Trần Chung sau khi
hiểu rõ hoàn cảnh của Lý Tư, ông cũng không hành động ngay lập tức, bởi
vì lão Đặng nói với ông, trong khoảng thời gian này Lý Tư vẫn đang ở lại huyện Anh Sơn tạo quan hệ cùng lãnh đạo địa phương.
Ngay từ
trước lúc đi huyện Anh Sơn, Trần Chung đã biết Lý Tư có chủ ý gì, cũng
biết từ Trần thị hắn mang đi bao nhiêu tài nguyên, có lẽ không nên nói
mang mà phải nói trộm, nhưng ông không có ý ngăn cản Lý Tư, nói xác thực hơn, ông chẳng những không ngăn cản, mà còn bảo lão Đặng âm thầm giúp
một tay, mà một tay này, có thể là dìu dắt cũng có thể biến thành đẩy Lý Tư xuống địa ngục.
Dù sao cũng là bộ hạ cũ theo mình nhiều năm,
Trần Chung không muốn quá tuyệt tình, nếu như Lý Tư biết đúng mực, biết
đủ, như vậy ở ngoài hắn không nhất định có thể lăn lộn thuận buồm xuôi
gió, nhưng ấm no sống qua ngày dù sao vẫn là thừa sức, nhưng nếu như hắn có dã tâm khổng lồ, chỉ biết bản thân. Vậy thì trước mặt chờ hắn chính
là vực sâu vạn trượng. Vào lúc đó, thậm chí không cần ông ra tay, Lý Tư
cũng sẽ chỉ mua dây buộc mình.
Chiêu Đệ khôi phục rất nhanh, thân thể vốn rất tốt, trong khoảng thời gian này được Tiểu Trí tỉ mỉ chăm
sóc, muốn không tốt lên cơ hồ không thể được .
Thân thể vừa khôi
phục, Chiêu Đệ liền chủ động tìm Hạ Cầm, uyển chuyển biểu đạt ý tưởng
mình muốn điều trị thân thể bằng Trung y, cô biết mình cung hàn, mang
thai không dễ dàng, nhưng chung quy vẫn muốn cố gắng hết sức, nếu như
thật sự không được, đến lúc đó cô suy nghĩ nhận nuôi con nuôi cũng không muộn.
Chiêu Đệ đã từng nghĩ tới phương pháp tìm người mang thai
hộ. Ban đầu, khi nằm viện, bác sĩ chủ trị cũng mập mờ tiết lộ ý tứ như
thế, nhưng sau khi Chiêu Đệ cẩn thận suy nghĩ, vẫn cảm thấy biện pháp
này không được. Mặc dù trứng cùng tinh trùng là của cô và Tiểu Trí, đứa
bé sinh ra với hai người bọn họ đều có liên hệ máu mủ, so với nhận nuôi
căn bản sẽ tốt hơn rất nhiều, hơn nữa loại phương pháp này cũng không
cần Tiểu Trí cùng nữ nhân khác xảy ra quan hệ.
Nhưng còn người
mang thai hộ? Đứa bé từ một trứng thụ tinh bắt đầu ở trong tử cung của
cô ấy từ từ lớn lên thành một đứa con nít, thời gian mười tháng, đứa bé
cùng người mẹ này đầy máu thịt tương liên, cô ấy khẳng định đối với đứa
bé này cũng sẽ có tình cảm, cô làm sao có thể vì mình cướp đi đứa bé bên cạnh cô ấy.
Hạnh phúc của bản thân xây dựng trên đau khổ của người khác, loại hạnh phúc này sẽ chỉ là ảo ảnh, biểu hiện giá dối mà thôi.
Thật ra thì khi Trần Chung gọi điện thoại về nói cho Hạ Cầm biết Chiêu Đệ
sinh non dẫn đến cung hàn, cũng đã bắt tay vào tìm Trung y. Dạo này,
thầy lang thế gia Trung y nổi tiếng không thiếu, nhưng tìm một Trung y y thuật chân chính cao siêu cũng là một chuyện vô cùng khó khăn.
