Nhưng không đợi Tô Tiểu Bồi đưa ra chiêu mới, sự việc cuối cùng đã có cơ hội chuyện biến.
Ngày hôm sau, Lưu Hưởng chạy đến quán rượu, vui mừng hớn hở, mặt căng lên đỏ phừng phừng, y lớn giọng nói, Bạch Ngọc Lang đã tìm được
nhà của tên tội phạm giết người hàng loạt và điều tra ra thân phận của
hắn rồi. Kẻ đó tên là Mã Chinh Viễn, vốn họ Ngô, khi còn nhỏ mất cha,
sau khi mẫu thân đưa theo hắn cải giá thì đổi họ, hắn sống trong gia
đình kế phụ không tốt lắm, phải chịu không ít ấm ức. Hơn nữa, trùng hợp
hơn là con gái của kế phụ hắn, cũng chính là muội muội trên danh phận
của hắn, một năm trước đã xuất gia làm ni. Chuyện này rất ầm ĩ, Mã Chinh Viễn đã làm loạn mấy trận trong nhà và trong am miếu, cuối cùng bỏ nhà
đi, bặt vô âm tín. Mã gia cũng phát giác ra chuyện không tốt đẹp giữa
con gái và kẻ kế tử này, thế là không nhận Mã Chinh Viễn là người nhà
nữa, trong nhà già trẻ lớn bé đều không nhắc đến, cũng không còn ai đi
tìm hắn, tất cả coi như hắn đã chết rồi.
Tô Tiểu Bồi nghe thấy liền hưng phấn đến mức máu dồn hết lên
mặt, vui mừng không tả xiết, suýt chút nữa đã kéo cánh tay của Nhiễm Phi Trạch mà lắc lấy lắc để, nhưng vừa liếc thấy ánh mắt của Lưu Hưởng và
Nhiễm Phi Trạch, đột nhiên nhớ ra nam nữ thụ thụ bất thân gì đó, "cô
nương chớ như vậy nữa nhé" câu nói này đã tự động hiện ra trong não rồi, thế là Tô Tiểu Bồi chắp tay sau lưng, không kìm được nở nụ cười, tâm
trạng vô cùng tốt.
"Vậy tức là có đầu mối để bắt tên tội phạm này rồi đúng không?"
Tô Tiểu Bồi hỏi, nghĩ đến chuyện năm lượng bạc sắp vào tay, nghĩ đến
chuyện cô có lý do để đi cùng Nhiễm Phi Trạch, nụ cười trên mặt càng
sáng rỡ vô ngần.
"Tần Bổ đầu sai người báo tin, chắc chắn đã có kế hoạch."
"Vâng, vâng." Tô Tiểu Bồi gật đầu, "Lưu đại nhân, vậy khi nào có thể phát năm lượng bạc thưởng kia?
Đang nói thì liếc thấy Nhiễm Phi Trạch cười trộm, cô lườm chàng
một cái, mặt dày thì làm sao chứ, tiền bạc liên quan đến chuyện sống
còn, đương nhiên phải hỏi.
Nhưng Lưu Hưởng lại gãi đầu, nói: "Lão lục và Tần Bổ đầu đều
không nhắc đến chuyện thưởng bạc, nhưng Tần Bổ đầu có lệnh, mời Nhiễm
tráng sĩ và cô nương đến thành Ninh An một chuyến."
Tổng Bổ đầu muốn gặp bọn họ?
Tô Tiểu Bồi hơi băn khoăn, đây là chuyện tốt hay chuyện xấu? Cô nhìn sang phía Nhiễm Phi Trạch, chàng cũng đang nhìn cô.
Bất luận đi gặp Tần Tổng Bổ đầu là chuyện tốt hay xấu nhưng đi
đến thành Ninh An, chắc chắn phải nói tạm biệt với am ni cô của trấn
Thạch Đầu rồi nhỉ?
Tô Tiểu Bồi gật đầu với Nhiễm Phi Trạch. Cô muốn đi! Bất luận là vì năm lượng bạc hay là để có thể cùng Nhiễm Phi Trạch tiếp tục tìm
người, đi đến thành Ninh An đều là lựa chọn tốt.
Nhiễm Phi Trạch cũng không bận tâm, chàng chắp tay nói với Lưu Hưởng: "Vậy thì bọn ta sẽ theo sự an bài của đại nhân."
"Được, chuyện không thể chậm trễ, Tần đại nhân đang giục gấp,
vậy Nhiễm tráng sĩ và cô nương thu dọn một chút, lát nữa chúng ta sẽ lên đường."
"Đợi một chút." Tô Tiểu Bồi thấy sự việc được quyết định nhanh
như vậy mà lại quên mất trọng điểm, không kìm được liền xen vào: "Lưu
đại nhân, bọn ta đi thì không vấn đề gì, nhưng lộ phí đại nhân sẽ phụ
trách chứ?
Lưu Hưởng hơi ngơ ngác, lời cô nói y hiểu được, nhưng quan phủ
tìm hiểu dân hỏi chuyện, tiểu dân lại yêu cầu quan phủ trả lộ phí,
chuyện như thế này lần đầu y mới được nghe. Tuy về tình về lý điều này
dường như không có gì sai, nhưng thật sự là chưa từng gặp qua.
Lưu Hưởng còn chưa phản ứng kịp, lại nghe thấy Nhiễm Phi Trạch
nói: "Cô nương nói lời này dư thừa rồi, đã là Tổng Bổ đầu đại nhân mời
chúng ta đi, lộ phí chắc chắn đã sớm an bài, cô nương lo lắng điều này,
thực sự là hơi nhỏ mọn rồi."
"Ồ, vậy à. Là ta không tốt. Đại nhân có an bài là được, nếu
không thì chúng ta thân không một cắc, thật sự là chẳng cách nào lên
đường được."
Lưu Hưởng tiếp tục ngơ ngác, hai người này đang kẻ tung người
hứng sao? Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng Lưu Hưởng nói: "Cứ thế đi, vậy hai người thu dọn, ta đi mượn chiếc xe ngựa."
Lưu Hưởng đi rồi, Tô Tiểu Bồi quay đầu hỏi Nhiễm Phi Trạch: "Mượn xe ngựa? Chẳng lẽ anh ta không chuẩn bị trước sao?"
Nhiễm Phi Trạch cưởi cười, lại nói: "Trên đường đi đến thành
Ninh An, có đi qua hai ngôi chùa, cô nương chẳng phải muốn đi tìm người
lưu lại tin tức sao?"
"Hả?" Mắt Tô Tiểu Bồi bỗng sáng lên.
"Ta đi xin ông chủ Tống cho nghỉ việc, cô nương mau viết thư
đi." Nhiễm Phi Trạch nhìn thấy bộ dạng vui mừng của Tô Tiểu Bồi, cười
cười đi ra ngoài.
Tô Tiểu Bồi rất hưng phấn, nghe ý tứ của Nhiễm Phi Trạch thì
chắc chắn là đến thành Ninh An rồi cũng sẽ không vứt bỏ cô, sẽ đưa cô
cùng đi tìm người? Cô nhảy cẩng lên, nhanh như cắt trải giấy viết thư,
những điều cần viết cô sớm đã nghĩ xong xuôi, để tránh có người mạo dạnh hoặc đọc được thư rồi mang đến phiền phức không cần thiết cho cô, cô
phải viết thư bằng tiếng Anh, nói cho Trình Giang Dực biết cô và anh ta
đến từ cùng một thế giới, sau đó bảo anh ta đi tìm cô, bọn họ có thể
cùng nhau quay về. Chỉ có Trình Giang Dực thực sự mới có thể hiểu được
bức thư này. Khi đó, anh ta sẽ đến tìm cô.
Cô viết liền một mạch năm bức giống nhệt nhau. Nhiễm Phi Trạch đi vào, cô nói với chàng thư đã viết xong.
Nhiễm Phi Trạch muốn xem qua một chút, cô đưa cho chàng, chàng liếc một cái, chau mày, nói: "Cô nương viết cái gì vậy?"
Tô Tiểu Bồi đem đại ý của bức thư nói một lượt, sau đó nói đây
là chữ viết ở quê mình, chỉ có người cô muốn tìm mới có thể hiểu được.
"Cũng tốt, bớt gặp phiền phức." Nhiễm Phi Trạch nói rồi lấy giấy bút đặt lên ghế, cũng viết năm bức thư, nói rõ sơn trang nào của thành
nào, sau đó lại viết thêm một câu, xin sơn trang đó thu giữ người cầm
bức thư này và thông báo cho chàng biết.
Chàng viết rất nhanh, chữ viết ngay ngắn đẹp đẽ, Tô Tiểu Bồi
nhìn, trong lòng cảm thấy vững vàng hơn, có tráng sĩ ở đây, thật là vạn
sự dễ làm.
Sau nửa canh giờ, Tô Tiểu Bồi ôm tay nải nhỏ, dựa vào tay nải lớn của Nhiễm Phi Trạch, ngồi trên chiếc xe ngựa đơn sơ.
Lớn bằng ngần này rồi, đây là lần đầu tiên cô ngồi xe ngựa. Nói
là xe ngựa, nhưng chính xác hơn phải nói là một con ngựa kéo ba tấm gỗ
nối với hai cái bánh xe. Ngồi bên trên còn có thể nghe thấy tiếng cót
két của tấm gỗ, ngựa vừa lên đường, chiếc xe lắc lư rất dữ dội, Tô Tiểu
Bồi sợ đến mức ôm chặt lấy tay nải, lo lắng chiếc xe này sẽ long ra.
May thay, xe chạy một mạch ra đường lớn mà không bị long. Tô
Tiểu Bồi lắc la lắc lư mãi cũng quen, cuối cùng cũng thả lỏng người, tò
mò quan sát phong cảnh trên đường.
Cây cổ thụ san sát, cỏ dại xanh um tùm, xa xa núi non liên miên
trùng điệp, không khí trong lành, ruộng lúa mỹ lệ, những ngừơi nông dân, đang làm ruộng ngân nga giai điệu cô nghe không hiểu… tất cả đều rất
mởi mẻ lạ lẫm.
Mắt Tô Tiểu Bồi bận rộn không ngừng. Cô có thể phân biệt các
thương hiệu sản phẩm điện tử, đọc ra tên của xe cộ toà nhà, nhưng không
nhận được những loại cây cối hoa cỏ và các giống cây trồng này.
Cô thật sự đã ở xa nhà quá rồi!
Tô Tiểu Bồi đột nhiên cảm thấy thương cảm, xe ngựa vẫn cứ chạy,
rất lâu, lâu đến mức Tô Tiểu Bồi cảm thấy eo mỏi lưng đau, đầu choáng
não căng. Cảnh sắc bên đường nhìn đi nhìn lại đều chỉ có vậy, cuối cùng
cô cảm thấy vừa buồn ngủ vừa khó chịu.
Nhiễm Phi Trạch và Lưu Hưởng thì cưỡi ngựa, một bổ khoái khác
đánh xe, có ba nam nhân vây quanh, thêm vào đó xe ngựa không có thùng xe che chắn, Tô Tiểu Bồi không tiện ngủ. Dù cố căng đôi mắt mơ màng đang
muốn nhắm lại, nhưng Tô Tiểu Bồi vẫn thiu thiu ngủ gật. Có lúc đầu đập
vào chiếc tay lớn của Nhiễm Phi Trạch, cô gật mình tình dậy, cầm cự được một lát rồi lại ngủ gục.
Xe đi được nửa ngày, cuối cùng cũng dừng lại nghỉ ngơi. Nhiễm
Phi Trạch đưa nước cho Tô Tiểu Bồi uống, cô lắc đầu, sợ uống nước vào
rồi lại muốn đi vệ sinh. Bọn Lưu Hưởng có thể vào rừng cây ven đường
giải quyết, chứ cô thì không dám. Nhiễm Phi Trạch thấy cô từ chối, cũng
không khuyên, trái lại mở tay nải lớn của chàng ra lục lọi một hồi, bỗng kéo ra một tấm mền, giũ tay một cái, tấm mền mở ra, che Tô Tiểu Bồi.
Chàng buộc miệng tay nải lại, kéo đến một góc của tấm mền, che nốt phần
đầu của Tô Tiểu Bồi.
Sau đó Tô Tiểu Bồi nghe thấy chàng nhỏ giọng nói: "Ngủ một lát đi."
Tấm mền cách biệt Tô Tiểu Bồi với thế giới bên ngoài, cô nghe
thấy tiếng Lưu Hưởng và một bổ khoái khác nói chuyện, nghe thấy tiếng
chân ngựa, Nhiễm Phi Trạch dường như đã đi rồi, sau đó lại quay lại,
tiếng bước chân không nhẹ không nặng. Tô Tiểu Bồi thả lỏng cơ thể, nhắm
mắt lại.
Qua một lát sau, Lưu Hưởng hô lên đường, xe ngựa xung một cái
bắt đầu chuyển động. Tô Tiểu Bồi vô thức giật mình, khẽ kêu lên: "Tráng
sĩ."
"Ta không đi xa, cô nương cứ an tâm."
Nhiễm Phi Trạch đáp lời cô rất nhanh, Tô Tiểu Bồi gật đầu, lại
nhớ ra mình ở trong chiếc mền chàng không nhìn thấy được, liền cất
tiếng: "Vâng."
Cô buồn ngủ quá rồi, xe ngựa lắc lư, cô dựa vào tay nải lớn của Nhiễm Phi Trạch, ngủ rất say.
Tô Tiểu Bồi ngủ suốt cả quảng đường. Buổi tối vì gấp gáp, bọn họ không ngủ ở quán trọ mà cắm trại nghỉ ngơi trong rừng, lúc đó Tô Tiểu
Bồi lại rất tỉnh táo. Ba nam nhân ngủ cạnh đống lửa, chỉ có cô chong mắt ngồi đó trông chừng, tình cảnh này hơi kỳ quái, nhưng thực sự cô ngủ
không nổi nữa. Ngày hôm sau lên đường, xe ngựa lắc lư, cô lại bắt đầu
buồn nôn và buồn ngủ, đổ gục xuống ngủ say. Lúc này cô mới ý thức được,
mình bị say xe ngựa!
Ngồi ô tô và máy bay quen rồi, cô lại bị say xe ngựa, chuyện này không kỳ quái sao? Cô vừa kìm nén cảm giác khó chịu vừa cố ngủ. Trước
đó Bạch Ngọc Lang nói đi về một chuyến cần mất ba ngày, Tô Tiểu Bồi cho
rằng sẽ không quá xa, nhưng lần này cô thật sự đã được trải nghiệm, vì
chiếc xe nát này quá chậm nên chuyến đi này phải trải qua hai ngày hai
đêm mới đến nơi.
Buồn hơn nữa là khi đi qua hai ngôi chùa, Nhiễm Phi Trạch đều
dừng lại, gọi Tô Tiểu Bồi thức dậy vào trong chùa hỏi thăm nhưng tin tức của Trình Giang Dực vẫn là số không, trong chùa không có ai từng gặp
anh ta, cũng không có người nào nghe qua về người như thế. Nhiễm Phi
Trạch để thư của Tô Tiểu Bồi lại, nhờ hoà thượng trong chùa lưu tâm
giúp, nếu thấy người giống như vậy thì hãy đưa thư cho anh ta đọc. Các
hoà thượng đều đồng ý.
