Trở lại khách sạn, Sanh Tiêu tắm rửa đi ra ngoài, trong phòng yên tĩnh, một âm thanh nhỏ đều không có. "Duật Tôn, anh ở đâu?"
" Tôi ở sân thượng."
Cô mò mẫm đi ra ngoài, vừa tới sân thượng, đã sộc lên mùi thuốc. Sanh Tiêu theo hắn lâu như vậy, rất ít trông thấy Duật Tôn hút thuốc. Người đàn
ông vươn tay đem cô kéo đến trước mặt mình.
" Duật Tôn, vừa rồi
là có người chết đuối sao?" Mạch Sanh Tiêu nghe được người phụ nữ kia
cùng tiếng khóc đau đớn đến xé lòng của cô ấy, thực ra, mất đi người
thân là nỗi đau khôn nguôi nhất. Cô nhớ lúc trước, thời điểm ba mẹ ra
đi, trong thâm tâm cô đã đau đớn một thời gian dài.
"Ừ, là chết
đuối." Duật Tôn liếc một cái liền nhìn ra là bị người khác ám sát, mà có thể ở quanh khu vực biển này, lặn xuống nước giết người, nhất định là
đã qua quá trình huấn luyện.
Tâm tình của hắn có chút bực bội, môi mỏng khẽ cong lên lại hung hăng mím chặt lại.
Mạch Tương Tư nằm ở trên bàn giải phẫu, vừa đói vừa sợ, vài vết rạch trên
đùi chỉ còn nhìn thấy hồng hồng, đến lúc này vài vết máu đã ngừng hẳn,
chỉ là chân không thể cử động, chỉ cần động đậy nhẹ đã đau đến thấu
xương.
Từ Khiêm đem ả nhốt một ngày một đêm rồi, ả đói đến gần
như ngất đi, xe lăn cùng điện thoại cũng không có bên người, Mạch Tương
Tư thật muốn chết đi cho rồi, trong phòng phẫu thuật hay trong phòng
bệnh của bệnh viện đều giống nhau, ả toàn thân lạnh đến phát run. Đỉnh
đầu ánh sáng của đèn giải phẫu chiếu xuống làm ả đau nhức mắt, vì thế
lấy hai tay giơ lên che khuất ánh mắt của mình.
Cửa ra vào dường
nhue truyền tới âm thanh, Mạch Tương Tư dựng thẳng hai lỗ tai lên, mở
mắt ra, chỉ thấy cửa được mở, đi vào là một y tá khoác một chiếc áo blu
trắng toát.
" Cứu mạng, cô y tá ơi, cứu cứu tôi với--"
Đối phương lấy đồ ăn trong tay đặt ở cửa ra vào, cô ta đeo khẩu trang kín
mít, hai mắt chỉ là liếc Mạch Tương Tư một cái, " Ừ, đứng dậy ăn đi."
" Chân tôi không được tốt, dậy không nổi thì ráng chịu đói đi. " Nói xong, liền xoay người đi ra ngoài, cũng đem cửa đóng lại.
" Đừng --" Mạch Tương Tư vươn tay, một loại tuyệt vọng lan tràn đến đỉnh
đầu, chẳng lẽ bọn họ thật sự muốn để ả chết đói thật sao? Tương Tư môi
đã khô đến nứt nẻ, lưỡi ả khẽ liếm liếm, đau nhức có chút nhíu mày.
Mặc dù đói khổ lạnh lẽo, nhưng Mạch Tương Tư trong thâm tâm lại càng cảnh
giác hơn, đối phương tuyệt đối là đang nhằm vào chân của ả, cửa ra vào
xa như vậy, nếu ả không chịu đứng lên, cũng đừng nghĩ tới việc ăn một
miếng cơm, uống một ngụm nước.
Hôm nay đã là ngày hôm sau, Tương Tư bị nhốt tại đây, Sanh Tiêu từng nói, nhiều nhất là ba ngày bọn họ sẽ trở về.
Ba ngày.
