang thai mới cách đó khoảng năm tháng, chính là so với kỳ hạn
sáu tháng còn kém một tháng nữa đấy.
Chiêu Đệ nhìn vẻ mặt của
Tiểu Trí thì cũng biết anh khẳng định đã nhớ tới nguyên nhân vì sao có
đứa nhỏ này rồi. Hơn nữa có thể có liên quan đến anh, bằng không anh
cũng sẽ không có cái dáng vẻ áy náy như vậy.
“Tiểu Trí, anh nghĩ
đến đâu rồi vậy? Nếu nhớ ra được thì liền nói lại cho Chiêu Đệ nghe có
được không? Chúng ta hiện tại làm nh vậy không phải vì lo lắng sợ hãi mà chỉ là muốn hiểu rõ chính xác ngày mà đứa nhỏ đi đến thế giới này mà
thôi. Có như vậy, chúng ta mới biết được đứa bé đã phát triển đến giai
đoạn nào rồi chứ.” Chiêu Đệ nói như vậy cũng nghĩ như vậy. Mới vừa rồi
khi cô tỉnh táo lại, cô cũng đã suy nghĩ thật kĩ, hiểu rõ tất cả. Bây
giờ có lo lắng sợ hãi cũng chẳng có tác dụng gì. Cô là mẹ của đứa nhỏ,
điều cô phải làm chính là cố gắng hết sức mình để bảo vệ đứa bé thật
tốt.
Tiểu Trí đưa tay, kéo cánh tay Chiêu Đệ còn đang truyền dịch dinh dưỡng, không chút do dự nói ra chuyện anh vừa mới nhớ đến. Anh
không muốn giấu giếm Chiêu Đệ bất cứ chuyện gì, dù rằng chuyện này đều
là lỗi của anh, anh cũng rất ngượng ngùng khi phải nói ra miệng.
Nghe xong lời tự thuật của Tiểu Trí, trong đầu Chiêu Đệ cũng tự động nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó. Ngày đó cô đã hạnh phúc đến chết đi được. Cô
thật không ngờ Tiểu Trí cũng sẽ làm được chuyện lãng mạn như vậy. Mặc dù bó hoa kia gói rất xấu nhưng sau khi cô nhìn kỹ lại, thấy trên thân
cành của một đóa hoa vẫn còn lưu lại vệt máu khô thì lại nghĩ đến cảnh
tượng Tiểu Trí tự tay cắt tỉa những đóa hoa hồng đầy gai này, tay chân
vụng về bọc lại một tầng lại một tầng giấy lên trên thì cô cảm thấy đó
chính là bó hoa đẹp nhất thế giới.
Sau này, vì để cho hoa có thể
nở lâu hơn một chút, cô còn cố ý lên mạng tìm cách giữ cho hoa tươi lâu
hơn. Đến cuối cùng cô cũng không chịu vứt bó hoa kia đi mà toàn bộ đều
chế thành hoa khô, đặt trong hòm sắt bên trong phòng. Trong cái hòm sắt
ấy còn có giấy tờ chứng minh quyền sở hữu của cô và Tiểu Trí mà lần
trước Trần Chung đã đưa cho cô. Đó là toàn bộ tài sản của cô và Tiểu
Trí. Hiện tại còn có thêm cả bó hoa khô này nữa. Chiêu Đệ thậm chí còn
cảm thấy những bông hoa khô này so với những tài sản kia thì còn trân
quý hơn nhiều lắm.
Thật không ngờ, một ngày kia, khi mà bọn cô
kết hôn tròn một năm, cô không chỉ nhận được một món quà như vậy mà còn
có thêm một phần quà tặng yên lặng không tiếng động được gửi vào trong
bụng của cô.
Nghĩ đến việc đứa bé được mang thai vào cái ngày đặc biệt ấy, Chiêu Đệ không khỏi cảm thấy thêm an tâm. Cô có cảm giác rằng
đứa bé này nhất định có thể bình an sinh ra. Đây chính là món quà mà
trời cao ban cho cô và Tiểu Trí, cũng có thể là sự chúc phúc từ trên
trời cao của Phan Dung và Nữu Nữu dành cho cô và Tiểu Trí. Cô có một
trực giác, vào giờ phút này, cái trực giác ấy lại càng trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết, đứa bé này nhất định sẽ khang khang kiện kiện (khỏe
mạnh) đi tới thế giới này. Nhất định là vậy.
