Tô Tiểu Bồi đang ngủ ngon, đột nhiên cảm thấy không sao thở được, xung quanh ẩm ướt, lạnh buốt như băng.
Cô đang ở dưới nước!
Tô Tiểu Bồi vô thức mở mắt ra, không cẩn thận há miệng, nước
lạnh tràn vào miệng cô. Vừa vùng vẫy, Tô Tiểu Bồi vừa cố trấn tĩnh lại.
Cô lại xuyên không rồi sao?
Cô không trấn tĩnh nổi, hình như cô sắp chết đuối rồi.
Đúng là thê thảm, không đến mức vừa xuyên không qua đây liền
chết luôn, sau đó lại xuyên về, sau đó lại xuyên qua rồi chết, sau đó
lại xuyên về…
Phổi Tô Tiểu Bồi đã hết dưỡng khí, sắp nổ tung đến nơi. Cô bắt đầu hoảng loạn, chân tay khua khoắng, bơi lên trên theo bản năng.
Mặt nước, không khí.
Cuối cùng cũng trồi lên khỏi mặt nước, cô tham lam hít vào từng ngụm khí lớn.
Nhưng sự việc vẫn chưa kết thúc.
Dòng nước xiết đẩy cô về phía trước, tiếp tục kéo cô xuống dưới.
Cô vật lộn, vùng vẫy, cô cảm thấy mình chẳng còn sức lực nữa, liền lớn tiếng kêu cứu.
Một bóng người lướt qua bờ sông, Tô Tiểu Bồi nhìn không rõ, nhưng cô càng gắng sức hét tiếp.
"Cô nương." Bóng người đó chạy đến bên bờ cách chỗ cô gần nhất,
Tô Tiểu Bồi nghe rõ giọng nói của chàng, suýt chút nữa thì xúc động đến
mức rơi cả nước mắt.
"Tráng sĩ!"
Dựa trời dựa đất chẳng bằng dựa vào tráng sĩ!
"Tráng sĩ cứu mạng!"
Nếu như có hoạt động bình chọn "thanh niên tốt bụng đáng tin cậy", nhất định cô phải bỏ một phiếu cho Nhiễm Phi Trạch.
Dòng nước chảy xiết, Nhiễm Phi Trạch không hề vội vàng lao xuống nước cứu người, chàng nhảy mấy bước lên phía trước đón đầu, lật tay một cái, thân cây trên bờ lập tức bị quật gãy.
Cây lớn đổ xuống nước, Tô Tiểu Bồi bị dòng nước đánh dạt lên thân cây.
Cô không màng đau đớn, một tay ôm chặt lấy thân cây, lớn tiếng hét: "Tráng sĩ cứu mạng!"
Nhiễm Phi Trạch khẽ đạp vào thân cây, nhảy đến giữa sông, tóm lấy cánh tay của Tô Tiểu Bồi, lại nhảy lên bờ nhanh như bay.
Trong lúc Tô Tiểu Bồi còn đang sợ Nhiễm Phi Trạch không tóm chắc khiến cô rơi xuống lòng sông, thì hai chân đã giẫm lên mặt đất rồi.
"Cô nương vẫn ổn chứ?"
Tô Tiểu Bồi vô thức gật đầu, nhưng vẫn còn hồn siêu phách tán, trên người vừa ướt vừa lạnh, không kìm được run lên cầm cập.
"Cô nương?" Nhiễm Phi Trạch lại gọi cô.
Tô Tiểu Bồi vòng hai tay ôm lấy thân mình, ngước mắt lên nhìn
chàng, nhìn thấy sự quan tâm trong mắt chàng, trong lòng bất giác hơi
cảm động.
"Tráng sĩ." Cô đáp lại một tiếng, lúc này mới phát hiện giọng nói của mình cũng run rẩy rất dữ dội.
Nhiễm Phi Trạch kéo cô vào giữa rừng cây, tìm chỗ trống trải
sạch sẽ bảo cô ngồi xuống. Sau đó chàng đi một vòng, chẳng mấy chốc đã
vác một đống cành cây khô quay lại. Tô Tiểu Bồi lúc này đã trấn tĩnh
lại, cô nhìn động tác của Nhiễm Phi Trạch, không rõ chàng làm thế nào mà chẳng mấy chốc đã tạo ra một đống lửa rồi.
Đống lửa cháy bập bùng trước mặt, cô dần dần cảm thấy ấm áp hơn.
"Cô nương đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Tráng sĩ làm thế nào mà tìm được ta?"
Hai người đồng thanh cất tiếng hỏi, hỏi xong thì cùng ngẩn ra.
Nhiễm Phi Trạch mỉm cười, đáp lời trước: "Ta quay lại hậu viện
quán rượu, không nhìn thấy cô nương liền biết là có chuyện chẳng lành.
Mái hiên góc tường trong sân có dấu giày để lại, đoán chắc có người nhảy vào chỗ đó, ta liền nhảy ra ngoài. Phía sau là con ngõ tối, ta đi lại
mấy vòng xung quanh, lại chạy ra xa thêm một chút, cũng không nhìn thấy
có bất cứ chỗ nào khác thường, quay lại hỏi ông chủ Tống. Ông ta nói
trước đó chỉ có Đường cô nương đến tìm cô nương nói chuyện, sau đó thấy
cô nương tiễn Đường cô nương ra ngoài rồi lại quay về, sau đó thì không
có người nào vào hậu viện nữa."
Tô Tiểu Bồi gật đầu, nói: "Ta tiễn Đường cô nương ra ngoài, sau
khi quay vê, vừa muốn vào phòng thì bị bịt miệng và đánh ngất từ phía
sau." Nói đến đây thì cô nhớ ra, vội xoa xoa gáy, thực sự hơi đau, nhưng khi ở thời hiện đại lại chẳng hề cảm thấy khó chịu gì. Cô lại nhìn trên người, vẫn đang mặc bộ y phục lúc cô bị bắt cóc.
Cô ngập ngừng một chút, tiếp tục nói: "Đến khi ta tỉnh lại, phát hiện mình đang bị bao vải gai chụp lên, kẻ bắt cóc kia đặt ta xuống bờ
sông rồi bỏ đi thăm dò, ta liền nhân cơ hội vùng thoát ra ngoài, nhưng
bị hắn phát hiện đuổi theo, xô đẩy một hồi, ta liền rơi xuống sông."
"Cô nương nhìn thấy hình dáng của hắn chứ?"
Tô Tiểu Bồi nhìu mày cẩn thận suy nghĩ, cô dùng bao vải gai ném
về phía hắn, quay người đá hắn, nhưng hình như không chú ý lắm đến mặt
hắn cô nghĩ mãi vẫn không nhớ ra tướng mạo của hắn, liền lắc đầu.
Nhiễm Phi Trạch lại nói: "Ta nghe ông chủ Tống nói như vậy, liền đi tìm Đường cô nương, muốn hỏi cô nương ấy xem có thấy cô nương có
điều gì khác lạ, hay nhìn thấy người khác trong hậu viện không, cô nương ấy nói không có. Nhưng trong lúc nói chuyện cô nương ấy tỏ ra rất hoảng loạn, ta cảm thấy kỳ lạ, ngẫm nghĩ một chút, có lẽ là cô nương ấy nhớ
lại chuyện từng bị bắt cóc, thế là ta liền lên núi tìm kiếm cô nương.
Lời đồn trong trấn đều nói sơn tặc bắt cóc người rồi mang vào trong núi
hãm hại, tuy ta không biết tung tích của hắn, nhưng vẫn muốn lên núi xem sao."
"Tráng sĩ." Tô Tiểu Bồi suýt chút nữa thì nhào đến ôm lấy cánh
tay của chàng, cảm kích đến rơi nước mắt, người tốt ơi, chàng không chỉ
là người lương thiện, mà còn có trực giác nhạy bén. Nếu không, cô thật
sự sẽ lại phải chết một lần nữa.
"Cô nương chớ hoảng." Nhiễm Phi Trạch bỏ thêm ít cành khô vào
đống lửa, để ngọn lửa cháy mạnh hơn. "Cô nương là người phúc lớn mệnh
lớn, ta chậm trễ lâu như vậy, vốn nghĩ cứ coi như lên núi rồi cũng khó
tìm thấy cô, nhưng bất luận thế nào vẫn phải thử xem sao, chỉ không ngờ
rằng vừa đi đến gần chỗ này đã nghe thấy tiếng hét của cô nương, mới có
thể cứu cô nương được."
"Tráng sĩ có nhìn thấy người nào khác không?"
"Không có ai cả." Nhiễm Phi Trạch biết cô nói đến ai, liền lắc
đầu. "Xung quanh không có người nào, cũng chẳng thấy có điều gì khác
thường, nếu không phải đột nhiên nghe thấy tiếng kêu cứu của cô nương,
ta đã đi lên chỗ cao hơn rồi."
Tô Tiểu Bồi nhíu chặt chân mày, vậy cô rơi xuống nước bao lâu
rồi? Nếu như vừa mới rơi xuống nước liền được cứu lên, tên bắt cóc sẽ
không biến mất nhanh như vậy. Nguyệt Lão nói cô chết rồi sẽ quay lại,
không biết thời gian trôi qua bao lâu rồi.
Cô ngẩng đầu lên nhìn sắc trời , phát hiện mặt trời đã ngả về tây.
"Cô nương, sơn tặc hung hăng càn quấy như thế này, ta không thể
dung thứ cho hắn, ta đưa cô nương quay lại quán rượu rồi lại nghĩ cách
lên núi bắt hắn."
"Tráng sĩ, chẳng phải huynh đã từng nói, núi Thiên Liên vì trải
dài miên man mà có tên này, sào huyệt của sơn tặc nếu mà dễ dàng tìm
được, quan phủ chẳng phải sớm đã bắt được người rồi sao?"
"Hắn ta lâu chưa xuất hiện, không có đầu mối thì cũng đành thôi, hôm nay hắn vừa mới bắt cóc người, đi lại ở trong khu rừng này, chắc
chắn sẽ lưu lại đầu mối. Ta đưa cô nương quay về trước, rồi trở lại tìm
kiếm một chút."
"Tráng sĩ." Tô Tiểu Bồi lo lắng nắm lấy cánh tay của Nhiễm Phi Trạch. "Tráng sĩ đừng đưa ta quay lại."
"Vì sao?"
"Nếu như ta đã rơi xuống nước mất mạng, việc này sẽ dễ điều tra hơn rất nhiều."
Nhiễm Phi Trạch nhướn mày khó hiểu.
"Tráng sĩ, sau khi ta rơi xuống nước, bị sợ hãi một phen, trái lại ta đã nhớ ra rồi."
"Nhớ ra chuyện gì?"
"Ta tên là Tô Tiểu Bồi, quê hương ở phía đông xa xôi, phụ thân
ta cũng là một bổ khoái. Phụ thân ta có bản lĩnh nhìn người đoán ý, ông
đã đem những bản lĩnh này truyền thụ hết cho ta. Ta đến đây, là để tìm
người."
"Vậy vì sao cô nương lại ở trên cây?"
"Ta…" Đúng rồi, tại sao mình lại ở trên cây nhỉ?
"Hôm đó ta đi qua ngọn núi này, không ngờ lại gặp gấu hoang truy đuổi, trong tình thế nguy cấp, không biết làm sao lại leo lên cây, sau
đó gấu bỏ đi, ta mới nhận ra mình không sao xuống nổi, sau đó mệt mỏi
quá mức, liền ngủ quên ở trên cây."
Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn Nhiễm Phi Trạch.
Nhiễm Phi Trạch cũng đang nhìn cô. Trên thực tế, Nhiễm Phi Trạch rất muốn nói rằng gấu biết leo cây, nhưng nhìn vào đôi mắt long lanh
trong trẻo của Tô Tiểu Bồi, chàng lại thôi.
Nàng nói dối, chàng biết, nhưng chàng không muốn bóc mẽ.
"Cô nương nói với ta những lời này, là vì trong lòng cô nương đã có chủ ý đối với chuyện bắt tên sơn tặc."
Tô Tiểu Bồi gật đầu, chàng quả nhiên là người thông minh.
"Đúng vậy. Tráng sĩ, bố ta, ý ta là cha ta đã từng dạy ta làm
thế nào để bắt người xấu, ta biết phải bắt tên sơn tặc này như thế nào."
"Cô nương, mời nói."
"Sự việc này, có lẽ có liên quan đến Đường cô nương."
"Đường cô nương chẳng phải cũng từng bị sơn tặc hại sao? Sự việc này dù sao người người đếu biết."
"Đúng, cho nên, cô nương ấy bị bệnh rồi, cô nương ấy không khống chế nổi bản thân mình. Tráng sĩ, huynh tin ta đi, ta rất chắc chắn.
Tráng sĩ chắc là biết Đường cô nương nói cô nương ấy không nhớ chỗ của
sơn tặc."
Nhiễm Phi Trạch gật đầu, chuyện này chàng cũng đã nghe nói.
Tô Tiểu Bồi nói: "Cho nên, ta không thể quay lại chỗ của ông chủ Tống nữa, cần phải để mọi người đều tưởng rằng ta đã chết. Nếu như
Đường cô nương biết ta đã chết, vậy sẽ có tác dụng trợ giúp cho cô ấy
nhớ lại chuyện của sơn tặc."
Là như vậy sao? Nhiễm Phi Trạch bán tín bán nghi, đối với việc
có người nhớ được chuyện từ quá khứ đến hiện tại, nhưng lại quên mất
chuyện trong một khoảng thời gian nào đó chàng cũng không tin lắm, bây
giờ Tô Tiểu Bồi lại nói nàng ta chết rồi Đường Liên sẽ có thể nhớ ra
được thì chàng càng cảm thấy rất khó hiểu.
Có điều không biết vì sao, Tô Tiểu Bồi tuy cổ quái, nhưng lời
của nàng vẫn có chút sức thuyết phục. Chàng nghĩ, có lẽ Tô cô nương này
cho rằng giữa Đường cô nương và nàng ấy có tình nghĩa hoạn nạn, cho nên
nếu như nàng ta bị sơn tặc hại chết rồi, Đường cô nương sẽ bị kích thích đột nhiên nhớ ra chuyện cũng chưa biết chừng.
"Vậy cô nương dự định đến nơi nào?"
"Ta nghe theo sự an bài của tráng sĩ." Tô Tiểu Bồi lại giở trò
cũ, nói chuyện thì khách khí, thực tế là đem vấn đề khó ném cho Nhiễm
Phi Trạch.
Nhiễm Phi Trạch cười. "Cô nương sau khi nhớ lại chuyện cũ, da mặt thật sự càng dày hơn đấy."
Tô Tiểu Bồi khẽ ho hai tiếng, làm bộ nói: "Tráng sĩ hãy bỏ qua cho."
"Nào dám, nào dám. Vậy cô nương phải đợi thêm một chút."
"Đợi cái gì?"
"Đợi trời tối rồi ta mới có thể lặng lẽ đưa cô nương quay lại
trấn. Nếu không thì, lẽ nào cô nương muốn cứ như vậy tránh trong núi
này?"
Tô Tiểu Bồi đương nhiên không muốn ở trong núi. Trời tối, Nhiễm Phi Trạch cõng cô, lẳng lặng quay lại trấn Thạch Đầu.
Không sai, lần này Nhiễm Phi Trạch không chê bai mà cõng Tô Tiểu Bồi quay lại.
Một là bởi chân của Tô Tiểu Bồi đi chậm sợ lỡ dở chuyện, hai là
chàng phải thi triển kinh công tránh tai mắt người khác, nếu đưa theo Tô Tiểu Bồi chậm chạp lề mề, thì chẳng tài nào tránh nổi.
Tô Tiểu Bồi ở trên lưng chàng vẫn hỏi: "Tráng sĩ trước đây từng bị cô nương áo đỏ bức hôn?"
"Cứu được người, khiến cho người ái mộ, chẳng biết làm sao."
Xí, đúng là đồ kiêu ngạo.
“Tráng sĩ yên tâm." Ý của Tô Tiểu Bồi là mình sẽ không ăn vạ chàng về điều này.
"Cô nương khách khí." Lời nói khách sáo này vẫn khiến Tô Tiểu Bồi muốn cho chàng ăn đòn, tráng sĩ thật sự là rất bản lĩnh.
Tô Tiểu Bồi thở dài. Đây là lần thứ hai cô đến thế giới này, lần này đã có chuẩn bị tâm lý tốt hơn rất nhiều. Người cô gặp được, không
phải là Trình Giang Dực thì chính là người sẽ đưa cô đi tìm Trình Giang
Dực, dù là Đường Liên hay Nhiễm Phi Trạch, bọn họ chẳng phải đều muốn
đưa cô đi tìm tên sơn tặc kia hay sao?
Trình Giang Dực, anh thực sự đã sa đoạ thành sơn tặc tội ác chất chồng rồi sao?
Trấn Thạch Đầu nhỏ hẹp, nha môn chẳng qua cũng chỉ là một khu
nhà ba phòng, phía trước để làm việc, phía sau để ở. Hương quan và năm
vị công sai là toàn bộ công chức trong nha môn.
Mấy ngày nay bởi vì ầm ĩ chuyện treo thưởng bắt tội phạm, cho
nên có hai vị quan sai cấp trên ở thành phủ ở lại nha môn này. Đêm hôm
khuya khoắt, trong sân của nha môn đột nhiên xuất hiện hai người còn
sống sờ sờ gõ cửa phòng, doạ cho họ giật thót mình.
Vẫn chưa đem hai người này đi thẩm vấn cẩn thận, thì nhìn thấy
một trong hai người lấy ra lệnh bài, nói là được bổ khoái Bạch Ngọc Lang gửi gắm.
Một vị bổ khoái tên Lư Hưởng nhìn thấy, xác nhận là đúng, lập
tức biết người này chính là Nhiễm Phi Trạch. Y nghe Bạch Ngọc Lang kể
rất nhiều chuyện về Nhiễm Phi Trạch, vốn cho rằng nhân vật này chắc đã
có tuổi rồi, không ngờ lại trẻ thế này.
Nhiễm Phi Trạch đã gặp qua Hương quan, nói vài câu khách sáo với mấy vị đại ca bổ khoái công sai, sau đó chuyển về chủ đề chính. Chàng
chỉ sang Tô Tiểu Bồi, nói vị cô nương này bị người ta bắt cóc, được
chàng cứu về, nhưng tên bắt cóc đã không thấy bóng dáng đâu, bọn họ đến
báo quan, hy vọng quan sai có thể nghĩ cách sắp xếp đi bắt người.
Mấy vị quan sai vừa nghe lại thấy cô nương bị bắt cóc thì đều
giật mình, vội nói tên ác ôn cưỡng hiếp giết hại nữ tử kia quả thật là
đã đến trấn Thạch Đầu. Lưu Hưởng nói sẽ nhanh chóng sai người đi báo tin cho Bạch Ngọc Lang và Tần Bổ đâu.
Tô Tiểu Bồi lắc đầu, nói: "Kẻ bắt cóc ta, không phải là tên tội
phạm trong cáo thị treo thưởng. Ta đoán, tám, chín phần là tên sơn tặc
đã bắt cóc Đường cô nương."
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không tin tưởng lắm.
"Cô nương nhìn thấy hình dáng của tên tội phạm đó?"
Tô Tiểu Bồi lắc đầu.
"Vậy cô nương làm thế nào biết được?"
"Kẻ bắt cóc ta và tên tội phạm giết người liên hoàn trong cáo
thị có phương thức hành động hoàn toàn khác nhau, tuyệt đối không thể
nào là cùng một người được."
Mọi người tiếp tục ngơ ngác nhìn nhau, lời này có chỗ nào không
đúng lắm! Hiểu mà lại như không hiểu. Nữ tử này có mái tóc ngắn, ăn vận
chẳng ra thể thống gì, trông giống một cô tử hoàn tục, cách nói chuyện
thật sự rất cổ quái.
"Phụ thân của Tô cô nương là vị bổ khoái tiếng tăm lừng lẫy, Tô
cô nương nhận được chân truyền của ông ấy, học được không ít bản lĩnh.
Các đại nhân hãy thử nghe lời của cô nương ấy xem sao." Nhiễm Phi Trạch
vừa lên tiếng khẩu khí đã rất lớn.
Bổ đầu tiếng tăm lừng lẫy? Cô nhận được chân truyền học được không ít bản lĩnh?
Tô Tiểu Bồi nhìn Nhiễm Phi Trạch, đúng là cô đã nói với chàng
mấy câu kiểu thế này, nhưng cách nói của cô rõ ràng khiêm tốn hơn nhiều. Sự việc đến miệng của Nhiễm Phi Trạch tại sao lại bị biến đổi rồi?
Chàng nói chắc như đinh đóng cột, còn có một biểu cảm nghiêm túc vô
cùng, suýt nữa ngay bản thân cô cũng tin luôn rồi.
Nhiễm Phi Trạch điềm tĩnh mỉm cười với cô, người khác hẳn sẽ
tưởng là chàng đang khích lệ kẻ đàn bà con gái này biểu đạt suy nghĩ của mình.
Tô Tiểu Bồi nhếch miệng, không cười nổi, cô quay đầu nói với mấy vị quan sai kia: "Các vị đại nhân, ta và Nhiễm tráng sĩ sẽ bàn bạc một
chút."
Cô kéo Nhiễm Phi Trạch sang một bên, nhỏ giọng hỏi: "Bổ đầu danh tiếng lẫy lừng? Tráng sĩ nói chuyện tự phụ như vậy, nhỡ cuối cùng không làm nên chuyện thì phải làm thế nào?"
"Vậy thì ta cũng bị cô nương lừa dối, chẳng biết làm thế nào."
Tô Tiểu Bồi quay lưng về phía mấy quan sai nên có thể yên tâm
mặc cho mặt mình xị xuống. Hoá ra chẳng biết làm thế nào của chàng là
như thế này sao?
Thôi bỏ đi, không tiếp tục truy cứu thái độ của chàng nữa, nếu không biết bao giờ mới xong chuyện.
"Tráng sĩ, ta dự định như thế này, làm phiền tráng sĩ lát nữa đi đến Đường gia một chuyến, nói với Đường cô nương rằng không tìm được
ta, cũng không biết ta đã đi đâu rồi, con người ta cổ quái, đi rồi cũng
không chào hỏi, huynh không muốn quản nữa, chỉ đến nói với cô nương ấy
một tiếng. Sau đó bảo mấy vị quan sai đại nhân phục sẵn ở bên ngoài
Đường gia trông chừng xem Đường Liên cô nương trong hai ngày này tiếp
xúc với những người nào. Nam tử cô nương ấy lén lút đi tìm, hoặc là nam
tử lén lút đến tìm cô ấy, tám, chín phần chính là tên sơn tặc kia."
