“Haizz….za!” đây là
lần thở dài thứ một trăm tám mươi của Lâm Cảnh Nguyệt, cô cắn cái muỗng, nhìn Trần Huyễn một cách đau đớn, lớn tiếng tố cáo: “Mình thật không
nên tuân theo điều động của phòng nhân sự mà ! Huyễn à Huyễn, tuần này
mình thật sự mệt mỏi, bộ xương già của mình đây cũng mau rã rời rồi!”
Thư ký của Tổng giám đốc đại nhân đương nhiên là không dễ làm, ban đầu cô
đã biết, nhưng vì đến gần Hà Tử Nghiệp, cô nhịn, cố gắng xách đống giấy
vụn đồng nát của mình bước vào thang máy “thăng chức” lên tầng 48.
Thế nhưng mới hai tuần mà thôi, cô đã không chịu nổi, quả thật quá mệt mỏi, một chút thời gian rảnh rỗi cũng không có ! Ngay cả ngồi xuống uống ly
cà phê cũng phải nghiêng mắt nhìn về hướng Hà Tử Nghiệp, nếu phát hiện
anh hơi nhíu chân mày liền lập tức để ly cà phê xuống, cố gắng nặn ra
một nụ cười tiêu chuẩn. Những ngày kế tiếp, cô đều ở trạng thái mất
nước, nụ cười trên mặt cũng muốn cứng luôn rồi.
Nhưng cho dù
vậy Hà Từ Nghiệp vẫn không hài lòng ! Mỗi ngày đều hướng gương mặt lạnh
lùng về phía cô: “Thư ký Lâm, ở chỗ này cô lại làm sai rồi!”, nghe một
chút, nói vậy là sao, cô đây cũng chỉ mới tiếp xúc với công việc thư ký
có được hay không, dù sao cũng phải để cho cô có một thời gian thích ứng chứ, nhưng nhìn tổng giám đốc của cô giống như cơ bản đã quên chuyện
này, đối với thật sự phải gọi là quá nghiêm khắc đó !
Lâm Cảnh
Nguyệt khóc không ra nước mắt, bản thân cô sống lại quả nhiên là đến trả nợ cho Hà Tử Nghiệp mà, đúng không ? đúng không ?
Trần Huyễn
nhìn Lâm Cảnh Nguyệt khinh bỉ, trực tiếp cho “đứa trẻ” rách này một cái
tát: “Kêu khổ cộng lông !Nghĩ một chút tiền lương của bạn tăng bao nhiêu đi!”. Trần Huyễn cực độ khi dễ cái người sống trong phúc mà không biết
hưởng này, mới vừa tốt nghiệp đã có tiền lương cao như vậy, nếu là cô
thì nằm mơ cũng sẽ bật cười, huống chi cả công ty có ai không biết tổng
giám đốc của bọn họ ? Khí thế thế kia, diện mạo thế kia, chậc chậc….
“Mình không thể vì đấu gạo khom lưng, chỉ vì tự do mà phấn đấu!” Lâm Cảnh
Nguyệt hung hăng xúc một muỗng cơm nhét vào trong miệng, mồm miệng không rõ: “Có bản lãnh, bạn ngày ngày….nhìn cái mặt lạnh đó thử một chút ?”
Kiếp trước, khi anh dùng gương mặt nghiêm túc thổ lộ với cô, cô còn cố ý cúi đầu lật lịch tay xem hôm đó có phải là Ngày Cá tháng tư hay không,
thật ra thì, cô không phải không có cảm tình với anh, một người đàn ông
ưu tú như vậy, dù là không yêu, được anh yêu thương cũng đã thật sự mừng rỡ rồi.
Nhưng cô thật sự sợ cái tình bá đạo lại cực đoan kia,
huống chi khi đó có Hàn Mộ Vân. Tay Lâm Cảnh Nguyệt khẽ run, mí mắt
buông xuống, ánh sáng trong mắt hoàn toàn bị ngăn trở, Trần Huyễn chỉ có thể nhìn thấy lông mi thật dài của cô, lay động giống như đang gánh một gánh nặng không chịu nổi.