Sau một tuần nằm
điều dưỡng trong bệnh viện, viện trưởng Lý mới buông lời nói có thể trở
về nhà nghỉ ngơi, cũng dặn dò lại rằng, mặc dù đã trải qua một loạt kiểm tra, cơ thể hiện tại cũng không có dấu hiệu nào cho thấy không tốt
nhưng dù sao cũng đã từng bị sảy thai, còn có tiền sử bệnh cung hàn nên
dù cho nửa năm qua đã điều dưỡng không tồi thì vẫn không thể khinh
thường được, ba tháng trước mắt chính là thời kỳ mấu chốt, tuyệt đối
không thể phớt lờ, tâm tình cũng luôn phải duy trì vui vẻ.
Mỗi
một lời nói của viện trưởng Lý đều được Tiểu Trí đứng ở bên cạnh nhẹ
nhàng lặp lại một lần. Anh đang muốn biến những lời này trở thành khuôn
vàng thước ngọc, khắc thật sâu vào trong đầu đây mà.
Chiêu Đệ
nhìn Tiểu Trí nghiêm túc như vậy thì khóe miệng không nhịn được mà nhếch nhếch lên trên. Bảo bảo có một người cha như Tiểu Trí vậy thật là tốt.
Người ba này có lẽ sẽ không uy vũ, không cường tráng, không khôn khéo
như những người ba khác, thế nhưng lại là một người ba toàn tâm toàn ý
yêu thương con cái, sẽ dùng tâm linh tinh khiến nhất thế giới này để dạy bảo con cái. Đứa nhỏ của bọn họ nhất định sẽ trở thành một đứa bé ngoan ngoãn, lương thiện.
Về đến nhà, trong nháy mắt đẩy cửa ra, Chiêu Đệ có cảm giác rốt cuộc đã có thể thở phào một cái. Mặc dù khi còn ở
trong bệnh viện, bác sĩ y tá luôn luôn túc trực, sẵn sàng chăm sóc cho
cô, điều kiện của phòng bệnh VIP cũng rất tốt nhưng dù sao nhà vẫn là
nhà, trong nhà có nhiều hơn ở bệnh viện một loại mùi vị, loại mùi vị có
thể khiến cho người ta chân chính cảm thấy an tâm.
Chiêu Đệv ừa
mới ngồi xuống ghế salon thì thím Phúc đã bưng từ trong bếp ra một chén
cháo gà, nói rằng sáng sớm nay trước khi ra khỏi nhà bà Hạ Cầm đã nấu
sẵn, ninh suốt năm sáu tiếng đồng hồ, hiện tại mùi vị và dinh dưỡng đều
vừa vặn.
Cũng trong một tuần này, Hạ Cầm và thím Phúc đã khổ cực
nhiều, chạy tới chạy lui giữa bệnh viện và nhà rồi còn phải không ngừng
tìm cách nấu những món canh giúp cô bồi bổ cơ thể
Lúc nhận được chén canh, Chiêu Đệ cất tiếng nói từ tận thâm tâm mình: “Mẹ, cảm ơn mẹ.”
Hạ Cầm nghe được lời cảm ơn như vậy của Chiêu Đẹ thì trên mặt vui vẻ, cười tươi như hoa. Tuy nói người một nhà thì cần gì phải nói lời cảm ơn
nhưng có thể được một vãn bối nhớ tới công lao của mình thì dù sao cũng
vẫn là một việc đáng để vui mừng.
Bởi vì sợ cái thai của Chiêu Đệ bây giờ còn chưa ổn định, lên tầng xuống tầng sẽ thương tổn đến thân
thể, cho nên trong tuần lễ mà Chiêu Đệ nằm ở bệnh viện, Hạ Cầm đã thương lượng với Chiêu Đệ, dọn dẹp phòng khách ở tầng dưới để hai người vào ở, như vậy bình thường cô muốn ăn cơm hay làm gì cũng đều dễ dàng, đỡ phải chạy lên chạy xuống tầng trên tầng dưới, về sau có muốn đi ra ngoài
tản bộ hay đi bệnh viện khám thai thì cũng đều tiện hơn rất nhiều.