"Điều này là thế nào?"
"Ta chết rồi, sơn tặc không bắt được người, đương nhiên sẽ lại
liên hệ với cô nương ấy. Huynh không tìm được anh ta, không quản chuyện
này nữa, cô nương ấy mới dám yên tâm tiếp xúc với sơn tặc. Đường Liên là nhân chứng duy nhất nhận được bộ dạng của sơn tặc đó, cái chết của ta
sẽ khiến cô nương ấy áy náy, bị áp lực, như thế bọn huynh bắt được người rồi, khi thẩm vấn mới có thể công phá vào phòng tuyến trong lòng cô
nương ấy."
Nhiễm Phi Trạch hơi nhíu mày. "Cô nương chắc chắn là Đường cô
nương thật sự có liên quan đến chuyện sơn tặc bắt cóc mình ư? Cô nương
ấy cũng là người bị sơn tặc bắt cóc, đến giờ ở trong trấn thanh danh bị
tổn hại, gần như chẳng có đất dung thân, cô nương ấy làm sao lại đi giúp đỡ tên tôi phạm đó gây án được? Nếu như tên ác nhân đó lại đến tìm, cô
nương ấy hẳn phải hô hoán ầm lên gọi người đến bắt hắn mới đúng chứ?"
"Tráng sĩ, huynh tin ta đi." Tô Tiểu Bồi cũng không biết giải
thích thế nào, thời gian cấp bách, nếu như không bố trí sớm, sơn tặc đã
gặp mặt Đường Liên rồi, vậy cơ hội bọn họ bắt được hắn sẽ trở nên rất
nhỏ.
Nhiễm Phi Trạch ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng gật đầu: "Được thôi, tin tưởng cô nương cũng không sao cả."
Tô Tiểu Bồi mừng rỡ, nói tiếp: "Vậy những lời này, vẫn phải cảm
phiền tráng sĩ đi nói với các vị quan sai đại nhân kia, ta là đàn bà con gái nói ra không thể nào có sức nặng bằng tráng sĩ được, bọn họ chắc
chắn nghe lởi huynh hơn."
Nhiễm Phi Trạch biết nàng nói có lý, cùng là lời nói giống nhau, nhưng chàng nói và nàng nói thực sự là độ tin cậy cách biệt nhau rất
lớn. Quan trọng hơn, những lời lẽ kinh thiên động địa này của nàng,
chàng tin, nhưng người khác chưa chắc đã vậy. Cho nên so với việc dùng
lý lẽ biện giải của nàng, chi bằng đổi lại theo cách của chàng thì có
tác dụng hơn.
Chàng kẽ gật đầu, đưa Tô Tiểu Bồi quay lại, nói với mấy vị quan
sai: "Các vị đại nhân, Tô cô nương đã nói rõ với tại dạ những điều cô ấy trải qua khi bị bắt cóc, thật sự là nguy hiểm vạn phần, nhưng hung phạm treo thưởng thích nữ tử là thiên kim nhà giàu xinh đẹp trẻ trung, điểm
này thực sự là khác biệt quá lớn so với Tô cô nương."
Lời này mà chàng cũng nói ra được, tuy đúng sự thực nhưng mà quả thật rất khó lọt tai. Tô Tiểu Bồi mím môi, bỏ qua cho chàng, cẩn thận
quan sát phản ứng của mấy vị quan sai.
Nhiễm Phi Trạch tiếp tục nói: "Tại hạ tình cờ gặp Đường cô nương ở trên núi, cứu cô nương ấy quay về, hôm nay lại cứu được Tô cô nương,
theo như tại hạ thấy, địa điểm phạm tội và thủ đoạn của tên nghi phạm
này, thực sự giống với kẻ bắt cóc Đường cô nương hơn. Tên sơn tặc này
ngông cuồng, nhiều lần gây án hãm hại các cô nương yếu đuối, tại hạ lực
mỏng thế cô, lần này vẫn phải dựa vào các vị đại nhân bắt hắn trừng trị
theo pháp luật, để yên lòng dân."
Tô Tiểu Bồi thật sự muốn vỗ tay biểu dương tráng sĩ tiên sinh
quá, vừa phân tích tình hình, vừa thể hiện sự khiêm nhường, đề cao kẻ
khác khiến đối phương vui mừng, người này đúng là rất có tài ăn nói.
Mấy vị quan sai rõ ràng rất hài lòng, tất cả đều gật đầu.
Nhiễm Phi Trạch lại nói: "Các đại nhân đã nguyện đứng ra làm chủ cho dân, tại hạ cũng thấy an lòng rồi. Tô cô nương vừa mới bị bắt cóc,
chứng tỏ tên tội phạm đã manh động, đúng là thời cơ để tìm hắn. Vừa rồi
tại hạ và Tô nương đã đưa ra một kế hoạch, các đại nhân nghe thử xem có
được không."
Các quan sai đương nhiên là muốn nghe, thế là Nhiễm Phi Trạch
tiếp tục: "Tô cô nương bị tên sơn tặc này truy đuổi, sảy chân rơi xuống
nước, tên tội phạm tưởng rằng cô nương ấy đã bỏ mang. Tên tội phạm không bắt được người, đương nhiên trong lòng không cam tâm chịu sự đả kích
này, hắn rất có khả năng sẽ lại hạ thủ với Đường cô nương. Mong các đại
nhân chịu khó ăn vận thường phục, theo dõi ở bên ngoài Đường gia, nếu
như Đường cô nương có tiếp xúc với nam tử nào khả nghi, thì hãy bắt
người đó về, có thể sẽ có thu hoạch."
Hương quan nghe thấy, liền gật đầu lên tiếng: "Điều này cũng khá có lý. Khi Đường cô nương mất tích, bọn ta tìm kiếm nhiều ngày cũng
không có manh mối, hiện giờ chỉ có thể thử một lần xem sao."
Nhiễm Phi Trạch lại nói: "Đường cô nương không còn nhớ chuyện
khi bị bắt cóc nữa, có thể cũng không nhớ được tướng mạo của tên ác nhân đó, nếu như hắn biết rõ điểm này, tiếp cận Đường cô nương lừa gạt cô
ấy, sợ là Đường cô nương cũng sẽ không kinh hãi kêu cứu, điều này vẫn
phải xin các đại nhân lưu tâm nhiều hơn. Đường cô nương hiện giờ gặp
phải hoàn cảnh này, nam tử bình thường sẽ không tiếp cận với cô nương
ấy, cho nên …"
Chàng nói hết câu, nhưng Lưu Hưởng đã hiểu, bèn tiếp lời: "Điều
này ta rõ rồi, phàm có hiềm nghi, bọn ta sẽ đưa hết về thẩm vấn là
được."
Nhiễm Phi Trạch gật đầu. "Ta sẽ quay lại núi điều tra, tên sơn
tặc đó vừa mới bắt người lên núi, chắc sẽ lưu lại chút dấu vết, cũng
tiện tìm thêm chứng cứ."
Cứ như thế, mọi người sắp xếp tỉ mỉ kế hoạch, sau đó chia nhau ra hành động.
Nhiễm Phi Trạch đến Đường gia nói cho Đường Liên biết Tô Tiểu
Bồi đã mất tích, Đường Liên cụp mắt lộ vẻ bất an, thiết tha cảm ơn.
Nhiễm Phi Trạch nhìn biểu cảm của nàng ta, thật khó tin nàng ta có liên
quan tới sự việc này. Nhưng chàng càng hiếu kỳ hơn đối với sự tự tin
chắc như đinh đóng cột của Tô Tiểu Bồi.
Các quan sai thay xong thường phục, nhân lúc đêm tối lẻn đến gần Đường gia giám sát.
Hương quan bố trí cho Tô Tiểu Bồi ở trong nhà, do nương tử của
ông ta chăm nom, lại dặn dò người nhà giữ kín miệng rồi vội vã ra ngoài
nghe ngóng tin tức.
Nhiễm Phi Trạch sau khi rời khỏi Đường gia thì giống như người
nhàn rỗi không có việc gì làm, bèn quay lại quán rượu nhỏ của ông chủ
Tống.
Đêm trôi qua rất nhanh, không có chuyện gì xảy ra cả.
Trời vừa sáng, Nhiễm Phi Trạch liền xin ông chủ Tống cho nghỉ để lên núi. Các quan sai vẫn nghiêm túc theo dõi, vốn cho rằng sẽ vất vả
canh chừng mấy ngày mới được, không ngờ mới có nửa ngày sự việc đã có
tiến triển.
Trưa hôm nay, các nhà đều đã ăn cơm xong, liền quay lại với công việc còn đang dang dở ban sáng, bên ngoài Đường gia yên tĩnh vắng vẻ,
không một bóng người. Đường Liên đột nhiên ra khỏi cửa, mang y phục đến
giếng sau nhà giặt giũ. Chẳng mấy chốc, một nam nhân bán hàng rong đi
đến, thấy Đường Liên ở đó, liền cảnh giác nhìn ngó xung quanh, sau đó
dừng lại bên cạnh giếng.
Đường Liên và hắn ta nhìn nhau, sau đó nàng ta ôm chiếc chậu đứng lên, đi đến bên cạnh kẻ bán hàng rong nói chuyện.
Tình huống này khá khả nghi. Giữa trưa yên tĩnh, không người, kẻ bán hàng rong ít khi ra ngoài buôn bán, cứ coi như ra ngoài bán hàng,
nhưng cũng không thấy hắn rao hàng, chỉ gánh hàng thẳng đến bên giếng.
Biểu cảm của Đường Liên kia cũng thực sự kỳ quái.
Mấy vị quan sai tuy không thể liên tưởng khung cảnh này với
chuyện sơn tặc và cô nương bị bắt cóc gặp mặt nhưng thực sự là khả nghi, thế là họ cùng xông lên bắt gã nam tử đang quay người muốn chạy trốn
với Đường Liên, đưa cả hai về nha môn.
Lúc này Nhiễm Phi Trạch cũng đã quay trở lại, chàng tìm được một vài dấu chân ở gần bờ sông, còn có một hàng dấu chân một lớn một nhỏ
giống như truy đuổi, đoán chắc là của tên sơn tặc bắt cóc người và Tô cô nương. Chàng cẩn thận đo lại kích thước dấu chân đó mang về, đối chiếu
với kích thước bàn chân của Tô Tiểu Bồi và gã bán hàng rong, vừa khéo
giống nhau.
Lúc này Hương quan trong lòng đã tin tưởng hơn, lập tức thẩm tra gã bán hàng rong.
Nhưng gã bán hàng rong một mực khẳng định hắn ta là người bên
ngoài đến bán hàng, đi qua giếng nước, thấy có nữ tử ở đó, liền muốn rao bán chút đồ. Hắn không hề biết chuyện bắt cóc người, trước đó cũng chưa từng gặp qua Đường Liên. Hắn nhìn thấy quan sai liền chạy là bởi vì các quan sai không mặc quan phục, hắn tưởng là bọn xấu đến cướp hàng.
Còn Đường Liên thì hoảng loạn, cũng nói là trước kia chưa từng
gặp người bán hàng rong đó, nàng ta đi đến nói chuyện với hắn, là muốn
hỏi xem hắn ta bán những thứ đồ gì.
