“Hà Tử Nghiệp, tra
được rồi! sáng hôm nay có một vài cuộc điện thoại lạ, trước kia cô ta
rất ít liên lạc! Tôi đang xác định thân phận của người này.” Âm thanh lo lắng có một chút vui mừng của Hàn Mộ Vân từ đầu bên kia vang lên.
“Mau! Càng nhanh càng tốt!” Hà Tử Nghiệp cầm tay lái thật chặt, sau khi cúp
điện thoại, anh chuyển sang bên cạnh: “Anh Vương, người khả nghi trên
màn hình camera giám sát khu vực này vào sáng hôm nay đã điều tra rồi,
đã xác định được hành tung, có thể để mọi người chuẩn bị ra tay.”
“Được, tôi lập tức gọi điện thoại, Tiểu Hà, anh không cần khẩn trương.”
Làm sao có thể không khẩn trương, tại sao có thể không vội chứ! Trái tim Hà Tử Nghiệp đập nhanh đến mức muốn nổ tung, từ những chứng cớ trước mắt
mà nói, cô gái nhỏ của anh 100% đã bị bắt cóc rồi! Anh đem tất cả những
nơi bình thường cô hay đi kiểm tra vài lần, cuối cùng tại chợ bán thức
ăn tra ra được tung tích, thật may ngay bên chợ có một ngân hàng lớn, từ máy theo dõi của ngân hàng để cho anh nhìn ra được bóng dáng khiến anh
nóng ruột nóng gan, nhưng mấy phút sau anh cũng nhìn thấy được hai tên
lén lút đi theo phía sau cô. Ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì, hai mắt Hà Tử Nghiệp nhắm nghiền, lần đầu tiên anh hướng toàn bộ lòng thành cầu nguyện với trời cao.
“Tìm ra rồi! Hai người kia đã từng có tiền
án! Bọn chúng đã từng dừng ma túy nên bị bắt! Nhưng sau lần đó đã không
còn vi phạm chuyện gì, nhưng hôm qua bọn chúng có mượn một chiếc xe
miniBus của người khác, nói hôm nay xong việc sẽ trả!” Vừa lúc đó Hàn Mộ Vân đã gọi điện thoại đến.
“Biết bọn chúng bây giờ đang ở đâu không?” Hà Tử Nghiệp kích động đến thở cũng tăng thêm, anh đối với điện thoại quát ra lửa.
“Còn chưa xác định, nhưng địa điểm hoạt động của bọn chúng đang ở một vùng
ngoài ngoại ô, anh có thể nhờ cục trưởng An ra tay điều tra một chút!”
Hàn Mộ Vân vừa nói xong, Hà Tử Nghiệp đã trực tiếp cúp điện thoại. Không kịp chờ đợi, đẩy cửa đi ra ngoài: “Cục trưởng An…”
“Tiểu Hà à,
tôi đang định gọi cho anh, đã tra ra được hai người trên màn hình theo
dõi, xác định bọn chúng đang ở khu nhà máy hợp kim nhôm bị bỏ hoang ở
vùng ngoại ô!” Tin tức này đối với Hà Tử Nghiệp mà nói chính là ánh sáng trong đêm tối, anh quay đầu nhìn chằm chằm đôi trưởng Vương bên cạnh,
ánh mắt như đuốc: “Anh Vương, thông báo cho người của anh đi đến nhà máy hợp kim nhôm bị bỏ hoang ngoài ngoại ô.”
Bên kia, Lâm Cảnh
Nguyệt đang liều chết phản kháng gã đàn ông trên người, cô tuyệt đối
không thể để người này được như ý! Tuyệt không! Nhưng theo thời gian
trôi qua, động tác phản kháng của cô cũng dần dần vô lực, cô vốn đã bị
trói chặt tay chân, giãy dụa cũng chỉ đến một mức độ nhất định. “U, con
nhóc này còn rất cay! Uốn éo nữa đi, càng uốn éo tao càng hưng phấn!”
tên đàn ông giọng khàn khàn bỉ ôi trêu chọc bên tai cô: “ anh đây để cho mày ném thử một chút** tư vị” bàn tay xù xì của hắn vuốt ve trên người
cô, Lâm Cảnh Nguyệt cảm thấy bàn tay lạnh như băng này giống như quỷ
trảo từ địa ngục vươn ra, xé nát tất cả của cô, đem cô kéo vào vực sâu.
Cảm giác buồn nôn từ dạ dày dâng lên, nước mắt Lâm Cảnh Nguyệt nhanh
chóng thấm ướt miếng vài đen.
