Ở trong trí nhớ xa xôi của Mạnh Tư Thành, giống như cũng có hình ảnh,
thời điểm lễ mừng năm mới vui vẻ, ấm áp, giống như mẹ bưng lên bát sủi
cảo nóng hổi, cùng với hình ảnh mình được nhận bao lì xì. Thế nhưng chút trí nhớ quá xa xôi, quá mơ hồ, nồi sủi cảo nóng bốc hơi làm mơ hồ tầm
mắt của anh đồng thời cũng làm mơ hồ tâm trí của anh. Nhiều năm về sau
trong trí nhớ mơ hồ kinh nghiệm lễ mừng năm mới đều không phải là quá
tốt, hoặc là tại lúc mọi người cười nói thì một mình anh lặng lẽ làm
việc nhà, hay mcô đơn ngồi trong phòng nhìn ra thế giới ồn ào bên ngoài.
Đối với anh mà nói, ở trong một không gian rộng mở nhưng ấm áp, thoải mái,
vui vẻ, vào buổi sáng đầu năm mới nấu nồi sủi cảo, nhìn khuôn mặt tươi
cười quen thuộc của mọi người bên cạnh, loại cảm giác này quá mức xa lạ, cũng quá mức . . . . . khát vọng rồi.
Mạnh Tư Thành cúi đầu, ăn xong bát sủi cảo anh cảm giác mắt mình đã có chút ươn ướt.
Tô Hồng Tụ ở bên cạnh chú ý tới vẻ mặt khác thường của anh, vội vàng hỏi; “Thế nào? Anh không thích ăn sủi cảo sao?”
Vừa đúng lúc mẹ Tô từ trong phòng bếp đi ra, thấy tình cảnh này ngượng
ngùng cười nói: “Gần sang năm mới mặc dù làm đồ ăn, nhưng đều là món ăn
gia đình, đoán chừng cháu ở bên ngoài nhiều, kiến thức rộng rãi, cũng
không quen ăn khẩu vị trong nhà làm.”
Mạnh Tư Thành vội ngẩng đầu cười nói: “Bác gái người nói chuyện đi đâu rồi, sủi cảo ăn rất ngon, cháu thích ăn nhất!”
Mẹ Tô cũng rất vui, đặt đồ ăn mới nấu xong lên bàn: “Cháu cũng không cần
khách khí, thích ăn món gì thì ăn, nếu là không thích thì nói với Tô
Hồng Tụ, muốn ăn cái gì chúng ta chuẩn bị cho cháu.”
Mạnh Tư
Thành vội vàng đứng dậy giúp một tay cất xoong: “Bác gái, món ăn đã
nhiều, không bằng bác mau ngồi xuống cùng nhau ăn đi.”
Tô Hồng Tụ cũng cảm thấy chỉ là một bữa ăn sáng mà thôi, không cần phải phiền phức như thế, vì vậy vội vàng kêu mẹ ngồi xuống cùng nhau ăn cơm, mẹ Tô vốn
muốn làm thêm chút thức ăn, nhưng không cưỡng được Tô Hồng Tụ làm nũng
lôi kéo, đành phải ngồi theo xuống cùng nhau ăn cơm.
Trong
bữa cơm, mẹ Tô lại nghĩ đến Mạnh Tư Thành là đàn ông con trai có lẽ muốn uống rượu, vì vậy lấy ra một chai rượu trắng được hàng xóm đưa trước
đấy, muốn cho Mạnh Tư Thành mở ra, Mạnh Tư Thành vội vàng ngăn lại, lại
cung Tô Hồng Tụ thuyết phục một hồi mới thôi, nhưng mẹ Tô vẫn còn rất áy náy: “Trong nhà không có những người khác, không có ai cùng cháu uống
vài chén.” Mạnh Tư Thành thấy mẹ Tô quá mức tha thiết không thể làm gì
khác hơn là nói đều là người một nhà không cần khách khí như thế, thật
ra thì cứ tuỳ tiện một chút là được rồi. Mẹ Tô nghe thấy từ “Người một
nhà” cười đến càng thêm vui vẻ, suy nghĩ một chút mình làm quả phụ nuôi
con lâu như vậy, cuối cùng mới có con rể, vì vậy từ “người một nhà” này
nghe thế nào cũng thấy rất lọt tai!