Hương quan không tìm ra được sơ hở nào, tuy cảm thấy hai người
này đều có vấn đề, nhưng không nói rõ được chỗ nào không thích hợp. Ông
ta không thể chỉ dựa vào kích thước dấu chân phù hợp mà định tội cho
người ta. Hơn thế nữa, hình dáng của sơn tặc chỉ có một mình Đường Liên
biết, nhưng Đường Liên đã sớm bị sợ hãi khiến cho quên hết mọi chuyện.
Điều này phải làm thế nào đây?
Tô Tiểu Bồi vẫn đang giả chết, cho nên không thể lộ diện, cô
nghe Nhiễm Phi Trạch thuật lại sự việc xong, liền hỏi Nhiễm Phi Trạch gã bán hàng rong đó có phải hơi cổ quái? Ví dụ như tóc ngắn giống như
nàng, khẩu âm cũng khác mọi người không.
Nhiễm Phi Trạch hơi ngẩn ra, nói không hề cổ quái. Tô Tiểu Bồi
bỗng chốc thở phào nhẹ nhõm, người này chắc chắn không phải là Trình
Giang Dực.
Cô bảo Nhiễm Phi Trạch và Hương quan trước tiên đừng để ý đến gã bán hàng rong kia vội, hãy đơn độc thẩm tra Đường Liên.
Nhiễm Phi Trạch dựa theo lời Tô Tiểu Bồi, một mực khăng khăng
Đường Liên không hề mất trí nhớ, nàng ta nhớ diện mạo của sơn tặc, nhớ
được tất cả mọi sự việc xảy ra ở trên núi.
Đường Liên lắc đầu, cương quyết phủ nhận.
Nhiễm Phi Trạch lại nói Tô Tiểu Bồi không nơi nương tựa chỉ coi
Đường Liên là bằng hữu duy nhất, cuối cùng cũng phải chịu sự hãm hại của tên sơn tặc, chết thật oan uổng, nếu Đường Liên không thể chỉ ra hung
thủ, Tô Tiểu Bồi ở dưới hoàng tuyền làm sao có thể cam lòng được.
Câu này nhắm trúng vào điểm yếu của Đường Liên, nàng ta đau khổ
khóc thất thanh, tâm trạng vô cùng suy sụp. Nàng ta không hề mảy may
kinh ngạc khi tối qua Nhiễm Phi Trạch mới nói không thấy bóng dáng của
Tô Tiểu Bồi đâu, mà hôm nay lại nói là nàng ta đã chết rồi. Phản ứng của Đường Liên khiến Hương quan và các quan sai đều cảm thấy kinh ngạc,
nàng ta hình như đã biết Tô Tiểu Bồi không còn trên đời.
Nhưng Đường Liên chỉ khóc lóc đau đớn, có chết vẫn không chịu mở miệng. Bất luận là quan sai doạ dẫm dỗ dành, dùng mọi thủ đoạn, nàng ta đều không chịu nói.
Lúc này, người nhà và hàng xóm của Đường Liên đã chạy đến bên ngoài nha môn, làm ầm ĩ cả lên.
Một cô nương tốt bị sơn tặc bắt cóc, tuy mọi người đàm tiếu
không ít, nhưng trái tim không phải bằng sắt đá, làng xóm thân thích vẫn cảm thông cho nàng ta. Hôm nay vô duyên vô cớ bị quan phủ bắt đi, chẳng hề đưa ra nguyên nhân cho hợp tình hợp lý, chẳng nhẽ nói chuyện với
người bán hàng rong liền trở thành đồng bọn của ác nhân?
Mẫu thân của Đường Liên khóc ngất bên ngoài nha môn, những người hàng xóm thấy vậy, càng thêm giận dữ bực tức, tiếng gào càng lúc càng
lớn hơn, còn có các nam tử tay cầm gậy gộc biểu cảm kích động.
Hương quan tuy là quan phụ mẫu một trấn, nhưng sự việc này thực
sự không hợp tình hợp lý, đương nhiên là không trấn áp được cục diện.
Các quan sai mắt thấy sự việc rõ ràng không bình thường, nhưng lại không nói được nó bất thường ở đâu, sự tình ầm ĩ lên như thế này, thực sự
chẳng có biện pháp nào. Cuối cùng Hương quan nặng nề thở dài, chỉ có một con đường duy nhất là thả người.
Lúc này Nhiễm Phi Trạch lại nói, vẫn nên nghe thử xem Tô Tiểu Bồi có cách gì không.
Lại nghe theo cách của kẻ đàn bà con gái kia?
Các quan sai tuy có nghi ngờ, nhưng vẫn cùng với Nhiễm Phi Trạch vào trong nhà Hương quan ở hậu viện, đi tìm Tô Tiểu Bồi.
Mắt thấy tình hình của Đường Liên như vậy, Nhiễm Phi Trạch đã
tin quá nửa phán đoán của Tô Tiểu Bồi là đúng, chàng kể tỉ mỉ sự tình
với Tô Tiểu Bồi, hỏi cô: "Cô nương cảm thấy nên làm như thế nào?"
Tô Tiểu Bồi ở hậu viện đợi tin tức, vốn muốn nghĩ kỹ lại sự việc có khả năng thành công không, đến giờ xem ra bao công sức đã đổ sông đổ bể rồi. Cô ngước mắt lên nhìn biểu cảm của mọi người, lại quay sang
Nhiễm Phi Trạch, hỏi: "Tráng sĩ chịu tin ta?"
Người khác không quan trọng, chỉ cần Nhiễm Phi Trạch đứng về phía cô, cô tin tưởng những việc khác đều có thể dẹp yên.
"Tin." Nhiễm Phi Trạch chỉ đáp đúng một chữ
Tô Tiểu Bồi cười.
Là "tin", không phải là "tin cũng chẳng sao cả."
Tô Tiểu Bồi đứng thẳng người lên, vuốt vuốt nếp nhăn trên y
phục, hít thở sâu một hơi, hiên ngang nói: "Vậy thì, để ta làm vậy. Ta
sẽ khiến cô nương ấy nói ra sự thực."
Để nàng ta ra tay? Hương quan không tin tưởng lắm. Dù sao bọn họ cũng đã sử dụng đủ các loại thủ đoạn đều không có hiệu quả, trước đó
Nhiễm Phi Trạch đã dựa theo phương pháp Tô Tiểu Bồi nói đi moi tin, cũng vẫn không được. Bây giờ để nàng đi? Bên ngoài dù sao cũng ầm ĩ hết cả
lên rồi, nếu không nhanh chóng thả người, sự việc tiếp diễn sợ là không
dễ giải quyết.
Hương quan vô thức nhìn Nhiễm Phi Trạch, Nhiễm Phi Trạch cũng
quay đầu nhìn ông ta. Ánh mắt đó, khiến Hương quan không biết tại sao
lời đến bên miệng rồi lại biến thành: "Ta đưa cô nương đi."
Thế là Hương quan đi trước dẫn đường, Nhiễm Phi Trạch đưa Tô Tiểu Bồi cùng nhau tới căn phòng giam giữ Đường Liên.
Trên đường đi, chàng còn cho Tô Tiểu Bồi biết tình hình hiện
thời: "Trấn này phạm vi khá nhỏ, trước đây bình yên vô sự, cho nên không xây dựng lao ngục, kẻ có tội chịu hình phạt thì cần phải giam vào huyện lao huyện Ứng Nam. Đường Liên đã biết thân nhân và háng xóm của cô
nương ấy náo loạn ở bên ngoài, vừa rồi đại nhân đã dùng chuyện này đe
dọa cô nương ấy, nói nếu cô nương ấy không khai ra thì làm sao ngẩng đầu trước mặt thân nhân … Nhưng cuối cùng cô nương ấy vẫn chẳng chịu hé
răng nói một chữ." Chàng ngẫm nghĩ, hình như không bỏ sót điều gì cả.
Lúc này mọi người đứng trước căn phòng, Nhiễm Phi Trạch nói: "Cô nương còn cần biết chuyện gì?"
Tô Tiểu Bồi lắc đầu, lại nói: "Ta muốn gặp gã bán hàng rong kia trước."
Gã bán hàng rong và Đường Liên bị nhốt ở hai căn phòng khác nhau, Hương quan đưa Tô Tiểu Bồi đến trước một gian phòng nhỏ khác.
Mọi người đứng đó rồi, Tô Tiểu Bồi khẽ gật đầu, Hương quan tiến lên mở cửa phòng ra.
Gã bán hàng rong thấy cừa phòng mở liền nhìn về phía đó, thấy Tô Tiểu Bồi đứng ngoài cửa thì sững sờ, nhưng vẻ kinh ngạc hoảng loạn đó
nhanh chóng được che giấu, hắn quay đầu sang hướng khác.
Nhưng Tô Tiểu Bồi đã nhìn thấy rõ biểu cảm trên mặt và tướng mạo của hắn, cô lại khẽ gật đầu, không đi vào phòng mà đi về phía phòng của Đường Liên.
Hương quan rất kinh ngạc, nhưng vẫn nhanh tay khoá cửa phòng lại rồi đi theo.
Tô Tiểu Bồi nói với Nhiễm Phi Trạch: "Hắn nhận ra ta, hắn bị doạ sợ rồi. Người bắt cóc ta chính là hắn."
Hương quan cảm thấy vô cùng bối rồi, doạ sợ rồi sao? Tại sao ông ta không phát hiện ra? Thế rồi ông ta vội nói: "Cô nương, chỉ đoán thôi thì không được, chúng ta phải có chứng cứ đáng tin cậy."
Tô Tiểu Bồi gật đầu, "Đường Liên cô nương chính là nhân chứng."
Hương quan nghe xong, liên tục lắc đầu, ông ta thực sự thấy chẳng đáng tin.
Mọi người lại đứng trước cửa phòng giam Đường Liên, Tô Tiểu Bồi
đột nhiên nói: "Cảm phiền đại nhân chuẩn bị ít nước trà nóng và một cái
chén."
Hương quan không hiểu, Tô Tiểu Bồi liền giải thích: "Cho Đường
Liên cô nương uống chút nước nóng, có thể khiến cô ấy bình tĩnh hơn."
"Bình tĩnh? Nàng ta bình tĩnh lại chẳng phải càng không chịu nói ra sao?"
"Không, cô nương ấy càng bình tĩnh thì càng có thể nghĩ thông suốt. Vất vả cho đại nhân rồi."
Hương quan nhìn Nhiễm Phi Trạch rồi sai người ngay lập tức lấy nước nóng đến.
Chẳng mấy chốc nước được đưa đến, Tô Tiểu Bồi đón lấy khay, lúc này mới khẽ gật đầu với Hương quan.
Hương quan mở cửa phòng giam Đường Liên ra.
Đường Liên cúi thấp đầu, nghe thấy tiếng động cũng không nhìn ra phía cửa, nàng ta ngồi cạnh một chiếc bàn sứt, hai mắt đờ đẫn nhìn mặt
bàn.
Tô Tiểu Bồi đi vào trong, đặt khay lên bàn.
Đường Liên nhìn ấm nước và chiếc chén, hai mày nhíu chặt lại,
nàng ta chầm chậm ngước lên, sau đó trợn tròn mắt, hoàn toàn không dám
tin. "Cô…"
"Huynh ấy nói với cô nương ta đã chết rồi phải không?" Tô Tiểu
Bồi mỉm cười, thực sự cũng thấy hơi căng thẳng, nhưng cô che giấu rất
tốt.