Đối với sự an bài chu đáo tỉ mỉ như vậy của Hạ Cầm, Chiêu Đệ làm sao có thể có ý kiến khác được nữa. Dĩ nhiên là đều làm theo tất cả.
Bởi vì mang thai nên dĩ nhiên Chiêu Đệ không thể sử dụng máy vi tính được nữa. Hơn nữa, một đống lớn những chuyện của công ty sợ sẽ làm Chiêu Đệ phải
quan tâm nên Trần Chung đã tự động tự phát kết thúc cuộc sống nửa về hưu của mình, lần nữa tiếp quản lại những nghiệp vụ trên tay Chiêu Dệ. Dù
sao ông cũng đã lớn tuổi rồi, thời gian trước còn được sống thanh nhàn
nên khi lập tức quay trở lại với công việc thì có chút mệt mỏi.
Nhưng sự mệt mỏi này của Trần Chung cũng là mệt mỏi trong vui vẻ. Dù sao đây
cũng chính là việc đại hỷ sự của nhà họ Trần. Lúc mới bắt đầu, vì lo
lắng cho sức khỏe của Chiêu Đệ, sợ đứa nhỏ sẽ không giữ được, ông và Hạ
Cầm không biết đã có bao nhiêu buổi tối mở mắt chờ trời sáng.
Sau đó ông có đi gặp rất nhiều vị bác sĩ Trung Y danh tiếng, đưa cho họ xem phương thuốc xong thì họ đều nó đây chính là một phương thuốc tuyệt
diệu để trị liệu chứng cung hàn, cứ uống theo phương thuốc này khoảng
năm sáu tháng thì chứng cung hàn thậm chí có thể được điều trị tận gốc.
Sau năm tháng đã mang thai cũng không có vấn đề gì lớn. Hơn nữa, sau đó
Chiêu Đệ cũng có nói rằng trong hai tháng ở chỗ của ông Phan, ông Phan
thật ra cũng đã sớm bắt đầu trị liệu cho cô theo thuốc này nên cẩn thận
tính toán lại lần nữa thì thời gian cũng không khác biệt nhiều lắm.
Thời điểm xuất viện, viện trưởng Lý còn nói không có gì đáng ngại, chỉ cần
nghỉ ngơi thật tốt là được. Lúc ấy mọi người cũng buông lỏng được tâm
tình, chỉ có một mình Tiểu Trí vẫn thường cau mày, vẻ mặt lo lắng nhìn
Chiêu Đệ.
Mọi người nghĩ đây là do Tiểu Trí lần đầu tiên được làm cha, hơn nữa trước đó thân thể của Chiêu Đệ không ổn định nên có thể
trong lòng anh có áp lực tương đối lớn, tâm tình còn chưa trở lại bình
thường được. Cho nên, thật ra cũng không ai để ý nhiều, chỉ nghĩ là một
thời gian nữa anh sẽ từ từ quen thôi.
Tin tức Chiêu Đệ mang thai
ngay từ khi cô còn nằm trong bệnh viện đã được truyền tới thôn họ Mã.
Ông Lâm, bà Lâm đều vui mừng thay cho con gái cuối cùng cũng lại mang
thai lần nữa. Sau khi biết, Diệu Tổ nhất quyết đòi thi xong phải tới
thành phố W thăm Chiêu Đệ.
Dân quê tương đối mê tín, đều nói ba
tháng đầu mang thai không thể để ch người khác biết, sợ rằng nói với
nhiều người thì đứa nhỏ sẽ trở nên hẹp hòi. Cho nên nhà họ Lâm chỉ dám
len lén đi mua gà vịt, đóng cửa ở trong nhà để làm lễ tạ thần, trong
điện thoại cũng đã dặn đi dặn lại Chiêu Đệ không quá ba tháng thì không
được đi khắp nơi khoe khoang, cũng đừng bày tiệc rượu gì đó, động tĩnh
quá lớn sẽ làm kinh động đến đứa nhỏ.
Loại thời điểm này, bất cứ
chuyện gì cũng thà tin là có còn hơn là không tin cho nên dĩ nhiên Hạ
Cầm và Trần Chung đều nhất nhất đồng ý. Có lúc có những chuyện trong dân gian mà họ không biết còn cố ý gọi điện thoại về hỏi. Cứ gọi tới gọi
lui như vậy, việc trao đổi giữa hai nhà vốn không nhiều cũng đã được cải thiện.