Mạch Tương Tư cố chấp ép nước mắt nuốt trở về, Duật Tôn muốn mọi việc sáng
tỏ nên đã đem Sanh Tiêu đi, hắn lấy hộ chiếu của ả, bọn họ vừa bước lên
máy bay, hắn liền sai người đối phó ả.
Bên này, Từ Khiêm đang
ngồi ở một gian phòng lắp đặt thiết bị khám chữa bệnh xa hoa, trên bàn
của hắn đang đặt một chiếc máy tính, trong phòng giải phẫu có trang bị
camera, nhất cử nhất động của Mạch Tương Tư đều không thể qua được tai
mắt hắn.
Thật sự lợn chết không sợ nước nóng.
Muốn đối phó Mạch Tương Tư, Từ Khiêm ít nhất đã sự dụng trên dưới trăm biện pháp
khác nhau, có thể Duật Tôn chỉ muốn sai hắn thử chân của cô ta, cũng
không sai hắn động thủ. Từ Khiêm thật sự không biết, hắn có phải đã đùa
quá trớn rồi không?
Tương Tư cũng có tính toán của mình, ả vốn có thể đứng lên, cùng lắm là nói chân ả giờ đã tốt rồi. Có thể Duật Tôn từ trước đến nay là nhằm vào ả, nếu mà để hắn biết đẩy Tô Niên xuống năm
đó là ả, mà không dính dáng đến Sanh Tiêu, nói không chừng một đầu ngón
tay cũng có thể đưa ả vào chỗ chết.
Mạch Tương Tư không muốn ngồi tù, ả tình nguyện cả đời ngồi trên xe lăn.
Kỳ thật, cho dù Sanh Tiên biết rằng chân của ả đã khỏi, cho dù Duật Tôn
muốn đối phó ả, Sanh Tiêu tất nhiên cũng sẽ bảo vệ ả chỉ bằng lý do duy nhất ả là chị của Sanh Tiêu. Nhưng mà Mạch Tương Tư không dám mạo hiểm
như vậy, chân của ả là vì Sanh Tiêu mới biến thành như vậy, hôm nay, ánh mắt của nó tuy mù nhưng lại có thể có người sủng ái, nâng niu trong
lòng bàn tay, còn chính mình thì sao?
Mạch Tương Tư càng nghĩ, ý
nghĩ càng biến dạng, lúc trước, nếu như ả không ra tay, bị tấm gỗ đè vào chân Sanh Tiêu, Tương Tư có thể theo lẽ thường đến trường, như vậy, gặp gỡ Duật Tôn nên là ả, ả cũng có thể kiếm tiền để Sanh Tiêu khám bệnh,
như vậy, cả ngày bị nhốt tại bệnh viện như bệnh nhân tâm thần hẳn là
Mạch Sanh Tiêu.
Tương Tư tự nhận, ả không kém gì so với Sanh Tiêu, nó ngoài biết đánh đàn dương cầm thì còn biết gì chứ?
Nếu như không có trận hỏa hoạn ngoài ý muốn kia, ả có thể cùng Mạch Sanh
Tiêu đứng ngang hàng nhau, liệu Duật Tôn thực sự sẽ chọn Sanh Tiêu? Ả
càng nghĩ như vậy, trong nội tâm càng tức giận bất bình, dựa vào cái gì? Mạch Sanh Tiêu dựa vào cái gì mà cướp đoạt quyền sống của ả?
Tại sao Duật Tôn không gặp gỡ ả trước?, tâm hồn Tương Tư trở nên bình tĩnh, ả trơ mắt nhìn em gái ccuar mình ngày càng gầy đi vì kiếm tiền chữa trị cho ả, mỗi ngày Mạch Sanh Tiêu đều bôn ba bên ngaòi, tận lực kiếm việc
làm. Tương Tư cũng hiểu được, có người em gái như vậy thật tốt, nếu như
đổi lại là ả, nói không chừng đã sớm suy sụp, còn lâu mới ngóc đầu lên
được.