Bị va đập suốt cả lộ trình và tìm người không có kết quả, đả
kích nhân đôi này khiến cho tinh thần Tô Tiểu Bồi hết sức mệt mỏi, ngay
cả khi nghe thấy Nhiễm Phi Trạch nhờ Lưu Hưởng tìm người giúp, cô cũng
không phấn chấn lên được. Cứ như vậy, cô mệt mỏi ủ rũ đến được thành
Ninh An.
Xe ngựa chạy thẳng vào trong nha môn. Tô Tiểu Bồi đã được gọi
dậy từ trước, cô uống chút nước, lau qua mặt mũi, nhưng từ biểu cảm của
Nhiễm Phi Trạch, cô biết bộ dạng của mình chắc chắn rất thảm. Nhưng ở
trong thế giới này, cô đã sớm rũ bỏ buồn phiền đối với diện mạo của mình rồi.
Xe ngựa dừng lại, Tô Tiểu Bồi vốn cho rằng sẽ lập tức phải đi
gặp Tần Bổ đầu kia, nhưng một nha dịch lại dẫn bọn họ đến một giang
phòng ngồi đợi. Bọn Lưu Hưởng không đi cùng với họ.
Tô Tiểu Bồi bĩu môi, biết chàng đang chế nhạo mình, liền nói: "Tráng sĩ nói dối, tráng sĩ nhìn thấy quỷ thật ở đâu vậy?"
Nhiễm Phi Trạch cười ha ha, Tô Tiểu Bồi phớt lờ chàng. Cô cũng
biết tinh thần của mình bây giờ không thích hợp để gặp người khác, thế
là đi đi lại lại trong phòng, xoay xoay bàn tay, thẳng lưng ưỡn ngực mặt lộ ra nụ cười mỉm, sau khi làm như vậy mấy lượt, cô cảm thấy phấn chấn
lên không ít.
Nhiễm Phi Trạch chằm chằm nhìn cô, đợi cô làm xong rồi mới hỏi:
"Cô nương có thể khiến ta vô cớ tức giận, cũng có thể khiến bản thân
mình bỗng dưng phấn chấn?"
"Chỉ là chút thủ đoạn nhỏ." Tô Tiểu Bồi dùng ngón ta cái và ngón tay trỏ bấm lại với nhau, làm dấu hiệu chuyện vặt thôi. "Tráng sĩ đồng ý thu giữ ta rồi, ta sẽ dần dần dạy cho tráng sĩ." Vừa mới nói chuyện
phiếm vài câu, ngoài cửa đột nhiên có một người xộc vào, Tô Tiểu Bồi
nheo mắt nhìn, hoá ra là Bạch Ngọc Lang.
"Nhiễm thúc!" Bạch Ngọc Lang vừa vào cửa liền lớn tiếng gọi.
Tô Tiểu Bồi giật bắn mình, mới không gặp chưa được bao lâu, Nhiễm Phi Trạch đã từ đại ca chuyển thành đại thúc rồi?
Bạch Ngọc Lang cười hi hi, chắp tay thi lễ với Nhiễm Phi Trạch:
"Hôm đó cháu gặp nhị ca ở thành Tế, đã nói chuyện của Nhiễm thúc với
huynh ấy, huynh ấy nhắc đến chuyện năm đó Nhiễm thúc từng đến nhà cháu,
lúc đó cháu mới nhớ ra. Huynh đệ chúng cháu diện mạo giống nhau, Nhiễm
thúc chắc là đã nhận ra cháu rồi, trước đó cháu có bất kính, mong Nhiễm
thúc chớ trách."
Cha cậu ta mới là người xưng huynh đệ với Nhiễm Phi Trạch, cậu
ta mà cũng gọi Nhiễm Phi Trạch là đại ca thì vai vế loại hết cả rồi.
Nhiễm Phi Trạch cười rất tươi, Bạch Ngọc Lang lại nói Nhiễm Phi
Trạch gọi cậu ta là Lão Lục được rồi, hai người khách khí nói chuyện vài câu.
Lúc này, Bạch Ngọc Lang lại quay sang nói với Tô Tiểu Bồi: "Đại
tỷ đi đường vất vả, Tần Bổ đầu đi điều tra án rồi, đại tỷ ngồi đợi chút, đợi Tần Bổ đầu quay lại sẽ sai người đến gọi đại tỷ."
Tô Tiểu Bồi gật đầu đồng ý, bị người ta gọi là đại tỷ cô vẫn cảm thấy hơi lúng túng. Nhất là Nhiễm Phi Trạch cũng đã được thăng cấp
thành đại thúc rồi, vai vế của cô bây giờ còn kém hơn chàng một bậc đó.
Bạch Ngọc Lang lại nói với Nhiễm Phi Trạch, nhị ca của cậu ta
nhờ chuyển lễ vật đến cho Nhiễm Phi Trạch, bảo Nhiễm Phi Trạch cùng đi
xem với cậu ta. Nhiễm Phi Trạch nhìn Tô Tiểu Bồi, đồng ý rồi ra ngoài
với Bạch Ngọc Lang.
Bạch Ngọc Lang dẫn Nhiễm Phi Trạch đi qua mấy chỗ ngoặt, đến căn phòng cậu ta đang ở, đóng cửa lại, mời Nhiễm Phi Trạch ngồi xuống,
không lấy ra lễ vật gì cả, mà lại hỏi: "Nhiễm thúc, thúc và cô nương đó
tiếp xúc mấy ngày nay, có phát hiện ra cô nương ấy có chỗ nào khả nghi
không?"
Nhiễm Phi Trạch nhướng mày, dường như không bất ngờ đối với câu
hỏi này của Bạch Ngọc Lang. "Sao vậy, việc nào cô nương ấy cũng đoán
trúng, Tần Bổ đầu có lòng nghi ngờ sao?"
Bạch Ngọc Lang gật đầu. "Cháu đã đi điều tra theo lời của cô
nương đó, quả nhiên tìm được manh mối ở thành Tế, lại giống hệt so với
điều cô nương ấy nói. Cháu nhanh chóng báo cho Bổ Đầu đại nhân, nhưng dù sao thì đại nhân cũng có nhiều kiến thức hơn cháu, ngày ấy đã nhắc nhở
cháu, nếu không phải là quen biết, muốn đoán được chuẩn xác nhường này,
há chẳng phải là kỳ nhân thiên hạ? Nhiễm thúc vô tình gặp gỡ, cũng không biết được ngọn nguồn gốc gác, khi cô nương ấy xuất hiện, chính là lúc
bọn cháu giăng thiên la địa võng hòng bắt giữ tên tội phạm kia. Những
điều này đều quá trùng hợp, chúng cháu không dám kết luận bừa bãi, cho
nên giờ mời Nhiễm thúc và cô nương đó đến đây, Tần đại nhân muốn đích
thân gặp, nếu như cô nương đó có liên quan đến tội phạm, sẽ bắt giữ
luôn, nếu không có liên quan, đại nhân cũng muốn làm quen một chút với
cao nhân."
"Lão Lục, trong lòng đại nhân, thực ra cho rằng Tô cô nương có quan hệ với tên tội phạm kia hơn đúng không?"
"Nhiễm thúc, Tần đại nhân cũng chỉ muốn tra xét cẩn thận, cháu
cũng cảm thấy rất có lý. Đương nhiên đại nhân cũng sẽ không đổ oan bừa
bãi, chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng rồi mới đưa ra kết luận. Giờ chỉ là
muốn gặp mặt thôi." Bạch Ngọc Lang nói đến đây, đột nhiên chợt hiểu ra.
"Nhiễm thúc gọi cô nương ấy là Tô cô nương, cô nương ấy không phải là
không nhớ chuyện gì sao?"
"Sau này đã nhớ ra được rồi."
Bạch Ngọc Lang bỗng chốc kích động. "Nhìn xem, trùng hợp quá, tại sao lại nhớ ra được dễ dàng như vậy?"
Nhiễm Phi Trạch gật đầu. "Phải, rất trùng hợp."
Bạch Ngọc Lang nhìn biểu cảm của Nhiễm Phi Trạch, dường như
không tán đồng với cậu ta, không kìm được chau mày. "Nhiễm thúc, chắc là thúc không biết, đại nhân vốn chỉ muốn gặp mặt, điều tra một chút.
Nhưng đến giờ sự việc lại không còn đơn giản như vậy nữa rồi. Trong đêm
qua, tên dâm tặc đó lại gây án ở trong thành Ninh An, đại tiểu thư của
Tư Mã gia sáng sớm nay được phát hiện chết ở trong nhà, y phục xộc xệch, thân trúng mấy nhát dao, tóc bị cạo hết. Tần đại nhân hiện giờ vẫn đang ở Tư Mã gia điều tra, cháu nghe nói hôm nay Nhiễm thúc đến, liền quay
về trước."
Lại có án mạng? Nhiễm Phi Trạch cũng không kìm được lộ vẻ xúc động. Tên tặc tử đó, thực sự là quá điên cuồng ngang ngược rồi!
"Nhiễm thúc, Tô cô nương đó, thúc có thấy chỗ nào hoài nghi không?"
"Lão Lục, cháu kính ta một tiếng thúc, có vài chuyện ta sẽ phải nói cẩn thận với cháu."
Bạch Ngọc Lang điều chỉnh lại sắc mặt, nghiêm túc nói: "Nhiễm thúc mời nói."
"Cháu nói với ta nhiều như vậy, cháu làm thế nào biết ta chắc chắn là Nhiễm Phi Trạch từng có giao tình với gia đình cháu?"
"Hả?" Bạch Ngọc Lang không thể ngờ được chàng sẽ nói vậy, bỗng giật nảy mình.
"Nhưng mà vận may của cháu không tồi, ta đích xác là Nhiễm Phi Trạch đó."
Bạch Ngọc Lang lại sững sờ tiếp, cằm tưởng như rớt xuống luôn. Thúc à, thúc đang trêu đùa cháu sao?
"Cháu thân ở công môn, rất nhiều chuyện bí mật không thể tiết lộ ra ngoài, hành sự như thế này thực sự không nên, sau này chớ như vậy."
Bạch Ngọc Lang tiếp tục ngây người ra, lời giáo huấn này rất đúng, nhưng vẫn có chỗ nào đó bất thường?
Không đợi cậu ta định thần lại, Nhiễm Phi Trạch nói tiếp: "So
với người bình thường, Tô cô nương thực sự là cổ quái, có điều cổ quái
thì cổ quái thật, nhưng ta lại tin cô nương ấy vô hại. Lão Lục, cháu
nghe thấy không ít lời đồn, chắc chắn đã nghe qua về ta. Con người ta
đây, hành sự trái khoáy, chuyện người người nói không nên, chỉ cần ta
cảm thấy thích thì vẫn cứ làm. Các cháu cứ việc điều tra, tên tội phạm
hung tàn đó, nhất định phải bắt hắn trừng trị theo pháp luật chớ để lỡ.
Có điều Tô cô nương đó là ta đưa đến, an nguy của cô nương ấy, ta phải
quan tâm."
Bạch Ngọc Lang đã hiểu ra, vội nói: "Nhiễm thúc yên tâm, Tần đại nhân rất chính trực ngay thẳng, không bao giờ suy đoán bừa bãi, cháu
làm bổ khoái, cũng vì muốn nêu cao chính nghĩa, chắc chắn sẽ không hàm
oan người tốt. Nếu như cô nương đó thực sự có bản lĩnh kỳ lạ, đến đây
giúp đỡ bắt kẻ xấu cũng là chuyện tốt. Bọn cháu sẽ không vì cầu công lao mà hãm hại người vô tội."
Bạch Ngọc Lang lời lẽ chính nghĩa nghiêm túc, Nhiễm Phi Trạch vỗ vỗ vào vai của cậu ta, an ủi: "Lão Lục tuổi trẻ có triển vọng, Bạch
Trang chủ chắc chắn rất vui mừng. Rất tốt, rất tốt. Đã nói hết mọi
chuyện rồi, vậy lễ vật Lão Nhị cho ta đâu, để ta xem xem nào."
"Hả?" Bạch Ngọc Lang ngẩn mặt ra, lúc nãy đã nói rõ rồi, sao
Nhiễm Phi Trạch vẫn không hiểu cậu ta mượn cớ tặng quà để dẫn chàng đi
nói chuyện riêng chứ, bây giờ mở miệng đòi quà, cậu ta lấy đâu ra quà
chứ?
Nhiễm Phi Trạch làm như chẳng có chuyện gì, cười nói: "Thế nào,
không có quà sao? Làm ta mừng hụt rồi. Đã không có quà, vậy Lão Lục
chuẩn bị bàn rượu và chút đồ ăn nhé, cả quãng đường vất vả, cũng cần bù
đắp một chút."
Cằm Bạch Ngọc Lang lại rớt xuống, Nhiễm thúc này đúng là…
Cậu ta không nói gì, đồng ý luôn. Sau khi đưa Nhiễm Phi Trạch
quay lại, cậu ta dặn dò nha dịch bày rượu và đồ ăn, đương nhiên là tự
móc hầu bao của mình ra trả. Đưa tiền rồi, mới đột nhiên nghĩ ra có chỗ
không đúng. Miệng dạy cậu ta chuyện bí mật không thể tiết lộ ra ngoài,
nhưng người dỗ dành cậu ta, lừa cậu ta nói ra tin tức, chẳng phải chính
là Nhiễm Phi Trạch sao.
Hừ, đúng là không đứng đắn!
Cùng lúc đó, tại Tư Mã gia ở thành Ninh An, Tư Mã Uyển Như nắm chặt kiếm, khuôn mặt lạnh băng ra khỏi nhà.
Tỷ tỷ của Tư Mã Uyển Như là Tư Mã Uyển Thanh đã đính hôn với
thanh mai trúc mã Thường Quân, Tư Mã Uyển Như và những tỷ muội đồng môn
khác về nhà tham dự hôn lễ, không ngờ vừa vào đến cửa, lại nghe thấy tin tức tỷ tỷ bị sát hại. Tuy Phủ doãn và Tổng Bổ đầu đã đích thân đến điều tra án, nhưng người nào chả biết cáo thị treo thưởng bắt tên tội phạm
này dán đầy khắp mấy thành xung quanh, đến giờ vẫn chưa bắt được người.
Dựa vào quan phủ ư? Sau khi quan sai đi rồi, Tư Mã Uyển Như cười khẩy,
nàng ta lạnh lùng nói với người nhà muốn tự mình điều tra, muốn tiêu
diệt tên hung thủ đó. Tư Mã gia chìm trong bi thương, không có ai khuyên nàng ta cả.
Tư Mã Uyển Như sắp xếp cho các sư tỷ muội đồng môn nghỉ ngơi ở nhà xong, tự mình ra ngoài thăm dò tin tức.
