Thần kinh Trần Hiểu Kỳ đúng là đại ngốc, ngay cả bị Vệ Hiểu Phong ôm khiêng
tiến vào trong nhà trọ của anh, hơn nữa đặt ở nơi thoải mái mà thịt,
cũng là phải chết trên giường lớn, cũng chưa hề có xu thế tỉnh lại,
không chỉ không tỉnh lại, còn vù vù cất tiếng ngáy cân xứng với hương vị ngọt ngào, ngủ không biết trời đất.
Vệ Hiểu Phong cảm thấy, đem
nha đầu kia định nghĩa là lợn một chút cũng không oan, nếu trước kia,
thật đúng là không có bạn gái nào dám giỡn mặt anh, không kiêng nể gì
ngủ ngon như vậy, phụ nữ ở trên giường của Vệ Hiểu Phong anh, liền chỉ
có một chức năng, là phải làm cho thể xác và tinh thần anh thoải mái thả lỏng.
Vệ Hiểu Phong giống như tất cả đàn ông khác, thích phụ nữ ở trên giường phong tình vạn chủng, nhưng sau khi xuống giường, có thể
khiến Vệ Hiểu Phong liên tục bảo trì hứng thú, cho tới nay mới chỉ có
một Trần Hiểu Kỳ, cố tình bắt lấy cô nàng Trần Hiểu Kỳ này, một chút tự
giác cũng không có, ở trên giường anh nằm thành hình chữ đại thật to,
nha đầu kia thật sự không hề tự giác lại thêm không hề chú ý hình tượng.
Hiện tại ngẫm lại, nha đầu kia khi nào thì từng có hình tượng, trên cơ bản
tất cả ám muội đều lộ ra ngoài, tốn hơi thừa lời, nấc lên, liền thúi
lắm, khi có người ngoài, còn biết giả vờ, lúc chỉ có hai người bọn họ,
nha đầu kia chân thật làm người ta giận sôi, nhưng Vệ Hiểu Phong còn cảm thấy, Trần Hiểu Kỳ chân thật như vậy rất đáng yêu.
Một mặt khác, Vệ Hiểu Phong cũng thực bị từng đợt như vậy đả kích, mọi người đều
biết, phụ nữ khi có đàn ông trước mặt đều đã quen thói giả vờ, giả làm
thục nữ, giả ôn nhã, giả rộng lượng, giả thiện lương, đợi chút, dù sao
cũng là một chữ giả, nếu phụ nữ không giả vờ, khẳng định chính là đối
với gã đàn ông này không có ý tưởng, không có ý nghĩa.
Trên cơ sở đó, trong lòng Vệ Hiểu Phong sẽ không thích, anh cũng đã coi trọng nha
đầu kia, nha đầu kia ngay cả chút ý tứ cũng không có, không biết gì về
phong tình, trong lòng không hề dễ chịu, lại thấy tướng ngủ giống như
lợn chết của cô, ý nghĩ xấu của Vệ Hiểu Phong liền toát ra.
Đương nhiên, suy luận của đồng chí Vệ Hiểu Phong chính là, tôi không nhìn vừa mắt, cũng liền ngại tiếp xúc liếc mắt một cái, đã vừa mắt của tôi thì
đừng hòng thoát, hơn nữa, tính nhẫn nại của anh đã sớm bị nha đầu kia
làm mất hết, nha đầu kia chính là kẻ ngốc không hơn không kém, khéo léo
ra dấu hiệu, dùng hành động thẳng thắn thể hiện, đều vô dụng với nha đầu kia, với cô phải trực tiếp.
Có thể nếu anh không chủ động đem
nha đầu kia nuốt, tám năm, mười năm nữa, nói không chừng nha đầu kia còn tưởng rằng anh ăn no không có chuyện gì làm, liền thích nuôi cô cho
vui.
Lại nói, chính mình lại đầu tư lớn như vậy trên người nha
đầu kia, tiền vốn lưu trữ về sau có thể chậm rãi kiếm trở về, lúc này dù sao cũng phải lấy chút lợi tức.