Có thể, từ bước chân đầu tiền Mạch Tương Tư đi vào Hoàng Duệ ấn tượng, suy nghĩ của ả đã bị bóp méo đi.
Sanh Tiêu dù có chăm sóc ả như thế nào đi chăng nữa, ả cũng chỉ là chị của Sanh Tiêu.
Cái gì của Mạch Sanh Tiêu, cũng không phải là của ả. Chỉ có chộp vào trong
tay mình, mới chắc chắn được, Sanh Tiêu đã lấy đi tất cả những thứ đáng
lẽ vốn nên là của ả, cho nên Mạch Tương Tư tình nguyện ngồi xe lăn, để
cho Sanh Tiêu áy náy khổ sở cả đời !
Tin tức án mạng xảy ra tại
bãi biển đã bị phong tỏa nghiêm ngặt, đám người tản bớt, chuyện này cũng phai nhạt không ít. Tiếng khóc của gia đình người chết ai oán bay vào
trong gió, nhưng sớm muộn cũng sẽ bị quên lãng theo thời gian.
Duật Tôn từ nãy giờ một câu cũng không mở miệng, Sanh Tiêu dựa vào cánh tay
của hắn, "Cũng không biết chị thế nào rồi, lần này không thể đi chơi
cùng, chị ấy khẳng định rất thất vọng."
" Cái điệu bộ của cô ta,
cho dù có đi được cũng không thuận tiện." Duật Tôn nghe được chuông điện thoại đi động vang lên, hắn nâng tay lên bấm nút nghe, " A lô?"
Nghe được tiếng nói của đối phương, hắn đứng lên đi ra xa," Như thế nào?"
" Nhất định là giả, nhưng cô ta giả bộ rất tốt, đói bụng hai ngày cũng không chịu xuống ăn cái gì, đúng là cứng đầu."
" Cậu không phải thích đem xương cốt người khác đem đạp nát để chơi
sao?" Duật Tôn nở nười nhàn nhạt, lông mày giương lên, nhìn Mạch Sanh
Tiêu đứng cách đó không xa, hắn nhớ tới vừa rồi cô còn rất lo lắng cho
Tương Tư," Tớ muốn nhờ cậu một việc nhỏ, ngày mai khi tớ trở về, cậu đem cô ta ném trở lại Hoàng Duệ ấn tượng a."
" Như vậy coi như xong?" Từ Khiêm khó có thể tin.
"Đúng, cô ta đã muốn giả bộ, vậy cứ để ả ta giả bộ đến cùng đi." Duật Tôn khép điện thoại lại, hắn nếu đối với Mạch Tương Tư không khách khí, nói
không chừng Sanh Tiêu sẽ cùng hắn liều mạng.
Đêm đó, Tương Tư bị
người ta mang từ phòng phẫu thuật đi, chiếc quần đã bị phá nát không che được nổi đôi chân, đến Hoàng Duệ ấn tượng, ả liền bị nhét vào xe lăn
đứng ở cửa ra vào, một gã đàn ông xuống xe, ấn chuông cửa, sau khi nghe
được bên trong truyền đến tiếng bước chân, lúc nào mới lái xe rời đi.
Dì Hà khoác bộ quần áo, bà một mình ở nhà, đã sớm đi ngủ," Ai a?"
Mở cửa, thấy không có ai, bà vừa muốn khép lại, chợt nghe đến trên mặt đất truyền dến vài âm thanh vụn vặt," dì Hà, dì Hà......"
Dì Hà còn buồn ngủ, xoa xoa mắt, nhìn tình cảnh trước mắt bà dường như bị
dọa một trận hồn bay phách lạc, " Tương Tư--" Âm thanh của bà hoảng hốt, "Cô sao lại biến thành bộ dáng như thế này?"
"Dì Hà, nhanh cứu cứu tôi--"
Trên đùi Mạch Tương Tư vết máu loang lổ, quần áo không chỉnh tề, dì Hà khom
người giúp ả ngồi vào xe lăn, " Tôi gọi 120, tại sao có thể như vậy,
thật sự là làm tôi sợ muốn chết."