Trải qua thời gian dài thăm dò tin tức và tra tìm, cuối cùng Hạ Cầm hỏi thăm được một người, đó là vị lão giả sống ở thâm sơn chùa miếu. Nghe nói tổ thượng lão giả từng là ngự y, ông ấy khi còn trẻ, lúc nổi tiếng,
chuyên khoa là phụ sản. Bởi vì phương pháp Trung Tây y kết hợp so với
đơn thuần Trung y cùng đơn thuần Tây y hiệu quả trị liệu cao hơn rất
nhiều lần, nên ông ấy sớm có danh hiệu Phụ Khoa Thánh Thủ. Nhưng lúc
cách mạng văn hóa xảy ra, bởi vì kinh nghiệm cao nên ông bị gán rất
nhiều tội, mặc dù về sau được sửa lại vì án xử sai, cũng được bồi thường và khôi phục danh dự, cũng có đại học y khoa thuê ông làm giáo sư danh
dự.
Nhưng cũng có thể là giai đoạn bị phê đấu gặp quá nhiều
chuyện, ông từ chối tất cả yêu cầu, một mình vào thâm sơn ẩn cư, lúc ấy
cũng không ai biết ông đi nơi nào, chỉ nói ông đã khám phá hồng trần, có thể đã xuất gia rồi.
Qua nhiều năm như vậy, ông không hề đề cập
tới chuyện mình biết y thuật, cũng hầu như không có ai biết hành tung
của ông. Giờ có chút tin tức của ông, là do có người có chút ân với ông
tìm được ông, cầu xin ông chữa chị cho con gái bà bị vô sinh. Vì phải
báo ân, ông mới ra tay tương trợ, trải qua ông trị liệu cùng điều lý,
con gái bà ấy rất nhanh đã mang bầu đứa bé. Lúc ấy bởi vì vui vẻ, người
nọ tuyên dương y thuật vị Trung Y khắp nơi, không nghĩ đến lại rước lấy
bị ông ghét. Có người tìm tới, ông đóng cửa từ chối tiếp khách, cũng
không ra tay tương trợ.
Chiêu Đệ nghe Hạ Cầm giới thiệu xong,
mày nhíu lại thật lâu. Vị Lão Trung Y này, nếu là ra đời trong gia đình
Trung y thế gia, lúc còn trẻ lại vì để nâng cao y thuật của mình không
tiếc đi xa học Tây y. Điều này nói rõ ông ấy đối với y học vẫn rất muốn
mưu cầu danh lợi. Nhưng bây giờ lại có chuyển biến lớn như vậy, đó chỉ
có thể nói ông đã từng gặp biến cố khiến ông bị thương rất sâu, cô không muốn bởi vì mình mà đào vết thương người khác. Nhưng, cô rất muốn có
một đứa bé của Tiểu Trí.
Rối rắm hồi lâu, Chiêu Đệ quyết định lên đường đi tìm vị Trung y này, cô muốn một cơ hội, dù cơ hội này thật rất nhỏ.
Vào bữa ăn tối, Chiêu Đệ cùng Hạ Cầm đem quyết định này nói cho hai người
đàn ông, Trần Chung dĩ nhiên là giơ hai tay tán thành, tạm thời bất luận lần này lên đường có đạt được mục đích hay không thì việc đứa nhỏ Chiêu Đệ này đi vào núi hít thở không khí trong sạch, buông lỏng một chút tâm tình cũng tốt, dù cuối cùng tay không mà về, coi như là đi du lịch cũng tốt.
Vốn là cả nhà cũng không nghĩ tới muốn dẫn Tiểu Trí theo,
dù sao Tiểu Trí không thích ra cửa, hơn nữa đây là chữa phụ khoa, một
đấng mày râu đi theo cũng không quá hay.
Nhưng khi Tiểu Trí nghe
mọi người đàm luận, không nhắc tới phải mang theo anh, anh vểnh miệng,
thoáng sinh tức giận, liền mở miệng cắt đứt thảo luận của mọi người.