Ăn điểm tâm xong là đến
thời điểm chúc tết đầu năm, năm trước là Tô Hồng Tụ đi cùng mẹ chúc tết, hôm nay mẹ Tô muốn Tô Hồng Tụ ở nhà cùng với Mạnh Tư Thành, chính mình
đi ra ngoài đi dạo vòng quanh hàng xóm láng giềng và bà con thân thích,
người quen cũ là được rồi.
Lần này Tô Hồng tụ không cưỡng lại ý của mẹ, vì nếu để một mình Mạnh Tư Thành ở nhà thì không được, mà dẫn anh đi chúc tết cùng càng không được, cũng chỉ có thể cùng ở nhà thôi.
Mẹ vừa rời đi Mạnh Tư Thành đã nhìn Tô Hồng Tụ mỉm cười, thấy vậy mặt Tô
Hồng Tụ đỏ rần: “Anh đây là có ý gì? Cười cái gì mà cười?”
Mạnh Tư Thành rất là vui vẻ: “Anh chính là muốn cười thôi. Thế nào anh không thể cười sao?”
Tô Hồng Tụ cong môi: “Anh cười rất là hư.”
Mạnh Tư Thành đi tới ôm cô, nhỏ giọng cười hỏi: “Anh cười hư như thế nào?”
Tô Hồng Tụ tránh cánh tay anh: “Mới vừa rồi anh còn là bộ dáng chính nhân
quân tử, mẹ em vừa mới rời đi anh đã không nghiêm chỉnh.”
Mạnh Tư Thành không đồng ý: “Anh thế nào không đứng đắn, anh đâu có làm gì sai sao?”
Tô Hồng Tụ bất mãn, người này thế nào lại mở mắt nói mò đây: “Chẳng phải anh cứ muốn ấp ấp ôm ôm.”
Mạnh Tư Thành tiếp tục cúi đầu ở bên tai cô cười: “Chúng ta đều là người một nhà, chẳng lẽ không thể ấp ấp ôm ôm?”
Nghe anh nói như thế, mặt Tô Hồng Tụ thoáng chốc đỏ lên, chỉ là cô cũng
không phản bác, khẽ cúi đầu, trong lòng ngọt ngào vô hạn.
Mạnh Tư Thành tiếp tục nói nhỏ: “Anh cảm thấy được hôm nay nhà em mời được con rể tới nhà, mẹ em khẳng định rất vui vẻ.”
Tô Hồng Tụ “phốc” cười ra tiếng: “Anh đang ở đây nghĩ cái gì vậy ah!”
Mạnh Tư Thành nhíu mày: “Chẳng lẽ không phải? Anh xem mẹ em rất thích tính anh mà.”
Tô Hồng Tụ ở trong lòng anh mím môi cười: “Con rể tới nhà, thua thiệt anh
còn nghĩ ra được! Nếu thật sự anh là con rể tới nhà, tương lai con của
chúng ta thế nhưng phải mang họ “Tô” đó!”
Con ngươi Mạnh Tư
Thành sáng ngời nhìn chằm chằm cô gái trong ngực, nhẹ nhàng “Nha” một
tiếng: “Em cũng đã suy tính vấn đề đứa bé của chúng ta, vậy anh có phải
hay không cũng nên càng thêm cố gắng rồi?” Nói xong đã giữ cằm cô cúi
đầu muốn hôn xuống. Tô Hồng Tụ cười bất đắc dĩ đứng lên: “Cái gì với cái gì vậy, anh. . . . .” Nhưng cô còn chưa nói dứt lời, nụ hôn đã tràn đầy trời đẩt rơi xuống rồi.