Đêm đó, Tần Bổ đầu lo xong vụ án liền gặp bọn người Lưu Hưởng tỉ mỉ hỏi chuyện, sau đó dặn dò cấp dưới, ông ta muốn gặp Tô Tiểu Bồi một
chút.
Trong Tư Mã phủ, Tư Mã Uyển Như đã quay về nhà, tìm sư tỷ muội của nàng ta.
"Nghe nói, có một cô tử hoàn tục cổ quái hôm nay đã vào thành, nàng ta tiết lộ hành tung của tên ác tặc kia cho quan phủ."
"Nhưng quan phủ đến giờ cũng vẫn chưa bắt được người phải không?"
"Chắc chắn là cô tử giảo hoạt, quan phủ làm việc không dứt khoát, không moi được tin tức rồi."
"Ý của sư muội là sao?"
Tư Mã Uyển Như ngước mắt lên, khẽ nói: "Nếu như nàng ta rơi vào
tay muội, muội chắc chắn có thể khiến nàng ta ngoan ngoãn khai ra nơi ở
của tên ác tặc đó."
"Tách" một tiếng, cốc trà dễ dàng bị bóp vỡ trong tay nàng ta. "Ta nhất định phải trả nợ máu cho tỷ tỷ!"
Tần Đức Chính mười sáu tuổi vào nha môn làm nha dịch, tập võ
chấp pháp, năm hai mươi tuổi cuối chùng được làm bổ khoái như ý nguyện.
Tiểu bổ khoái nhỏ bé tiếng nói không trọng lượng. vừa khổ vừa mệt, vừa
nguy hiểm vừa nghèo, nhưng Tần Đức Chính chưa từng oán thán, không nhận
hối lộ, không làm giả mạo, nghiêm túc làm việc, ông ta không tiền không
thế, chỉ dựa vào bản lĩnh của chính mình để ngồi lên được vị trí Tổng Bổ đầu thành phủ. Tần Đức Chính cho rằng, hành ác sẽ phải chịu ác báo,
tuyệt đối không thể buông tha nhân nhượng.
Hôm đó Bạch Ngọc Lang về, nói ở trấn Thạch Đầu gặp được quý nhân tương trợ, có thể phá được vụ án liên hoàn này. Ông ta tỉ mỉ nghe Bạch
Ngọc Lang nói về sự cao minh hơn người của Nhiễm Phi Trạch, lại thấy
những vấn đề được hỏi đều được trả lời rất hợp lý, có bài có bản. Tần
Đức Chính không phải loại người bảo thủ, Bạch Ngọc Lang tuy ít kinh
nghiệm, nhưng vì nể gia thế gốc gác của cậu ta, lại thấy cậu ta thực sự
yêu thích công việc này, Tần Đức Chính đã dặn dò kỹ càng, Bạch Ngọc Lang phải đảm bảo chắc chắn vô sự, ông ta mới giao việc cho cậu ta làm.
Không ngờ rằng tiểu tử này không những đã làm được, còn làm rất tốt nữa, nội tình của tên Mã Chinh Viễn này đã được cậu ta điều tra rõ ràng.
Bạch Ngọc Lang lập công lớn, Tần Đức Chính cẩn thận nghiên cứu
lại quá trình điều tra, thì ra là có cô tử cổ quái chỉ dẫn. Nàng ta chỉ
nhìn hồ sơ vụ án kia, hỏi han vài vấn đề, liền chỉ ra được lai lịch tên
tội phạm này. Tất cả chi tiết lại phù hợp với sự thực đến tám, chín
phần, điều này làm sao không khiến Tần Đức Chính kinh ngạc được.
Bản lĩnh như thế, Tần Đức Chính chưa từng gặp qua, nhưng việc tố cáo đồng phạm hay cố làm sự việc trở nên thần bí, ông ta thực sự đã gặp không ít. Ông ta hoài nghi cũng là rất bình thường. Nhưng trước mắt
chuyện này cũng không có hại gì cho bọn họ, nên ông ta cũng chỉ nghi ngờ mà thôi, ông ta muốn gặp nữ tử và vị tráng sĩ được gọi là cao nhân kia
một lần. Chỉ không ngờ thảm án lại xảy ra, khiến ông ta đau đầu nhức óc, nghe Lưu Hưởng kể lại, nữ tử đó ở trấn Thạch Đầu chỉ bằng mấy câu đã
chỉ ra hung phạm hiềm nghi, dẫn dắt người ta làm chứng nhận mặt, Tần Đức Chính lại càng hồ nghi.
Nữ tử này, e là thật sự có bản lĩnh.
Tần Đức Chính quyết định thử nàng ta một chút. Bây giờ, ông ta đã gặp Tô Tiểu Bồi.
Mái tóc ngắn, hơi xoăn nhưng rất gọn gàng, không biết đã làm thế nào, nếu dùng kéo cắt chắc chắn không được như vậy. Ngũ quan đoan
chính, ánh mắt trong sáng, không mảy may vẻ tà nịnh.
Tần Đức Chính nhìn nàng, nàng cũng chằm chằm nhìn lại, điều này
đối với nữ tử mà nói là việc cực kỳ vô lễ. Nhưng Tần Đức Chính lại không thấy phản cảm. Nghĩ đến tất cả những lời Nhiễm Phi Trạch nói mà Bạch
Ngọc Lang đã kể lại cho ông ta, nữ tử này đúng là rất cổ quái, nhưng
cũng vô hại.
Tần Đức Chính chuyển hướng nhìn sang Nhiễm Phi Trạch ngồi bên cạnh, chàng có vẻ ung dung tự tại, giống như đang làm khách.
Tần Đức Chính lại nhìn Tô Tiểu Bồi, thẳng thắn hỏi: "Hoàn cảnh
gia đình và chuyện xảy ra xung quanh Mã Chinh Viễn, xin hỏi cô nương làm thế nào biết được."
"Dựa vào suy đoán." Tô Tiểu Bồi ngồi ngay thẳng, cẩn trọng nói chuyện, cố gắng không để lộ ra những từ vựng cổ quái của mình.
"Suy đoán thế nào?" Tần Đức Chính hỏi tiếp.
"Căn cứ vào hành động và đầu mối để lại trong những vụ án của Mã Chinh Viễn kia mà suy đoán." Tô Tiểu Bồi không tỏ ra sợ hãi, đáp rất
lưu loát.
"Cô nương không quen biết tội phạm, chưa đến hiện trường, chỉ
dựa vào việc đọc hồ sơ vụ án đã có thể nói ra được lai lịch gia cảnh của tội phạm, bản lĩnh suy đoán thế này, ta thực sự chưa từng nghe nói."
Ông ta rõ ràng có ý nghi ngờ và khiêu khích.
Tô Tiểu Bồi nhìn Nhiễm Phi Trạch, chàng dặn dò cô phải cần trọng ngôn hành, nhưng trước tình huống này, cô sợ sẽ lại nói năng bừa bãi
rồi.
Nhiễm Phi Trạch cũng đang nhìn cô, nói: "Cô nương cứ nói cho rõ ràng, nói những lời có thể nghe hiểu được."
Tô Tiểu Bồi gật đầu, quay lại nói với Tần Đức Chính: "Đại nhân,
bản lĩnh suy đoán thế này, không hề hiếm. Đại nhân xem, vừa rồi ta nhìn
Nhiễm tráng sĩ một cái, không nói gì, nhưng Nhiễm tráng sĩ lại biết được ta đang đắn đo cái gì, ý ta là, đắn đo chuyện gì. Cho nên huynh ấy đã
trả lời ta, bảo ta nói cẩn thận. Cách Nhiễm tráng sĩ vừa rồi đã dùng,
chính là loại suy đoán mà ta nói đến. Nhiễm tráng sĩ biết khẩu âm và
cách nói chuyện của ta cổ quái, cũng thường nhắc nhở ta cần phải cẩn
trọng ngôn hành, cho nên khi đại nhân hỏi chuyện, dăm lời đôi câu ta
không thể giải thích rõ ràng, chỉ một cái nhìn đó, huynh ấy liền đoán ra được ta đang muốn nói gì. Đây là do cử chỉ ngôn hành của ta đã lưu lại
tin tức trong não của Nhiễm tráng sĩ, huynh ấy dựa vào đó để suy đoán."
Nói đến đây, Tô Tiểu Bồi đột ngột chuyển chủ đề: "Đại nhân đã từng ăn kẹo chưa?"
Tần Đức Chính bị câu hỏi bất ngờ này làm cho sững sờ. Tô Tiểu
Bồi lại không đợi câu trả lời của ông, tiếp tục nói: "Đại nhân biết kẹo
rất ngọt, cho nên bây giờ nếu ta nói đại nhân đã ăn rất nhiều kẹo, ngọt
đến phát ngấy, tuy hiện giờ đại nhân không ăn kẹo, chưa nhìn thấy kẹo,
nhưng lại vẫn có thể biết được ăn kẹo ngọt đến mức phát ngấy là dư vị
thế nào. Đây chính là suy đoán của đại nhân, bởi vì vị của kẹo đã từng
lưu lại trong não của đại nhân."
Tần Đức Chính bị nàng nói một thôi một hồi, thật sự đã cảm thấy trong miệng ngọt đến phát ngấy, vội uống một ngụm nước.
Tô Tiểu Bồi tiếp tục: "Đại nhân phá án, nhìn thấy trên đầu thi
thể có vết thương, máu chảy đầm đìa, thì sẽ suy đoán anh ta bị đánh vỡ
đầu, tuy đại nhân không nhìn thấy hung thủ ra tay, nhưng động tác tương
tự đã có sẵn trong não bộ của đại nhân, cho nên đại nhân liền tưởng
tượng suy đoán ra hành động của hung thủ. Đại nhân nhìn vào vết thương,
có thể suy đoán nạn nhân đau đớn đến mức nào, đó là bởi vì đại nhân cũng từng bị thương và biết được cảm giác đau đớn đó…"
Tô Tiểu Bồi vẫn chưa nói hết, Nhiễm Phi Trạch đã cắt ngang lời cô: "Được rồi, đại nhân chắc chắn đã hiểu rõ rồi."
"Ờ." Tô Tiểu Bồi tổng kết một câu cuối cùng: "Có kiến thức và kinh nghiệm, thì có thể suy đoán."
Tần Đức Chính nhìn chằm chằm Tô Tiểu Bồi một hồi lâu, rồi lại nhìn Nhiễm Phi Trạch.
Tô Tiểu Bồi mặt không biến sắc, Nhiễm Phi Trạch vẫn tỏ vẻ thản nhiên.
Thực ra, một tràng diễn thuyết này cuối cùng tổng kết lại chỉ
gói gọn trong một câu "có kiến thức và kinh nghiệm là đủ", nhưng Tần Đức Chính không thể không thừa nhận, nếu như Tô Tiểu Bồi chỉ nói mỗi câu
này thì sức thuyết phục chẳng thể bằng việc nàng thao thao bất tuyệt một hồi. Ông ta thực sự cảm thấy, tuy lời nói của nàng rất cổ quái, nhưng
vô cùng có sức thuyết phục.
"Cô nương tuổi tác còn trẻ, kiến thức và kinh nghiệm có được từ
đâu?" Tần Đức Chính cũng không bị thuyết phục dễ dàng như vậy, ông ta
vẫn tiếp tục hỏi.
"Ta có may mắn, được phụ thân và sư phụ dạy dỗ, học hỏi được không ít."
Tần Đức Chính lại hỏi: "Nghe nói lệnh tôn cô nương cũng là bổ đầu, không biết làm việc ở đâu?"
Nhiễm Phi Trạch cũng nhìn sang, Tô Tiểu Bồi bặm môi, đáp: "Ông
ấy qua đời rồi. Năm đó, có một sát thủ liên hoàn, chuyên giết bổ khoái,
quan phủ bày kế muốn dụ bắt hắn, cha ta phụng mệnh giám sát bắt người,
không ngờ tên sát thủ đó biết trước mưu kế, đã giết hại cha ta. Sau đó,
ta liền theo sư phụ nghiên cứu học tập bản lĩnh mới được như ngày hôm
nay. Đại nhân, ngài nhất định còn muốn hỏi ta đến từ nơi nào, quê hương ở đâu. Ta chỉ có thể nói với đại nhân, tất cả bản lĩnh ta học được đã dạy cho ta biết, người hiểu biết nhiều, kiến thức rộng giống như đại nhân
và Nhiễm tráng sĩ đây đều có sức quan sát và khả năng phán đoán nhạy
bén, muốn giành được tín nhiệm thì không thể nói dối. Ta không muốn nói
dối, nhưng quê hương của ta quá xa, rất nhiều chuyện ta không thể nói
cũng không nói rõ được, chỉ hy vọng đại nhân có thể tin ta. Ta đến nơi
đây chỉ để tìm người, tìm được rồi, ta sẽ rời đi. Vụ Mã Chinh Viễn cũng
chỉ là tình cờ gặp được, ta đã có bản lĩnh này, đương nhiên cũng muốn
góp một phần sức lực."
Nói đến đây, cô lại nhìn Nhiễm Phi Trạch, thẫm nghĩ, dựa vào tình hình trước mắt, chuyện năm lượng bạc khoan nhắc đến vội.
Tần Đức Chính không nói gì, ngẫm nghĩ hồi lâu, ông ta đã vào nam ra bắc bao năm, gặp đủ các hạng người, ông ta rất tự tin trong việc
đánh giá người khác. Cuối cùng ông ta đã hiểu rõ vì sao Bạch Ngọc Lang
nghe những lời suy đoán của cô, liền dám căn cứ vào đó mà đi điều tra
lai lịch của Mã Chinh Viễn, cuối cùng cũng hiểu được vì sao Lưu Hưởng
nói tuy cô nương này nói chuyện cổ quái nhưng vẫn đáng tin. Nàng ta nói
đang tìm người, Lưu Hưởng cũng đã nghe Nhiễm Phi Trạch nhắc đến chuyện
này.
Tần Đức Chính chuyển hướng sang Nhiễm Phi Trạch, tên tuổi người
này ông ta không có ấn tượng sâu lắm, nhưng chuyện chàng từng làm thì đã nghe nói đến không ít, nhờ vào mấy chuyện mà Bạch Ngọc Lang kể. Vị
tráng sĩ này cũng là nhân vật có tiếng, trước đây chưa từng gặp qua, đến giờ gặp rồi, cũng cảm thấy đáng tin.
Tần Đức Chính quyết định vẫn nên tin tưởng vào trực giác của mình, duy trì ở mức độ trung gian giữa cảnh giác và tin tưởng.
"Đêm qua, Thành Ninh An lại xảy ra thảm án, đại tiểu thư của Tư
Mã phủ giàu có bị sát hại, tên Mã Chinh Viễn này lại một lần nữa gây án
ngay trước mũi chúng ta, cô nương thấy thế nào?"
"Không hiểu rõ tình hình vụ án, không có bất cứ suy đoán gì." Tô Tiểu Bồi thật thà đáp.
Tần Đức Chính chăm chú nhìn cô, trong lòng đắn đo một hồi, cuối
cùng quyết định kể lại một lượt tình hình vụ án: "Thi thể Tư Mã tiểu thư sáng sớm nay được phát hiện trong thư phòng, thân trúng một dao đúng
tim, đã chết được nhiều giờ. Cô nương ấy áo sống không chỉnh tế, tóc bị
cạo mất, thủ pháp gây án giống như mấy vụ trước đây. Cô nương còn muốn
biết những gì nữa?"