Vệ Hiểu Phong đứng lên, đi qua
đem độ ấm trong phòng điều chỉnh tăng lên một chút, từ trong ngăn tủ lấy ra một mền lụa mỏng đắp trên người Trần Hiểu Kỳ, nếu có người ngoài ở
đây, khẳng định sẽ bị động tác thật cẩn thận của anh làm cảm động, cho
rằng đó là một người đàn ông hết sức săn sóc, hơn nữa còn tao nhã, động
tác không nhanh không chậm tương đối tao nhã.
Vệ Hiểu Phong đắp
chăn thật tốt cho Trần Hiểu Kỳ, rồi bắt đầu tự mình cởi nút tay áo,
caravat, áo sơ mi, dây lưng quần, còn lại một cái quần lót tứ giác, vào
bên trong phòng tắm, hết thảy quá trình đâu vào đấy, một chút cũng không giống gã đàn ông háo sắc.
Lúc nhỏ, Vệ Hiểu Phong không thích ăn
từng ngụm nhỏ, chỉ thích ngấu nghiến nhai nuốt, liền quên lễ nghi cơ bản nhất trên bàn ăn, về sau Phương phu nhân nói với anh: "Càng là thức ăn
ngon, càng nên ăn chậm nhai kỹ, mới có thể tạo ra cảm giác." Sau đó Vệ
Hiểu Phong thực sửa lại, thấy thứ mình thích ăn, thì tinh tế chậm rãi
nhấm nháp, phát hiện cứ như vậy, cái loại mỹ thực này có thể cảm giác
thật sâu và kéo dài lan tràn, cho nên càng thích, Vệ Hiểu Phong càng
không nóng nảy, đây là thói quen từ nhỏ dưỡng thành.
Tật xấu của
Vệ Hiểu Phong cũng không ít, có tính ưa sạch sẽ, có chút chủ nghĩa hoàn
mỹ nghiêm trọng, với anh mà nói chuyện trên giường, không phải là lần
đầu, nhưng buổi tối hôm nay lại có một loại cảm giác lần đầu khai trai,
bên ngoài kia đầu heo ngủ trên giường thật không có hình tượng, nhưng
lại châm lên trong lòng Vệ Hiểu Phong một đốm lửa, cho nên trách nhiệm
dập tắt lửa không phải cô thì không thể là ai khác.
Giờ chết đã
điểm, một chút cảm giác Trần Hiểu Kỳ cũng không có, nằm ở trên giường
của đầu sói Vệ Hiểu Phong, ngủ không biết hiện tại là lúc nào, không chỉ ngủ, còn nằm mơ, nội dung trong mơ còn rất thần kì.
Cô mơ chính
mình hai ngày trước mua xổ số trúng giải nhất, một trăm ngàn, người
nghèo chợt giàu lên, Trần Hiểu Kỳ vui vẻ miệng không khép được, xoay
người liền mua một khu biệt thự cao cấp, có bảo vệ giữ cửa, bộ dạng đều
giống như ngôi sao thần tượng, hơn nữa dáng người rất đẹp, trong biệt
thự còn có phòng tắm lớn trước kia Trần Hiểu Kỳ hâm mộ nhất, ghen tị
nhất, đặt cạnh cửa sổ sát đất trong suốt, là một bồn tắm mát xa lớn xa
hoa, cô nằm bên trong, chuyên viên mát xa tiến hành mát xa, làm spa cho
cô, thích thú đến nổi cô rên hừ hừ.
Trần Hiểu Kỳ từ từ nhắm hai
mắt, âm thanh rầm rì mặc dù không lớn, nhưng Vệ Hiểu Phong lại nghe thật sự rõ ràng, Vệ Hiểu Phong một chút cũng không cảm thấy, đã làm nhiều
điều không phúc hậu, có thể khiến Vệ Hiểu Phong anh hầu hạ tắm rửa mát
xa, cho tới bây giờ nha đầu kia là người đầu tiên, còn có cái gì không
hài lòng, nên mang ơn mới đúng.
Vệ Hiểu Phong là người tương đối
chú trọng phẩm chất cuộc sống, nói trắng ra chính là thích hưởng thụ,
đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến cuối cùng anh buông tha cho
kiếp sống quân lữ, anh chịu không nổi hành tội, cửa khổ của quân nhân.
Gian nhà trọ này là lãnh địa cá nhân của anh, phụ nữ đã tới đây ngoài mẹ anh và nha đầu Manh Manh kia, Trần Hiểu Kỳ là người thứ ba, hơn nữa công
khai ngủ trên giường anh, còn nằm trong bồn tắm mát xa lớn của riêng
anh, cũng để anh mát xa cho, Trần Hiểu Kỳ là người duy nhất.
