Mỗi lần thấy Triệu
Lẫm, Diệp Thiên Tuyết đều cảm thấy, con người này có chút gì đó không
thật. Hiện tại anh ta vừa mới xuất hiện, đứng ở bên cạnh cô, Vương Kỳ
Ngọc liền cúi đầu nói nhỏ: “Hình người mà dạng chó, cái kiểu làm sao mà
chán ghét thế nhỉ” Câu nói này kiến Diệp Thiên Tuyết không thể không
cười.
Cũng có một chút vui khi nghe người khác nói vậy, ngay lập tức Ngụy Vũ cũng cười.
Triệu Lẫm không có nghe thấy những lời này, rất ngạc nhiên tại sao ba người
bên này đang cười gì, tiến lên định đến ôn Diệp Thiên Tuyết một cái, kết quả bị Ngụy Vũ chắn lại: “Triệu Lẫm, có người nào vừa gặp liền táy máy
tay chân như anh không?”
Triệu Lẫm làm vẻ đáng thương nhìn sang
Diệp Thiên Tuyết, cô làm như không thấy xoay người nói với Ngụy Vũ:
“Tiểu Mập, chúng ta qua bên kia đi, cũng sắp bắt đầu rồi”
Ngụy Vũ lập tức đi theo
Vương Kỳ Ngọc đứng tại chỗ nhìn Triệu Lẫm đang nhìn hai người kia đang đi xa, vẻ mặt dần nghiêm túc. Cô mỉm cười: “Nếu như anh muốn theo đuổi Tiểu
Tuyết, về sau đừng dùng bộ mặt này xuất hiện trước mặt cô ấy”
Triệu Lẫm nhìn sang cô gái mặc dù đang cười nói, nhưng cũng không giống nhưng đang đùa, thắc mắc hỏi: “Tại sao”
Vương Kỳ Ngọc cúi đầu, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Trước kia Tiểu Tuyết có lẽ sẽ
bị những hành động như vậy, sau đó có thể chú ý tới anh. Nhưng hiện tại, cô ấy không để ý đâu.” Cô ngẩng đầu, nhìn về phía đại sảnh, nụ cười dần biến mất, “Thế giới còn thay đổi, cô ấy làm sao mà không thay đổi”
Triệu Lẫm theo tầm mắt của cô nhìn sang, thấy MC của công ty Hôn Khánh đang
khuấy động bầu không khí của buổi lể, sau lưng là bức tượng lớn, màn
hình hai bên đang chiếu những hình ảnh của Diệp Hân Thành và Liễu Đan
Văn.
Con người trong mắt anh ta co lại: “Cô ấy không thích Liễu
Đan Văn, cái này tôi hiểu rõ. Nhưng mà, không thể vì đó mà cô ấy phải
thay đổi mình, có liên quan gì.”
Vương Kỳ Ngọc cũng không muốn đem việc nhà của Diệp Thiên Tuyết ra nói, nghe vậy cô chỉ mỉm cười nói tạm biết, rồi rời đi.
Triệu Lẫm nhìn cô bóng lưng cô rời đi, nhíu mày, từ trong túi lấy điện thoại
di động ra gọi: “Tôi muốn biết một chuyện về Diệp Hân Thành và người nhà họ Cố, chủ yếu là chuyện giữa hai vợ chồng Diệp Hân Thành và Cố Trường
Ninh, chú ý chuyện trước khi xảy ra cái chết của Cố Trường Ninh”
“Không, tôi đối với tài sản nhà họ Cố không hứng thú, tôi chỉ………” Triệu Lẫm
dừng lại một chút, mỉm cười,: “Đối với người kia cảm thấy hứng thú mà
thôi”
Diệp Thiên Tuyết và Liễu Phỉ Phỉ đứng cùng một chỗ, nhìn MC dẫn chương trình đang khuấy động không khí, kiểu tình cảm chân thành,
giữa Liễu Đan Văn và Diệp Hân Thành là tình yêu thực sự, chỉ là qua
nhiều năm như vậy đến giờ mới gặp được nhau.