Tần Đức Chính cũng nhíu mày, cô nương này chê hung thủ đâm ít
hay sao vậy? "Một dao này đâm rất chuẩn, trúng ngay tim, đã đủ để mất
mạng."
"Điều hắn quan tâm không phải là mất mạng hay không mà là sự
giày vò. Đương nhiên mất mạng là kết quả cuối cùng, nhưng trong quá
trình gây án hắn có thể bình tĩnh như vậy…" Tô Tiểu Bồi cảm thấy chuyện
này rất lạ, càng nói càng khẽ, cuối cùng thành lẩm bẩm tự nói tự nghe.
Tần Đức Chính đợi lời của nàng, nàng lại mải mê suy ngẫm, không
đáp lời. Tần Đức Chính nhìn sang Nhiễm Phi Trạch, chàng không phát biểu ý kiến gì, mà chỉ từ tốn rót trà uống.
Tần Đức Chính lại chuyển ánh mắt về phía Tô Tiểu Bồi, chỉ thấy
Tô Tiểu Bồi đột nhiên nói với Nhiễm Phi Trạch: "Ta cũng khát rồi."
"Cô nương tự rót đi, đại nhân chắc chắn không bận tâm chuyện
chúng ta xin cốc trà đâu." Nhiễm Phi Trạch nói xong còn cười cười với
Tần Đức Chính.
Có Nhiễm Phi Trạch làm mẫu, Tô Tiểu Bồi mạnh dạn rót trà uống,
Tần Đức Chính không nói nổi câu nào, ông ta thật sự không bận tâm chuyện trà nước, chỉ là nữ tử này được Bạch Ngọc Lang ca ngợi đến mức chẳng
khác thần thánh, tại sao bây giờ lại không nói gì?
"Đại nhân, Tư Mã tiểu thư kia áo sống không chỉnh tề là không
chỉnh tế thế nào? Cô nương ấy bị cưỡng bức hay chưa? Trên người còn có
thương tích khác không?"
Tần Đức Chính đang mải nghĩ, không ngờ Tô Tiểu Bồi lại nêu ra
mấy câu hỏi đó, khiến ông cũng thấy hơi lúng túng. Cùng một nữ tử thảo
luận vấn đề áo sống và trinh tiết, đúng là lần đầu tiên. Mà lời nói của
Tô Tiểu Bồi lại thô tục vô lễ, khiến cho ông ta hơi mất tự nhiên.
"Đại nhân, tiểu thư Tư Mã kia khi chết y phục ra sao? Có chắc cô nương ấy đã bị tặc tử xâm phạm không? Trên người còn có thương tích
khác không?"
Nhiễm Phi Trạch đem những câu hỏi của Tô Tiểu Bồi thuật lại một
lượt, Tần Đức Chính đột nhiên cảm thấy không còn ngại ngùng nữa, vội đáp lời chàng: "Khi bọn ta chạy đến nơi, Tư Mã gia đã đem thi thể của tiểu
thư đặt sang một bên, y phục đã được chỉnh trang lại, có điều nghe nói
khi nhũ mẫu phát hiện ra thì tiểu thư đúng thật đã bị hại, áo sống không chỉnh tề. Nhưng sự việc liên quan đến thanh danh của Tư Mã gia, nhũ mẫu cũng không tiện nói nhiều. Chỉ có điều, thủ đoạn cạo tóc kia cũng giống như trong các hung án trước đây, có thể thấy, chắc chắn là tên Mã Chinh Viễn đó làm. Người khám nghiệm tử thi nói các chỗ khác trên thân thể
không hề có thương tích."
"Không có vết thương mang tính kháng cự?" Tô Tiểu Bồi khẽ lẩm bẩm.
Nhiễm Phi Trạch lại nói: "Điều này chứng tỏ Tư Mã tiểu thư không hề phản kháng?"
Tần Đức Chính cũng cảm thấy có chỗ không bình thường, nhưng
chuyện này cũng có thể lý giải được: "Nếu như hắn điểm huyệt, khiến Tư
Mã tiểu thư không cử động được, hoặc là nhân lúc cô nương ấy không đề
phòng, một dao lấy mạng, không có dấu vết kháng cự cũng là hợp lý."
"Như thế thì quá dễ dàng, không giống thủ đoạn gây án trước
đây." Tô Tiểu Bồi cuối cùng khẳng định: "Đại nhân, ta còn nhớ những vụ
án trước kia, nữ tử bị hại đều bị cạo tóc trước rồi mới bị hãm hiếp, sau đó thân trúng nhiều nhát dao mà chết. Tội phạm sử dụng thủ đoạn đe doạ
và bạo lực để khống chế người bị hạ, chứ không phải là điểm huyệt khiến
người đó không thể cử động được. Điều này có thể suy ra từ vụ án có
người chạy thoát được ra ngoài khi bị cạo đầu, hắn không hề muốn các cô
nương bất động mà thích bọn họ không dám cử động, có thể kêu mà không
dám kêu. Thứ hắn muốn chính là quá trình đe doạ và giày vò này. Đại nhân có thể chắc chắn vị tiểu thư kia đã bị xâm hại không?"
Tô Tiểu Bồi học theo cách nói của Nhiễm Phi Trạch, sau đó tiếp
tục: "Tội phạm thay đổi thủ đoạn gây án, nhất định là có nguyên nhân.
Giả dụ Tư Mã tiểu thư bị Mã Chinh Viễn xông vào doạ cho sợ quá, không
dám cử động không dám vật lộn, Mã Chinh Viễn dễ dàng cạo tóc của cô
nương ấy, cũng không dám đánh cô nương ấy nhưng hắn đã xâm phạm cô nương ấy chưa? Điều này rất quan trọng, thưa đại nhân. Vì sao hắn để cho Tư
Mã tiểu thư một dao mất mạng một cách nhanh chóng chứ không phải là đâm
nhiều nhát, khiến nàng ta từ từ chết trong đau đớn, trước đó đã xảy ra
những sự việc gì?"
Tần Đức Chính ngẫm nghĩ, cảm thấy rất có lý. Ông ta nói: "Hôm
nay nhìn thấy thi thể tiểu thư và tình trạng trong khuê phòng, ta liền
nghĩ rằng vụ án này cũng giống mấy vụ án trước. Tư Mã lão gia và Phủ
doãn đại nhân có giao tình khá tốt, sự việc can hệ đến thể diện nên chưa cho người kiểm tra chuyện đó. Thi thể cũng chưa đưa về nha môn mà vẫn ở Tư Mã phủ, người khám nghiệm tử thi chỉ kiểm tra bên ngoài." Ông ta
ngừng lại, thở một hơi dài rồi tiếp: "Nếu cô nương đã nói vậy, ta sẽ lập tức đi tìm đại nhân thương nghị, buổi sáng ngày mai, lại đưa người đến
Tư Mã phủ kiểm tra."
"Đại nhân, nếu tiện thì, ta cũng muốn đi." Tô Tiểu Bồi mạnh dạn
đưa ra yêu cầu, nhìn Nhiễm Phi Trạch rồi lại quay sang Tần Đức Chính.
"Có vài chuyện, ta muốn hỏi vị nhũ mẫu đã phát hiện ra thi thể tiểu
thư."
Nhiễm Phi Trạch nhướng mày, có vẻ không tán đồng nhìn sang Tô Tiểu Bồi. Mặt Tần Đức Chính cũng đầy vẻ khó xử.
Tô Tiểu Bồi nhìu mày, nhìn dáng vẻ của Nhiễm Phi Trạch có thể
biết, cô xuất đầu lộ diện không thích hợp lắm. Những có vài chuyện cô
cần phải hỏi nhủ mẫu, đã đến đây rồi mà không xông pha góp phần vào công việc bắt tên hung phạm này thì thật quá đáng tiếc.
Tô Tiểu Bồi nhìn Nhiễm Phi Trạch cầu cứu.
Nhiễm Phi Trạch ho khan mấy tiếng, cuối cùng bị cô nhìn đến mức
phát ngượng, phải nói với Tần Đức Chính: "Đại nhân, không biết có bộ y
phục nha dịch nào nhỏ một chút không, kèm theo mũ, cho Tô cô nương mặc
vào, cũng có thể che đậy được một chút."
Tần Đức Chính nhìn Tô Tiểu Bồi, Tô Tiểu Bồi cũng hiểu ra, bị
người ta phát hiện là nữ cải nam trang vẫn tốt hơn nhiều so với một cô
tử hoàn tục ngông nghênh khắp nơi chẳng ra thể thống gì.
Cô vội vàng gật đầu, lớn tiếng nói với Tần Đức Chính: "Làm phiền đại nhân rồi!"
Đêm nay, mọi người chia nhau hành sự. Tần Đức Chính đi tìm Phủ
doãn nói rõ còn có chuyện chưa kiểm tra, ngày mai cần phải đến Tư Mã
phủ, xin Phủ doãn đại nhân thảo lệnh.
Còn Tô Tiểu Bồi và Nhiễm Phi Trạch thì được đưa đến khách điếm
gần đó nghỉ ngơi, đáp ứng yêu cầu của Tô Tiểu Bồi, Bạch Ngọc Lang đến kể cho bọn họ nghe chuyện cậu ta điều tra được ở thành Tế, lại lịch cuả Mã Chinh Viễn và gia cảnh của hắn.
Bạch Ngọc Lang như thể lập được đại công, mặt mày hớn hở, vừa
diễn vừa kể chuyện cậu ta chạy khắp mấy thành như thế nào, tiêu phí sức
lực nhiều ra sao, cuối cùng có người nhận ra hình vẽ của Mã Chinh Viễn,
rồi lại tìm đến Mã gia thế nào, Mã gia không nhận người ra sao, cậu ta
dùng cách nào để điều tra được Mã gia có tiểu thư xuất gia làm ni, cậu
ta đi đến am ni cô xác nhận thân phận của tiểu thư Mã gia thế nào, cuối
cùng lại công phá phòng tuyến của Mã gia ra sao, toàn bộ được kể làu làu giống như trút nước khỏi bình.
Cậu ta không chỉ nói mà còn biểu diễn và thêm thắt nhiều tình
tiết ly kỳ, Tô Tiểu Bồi nghe đến phát chán, ngồi bên cạnh loạt xoạt viết nhật ký, ghi chép lại chi tiết của vụ án và phân tích nhân cách của Mã
Chinh Viễn. Trái ngược với cô, Nhiễm Phi Trạch lại không tiếc lời khen
ngợi Bạch Ngọc Lang, tuy Tô Tiểu Bồi đã nhìn ra chàng không hề tập trung vào câu chuyện, nhưng chàng vẫn có thể vừa ứng đáp vừa khích lệ, dỗ
dành khiến cho Bạch Ngọc Lang vô cùng phấn khích.
Gian xảo, thật sự quá gian xảo.
Tô Tiểu Bồi vừa viết nhật ký vừa thầm nói xấu Nhiễm Phi Trạch,
không ngờ Bạch Ngọc Lang đột nhiên xán đến gần, nhìn tờ giấy trong tay
cô rồi hỏi: "Đại tỷ, tỷ viết gì vậy?"
Tô Tiểu Bồi phớt lờ cậu ta, dù sao thì cậu ta có đọc cũng không hiểu.
Bạch Ngọc Lang đúng là không hiểu tiếng Anh, nhưng cậu ta có thể phân biệt được xấu với đẹp: "Đại tỷ, bất luận là tỷ viết chữ gì, đều
rất xấu. Tư thế cầm bút không đúng, phủ tử không dạy đại tỷ tử tế rồi."
Cậu ta vừa phê bình vừa lắc đầu, dáng vẻ như muốn nói "không trách tỷ,
ta biết toàn bộ là lỗi của phu tử".
Nhiễm Phi Trạch phá lên cười, mặt Tô Tiểu Bồi sa sầm đến cực điểm, Bạch lão đệ này uống nhiều quá rồi phải không?
Cô xua tay đuổi cậu ta đi. "Đi đi, hai người về phòng đi, ngày mai phải dậy sớm."
"Đây chính là phòng của ta." Nhiễm Phi Trạch cười, nhắc nhở cô.
"Đúng!" Bạch Ngọc Lang cũng chen vào. "Chính nhân quân tử không vào khuê phòng nữ tử. Đại tỷ, đây là phòng của Nhiễm thúc."
Xí! Tô Tiểu Bồi vội vàng thu dọn đồ đạc, thầm nhủ Nhiễm thúc nhà cậu đã ở chung khuê phòng với ta bao lâu rồi, bây giờ còn bày trò! Cầm
tờ giấy mới viết được một nữa, Tô Tiểu Bồi hét lên: "Ta về khuê phòng!"
Nhiễm Phi Trạch cười rũ rượi, đáp lại chàng là tiếng Tô Tiểu Bồi đóng cửa đánh "rầm" một cái.
Cùng lúc đó, trong Tư Mã phủ, Tư Mã Uyển Như đang lau kiếm. Nàng ta lau rất tỉ mỉ, rất chăm chú, tâm tư lại chẳng biết đã bay đến phương nào rồi.
"Tiểu thư, nghỉ ngơi đi." Ngoài cửa có tiếng của nhũ mẫu, Tư Mã
Uyển Như ngơ ngác như vừa bừng tỉnh từ giấc mộng, nàng ta nhìn chằm chằm thanh kiếm, lạnh lùng đáp lại một tiếng: "Ừm."
Sáng sớm ngày hôm sau, vừa ăn cơm sáng xong, Tần Đức Chính liền
sai người đưa đến một bộ sai phục. Tô Tiểu Bồi thay xong, soi gương.
Chiếc gương rất nhỏ, chỉ soi được phần mặt, chiếc mũ của nha
dịch này rất lớn, đội lên trông mặt của cô càng nhỏ hơn, Tô Tiểu Bồi thở dài, tại sao vẫn cảm thấy chẳng ra thể thống gì cả, cũng không biết
quần áo mặc lên người thì trông thế nào?
Tô Tiểu Bồi lúng túng đi ra khỏi phòng, Nhiễm Phi Trạch đang đợi ở bên ngoài, nhìn thấy nàng thì cứ cười mãi.
"Cười cái gì?" Cô trừng mắt.
"Không có chuyện gì." Chàng đáp, nhưng nụ cười trên mặt rõ ràng không phải ý đó.
Tô Tiểu Bồi trừng mắt lườm, cuối cùng thực sự không cảm thấy tự
tin lắm, lạ hỏi: "Như thế này được không? Hay là ta quay về thay y
phục."
Nhiễm Phi Trạch cười, xua tay, nói: "Không sao, không sao, thế này tốt hơn là cô tử."
Xí, ai là cô tử? Tô Tiểu Bồi lại lườm chàng một cái. Vỗ vỗ bộ y phục trên người, cô quyết định tin tưởng chàng, cứ như vậy đi.