________________Buổi tối hôm đó, Tô Hồng Tụ ngủ cùng với mẹ, Mạnh Tư Thành thực sự được ngủ trong phòng của Tô Hồng Tụ.
Ngày thứ hai, lúc ăn sang Tô Hồng Tụ hỏi Mạnh Tư Thành tối hôm qua ngủ như
thế nào, Mạnh Tư Thành nhìn một chút mẹ Tô đang bận rộn trong phòng bếp, nhỏ giọng nói: “Rất tốt, trong phòng em mùi vị rất thoải mái.”
Tô Hồng Tụ nhất thời đỏ mặt, muốn nói anh mấy câu, nhưng vừa hay nhìn thấy mẹ đi ra, nên dừng lại.
Bọn họ đang ăn cơm, chợt Mạnh Tư Thành nhận được một cuộc điện thoại, cũng
chính là bạn học cũ gọi tới, báo là muốn mở một cuộc họp mặt bạn cũ,
phần lớn các bạn học cũ thời Trung học đều tham gia, hỏi Mạnh Tư Thành
bây giờ đang ở thành phố S hay đã trở lại? có tham dự hay không? Mạnh Tư Thành do dự một chút, nói để xem xét thời gian rồi trả lời chắc chắn.
Sau đó hai người lại hỏi thăm một phen, tuỳ tiện nói chút chuyện rồi cúp điện thoại.
Một lúc sau Tô Hồng Tụ cũng nhận được điện thoại của bạn học cũ, bạn học dĩ nhiên là biết Tô Hồng Tụ đang nghỉ lễ mừng năm mới ở nhà, vì vậy trực tiếp hỏi năm nay có rảnh rỗi tới tham gia họp mặt
không? Tô Hồng Tụ do dự một chút, lại nhìn Mạnh Tư Thành sau đó cũng nói để sắp xếp thời gian sau đó sẽ trả lời chắc chắn, Ngược lại khiến bạn
cũ kia cười, hắn thế nhưng lien tiếp nhận được hai câu trả lời giống
nhau.
Vừa đúng lúc mẹ Tô đi tới, nghe được bọn họ nói chuyện
họp mặt bạn cũ, liền nói là bạn học cũ giờ có cơ hội gặp nhau hẳn là nên tham dự, trong nhà cũng không có chuyện gì, nếu muốn đi thì đi thôi.Vì
vậy Tô Hồng Tụ cùng Mạnh Tư Thành hai người cùng liếc mắt nhìn nhau,
nghĩ tới hay là cùng đi tham dự thôi, nên cùng chia nhau gọi cho bạn
học.
Mẹ Tô thấy bọn họ còn chia ra gọi điện thoại cho bạn thì không khỏi cười nói: “Hai đứa đúng là trẻ con, vẫn là không được tự
nhiên!” Trải qua hơn một ngày chung đụng, mẹ Tô đã cùng Mạnh Tư Thành
tương đối quen thuộc rồi, còn có tâm lý coi như chính con trai của mình
vì vậy mới nói những lời này. Mạnh Tư Thành và Tô Hồng Tụ lần nữa lại
liếc mắt nhìn nhau, có chút ngượng ngùng cười.
Đến ngày họp mặt bạn
cũ, Mạnh Tư Thành vẫn là áo khoác ngoài màu đen, còn Tô Hồng Tụ cũng là
cố ý tìm một chiếc váy lông dê mặc vào, chiếc váy này ban đầu là cô đặt
may riêng!
Mạnh Tư Thành thấy cô ăn mặc xinh đẹp, sau khi ra cửa liền hỏi: “Em ăn mặc xinh đẹp như vậy, là muốn làm sao?”
Tô Hồng Tụ cười liếc anh một cái: “Chẳng lẽ em mặc xinh đẹp một chút cũng là có mục đích sao?”
Mạnh Tư Thành cười bất đắc dĩ, cưng chiều xoa xoa mái tóc của cô, không nói gì.