Đường Liên nhìn cô đăm đăm, vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Tô Tiểu Bồi lại cười. "Biểu cảm phức tạp trên mặt cô nương bây giờ, có thể viết vào sách giáo khoa rồi."
"Hả?" Đường Liên cuối cùng đã khôi phục được hồn phách, lời nói kỳ quái khiến người ta nghe không hiểu, đây đúng là Tô Tiểu Bồi.
Tô Tiểu Bồi không đáp, cô cùng Đường Liên "tôi nhìn cô, cô nhìn tôi" hồi lâu, chẳng ai có động tĩnh gì.
Hương quan ở bên cạnh nhìn mà sốt ruột muốn đi vào nhưng bị
Nhiễm Phi Trạch kéo lại. Hương quan nhìn chàng, Nhiễm Phi Trạch khẽ lắc
đầu với ông ta, Hương quan lại thở dài, cuối cùng đứng im.
Lúc này Tô Tiểu Bồi mới có hành động. Cô bước đến, đóng cánh cửa vào.
Khuôn mặt Hương quan biến sắc, ông ta không định để hai người ở
riêng với nhau. Nhiễm Phi Trạch khẽ vỗ vào người ông ta, ngă cản tiếng
quát của ông ta. Khi cánh cửa sắp sửa đóng lại hoàn toàn, chàng duỗi tay nhẹ nhàng chặn lại, không cho cửa phòng đóng chặt.
Tô Tiểu Bồi chỉ muốn có một không quan riêng để tiện nói chuyện, đương nhiên cô biết Hương quan không yên tâm, cũng hiểu rõ vì sao Nhiễm Phi Trạch lại chặn cửa.
Thế là cánh cửa cứ khép hờ như vậy, Tô Tiểu Bồi đi đến bên bàn, ngồi xuống trước mặt Đường Liên.
Đường Liên vẫn cứ chằm chằm nhìn cô, Tô Tiểu Bồi rót chén nước
cho nàng ta, nói: "Uống chén nước cho định thần lại. Hôm qua ta bị rơi
xuống sống, đúng lúc Nhiễm tráng sĩ lên núi, lại cứu được ta."
Đường Liên kinh ngạc há hốc miệng, nhưng rồi nhanh chóng khép lại ngay.
Người đó rõ ràng đã nói với nàng ta, sau khi Tô Tiểu Bồi rơi
xuống nước, hắn ta đã trông chừng rất lâu, nàng ta chìm xuống rồi mãi
không nổi lên, hắn ta mới rời khỏi đó.
Nhưng những điều này Đường Liên không thể nói ra, dù chỉ một chữ, chưa biết chừng Tô Tiểu Bồi cũng muốn moi tin tức từ nàng.
Đường Liên uống một chén nước nóng, trong lòng quả nhiên thấy an tâm hơn nhiều. Tô Tiểu Bồi hồi lâu không nói, nàng ta lại không kìm nén được, cướp lời nói trước: "Bọn họ để cô nương đến hỏi ta đúng không?
Nhưng ta chẳng biết gì cả. Chuyện trước đây bị bắt cóc lên núi, ta thực
sự không nhớ ra được. Ta không biết tên sơn tặc đó trông như thế nào.
Hôm nay là ta không tốt, nhìn thấy có người bán hàng rong đi qua, chỉ
muốn mua chút đồ thôi. Là ta đã sai. Ta đã như thế này rồi, không nên
nghĩ đến chuyện phấn son màu mè gì nữa. Nhưng ta thực sự không quen biết người bán hàng rong đó, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn. Bọn ta
chỉ nói mấy câu, sự thực chính là như vậy, ta cũng chỉ có thể trả lời
như vậy thôi."
"Cô nương đừng lo lắng." Tô Tiểu Bồi nói. "Ta không đến để hỏi
cô nương về những điều này. Ta đến, là muốn kể một câu chuyện cho cô
nương nghe."
"Kể câu chuyện?"
Đường Liên ở trong phòng và Hương quan đứng bên ngoài đều ngạc nhiên, ngay đến Nhiễm Phi Trạch cũng không kìm được khẽ nhíu mày.
"Đúng vậy, ta đến kể câu chuyện. Cho nên cô nương không cần lo
lắng, cũng không cần sợ hãi, uống thêm chút nước đi, nghe ta từ từ nói." Ngữ điệu của Tô Tiểu Bồi bình ổn lại thong thả, Đường Liên vô thức làm
theo lời cô, nàng ta uống thêm chén nước nữa.
"Câu chuyện ta muốn kể là như thế này." Tô Tiểu Bồi thấy Đường
Liên uống nước xong liền nhìn sang cô, vẻ chuyên tâm lắng nghe, cô liền
tiếp tục. "Ở một nơi xa rất xa, có một toà thành, cô nương sẽ cảm thấy
tên của toà thành này rất kỳ lạ, nó tên là Stockholm."
Tên thành quả thật kỳ lạ, Đường Liên nhíu chặt mày lại, không biết rốt cuộc Tô Tiểu Bồi đang muốn nói điều gì.
"Có một ngày, có hai tên cướp hung tàn đến tiền trang(1) lớn
nhất trong thành cướp bóc, nhưng mà kế hoạch của chúng đã thất bại. Các
bổ khoái nhanh chóng chạy đến đó, bao vậy bọn chúng lại. Thế là hai tên
cướp này liền bắt giữa bốn nhân viên trong điền trang, ý ta là, bốn
người làm công. Bọn chúng bắt giữ bốn người làm công này làm con tin, và giằng co với các bổ khoái. Những người làm công rất sợ hãi, nhưng bọn
họ trốn không nổi, bọn họ bị cướp khống chế trong sáu ngày. Sáu ngày này dài lê thê, các bổ khoái bao vậy tiền trang rất chặt chẽ, hạ quyết tâm, nhất định phải giải cứu được những người làm công đó ra và bắt giữ bọn
cướp."
(1) Tổ chức tín dụng thời xa xưa, bắt đầu xuất hiện vào thời nhà Minh, có chức năng giống như ngân hàng ngày nay.
Đường Liên cúi thấp đầu, nhìn chằm chằm vào chén nước trong tay.
"Hai tên cướp này đang bắt giữ con tin, vị vây giữ sáu ngày
trong tiền trang, không đường lui, cuối cùng các bổ khoái đã tiến công
bắt giữ được bọn chúng, bốn người làm công kia cũng bình an vô sự."
Tô Tiểu Bồi nói đến đây thì ngừng lại một chút, Đường Liên không ngẩng đầu, chỉ nói: "Vậy thì thật sự là niềm vui mừng lớn."
Tô Tiểu Bồi gật đầu, tiếp tục nói: "Trọng điểm ta muốn nói mới
vừa bắt đầu thôi. Sau khi sự việc này qua đi, quan phủ chuẩn bị thẩm vấn hai tên cướp để phán tội xử phạt bọn chúng, nhưng mọi người đều không
ngờ rằng đã mấy tháng trời trôi qua, bốn người làm công bị bắt làm con
tin kia lại đồng cảm và thương xót hai tên cướp, bọn họ cự tuyệt trợ
giúp quan phủ xác nhận hai tên cướp này, thậm chí còn xoay sở tiền bạc
cho chúng, muốn giúp bọn chúng thoát tội. Bọn họ tỏ ra không hề oán giận hai tên cướp, thậm chí còn nói, bọn cướp không hề làm tổn hại họ, mà
còn chăm sóc cho họ, khiến họ vô cùng cảm kích. Trái lại bọn họ còn căm
ghét những bổ khoái đã cứu mình ra, căm ghét quan phủ xử phạt hai tên
cướp theo pháp luật. Ly kỳ nhất là, một người làm công nữ trong số bốn
người ấy còn yêu một trong hai tên cướp và muốn thành thân với hắn."
Đường Liên nghe thấy điều này mặt liền biến sắc, nàng ta đột
nhiên ngẩng đầu lên, nghiến răng cắt ngang lời của Tô Tiểu Bồi: "Chuyện
này thì có can hệ gì đến ta? Cô nương, vì ta từng bị bắt cóc, vì hôm nay ta nói chuyện với người bán hàng rong, cô nương liền thêu dệt ra câu
chuyện này, cô nương muốn thêm tội cho ta có phải không?"
"Không phải là ta thêu dệt, đây là chuyện có thật." Tô Tiểu Bồi
thong thả nói tiếp, "mọi người đều cảm thấy câu chuyện này kỳ quái, làm
sao có thể như vậy chứ, người bị bắt giữ rõ ràng chịu tổn thương, tại
sao lại có thể yêu kẻ hại bọn họ chứ? Thế là có một vài người có học vấn liền muốn nghiên cứu tìm hiểu nguyên do, sau này bọn họ phát hiện, đây
là một biểu hiện vô cùng bình thường của nhân tính và tình cảm."
Tô Tiểu Bồi dùng tay đặt lên tim mình, nhấn mạnh: "Đây là điều
bản thân không cách nào khống chế, nó xảy ra vô cùng tự nhiên, phản ứng
tâm lý này được gọi là hội chứng Stockholm, còn gọi là con tin nảy sinh
tình cảm."
Đường Liên há hốc miệng, trợn tròn mắt, nói không nên lời.
"Đường cô nương, ta biết chuyện gì đã xảy ra với cô nương, ta hoàn toàn hiểu rõ."
Đường Liên hoảng hốt, liên tục lắc đầu.
"Hắn ta bắt cóc cô nương lên núi, cô nương bị nhốt vào một chỗ
tối tăm, kêu trời trời không thấu, gọi đất đất không linh, không có ai
có thể cứu cô nương. Hắn ta giết chết các động vật nhỏ ở trước mặt cô
nương, hắn muốn để cô nương biết hắn cũng có thể lấy đi tính mạng của cô nương bất cứ lúc nào. Cô nương đã biết kết cục của một cô nương khác
từng bị hắn bắt đi, cô nương vô cùng sợ hãi. Nhưng rốt cuộc hắn lại
không giết cô nương, hắn còn cho cô nương ăn, mỉm cười với cô nương. Hắn đánh cô nương, cưỡng bức cô nương, nhưng cũng nói với cô nương hắn
không muốn đánh cô nương, không muốn làm tổn thương cô nương, hắn chỉ
muốn cô nương nghe lời. Thế là cô nương đã nghe lời hắn, hắn thật sự
không đánh cô nương nữa, cô nương cảm thấy điều này có thể coi như sự
ban ơn. Hắn nói chuyện với cô nương, hắn cho cô nương đồ ăn, cô nương
bắt đầu nghĩ, thực ra hắn không đến nỗi tệ."
Đường Liên sững sờ, lệ đong đầy khoé mắt: "Cô nương, cô nương làm thế nào… biết rõ…"
"Trong những ngày đó, cuộc sống của cô nương chỉ có hắn, cô
nương phát hiện ra mình không còn sợ hãi hắn nữa, thậm chí khi hắn vứt
bỏ cô nương lại đó cô nương sẽ nhớ nhung, cô nương hy vọng hắn nhanh
chóng quay về, bởi vì cô nương sợ phải ở một mình, nếu như hắn ở bên,
trái lại cô nương sẽ thấy an tâm hơn một chút. Thời gian trôi qua lâu
như vậy, không có ai đến cứu, cô nương cũng cảm thấy mình không thể nào
về nhà được nữa, vậy thì ở lại chỗ đó cũng chẳng sao, có đúng không?
Thậm chí, không có phụ thân quát tháo cô nương, cũng không cần sợ ông ấy gả cô nương ra ngòai thành làm vợ lẽ nữa, có đúng không?"
