Mộc Tử Mạt ngồi ở trong phòng chuẩn bị, có chút khẩn trương, đôi tay khẽ
khép lại. Hôm nay là ngày quan trọng nhất trong cuộc đời cô, bắt đầu từ
khắc này, trong cuộc đời của cô chân chính nhiều hơn một phần mới, nhiều hơn một phần thuộc sở hữu, nhiều hơn một người.
Ngu Mỹ Nhân nhìn con gái duyên dáng yêu kiều trong gương, trong mắt có nói không ra cảm
động, đây là tác phẩm xuất sắc nhất đời này của bà, nhưng là, từ hôm nay trở đi, cũng không hoàn chỉnh thuộc về bà nữa.
Trong lòng ê ẩm,
rồi lại ngọt ngào, có buồn, cũng có vui mừng, sẽ phó thác cả đời cô cho
người kia, người ưu tú như thế, Ngu Mỹ Nhân cảm giác mình nên cảm thấy
vui mừng mới đúng, hơn nữa ngày tốt như vậy, thật sự không nên có loại
cảm xúc thương cảm này, vì vậy bèn lặng lẽ áp chế chua xót trong lòng.
Mộc Lão Đại đứng ở một bên không nói một lời, không biết đang suy nghĩ cái gì, trầm mặc đến đáng sợ.
Ngu Mỹ Nhân đẩy ông một cái, "Con gái đều phải gả đi, chẳng lẽ ông cũng không muốn nói gì cùng con gái sao?"
Mộc Lão Đại vẫn là trầm mặc không nói, Mộc Tử Mạt nhỏ giọng kêu một câu, "Ba?"
Nghe vậy, biểu cảm trên mặt Mộc Lão Đại có chút dãn ra, ông từ từ đến gần,
sờ sờ tóc Mộc Tử Mạt —— giống như khi cô còn bé ông sờ qua vô số lần.
Loại cảm giác này đã có bao nhiêu lâu hả? Cô nhớ lúc còn rất nhỏ, ba mỗi
ngày tới trường học đón cô về nhà, bàn tay ấm áp lôi kéo tay nhỏ bé mềm
mại của cô, sẽ mua các loại kẹo cùng nước uống cho cô, còn len lén ngoắc ngoắc nói không cần nói cho mẹ biết với cô, lúc này cô sẽ rất vui vẻ
gật đầu, ngoan ngoãn nói tiếng "Vâng", ba sẽ cúi xuống dịu dàng sờ sờ
đầu của cô.
Đột nhiên có một loại xúc động, cô thật là nhớ tay
của ba, "Con không lấy chồng, có được hay không? Con vĩnh viễn chỉ làm
con gái của ba có được hay không?"
"Đứa nhỏ ngốc." Giọng nói của Mộc Lão Đại nghe thật thấp.
Nghe được ông như có như không thở dài một tiếng, Mộc Tử Mạt lập tức ngẩng
đầu lên, liền thấy ông nhìn thẳng tắp về phía trước, giống như là đang
nhớ lại chuyện gì đó, biểu cảm trên mặt trở nên vô cùng nhu hòa, "Ba
nuôi con gái tốt như vậy, vốn tưởng rằng trên cái thế giới này không
người nào có thể xứng với con, nhưng là, ngày nay đúng là vẫn đến. . . . . ."
Giọng nói của Mộc Lão Đại hình như mang theo nghẹn ngào, Mộc Tử Mạt xúc động hô một tiếng, "Ba. . . . . ."
"Sau này bị ủy khuất không cần phải giấu, bất luận như thế nào, không nên
quên ba vẫn luôn ở đây. . . . . ." Mộc Lão Đại hình như không nói được
nữa, xoay người muốn rời khỏi.
Mộc Tử Mạt rõ ràng nhìn thấy khóe
mắt ông ướt át, nước mắt cũng không bị khống chế chảy xuống, Ngu Mỹ Nhân ôm chặt lấy cô, "Tại sao khóc chứ? Con xem ngày tốt như vậy, khóc cái
gì chứ? Trang điểm, trang điểm cũng bị trôi. . . . . . Nói xong, cũng
thật nghẹn ngào, trên mặt một mảnh trong suốt.
Hai người ôm nhau khóc một lát, sợ lỡ giờ lành, Ngu Mỹ Nhân liền đi ra ngoài trước chuẩn bị.
Mộc Tử Mạt ngồi ở trước gương trang điểm, thợ trang điểm đang giúp cô trang điểm lại, tâm tình của cô hơi bình phục một chút, nhẹ nhàng thở ra một
hơi.
Mộc Tử Ngôn mặc một bộ lễ phục dài màu xanh nhạt, tóc dài
quăn dùng cây trâm búi lên, lộ ra cái cổ thanh tú, trong mắt hình như
còn mang theo nét ngây thơ. Cô ấy là phù dâu tối nay.