Liễu Phỉ Phỉ nhìn
Diệp Thiên Tuyết một cái, nụ cười trên mặt càng hiện ra rõ, thừa dịp mọi người vỗ tay chào đón sự xuất hiện của Diệp Hân Thành, cô nói nhỏ bên
tai Diệp Thiên Tuyết: “về sau, cô không phải là con gái duy nhất của nhà họ Diệp nữa, cô có gì, tôi cũng sẽ có như vậy”
Diệp Thiên Tuyết ngay cả ánh mắt cũng không thèm nhìn cô, chỉ cười tiến lên, khoác tay Diệp Hân Thành, cùng ông tiến lên lễ đài.
Liễu Phỉ Phỉ nhìn khoảng trống ở bên cạnh, quyết tâm chờ một lát nhất định phải cho Diệp Thiên Tuyết một trận xấu mặt.
Diệp Hân Thành kéo tay con gái mình, trong lòng xúc động thật lâu.
Ban đầu khi mình gặp Cố Trường Ninh, đối với cô không có toàn tâm toàn ý.
Nhưng mà một điều ngoài ý muốn, có Liễu Phỉ Phỉ, hắn không thể không
gánh vác trách nhiệm của một người cha.
Bây giờ Trường Ninh đã
mất, để cho cuộc sống sau này của Diệp Thiên Tuyết, không vì mình cưới
một ngưới khác có xuất thân cao quý về mà cô bị cưỡi đầu cưỡi cổ. Diệp
Hân Thành mới quyết định cưới Liễu Đan văn
Dù sao thân phẩn của Liễu Đan Văn hơi kém một chút, vào nhà họ Diệp cũng không làm khó được Tiểu Tuyết.
Diệp Thiên Tuyết kéo cánh tay ông, trong lòng có rất nhiều suy nghĩ rối rắm.
Bây giờ Diệp Hân Thành chưa biết nội tình bên trong cái chết của mẹ, cũng
không biết những toán tính của mẹ con Liễu Đan Văn. Nhưng mà, mình vẫn
không thể tha thứ cho ông.
Trên mặt nàng là nụ cười, nhưng trong
đáy mắt lại không kề có nụ cười như vậy, nhìn Diệp Hân Thành đứng bên
cạnh, Diệp Thiên Tuyết cảm thấy, tim mình như đang muốn xé rách thành
hai nửa.
Là con gái của Diệp Hân Thành, vào lúc này cô phải lên
chúc phúc cho hai người, một lát sau Liễu Phỉ Phỉ cũng lên chúc phúc cho Liễu Đan Văn.
Giờ phút này Liễu Phỉ Phỉ chắc hẳn rất thích ý
kiến này. Lúc Diệp Thiên Tuyết nhắm mắt lại rời mở ra, trong mắt là nụ
cười, chỉ là mang theo một chút xíu lạnh lùng.
Cô đi lên sân khấu, Diệp Hân Thành đứng ở phía sau một chút.
Màn hình sau lưng trong nháy mắt biến thành nhưng tớ giấy hơi ố vàng ghép lại thành một bức hình.
“Con gái của ba” Diệp Thiên Tuyết cười tươi, bắt đầu chậm rãi nói ra lời
chúc phúc của mình, “Con rất vui, hôm nay là ngày vui của ba”
Diệp Hân Thành đứng ở trên sân khấu chậm rãi nói, dưới sân khấu gương mặt của Liễu Phỉ Phỉ ngày càng trở nên xanh mét.
Lời chúc phúc của Diệp Thiên Tuyết, lại bắt đầu từ Cố Trường Ninh.
Cô nhớ lại những ngày trước, ban đầu là ảnh một nhà vui vẻ, nụ cười dịu
dàng ấm áp của Cố Trường Ninh, nét hồn nhiên đáng yêu được cha mẹ nuông
chiều của mình, còn Diệp Hân Thành tuy có chút uy nghiêm nhưng lại hết
sức hiền hòa.
Ở trong lời nói của cô, một nhà ba người như vậy, rõ ràng là một nhà hạnh phúc nhất thế gian.
