"Cha, có chuyện gì nữa không cha? Nếu không có, con về phòng trước." Ngồi được một lát, Diệp
Thiên Tuyết cảm thấy mình có chút không thể chịu đựng được khi cùng ông ở chung một chỗ, muốn rời đi.
Diệp Hâm Thành lấy tay ngăn cô đứng dậy, "Tiểu Tuyết, chúng ta thương lượng một chuyện."
Diệp Thiên Tuyết ngồi xuống, có chút kinh ngạc: "Cha có chuyện gì muốn cùng
con thương lượng? Thật ra có rất nhiều chuyện cha có thể quyết định thay con, con sẽ không có ý kiến gì."
Diệp Hâm Thành cười đến mức vẻ mặt hiền lành: "Chuyện này có liên quan đến con, đương nhiên phải thương lượng tốt với con."
"Cha nói đi, con nghe đây." Diệp Thiên Tuyết vô cùng cung kính chờ đợi ông
nói, hai tay đặt ở trên đầu gối, nắm thành quyền, ức chế cười lạnh ở đáy lòng mình.
Chuyện gì chứ, bất quá là chuyện Liễu Đan Văn muốn gả vào mà thôi.
Quả nhiên, Diệp Hâm Thành do dự một lát, mở miệng nói: "Con cảm thấy, dì
Liễu thế nào?" "Cha muốn hỏi phương diện nào?" Diệp Thiên Tuyết trả lời, "Nếu cha hỏi cảm giác của con đối với bà ấy..." Cô mỉm cười, Diệp Hâm
Thành giật mình cảm thấy trong đó chất chứa sự châm chọc mình, lại liếc
mắt một cái nhìn qua, chỉ là bình thường.
"Ở phương diện của con, bà ấy cùng mẹ rất giống nhau." Diệp Thiên Tuyết cuối cùng nói ra lời Diệp Hâm Thành muốn nghe.
Diệp Hâm Thành vô cùng kinh hỉ, lập tức hỏi: "Con cảm thấy để bà ấy làm mẹ của con thì thế nào?"
"Con chỉ có một mẹ." Diệp Thiên Tuyết kiên quyết trả lời. Diệp Hâm Thành sắc mặt có chút cương.
Sau đó, cô mỉm cười hoài niệm, ánh mắt giống như đang nhìn một nơi rất xa,
"Với con mà nói, mẹ là không thể thay thế được. Cha, cha muốn cùng bà ấy kết hôn, con không có ý kiến gì nhiều, nhưng, muốn để bà ấy trở thành
mẹ của con, con không đồng ý." Diệp Hâm Thành có chút xấu hổ cười.
"Bất quá, con khuyên cha đối với chuyện này nên thận trọng lo lắng một
chút." Diệp Thiên Tuyết cúi đầu nói, "Dù sao tương lai người ở cùng bà
ấy cả đời là cha, có lẽ, cha cần hiểu bà ấy thêm một chút."
Cô
bỗng nhiên ngẩng đầu, trên mặt tươi cười ấm áp, "Cha biết mà, con không
hy vọng tương lai nhìn thấy cha cùng bà ấy trở thành một đôi vợ chồng
bất hoà ."
Diệp Hâm Thành nhìn con gái của mình, có chút cảm
động. Nhưng phần cảm động rất nhanh đã bị ném lên chín tầng mây. Diệp
Thiên Tuyết là chướng ngại lớn nhất đối với việc ông nắm giữ công ty,
ông chưa bao giờ quên.
Gật gật đầu, ông có chút đăm chiêu, "Con nói rất đúng, cha quả thật cần phải thận trọng."
Diệp Thiên Tuyết đứng lên, thân hình có chút nhỏ bé yếu ớt, "Con cuối cùng
là hy vọng cha hạnh phúc ." Cô nói xong, chào tạm biệt: "Con về phòng
trước, dù cha quyết định như thế nào đi nữa, con cũng sẽ không phản đối
." Diệp Hâm Thành vui mừng vỗ vỗ bả vai của cô, đưa cô ra cửa thư phòng.
Cố nén suy nghĩ muốn lau đi cảm giác không thoải mái trên người, Diệp Thiên Tuyết dường như chạy thẳng một mạch về phòng mình.
Ngã vào trên giường, cô cúi đầu cười rộ lên.
Liễu Đan Văn, tôi sẽ không để bà dễ dàng đạt được ý nguyện đâu. Cho dù dùng
thủ đoạn gì, cho dù bỉ ổi thấp hèn, cũng nhất định sẽ ngăn cản.
Nghĩ chính mình phát hiện sự thật ở đời trước, Diệp Thiên Tuyết bưng kín
mặt. Cô cầm lấy điện thoại, bấm một dãy số mà cô biết được kiếp trước.
Có một số việc, phải giao cho người chuyên nghiệp làm.