Hôm nay họp mặt bạn cũ được tổ chức tại một khách sạn, lúc này Công Tôn
Bách ( chính là vị bạn học cũ đã gọi điện thoại cho Mạnh Tư Thành và Tô
Hồng Tụ) đã ra bên ngoài chào đón các bạn học cũ, thấy bọ họ thế nhưng
cùng tới, đầu tiên là lấy làm kinh hãi, ngay sau đó cười: “Hai người các bạn trước kia là đồng học, sau đó ở thành phố S thì
là đồng sự, hôm nay về đến nhà tham gia họp mặt lại cùng xuất hiện, thật đúng là ăn ý.”
Tô Hồng Tụ mím môi cười, nhìn Mạnh Tư Thành một cái, cố ý không nói lời
nào. Mạnh Tư Thành cười bất đắc dĩ kéo tay Tô Hồng Tụ, cười giải thích: “Mình cùng cô ấy đương nhiên là cùng xuất hiện rồi.”
Công Tôn
Bách thấy tình cảnh này kinh hãi, không dám tin, nhìn qua nhìn lại bọn
họ vài vòng, cuối cùng thở dài mà nói; “Thật sự là thế sự thay đổi khôn
lường!”
Là bạn đồng học kiêm bạn tốt cùng phòng với Mạnh Tư Thành mấy năm, anh đương nhiên sẽ không quên năm đó mỗi khi Mạnh Tư Thành
nhắc tới hoặc là thấy Tô Hồng Tụ lúc nào cũng bày ra dáng vẻ lạnh lùng,
khinh thường! Thế mà hai người kia có thể đến được với nhau, làm sao có
thể không khiến người ta ngạc nhiên rơi mắt kính!
Thời khắc
chờ đón cuối cùng là các bạn học cũ từ từ đến đông đủ, cửu biệt trọng
phùng mọi người đều rất vui mừng, cùng thăm hỏi lẫn nhau tình trạng gần
đây, trong này dĩ nhiên có rất nhiều người chú ý tới tổ hợp ngoài dự
đoán này, ngoài than thở sợ hãi thì chính là rối rít bày tỏ chúc mừng,
còn có mấy người dứt khoát hỏi lúc nào thì được mời ăn kẹo cưới đây?
Mạnh Tư Thành cười nói tự nhiên, nhất nhất đáp lại bánh kẹo cưới không xa
kính xin mong đợi. Sau đó chờ khi mọi người đồng thời về đúng chỗ ngồi
của mình, lúc này bỗng nhiên có một vị đồng học đi tới, Công Tô Bách dĩ
nhiên là người đầu tiên đứng lên tiếp đón: “Đại mỹ nữ Đàm Tư Tư, hoan
nghênh hoan nghênh!”
Đàm Tư Tư một mái tóc uốn buông nhẹ, mắt to
mênh mông xinh đẹp, rất khác biệt với váy ngắn và áo khoác ngoài kín
đáo, phong thái vẫn như cũ. Cô nhìn xung quanh mọi người một lượt, đến
khi nhìn thấy Tô Hồng Tụ và Mạnh Tư Thành song vai ngồi bên nhau thì
trong mắt ảm đạm, chỉ là thoáng qua rồi biến mất.
Trong lòng Tô
Hồng Tụ mắc dù nhéo lên một chút, nhưng rốt cuộc cũng là bạn học cũ, hơn nữa hôm nay là ngày bạn bè họp mặt, vì vậy cũng cười lên kêu Đàm Tư Tư
ngồi xuống. Đàm Tư Tư cũng không từ chối, theo lời Tô Hồng Tụ hai người không gần không xa một chỗ ngồi xuống.
Tô Hồng Tụ cũng không phải kẻ ngốc, hôm nay mặc dù cô đối với tình cảm của Mạnh Tư Thành với
mình rất có lòng tin, nhưng đối với người phụ nữ này. . . . vẫn là cô
cẩn thận chú ý quan sát phản ứng của Mạnh Tư Thành. Chỉ thấy trên mặt
Mạnh Tư Thành vẫn treo nụ cười như lúc ban đầu, nhìn thấy Đàm Tư Tư đến
đây lịch sự chào một tiếng, trong bữa tiệc mời rượu cũng không lạnh nhạt với Đàm Tư Tư, mà cũng không tỏ ra quá nhiệt tình, chính là thái độ cứ
không nặng không nhẹ như vậy.