"Tiểu Trí cũng muốn cùng với Chiêu Đệ đi tìm thầy thuốc."
Theo câu nói chen ngang này, trên bàn cơm tất cả mọi người đang nói không hẹn mà cùng dừng lại, rối rít quay đầu nhìn anh.
Mọi người chỉ thấy Tiểu Trí mím môi, vẻ mặt một bộ dáng các ngươi đồng ý cũng phải đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý.
Chiêu Đệ nhìn ánh mắt của Tiểu Trí một lát, liền cười nói với Trần Trung và
Hạ Cầm: "Cha, mẹ, nếu không để Tiểu Trí cùng đi, đi ra ngoài giải sầu,
chúng con kết hôn lâu như vậy cũng chưa có trải qua trăng mật đâu, nếu
không coi như lần này là đi tuần trăng mật."
Chiêu Đệ biết, Tiểu
Trí lần này kiên quyết bày tỏ muốn cùng cô đồng hành như vậy, đoán chừng là do lần trước cô một mình trở về Mã gia, vừa sinh non vừa bị bệnh,
khiến cho anh không yên lòng, anh đây là muốn ở gần chăm sóc cô, anh
không muốn cô bệnh trở lại.
"Tiểu Trí, nơi Chiêu Đệ muốn đi rất
xa, trên đường cũng sẽ gặp phải rất nhiều người, con không sợ sao?" Hạ
Cầm thử nói rõ ràng tình trạng có thể xảy ra cho Tiểu Trí nghe, chỉ sợ
anh nhất thời nóng vội mới nói lên cái yêu cầu này, vậy ngộ nhỡ nửa
đường anh cảm thấy không thích ứng, đòi về nhà, thế không phải thêm
phiền cho Chiêu Đệ sao?
"Tiểu Trí không sợ, Tiểu Trí phải bảo vệ
Chiêu Đệ, cho nên Tiểu Trí cái gì cũng không sợ". Khi Tiểu Trí trả lời
những lời này, cũng không phải khi Hạ Cầm vừa dứt lời trong nháy mắt
liền phản ứng, mà là cúi đầu suy tư một lúc lâu sau, lúc này mới trịnh
trọng cam kết.
Hạ Cầm cùng Trần Chung nhìn nhau một lát, liền gật đầu, nếu Tiểu Trí đã nói như vậy, vậy bọn họ cũng có thể buông tay để
Tiểu Trí thử tiếp xúc với thế giới bên ngoài, huống chi, Chiêu Đệ ở
chung cùng Tiểu Trí, tin tưởng sẽ không ra chuyện gì .
Chiêu Đệ
vươn tay lặng lẽ dưới khăn trải bàn nắm tay đang đặt ở trên đầu gối một
cách nghiêm túc của Tiểu Trí. Tiểu Trí cảm thấy tay bị Chiêu Đệ cầm bèn
nghiêng đầu nhìn Chiêu Đệ, ánh mắt hai người giao nhau, tràn đầy hạnh
phúc cùng vui vẻ.
Trần Chung nhìn hai đứa bé trao đổi không tiếng động, nếp nhăn khóe mắt trên mặt khi cười thêm sâu, ông từng này tuổi,
tốt xấu đều trải qua, đến bây giờ rất ít hâm mộ cái gì, nhưng tình yêu
cuồng nhiệt của hai đứa bé này lại để cho ông có chút động lòng, ông
quay đầu nhìn Hạ Cầm ngồi bên, ông vẫn luôn gọi bà là bạn già, nhưng kỳ
thật bà không già chút nào, chưa tới năm mươi tuổi, bình thường lại
thích bảo dưỡng, trên người của bà tản ra ý vị mà các cô gái trẻ không
thể so sánh.