Đường Liên cắn chặt môi, vô cùng kích động. "Cô … cô nương không cần dùng chuyện ta nói với cô nương để suy đoán bừa bãi."
"Đường cô nương, điều ta muốn nói với cô nương là, những cảm
giác này, những tâm tư này, sự nhút nhát của cô nương, sự phục tùng của
cô nương, những điều này đều không phải lỗi của cô nương, ta biết khi đó cô nương đã tuyệt vọng biết bao, ta thực sự hiểu được. Con người ở vào
hoàn cảnh tuyệt vọng như vậy, sẽ có bản năng mưu cầu sự sống, sẽ tự an
ủi mình, hắn chỉ cần ban phát cho cô nương chút xíu ơn huệ nho nhỏ, thì
cô nương sẽ lập tức tiếp nhận, bản thân cô nương cũng không phát giác
ra, cô nương đã bỏ qua sự tàn bạo và hung ác của hắn, phóng đại điểm tốt của hắn đối với mình, đây là cách cô nương tự khích lệ chính mình, cô
nương muốn tiếp tục sống."
Nước mắt của Đường Liên cuối cùng trào ra thánh thót: "Hắn là người tốt, hắn không xấu xa như trong tưởng tượng của các người."
"Cô nương đã tiếp tục sống, cô nương đã yêu hắn ta, cô nương không có gì sai, chỉ là trái tim của cô nương đã bị bệnh mà thôi."
Trái tim bị bệnh?
Đường Liên mở to đôi mắt đẫm lệ, vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc sợ hãi.
"Đường cô nương, khi người ta bị bệnh, thì sẽ hồ đồ, sẽ làm ra
một số chuyện bình thường bản thân mình không thể nào làm. Cho nên, điều này cũng không có gì phải tự trách mình. Cô nương muốn đối tốt với hắn, nghe theo lời hắn, nhưng có lúc cô nương nhớ lại những chuyện này, lại
cảm thấy tình cảm của cô nương đối với hắn không cách nào nói ra được,
không thể để người nào biết, đó là điều nhục nhã, có phải không?"
Đường Liên khó nhọc thở dốc, cô nương cổ quái này đã làm thế nào vậy, dường như nàng ta có thể nhìn thấu trái tim của nàng.
"Đường cô nương, cô nương nhìn ta đi, đúng, nhìn vào ta. Cô
nương cẩn thận nghĩ một chút đi, vì sao cô nương yêu hắn? Yêu vì sau khi bắt cóc hắn đã không giết chết cô nương? Hay là yêu vì sau khi cầm tù
cô nương lại không để cô nương bị chết đói? Đây không phải là vấn đề ta
hỏi cô nương, mà là cô nương tự hỏi chính mình. Cô nương không cần phải
trả lời, ở trong lòng cô nương có đáp án là được rồi. Vì sao cô nương
lại yêu hắn?"
Đường Liên sững sờ, bất giác không tự chủ suy nghĩ theo lời nói
của Tô Tiểu Bồi, nàng thích điểm gì ở hắn? Nàng thích hắn … nàng cũng
không biết! Nhưng nàng chẳng có cách nào, nàng chỉ còn lại hắn thôi, số
mệnh của nàng và hắn đã buộc lại với nhau rồi.
"Cô nương cảm thấy vận mệnh của mình và hắn có liên hệ với nhau, cô nương cần phải nghe theo lời hắn, có phải không?"
Tim Đường Liên đập dồn dập, nàng ta biết thuật đọc tâm sao? Biết được mình đang nghĩ gì sao? Lẽ nào nàng ta cũng đã gặp hắn? Nàng ta có
thể biết được hắn đang nghĩ điều gì không? Nàng ta có nhận ra diện mạo
của hắn không?
"Ta đã gặp qua hắn rồi, ta đương nhiên cũng có thể nhận mặt hắn, nhưng ta và đại nhân đã nói chuyện, hy vọng đem cơ hội này nhường lại
cho cô nương. Dù sao thì, cô nương mới là người cần phải tiếp tục sống ở nơi này."
Đường Liên không kiềm nén được cắn môi, nàng phải tiếp tục sống ở đây? Sống thế nào đây? Trải qua chuyện ầm ĩ này, nàng càng không thể
tiếp tục ở lại.
"Là hắn thả cô nương quay lại, có đúng không? Hắn đã thuyết phục cô nương, để cô nương giúp hắn tìm kiếm một cô nương thích hợp ở trong
trấn cho hắn ra tay. Cô nương đã đồng ý, cô nương nôn nóng lấy lòng hắn, muốn chứng minh lòng trung thành của mình đối với hắn. Nhưng sau khi cô nương quay về, lại không biết cô nương như thế nào mới thích hợp, tuy
hắn đã nói cho cô nương làm thế nào mới an toàn, động thủ thế nào để
không lưu lại dấu vết, hai người gặp mặt như thế nào, trao đổi tin tức
ra sao, mỗi một thứ hắn đều tính toán cẩn thận. Thậm chí hắn còn dạy cô
nương khi người nhà và quan phủ truy vấn, cô nương sẽ việc cớ vì phải
chịu kinh sợ mà không nhớ gì nữa. Tất cả đều khá thuận lợi, nhưng cô
nương chậm trễ không định được mục tiêu. Chọn các cô nương vốn quen biết là an toàn nhất, biết rõ gốc gác, nhưng cô nương không nhẫn tâm, còn
những cô nương không quen biết thì cô nương lại không có gan tiếp xúc."
Tô Tiểu Bồi nói đến đây thì dừng lại, nhìn sang Đường Liên.
Đường Liên khẽ run rẩy, cuối cùng ôm mặt khóc nức nở, vừa kinh
sợ vừa đau đớn, vừa buồn bã vừa xấu hổ! Nàng ta đã biết cả rồi?! Nàng ta làm thế nào mà biết được?!
"Nhưng mà cô nương không có cách nào để nói cho hắn ta, cô nương rất sợ hãi, thế là nghĩ đến ta. Người nơi khác đến, không thân thích,
cô độc một mình, chưa từng đi đâu, một người như thế mất tích rồi cũng
sẽ không có ai để ý."
Đường Liên gục đầu xuống thấp hơn, nàng ta thực sự đã nghĩ vậy.
"Nhưng lương tâm của cô nương không cho phép mình làm như vậy.
Đường cô nương, ta rất vui mừng vì cô nương đã đến tìm ta, ta biết cô
nương đã nói dối, rõ ràng cô nương vẫn còn nhớ nhưng lại nói mình không
nhớ gì cả. Đường cô nương, cô không cần hoài nghi, ta không lừa gạt cô
nương, ta rất chắc chắn cô nương không hề mất ký ức. Cô nương biết
không, con người khi mất ký ức, sẽ có một số biểu cảm, những biểu cảm
này không cách nào khống chế được. Lúc trước, chúng ta đã nói một vài
chuyện, khi nói đến chuyện trong gia đình và chuyện gặp Nhiễm tráng sĩ,
biểu cảm của cô nương không giống như khi nói rằng mình không nhớ tên
sơn tặc. Chắc chắn, bây giờ cô nương đang nhớ lại khi đó chúng ta đã nói những gì, đúng chứ?"
Đường Liên giật thót mình, nàng ta thực sự đang nhớ lại khi đó hai người đã nói những gì.
"Với hồi ức chân thực và lời nói dối bịa đặt, biểu cảm của con
người sẽ không giống nhau. Đường cô nương, khi đó ta luôn cảm thấy lời
nói của cô nương toát ra sự do dự và bất an, ta cho rằng đó là vì nguyên nhân khác, nhưng bây giờ ta biết vì sao. Cô nương không hề muốn giao ta ra, bất luận là có bị người khác phát hiện hay không, bất luận sẽ có
kết quả gì, cô nương không hề muốn tiếp tay cho cái ác. Nhưng nhất định
hắn đã thúc giục cô nương, cô nương nói chuyện của ta cho hắn biết, cô
nương nói để mình xem xét thêm, nhưng cô nương biết một khi đã nói với
hắn rồi, ta sẽ gặp nguy hiểm, cô nương do dự xem có cần nói cho ta biết
chuyện này không."
Đường Liên cười khổ, bây giờ sự việc đã xảy ra rồi, bất luận trước đó nàng ta nghĩ thế nào, đều không còn quan trọng nữa.
"Đường cô nương, cô nương xem, con người phải giữ lễ, phân biệt
được thị phi, tuy trái tim của cô nương bị bệnh, nhưng nó vẫn biết cái
gì là đúng, cái gì là sai."
Nàng ta lại không trách mình?
Đường Liên quá hổ thẹn, cuối cùng không kìm nén được, lên tiếng: "Nhưng ta thực sự đã từng có chủ ý như vậy. Cô nương nói đều đúng cả.
Hắn nói hắn bắt buộc phải tìm một cô nương nữa, đây là cách thức duy
nhất phá giải số mệnh của hắn. Mệnh của hắn rất khổ, nhà tan cửa nát,
hắn sa sút đến mức sống không nơi nương tựa, bất luận nỗ lực đến đâu đều không được sống những ngày tốt đẹp. Kết quả có một ngày, bên tai hắn có giọng nói mách bảo cho hắn, hoá ra hắn bị tà ma bám lấy thân, bắt buộc
phải dùng mạng của nữ tử tế ma, cho nên hắn mới làm chuyện bất đắc dĩ
như vậy. Ta… hắn vốn cũng muốn dùng ta để tế, nhưng hắn đối với ta… hắn
nói hắn thích ta, hắn không nhẫn tâm, hắn đối với ta thật lòng… nhưng mà hắn chần chừ không tế ma lâu như vậy, tính mệnh của hắn chẳng còn được
bao lâu nữa… ta, ta cũng không ngờ hắn sẽ động thủ nhanh như vậy, ta còn muốn kéo dài thêm chút nữa…"
"Điều này không trách cô nương, Đường cô nương, nếu ta là cô nương, ta cũng sẽ tin hắn."
Đường Liên chớp chớp mắt, gạt nước mắt, hỏi: "Thật sao?"
Tô Tiểu Bồi gật đầu, mỉm cười nói với nàng ta.
Đường Liên chăm chú nhìn Tô Tiểu Bồi, cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều.
Tô Tiểu Bồi thấy tâm trạng của nàng ta hơi thả lỏng, biết rằng
mình đã thành công được một bước lớn. "Nếu như ta là cô nương…" Đây là
một giả thiết, đương nhiên cô không thể nào là nàng ta, đương nhiên kết
quả sẽ khác nhau. Đây là phương thức thu hẹp cự ly giành lấy sự công
nhận chung trong trường hợp không thể nói dối.
Tô Tiểu Bồi tiếp tục nói: "Đường cô nương, cô nương có thể thử hỏi bản thân mình thích điểm gì của hắn?"
Đường Liên khụt khịt mũi, hít thở sâu mấy hơi, cảm thấy bình tĩnh hơn một chút.
Tô Tiểu Bồi yên lặng một lát, lại nói: "Cảm giác thích và dựa
dẫm đó sẽ không biến mất nhanh chóng, nhưng cô nương nhất định có thể
làm được. Đường cô nương, cô nương vô cùng dũng cảm. Cô nương phải biết
là, tất cả những sự việc đã xảy ra, đều trở thành ký ức của cô nương,
chỉ là một đoạn ký ức, nó không thể làm tổn thương cô nương nữa."