Tô Hồng Tụ biết rõ trước đây
quan hệ giữa Mạnh Tư Thành và Đàm Tư Tư không tệ, hôm nay cố ý cư xử như vậy phần nhiều là trong lòng có điểm kiêng dè, nhưng cũng vì hành động
đó của Mạnh Tư Thành mà cảm thấy yên tâm, vì vậy khẽ cười, cảm thấy mình thật nhỏ mọn, lập tức bưng ly rượu lên hào phóng mời rượu.
Trong cuộc họp mặt, không khỏi một lần nữa nhắc lại những năm tháng thanh
xuân, trong bữa tiệc tự nhiên cũng có người trêu ghẹo Mạnh Tư Thành và
Tô Hồng Tụ, nói ban đầu làm thế nào cũng không nhìn ra nửa điểm dấu
hiệu, thật đúng là chuyện khiến mọi người ngạc nhiên nhất trong lễ mừng
năm mới năm nay. Sau bọn họ lại nghe nói hôm nay Mạnh Tư Thành ở tại nhà Tô Hồng Tụ thì càng thêm kinh ngạc không thôi đồng thời liên tiếp chúc
mừng, thậm chí còn có bạn học nữ giơ ngón cái lên với Tô Hồng Tụ: “Đây
chính là đã giải quyết được nam sinh khó khăn nhất của lớp, Tô Hồng Tụ
bạn thật lợi hại, lại bắt được hắn về nhà mình rồi!”. Bạn học nữ này từ
trước đến giờ đều nói chuyện lớn mật, hôm nay nói những lời này xong mọi người đều cười ha ha, cảm thán Tô Hồng Tụ liên tục, này chẳng những làm cho mặt Tô Hồng Tụ đỏ lên, ngay cả Mạnh Tư Thành ngồi bên cạnh cũng có
chút lúng túng, bất đắc dĩ, dĩ nhiên cũng chỉ có thể cười một tiếng cho
qua.
Dù là lúng túng nữa cũng là lúng túng trong ngọt ngào a!
So sánh xuống, Đàm Tư Tư cười có chút miễn cưỡng, ngồi không bao lâu liền
lấy cớ đi toilet. Tô Hồng Tụ vẫn chú ý Đàm Tư Tư, thấy vẻ mặt cô rất
không vui, vì vậy cũng đi theo sau đến, ai ngờ đi vào toilet liền thấy
một mình Đàm Tư Tư đứng trước bồn rửa tay, cúi đầu yên lặng không nói,
không biết đang đứng đây suy nghĩ cái gì. Tô Hồng Tụ thở dài, muốn an ủi cô, nhưng không biết an ủi thế nào.
Đàm Tư Tư thấy Tô Hồng Tụ
tới đây, giơ lên nụ cười nói: “Thật hâm mộ cô, cô thật hạnh phúc.” Sau
đó cũng không nhìn Tô Hồng Tụ một cái, xoay thẳng người rời đi. Tô Hồng
Tụ nhìn cô quay đầu rời đi, làm váy xinh đẹp phiêu dật trên không trung, sau đó biến mất không thấy gì nữa, trong không khí chỉ để lại một chút
hương nước hoa nhàn nhạt, không khỏi thở dài, Đàm Tư Tư thật là một cô
gái xinh đẹp, cô lặng lẽ chúc phúc Đàm Tư Tư có thể tìm được hạnh phúc
thuộc về mình.
Từ buổi họp mặt trở về Mạnh Tư Thành
và Tô Hồng Tụ cùng nhau đi về phía bến xe buýt, một tay Mạnh Tư Thành
nắm tay Tô Hồng Tụ, một tay lấy từ trong túi ra một chiếc bao tay đeo
vào tay kia cho Tô Hồng Tụ, Tô Hồng Tụ vừa nhìn thấy khẽ cười: “Đây
chính là bao tay em đan cho anh mà.” Mạnh Tư Thành gật đâu: “Chính do em đan, chỉ là em tặng cho anh, giờ anh lại đeo lên cho em.”