"Dì Hà. không cần," Tương Tư vội vàng kéo tay của bà," Tôi rất đói...."
Dì Hà vào cửa liền làm một ít thức ăn mang đến cho Tương Tư, ả dường như
rất đói, gục xuống bàn là ăn như hổ đói vồ mồi, giống như vài ngày còn
chưa được ăn gì.
"Cô ăn từ từ thôi, bên trong còn nhiều lắm," dì
Hà nhìn qua bộ dáng chật vật của Tương Tư," Duật thiếu không phải mời
bác sĩ trị chân cho cô sao? Cô như thế nào lại thành ra như vậy? Để tôi
gọi điện thoại lại cho Duật thiếu....."
Dì Hà nói xong liền muốn đứng dậy.
"Dì Hà," Mạch Tương Tư cuống quít nuốt xuống miếng cơm trong miệng," Đừng
gọi điện thoại, hãy cứ để họ 'chơi' cho tốt đi, Sanh Tiêu hai ngày nữa
sẽ trở lại."
Cho dù lúc này gọi điện thoại, điện thoại của Mạch Sanh Tiêu chắc chắn là tắt máy.
Tương Tư nhồi đồ ăn vào trong miệng, ả không kịp nhai liền để nguyên như thế
nuốt xuống, ngay sau đó bị mắc nghẹn ở cổ thiếu chút nữa thở không nổi.
Dì Hà thấy ả bộ dáng đáng thương, trong nội tâm càng thêm lo lắng.
Sau khi ăn uống xong, Tương Tư đẩy xe lăn trở lại phòng ngủ, dì Hà đang
chuẩn bị nước tắm, "Nhanh tắm rửa đi, cũng không biết những vết thương
trên người như thế này có để lại sẹo không nữa."
"Dì Hà, tôi mệt mỏi quá, rất muốn ngủ một giấc."
"Để tôi lau sạch người cho cô đã....."
"Dì Hà, dì vịn tôi trên giường, tôi mệt muốn chết rồi......" Tương Tư trong mắt chứa đầy nước mắt, dì Hà thấy cũng thấy mũi đau xót, bà vội vàng đỡ Tương Tư lên giường," Vậy cô nếu có là chỗ nào không thoải mái thì kêu
tôi, tôi có thể nghe được."
"Được." Tương Tư nằm thẳng trên giường, đợi dì Hà sau khi rời khỏi đây, liền xem xét cơ thể mình.
Trên đùi có vài chỗ bị rạch không chạm vào được, Mạch Tương Tư hai tay ôm
lấy bả vai, đem áo xé mở ra, cánh tay ả hung hăng cầm chỗ vai đó, dùng
sức ấn ấn vài huyệt đạo. Ả đau đến mức nước mắt giàn giụa, nhưng quan
trọng nhất là là vết thương ở trước ngực, trước bụng vẫn còn máu ứ đọng
lại.
Mạch Sanh Tiêu phơi nắng dưới ánh mặt trời, ngồi ở phía dưới cái ô che nắng, trong tay đặt một trái dừa.
Trên đầu đội một chiếc mũ được đan lát thủ công cực khéo, cô lấy một tay
chống cằm, thần sắc thích ý mà sảng khoái. Giữa trưa là tiệc tự nướng,
đủ loại kiểu dáng hải sản bày ở trên bàn, tôm hùm cỡ lớn, cùng với cá
mực.
Nhà hàng này giống như đang nằm trên bãi biển, bọn họ ngồi ở lầu hai, cả nhà hàng đều được xây bằng gỗ, nếu như chú ý, có thể nghe
thấy được mùi thơm đặc biệt của gỗ quý.
Phía dưới chính là biển
lớn rộng bao la, trong không khí mang theo hương vị ẩm ướt của nước
biển, Sanh Tiêu nhấp một hớp nước dừa, tay phải giơ lên nhẹ đảo đảo vài
cái," Em muốn ẩn cư tại đây, như thế nào cũng không muốn rời đi."