Bồn
tắm mát xa lớn là Vệ Hiểu Phong đặt hàng từ nước ngoài chở máy bay về,
có hệ thống cảm ứng độ ấm thân thể, thiết kế phù hợp với mọi người, cho
nên, người đã nằm ở bên trong sẽ không muốn ra, bởi vậy bạn thần ngủ
chuyển thế - Trần Hiểu Kỳ, bị Vệ Hiểu Phong ôm đến nhà tắm, bỏ vào trong nước, cũng chưa tỉnh lại, hơn nữa còn đắm chìm trong mộng đẹp biến
thành phú bà không thể tự kềm chế.
Tắm rửa cho phụ nữ, Vệ Hiểu
Phong cũng không quen tay, trừ Manh Manh lúc nhỏ, có tắm qua vài lần,
Trần Hiểu Kỳ là người đầu tiên, tính ra nha đầu kia thực chiếm rất nhiều lần đầu tiên trong cuộc sống của anh! Cho nên, để anh chiếm chút tiện
nghi là đúng thôi, hơn nữa, bộ dáng nha đầu kia rầm rì dưới tay anh, Vệ
Hiểu Phong thật thích thú, nha đầu kia là khối bảo vật mà anh muốn cất
giữ, nhưng trước khi cất giữ, phải giải cơn khát cho đã thèm cái đã.
Cô bạn Trần Hiểu Kỳ của chúng ta không thèm tỉnh lại, Vệ Hiểu Phong đem cô một lần nữa ôm về trên giường, cô còn ngủ quên trời quên đất, hơn nữa,
Vệ Hiểu Phong đoán trước là một chút phản kháng cũng không có, anh cởi
áo choàng tắm trên người cô, bắt đầu hôn cô từ môi, cái trán, ánh mắt,
mí mắt, cái mũi, cái miệng nhỏ nhắn, lỗ tai, cổ, xương quai xanh... Từng chút từng chút, lực đạo nhẹ nhàng chậm chạp, rất có kiên nhẫn.
Vệ Hiểu Phong sớm lĩnh giáo nha đầu kia quần áo lôi thôi, nhưng mà trong
quần áo lại là cực phẩm tuyệt diệu, so sánh với vẻ lôi thôi lếch thếch
bề ngoài cô, bên trong khiến người khác mắt sáng ngời kinh hỉ, da thịt
trong suốt trắng nõn, xương quai xanh hết sức khêu gợi, cùng với thân
hình nhỏ nhắn, vòng eo mềm mại, lần nữa làm Vệ Hiểu Phong yêu thích
không buông tay, thậm chí có xu thế muốn nghiện, giống như một khối ngọc được tạo hình công phu, mặc dù thể xác và tinh thần ma quỷ của Vệ Hiểu
Phong đã muốn tràn ra, anh lại chịu đựng như trước, hưởng thụ lạc thú do quá trình tiếp xúc này tạo ra, cho nên nói Trần Hiểu Kỳ trêu chọc anh
chàng Vệ Hiểu Phong này, kết cục có thể biết trước.
Mà Trần Hiểu
Kỳ thì sao, không biết có phải phương pháp tinh thần thắng lợi dùng rất
thành công hay không, sắp vào miệng sói, mà còn đang nằm mơ, chẳng qua
địa điểm thay đổi, từ bồn tắm lớn xa hoa chuyển đến phòng ngủ thoải mái, nằm trên giường lớn, cùng với một đại soái ca như yêu nghiệt triền
miên.
Loại mộng xuân này nọ này, Trần Hiểu Kỳ thực chưa từng mơ
thấy, đừng thấy bình thường thích xem mấy thứ tiểu thuyết hủ, cũng muốn
làm một hội viên, tối thiểu có thể cảm thụ một chút cảm giác dục tiên
dục tử dưới ngòi bút của tác giả, đáng tiếc lại không được, dùng lời của Vệ Hiểu Phong mà nói, đời trước cô nhất định chỉ là heo, mặc kệ là khi
nào, chỉ cần có điều kiện là có thể ngủ, lần trước bị Vệ Hiểu Phong tha
đi đánh bài, ngồi trên bàn cô thiếu chút nữa vừa ngủ vừa chơi.