Chẳng mấy chốc, Bạch Ngọc Lang đã đến, muốn đưa bọn họ về nha
môn. Cậu ta nhìn thấy Tô Tiểu Bồi cũng không nhịn được cười, sau đó lại
nói: "Không tồi, không tồi, tốt hơn là cô tử."
Tô Tiểu Bồi thấy bực mình, phớt lờ bọn họ.
Đến nha môn rồi, gặp mặt Phủ doãn đại nhân, Tổng Bổ đầu Tần Đức
Chính và mấy vị quan sai xong, mọi người liền đi thẳng đến Tư Mã phủ.
Lần này Tần Đức Chính còn mang theo người khám nghiệm tử thi và bà
tử(1), các quan sai đều nghiêm túc chỉnh tề, cả quãng đường không ai nói chuyện, Tô Tiểu Bồi cũng không dám nói nhiều nhìn nhiều, chỉ bám sát
bên cạnh Nhiễm Phi Trạch.
(1) Người phụ nữ trung niên làm công việc nặng nhọc, trong
trường hợp này là người kiểm tra trinh tiết của các cô nương, nhằm phục
vụ việc phá án.
Tư Mã phủ đêm qua nhận được giấy báo của Phủ doãn, sáng sớm hôm
nay đã đợi sẵn. Thấy một đoàn người hùng dũng đi đến, gia nhân trong phủ cũng không khách khí, mời đoàn người vào phủ nói chuyện.
Phủ doãn và Tần Đức Chính sớm đã bàn bạc cẩn thận, vì vậy dõng
dạc thông báo, tình tiết vụ án vẫn cần tìm hiểu thêm, cần khám nghiệm
thi thể tiểu thư một lần nữa, xem xét tình hình trong phòng và hỏi người hầu trong phủ vài vấn đề.
Tư Mã lão gia tuy sắc mặt có hơi khó chịu, nhưng cũng đồng ý
phối hợp, chỉ nhắc nhở Phủ doãn, nhất định phải bắt được tên ác tặc đó.
Hai bên lại nói thêm vài lời nữa, Tư Mã lão gia dặn dò người hầu xong
liền đích thân dẫn đường, đưa quan sai đến nơi Tư Mã Uyển Thanh ở khi
còn sống.
Thành Ninh An là một thành lớn, Tư Mã gia là hộ giàu có trong
thành. Đây là thông tin mà Tô Tiểu Bồi đã nghe ngóng được đêm qua, đến
hôm nay đi trong khuôn viên của phủ, thấy đại sảnh và khuê phòng tiểu
thư cách nhau xa như vậy, lúc này mới thực sự thấm thía thế nào là phú
hộ giàu có.
Nơi ở của hai chị em Tư Mã Uyển Thanh và Tư Mã Uyển Như nối liền nhau, mỗi khu đều chia làm hai phần, bên ngoài là sân rộng, phòng khách và thư phòng, bên trong mới là nơi ngủ nghỉ. Vì Tư Mã Uyển Thanh ưa
thích sự yên tĩnh nên nha hoàn kề cận không ở gian phòng bên cạnh, mà ở
trong căn phòng nhỏ bên cạnh. Đêm vụ án xảy ra, Tư Mã tiểu thư vẫn sinh
hoạt nghỉ ngơi như bình thường. Sáng hôm sau, nhũ mẫu không thấy nha
hoàn Tiểu Bích đến lấy nước nóng, liền đưa nước đến, gõ cửa gọi Tiểu
Bích dậy. Bà ra thấy cửa phòng tiểu thư đóng chặt, liền gọi hai tiếng,
không thấy đáp nhưng ngửi thấy mùi máu tanh xộc lên, nhũ mẫu đẩy cửa ra, liền thấy đại tiểu thư nằm trong vũng máu.
Nha hoàn thân cận của Tư Mã Uyển Thanh hôm đó ngủ dậy muộn hơn
mọi ngày, thường ngày lười biếng một tí thì không sao, nhưng hôm nay
nàng ta chưa dậy, tiểu thư liền mất mạng, chuyện này đã doạ cho Tiểu
Bích sợ đến hồn siêu phách tán. Nàng ta không nghe thấy bất cứ động tĩnh gì, trước khi ngủ cũng đã kiểm tra trong ngoài cẩn thận, nhưng khi xảy
ra chuyện, mọi người đương nhiên đều trách nàng ta chăm nom sơ suất, đến tiểu thư gặp nạn cũng không phát hiện ra.
Tô Tiểu Bồi và Tần Đức Chính ở trong hậu viện nghe nhũ mẫu và
các nha hoàn thuật lại tình cảnh khi phát hiện ra án mạng. Mấy người đều nước mắt nước mũi ròng ròng, lời nói rời rạc chắp vá, chỉ sợ rước hoạ
vào thân.
Thi thể của Tư Mã Uyển Thanh tạm thời được đặt trong phòng bên
cạnh tiền viện, khắp phòng treo rèm trắng, không khí tang tóc nặng nề.
Nhiễm Phi Trạch đưa người khám nghiệm tử thi và bà tử đi kiểm tra thi
thể. Tư Mã phu nhân nghe nói bà tử muốn kiểm tra thân thể con gái, cảm
thấy đây là điều sỉ nhục với người đã khuất, lúc đầu bà ta không đồng ý, nhị tiểu thư Tư Mã Uyển Như cũng giận dữ quát tháo. Sau đó, Phủ doãn
nhỏ giọng nói mấy câu gì đó với Tư Mã lão gia, Tư Mã lão gia lúc này mới quát ngăn phu nhân và con gái mình lại, để bà tử đi.
Việc khám nghiệm thi thể này, Nhiễm Phi Trạch đương nhiên sẽ
không tham gia, chẳng chỉ đi lòng vòng trong sân, xem xét các phòng. Sau khi bà tử ra ngoài, nói đại tiểu thư chưa hề bị làm nhục, trên dưới Tư
Mã gia bỗng chốc cảm thấy nhẹ nhõm, bảo vệ được sự tôn nghiêm, cũng coi
như được an ủi phần nào, nhưng hễ nghĩ đến người đã mất, Tư Mã phu nhân
và Tư Mã Uyển Như lại khóc nức nở một trận.
Nhiễm Phi Trạch và người khám nghiệm tử thi đi vào phòng kiểm
tra khuôn mặt và tử thi của người bị hại, lại nhìn chiếc áo thấm đầy máu đã được thay ra. Xem xong, chàng đi tìm bà tử hỏi vài câu, sau đó đến
hậu viện tìm Tô Tiểu Bồi.
Tần Đức Chính cũng không ở trong hậu viện, chỉ có Tô Tiểu Bồi
đang ngồi xổm trên đất, cùng một nhũ mẫu thì thầm nói chuyện trong góc
khuất. Từ xa, Nhiễm Phi Trạch đã nhìn thấy nhũ mẫu đó đang kể chuyện hết sức hăng hái, nên không đến làm phiền. Chàng vào phòng của Tư Mã Uyển
Thanh xem xét, Tần Bổ đầu và Bạch Ngọc Lang đang ở bên trong, một nha
hoàn đang kể lại tình hình trong phòng.
Khi điều tra vụ án, Bạch Ngọc Lang tỏ ra chín chắn hơn rất nhiều so với ngày thường, cố hỏi kỹ từng chi tiết, còn kèm theo câu "đã làm
phiền" … Nha hoàn thấy bộ dạng nghiêm túc của cậu ta, cũng không dám
giấu giếm.
Nghe xong câu chuyện, Tần Đức Chính cho nha hoàn đó đi, một mình đứng ở trong phòng cúi đầu trầm tư. Bạch Ngọc Lang thấy Nhiễm Phi Trạch đang nhìn khung cửa, vội đến chào hỏi, nói với chàng tên ác tặc chắc đã cạy cửa lẻn vào, sau đó lại theo lối cũ thoát ra.
Hai người đang nói chuyện thì Nhiễm Phi Trạch liếc thấy nhị tiểu thư của Tư Mã phủ đang xông thẳng đến chỗ Tô Tiểu Bồi, chàng chột dạ,
nhanh chóng đuổi theo.
Tô Tiểu Bồi vừa nói chuyện với nhũ mẫu kia xong, đã thấy Tư Mã Uyển Như đứng trước mặt mình.
"Ngươi chính là cô tử kia phải không?"
"Ta không phải là cô tử." Tô Tiểu Bồi không hiểu rõ nàng ta có ý gì.
Nhưng Tư Mã Uyển Như không để ý đến câu trả lời của nàng, lại hỏi: "Người quen biết tên ác tặc kia?"
Lông mày Tô Tiểu Bồi chau lại. "Ta không quen biết tên ác tặc nào hết."
"Nói dối." Tư Mã Uyển Như tiến lên một bước, định truy hỏi tiếp, đột nhiên một bóng người lướt đến, chặn giữa nàng ta và Tô Tiểu Bồi.
Người đó lên tiếng: "Cô nương có chuyện gì?"
"Tráng sĩ." Tô Tiểu Bồi thở phào nhẹ nhõm. "Nhị tiểu thư nghi ngờ ta quen biết ác tặc."
"Giải thích rõ ràng là được rồi." Nhiễm Phi Trạch lạnh lùng nói, thân hình vẫn không hề xê dịch.
Tư Mã Uyển Như lườm chàng, thân hình chàng cao lớn, che chắn
nghiêm ngặt cho Tô Tiểu Bồi, chàng không mặc sai phục, không rõ là thân
phận gì. Tư Mã Uyển Như lườm Nhiễm Phi Trạch một hồi, thấy chàng không
có ý nhún nhường, liền bực bội quay người bỏ đi. Nhưng nàng ta đương
nhiên không bỏ cuộc dễ dàng như vậy, nàng ta đi tìm Tư Mã lão gia, nói
rõ suy đoán của mình với ông ta.
Tô Tiểu Bồi nhìn nàng bỏ đi, đột nhiên thốt lên: "Hoá ra là vậy."
Nhiễm Phi Trạch ném ánh mắt nghi hoặc về phía Tô Tiểu Bồi, Tô
Tiểu Bồi vội nói: "Ta suy đoán ra gốc gác của Mã Chinh Viễn, cho nên mọi người nghi ngờ ta là đồng bọn của hắn. Ta vốn đã thắc mắc hôm qua tại
sao Tần đại nhân lại hỏi những câu đó, còn cho rằng ông ta nghi ngờ bản
lĩnh của ta. Hoá ra là nghi ngờ ta thông đồng với ác tặc."
Nhiễm Phi Trạch bật cười. "Cô nương giờ mới biết? Không phải cô nương rất thông minh sao?"
Tô Tiểu Bồi ngạc nhiên. "Từ trước đến nay ta chưa từng bị nghi
ngờ như thế này." Trước đây chỉ có người hoài nghi cô tuổi tác trẻ,
chuyên môn chưa vững, không ai nghi ngờ một chuyên gia tâm lý giúp đỡ
phá án lại là đồng đảng của tội phạm cả.
Tô Tiểu Bồi thở dài, cảm thấy lại sắp có phiền phức rồi.
Phiền phức quả nhiên đã đến, mọi người tra xong thì tụ tập ở nhà chính, Tư Mã lão gia muốn nghe thử xem các quan sai đã điều tra được
những gì.
Phủ doãn và Tần Bổ đầu nhỏ giọng rì rầm mấy câu, sau đó nói với
Tư Mã lão gia rằng bọn họ quay về sẽ phân tích đầu mối, cố gắng phá án
nhanh hết mức.
Tư Mã lão gia khẽ gật đầu, nhìn Tư Mã Uyển Như, lại nói: "Bên
ngoài đồn đại có một nữ tử tiết lộ tin tức về lai lịch tên ác tặc cho
quan phủ, chính là vị cô nương mặc sai phục này?"
Phủ Doãn không ngờ ông ta sẽ nhắc đến chuyện này, hơi sững sờ
một lát, nhìn sang Tần Bổ đầu, nhìn lại Tô Tiểu Bồi, gật đầu, đáp: "Đúng vậy."
"Đã nhận biết được ác tặc, vậy chuyện bắt giữ hắn đại nhân dự định thế nào, vẫn hy vọng có thể nói rõ một chút."
Tần Bổ đầu chắp tay trước ngực, nói: "Tô cô nương và Nhiễm tráng sĩ là người có năng lực ta mời đến giúp phá án, chứ không phải là người quen của ác tặc. Lời đồn bên ngoài không thể tin. Hành tung của ác tặc, bọn ta đương nhiên sẽ dốc toàn lực điều tra, chắc chắn sẽ bắt hắn về
quy án."
Tư Mã lão gia nhíu mày. "Đã không phải là người quen cũ, lại có
thể nói lai lịch của tội phạm, thực sự là người có tài, vậy hôm nay Tô
cô nương đến phủ của ta điều tra, đã nhìn ra được điều gì?"
Tần Bổ đầu đứng ra đáp thay: "Tư Mã lão gia, sự việc trọng đại,
bọn ta quay về nha môn sẽ thương nghị cẩn thận, nếu có bất cứ manh mối
tiến triển gì, chắc chắn sẽ kịp thời thông báo."
Tư Mã lão gia lại không chịu bỏ qua như vậy. "Không phải lão phu không tin tưởng quan phủ, có điều tên ác tặc này nhởn nhơ đã lâu, cáo
thị treo thưởng đó dán ở nhiều thành, nhưng cũng không thấy có kết quả,
tên ác tặc đó vẫn đang tiếp tục gây án, các đại nhân cũng không nói ra
đầu mối, đến giờ đã có người có năng lực tương trợ, vì sao không nói rõ
ràng, để bọn ta được an tâm?"
Theo như Tô Tiểu Bồi thấy, lời nói này tuy có vẻ khách khí,
nhưng sắc mặt của mọi người ở hiện trường đều rất khó coi. Tần Bổ đầu và Phủ doãn đại nhân nhìn nhau, sau đó Tần Bổ đầu lại nhìn sang phía Tô
Tiểu Bồi.
Tô Tiểu Bồi không biết nên lý giải ánh mắt này thế nào, bảo cô
nói vài điều gì đó để xoa dịu cục diện hay bảo cô cẩn thận đừng có mở
miệng, để tránh nói linh tinh làm sự việc càng thêm tệ hơn?
Lúc này Nhiễm Phi Trạch bỗng lên tiếng: "Tư Mã lão gia nặng lời
rồi, các đại nhân đã dốc hết toàn lực phá án, không hề lười biếng. Bọn
ta hôm qua mới đến, lời đồn đã truyền đi xa như vậy, lão gia xin hãy
nghĩ xem, liệu có phải ác tặc muốn di chuyển sự chú ý của mọi người? Nếu người người đều hiểu nhầm thân phận của Tô cô nương, chỉ chăm chăm đề
phòng canh chừng cô nương ấy mà sơ suất truy bắt ác tặc, để hắn có thể
tận dụng cơ hội bỏ trốn, vậy chẳng phải là trúng kế của ác nhân sao?"