Tô Hồng Tụ nhìn anh tỉ mỉ giúp mình đeo bao tay vào, từ tay đến tim cũng bắt đầu ấm áp lên.
Hai người lên xe buýt, chỉ chốc lát sau đã đến chỗ gần nhà Tô Hồng Tụ, lúc
xuống xe Tô Hồng Tụ chợt nhớ tới: “Lúc ra cửa mẹ nói trong nhà hết nước
tương rồi, để em đi mua một chai.”
Mạnh Tư Thành nhìn xung quanh, không thấy có siêu thị nào lớn: “Nếu không chúng ta đi đến khu vực bên
cạnh xem nơi nào có siêu thị hay không?”
Tô Hồng Tụ mím môi cười: “Không cần đâu, em nhớ trước kia ở chung cư bên cạnh có một nơi có mở
một cái cửa hàng nhỏ, ở đó có bán nước tương, chúng ta đi sang bên đó
xem một chút.”
Vì vậy hai người nắm tay đi tới, quả nhiên tìm
được một cửa hàng nhỏ, cửa hàng này thật ra thì cũng chưa chính thức là
một cửa hàng, chỉ là một hộ gia đình mở ra có treo tấm bảng trên cửa sổ, sau đó có người cần mua đồ chỉ cần ở tại cửa sổ này gọi là được. Mặc dù cửa hàng này tuy nhỏ nhưng mặt hàng khá đầy đủ, từ nước tương,
dấm, trà. . . có mọi thứ.
Tô Hồng Tụ bước đến gần cửa sổ nhìn
một chút, chọn một số mặt hàng thường dùng , khi ông chủ đưa hàng thì
muốn trả tiền. Nhưng khi cho tay vào trong túi áo mới phát hiện mình
không mang theo ví tiền, chỉ có trước khi đi tiện tay cầm theo 50 đồng,
vì vậy lấy ra đưa cho chủ quán, ai biết ông chủ vừa thấy đã lắc đầu nói: “Hai ngày nay buôn bán ế ẩm nên không có chút tiền lẻ nào.” Mạnh Tư
Thành nhìn thấy như vậy, vội vàng lấy ví tiền của mình ra đưa cho cô:
“Chỗ này của anh có tiền lẻ, em cầm đi.”
Tô Hồng Tụ cúi đầu nhìn
bàn tay anh đang duỗi ra, đôi bàn tay sạch sẽ từng dắt mình thật ấm áp,
đang nắm ví tiền đưa tới. Cô cười có chút ngượng ngùng nhận lấy mở ra,
từ trong ví lấy ra tiền lẻ đưa cho ông chủ bán hàng. Ông chủ nhận lấy,
nhìn Tô Hồng Tụ có chút quen mắt, thấy chàng trai bên cạnh lại nhìn
nhiều thêm một cái, thuận miệng hỏi: “Đây là bạn trai của cháu?”
Tô Hồng Tụ thấy ông chủ cửa hàng hỏi, mặt có chút đỏ lên nhưng vẫn gật đầu nói: “Đúng vậy, bạn trai cháu ạ.”
Ông chủ cửa hàng lần nữa quan sát Mạnh Tư Thành mấy lần, cười khích lệ:
“Người bạn trai này không tệ, không nhìn ra cháu rất có mắt nhìn người
đấy.”
Bên này đang nói, vừa đúng bên cạnh đi tới một bà lão, bà
lão này cùng mẹ Tô Hồng Tụ có quen biết, thấy một đôi Tô Hồng Tụ và Mạnh Tư Thành, vuốt mắt kính lão nói: “Ai ui, đây chính là vị con rể kia của nhà cháu à? Không trách được mẹ cháu mấy ngày nay cười đến không khép
miệng được, thật đúng là khó lường!”
Vừa nói vừa cùng ông chủ chào hỏi, thuận miệng nói đến đang có tin đồn gì, ví dụ như con rể nhà
họ Tô có tiền như thế nào, có tiền đồ ra sao. . ., dù sao những lời kia
nói thật cũng không phải mà giả cũng không sai cùng với giọng nói khoa
trương đặc hữu của các bà lão, thật là làm cho Tô Hồng Tụ nghe được mặt
đỏ lên không dứt, chỉ có thể vội vàng tìm cớ xin phép, lôi kéo Mạnh Tư
Thành rời đi.