Khi cùng với người phụ nữ phong tư yểu điệu kia gặp mặt, người phụ nữ đánh
giá Diệp Thiên Tuyết vài lần, nhẹ nhả khói một cách quyến rũ, đôi mắt
khẽ nhíu chính là phong tình vạn chủng. "Bộ dạng tiểu nha đầu không tệ,
nếu đến làm thủ hạ cho tôi, cũng đủ làm hồng bài." Diệp Thiên Tuyết chỉ
mỉm cười, trả lời: "Thi phu nhân khích lệ, tôi biết, hồng bài thủ hạ của Thi phu nhân, tôi thúc ngựa đuổi cũng không kịp ."
Thi phu nhân
khanh khách cười, vòng eo mềm mại giống như một con rắn. Chỉ có dựa vào
gần mới có thể phát hiện, khóe mắt đuôi lông mày của cô ấy biểu hiện sự
mệt mỏi, cô ấy trên thực tế không có tuổi trẻ như vẻ bề ngoài.
"Tiểu nha đầu thật biết nói chuyện. Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?" Cô ấy rít thêm một hơi thuốc, nhẹ nhả khói ra.
Diệp Thiên Tuyết cúi đầu, rút ra một tập chi phiếu để trên mặt bàn, lấy tay đè lại.
"Tôi muốn hướng cô, mua một người."
Thi phu nhân lấy ngón tay vờn làn khói một chút, sau đó dường như không có
việc gì chạm vào đôi môi đỏ mọng, khanh khách cười: "Tiểu nha đầu nói
ngu ngốc cái gì vậy. Tôi thấy cô phí tâm tư tìm được số điện thoại riêng của tôi nên mới đi gặp mặt cô một chút, cũng không phải là tới nghe cô
nói sảng." Cô ấy nháy mắt một cái, ánh mắt nhìn thẳng vào Diệp Thiên
Tuyết.
Diệp Thiên Tuyết bất động.
"Thi Yến Hàn, tôi biết, cô có thể giúp tôi." Cô nhìn ánh mắt của Thi phu nhân, nhẹ giọng nói, "Tôi cầu cô, giúp tôi."
Thi phu nhân cuối cùng cũng thu ánh mắt lại cũng không có ý cười chân
thành, bí hiểm đứng lên. Lúc cô ấy không cười, sự ngả ngớn quanh người
biến mất, ngược lại có vài phần khí chất uy nghiêm.
"Cô biết tên
này, như vậy, sẽ không phải là nghe được từ đám người trung gian." Cô ấy nắm làn khói, nhìn Diệp Thiên Tuyết, "Tôi rất ngạc nhiên, cô từ đâu mà
biết cái tên này."
Diệp Thiên Tuyết gục đầu xuống: "Tôi nói cô cũng sẽ không tin."
"Phải không?" Cô ấy hỏi lại, "Cô không nói, tôi đối với cô một chữ cũng không tin."
Diệp Thiên Tuyết thở dài: "Cô tin tưởng người khác có kiếp trước sao? Tôi kiếp trước có quen biết cô."
Thi Yến Hàn rõ ràng run rẩy một chút, cuối cùng miễn cưỡng nói: "Quả nhiên
là không thể tin." Nói xong, lấy từ trong hộp thuốc lá ra một điếu
thuốc, chỉ nhìn khói nhẹ lượn lờ, cũng không nhả ra.
Diệp Thiên Tuyết nhìn cô ấy, trong lòng thở dài.
Cho dù nói ra sự thật, cũng không có ai tin, không phải sao?
Cô nhớ rõ Thi Yến Hàn. Đời trước, hai người cũng từng có một đoạn thời
gian lui tới. Chẳng qua cái thời điểm kia, cô là khách hàng vội vã tìm
thuốc phiện, mà Thi Yến Hàn là người tình của trùm thuốc phiện, sau lưng cũng từng khuyên cô tốt nhất nên cai nghiện.
Cô nhớ rõ Thi Yến
Hàn khi nói lời này, buồn bã —— tôi muốn trở về cũng không được, nhưng,
cô còn có cơ hội, nghe tôi khuyên một câu, đi trại cai nghiện đi.
Lúc ấy cô không nghe, vẫn như trước trầm mê trong khoái hoạt kia không thể tự kiềm chế.
Cho đến một lần, ngẫu nhiên bị cuốn vào cuộc chiến tranh đoạt địa bàn, cô
trơ mắt nhìn Thi Yến Hàn chết trong lòng mình, ánh mắt bi thương trước
khi chết cùng thỉnh thoảng sám hối làm cho cô cuối cùng cũng hiểu khắc
sâu cái cảm giác bi ai khi muốn quay đầu mà không thể quay đầu.
Sau đó, quyết định quyết tâm cai nghiện, tự mình đến trung tâm cai nghiện.
Lại sau đó, chết một cách không rõ ràng, trả giá để lựa chọn trọng sinh.
"Tôi là nói đùa." Nhìn bộ dạng Thi Yến Hàn thất thần, Diệp Thiên Tuyết cuối cùng nói như vậy.
Cô biết, nếu kiếp này quỹ đạo cuộc đời mình đã xảy ra biến hóa, mình cùng
Thi Yến Hàn, trên thực tế là không còn cùng xuất hiện. Mình không có
năng lực cứu cô ấy, chỉ có thể lựa chọn không nhìn tới.