Hạ Cầm cảm thấy ánh mắt nóng bỏng của Trần Chung,
bà vốn định làm bộ như không biết, nhưng ông thật sự nhìn quá lâu, làm
bà cảm thấy có chút nóng má, cho nên không nhịn được nghiêng đầu trừng
mắt liếc ông một cái, chỉ là bà không biết ánh mắt này, uy lực chưa đủ
lại phong tình vạn chủng, khiến nhịp tim Trần Chung cũng nhảy nhanh.
Hạ Cầm vừa nhìn thấy ánh mắt Trần Chung mê ly, trên mặt khó có được nổi
lên một tầng đỏ ửng, vợ chồng nhiều năm như vậy, làm sao bà lại không
biết ánh mắt như thế đại biểu là có ý gì, bà lặng lẽ ngẩng đầu liếc nhìn Tiểu Trí và Chiêu Đệ ngồi ở đối diện, phát hiện hai đứa bé này không
coi ai ra gì đang thấp giọng trao đổi, lúc này bà mới thoáng để điểm tâm xuống, đồng thời yên tâm, đưa tay dùng sức nhéo hông Trần Chung một
cái, sử dụng ánh mắt cảnh cáo ông yêu cầu thu hồi loại ánh mắt mập mờ đó lại, nếu làm cho bọn trẻ thấy được, bà không phải mất hết thể diện à,
đúng là già mà không nên thân.
Bị Hạ Cầm nhéo một cái, nhìn
gương mặt thẹn thùng của bà, Trần Chung nhịn không được liền phì cười,
chọc Hạ Cầm lại vội nhéo hông của ông mấy cái.
Tiểu Trí nghe
thấy cha của anh chợt bật cười, không khỏi tò mò ngẩng đầu nhìn xem, sau đó lại không hiểu nhìn trên mặt mẹ anh đỏ ửng khác thường.
"Mẹ,rất nóng sao? Mặt của mẹ đỏ lắm." Tiểu Trí không biết mới vừa rồi Hạ Cầm
cùng Trần Chung hỗ động, còn tưởng rằng Hạ Cầm ăn cơm nóng nên bị nóng.
Dù sao Chiêu Đệ hiểu chuyện hơn so với Tiểu Trí, lúc này cũng nhìn thấu chút đầu mối, Tiểu Trí mới vừa nói xong, liền lôi kéo anh đứng dậy,
"Cha, mẹ, con và Tiểu Trí cũng ăn no, lên lầu trước sửa sang lại hành
lý, hai người từ từ ăn."
"Chiêu Đệ, Tiểu Trí còn chưa ăn no,
Tiểu Trí thích ăn nhất đậu hũ kính mà còn chưa được ăn?" Tiểu Trí vừa
theo Chiêu Đệ đi lên lầu, vừa không thôi quay đầu lại nhìn vài lần món
đậu hũ kính mới vừa được bưng lên chưa động tới.
Vẫn ngồi ở phòng ăn, Hạ Cầm nghe Tiểu Trí nói, biết Chiêu Đệ nhất định đã nhìn ra chút
gì, bà quay đầu mạnh mẽ trừng mắt liếc người khởi xướng, "Ông, cái lão
này, cổ nhân nói no bụng thì nghĩ dâm dục, tốc độ của ông cũng quá nhanh đi, mới vừa ăn no liền nghĩ điều không đứng đắn."
Trần Chung
vừa nghe Hạ Cầm nói, lại một lần hắng giọng phá lên cười, cười xong mới
đáp: "Tôi muốn sao? Không phải là suy bụng ta ra bụng người chứ, nhất
định là bà nghĩ thế, cho nên mới cảm thấy tôi cũng đang nghĩ vậy."
"Ông. . . . Già không nên thân."
Khi Chiêu Đệ đi tới khúc quanh của cầu thang nghe thấy tiếng cười của Trần
Chung, mặc dù nghe không rõ ba mẹ nói gì, nhưng cô thấy tình cảm ba mẹ
nhiều năm như vậy thì tràn đầy hâm mộ và ước mơ, cô nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tiểu Trí bên cạnh, vừa hay nhìn thấy mặt anh mày mắt cong cong, cô và Tiểu Trí, nhất định cũng có thể giống như ba mẹ.