"Thiểu Thiểu." Mộc Tử Ngôn hưng phấn nửa ôm Mộc Tử Mạt, cúi đầu ở bên tai cô nói, "Chị thật là đẹp!"
Mộc Tử Mạt bị giọng nói khoa trương của cô ấy chọc cười, hai gò má hiện lên đỏ hồng nhàn nhạt, nha đầu này thực sự có bản lãnh này, có thể làm cho
tâm tình của cô tốt lên trong nháy mắt.
"Không tin?" Mộc Tử Ngôn
thấy chút hoài nghi ở trên mặt cô, quay đầu hướng về người phía sau lấy
lòng nói, "Anh rể, anh nói em nói có đúng không hay không?"
Mộc
Tử Mạt vốn là đưa lưng về phía cô ấy, nghe Mộc Tử Ngôn nói như vậy, liền quay đầu lại, thấy Cố Tính đứng ở sau lưng cô, khóe mắt mang theo nụ
cười, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Hôm nay anh mặc một tây trang
màu trắng, cắt may độc đáo khiến cho anh nhìn càng thêm tuấn tú cao lớn, con ngươi thâm thúy của anh nhìn cô chăm chú, mang theo cưng chiều, nét mặt đã sớm nhu hòa không ít.
Mộc Tử Ngôn không đành lòng cắt đứt ánh mắt trao đổi tình thâm ý thiết của hai người như thế, liền len lén
chạy ra ngoài, còn nhân tiện nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Cố Tính từ
từ đến gần, cô gái sắp lấy chồng, trên mặt trắng nõn mềm mại hơi ửng
hồng, đôi mắt xinh đẹp thẹn thùng, môi đỏ chu khẽ mỉm cười, thấy thế
nhịp tim của anh liền đập nhanh không dứt.
Cảm thấy được ánh mắt
nóng rực của anh, Mộc Tử Mạt khẽ cúi đầu, ngay sau đó, lại bị anh dùng
tay nâng lên, đầu ngón tay của anh mang theo nhiệt độ đặc hữu thuộc về
anh, ấm áp vuốt ve cằm của cô, cô quả thật không dám nhìn anh.
Sau đó, môi ấm áp liền bị che kín, Mộc Tử Mạt vội vàng đẩy anh một cái,
"Này, em vừa mới bôi son môi. . . . . ." Tiếng nói còn dư lại cũng bị
hôn vào trong miệng của anh.
Nếu không phải bên ngoài còn có
nhiều người chờ như vậy, Cố Tính thật sự muốn thực hiện trước quyền lợi
thuộc về anh, nhưng đến hơi thở cuối cùng lý trí lại ép buộc anh ngừng
lại, vươn tay giúp cô vuốt lại áo cưới hơi nhầu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô giống như quả táo đỏ, lại không nhịn được ở phía trên
khe khẽ cắn một cái, lúc này mới cúi đầu ở bên tai cô nói, "Chờ anh."
Mộc Tử Mạt khẽ gật đầu một cái, đưa mắt nhìn bóng dáng màu trắng của anh rời đi.
Em sẽ chờ anh, lấy em làm vợ của anh. Em sẽ chờ, trở thành độc nhất vô nhị trong cuộc đời của anh.
Có mấy vị phù dâu "Bảo vệ hộ tống", còn có chú rể "Yêu vợ như mạng" tầng
tầng tỉ mỉ che chở, trong tiệc rượu lễ cưới Mộc Tử Mạt trên căn bản
không có bị ép uống bao nhiêu rượu.
Giờ phút này, cô mặc áo ngủ
vừa mới thay, ngồi ở trên giường lớn trắng tinh hoàn mĩ, đầu giường dán
thật chữ song hỷ to hồng, nghe từng trận tiếng nước chảy từ trong phòng
tắm truyền tới, trong đầu rõ ràng hiện lên thời điểm tiến hành hôn lễ,
ba dắt tay cô, sau đó trịnh trọng giao cô cho Cố Tính. Một khắc kia, cô
chưa từng có khẩn trương như vậy. Bởi vì, trong một khắc kia, cô mới
thật sự cảm nhận được, ba của cô, giờ phút này giao ra là cái gì, là con gái mà ông để ở trong lòng hai mươi bốn năm, ngã bệnh sẽ thương, đông
lạnh gặp cũng sẽ đau.
Khi đó, tay của cô khẽ rụt về, lại bị ông nắm chặt.
Mộc Tử Mạt nghĩ, ba nhất định xem thấu tâm tư của cô, nhưng ông không cho
phép cô lùi bước, Cố Tính liền đứng ở trước mặt của cô, đưa tay đến.
Trước mặt nhiều người như vậy, ba nhỏ giọng nói với cô một câu, sau đó quả quyết đặt tay cô lên trên tay Cố Tính. . . . . .