Liễu Phỉ Phỉ nhìn lướt qua, dưới khám đài cũng có rất nhiều người lặng lẽ
nhìn những bức hình ố vàng được phóng to lên, trong tấm ảnh đều là hình
ảnh gia đình với nụ cười ấm áp, cô gái nhỏ cũng dần dần lớn lên, hạnh
phúc mỹ mãn như vậy theo từng năm tháng.
Những người thân của Cố Trường Ninh, có rất nhiều người bất đầu lau nước mắt.
Phận nỗ trong lòng Liễu Phỉ Phỉ cơ hồ muốn bộc phá ra.
“Nhưng, mẹ con đã đi rồi” Diệp Thiên Tuyết đang nói đến đó, hình ảnh đúng lúc
này thay đổi là hình ảnh đám tang, và hình chân dùng tiều tụy nhếch
nhách của Diệp Hân Thành vì chuyện này mà nội tâm đau khổ, “Hiện tại ba
lại vừa ý một người”
“Là con gái của mẹ, con thực sực không muốn
bên cạnh ba xuất hiện thêm một người đàn bà nào khác ngoài mẹ”. Diệp
Thiên Tuyết thẳng thắn nói lời này khiến có vài người bắt đầu bàn luận
xôn xào, hoài nghi Diệp Thiên Tuyết có phải cho hả giận mà phá hư hôn lễ này hay không?
Nhiều người chỉ mỉm cười, nếu mà Diệp Thiên Tuyết chuẩn bị như vậy, chỉ sợ công ty tổ chức cũng không đồng ý. Phá lãnh
địa làm ăn của mình, ngày sau làm sao có thề buôn bán.
“Nhưng mà, con cũng là con của ba” Diệp Thiên Tuyết nở nụ cười, tâm trạng lại là
một khoảng trẩm lặng, “Con rất vui khi có thể nhìn thấy nụ cười lại một
lần nữa xuất hiện trên khuôn mặt của ba ”
Vào lúc này, trên màn
hình chiếu xuất hiện hình ảnh khác của Diệp Hân Thành, toàn bộ quá trình từ một người mất đi người thân, sa sút tinh thần đến dần dần phấn chấn
trở lại.
Điều ngoại lệ chẳng qua là, trong tất cả các tấm ảnh, chỉ có một mình Diệp Hân Thành.
“Cho nên, con rất vui đứng tại đây, vì bà, vì buổi lễ này, mong ba luôn hạnh phúc. Bên cạnh ông, cần lắm một người biết ấm, biết lạnh để làm bạn với ông, để cho cuộc sống của ba không phải cô đơn nữa.”
“Nên, chúc mừng ba. Con và mẹ luôn hi vọng ba được hạnh phúc”
Diệp Thiên Tuyết lau đi giọt nước mắt trong khóe mắt, mỉm cười nhìn mọi người nói cám ơn.
Diệp Hân Thành đứng ở đó, có chút ngơ ngác.
Ông hiểu rõ những điều này, nhưng chưa từng nghĩ Diệp Thiên Tuyết nghĩ như
vậy, lời chúc như thế này. Làm ông cũng nhớ tới quá khứ xa xôi của mình
với Trường Ninh, thời kỳ vợ chồng hòa hợp, tình cảm đầm ấm.
Cuộc
sống lúc đó, là thời điểm đẹp nhất trong cuộc đời ông. Hốc mắt ông cũng
có chút ửng hồng, ở dưới người MC điều khiển chương trình nhắc nhở, mới
đi lên trước sân khấu, có chút nghẹn ngào cám ơn Diệp Thiên Tuyết.
Nhưng, phía sau nhưng tương lai kia, làm thế nào cũng không nói ra được.
Liễu Đan Văn đứng ở phía sau sân khấu, dưới lớp trang điểm đậm tưởng không nhìn ra sắc mắt, có thể thấy rõ cô rất tức giận.