Buổi
tối sắp xếp xong hành lý để mai xuất phát, Tiểu Trí nhìn đồng hồ đã hơn tám giờ, liền thúc giục Chiêu Đệ đi tắm, trước kia anh sẽ không ngủ sớm như vậy, có lúc bởi vì quá hưng phấn, quấn Chiêu Đệ làm chuyện ân ái,
buổi tối có khi mười hai giờ còn chưa ngủ.
Nhưng kể từ khi Hạ
Cầm nói với anh, thân thể Chiêu Đệ còn chưa khỏe, muốn anh chăm sóc thật tốt, Chiêu Đệ cũng không biết từ đâu Tiểu Trí có được lý luận nhất định phải bắt cô ngủ sớm dậy sớm, mười giờ đêm trước nhất định phải ngủ, vì
vậy rửa mặt xong được anh đấm bóp một lúc là đã tám giờ đến lúc đi tắm.
Chiêu Đệ nhìn mấy cái rương hành lý đã được thu thập xong trên đất, nhớ xem
có quên mang theo gì không, xác định không có vấn đề gì, lúc này mới mặc cho Tiểu Trí lôi kéo cô vào phòng tắm.
Vốn là Chiêu Đệ tắm rất đàng hoàng, mặc dù nói thân thể trần truồng tắm ở trước mặt Tiểu Trí
vẫn sẽ có điểm xấu hổ, nhưng trải qua thích ứng hơn nửa tháng nay, trên
căn bản cô đã có thể không coi là quan trọng nữa.
Nhưng cô vừa
định quay người cầm sữa tắm sau lưng, vừa quay đầu lại liền thấy Tiểu
Trí cắn chặt môi dưới, cô không khỏi nhìn xuống hạ thân của anh, quả
nhiên, nơi đó cũng đã Nhất Trụ Kình Thiên rồi.
Lúc mới bắt đầu, Tiểu Trí đều là mặc quần áo đứng ở một bên giám sát cô tắm, nhưng bởi
vì dùng chậu nhựa dặm nước tắm rửa, lúc lấy tay vốc nước rửa, không khỏi sẽ liên lụy làm ướt quần áo của Tiểu Trí. Cho nên sau đó Chiêu Đệ liền
dứt khoát bảo Tiểu Trí cởi quần áo cùng nhau tắm, hơn nữa thân thể hai
người đều trần truồng dù sao cũng hơn một mình cô cởi bỏ.
Vì vậy lúc này Chiêu Đệ nhìn hạ thân Tiểu Trí, bởi vì không có quần áo che đậy, phản ứng khác thường tự nhiên xác định rõ ràng.
Chiêu Đệ ở trong lòng tính thời gian, đã qua nửa tháng rồi từ lúc cô sinh
non, sinh hoạt tình dục hẳn không có cái gì đáng ngại, ngay cả ở cữ cũng là một tháng có thể khôi phục sinh hoạt tình dục rồi, cô chắc cũng là
có thể.
Hơn nữa nhìn Tiểu Trí mỗi lần lại phải chịu đựng, cô
cũng đau lòng anh, anh cố tình nói không nghe, cứ muốn cùng cô vào phòng tắm, nhìn cô tắm, anh đây không phải là tự mình chịu tội sao?
Nghĩ như vậy, Chiêu Đệ thu hồi tay muốn lấy sữa tắm, xoay người bước đến gần Tiểu Trí, dán hai ngực đỏ hồng lên lồng ngực trần trụi Tiểu Trí.
Tiểu Trí bị Chiêu Đệ đột nhiên đến gần như vậy, trên đầu cũng bắt đầu đổ mồ
hôi, anh vô ý thức liếm đôi môi phát khô , mắt không tự chủ được hướng
chỗ anh và Chiêu Đệ dính nhau, bởi vì khí nóng bao quanh, bộ ngực, nụ
hoa Chiêu Đệ có vẻ càng thêm phấn hồng, mềm mại hình như có thể nhéo ra
nước.