Không biết bởi vì tác dụng của tâm lý hay do bản thân
thân thể của Chiêu Đệ có chút yếu mà phản ứng khi mang thai của Chiêu Đệ cũng đặc biệt nghiêm trọng.
Mỗi sáng sớm, trên cơ bản Tiểu Trí
đều bị tiếng nôn mửa của Chiêu Đệ đánh thức. Trừ buổi sáng, Chiêu Đệ còn ói ba bữa một ngày theo các bữa ăn, gần như là chỉ cần ngửi thấy mùi
thức ăn thì đều sẽ ói. Vốn Chiêu Đệ khẩu vị khá mộc mạc, bình thường
thích ăn nhất là rau dưa trái cây, nhưng kể từ khi nôn nghén lần đầu tới giờ, cô căn bản không ngửi nổi mùi rau dưa, cảm giác như bên trong có
một vị gì đó rất tanh.
Nhưng phụ nữ có thai nhất định phải bổ
sung đầy đủ vitamin, rau dưa và trái cây mà ăn ít thì thân thể sẽ dễ
dàng bị nóng trong. Hơn nữa, thể chất của phụ nữ có thai vốn thiên về
tính nóng, giờ mới qua hơn nửa tháng mà khóe miệng Chiêu Đệ đã nổi lên
rất nhiều bọng nhiệt, cũng có chút dấu hiệu táo bón nữa.
Nhưng
bây giờ đang trong thời gian phải vô cùng cẩn thận, một loạt đồ ăn giảm
nhiệt đều ăn không hết. Nhìn khóe miệng Chiêu Đệ vừa mới tiêu bớt một
chút lại liền có thêm bọng khác thì Tiểu Trí cũng sắp phát điên.
Tiểu Trí nghe nói uống nhiều nước, ăn nhiều trái cây có thể giúp hạ hoa, trà hoa cúc, canh đậu xanh gì đó mặc dù cũng đều giúp hạ nhiệt nhưng dù sao cũng là đồ có tính hàn, hơn nữa ban đầu Chiêu Đệ chính vì bị cung hàn
nên mới không thể mang thai cho nên hiện tại làm sao dám để cho cô uống. Bây giờ, mùi vị của trái cây Chiêu Đệ mới ngửi thấy đã ói, cũng không
thể nào ăn được, chỉ còn một cách duy nhất chính là uống nước.
Cho nên hiện tại Chiêu Đệ đi đến đâu, Tiểu Trí cũng sẽ cùng theo đến đó,
trong tay luôn luôn cầm theo một bình giữ nhiêt, bên trong cơ bản đều là nước ấm ở khoảng ba mươi độ. Kể cả lúc Chiêu Đệ không muốn uống, Tiểu
Trí cũng sẽ chốc chốc lại chăm chỉ xác nhận nước trong ly còn đủ hay
không, nhiệt độ còn thích hợp hay không.
Qua nửa tháng này, thân
thể Chiêu Đệ thì càng ngày càng béo lên trong khi ngược lại, Tiểu Trí
lấy tốc độ mắt thường nhìn thấy mà lộ rõ vẻ gầy gò. Tất cả mọi người
trong nhà đều đã thử khuyên Tiểu Trí, nói cho anh biết hiện tại thân thể Chiêu Đệ đã không thành vấn đề, hiện tượng nôn nghen và phát nhiệt cũng là bình thường, không cần phải khẩn trương như vậy.
Nhưng những
lời này làm sao mà có tác dụng được. Dù đang ngủ, Tiểu Trí cũng sẽ có
thể đột nhiên tình giấc vì hoảng hốt, cảm giác như nghe thấy tiếng Chiêu Đệ rời giường nôn mửa. Đến khi xác nhận được Chiêu Đệ đang ngủ rất ngon ở trong lòng, tất cả đề chỉ là ảo giác của bản thân thì anh mới thở
phào nhẹ nhõm mà ngủ lại lần nữa. Nhưng rồi trong chốc lát lại bị thức
tỉnh. Trên căn bản, mỗi buổi tối cứ thức thức tỉnh tình như vậy đến hơn năm sáu lần.
Sự thiếu ngủ cùng với lo lắng hãi hùng trong thời
gian dài khiến cho chút thịt mà vất vả lắm Tiểu Trí mới tích lũy được
suốt nửa năm bị tiêu mất, quầng thâm quanh mắt cũng càng ngày càng đậm.