Nhân viên công ty Hôn Khánh làm việc vẫn như cũ, chỉ cười nói: “Diệp tiểu
thư có lời chúc như vậy, thật là tốt. Không biết Liễu tiểu thư chúc phúc hai vị như thế nào, ai nha, sớm biết như vậy, tôi muốn quay toàn bộ quá trình thật cặn kẽ rồi. Phu nhân chuẩn bị xong chưa, lập tức sẽ phải ra
sân khấu”
Liễu Đan Văn nhịn cục tức trong lòng, miễn cưỡng cười một cái, : “Tốt, tôi biết rồi”
Liễu Phỉ Phỉ đứng lên có chút cứng đơ. Cô cũng chuẩn bị lời chúc. Nhưng mà,
lời chúc của cô cơ hồ toàn là về tương lai của hai người. Căn bản không
giống như của Diệp Thiên Tuyết, nói đến tình cảm tuyệt vời. Trên mặt là lời chúc phúc nhưng lại làm cho người khác nhớ đến quá khứ hạnh phúc
của Diệp Hân Thành và Cố Trường Ninh.
Nhìn Liễu Đan Văn đi ra từ
phía sau, Liễu Phỉ Phỉ thầm hận mình sơ xuất, tại sao không đem mấy thứ
này kiểm tra cẩn thận một lần.
Không cần gấp gáp, cô an ủi mình, mình chuẩn bị cũng rất được, lúc này không cần lo lắng về Diệp Thiên Tuyết.
Liễu Phỉ Phỉ và Liễu Đan văn sóng vai đi tới, Diệp Hân Thành đã đứng ở đó đưa tay đón lấy Liễu Đan Văn.
Sau đó, Liễu Phỉ Phỉ lên sân khấu, bất đầu lời chúc của mình.
Quả thật cô không có nhắc tới quá khứ của Liễu Đan Văn, chỉ là miêu tả một
tương lai mới, trên màn hình xuất hiện những hình ảnh của Diệp Hân Thành và Liễu Đan Văn. Đủ hình hai người đi chung với nhau.
Liễu Phỉ
Phỉ đã từng cho như vậy là đủ, hiện tại có Diệp Thiên Tuyết ở phía
trước, cô đột nhiên cảm thấy, những thứ này có vẻ thật phú phiếm.
Thật vất vả mới nói xong, cô ngừng một lát, công thêm một câu: “con tin
tưởng, mẹ sẽ làm một người mẹ tốt, con cũng muốn có thêm một người ba.”
Dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay. Cô như trút được gánh nặng đi xuống, thân thể cứng nhắc dần buông lỏng.
Chỉ là xuống sân khấu, nhìn thấy trong đám người, Tăng Hàm cư nhiên đứng bên cạnh Liên Trân Trân, mặt của cô chợt xị xuống.
Đi tới bên cạnh, Liên Trân Trần nhìn cô cười một cái: “Phỉ Phỉ à, lời nói
của cậu thật không tệ, đúng không? Mẹ cậu gả vào nhà giàu, cậu đi theo
liền biến thành phượng hoàng rồi, dĩ nhiên là hạnh phúc rồi. Chỉ có
thương cho Diệp Thiên Tuyết, vô duyên, vô cớ xuất hiện đâu ra một mẹ kế
cùng một em gái hờ” Cô ngẩng đầu nhìn về hướng khác, trong đó hơi quét
mắt qua Liễu Phỉ Phỉ, mang theo một tia kinh miệt.
Tăng Hàm theo
tâm mắt của Liên Trân Trân nhìn sang, thấy Vương Kỳ Ngọc và Ngụy Vũ đang lau nước mắt cho Diệp Thiên Tuyết, sau đó bên cạnh lại xuất hiện một
người đi tới, nghiêm trang đưa khăn tay.
Trong tim Tăng Hàm như
có một cảm giác không nói ra thành lời, vẫn còn phân biệt nói một câu:
“Trân Trân đừng nói lung tung, Tiểu Tuyết không phải người như vậy”
Lời nói thoạt nghe là giúp đỡ Liễu Phỉ Phỉ, lại hoàn toàn không có phủ nhận ý tứ câu nói “biến thành phượng hoàng” của Liên Trân Trân, Mặt Liễu Phỉ Phỉ lại tối sầm đi.