Cô đã tuyệt vọng, Diệp Tử, thật xin lỗi, em thật sự đã tận lực, Diệp Tử, anh đnag ở đâu? Khuôn mặt cô trắng bệch giống như người chết nằm trên đất, mặc dù mắt bị che kín, nhưng cô vẫn cảm thấy được ánh dèn léo sáng từ camera ghi hình.
Môi dưới
của Lâm Cảnh Nguyệt bị cắn đến chảy máu, cô vốn cho rằng mình có thể
thay đổi được số mạng, có thể tìm được hạnh phúc của chính mình, nhưng
thực tế đã cho cô một kích nặng nề, mặc dù không có sai lầm như khi rơi
lầu, nhưng kiếp này lại muốn dùng cách này để kết thúc. Cô biết, nếu hôm nay cô bị vấy bẩn, cô và Hà Tử Nghiệp sẽ không còn có thể tiếp tục. Có
lẽ anh sẽ không tính toán, nhưng chính cô không thể không để ý, Diệp Tử
của cô, đáng được thứ tốt nhất trên đời này…
Nước mắt từ từ chảy
xuống, ướt đẫm mảnh vải bịt mắt. Cô có thể cảm thấy áo của mình đã bị
cởi sạch không còn gì, kế tiếp chính là quần rồi…Tên ghê tởm kia đang
dùng miệng hôn loạn trên người cô, giống như quái thú đang phun dịch,
từng ngụm cắn nuốt lấy cô…
Không có hi vọng nữa rồi…hai kiếp, kết cục vẫn là chết, người đã chết vốn không nên tồn tại nữa, lần này có
thể khác sao? Nhưng cô không bỏ được, Diệp Tử của cô, dịu dàng cưng
chiều…Từng chuyện từng chuyện đều để lại dấu ấn trong óc cô rõ ràng, nếu không có cô, anh nên làm cái gì? Cô thật không làm được, yêu thương anh cả đời, có lẽ kiếp này cô không nên đến quấy rầy cuộc sống của anh.
Diệp Tử, Diệp Tử…Rất nhớ anh, còn chưa nhận được nhẫn kết hôn của anh,
còn chưa mặc lên áo cưới làm cô dâu của anh…
“Cảnh Nguyệt!” Hà Tử Nghiệp phá cửa vào liền nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng như vậy. Cô gái của anh bị người ta trói lại, đè lên người mà giày xéo, áo quần trên
người đã bị xé tan tành không ra hình dạng, đôi tay tội ác kia đã đưa về phía dưới của cô, ánh mắt Hà Tử Nghiệp nhất thời đỏ đậm, đạp một cước,
anh đem gã đàn ông đang hoảng sợ kia đạp đỗ xuống mặt đất, đem Lâm Cảnh
Nguyệt ôm vào trong lòng, dùng áo khoát của mình bao thật chặt cơ thể
đang run lẩy bẩy của cô, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng của cô giống như
đnag dỗ con nít: “Nguyệt Nha Nhi, ngoan, đừng sợ, đừng sợ, anh đnag ở
đây, chính là anh đây…”
CCảnh sát cùng chạy đến đã đem hai gã kia bắt lại, Đội trưởng Vương nhìn một chút dáng vẻ của Hà Tử Nghiệp vẫn
không có bước đến chào hỏi, đối với cấp dưới ra dấu tay liền lặng lẽ
mang người rút lui.
Lâm Cảnh Nguyệt cảm giác cô đang nghe nhầm,
cô giống như nghe Diệp Tử đnag gọi mình, dịu dàng như vậy, giống như
là…giống như là lúc cô kết thúc ý thức cuối cùng của kiếp trước. Cô
nhếch lên khóe miệng, trên mặt là nụ cười như được giải thoát, Diệp Tử
của cô thật tốt, cho dù trong ảo cảnh vẫn dịu dàng như vậy.
Nụ
cười mờ ảo của cô khiến Hà Tử Nghiệp hoảng hồn, mặc dù lúc này cô đang
trong ngực anh, nhưng giống như giây kế tiếp cô sẽ tan biến, anh muốn
cầm tay cô nói cho cô biết cô không phải sợ, lại phát hiện mình lại quên mắt tháo dây trói trên người cô. Nhưng anh không muốn buông cô ra, cho
dù một giây cũng không muốn buông ra!
Anh có thể ôm Lâm Cảnh
Nguyệt ngồi trên mặt đất, đặt cô ngồi lên đùi mình, hung hăng dán vào
trong ngực mình, cằm đặt trên vai cô, hai cánh tay nhanh chóng cởi dây
trói cho cô, hơn nữa còn kéo xuống mảnh vải đen che trên mắt cô.