Duật Tôn cười cô," Không cần chị của em sao?"
"Em sẽ đem chị đến đây sinh sống cùng" Trên gương mặt cô, từng làn gió biển đang thổi qua," Nếu có thể ở trên bờ biển đánh đàn, thì lại càng tốt."
Cô nghe được âm thanh Duật Tôn đứng dậy, không bao lâu, tiếng bước chân trở lại bên người cô.
"Duật Tôn?"
Sanh Tiêu bị người đàn ông nắm tay dắt đi, cô chỉ biết đứng dậy đi theo," Đi đâu? Chúng ta còn chưa có ăn cơm."
Cô đi theo sau lưng Duật Tôn, lên vài tầng lầu, trong nhà ăn đang
phát vài bản nhạc tiếng Anh, Sanh Tiêu ngồi xuống, hai tay của cô sờ về phía trước, cho đến khi đầu ngón tay chạm vào một thứ, mới biết được là khung đàn dương cầm.
Trên đầu đội một chiếc mũ được đan lát thủ công cực khéo, cô lấy một tay
chống cằm, thần sắc thích ý mà sảng khoái. Giữa trưa là tiệc tự nướng,
đủ loại kiểu dáng hải sản bày ở trên bàn, tôm hùm cỡ lớn, cùng với cá
mực .
Nhà hàng này giống như đang nằm trên bãi biển, bọn họ ngồi ở lầu hai, cả nhà hàng đều được xây bằng gỗ, nếu như chú ý, có thể nghe
thấy được mùi thơm đặc biệt của gỗ quý .
Phía dưới chính là biển
lớn rộng bao la, trong không khí mang theo hương vị ẩm ướt của nước
biển, Sanh Tiêu nhấp một hớp nước dừa, tay phải giơ lên nhẹ đảo đảo vài
cái," Em muốn ẩn cư tại đây, như thế nào cũng không muốn rời đi."
Duật Tôn cười cô," Không cần chị của em sao?"
" Em sẽ đem chị đến đây sống cùng” Trên gương mặt cô, từng làn gió biển
đang thổi qua," Nếu có thể ở trên bờ biển đánh đàn, thì lại càng tốt."
Cô nghe được âm thanh Duật Tôn đứng dậy, không bao lâu, tiếng bước chân trở lại bên người cô.
" Duật Tôn?"
Sanh Tiêu bị người đàn ông nắm tay dắt đi, cô chỉ biết đứng dậy đi theo," Đi đâu? Chúng ta còn chưa có ăn cơm."
Cô đi theo sau lưng Duật Tôn, lên vài tầng lần, trong nhà ăn đang phát vài bản nhạc tiếng Anh, Sanh Tiêu ngồi xuống, hai tay của cô sờ về phía
trước, cho đến khi đầu ngón tay chạm vào một thứ , mới biết được là
khung đàn dương cầm.
Trên đầu đội một chiếc mũ được đan lát thủ
công cực khéo, cô lấy một tay chống cằm, thần sắc thích ý mà sảng khoái. Giữa trưa là tiệc tự nướng, đủ loại kiểu dáng hải sản bày ở trên bàn,
tôm hùm cỡ lớn, cùng với cá mực .
Nhà hàng này giống như đang nằm trên bãi biển, bọn họ ngồi ở lầu hai, cả nhà hàng đều được xây bằng gỗ, nếu như chú ý, có thể nghe thấy được mùi thơm đặc biệt của gỗ quý .
Phía dưới chính là biển lớn rộng bao la, trong không khí mang theo hương vị
ẩm ướt của nước biển, Sanh Tiêu nhấp một hớp nước dừa, tay phải giơ lên
nhẹ đảo đảo vài cái," Em muốn ẩn cư tại đây, như thế nào cũng không muốn rời đi."
Duật Tôn cười cô," Không cần chị của em sao?"
"
Em sẽ đem chị đến đây sống cùng” Trên gương mặt cô, từng làn gió biển
đang thổi qua," Nếu có thể ở trên bờ biển đánh đàn, thì lại càng tốt."