Nói đến Vệ Hiểu Phong, Trần Hiểu Kỳ bỗng nhiên cảm thấy, sao chính mình lại sầu triền miên với đại soái ca giống như Vệ Hiểu Phong vậy, càng nhìn
càng giống...
Lúc ánh mắt Trần Hiểu Kỳ mơ mơ màng màng hé ra một
khe hở hẹp, Vệ Hiểu Phong đang hôn đùi của cô, giống như một con kiến
thật nhỏ, mở cái miệng nhỏ cắn cắn, mang theo một loại tiếp xúc tê dại
như điện xẹt qua, là loại cảm giác nói không nên lời, nhưng thực thoải
mái, hơn nữa, mắt lại nhìn thấy kẻ cho tới nay vẫn cao cao tại thượng,
tác uy tác quái, ức hiếp người lương thiện - Vệ Hiểu Phong, hôn đùi
mình, đem đến cho Trần Hiểu Kỳ một loại thỏa mãn biến thái.
Cho
nên mới nói, hai người này rất xứng, chẳng qua Vệ Hiểu Phong cũng không
dừng lại trên đùi cô lâu lắm, mà thong thả di chuyển về phía trước...
Loại tình tiết này, trong tiểu thuyết Trần Hiểu Kỳ xem qua vô số lần, cũng
từng suy nghĩ, chỗ tư mật như vậy, sao có thể có dũng khí hôn môi, hơn
nữa, sao lại có thể thoải mái muốn chết, cô vẫn vô cùng hiếu kỳ, lòng
hiếu kỳ nổi lên, lúc Hiểu Phong cũng làm như vậy, Trần Hiểu Kỳ không chỉ không trốn, ngược lại vô cùng phối hợp.
Hiện tại Vệ Hiểu Phong
cũng muốn biết nha đầu kia rốt cuộc là nằm mơ hay là thanh tỉnh, nói đâu xa, lúc này, Trần Hiểu Kỳ so với bình thường, bày ra một lực dụ hoặc
hủy thiên diệt địa. Vệ Hiểu Phong thậm chí bắt đầu hoài nghi, có phải
chính mình nhìn nhầm hay không, không phải là lần đầu của nha đầu kia
sao, phản ứng rất quỷ dị, biểu tình cũng không trúc trắc, thẳng thắn
hưởng thụ như vậy, khiến trong lòng Vệ Hiểu Phong có chút suy tư.
Vệ Hiểu Phong bỗng nhiên nhớ đến, hình như lúc trước nha đầu kia có kết
giao bạn trai, vì chuyện này, Manh Manh còn đá hắn ta vào trong hồ, anh
còn thay người lớn đi gặp giáo viên để xử lý, hiện tại nghĩ đến, lớn
chuyện như vậy, khẳng định không đơn giản, hiện tại tiểu nha đầu làm sao mà còn có ý tưởng thủ thân như ngọc, nói không chừng đã sớm...
Ý niệm trong đầu vừa chuyển, trong lòng Vệ Hiểu Phong bỗng nhiên ngập một thùng dấm chua, ghen tỵ từ trong tràn ra ngoài khiến anh không thoải
mái, anh không thoải mái, lại nhìn đến tiểu nha đầu dưới thân xinh đẹp
không chịu được, trong lòng bấp bênh, dường như trừng phạt, cúi miệng
cắn một ngụm...
Một ngụm cắn xuống này, vào nơi mềm nhất trên đùi tiểu nha đầu, hơn nữa Vệ Hiểu Phong thật sự không chút lưu tình, Trần
Hiểu Kỳ được anh hầu hạ đang còn bay trên mây, chưa gì đã bị túm vào
mười tám tầng địa ngục, hét thảm một tiếng, ánh mắt hoàn toàn mở ra...
Ý thức tỉnh táo lại, thấy rõ Vệ Hiểu Phong trước mắt, bỗng nhiên hiểu
được, thế nào là mộng xuân gặp quỷ, chính mình thành thức ăn trên miệng
Vệ Hiểu Phong, cô còn chưa kịp phản ứng, đã đột nhiên bị đâm vào khiến
đau đớn hút một ngụm khí lạnh...