Hơn nữa qua nhiều tháng, buổi tối mỗi ngày Tiểu Trí kiên
trì giúp Chiêu Đệ xoa bóp vú, hiện nay cẩn thận so sánh, hình như so với quá khứ phải lớn hơn không ít.
Chuyên chú nhìn như vậy làm cho người ta huyết mạch căng phồng, dưới người dâng trào, nơi kia càng phát bành trướng, thậm chí cũng mơ hồ có cảm giác đau đớn, nhưng Tiểu Trí sợ chính mình sẽ làm bị thương Chiêu Đệ, sửng sốt cắn răng nhẹ nhàng đẩy
Chiêu Đệ cách mình mấy bước, sau đó nhẹ giọng ở trong cổ họng tái diễn
một câu nói, hình như là tự xây dựng khẳng định trong lòng mình, câu nói kia là:
"Mẹ nói, vì thân thể Chiêu Đệ, không thể làm chuyện yêu đương."
Trong quá trình này, Chiêu Đệ vẫn luôn ngẩng đầu nhìn nét mặt Tiểu Trí, từ
khi cô dán lên anh thì anh chợt cắn chặt đôi môi đến lúc anh cúi đầu say mê nhìn ngực cô, cuối cùng anh đẩy cô ra thì trên mặt kiên định không
dứt.
Vào giờ phút này, trong lòng của Chiêu Đệ vừa hạnh phúc
vừa đau lòng, tuýp đàn ông như thế nào có thể ở lúc dục vọng của mình
tăng cao như vậy, dưới tình huống đó còn có thể cố kỵ thân thể của cô,
mà mạnh mẽ nhịn xuống kích động.
Có Tiểu Trí như vậy, vì Tiểu
Trí như vậy, Chiêu Đệ càng cảm giác mình có thể vì anh làm bất cứ chuyện gì, huống chi hiện tại là chuyện mà cô và Tiểu Trí cùng thích, hơn nữa
cũng không làm cho thân thể của cô tạo thành gánh nặng.
Chiêu
Đệ kéo tay phải xuôi ở bên người đang nắm thành quả đấm của Tiểu Trí,
nhẹ nhàng vặn bung từng ngón tay một ra, sau đó đưa bàn tay to của anh
khoác lên vú phải của mình.
"Tiểu Trí, thân thể Chiêu Đệ bây giờ đã tốt hơn, có thể làm chuyện ân ái rồi."
"Có thật không? Đều tốt sao? Tiểu Trí đi vào trong thân thể Chiêu Đệ, Chiêu Đệ cũng sẽ không cảm thấy đau đúng không?" Mới nghe thấy lời Chiêu Đệ
nói, trên mặt Tiểu Trí lập tức liền lộ ra nụ cười hưng phấn, nhưng ngay
lập tức thu lại nụ cười, mặt lo lắng hỏi, anh chỉ sợ mình không cẩn thận sẽ thương tổn đến Chiêu Đệ.
"Thật, Chiêu Đệ đều tốt, khỏe mạnh giống như trước đây, Tiểu Trí muốn làm gì thì làm cái đó, Chiêu Đệ sẽ
theo anh." Lúc nói lời này, vẻ mặt trên mặt Chiêu Đệ tràn ngập thẹn
thùng, nhưng cô nhìn thẳng ánh mắt của Tiểu Trí, xác định nói cho anh
biết không có việc gì.
Nghe Chiêu Đệ nói như vậy, trên mặt Tiểu Trí lại lần nữa có nụ cười, chẳng qua là khi anh khom lưng hôn môi
Chiêu Đệ, như cũ nhẹ nhàng tựa như chỉ hơi mạnh sẽ thương tổn tới Chiêu
Đệ.
Chiêu Đệ bị Tiểu Trí hôn y hệt như chuồn chuồn lướt nước
như vậy, chỉ cảm thấy giống như là có người dùng bút lông ngỗng quét
vào cô trên thịt ngứa ngáy, vừa thoải mái lại có một loại thư thái, cấp
bách, không chiếm được.