Cô nghe được âm thanh Duật Tôn đứng dậy, không bao lâu, tiếng bước chân trở lại bên người cô.
" Duật Tôn?"
Sanh Tiêu bị người đàn ông nắm tay dắt đi, cô chỉ biết đứng dậy đi theo," Đi đâu? Chúng ta còn chưa có ăn cơm."
Cô đi theo sau lưng Duật Tôn, lên vài tầng lần, trong nhà ăn đang phát vài bản nhạc tiếng Anh, Sanh Tiêu ngồi xuống, hai tay của cô sờ về phía
trước, cho đến khi đầu ngón tay chạm vào một thứ , mới biết được là
khung đàn dương cầm.
Đó là một sân khấu biểu diễn âm nhạc rộng
khoảng 33 thước, chiếm gần hết gian trên, Mạch Sanh Tiêu mặc một chiếc
váy trắng ngồi ở trước đàn dương cầm, Duật Tôn lấy mũ của cô xuống, tóc
dài không bị buộc lại, theo gió bay tung lên. Bao quanh sân khấu là một
vòng lan can bằng gỗ, trên đó còn có rất nhiều loại hoa không biết tên
quấn quanh, thành một bức tranh dệt bằng hoa vô cùng đẹp mắt.
Mạch Sanh Tiêu đầu ngón tay lướt qua phím đàn, vài âm thanh , thanh thúy vang lên, cảm giác rất hay.
Cô đàn một bài( Hôn lễ Trong mơ). Lúc cô còn đang luyện tập đánh đàn cô đã đánh bài này rất nhiều lần, không cần cầm phổ, cô đã sớm đem điệu nhạc
khắc vào trong trí nhớ.
Duật Tôn ở bên cạnh cô ngồi xuống, Mạch
Sanh Tiêu đánh đàn rất chuyên chú, mười ngón tay nhỏ nhắn, trời sinh
chính là thích hợp với đánh đàn.
Duật Tôn chỉ cảm thấy đôi mắt
như bị ánh hào quang chiếu sáng, lúc này mạch Sanh Tiêu, trong mắt hắn
giống như một thiên sứ có đôi cánh trắng muốt, tóc cô rất dài, vừa đen
lại mượt mà, cái cằm có chút ngẩng lên, Duật Tôn vén vài sợi tóc của cô, hắn nghiêng mặt qua, lơ đãng nghĩ lại truyện không may tối hôm qua trên bãi biển.
Khi ca khúc chấm dứt, Sanh Tiêu hai tay còn ở trên phím đàn ," Cảm giác Đánh đàn thật tốt."
" Hát một bài đi."
Mạch Sanh Tiêu hơi hé miệng, hát lên một bài hát ( Cùng loại tình yêu). Cô giọng hát rất tốt, chỉ là rất ít khi ca hát.
Gần đây anh và em, đều có một cảm nhận giống nhau
Phải chăng là cùng loại tình yêu nào đó
Cứ thêm một ngày, lại phát hiện cảm giác lớn dần lên
Đó là tình yêu, có phải là tình yêu không?
......
Duật Tôn nhắm hờ đôi mắt, khi Mạch Sanh Tiêu hát xong , nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn," Nghe có được không?"
" rất êm tai."
" Em cảm thấy ca từ bài này quả không tồi."
" Thật không? Tôi không nghe rõ ràng." Duật Tôn mở mắt nhìn vào gương mặt cô.
Sanh Tiêu cúi xuống, trong nội tâm không giấu được thất vọng," Thôi, anh không nghe rõ cũng tốt."
Duật Tôn cầm tay cô dẫn về nơi đang ăn cơm, Sanh Tiêu cảm thấy có chút nóng
bức, muốn đội mũ. Duật Tôn thấy có một cửa hàng bán rất nhiều khăn hình
tam giác, hắn giơ tay chọn lấy một cái, chiếc khăn tam giác màu xanh da
trời được hắn gấp gọn lại quấn lên đầu Sanh Tiêu.