Tần Bổ đầu cũng vội nói: "Đúng vậy. Đến giờ thành Ninh An đã
được phóng toả chặt chẽ, gắt gao truy bắt, sẽ không để cho ác tặc có cơ
hội trốn thoát. Tô cô nương vẫn luôn ở nha môn, không hề tiếp xúc với
người ngoài, các vị cứ yên tâm đi." Nói thẳng ra chính là, cứ coi như Tô cô nương này có cổ quái đến mấy thì đã có người của bọn ta trông chừng, nàng ta chẳng thể giở chiêu trò gì được.
Người của Tư Mã gia nghe thấy thế, liền quay sang nhìn nhau,
cũng chẳng thể nói được gì nữa. Tư Mã Uyển Như nhìn cha mình, rồi lên
tiếng hỏi: "Vậy các vị đại nhân điều tra được gì rồi?"
Phủ Doãn chuyển ánh mắt sang chỗ Tần Bổ đầu, xem ra vẫn phải nói một chút, nếu không huy động nhiều người đến thế này, chẳng nói năng gì đã đi cũng không hay lắm. Tần Bổ đầu hắng giọng, nói: "Ác tặc cậy cửa
mà vào, sau đó lại theo lối cũ mà đi, khi đại tiểu thư găp nạn có lẽ
đang ngủ say, không kịp kêu cứu, không có vật lộn với ác tặc, tóc bị cạo mất, y phục xộc xệch, chưa bị xâm phạm, một kiếm trúng tim mà chết."
Người của Tư Mã gia trừng mắt nhìn ông ta, những điều này bọn họ điều biết, có điều sau đó thì sao?
Tần Bổ đầu lại nói: "Ta thấy trong phòng cạnh tiền viện của tiểu thư có kiếm, chắc tiểu thư biết võ, cô nương ấy không giằng co kêu cứu, trong phòng không có dấu vết của thuốc mê, sắc mặt tiểu thư bình
thường, trong miệng mũi không lưu lại mùi của thuốc mê, cũng không giống như bị người ta bỏ thuốc, khả năng lớn nhất, là khi đó bị điểm huyệt
khống chế, không có cách gì cử động…" Tần Bổ đầu nói đến đây, nhớ đến
lời của Tô Tiểu Bồi, ngẫm nghĩ một lát rồi nói tiếp: "Tên ác tặc đó
trước kia động thủ cực kỳ tàn bạo, hắn doạ dẫm, uy hiếp chế ngự người bị hại, lần này tiểu thư biết võ nhưng không phản kháng…" Tần Bổ đầu lại
nghĩ xem nên nói thế nào, thủ đoạn của ác tặc đã thay đổi, rốt cuộc thì
hắn muốn gì?
"Nói những điều này phỏng có tác dụng gì?" Tư Mã lão gia giận
giữ quát. "Con gái ta bị hại, hiện trường không lưu lại dấu vết của tên
tặc nhân đó, các ông nên nghĩ xem giờ phải bắt người thế nào, nhắc đến
chuyện con gái ta phải chịu những nỗi khổ này để làm gì chứ?"
Tần Bổ đầu im bặt, hiện trường không lưu lại bất cứ dấu vết nào, cũng không ai nhìn thấy hành tung của tên tặc nhân đó, bọn họ đương
nhiên không biết đi đâu bắt người.
Tô Tiểu Bồi rì rầm mấy câu với Nhiễm Phi Trạch, Nhiễm Phi Trạch
nói: "Tư Mã lão gia xin giữ yên lặng, những điều Tần đại nhân nói chính
là mấu chốt của vụ án. Ta thấy đại tiểu thư lòng bàn tay và mu bàn tay
đều có vết chai mỏng, cho thấy cô nương ấy không những biết múa kiếm, mà còn biết cả chưởng pháp, hơn nữa còn luyện tập rất chăm chỉ. Bất luận
võ nghệ có tinh thông hay không, khi bị tấn công ắt sẽ có kháng cự, đây
lẽ thường tình của con người. Cô nương ấy không chống cự lại, tức là bị
khống chế, trước tiên không nói ác nhân kia võ nghệ ra sao, chỉ nói đến
chuyện thủ pháp gây án khác rất nhiều so với trước kia đã được coi là
đầu mối quan trọng. Trên áo của đại tiểu thư có chỗ rách, hung thủ đâm
chết tiểu thư khi cô nương ấy vẫn mang y phục, tức là vẫn còn trinh
bạch. Điều này chứng tỏ hung thủ chưa hề làm hành vi xấu xa kia, đây là
một điểm khác biệt nữa. Hơn nữa, nếu như là dao găm đâm vào thân thể, ắt phải toàn lực ấn lưỡi dao xuống, bà tử kiểm tra thấy trước ngực tiểu
thư không có vết bầm tím, vậy tức là, hung khí không phải là dao găm mà
là kiếm. Điểm này lại cũng không giống thủ pháp gây án trước đây của ác
tặc…"
Nhiễm Phi Trạch nói câu nào câu nấy đều có lý, nhưng Tư Mã lão
gia lại giơ tay lên cắt ngang lời chàng: "Tráng sĩ chớ nói đi nói lại
những lời này nữa, thủ pháp gây án không giống với trước đây thì đã sao, tên ác tặc đó không dùng dao găm thì đổi sang kiếm, mấu chốt là bây giờ hắn ở đâu?"
Tô Tiểu Bồi lại xán đến thì thầm mấy câu với Nhiễm Phi Trạch,
Nhiễm Phi Trạch vừa muốn nói thì Tư Mã Uyển Như lạnh lùng lên tiếng: "Tô cô nương không biết tự mình nói sao?"
Tô Tiểu Bồi tức nghẹn họng, không phải là cô thấy nhiều người mà sợ đâu nhé, chẳng qua nếu là Nhiễm Phi Trạch nói thì sẽ đáng tin hơn
một chút mà thôi, hơn nữa chàng nói hay biết bao, mỗi một câu một chữ,
đến cô cũng phải gật gù tán đồng. Chàng đã tiếp thu rất tốt kiến thức mà cô truyền thụ ngày hôm qua, quan sát tỉ mỉ, phân tích kỹ lưỡng, quả
thật đã tìm được không ít điểm nghi vấn mấu chốt của vụ án.
Bị Tư Mã Uyển Như chỉ đích danh, Tô Tiểu Bồi bỗng chốc trở thành tiêu điểm của mọi ánh mắt trong phòng, cô có phần căng thẳng, vô thức
ngồi thẳng dậy, nhìn Nhiễm Phi Trạch.
Nhiễm Phi Trạch nói: "Nhị tiểu thư đã hỏi rồi, cô nương cứ nói ra đi, nói những lời dễ hiểu ấy."
Lại nói thế rồi, câu này tại sao nghe quen tại vậy. Tần Bổ đầu
liếc nhìn Tô Tiểu Bồi, "nói những lời dễ hiểu ấy", câu này khiến ông ta
cũng cảm thấy tò mò. Câu hỏi của Tư Mã lão gia, chắc là khó lắm đây.
Tô Tiểu Bồi nhíu mày suy nghĩ một hồi, rồi cất tiếng nói: "Xin
hỏi nhị tiểu thư và đại tiểu thư tướng mạo trông giống nhau không?" Cô
không đi kiểm tra thi thể nên không biết tướng mạo nàng ta ra sao.
Tư Mã Uyển Như hơi sững người, bảo nàng nói, nàng lại đưa ra câu hỏi? Trong lòng Tư Mã Uyển Như cực kỳ không vui, nhưng trước bao nhiêu
cặp mắt như vậy, nàng ta không tiện bộc lộ ra, chỉ cứng nhắc đáp:
"Giống.
Tô Tiểu Bồi gật đầu, lại nói: "Nhị tiểu thư xinh đẹp phóng
khoáng, cá tính hào sảng thẳng thắn, tỷ tỷ nhất định cũng như vậy nhỉ?"
Nàng ta không nói chuyện chính, trái lại còn nịnh bợ?
Mọi người đều nghi hoặc nhìn nhau, Tư Mã lão gia đã có phần sốt
ruột, nhưng thấy Tô Tiểu Bồi giọng nói nhỏ nhẹ, thái độ nhún nhường, lại đang khen ngợi con gái mình, ông ta liền do dự, nhẫn nại chờ cô nói
tiếp.
Tư Mã Uyển Như cắn môi, lạnh lùng đáp: "Tỷ tỷ tốt hơn ta nhiều." Nói xong, nỗi đau trong lòng lại trào lên, chữ "nhiều" dường như cũng
nghẹn lại.
Tư Mã phu nhân nắm chặt tay con gái, nói tiếp: "Thanh Nhi dịu
dàng chu đáo, thân thể yếu đuối hơn. Như Nhi thích võ, Thanh Nhi cũng
muốn học, nhưng sức khoẻ con bé không tốt, không thể bằng được Như Nhi.
Như Nhi bái sư học nghệ, Thanh Nhi ở nhà cũng thường xuyên luyện tập,
mấy năm nay, sức khoẻ cũng tốt hơn một chút." Càng nói càng đau lòng,
mắt Tư Mã phu nhân thoắt cái đã đỏ hoe.
"Nói những điều này để làm gì?" Tư Mã lão gia cuối cùng không nhịn được nữa, quát phu nhân một câu.
Tư Mã phu nhân liền ngậm miệng không nói nữa.
Tô Tiểu Bồi cũng không để tâm chuyện này, cô gật đầu, nói: "Tư
Mã lão gia, phu nhân, đại tiểu thư và nhị tiểu thư tướng mạo giống nhau, tình trạng sức khoẻ, cá tính và cử chỉ hành vi lại khác nhau. Nếu như
nha hoàn đến báo, nói tiểu thư bị bệnh, hai vị có lẽ sẽ nghĩ là đại tiểu thư bị bệnh trước tiên, bởi vì sức khoẻ cô nương ấy không tốt, nhưng
nếu như có tin báo tiểu thư đánh người ở bên ngoài, hai người nghĩ đến
đầu tiên có lẽ là nhị tiểu thư đúng không?"
Nhiễm Phi Trạch khẽ ho, lấy ví dụ mà nói tiểu thư nhà người khác đánh nhau ở bên ngoài, thật sự là không hay lắm.
Tô Tiểu Bồi được chàng nhắc nhở, cũng biết trong câu vừa rồi
nhất định có gì đó không ổn, nhưng nhất thời không biết không ổn ở đâu,
cô liền nhanh chóng chuyển đề tài: "Cũng không biết thêu thùa nấu nướng, trong hai vị tiểu thư, vị nào khéo léo hơn. Nhưng bất luận là gì, sau
khi sự việc xảy ra, lão gia và phu nhân nhất định sẽ dựa vào hiểu biết
của mình đối với các con để phán đoán sự việc là do ai làm. Có lẽ không
được trăm phần trăm…ý ta là, có lẽ không chuẩn xác được cả mười phần,
nhưng mà vẫn có vài phần nắm chắc."
Tư Mã lão gia nhíu chặt mày lại, không hiểu cô nói điều này thì có quan hệ gì đến vụ án.
"Lấy một ví dụ khác đi, giả dụ, ta nói là giả dụ, đại tiểu thư
rất muốn học được võ công cao cường như muội muội mình, nhưng lão gia và phu nhân không đồng ý, thế là đại tiểu thư liền bỏ nhà đi. Căn cứ vào
hành vi và lời nói của đại tiểu thư trước khi bỏ đi, lão gia và phu nhân đến chỗ nhị tiểu thư bái sư học nghệ thì có thể tìm được cô nương ấy.
Giả dụ một nha hoàn nói mẫu thân ở nhà bệnh nặng, nhưng trong phủ quy
định không cho phép về nhà, có hôm không thấy nha hoàn này đâu nữa, lão
gia và phu nhân phái người đến nhà nàng ta tìm, có đến tám, chín phần
mười là nàng ta đang ở nhà thăm mẫu thân."
Tô Tiểu Bồi nói rất chậm, tốc độc âm lượng tràn đầy lôi cuốn, mọi người bất giác đều chăm chú nghe.
"Mỗi một cá nhân làm việc gì, nói chuyện gì, đều có căn cứ phán
đoán, đó chính là những dục vọng trong lòng họ. Tiểu thư muốn học võ,
vậy nếu đến nhà nha hoàn chắc chắn sẽ không tìm được cô nương ấy, nha
hoàn muốn thăm mẫu thân, nếu đến chỗ nhị tiểu thư bái sư học nghệ sẽ
chẳng tìm được. Lão gia, phu nhân, tìm kiếm nơi ở của ác tặc, cũng giống như đạo lý này, chúng ta phải phân biệt rõ xem hắn là tiểu thư hay là
nha hoàn, mới có thể phán đoán được hắn muốn đi đâu, biết được hắn muốn
đi đâu, mới có thể bố trí kế hoạch, mai phục bắt người."
Trong căn phòng yên tĩnh lạ thường, mọi người đều đã hiểu rõ ý
của Tô Tiểu Bồi, lời này nói ra tuy đơn giản, nhưng đích thực đã làm
sáng tỏ được nhiều điều.
Tư Mã lão gia có phần kinh ngạc, cuối cùng nói: "Vậy đến giờ
biết được hắn là ai rồi, cô nương và các đại nhân dự định đi đâu bắt
hắn?"
"Không, bọn ta không biết hắn là ai." Tô Tiểu Bồi nói rõ ràng:
"Tất cả những lời vừa rồi Tần đại nhân và Nhiễm tráng sĩ nói, thực ra
chỉ là để nói lên một điều đơn giản, kẻ giết hại tiểu thư, không phải là tên tội phạm liên hoàn kia."
Lời này khiến tất thảy người trong phòng đều kinh hãi.
Tần Bổ đầu quay sang nhìn Tô Tiểu Bồi, vừa rồi ông ta có ý tứ
nói vậy sao? Ông ta không hề nói kẻ sát hại Tư Mã đại tiểu thư không
phải là Mã Chinh Viễn.
Tô Tiểu Bồi nói: "Trong những vụ án trước, tội phạm hung tàn,
lấy chuyện làm nhục giày vò nạn nhân làm mục đích, mà vụ án của đại tiểu thư, lại là một kiếm xuyên tim, ra tay rất nhanh chóng. Có thể nói,
hung thủ không hề muốn cô nương ấy phải chịu đau khổ. Đại tiểu thư học
võ mà lại không có dấu vết kháng cự, chứng tở hoặc là nàng ta bị khống
chế, hoặc là quen hung thủ nên không hề phòng bị. Vừa rồi Tần đại nhân
và Nhiễm tráng sĩ đã nói hành vi của hung thủ lần này không giống với
các vụ án trước, ta sẽ không nói thêm nữa. Ta chỉ nói một điểm khác, nhũ mẫu nói, khi phát hiện tiểu thư, y phục của cô nương ấy xộc xệch, nhưng chỉ có đai lưng bị cởi, cổ áo bị kéo, ngoài ra nửa phần da thịt cũng
không lộ ra ngoài, điều này cho thấy hung thủ không hề muốn xúc phạm cô
nương ấy, hắn chỉ muốn đại tiểu thư chết mà thôi."
Người của Tư Mã gia đồng loạt tròn mắt há miệng, các quan sai cũng không thể ngờ rằng, Tô Tiểu Bồi lại có suy đoán thế này.