“Nguyệt Nha Nhi, anh là Diệp Tử, anh đang ở đây, không phải sợ, anh tới đây,
Nguyệt Nha Nhi, nói một câu có được hay không?” Anh chống lại cặp mắt
trống rỗng của cô, đem bàn tay nhỏ bé lạnh buốt đặt vào lồng ngực của
mình, để cho cô cảm nhận được nhiệt độ của anh, kiên định, kiên nhẫn ở
bên tai cô dịu dàng nói chuyện: “ Nguyệt Nha Nhi, nhìn anh có được
không, gọi anh một tiếng, Diệp Tử thật sự rất lo lắng cho em..nếu em
vẫn không để ý tới hắn, hắn sẽ sợ, sẽ kinh hoảng…” Âm thanh của anh có
chút nghẹn ngào, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Nguyệt Nha Nhi đừng không để ý đến Diệp Tử có được hay không, Diệp Tử thật sự rất nhớ em…”
“Diệp…Diệp Tử?” ánh mắt Lâm Cảnh Nguyệt vẫn mê mang, trong miệng vô thức thốt ra
mấy chữ, nhưng Hà Tử Nghiệp lại giống như nắm được hi vọng: “Là anh,
Nguyệt Nha Nhi…sò sờ, em sờ sờ, chính là anh, Diệp Tử sẽ không bao giờ
bỏ em lại một mình nữa, đừng tức giận, đừng không để ý tới anh có được
không?”
“Diệp Tử….Diệp Tử…” trong cặp mắt vô hồn của Lâm Cảnh
Nguyệt rốt cuộc có chút ánh sáng, một chút bóng dáng của người trước mắt giọi vào trong mắt cô, ngũ quan anh tuấn, đường cong kiên cường, con
ngươi dịu dàng trong cặp mắt bén nhọn…Quen thuộc như vậy quen thuộc như
vậy.
“Nguyệt Nha Nhi, chính là anh, anh tìm được em rồi, chúng ta về nhà có được không?” Hà Tử Nghiệp hôn đôi mắt khóc đến đỏ của cô, đỡ
cái trán của cô dịu dàng nỉ non.
“Diệp Tử! Diệp Tử!” Lâm Cảnh
Nguyệt cuối cùng không nhịn được ôm thật chặt lấy anh oa một tiếng khóc
lên: “Diệp…Diệp Tử, em sợ…em thật là sợ…”
“Ngoan, không sao,
chúng ta về nhà, những kẻ khi dễ em một người anh cũng sẽ không bỏ qua!” tròng mắt Hà Tử Nghiệp lạnh xuống, ánh mắt sắc bén có thể bức lui tất
cả: “Nguyệt Nha Nhi, ngoan, anh đưa em về nhà.”
Chuyện ngày đó,
cả đời Lâm Cảnh Nguyệt cũng sẽ không thể quên, cũng như vậy, Hà Tử
Nghiệp cũng vĩnh viễn sẽ không quên. Có lẽ ghi nhớ trong lòng, không
nhất định sẽ nghĩ lại, nhưng nhắc nhở bọn họ càng thêm quý trọng người
trước mắt.
Sau khi về nhà, yêu cầu đầu tiên của Lâm Cảnh Nguyệt
chính là muốn tắm, Hà Tử Nghiệp hiểu tâm tình của cô, cũng không nói gì
liền đem người ôm vào phòng tắm. Anh đi ra ngoài lấy áo quần sạch cho
cô. Lúc tiến vào đã nhìn thấy cô đang chà xát da của mình, làn da mềm
mại đã bị chà đến đỏ bừng một mảnh, nhưng cô vẫn cố ý chà, dường như
muốn đem da mình chà xát đến lớp tiếp theo. Hà Tử Nghiệp vội vàng chạy
tới ôm cô vào trong lòng, ngăn lại hành động tự làm khổ bản thân của cô.
Cặp mắt Lâm Cảnh Nguyệt sưng đỏ nhìn anh, nước mắt chậc chậc chảy xuống, hồi lâu mới thở ra một chữ: “Bẩn”
Hà Tử Nghiệp vỗ phần lưng trần của cô, nhẹ giọng an ủi: “Không bẩn, Nguyệt Nha Nhi là sạch sẽ nhất, anh giúp em tắm có được không? Tắm xong chúng
ta cùng lên giường ngủ.”