Mái tóc dài mềm mại của cô được buộc sau gáy, cái trán trơn bóng bị lộ ra, càng phát ra sức sống.
Ăn cơm, Duật Tôn lại mang cô rời bến.
Lần này hắn thuê một chiếc ca-nô, Sanh Tiêu theo hắn đi trên bãi biển," Chúng ta đi đâu?"
Duật Tôn vẫn cầm tay cô, ý bảo cô cứ đi theo hắn, Sanh Tiêu chưa bao giờ
ngồi qua ca-nô, mà ngay cả thấy đều chưa thấy qua, đôi chân trần của cô
bước vài bước trên nước biển rồi bị Duật Tôn mang lên ca-nô.
" Ôm lấy tôi."
Cô ngoan ngoãn duỗi ra hai tay, ôm lấy eo Duật Tôn," Chúng ta......"
" A--"
Nửa câu sau lời còn chưa nói xong, ca-nô đã sớm lao ra biển, sóng biển rẽ
ra, Sanh Tiêu cảm thấy trên mặt có một chút ẩm ướt, có một chút âm ấm,
ca-nô rẽ nước bơi ra biển như một con cá kình, nhảy lên nhảy xuống. Cô
sợ hãi kêu liên tục,hai tay ra sức ôm lấy eo Duật Tôn.
" A-- chậm một chút."
" Như vậy mới đủ kích thích."
Mạch Sanh Tiêu chưa từng có điên khùng như vậy, cô cảm giác từ trước tời giờ chưa bao giờ thoải mái, gió biển tạt mạnh vào mặt cô làm mắt cô có chút cay cay, cô tay phải ôm chặt Duật Tôn, tay trái khẽ dang ra, như là chú chim nhỏ giương cánh bay lượn.
Sanh Tiêu nhắm mắt lại, thậm chí đã nghĩ cứ như vậy mà ngủ đi.
Nếu có thể ở trên biển dựng một căn nhà, đó là nhà của cô, thì thật tốt biết bao?
Cho tới nay bọn họ cuộc sống quá mệt mỏi, chân của Mạch tương tư chính là
tâm bệnh của cô, trươc khi quen biết Duật Tôn , cô vì tiền sinh hoạt phí của hai chị em mà rất mệt mỏi, sau khi biết Duật Tôn, trái tim của cô
lại càng mệt mỏi hơn, thiếu chút nữa cạn kiệt.
Sanh Tiêu rất
thích thú nhịn không được mà đưa tay lên hoan hô, tiếc nuối duy nhất
chính là đôi mắt nhìn không thấy, cô rất muốn tận mắt xem cảnh trước mắt đẹp như thế nào .
Thật tốt, có Duật Tôn ở cùng cô.
Mạch
Sanh Tiêu không khỏi ôm chặt người đàn ông trước mắt này, ca-nô ở trên
mặt biển lượn vài kiểu, sau đó trở lại bờ biển, Sanh Tiêu bên cạnh Duật
Tôn cười rất nhiều, mệt đến nỗi khí lực xuống thuyền đều không có.
Người đàn ông xoay người sang chỗ khác, thấy cô gò má ửng đỏ, đôi chân trắng
mịn quấn lấy eo hắn, cô chơi xấu ở trên lưng hắn mãi không chịu đứng
xuống.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu khắp mọi nơi.
Mạch Sanh
Tiêu lười biếng híp mắt, Duật Tôn hai tay khoanh trước ngực, rất lâu
không thèm mở ra, trên cổ bị Sanh Tiêu bám có chút mỏi nhừ.
" Xuống đây đi."
Sanh Tiêu đùi phải khẽ lắc lắc, nghiêng khuôn mặt gối lên vai người đàn ông, cái mũi hừ ra một tiếng không tình nguyện.
" Em cứ ở trên người tôi như thế, tôi không nhịn được."