Bất lực, cho nên không nghe không xem không nghĩ.
Thi Yến Hàn đáp lại cô một cái mỉm cười quyến rũ.
"Tiểu nha đầu rốt cuộc muốn làm gì?"
"Tôi vừa mới nói không có sai, tôi chính là muốn mua một người." Diệp Thiên
Tuyết trả lời, kiên định kiên quyết, "Tôi muốn một người phụ nữ lai lịch trong sạch dung mạo xinh đẹp, đi làm người tình của một người."
Thi Yến Hàn dường như cũng không kinh ngạc, ý bảo cô tiếp tục nói tiếp.
Diệp Thiên Tuyết liền hơi cúi đầu, nói ra ý nghĩ của của mình.
"Tôi muốn một người phụ nữ như vậy, dung mạo xinh đẹp, khéo hiểu lòng người, nguyện ý cùng người phụ nữ khác cướp đoạt một người đàn ông. Cô ta phải có khả năng nhận được cuộc sống hậu đãi của một người tình, cuối cùng
lúc rời đi, tôi sẽ dâng tặng một số tiền."
Thi Yến Hàn nhẹ giọng thở dài, giống như tháng năm gió mưa chìm nổi, "Tiểu nha đầu, cô muốn làm gì?"
Diệp Thiên Tuyết ngẩng đầu nhìn cô ấy, mỉm cười, khóe mắt dường như hiện lên trong suốt, "Tôi muốn cái gì, tôi cũng không biết."
Thi Yến Hàn phất phất tay, mệt mỏi vô lực, "Tiểu nha đầu, tôi biết cô có
chuyện của cô, tôi cũng không hỏi thăm. Nhưng, thẳng thắn mà nói, vì sao người phụ nữ kia, liền nguyện ý vì một người đàn ông mà đi lục đục với
nhau? Muốn dỗ đàn ông bỏ tiền ra, cũng không cần cố sức như vậy. Quan
tâm làm gì chuyện người đàn ông kia có người đàn bà khác hay không, chỉ
cần hắn đưa tiền là đến."
Diệp Thiên Tuyết cười: "Đúng là như thế. Nhưng, tôi không cần người như vậy."
Thi Yến Hàn nhìn cô, bỗng nhiên cười ha hả, người đàn ông bên cạnh nhìn chằm chằm cô ấy.
"Tiểu nha đầu thật sự là..." Cô ấy oán trách , "Tôi có thể tìm được người như vậy, nhưng, chuyện này muốn chính cô đi cùng nói chuyện với cô ta. Cô
ta đồng ý, thì tốt, không đồng ý, vậy cô phải tìm cách. Liền lấy câu
chuyện của cô, xem có thể đả động cô ta hay không."
Diệp Thiên
Tuyết vẫn duy trì khuôn mặt tươi cười, nháy mắt mấy cái: "Thật ra, chỉ
cần tìm đến đây người phụ nữ đủ xinh đẹp không phải người ngốc nghếch,
tôi cuối cùng sẽ có biện pháp làm cho cô ta đồng ý."
Cô đối với
Thi Yến Hàn giơ ly trà sữa lên: "Chúc hợp tác thuận lợi. Tìm được người
như vậy rồi, cô hãy báo tin cho tôi về giá cả."
Thi Yến Hàn cười duyên: "Như thế nào, không phải muốn dùng tiền đập tôi sao? Như thế nào lại keo kiệt đổi thành tin tức ?"
"Ai không tiếc tiền mà dùng để đập cô chứ, cô nói đùa gì vậy." Diệp Thiên
Tuyết thanh âm kéo dài giống như làm nũng, "Tin tức này, cũng rất quan
trọng, người bình thường ta còn không định nói cho cô ta đâu."
Thi Yến Hàn khuôn mặt tươi cười không chút để ý nhưng sau lưng hiện lên một tia hiểu rõ, đối với cô nhẹ nhàng gật đầu, xem như đàm phán thành lập.
"Như vậy, qua hai ngày, tôi tìm cô."
Diệp Thiên Tuyết nhìn theo dáng người yểu điệu của cô ấy đi ra cửa, thở dài, tựa vào trên ghế, tươi cười thê lương.
Trở về nhà, vừa vào cửa chợt nghe thấy tiếng cười, xen lẫn thanh âm làm
nũng của Liễu Phỉ Phỉ. Người bị làm nũng sang sảng cười, đáp ứng một cái lại một cái yêu cầu.
Diệp Thiên Tuyết đi đến nơi phát ra âm
thanh, nhìn thấy Diệp Hâm Thành Liễu Đan Văn Liễu Phỉ Phỉ ba người đang
nói cười ở trong vườn hoa nhỏ, không khí hòa thuận giống như người một
nhà.
Cô lẳng lặng đứng trong chốc lát, xoay người rời đi.
Đúng vậy, bọn họ là người một nhà, mà chính mình là dư thừa.
Nhưng, mình mới là chủ nhân của nơi này, bọn họ chỉ là khách qua đường.
Trở lại phòng mình, điện thoại vang lên, cô tiện tay nghe máy, nghe được một thanh âm xa lạ mà dâm tà.