Mạnh Tư Thành buồn cười nhìn Tô Hồng Tụ khuôn
mặt đỏ hồng, nhỏ giọng hỏi: “Làm sao vậy, người ta khen anh mà em không
thấy vui mừng à?” Tô Hồng Tụ bất đắc dĩ hất tay của anh ra: “Cái gì cùng cái gì chứ? Anh thì vui rồi nhưng là em thật ngượng ngùng!”
Mạnh Tư Thành nhìn cô thật sự xấu hổ, cũng không nhiều lời, chỉ là tràn đầy hứng thú nhìn cô tươi cười.
Tô Hồng Tụ vung tay một cái, mới phát hiện ra trong tay mình còn cầm ví
tiền của anh, vì vậy vội vàng đưa cho anh. Nhưng tại thời điểm đưa cho
anh, chợt nhớ tới mới vừa rồi mở ví ra lấy tiền mơ hồ nhìn thấy một tấm
hình, mà hình như còn là hình của nữ sinh đấy, vì vậy cô thu hồi tay
lại.
Mạnh Tư Thành nhíu mày vô tội hỏi: “Thế nào? Bây giờ là đang dùng quyền quản lý tài chính của anh sao?”
Tô Hồng Tụ bất đắc dĩ liếc anh một cái nhỏ giọng nói: “Đây là kiểm tra ví tiền.” Nói xong mở ví tiền ra, nhìn bên trong tường kép, phát hiện bên
trong quả nhiên có một tấm hình, còn là hình đen trắn! Cô lấy ra nhìn kỹ lại phát hiện hình này nhìn có chút quen mắt.
Mạnh Tư Thành nhìn thấy cô thế nhưng lấy ra bức hình bên trong tường kép, khó được có lúc
luống cuống, đưa tay muốn lấy lại ví tiền kia, nhưng tất nhiên cô không
cho. Đợi đến khi cô nhìn lại tấm hình một lần nữa, cuối cùng nhìn ra một chút mặt mày, nghi ngờ nhẹ nhàng “Ah” một tiếng, thần sắc Mạnh Tư Thành thậm chí có vẻ không bình tĩnh rồi.
“Không nên nhìn, đưa cho anh!” Mạnh Tư Thành nhỏ giọng ra lệnh.
Tô Hồng Tụ cười vẫn
lấy tấm hình ra, lần nữa xác nhận tấm hình đen trắng này chính là của
mình, mà hình như tấm hình chụp vào thời điểm năm nhất trung học, nếu
không phải hôm nay nhìn được tấm hình này của mình thì cũng không biết
mình cũng có tấm hình như vậy rồi, chỉ là không biết từ đâu mà Mạnh Tư
Thành có tấm hình này.
Mạnh Tư Thành thấy cô hiển nhiên đã
nhận ra, bất đắc dĩ thừa nhận nói: “Không sai, đây chính là hình trước
kia của em.” Nói xong anh cũng lại gần nhìn, vừa nhìn vừa nói: “Bộ dạng
trước kia của em, nhìn lại thấy thật ngốc.”
Tô Hồng Tụ tự nhiên
cũng nhìn ra khi đó mình thật là ngốc, ánh mắt đơn thuần, ngây thơ nhút
nhát nhìn về phía trước, đó chính là Tô Hồng Tụ của mười mấy năm về
trước!
Cô nhìn mình nhiều năm về trước cảm khái một phen, sau chợt nhớ tới: “Mạnh Tư Thành, làm sao anh có được tấm hình này?”
Mạnh Tư Thành nghe cô hỏi cái này, hạ giọng nói: “A, khi đó nhìn thấy giấy
báo dự thi, trên đó có tấm hình này. . ., sau nó thành giấy bỏ đi, anh
thấy ném đi có chút đáng tiếc. . . vì vậy liền lột xuống giữ lại.”