Mạch Sanh Tiêu cười hắn, giữa ban ngày còn có thể nói ra những lời này, cô
ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, trong con ngươi lóe lên một tia giảo
hoạt," Vậy anh tới đi." Cô cười rất ngây thơ mà vô hại, yết hầu Duật Tôn khẽ lên xuống, lại cảm giác có một luồng khí nóng dâng lên dưới hạ
thân," Đây chính là em nói."
Cùng so da mặt dày với hắn, Mạch Sanh Tiêu công lực còn thấp.
Sanh Tiêu chỉ cảm thấy trước ngực bỗng trở nên ấm áp, người đàn ông đem toàn bộ bàn tay che trước ngực cô.
Cô kêu lên một tiếng sợ hãi, thiếu chút nữa nhảy xuống ca-nô.
Mạch Sanh Tiêu hai tay lôi kéo cánh tay Duật Tôn," Không biết xấu hổ."
" Để ý mặt mũi làm cái gì, để ý tới mặt mũi sẽ không thể nuốt sống em được."
" Anh dám." Sanh Tiêu cứ dựa vào Duật Tôn," Cũng hòng đụng vào em."
" Còn không xuống sao?"
" không muốn." Mạch Sanh Tiêu đôi mắt mỉm cười, cô mặc dù không nhìn thấy hắn, cặp kia đen láy sáng trong như nước vô thức ngước lên, Sanh Tiêu
khóe miệng nhếch lên, tự nhiên thấy những lời nói làm nũng rất không
tồi.
Duật Tôn cùng cô ở trên ca-nô ngồi chừng nửa giờ, về sau lại thấy, cô lại đang nằm trên vai hắn ngủ rất ngon lành.
Buổi tối, bọn họ như trước ở khách sạn cao cấp nhất, xa xa dường như nhìn
thấy một đôi nam nữ đang triền miên trên chiếc giường chiếm một phần tư
phòng ngủ, Mạch Sanh Tiêu lúc này cứ theo lẽ thường mở to đôi mắt, đôi
chân mảnh khảnh ôm lấy thắt lưng tinh tráng của người đàn ông, cô khẽ
cắn môi dưới, Đôi tay Duật Tôn ôm lấy vai Sanh Tiêu, vùi vào chỗ sâu
nhất của cô.
Ngồi trên máy bay, Sanh Tiêu dựa vào cửa sổ, ba ngày này cô đã chơi rất thoải mái cho nên sau này nhớ lại, Mạch Sanh Tiêu
chắc chắn vẫn hằn sâu trong trí nhớ, giả như trước không trải qua hạnh
phúc này, như vậy về sau mất đi, cũng không có loại địa ngục tột cùng
như vậy.
Duật Tôn đã sớm gọi điện thoại cho Từ Khiêm, Từ Khiêm
nói qua loa, hời hợt, nói là đối với Tương Tư vô cùng khách khí, đã đem
cô ta đưa về Hoàng Duệ ấn tượng.
Duật Tôn khép điện thoại lại, vậy là tốt rồi, ít nhất sau khi Sanh Tiêu trở về sẽ không cùng hắn ồn ào.
Hắn chỉ là không biết, Từ Khiêm từ trước đến nay ra tay tàn nhẫn, cái khách khí mà bọn họ chịu được, nhưng người khác lại không thể nuốt nổi.
Máy bay hạ cánh, cô cảm giác như mình vừa từ trong mộng trở về, Mạch Sanh
Tiêu mua cho Tương tư cùng dì Hà rất nhiều quà, tất nhiên cũng sẽ không
thiếu Thư Điềm, Duật Tôn đem xe hơi tới, hai người cùng nhau trở lại
Hoàng Duệ ấn tượng.
Tương tư từ sau khi trở về đều không bước một bước ra khỏi phòng, dì Hà đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho Duật
Tôn, hắn đều không nhận.
Một ngày ba bữa dì Hà đều mang đến tận giường, Tương tư ăn xong, bà lại dọn dẹp tất cả mang ra.
Sanh Tiêu vào nhà đầu tiên, vừa thay giầy, âm thanh vui sướng truyền vào trong phòng khách,"Chị,dì Hà,chúng tôi trở về rồi".