Nhìn Tiểu Trí như vậy, Chiêu Đệ quả thật có cảm giác thúc thủ vô sách. Cô đã dùng mọi cách để nói cho Tiểu Trí biết mình rất tốt, mình không có yếu
ớt như vậy, sẽ không vì mang thai mà không chịu đựng nổi.
Trừ
những hành động mà người ta có thể hiểu được ở bên ngoài, Tiểu Trí đột
nhiên có sợ hãi mãnh liệt và địch ý đối với những bông hoa màu đỏ. Điều
này khiến cho người ta không thể nào lý giải nổi.
Lúc mới bắt đầu vẫn còn bình thường. Chiêu Đệ và Hạ Cầm vốn cũng không có thói quen cắm hoa ở trong nhà, chỉ là thỉnh thoảng cũng sẽ có một vài lần chơi một lọ hoa trong nhà, có thể là vào dịp lễ hoặc có người khác tặng hay là
người trong nhà mang đến.
Một ngày kia, Chiêu Đệ vừa mới nôn
xong. Trong khoảng thời gian này, cô khạc khạc cũng đều đã thành thói
quen, mặc dù khó chịu nhưng cô cũng đã tổng kết ra rằng sự khó chịu này
cũng sẽ thay đổi theo từng thời điểm, biết mình chỉ cần lẳng lặng ngồi
đó chịu đựng qua chừng một phút đồng hồ thì nhất định sẽ không còn khó
chịu nữa. Cô vừa mới trở lại bình thường, tiến về phía chỗ ngồi của
mình, cười với Tiểu Trí đang lo lắng canh chừng ở một bên để cho anh yên tâm rằng cô đã tốt hơn nhiều rồi.
Tiểu Trí thấy sắc mặt của
Chiêu Đệ đúng là đã tốt hơn một chút so với vừa rồi thì cũng thở dài một hơi. Anh cầm cái ly vừa mới thả trên khay trà, mở nắp ra, đưa tới khóe miệng Chiêu Đệ, để cho cô chậm rãi uống một hớp nước ấm.
Chiêu
Đệ vừa mới nhận được cái ly thì ở cửa đã truyền tới tiếng mở cửa. TIểu
Trí theo bản năng nhìn về phía ngưỡng cửa, nghĩ muốn nhìn xem là ai trở
lại.
Mà thứ đầu tiên đập vào mắt của Tiểu Trí chính là một bó hoa hồng đỏ tươi thật lớn, sau đó mới là Hạ Cầm đang cầm hoa. Hôm nay là
ngày kỉ niệm kết hôn của bà và Trần Chung, hơn nữa gần đây trong nhà có
chuyện vui liên tiếp, bà cũng đã có sẵn ý muốn ăn mừng rồi. Cho nên sáng sớm hôm nay bà liền tự mình lái xe đến tiệm bán hoa để mia hoa, chuẩn
bị vào trang trí lại phòng ngủ của mình, cho Trần Chung một đêm lãng
mạn.
Nhưng bà vừa mới vào cửa, còn đang cởi giầy thì hoa trên tay đã bị người khác đoạt đi. Bà cuống quýt ngẩng đầu lên xem thì chỉ thấy
một bóng lưng đã chạy rất xa.
Đến giày bà cũng không kịp đổi đã
mang dép đuổi theo, nhưng vẫn chỉ kịp nhìn thấy Tiểu Trí đang cầm bó hoa hồng đỏ tươi ném vào trong thùng rác cách nhà khoảng mấy chục mét, sau
đó vẫn chưa yên tâm nên còn đưa tay ấn bó hoa vào sâu trong thùng rác.
Chờ đến khi cả bó hoa đã bị đè xuống dưới thùng rác, anh mới đi vòng về nhà.
Một loạt hành động đột ngột như vậy của Tiểu Trí khiến cho Hạ Cầm nhìn mà
ngây dại. Thế này là thế nào? Tiểu Trí trước kia không phải thích nhất
hoa hồng hay sao? Bà còn nghe thím Phúc nói lúc anh và Chiêu Đệ kết hôn
tròn một năm đã nhờ thím Phúc đi mua hoa hồng cơ mà. Làm sao mà hôm nay
nhìn thấy hoa hồng thì lại có phản ứng như vậy?