Tô Hồng Tụ ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Tư Thành, lại nhìn đến vành tai có
chút đỏ, con ngươi tránh né của anh. Tô Hồng Tụ không nhịn được cảm thấy buồn cười: “Thời điểm đó anh đang làm lớp trưởng, là anh lợi dụng chức
vụ len lén từ chỗ nào lấy đi hình của em, có phải hay không?”
Mạnh Tư Thành nghiêng đầu lại, kéo lấy tay của cô, từ trong tay của cô lấy
lại bức hình rồi cẩn thận cất vào trong ví tiền, rồi bỏ vào túi, sau đó
mới không cho là đúng nói: “Cái gì mà len lén, không thể nói anh như
vậy.”
Tô Hồng Tụ suy nghĩ một chút thời điểm khi đó, thật là vừa
cảm động vừa buồn cười: “Thì ra là thời điểm trước kia anh đã lén yêu
thích em nha!”
Mạnh Tư Thành không được tự nhiên, nghiêm nghị
nhìn cô, sau đó dứt khoát quang minh chính đại thừa nhận: “Đúng vậy, anh đã thích em từ khi đó.”
Tươi cười của Tô Hồng Tụ lập tức thu
lại, cô nhìn thấy trong ánh mắt anh có thâm tình cùng nhớ lại, trước mắt loáng thoáng xuất hiện thiếu niên lạnh lùng, cô độc rất nhiều năm
trước, đôi mắt luôn bắt bẻ khi nhìn cô. Cô- cô gái luôn nhạy cảm, tự ti
có hay không đã từng xuyên thấu qua vẻ lạnh lùng cố ý che dấu mà cảm
nhận được nội tâm ấm áp của anh?
Như anh đã từng nói, khi đó bọn
họ không hiểu được yêu như thế nào? Cũng không hiểu được cách chung đụng ra sao? Bọn họ dấu đi trong lòng những cảm xúc tốt đẹp cho nhau, đối xử khách khí, xa lạ thậm chí dùng ánh mắt khinh bỉ mà đối mặt với thế giới này cũng đối mặt với chính cảm xúc của mình. Vì vậy vào giờ khắc này,
ánh mắt của cô đã có chút ươn ướt, có bao nhiêu người ở thời khắc thiếu
niên đã lặng lẽ khắc sâu hình ảnh một người khác trong đáy lòng, lại có
bao nhiêu người có thể sau rất nhiều năm cùng nhau nhớ lại những năm
tháng tuổi xanh tốt đẹp? Đặc biệt như bọn họ vậy, hai người từ không
được tự nhiên đối mặt, sau bao nhiêu năm đi qua kết cục nhiều nhất chỉ
là những lời thăm hỏi thoảng qua, sau đó tình yêu say đắm chỉ dám chôn
chặt trong lòng, có lẽ đến thời điểm tóc đã trắng xoá nhìn lại tấm hình
ngày xưa, nhớ lại bản thân đã từng thích đối phương, đối với người bầu
bạn với mình cả cuộc đời là một tiếng thở dài mỉm cười?
Cô hẳn là nên cảm tạ trời cao, để cho bọn họ sau khi quanh đi quẩn lại thế nhưng
có thể nắm tay, cùng nhau cười nói nhớ lại những năm tháng thanh xuân đã qua?
Mạnh Tư Thành cẩn thận cầm lấy tay cô nắm ở trong tay mình, một tay khác khẽ vuốt gương mặt cô: “Nghĩ gì thế?”
Tô Hồng Tụ từ trong hồi ức tỉnh lại, thấy Mạnh Tư Thành đang ân cần nhìn
mình. Đôi mắt này loáng thoáng mười mấy năm trước còn là một thiếu niên, trải qua năm tháng bắt đầu trở nên thành thịc, chững chạc, cũng bắt đầu biết dịu dàng. Cô cầm ngược lại tay anh, khe khẽ cười với anh, nhẹ
giọng nói: “Không có gi, mẹ đang chờ chúng ta, chúng tam au lên lầu
thôi.”