Một câu nói kia, là lời nói cảm động nhất mà Mộc Tử Mạt nghe được từ ba của cô, đến nay, vẫn còn uyển chuyển vang vọng ở đáy lòng của cô, một khắc
kia, ba của cô nhẹ nhàng nói với cô, "Ba biết rõ con gái của ba vẫn luôn rất dũng cảm, con là kiêu ngạo lớn nhất đời này của ba."
Kiêu
ngạo. Hai chữ này cô mong bao lâu? Từ lần được khen ngợi đầu tiên, hay
là từ lúc cầm tờ giấy khen đầu tiên. . . . . . Cô không nhớ rõ, thế
nhưng lần này, cô lại chân chân thiết thiết nghe được nó từ trong miệng
người ba mà chính mình một lòng luôn tôn kính nói ra, chuyện này đối với cô mà nói, là trân quý biết bao, một câu khó mà nói ra được!
"Nghĩ cái gì mà nhập thần như thế?" Lúc này Mộc Tử Mạt mới lấy lại tinh thần, cảm thấy bên cạnh giường lún xuống, cô vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy Cố
Tính, anh vươn tay vò rối tóc dài cô mới vừa sấy khô.
Lúc này Mộc Tử Mạt mới cảm thấy có chút khẩn trương, anh ngồi gần như vậy, rõ ràng
có thể nghe thấy hơi thở của anh, có thể là mới vừa tắm xong, trên người còn tỏa ra khí nóng, nong nóng dán vào làn da như tuyết lộ bên ngoài
của cô.
Đột nhiên ý thức được, bọn họ đã gần như vậy, có lẽ chờ một chút, bọn họ còn có thể gần hơn. . . . . .
Quả nhiên, Cố Tính cúi đầu, nhẹ nhàng hôn xuống môi của cô, Mộc Tử Mạt lập
tức cả kinh, loáng thoáng cảm thấy có chuyện sẽ xảy ra, môi của anh dịu
dàng ngậm cánh môi mềm mại đỏ tươi của cô, dường như cảm thấy không đủ,
đầu lưỡi ấm áp cạy hàm răng của cô ra, dịu dàng mút lấy cái lười mềm mại ngọt ngào của cô. . . . . .
Nụ hôn này không giông với bất kỳ nụ hôn nào trước kia.
Mộc Tử Mạt khẽ mở mắt ra, nhìn thấy trong con ngươi tối tăm như mực của anh hình như dính vào sắc thái xa lạ, sau đó, dây áo tắm liền bị kéo ra. . . . . .
Cô gái phía dưới, mái tóc đen suôn dài như thác nước, cơ
thể nõn nà, con mắt như nước mùa thu, đôi môi bởi vì anh hôn mà vô cùng
đỏ tươi, toàn thân cũng nổi lên màu hồng nhàn nhạt.
Cố Tính nằm ở tai của cô, giọng nói trầm thấp, "Thiểu Thiểu, em thật đẹp."
Sau đó. . . . . .
Ở một khắc cô chịu đựng đau đớn kia, anh cùng nắm chặt mười ngón tay với
cô, hứa lời hứa thành khẩn nhất, cùng nhau hoàn thành lột xác quan trọng nhất trong cuộc đời.
Cô, rốt cuộc hoàn toàn thuộc về anh, anh, rốt cuộc thực sự trở thành người của cô.
Đây tất cả, tốt đẹp đến khiến lòng người say mê.
Buổi sáng hôm sau hai người cùng thức dậy rất muộn.
Mộc Tử Mạt lấy tay sờ sờ không biết là vật gì che ở bên hông của mình, siết chặt khiến cô thật không thoải mái, mò mẫm mới biết là một bàn tay ấm
áp, hình như nghĩ tới điều gì, cô xoay người, dựa sát vào người bên
cạnh, nhất thời lại nghe thấy anh hình như hít vào một ngụm khí lạnh.
"Làm sao vậy?"
Cố Tính không nói gì, nhưng là ôm cô càng chặt hơn, trải qua tối hôm qua,
Mộc Tử Mạt lập tức cảm giác được chuyện gì xảy ra, nhất thời trên mặt
một mảnh thiêu đốt nóng hừng hực, vì vậy bèn lo lắng động động.
"Đừng động!" Giọng nói của Cố Tính mang theo khàn khàn sau khi tỉnh dậy, "Anh ôm một lúc sẽ tốt."
Mộc Tử Mạt chỉ đành phải ngoan ngoãn mặc anh ôm, cảm thấy anh hình như tốt
lên một chút, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí dời ra, lại bị anh
một phen ôm trở lại, anh cười yếu ớt hôn một cái ở trên mặt cô, nằm ở
bên tai cô cúi đầu hỏi cô cái gì đó, Mộc Tử Mạt mắc cỡ trốn vào trong
chăn giả chết.