"Hung thủ lần này, không phải cùng một người với tên tội phạm
liên hoàn kia. Hành vi duy nhất giống với tên tội phạm liên hoàn chính
là cạo trọc tóc của tiểu thư. Hành động này chứng tỏ hắn muốn giá hoạ
cho tội phạm liên hoàn. Hiện giờ cáo thị treo thưởng dán khắp nơi, người người đều biết có tên ác tặc giết người không chớp mắt chuyên chọn tiểu thư nhà giàu hạ thủ. Hắn biết được vài chi tiết của vụ án thông qua
những lời đồn đại bên ngoài, liền cho rằng đây là thới cơ tốt, hắn chỉ
cần bắt chước tên tội phạm này, giết chết tiểu thư, cạo sạch tóc, làm
lộn xộn áo sống của nàng, vậy người người sẽ cho rằng hung thủ là tên
tội phạm liên hoàn kia, còn hắn có thể dễ dàng thoát thân. Có điều cạo
đầu thì dễ, nhưng làm nhục một nữ tử yếu đuối trong trắng lại không phải là việc ai cũng có thể xuống tay được, nên hắn chỉ tạo ra dấu vết giống như tiểu thư bị xâm hại. Hắn cảm thấy như thế đã có thể che giấu được
rồi."
Tư Mã lão gia cắn răng không nói gì, ông ta cảm thấy phân tích
của Tô Tiểu Bồi rất có lý. Nhưng nếu thực sự như thế, vậy tức là có kẻ
nhằm vào con gái ông ta, nhằm vào Tư Mã gia để xuống tay?
"Những điều cô nói là sự thực?" Tư Mã Uyển Như run run hỏi, hai tay đã nắm chặt thành nắm đấm.
"Ta dám bảo đảm là thật." Ngữ khí của Tô Tiểu Bồi vô cùng kiên
định. "Nha hoàn muốn mạo nhận tiểu thư, có thể thay đổi y phục, học cách nói chuyện, nhưng không có được phong thái cốt cách của một tiểu thư
gia giáo. Tội phạm muốn bắt chước tội phạm, có thể, nhưng không che giấu nổi dục niệm trong tim, dục niệm của bọn chúng không giống nhau, dẫn
đến hành vi cũng khác nhau."
"Vậy hung thủ là kẻ khác sao?" Tư Mã lão gia cất tiếng hỏi.
"Chính xác." Lần này Tần Bổ đầu trả lời, bây giờ ông ta đã hoàn toàn tin tưởng vào khả năng của Tô Tiểu Bồi!
"Cho nên chúng ta không thể bị giả thiết hắn là tên tội phạm
liên hoàn kia lừa, tất cả, đều phải bắt đầu điều tra lại từ đầu." Tô
Tiểu Bồi nhân cơ hội tranh thủ nói ra suy nghĩ của mình.
Tần Bổ đầu gật đầu, sau đó nói: "Tư Mã lão gia, trong số nô bộc
trong nhà, khách khứa của phủ và bằng hữu kết giao của tiểu thư, tiểu
thư có oán với người nào không, trong quý phủ có xích mích với người nào không, phàm những người có khả năng liên quan, vẫn phải xin Tư Mã lão
gia nhớ lại xem."
"Con gái của ta!" Tư Mã phu nhân lúc này mới có phản ứng, bà ta
bịt miệng lại khóc vật vã. Tư Mã Uyển Như đỡ bà ta, khẽ vỗ về an ủi.
Tư Mã lão gia nhất thời cũng không nghĩ ra được, nhíu chặt chân mày, lòng rối như tơ vò.
Phủ Doãn lên tiếng an ủi, bảo bọn họ cẩn thận nhớ lại thêm, rồi
lại ra lệnh phong toả Tư Mã phủ, kiểm tra nghiêm ngặt đám người hầu và
những người ra vào phủ. Tần Bổ đầu cùng sai nha bàn bạc vài câu, sau đó
quyết định quay về lại nha môn trước, trong Tư Mã phủ có bất cứ tin tức
gì sẽ lập tức thông báo.
Một đoàn người hùng dũng quay về, Tư Mã Uyển Như chăm chú nhìn theo bóng lưng của Tô Tiểu Bồi, cắn chặt môi.
Tô Tiểu Bồi vốn tưởng rằng về đến nha môn, Tần Bổ đầu sẽ thảo luận về vụ án với mình và Nhiễm Phi Trạch, kết quả không phải vậy.
Tần Bổ đầu và Phủ doãn đại nhân đóng cửa phòng tự mình mở cuộc
họp riêng. Điều này đã dội cho Tô Tiểu Bồi một gáo nước lạnh, cô đầy
lòng nhiệt tình muốn nhanh chóng phá án, kết quả người ta không thèm đếm xỉa đến.
Nhiễm Phi Trạch lại chẳng bận tâm chuyện này, chàng hiểu rõ
trong quan trường tự có quy tắc, chàng và Tô Tiểu Bồi là người ngoài,
Phủ doãn đại nhân và Tổng Bổ đầu đương phải cẩn thận, thương lượng lại
xem làm thế nào. Chàng an ủi Tô Tiểu Bồi, nói như thế cũng tốt, bọn họ
có thể đi dạo phố trong lúc chờ đợi.
"Tráng sĩ có tiền để đi dạo phố?" Cô vẫn còn nhớ đến mười lăm đồng xu kia của chàng.
"Không cần tiền cũng có thể dạo phố, đi để mở mang kiến thức." Nhiễm Phi Trạch nghiêm túc đáp.
Tô Tiểu Bồi sa sầm mặt, con người này đang chê cô không có kiến thức sao?
Bạch Ngọc Lang xán đến hỏi: "Đại tỷ, đây là lần đầu tiên vào thành nhỉ?"
Mặt Tô Tiểu Bồi lần này thật sự chuyển thành xám xịt, lạnh lùng đáp: "Phải." Thực sự đây là lần đầu tiên cô vào "thành"!
"Nhiễm thúc nói rất đúng, không có tiền, ngắm một chút cũng
được, mở mang kiến thức, tốt xấu gì Ninh An cũng là thành lớn, rất nhiều thứ ở quê không có."
Đúng là tiểu bổ khoái nhiệt tình, Tô Tiểu Bồi cũng chẳng có tinh thần quan tâm đến cậu ta.
Cuối cùng không đi dạo phố, hai kẻ nghèo kiết xác cộng thêm một
nhân viên công vụ nghiêm túc về khách điếm ăn cơm trưa. Nhiễm Phi Trạch
vô tình mà hữu ý ra sức làm ám hiệu, tiểu bổ khoái Bạch Ngọc Lang mới
chịu móc hầu bao ra trả.
Tô Tiểu Bồi rất vui vẻ vì đã có cơ hội lợi dụng người khác.
Trên bàn ăn, "người bị lợi dụng" hỏi cô: "Đại tỷ, tỷ thật sự
chắc chắn Tư Mã đại tiểu thư không phải bị Mã Chinh Viễn sát hại sao?"
"Đúng." Tô Tiểu Bồi hào hứng đáp.
"Nhưng nếu như đoán sai thì sao?" Bạch Ngọc Lang bị Tô Tiểu Bồi
lườm một cái, vội vàng sửa lại: "Nếu không bắt được tội phạm, Tư Mã lão
gia trách tội, nói đại tỷ đoán sai thì sao?"
Ừm, điều này thực sự là có khả năng. Tô Tiểu Bồi nhìn sang phía Nhiễm Phi Trạch.
Nhiễm Phi Trạch chẳng hề lo lắng một chút nào, đáp: "Phá án bắt
tội phạm là bổn phận của quan phủ, có can hệ gì tới tiểu bách tính bọn
ta?"
Chàng có thể giũ bỏ hết trách nhiệm một cách sạch sẽ đến vậy sao? Tô Tiểu Bồi nghi hoặc nhìn chàng.
Nhiễm Phi Trạch nhếch miệng cười. "Bọn ta chỉ xuất mưu hiến kế,
các quan sai đại nhân phải dựa vào bản lĩnh của chính mình mà bắt tội
phạm, nếu như thật sự muốn đổ oan cho chúng ta, chúng ta sẽ cao chạy xa
bay."
Cao chạy xa bay? Thật là không có khí phách, vô trách nhiệm!
"Nhiễm thúc!" Bạch Ngọc Lang hét lên, rất không tán đồng.
Nhiễm Phi Trạch chớp chớp mắt, nói với Tô Tiểu Bồi: "Đeo tay nải lên là có thể đi luôn, tiền phòng cũng không cần trả, rất nhanh."
"Vậy phải mang theo ta."
"Đương nhiên rồi." Nhiễm Phi Trạch hoàn toàn coi như Bạch Ngọc
Lang không tồn tại. "Ta đưa cô nương đến, đương nhiên sẽ đưa cô nương
đi. Chúng ta cứ chạy đến Bạch gia trang trước, ở đó có cố nhân của ta
chống lưng, quan sai không thể làm gì được."
Bạch Ngọc Lang ngồi bên cạnh xị mặt ra. Thúc à, con trai cố nhân đang ngồi ngay bên cạnh đây này! Còn giúp thúc trả tiền cơm nữa.
Tô Tiểu Bồi nhìn thấy Bạch Ngọc Lang như vậy thì không nhịn được cười. "Ha ha ha! Tốt quá rồi, cứ làm như vậy đi. Tráng sĩ thật là
trượng nghĩa!"
"Đương nhiên rồi." Nhiễm Phi Trạch tỏ vẻ nghiêm túc. "Đợi quan
sai lui rồi, nên đưa cô nương đến am miếu hay tháp tùng đến Bạch gia
trang, chuyện này cứ để sau hẵng nói."
"Này!" Sao chớp mắt đã lại xoáy vào nỗi khổ của cô rồi? Tô Tiểu Bồi trừng mắt lườm chàng.
"Cô nương lại gọi rồi." Nhiễm Phi Trạch vẫn giữ dáng vẻ nghiêm
túc, nói tiếp: "Như thế rất bất nhã, cô nương sau này chớ như vậy."
Ha ha ha ha, lần này đổi lại thành Bạch Ngọc Lang cười, Tô Tiểu
Bồi lườm cậu ta, lại muốn lườm Nhiễm Phi Trạch, đôi mắt thật sự rất bận
rộn.
Ba người cười ầm ĩ một trận, ăn xong cơm tối, Tần Bổ đầu lại sai người đến gọi Tô Tiểu Bồi và Nhiễm Phi Trạch đến nha môn nghị sự.
Ba người bọn Tô Tiểu Bồi lại thong thả đến nha môn. Tô Tiểu Bồi
nghĩ chắc là Tần Bổ đầu muốn bàn bạc chuyện truy tìm hung thủ, thế là
trước khi bước vào cửa, cô chỉnh lại sắc mặt nghiêm trang, thầm điểm lại một lượt chi tiết của vụ án.
Vào trong rồi, Tần Đức Chính quả nhiên mặt mày nghiêm nghị, nói
thẳng vào vấn đề. Ông ta và Phủ doãn đại nhân đã thảo luận, tình hình vụ án này đích xác có điều lạ lùng, tám, chín phần mười giống như Tô Tiểu
Bồi suy đoán, cho nên tiếp theo, bọn họ sẽ điều chỉnh phương hướng điều
tra, hai vụ án đều phải gấp rút xử lý, ông ta hy vọng Tô Tiểu Bồi có thể tiếp tục tham gia phân tích manh mối, giúp bọn họ bắt được cả hai tên
tội phạm này.
Tô Tiểu Bồi gật đầu, đang định biểu hiện một chút quyết tâm thì
Nhiễm Phi Trạch lại xen vào: "Đại nhân, vụ án Mã Chinh Viễn, người cung
cấp manh mối hữu dụng bắt tội phạm được thưởng năm lượng bạc, đến giờ
tuy chưa bắt được, nhưng manh mối ta và Tô cô nương cung cấp không chỉ
dừng ở việc có tác dụng, hiện tại lại thêm một vụ án ở Tư Mã phủ nữa,
hai vụ án gộp lại, chuyện thưởng bạc vẫn nên nói lại một chút thì hơn."
Tần Đức Chính hơi sững sờ, ông ta một lòng chuyên tâm phá án,
nào có nghĩ đến chuyện thưởng bạc với không thưởng bạc chứ? Nhưng Nhiễm
Phi Trạch đã nhắc đến, ông ta nghĩ thấy cũng là điều nên làm, vội đồng ý luôn: "Năm lượng bạc thưởng đương nhiên sẽ có, Nhiễm tráng sĩ xin cứ
yên tâm."
Tô Tiểu Bồi khó xử, nhưng Nhiễm Phi Trạch lại khó đăm đăm, nói:
"Đại nhân, cung cấp manh mối được năm lượng bạc, nhưng ngài xem, chúng
tôi không chỉ nói được hắn ở đâu, còn phác hoạ chân dung hắn cho đại
nhân, lao tâm khổ tứ lại tốn thời gian. Ta và Tô cô nương vốn còn phải
tìm người, có điều phía đại nhân gặp phải kỳ án bức bách, bọn ta vì
nghĩa không thể từ, nhưng người trần mắt thịt, cũng phải ăn uống, năm
lượng bạc, thực sự là không thích hợp nữa."
Tần Đức Chính lại sững sờ tiếp, ông ta làm án thì được, nhưng
mặc cả thì thực sự không giỏi, hơn nữa ai ngờ đang lúc nói chuyện bắt
tội phạm nghiêm túc lại chính nghĩa như thế này, Nhiễm tráng sĩ lại nhắc đến tiền!
Tô Tiểu Bồi thì vô cùng phấn chấn.
Thẳng thắn ra giá! Tráng sĩ thật sự quá phong độ! Nhân tài!
Cô nhanh chóng ngồi ngay ngắn lại, gật đầu thật mạnh.
Tần Đức Chính nhìn Tô Tiểu Bồi, lại nhìn Nhiễm Phi Trạch, bất lực hỏi: "Vậy bao nhiêu thì thích hợp?"
"Mười lăm lượng."
"Năm mươi lượng!"
Tô Tiểu Bồi và Nhiễm Phi Trạch đồng thanh đáp, nhưng con số mà
Nhiễm Phi Trạch nói khiến Tô Tiểu Bồi suýt chút nữa cắn phải lưỡi.
Trước khi lên tiếng cô còn do dự một phần tư giây không biết ra
giá cao gấp ba lần có quá đáng không, kết quả nhìn người ta xem, trực
tiếp hét giá cao gấp mười lần!
Quả nhiên là tráng sĩ!
Tô Tiểu Bồi nhìn Nhiễm Phi Trạch hét giá lên tận mây xanh mà mặt vẫn nghiêm túc bình thản, thầm nhủ may mà vừa rồi thấy ngại cho nên
giọng nói cũng nhỏ hơn, bây giờ sửa lại vẫn còn kịp.
Cô quay sang Tần Bổ đầu, nhắc lại: "Năm mươi lượng."
Tần Đức Chính khá bình tĩnh, năm mươi lượng này tuy vượt ngoài
dự liệu của ông ta, nhưng cũng không khiến ông ta phải kinh hãi thất
sắc, ngẫm nghĩ một hồi, ông ta nói “Đợi chút” rồi đi ra ngoài.