Tiểu Trí tay phải che trước ngực Chiêu Đệ, bóp xoa giống như đang đùa thủy cầu, tay trái từ hông của Chiêu Đệ
vòng qua, bàn tay kìm ở trên cặp mông của cô, khẽ dùng sức áp hạ thân cô vào nơi mình đau đớn.
Tiểu Trí lên lên xuống xuống trêu chọc Chiêu Đệ, không cho cô thoải mái, chọc lửa dục bùng nổ trong thân thể Chiêu Đệ.
Vành tai và tóc mai chạm vào nhau một lúc lâu, Chiêu Đệ cảm giác bắp chân
phát run, mắt thấy sẽ không đứng vững, cô đưa tay trái của mình vịn trên ngực Tiểu Trí, tay phải duỗi xuống cầm phần cứng rắn củaTiểu Trí, chủ
động dẫn đạo anh từ từ tiến vào nơi cô đã sớm chuẩn bị tốt.
Lâu
không có thân mật như vậy, Tiểu Trí cảm thấy nơi mềm mại kia ướt át chặt chẽ, không khống chế được tốc độ của mình, anh ôm sát hông của Chiêu
Đệ, từng phát từng phát thăm dò nơi đã lâu không được hưởng hương vị
mềm mại.
Cho tới giờ khắc này, Chiêu Đệ mới phát giác khát vọng
trong lòng thoáng thỏa mãn, thư sướng, có thể theo động tác tăng nhanh
của Tiểu Trí, nơi bụng dâng lên đạo khí nóng khó hiểu, cảm giác càng tới càng mãnh liệt.
Đang dưới sự kích thích mãnh liệt của giác quan, chân Chiêu Đệ hoàn toàn mất đi lực chống đỡ, may tay Tiểu Trí đang ôm
hông của cô, thế này mới khiến cô không lúng túng ngã ngồi trên đất.
Tiểu Trí đưa tay nhẹ nhàng lau đi mồ hôi không ngừng rỉ ra trên mặt Chiêu
Đệ, đau lòng hôn mí mắt cô, mũi, đôi môi, cuối cùng hôn lên vành tai
nhạy cảm của cô, ngậm vào từ từ mút.
Cứ như vậy ôm nhau, Tiểu Trí ôm Chiêu Đệ, dùng sức ôm cô ngồi trên bệ rửa mặt, bởi vì động tác đột
nhiên ngồi xuống, Tiểu Trí chỉ cảm thấy nơi bao quanh dục vọng mình chợt chặt lại, mà Chiêu Đệ cũng đồng thời cảm thấy so sánh với mới vừa rồi
lại càng thêm phong phú, hai người cũng không khỏi tự chủ rên một tiếng.
"Tiểu Trí, anh nhanh một chút không sao, em chịu được." Hai người cũng đã cọ
sát lẫn nhau một lúc lâu, dần dần cũng cảm thấy sắp tới đỉnh, Chiêu Đệ
không muốn Tiểu Trí vào lúc này còn có điều băn khoăn, nên trước tiên mở miệng yêu cầu.
Tiểu Trí cúi đầu mở đôi mắt bồ câu sát gần mặt
của Chiêu Đệ, trừ ở ngoài ý loạn tình mê ửng hồng cũng không có bất kỳ
khác thường gì, anh lúc này mới buông ra tốc độ, Đại Khai Đại Hợp tiến
hành chạy nước rút lần cuối cùng.
Trong phòng tắm trong nháy mắt
liền xuất hiện âm thanh mập mờ của thân thể va chạm phát ra tiếng vang,
thỉnh thoảng còn xen lẫn tiếng Chiêu Đệ cùng Tiểu Trí khó nhịn rên rỉ.