"Chỉ là ký ức?"
"Đúng, những việc đã qua, sẽ chỉ là một đoạn ký ức."
Đường Liên không nói gì, nhưng trong lòng lại không kìm được nhắc lại lời của nàng.
Ngoài cửa, Hương quan và Lưu Hưởng đến sau nghe thấy Tô Tiểu Bồi nói một tràng đã khiến cho Đường Liên chịu hé miệng, đang thấy kích
động thì bên trong bỗng trở nên yên tĩnh. Hai người lúc này cực kỳ nôn
nóng, Tô cô nương không nhân lúc rèn sắt khi còn nóng, lại đem lời
chuyển ngoặt sang một hướng khác, bỏ lỡ thời cơ thì phải làm sao? Nếu
không phải Nhiễm Phi Trạch ngăn cản, hai người chắc chắn đã xông vào tự
mình tiếp tục thẩm vấn.
Đúng lúc này, ở trong phòng Tô Tiểu Bồi lại nói tiếp: "Đường cô nương, bây giờ cô nương cảm thấy tốt hơn một chút rồi chứ?"
Đường Liên gật đầu.
Tô Tiểu Bồi tiếp tục: "Đường cô nương, cô nương và ta tuy là
phận đàn bà con gái, nhưng chúng ta cũng phân biệt được thị phi, hiểu rõ lý lẽ. Điều này cũng là nguyên nhân vì sao tuy cô nương đã bị bệnh, bị
hắn mê hoặc, nhưng lại chần chừ không giúp đỡ hắn làm việc ác. Bây giờ
sự tình đến nước này rồi, cô nương đã làm rất tốt. Trấn này nếu không
phải vì cô, thì làm sao có thể được yên ổn trong khoảng thời gian qua
chứ? Đường cô nương, ta và cô nương đều biết gã bán hàng rong đó là ai,
cô nương chỉ kẻ bắt cóc mình, có thể bảo vệ được tính mệnh của bao nhiêu cô nương khác. Ta và Nhiễm tráng sĩ cũng sẽ làm chứng giúp cô nương, cô nương giả vờ đáp ứng yêu cầu của tên tặc tử đó để bảo toàn mạng sống
của mình, lại bày kế để bọn ta phối hợp, như vậy mới có thể bắt giữ được tên tặc tử đó. Đường cô nương, cô nương là đại anh hùng của trấn này."
Đường Liên sững sờ, Hương quan nghe vậy cũng sững sờ, đây là
tình huống gì vậy? Tại sao nói một hồi, kẻ đồng loã đã biến thành anh
hùng rồi?
Lưu Hưởng vỗ vào vai Hương quan một cái, Nhiễm Phi Trạch cũng
nhìn qua đó. Hương quan nghiến răng, Đường Liên thực sự là một cô nương
đáng thương, tuy suýt chút nữa lầm đường lạc lối, nhưng cô nương bị hại
kia cũng chẳng nói gì, không có khổ chủ tố cáo, ông ta đương nhiên cũng
không nói được gì, quan trọng nhất chính là định tội được tên tặc tử vạn ác đó, nhất quyết không thể buông tha cho hắn được.
Nếu làm vậy có thể đổi lại sự phối hợp của Đường Liên, để nàng
ta tình nguyện chỉ mặt tên tặc tử đó, cũng có thể coi là một chuyện tốt.
Hương quan nhanh chóng thông suốt, khẽ gật đầu.
Bên trong Tô Tiểu Bồi vẫn đang nói chuyện với Đường Liên, Nhiễm
Phi Trạch tập trung lắng nghe lời nàng nói mà không nén được cười, cô
nương này cũng thực sự lợi hại, trước tiên là bịa chuyện, lừa người ta
sững sờ hết lần này đến lần khác, lời nói mạch lạc rõ ràng, căn cứ chắc
chắn, giống như thật sự biết chuyện gì đã xảy ra. Tiếp đó nói rằng ta
biết cô nương nói dối, cô nương không cần giở chiêu trò nữa. Doạ cho
người ta sợ, lại thể hiện ý tốt. Ta không trách cô nương, nếu như ta là
cô nương thì cũng sẽ làm như thế. Ta không những không trách cô nương,
còn có thể giúp cô nương. Chẳng phải cô nương không có cách nào sống
tiếp ở trấn này sao? Cô nương chẳng phải sợ sau khi chỉ ra tên sơn tặc
này thì bản thân mình cũng sẽ sa vào tội danh đồng loã sao? Nhìn xem, ta đều đã giúp cô nương nghĩ xong cả rồi, cô nương không phải là đồng loã, cô nương là đại anh hùng. Người người đều nên cảm kích cô nương, ta đã
giúp cô nương trải xong đường rồi, cô nương chỉ cần đi tiếp thôi, cô
nương còn sợ thanh danh của mình bị ảnh hưởng sao?
Thủ đoạn này, đừng nói một nữ tử yếu đuối, chỉ sợ dù là nam tử hiểu nhiều biết rộng cũng sẽ bị nàng ta dắt mũi luôn.
Quả nhiên, lúc sau Đường Liên dần dần phối hợp, bị Tô Tiểu Bồi
nhìn thấu tâm can, nàng ta kể ra tất cả chuyện bị bắt cóc, bị đưa đến
chỗ nào trong núi, sơn tặc nói với nàng ta thế nào, lại thả nàng ta ra
sao, dự định lợi dụng nàng ta bắt cóc nữ tử như thế nào…
Quá trình này đương nhiên cũng chẳng thoải mái gì cho cam, Tô
Tiểu Bồi hỏi từng chút từng chút một, vậy mà cũng đã tiêu tốn hơn một
canh giờ.
Bên ngoài nha môn náo loạn vô cùng, mấy vị quan sai cũng sắp sửa không kiểm soát nổi nữa, Hương quan nghe thấy diễn biến cuộc trò chuyện trong phòng, đã nắm chắc được mười phần, liền ra ngoài vỗ về mọi người, nói Đường Liên được đưa về nha môn là để nhận mặt tên nghi phạm bắt cóc nàng ta, chứ không phải là đồng bọn như lời đồn. Những sai dịch trước
đó ngăn cản họ, lớn tiếng quát tháo ầm ĩ nói Đường Liên bị hiềm nghi cần phải thẩm vấn cẩn thận giờ cũng bị Hương quan mắng cho một trận trước
mặt mọi người.
Cảm xúc của dân chúng bình ổn lại, Hương quan nói tiếp, đối với
một cô nương sự việc này chẳng dễ dàng gì, nhận mặt nghi phạm vô cùng
quan trọng, mọi người chớ làm ầm ĩ, hãy đợi thêm một lát nữa.
Hương quan đã nói như vậy, mọi người thôi không làm loạn nữa.
Trọng tâm bàn tán của họ đã chuyển từ đòi nha môn thả người thành Đường
Liên có thể thành công trong việc nhận mặt tên nghi phạm kia không. Lúc
thì nói nàng ta đã chẳng nhớ được chuyện gì nữa, liệu còn có thể nhận ra không? Lát lại nói nàng ta liệu có quá sợ hãi mà không dám chỉ mặt hắn
không? Có người nói việc thế này thật mất mặt, cô nương làm không nổi.
Lại có người nói Đường Liên là cô nương tốt, chắc chắn sẽ không mặc kệ
ác nhân nhở nhơ hại người. Mọi người bản luận xôn xao một hồi, cuối cùng quay sang khích lệ nhà họ Đường đang đợi ở cửa nha môn.
Trong tâm tư của mọi người, trấn Thạch Đâu sau này có thể an bình không, phút chốc dường như đều phụ thuộc cả vào Đường Liên.
Trong hậu viện, Tô Tiểu Bồi cuối cùng đã nói chuyện với Đường
Liên xong. Cô đi ra ngoài, nhìn Nhiễm Phi Trạch, Lưu Hưởng và Hương
quan, không đợi Tô Tiểu Bồi lên tiếng, Hương quan đã vội vàng nói: "Cô
nương yên tâm, những lời cô nương nói với Đường Liên cô nương, chỉ có ba người bọn ta nghe được."
Nhiễm Phi Trạch và Lưu Hưởng đều là người nơi khác, sự việc này
vốn không liên quan đến bọn họ, hay nói cách khác, trong trấn người biết được chuyện này, chỉ có một mình Hương quan.
Tô Tiểu Bồi khẽ gật đầu.
Hương quan lại nói: "Chỉ cần Đường Liên cô nương đồng ý nhận mặt hung thủ, những chuyện khác, bản quan tuyệt đối không tính toán."
Tô Tiểu Bồi nhìn Nhiễm Phi Trạch, Nhiễm Phi Trạch khẽ gật đầu với cô.
Hương quan thấy hơi bực mình, ông ta tuy là quan nhỏ, nhưng trấn này là do ông ta quản lý, cô nương này không tin tưởng ông ta đến mức
phải xác nhận với người khác sao?
Tô Tiểu Bồi lúc này mới mở cửa ra, nói với Hương quan: "Mời đại nhân nói chuyện với Đường cô nương ạ."
Hương quan ưỡn thẳng lưng, gật đầu đi vào trong.
Hương quan đem chuyện bên ngoài nha môn nói cả cho Đường Liên,
trong lòng ông ta hiểu rõ thanh danh đối với một cô nương quan trọng như thế nào, đã có quan phụ mẫu đảm bảo thanh danh cho nàng ta, chuyện này
không còn gì chắc chắn hơn. Nói xong những điều này, ông ta hỏi: "Cô
nương có đồng ý nhận mặt tên tặc tử đó không?"
Đường Liên nhìn Tô Tiểu Bồi ở ngoài cửa, Tô Tiểu Bồi gật đầu với nàng ta.
Hương quan thấy tình huống này, lại bực mình hơn. Ông ta mới là người chủ sự cơ mà.
Đường Liên hít sâu một hơi, cuối cùng nói: "Ta đồng ý, gã bán
hàng rong nói chuyện với ta ở cạnh giếng nước kia, chính là sơn tặc bắt
cóc ta. Vị cô nương trước đây chết ở trong núi, cũng là do hắn sát hại."
Sự việc sau đó, Tô Tiểu Bồi cảm thấy thật sự có thể dùng từ vui
mừng tốt đẹp để hình dung. Sơn tặc phải đền tội, Đường Liên về nhà, còn
cô tuy trong sự việc này không kiếm được ngân lượng, nhưng lại nhân cơ
hội xin được Hương quan bút nghiên giấy mực.
Cô hớn hở ôm văn phòng tứ bảo không mất tiền mua này quay trở
lại phòng củi của quán rượu, buổi tối hôm đó, Tô Tiểu Bồi nằm bò ra
giường ghi lại trang nhật ký đầu tiên của mình trong thế giới này.
Trang nhật ký đầu tiên của Tô Tiểu Bồi trong thế giới này viết
về chuyện của Đường Liên. Cô đem triệu chứng của Đường Liên và những nội dung nói chuyện với nàng ta ghi lại hết, rồi lại viết cả phân tích và
chẩn đoán của mình nữa.
Tô Tiểu Bồi dự định trước khi tên sơn tặc La Bình đó bị giải đi, sẽ thử đến nói chuyện với hắn ta. Cô cũng hứng thú muốn biết tâm lý của tên tội phạm này.