Tô Tiểu Bồi thấy hơi bất an, cô chưa từng có kinh nghiệm trong
việc này, trước giờ ngước khác cho bao nhiêu thì cô nhận bấy nhiêu,
nhưng sự nghiệp của cô khá thuận buồm xuôi gió, thực sự cũng chưa từng
bị người ta bạc đãi. Đến giờ phải kỳ kèo mặc cả, Tần Bổ đầu lại đi mất
rồi, cô cuống quýt tiến đến khẽ gọi "tráng sĩ", định thương lượng với
chàng xem giá thấp nhất là bao nhiêu, lát nữa nếu như Tần Bổ đầu đưa ra ý khác, hai người bọn họ cũng tiện trả lời.
Nhưng Nhiễm Phi Trạch lại chẳng có vẻ sốt ruột một chút nào. "Cô nương chớ hoảng, thành Ninh An này không phải như trấn Thạch Đầu, quan
phủ giàu nứt đố đổ vách, năm mươi lượng, bọn họ thừa sức trả được. Bổ
đầu đại nhân ưa thể diện, Phủ doãn đại nhân lại gấp rút muốn kết thúc vụ án, chỉ có năm mươi lượng bạc, chắc chắn sẽ không từ chối."
"Ồ." Tô Tiểu Bồi lại ngồi thẳng dậy. Được, cô tin chàng.
Cứ năm mươi lượng, đánh chết cũng không giảm bớt.
Một lát sau, Tần Bổ đầu quay lại. Đúng như Nhiễm Phi Trạch dự
liệu, Tần Bổ đầu không muốn lãng phí thời gian vào chuyện tiền nong,
liền đáp ứng luôn. Ông ta nói nếu như có thể thuận lợi bắt được hai tên
tội phạm, phá được vụ án thì sẽ trả bọn họ năm mươi lượng bạc.
"Nếu như chỉ bắt được một người thì sao?" Nhiễm Phi Trạch lại hỏi. "Phá được một vụ thì trả một nửa nhé, hai mươi lăm lượng."
Tần Bổ đầu hơi sững sờ, nhưng vẫn vui vẻ đồng ý: "Được." Vừa rồi ông ta thương nghị với Phủ doãn đại nhân, Phủ doãn chỉ cần nhanh chóng
phá được vụ án, tiền bạc đều là chuyện nhỏ.
Nhiễm Phi Trạch có được lời này, cuối cùng cũng hài lòng.
Tô Tiểu Bồi vô cùng bội phục, Mã Chinh Viễn kia vốn dĩ giá năm
lượng, bây giờ quay ngoắt cái, đã biến thành hai mươi lăm lượng rồi. Hoá ra mặc cả phải là như thế này.
Tần Bổ đầu hắng giọng, cắt ngang tâm trạng mơ màng của cô. "Tô
cô nương, bọn ta đã sai người mai phục sẵn ở các cổng thành, quan sai
cũng sẽ thắt chặt rà soát trong thành, bên phía Tư Mã phủ, cứ đợi tin
tức của bọn họ, ta cũng phái người mặc thường phục trông chừng cửa phủ,
xem hai ngày này có ai khả nghi ra vào không."
Tô Tiểu Bồi gật đầu. Tần Bổ đầu hỏi "Cô nương có dự định gì?"
"Ta dự định kiến nghị với Tần đại nhân, gỡ bỏ toàn bộ cáo thị treo thưởng của Mã Chinh Viễn đi."
"Gỡ đi?" Tần Đức Chính hơi sững sờ, sau đó như sực tỉnh, nói:
"Cô nương không cần lo lắng, bạc thưởng của cô nương và Nhiễm tráng sĩ
không can hệ đến cáo thị này, bất luận người nào có cung cấp đầu mối về
tội phạm hay không, chỉ cần bắt được phạm nhân, cô nương và Nhiễm tráng
sĩ đều sẽ lấy được bạc thưởng."
Tô Tiểu Bồi cũng ngản ra, Tần Bổ đầu nghĩ đi đâu vậy chứ? Cô
cười cười, mấy lời vừa nãy của Nhiễm Phi Trạch rõ ràng có ảnh hưởng rất
lớn tới tư duy của Tần Bổ đầu.
"Đại nhân, thu hồi cáo thị không liên quan đến thưởng bạc. Sau
khi mẫu thân cải giá, Mã Chinh Viễn không còn nhận được sự quan tâm như
trước nữa, trong gia đình kế phụ, những huynh đệ tỷ muội khác đều coi
thường hắn, ngay cả người hầu cũng hời hợt bất kính với hắn. Sau này hắn yêu muội muội Mã Dao, đó là người duy nhất trong gia đình tỏ ra quan
tâm đến hắn. Nhưng tình cảm này không thể có kết quả, Mã Dao chịu áp lực quá lớn, nên đã chủ động xuất gia làm ni. Do đó, thế giới tinh thần của Mã Chinh Viễn liền sụp đổ."
Lúc này Nhiễm Phi Trạch khẽ ho hai tiếng, Tô Tiểu Bồi hiểu ý,
hắng giọng nói: "Ý ta là, Mã Chinh Viễn chưa từng có được sự quan tâm,
coi trọng, khó khăn lắm hắn mới có hy vọng, nhưng lại bị huỷ mất. Điều
hắn mong muốn vĩnh viễn không đạt được, lúc này hắn đã dự định báo thù.
Bạch bổ khoái nói, lần cuối cùng khi Mã Chinh Viễn đi gặp Mã Dao, đã nói một câu "muội đợi đó", tiếp sau đấy, hắn liền bắt đầu gây án ở các
thành."
Tần Đức Chính gật đầu, những điều này ông ta đã biết.
Tô Tiểu Bồi tiếp tục nói: "Sau khi hắn phạm tội, người người
kinh sợ, nơi nơi bàn tán, trong chốc lát hắn đã được thoả mãn. Nếu không có được nữ nhân mà mình thương yêu thì hắn sẽ chiếm đoạt những cô nương khác, hắn làm thế để trừng phạt nàng ta. Trước đây hắn bị bắt nạt ức
hiếp, bây giờ ai ai cũng sợ hắn, hắn vô cùng tự tin. Đây chính là lý do
vì sao quan phủ làm cáo thị treo thưởng dán ở khắp nơi, hắn vẫn dám tiếp tục phạm tội. Hắn muốn sự việc này càng rầm rộ càng tốt, mọi người càng sợ hắn càng tốt. Cáo thị của quan phủ đang khích lệ hắn, cho nên bắt
buộc phải gỡ xuống."
Tần Đức Chính trước nay chưa từng nghĩ đến điều này, ông ta nhíu mày trầm tư.
Tô Tiểu Bồi lại nói: "Vụ án của Tư Mã tiểu thư, tên hung thủ đó
muốn giá hoạ cho Mã Chinh Viễn, ý đồ này vô cùng rõ ràng. Theo lý, nếu
như vụ án này quan phủ nhận định là Mã Chinh Viễn làm, vậy nên tăng
cường treo thưởng lùng bắt Mã Chinh Viễn, nhưng quan phủ không làm thế,
trái lại còn gỡ hết cáo thị treo thưởng bắt hắn xuống. Nếu như hung thủ
ẩn nấp tốt hoặc lấy được tin tức từ trong Tư Mã phủ, biết quan phủ không hề hoài nghi Mã Chinh Viễn thì đành chịu, nhưng nếu như hắn không biết, hành động này của quan phủ sẽ khiến hắn cảm thấy nghi hoặc, kích thích, một khi hắn có hành động, lộ ra dấu vết, chúng ta sẽ dễ dàng tìm được
hắn hơn."
Tần Đức Chính cảm thấy rất có lý. Ông ta nói: "Phủ Doãn đại nhân đã dặn dò Tư Mã lão gia tất cả tin tức liên quan đến vụ án đều không
được để lộ ra ngoài. Hôm nay chúng ta nghị sự trong đại sảnh Tư Mã phủ
cũng không để cho hạ nhân đến gần, chuyện này chắc là có thể che giấu
được. Nếu chúng ta tuyên bố hung thủ chính là Mã Chinh Viễn, để tên hung thủ kia buông lỏng cảnh giác thì thế nào? Như vậy, có lẽ hắn sẽ dễ dàng để lộ giấu vết."
"Nếu như đại nhân muốn hung thủ thực sự buông lỏng cảnh giác, ắt phải tuyên bố rộng rãi hung thủ là Mã Chinh Viễn, nếu tin tức truyền
đến tai Mã Chinh Viễn thì sẽ kích thích hắn nổi giận. Vầng hào quang của hắn, ý ta là, là thứ quan trọng nhất đối với hắn, đã bị kẻ khác cướp đi rồi. Có người mạo danh hắn, cướp đoạt vinh quang của hắn, để chứng minh bản thân mình, có lẽ hắn sẽ đưa ra thủ đoạn tàn độc hơn để nói với mọi
người 'đây mới là ta, ta là độc nhất vô nhị."
Lúc này Nhiễm Phi Trạch lại hỏi: "Theo như cô nương nói, nếu gỡ
cáo thị treo thưởng, Mã Chinh Viễn cảm thấy bản thân mình không nhận
được sự chú ý, vậy có phải hắn ta sẽ làm chuyện gì đó để thu hút sự chú ý không?"
Tô Tiểu Bồi gật đầu. "Cho nên đại nhân không những phải gỡ bỏ
lệnh treo thưởng, còn phải phát đi một đạo lệnh yêu cầu giữ kín chuyện
này. Cứ nói vụ án Mã Chinh Viễn, sự việc cơ mật, không được bàn luận.
Một khi phát hiện, xử theo trọng tội." Nói xong, cô nhíu mày, không biết quyền tự do ngôn luận ở nơi này có được bảo vệ không?
Cô nhìn Nhiễm Phi Trạch, Nhiễm Phi Trạch khẽ gật đầu, chứng tỏ điều này có thể làm được.
Nhiễm Phi Trạch nói với Tần Đức Chính: "Đại nhân, chỉ phát lệnh
sợ vẫn chưa đủ, hãy phái vài người diễn kịch, khiến sự việc giả mà như
thật. Bảo các quan sai uống rượu bản luận trong tửu lâu, nói đến vụ án
này liền ngậm chặt miệng, giống như hữu tình vô ý nói đại nhân nghiêm
lệnh không được bàn bạc, để người xung quanh biết. Lại lan truyền tin
tức trong dân chúng. Như vậy, tên Mã Chinh Viễn kia mới biết được, bất
luận hắn làm gì, chuyện của hắn tuyệt đối sẽ không thể truyền ra ngoài
nữa."
Tần Đức Chính nhìn sang Tô Tiểu Bồi. Tô Tiểu Bồi gật đầu: "Nhiễm tráng sĩ nói rất đúng." Thời đại truyền thông chưa phát triển, cũng chỉ có thể làm vậy thôi.
"Tên Mã Chinh Viễn kia thấy không ai bàn luận về hắn nữa thì sẽ ra sao?"
"Đại nhân phái thêm nhân lực đến thành Tế đi." Tô Tiểu Bồi nói.
Bạch Ngọc Lang nói sau khi điều tra được gia đình của Mã Chinh Viễn liền thông báo cho quan phủ địa phương để bên đó trông chừng nghiêm ngặt.
Theo Tô Tiểu Bồi thấy, bước này cần phải làm chặt chẽ hơn nữa mới được.
"Ý cô nương là, hắn sẽ quay về nhà?"
"Hắn nhất định sẽ làm thế, cứ coi như chúng ta không làm những
việc này, cuối cùng hắn cũng sẽ quay trở lại, chỉ là sớm hay muộn mà
thôi. Đối tượng hắn muốn uy hiếp, báo thù không phải là những người xa
lạ vô can kia, đó chỉ là sự thoả mãn nhất thời mà thôi. Cuối cùng hắn sẽ phát hiện ra những điều này vẫn chưa đủ, điều hắn muốn nhất, là được
thấy những người thật sự từng làm tổn thương hắn, khiến hắn đau khổ phải sợ hãi khẩn cầu hắn giống như những người bị hắn hại." Tô Tiểu Bồi quay sang phía Tần Bổ đầu, nói: "Đại nhân, việc chúng ta cần làm là khiến
cho bước này diễn ra sớm hơn. Không có ai bàn luận chuyện của hắn nữa,
hắn sẽ mất đi danh tiếng, không ai giúp hắn truyền tin về quê nhà, vậy
hắn đành phải tự làm thôi."
Tần Đức Chính suy ngẫm rất lâu, cuối cùng lẩm bẩm: "Những nơi
hắn gây án đích xác là ở xung quanh thành Tế. Lệnh treo thưởng ở thành
Tế cũng dán rồi."
Tô Tiểu Bồi chỉ im lặng, Tần Đức Chính nghiêm túc nghĩ ngợi cả
nửa ngày, cuối cùng ngước mắt lên, lớn tiếng nói: "Được, cứ nghe theo Tô cô nương!"
Ba người lại thảo luận một vài chi tiết nữa, sau đó Tần Đức
Chính mời Tô Tiểu Bồi và Nhiễm Phi Trạch đến căn phòng bên cạnh, tiếp đó ông ta gọi mấy người thân tín và đắc lực vào, dặn dò họ làm theo kế
hoạch của Tô Tiểu Bồi.
Người thì kinh ngạc, người thì nghi hoặc, có người lại cảm thấy
rất có lý, bọn họ thảo luận vô cùng náo nhiệt. Tô Tiểu Bồi và Nhiễm Phi
Trạch ngồi trong căn phòng bên cạnh vừa nghe ngóng, vừa uống trà.
Nhiễm Phi Trạch nói: "Đại nhân tuy cần cô nương tương trợ, nhưng cũng cần lập uy cho mình, việc bố trí kế hoạch, do đại nhân đích thân
làm thì thoả đáng hơn."
Tô Tiểu Bồi gật đầu, không hề để ý những điều này. Cô nghe thấy
bên ngoài nói chuyện hừng hực khí thế, bố trí rành mạch rõ ràng, tâm tư
đã chuyển đến một nơi khác rồi. Cô hỏi: "Tráng sĩ, năm mươi lượng rất
nhiều phải không?"
Nhiễm Phi Trạch cười. "Coi như không ít." Chàng cầm chén trà, liếc nhìn cô và cười. "Mười lăm lượng?"
Tô Tiểu Bồi đỏ mặt.
"Lòng dạ hẹp hỏi." Chàng chế nhạo cô.
Tô Tiểu Bồi vội nói: "Ta không có kinh nghiệm. Ý ta là, ta chưa từng trải nhiều, cần phải học tập tráng sĩ nhiều hơn."
"Học tập?"
"Là cần thụ giáo tráng sĩ nhiều hơn.
Nhiễm Phi Trạch cười rất tươi. Tô Tiểu Bồi cũng không bận tâm, chuyện này phải cảm tạ chàng mới được.
"Tráng sĩ, hai lăm lượng bạc có thể mua được bàn chải đánh răng chứ?"
"Nha chi? Đương nhiên là mua được." Nhiễm Phi Trạch không nhịn được, lại cười.