Lâm Cảnh Nguyệt trầm mặc một hồi nhưng
vẫn gật đầu một cái. Hà Tử Nghiệp nửa ôm cô, nửa lấy sữa tắm bôi lên
toàn thân của cô, bọt sữa tắm ôm trọn cả người Lâm Cảnh Nguyệt vào bên
trong, nổi bật lên vóc người thon gọn của cô, Hà Tử Nghiệp cúi đầu trìu
mến hôn lên khóe miệng của cô: “Nguyệt Nha Nhi, anh yêu em.”
Tay
trái anh ôm cô, tay phải đưua vào túi quần lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu
đỏ: “Gả cho anh có được không? Cả đời không phân ly…”
Lâm Cảnh
Nguyệt nhìn chiếc nhẫn tinh xảo mà ngây dại, cái gì hoảng sợ, ghê tởm,
sợ hãi toàn bộ đều ném ra sau đầu, trước mắt chỉ còn lại nụ cười dịu
dàng” của chính anh. Đây là lần đầu tiên anh nói yêu cô, anh…cầu hôn với cô rồi hả?
“Nguyệt Nha Nhi…” giống như không hài lòng với thái
độ mất hồn của cô, âm thanh Hà Tử Nghiệp có hơi ủy khuất truyền đến tai
cô: “Nguyệt Nha Nhi…”
Lâm Cảnh Nguyệt ngẩng đầu, chống lại ánh
mắt của anh, dưới ánh mắt mong chờ của anh gật đầu một cái, đưa ra đầu
ngón tay trắng noãn: “Anh đeo lên cho em đi!” khóe miệng Hà Tử Nghiệp
cuối cùng cũng xuất hiện nụ cười nhàn nhạt, đây mới là cô gái của anh,
có chút tùy hứng nhưng lại khiến cho người thương yêu.
Lâm Cảnh
Nguyệt không biết người khác cầu hôn như thế nào, nhưng mà…Cầu hôn trong phòng tắm đoán chừng họ chính là người đầu tiên. Cô vốn là người rộng
lượng, lại bị Hà Tử Nghiệp dùng cầu hôn phân tán đi sự chú ý, lúc này
nằm vùi trong ngực của anh, tất cả những gì trải qua ban ngày đã dần
cách xa, cô rốt cục yên tâm, hạnh phúc vùi vào ngực Hà Tử Nghiệp ngủ
thiếp đi.
Nhưng Hà Tử Nghiệp cũng không dám ngủ, anh mặc dù thể
hiện không hề để ý, nhưng thực tế trong tim anh so với ai đều sợ hãi
hơn, cảnh cô bị người khác đè dưới thân không ngừng xuất hiện trong đầu
anh, nếu như anh tới chậm một chút…chậm một chút nữa, anh không dám
tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện gì. Thật may, thật may là, cảm tạ trời cao, cô gái của anh vẫn đang hoàn chỉnh nằm bên cạnh mình.
Mơ mơ màng màng ngủ thẳng đến nửa đêm, Hà Tử Nghiệp chợt bị động tĩnh bên cạnh làm tỉnh, anh giật mình ngồi dậy, mở đền trên đầu giường, chỉ thấy Lâm Cảnh Nguyệt nhắm chặt mắt, trong miệng không biết đang nỉ non những gì,
gương mặt đỏ bừng, ngay cả môi cũng khô nứt.
Hà Tử Nghiệp cả
kinh, đặt tay lên trán Lâm Cảnh Nguyệt, nóng đến dọa người! Anh không
dám trì hoãn, lật người đi xuống giường, tùy tiện mặc một bộ quần áo
liền lấy xe đưa Lâm Cảnh Nguyệt đến bệnh viện gần nhất, lúc này là nửa
đêm, trong bệnh viện không có mấy người, Hà Tử Nghiệp trực tiếp ôm Lâm
Cảnh Nguyệt trực tiếp xông vào phòng bác sỹ trực. Bác sỹ trực thấy Hà Tử Nghiệp một thân khí thế cũng không nhịn được mà run lên, vốn đang định
phát hỏa cũng nhịn xuống, vội vàng mặc áo khoát trắng vừa chụp phim vừa
thử máu, vô cùng tận tụy.
Lúc này lòng Hà Tử Nghiệp như lửa đốt,
chỉ còn muốn bắt bác sỹ lại mà tra hỏi, ngay lúc muốn làm như vậy kết
quả kiểm tra cũng vừa có. Vị bác sỹ kia đẩy cặp kính trên sóng mũi, ánh
mắt nhìn về phía Hà Tử Nghiệp đang muốn phát hỏa: “Vợ anh có thai, đã
hai tháng.”