Theo như Tô Tiểu Bồi thấy, La Bình là một kẻ vô cùng giảo hoạt
và hung tàn, có sở trường lợi dụng lòng người, cứ nhìn vào quá trình hắn khống chế Đường Liên là biết, hắn vô cùng tự tin, cũng rất thủ đoạn. Có thể dạy được Đường Liên giả vờ mắc chứng Psychogenic amnesia để lẩn
tránh sự truy vấn của người nhà và sự điều tra của quan phủ, Tô Tiểu Bồi cảm thấy hắn rất cao minh.
Nhiễm Phi Trạch và Hương quan đều chưa từng nghe nói qua tình
trạng mất trí nhớ kiểu này, hoặc là nhớ được toàn bộ, hoặc là quên toàn
bộ, lại còn có cả loại quên một khoảng ký ức nào đó sao? Mọi người đều
cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng lại không nói ra được chỗ nào không bình
thường. Hơn nữa Đường Liên là người bị hại, căn bản mọi người cũng không hề nghĩ nàng ta sẽ nói dối lừa họ. Mà một tên sơn tặc có thể nghĩ ra
được chiêu này thực sự khiến người ta bất ngờ.
Đường Liên còn nói cho Tô Tiểu Bồi biết, trước khi thả nàng
xuống núi, La Bình đã nói với nàng ta nếu như bị người ta nhìn thấy họ ở cùng nhau thì phải ứng đối thế nào, trả lời câu hỏi của quan phủ thế
nào… Hắn ta còn hết lần này đến lần khác luyện tập đối đáp với Đường
Liên. Điều này khiến Tô Tiểu Bồi cảm thấy La Bình rất khôn khéo, làm
việc có sách lược, cho nên Tô Tiểu Bồi muốn nói chuyện với hắn, xem rốt
cuộc hắn là người như thế nào.
Nguyệt Lão từng nói, Trình Giang Dực nhất định ở cách cô không
xa, những người cô gặp được ở ở đây, nếu như không phải anh ta, vậy nhất định là người có thể đưa cô đi tìm anh ta. Bây giờ Nhiễm Phi Trạch và
Đường Liên đã giúp cô tìm được La Bình, liệu La Bình có phải người cung
cấp đầu mối để cô tìm thấy Trình Giang Dực không?
Tô Tiểu Bồi muốn ghi hết tất cả những sự việc này lại, nhưng công việc viết nhật ký của cô lại gặp phải một khó khăn lớn.
Cô không biết viết chữ bằng bút lông.
Khi còn học tiểu học, Tô Tiểu Bồi đúng là có học qua thư pháp,
nhưng môn đó chỉ dạy qua loa, đến giờ trong đầu óc của Tô Tiểu Bồi chỉ
nhớ được cách cầm bút như thế nào mà thôi. Dùng bàn phím máy tính và máy in quen rồi, mấy năm nay ngoại trừ ký tên trên các loại giấy tờ, Tô
Tiểu Bồi gần như rất ít khi động bút viết chữ, cho nên chữ của cô viết
không hề đẹp, càng khỏi nói đến chuyện viết chữ bằng bút lông.
Ngay trang đầu tiên, Tô Tiểu Bồi đã viết hỏng.
Cô trừng mắt nhìn hàng chữ xấu xí chẳng ra hàng lối kia, thật sự khinh bỉ từ tận đáy lòng. Chữ xấu như thế này, là ai viết ra vậy? Xấu
thôi cũng chẳng nói làm gì, nét chữ lại còn cực to nữa. Bởi vì cô không
biết dùng bút lông, nên nét bút quá thô, chữ nào chữ nấy đều to đùng.
Như thế này chỉ tổ phí giấy, lại còn rất chậm.
Cô nhìn Nhiễm Phi Trạch ngồi ở ngoài cửa gọt cành cây, lúc nãy
chàng ra ngoài múc nước, quay về nhìn thấy cô nằm bò trên giường viết
chữ, liền quay người bỏ ra ngoài luôn, lẽ nào đàn bà con gái biết viết
chữ cũng doạ chàng ta sợ sao?
Ừm, Tô Tiểu Bồi quay đầu nhìn lại đống chữ do mình viết ra, không những viết rất chậm, còn dễ dàng bị người ta đọc được.
Như thế này không tốt, những ghi chép này liên quan đến chuyện
riêng tư, cần phải bảo mật. Mà bây giờ cô không nơi nương tựa, còn nói
gì đến riêng tư.
Tô Tiểu Bồi ngẫm nghĩ, lại thử viết mấy chữ lên tờ giấy bỏ đi
đó, sau khi đã hài lòng, cô quyết định đổi sang viết bằng tiếng Anh.
Tiếng Anh có tính bảo mật cao, trông không xấu như tiếng Trung, còn có
thể viết nhanh hơn một chút.
Tô Tiểu Bồi ném tờ giấy đó sang một bên, đổi lại tờ khác bắt đầu viết. Viết nhiều, cuối cùng cũng thấy thuận tay, cô còn tìm được cách
cầm bút thoải mái hơn một chút, viết cũng nhanh hơn rất nhiều. Một hồi
viết lách hăng say, đã ghi lại gần hết những điều bản thân còn nhớ được, vừa quay đầu, cô nhận ra dường như đêm đã khuya, trong quán rượu đã
không còn tiếng ồn ảo huyên náo, Nhiễm Phi Trạch cũng gọt xong cành cây
từ sớm, lúc này đang ngồi thẫn thờ ngoài cửa.
"Tráng sĩ?" Tô Tiểu Bồi ngồi thẳng dậy, gọi chàng.
"Cô nương viết xong rồi?" Nhiễm Phi Trạch quay đầu lại nhìn, thấy Tô Tiểu Bồi dậy rồi, chàng liền đi vào phòng.
"Ta thắp nến, tráng sĩ không ngủ được?" Tô Tiểu Bồi thấy hơi áy
náy. "Ta không để ý là đã muộn như vậy rồi, ta làm xong rồi, tráng sĩ
mau nghỉ ngơi đi."
Nhiễm Phi Trạch đưa cho nàng một cành liễu đã được lột vỏ và cắt thành đoạn, Tô Tiểu Bồi vội nhận lấy, đây là "bàn chải đánh răng" của
cô, Nhiễm Phi Trạch còn nhớ làm giúp cho cô, thật đúng là người rất tốt
bụng. Cô đang muốn nói cảm ơn, lại nghe thấy Nhiễm Phi Trạch khẽ ho một
tiếng, cô ngước mắt lên, thấy Nhiễm Phi Trạch biểu cảm rất nghiêm túc.
Hả, chàng có lời muốn nói.
"Cô nương tư thế viết chữ bất nhã, ta không tiện vào phòng, để
người khác nhìn thấy cũng không được hay, lần sau cô nương chớ như vậy
nữa."
Hả? Tô Tiểu Bồi sững người.
Tư thế bất nhã?
Cô đã làm gì? Không có bàn, cô chỉ nằm bò lên giường viết chữ thôi mà.
Đợi một lát, nằm bò…
Mặt Tô Tiểu Bồi đỏ bừng lên, đúng là… Nằm bò thì có làm sao chứ, tư thế nằm bò này cũng rất chính đáng, rất lành mạnh, rất thuần khiết,
không giả tạo, được chưa nào?
Hoá ra chàng bị doạ cho sợ, trốn ở ngoài cửa đờ đẫn là bởi vì cô nằm bò bất nhã?
"Tạ tráng sĩ chỉ giáo." Tô Tiểu Bồi nghiến răng đáp lại, ở lại
trong phòng cũng không tiện, cô nhanh chóng quay đầu lục tìm "kem đánh
răng", sau đó cầm cành liễu và cốc kem đánh răng chạy ra ngoài.
"Hừ, chính huynh mới là người đầu óc đen tối thì có." Tô Tiểu Bồi vừa đánh răng vừa mằng Nhiễm Phi Trạch.
Được thôi, đúng là chàng không sai, chàng có lòng tốt nhắc nhở
cô, nhưng Tô Tiểu Bồi vẫn không nhịn được mà mắng chàng: "Đồ đầu óc đen
tối, đồ háo sắc."
Nếu không phải là không có bàn, cô cũng chẳng phải nằm bò ra mà viết cho mệt người.
Mặt Tô Tiểu Bồi bỗng dưng càng đỏ. Cô rất đứng đắn, rõ ràng
chẳng có chuyện gì, nhưng không hiểu sao lại bị lời nói của chàng làm
cho xấu hổ.
Đúng, không được suy nghĩ linh tinh, tất cả đều tại chàng.
Tô Tiểu Bồi đột nhiên nhớ ra một chuyện, cô ngậm cành liễu chạy
vào trong phòng, vừa vào đã thấy Nhiễm Phi Trạch cầm tờ đại tác phẩm thư pháp cô tiện tay ném sang một bên lên xem, khoé miệng nửa cười nửa
không.
Tô Tiểu Bồi lao đến như tên bắn, vung tay cướp lại tờ giấy.
Nhiễm Phi Trạch nghiêm giọng nói: "Cô nương viết xong rồi phải thu dọn lại, lần sau chớ như thế này nữa.”
Mặt Tô Tiểu Bồi càng đỏ hơn, suýt chút nữa thì cắn gãy cành
liễu. Cô ủ rũ thu dọn bộ văn phòng tứ bảo lại, đặt ở góc phòng. Sau đó
lặng lẽ quay người ra ngoài chuẩn bị tiếp tục đánh răng.
Đúng lúc này Nhiễm Phi Trạch lại nói: "Cô nương miệng ngậm cành
cây, hùng hổ xông vào, cử chỉ thiếu đoan trang, trông rất thất thố, lần
sau cô nương chớ như vậy nữa."
Tô Tiểu Bồi lảo đảo, suýt nữa nuốt luôn cả cành cây. Cái người này, cố ý muốn cô nghẹn chết sao?
Tô Tiểu Bồi lườm chàng một cái, hậm hực đi đánh răng, không thèm quay đầu lại, hình như cô loáng thoáng nghe thấy tiếng cười của Nhiễm
Phi Trạch.
Đợi Tô Tiểu Bồi rửa mặt xong xuôi quay lại, Nhiễm Phi Trạch đã
trải xong tấm vải xuống đất, chiếc tay nải siêu lớn giống như mọi buổi
tối khác, nằm chắn giữa giường của Tô Tiểu Bồi và tấm lót sàn của chàng.
Tô Tiểu Bồi thu dọn đồ đạc xong xuôi, đi vòng qua chiếc tay nải lớn, ngồi lên giường.
Nhiễm Phi Trạch đã ra ngoài và đóng cửa lại. Tô Tiểu Bồi cởi giày, cởi áo khác ngoài ra, chui vào trong chăn.
Sau đó cô nghe thấy tiếng Nhiễm Phi Trạch rửa mặt ở bên ngoài, cô chùm chăn kín người, nhắm mắt lại, cố ru mình ngủ.
Qua một lúc lâu, cô nghe thấy tiếng Nhiễm Phi Trạch mở cửa rồi
đóng lại, sau đó chàng đặt đồ xuống, nằm lên tấm vải lót sàn cạnh cửa.
Căn phòng trở nên yên tĩnh, Tô Tiểu Bồi chỉ nghe thấy tiếng thở
của mình, chẳng mấy chốc liền cảm thấy buồn ngủ, tối qua ngủ ở nhà Hương quan, có giường đệm dễ chịu hơn ở đây, nhưng cô lại không yên tâm, cả
đêm đều cảm thấy căng thẳng. Bây giờ giường cứng đơ đơ, mà cô lại cảm
thấy an tâm lạ thường.