Bởi vì cố kỵ thân thể Chiêu Đệ, Tiểu Trí đã đến một lần, chỉ đặt mình đang ở trong cơ thể Chiêu Đệ lẳng lặng cảm thụ dư âm sau khi cao triều tới,
cũng không giống trước đây đòi hỏi lần thứ hai
Dù sao cũng lâu
không vận động kích liệt như thế này , hơn nữa còn là ở phòng tắm trơn
trượt , nếu so với ở trên giường bình thường cần tiêu hao nhiều thể lực
hơn, vì thế Chiêu Đệ cũng hoàn toàn không có hơi sức tái chiến.
Đợi hô hấp hai người trở lại bình thường, Tiểu Trí mới ôm thân thể trần
truồng của Chiêu Đệ, hạ hông của mình, đem lấy chính mình đã có điểm héo rút thối lui khỏi thân thể Chiêu Đệ, Tiểu Trí mới vừa lui ra ngoài,
chất lỏng màu trắng sâu trong thân thể Chiêu Đệ cũng theo động tác thối lui của Tiểu Trí chảy nhỏ xuống dưới đất trên nền gạch men sứ màu đen
của phòng tắm tạo thành dấu vết màu trắng.
Chiêu Đệ lơ đãng cúi
đầu liền thấy dấu vết mập mờ sắc tình, trên mặt mới vừa hết đỏ lại có
khuynh hướng từ từ hồng lên, chỉ là cô thật sự là không có thể lực thoát khỏi không khí như vậy, chỉ đành phải tựa vào trong ngực Tiểu Trí , mặc cho anh ôm cô tắm đơn giản một chút rồi ra khỏi phòng tắm.
Tiểu
Trí vẫn ôm Chiêu Đệ đưa đến trên giường, đắp chăn lên, lúc này mới lộn
trở lại phòng tắm lần nữa, cầm áo ngủ đặt ở trong phòng tắm trở lại.
Có lẽ bởi sau một hồi vận động, chỉ mới một phút Chiêu Đệ cũng đã tiến vào mộng đẹp, Tiểu Trí nhìn áo ngủ trên tay mình, lại nhìn Chiêu Đệ ngủ
say, tình thế khó xử.
Không mặc áo ngủ cho Chiêu Đệ, ngộ nhỡ cô
buổi tối đá chăn, nếu cảm lạnh thì phải làm sao bây giờ? Còn nếu mặc đồ
ngủ cho cô, đánh thức cô cũng không tiện, anh biết đang ngủ ngon bị
người đánh thức rất không thoải mái.
Rối rắm một lát, Tiểu Trí
mới thả áo ngủ trong tay xuống, từ trong tủ quần áo tìm ra một cái áo
tắm lớn, đầu tiên anh mặc lên người mình, nhưng cũng không buộc đai
lưng, kéo hai vạt áo ra đằng trước, chứng kiến khoảng không rộng rãi
giữa hai vạt áo, hài lòng cười cười. Lúc này mới lại lộn trở lại đến bên giường, rón rén nằm bên cạnh Chiêu Đệ, anh mở rộng áo tắm, đem Chiêu
Đệ cẩn thận chuyển vào trong ngực mình, nhẹ nhàng ôm lấy, lúc này mới
kéo vạt áo tắm, như vậy chỉ cần anh dùng tư thế như thế ôm Chiêu Đệ cả
đêm, thì cũng đồng nghĩa với việc Chiêu Đệ cũng mặc áo tắm, vì để ngừa
chẳng may, anh còn dùng dây áo tắm bên ngoài buộc ngang hông của hai
người lại.
Tất cả đều chuẩn bị xong, Tiểu Trí ngẩng đầu lên nhìn
trạng thái bây giờ của hai người, thấy tất cả đều như suy nghĩ của mình, lúc này mới đưa tay kéo chăn lên.
Tiểu Trí khẽ dùng sức ôm sát
Chiêu Đệ vào trong ngực, ấn một nụ hôn lên trán của cô, nhẹ giọng nói
một câu: "Chiêu Đệ, Tiểu Trí rất dũng cảm, Tiểu Trí sẽ chăm sóc em thật
tốt, ngủ ngon."