Nếu như Chiêu Đệ
ngửi mùi hoa này mà muốn ói thì còn có thể hiểu được. Nhưng hiện tại
Chiêu Đệ chỉ không chịu được mùi rau dưa và trái cây thôi, việc này thì
có liên quan gì đến hoa hồng này đâu cơ chứ?
Tuy rằng Chiêu Đệ vì sợ vận động dữ dội mà tổn thương đến đứa nhỏ nên không đuổi theo Tiểu
Trí đi ra ngoài nhưng nhìn xuyên qua cánh cửa chính đang mở rộng, cô vẫn nhìn thấy được bộ dạng của Hạ Cầm cùng với hành động quái dị này của
Tiểu Trí. Cho đến khi Tiểu Trí quay trở lại bên cạnh mình, cô mới khôi
phục lại tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ vừa rồi.
Hạ Cầm vẫn theo sát Tiểu Trí đến phòng khách. Bà và Chiêu Đệ trao đổi với nhau một ánh
mắt lo lắng. Trong khoảng thời gian này tất cả những khẩn trương lo lắng của Tiểu Trí bọn họ đều nhìn ở trong mắt. Hôm nay đang êm đẹp, anh lại
làm ra một hành động không lý giải nổi như vậy, có phải là vì khẩn
trương quá độ nên tạo thành bệnh tật gì về tinh thần hay không?
Chiêu Đệ và Hạ Cầm sau khi đã khai thông ánh mắt xong thì lúc này mới lên
tiếng, cố gắng hết sức dùng âm thanh êm ái để hỏi Tiểu Trí nguyên nhân.
Cô biết người thiếu ngủ cùng với tinh thần khẩn trương lâu dài không thể chịu đựng nổi âm thanh bén nhọn. Âm thanh êm ái có tác dụng trấn an
tinh thần của bọn họ. Đây đều là những điều có cơ sở tâm lý họ mà cô đã
đọc được trên internet, không ngờ bây giờ lại có đất dụng võ.
Tiểu Trí giương mắt nhìn về phía Chiêu Đệ và Hạ Cầm, do dự một chút mới mở
miệng nói chuyện. Đầu tiên là nói lời xin lỗi với Hạ Cầm. Hiển nhiên bản thân anh cũng biết hành động vừa rồi là không đúng.
Tiếp theo,
anh mới nói rõ lý do: “Hoa màu đỏ đối với người mang thai bảo bảo rất
nguy hiểm. Bà Phan chính là vì ăn hoa màu đỏ này mà bị chảy rất nhiều
máu nên đi mất. Đây là ông Phan nói. Hiện tại Chiêu Đệ mang thai bảo
bảo, không được phép ăn hoa này. Chiêu Đệ và bảo bảo sẽ giống như bà
Phan mất, rời khỏi Tiểu Trí thì sao.”
“Hoa màu đỏ?” Chiêu Đệ và
Hạ Cầm không ngờ trong lúc này lại nghe được chuyện của ông Phan. Thì ra bà Phan vì vậy mà qua đời. Nhưng hoa màu đỏ là hoa gì? Bọn họ chưa từng nghe qua việc ăn hoa màu đỏ sẽ khiến phụ nữ có thai bị chảy máu nha.
“Hoa màu đỏ? Hoa màu đỏ? Màu đỏ… Hoa… Hoa hồng!” Chiêu Đệ thấp giọng lẩm
bẩm, lặp lại câu nói “hoa màu đỏ” của Tiểu Trí, nghĩ nghĩ, cuối cùng cô
chợt hiểu ra, Tiểu Trí muốn nói chính là hoa hồng.
Ông Phan là
một bác sĩ Trung Y chuyên về phụ khoa mà vợ của ông lại vì ăn nhầm hoa
hồng mà xuất huyết đến mức qua đời. Chẳng trách sau này ông ấy lại không chịu chữa trị cho những người khác nữa. Trong lòng ông ấy nhất định có
một tâm kết không thể giải được. Mặc dù Chiêu Đệ không biết chính xác
chuyện gì đã xảy ra giữa ông Phan và vợ của ông ấy lại có thể khiến cho
ông ấy không chữa bệnh cho người khác nữa nhưng cô vẫn có thể đoán đúng
một chuyện, vợ của ông Phan qua đời vì ăn nhầm hoa hồng.