Hàn Mộ Vân dịu dàng lại thành thục,
lúc đó cô lại vừa tốt nghiệp không lâu, dễ dàng bị hắn ta thu phục làm
tù binh, đàn ông hiểu người, lại biết săn sóc luôn hấp dẫn phụ nữ nhất,
đặc biệt là phụ nữ vừa mới tiếp xúc với xã hội. Hàn Mộ Vân…
“Này, Cảnh Nguyệt ! Cảnh Nguyệt!” Trần Huyễn dùng sức gõ vào cái dĩa của Cảnh Nguyệt, muốn gọi lại sự chú ý của cô: “Lâm Cảnh Nguyệt, tại sao bạn lại bắt đầu ngẩn người rồi ?” Gần đây Cảnh Nguyệt luôn dễ ngẩn người, đôi
khi đang trò chuyện liền mất hồn, đã xảy ra chuyện gì sao ?
“Không có gì.” Lâm Cảnh Nguyệt ngẩn đầu lên, nhìn bạn khẽ mỉm cười. Đem phần
cá chiên chua ngọt của mình chia qua cho Trần Huyễn: “Mình ăn không
hết.” Cô biết, đây luôn là món ăn Trần Huyễn thích nhất, quả thật là ăn
đến trăm lần cũng không ngán nổi.
“Cảnh Nguyệt, trong nhà đã xảy
ra chuyện gì sao ?” Trần Huyễn lo lắng nhìn Lâm Cảnh Nguyệt, ngay cả món cá chiên chua ngọt cũng không hấp dẫn được lực chú ý của cô ấy. Lâm
Cảnh Nguyệt ấm áp trong lòng: “Không phải, gần đây áp lực lớn quá đó
mà!”
Như vậy à, Cảnh Nguyệt vừa mới tốt nghiệp, lại lập tức làm
công việc với cường độ cao như vậy chắc cũng gặp nhiều việc không vừa ý ? Nhưng đây cũng là một loại tôi luyện, huống chi Cảnh Nguyệt cũng không
phải là không đủ năng lực. “Thỉnh thoảng cũng nên thả lỏng một chút nha, cuối tuần này đi quán Bar thư giãn một chút được không ?” Con mắt Trần
Huyễn lóe sáng, nhìn chằm chằm Cảnh Nguyệt.
“Được!” Lâm Cảnh
Nguyệt thuận tiện lên tiếng, nói xong mới phát giác không ổn, cô bây giờ đang là sinh viên vừa tốt nghiệp đại học, tại sao đối với quán Bar lại
không hề có một chút cảm giác khiếp sợ ? Kiếp trước đi nhiều hơn, hôm
nay cũng chỉ là thói quen.
Mặc dù cô không nhớ 4 năm thời gian
trong quá khứ, nhưng cô cảm thấy nửa tháng này cuộc sống mệt chết đi
được, chưa bao giờ mệt mỏi như vậy. Thời gian 4 năm, cô đã thay đổi quá
nhiều, nếu đem những thay đổi tiếp tục cố gắng che giấu tạo ra dáng vẻ u u mê mê như hiện tại thật sự là một vấn đề khó khăn. Mỗi ngày đều thật
sự cẩn thận, chỉ sợ người khác nhận thấy được điều gì, Lâm gia cũng
không dám trở về, thậm chí điện thoại cũng không dám gọi, cha mẹ đối với biến hóa của con cái luôn rất mẫn cảm, cô thật sự sợ bị bại lộ.
Chỉ có Trần Huyễn luôn không chỉ một lần nói cô thay đổi, mỗi lần nghe cô
ấy nói như vậy cô thật sự kinh hồn bạt vía, may mà Trần Huyễn tính tình
cũng hay thay đổi, nên cũng không nghĩ quá nhiều, nếu không cô cũng
không biết thật nên làm sao đây.
“Quyết định như vậy, chị đây dẫn em đi nâng cao hiểu biết!” Trần Huyễn vỗ bàn một cái, thật sự có đủ khí thế của đàn chị: “Cô gái nhỏ, đi theo chị lăn lộn đi, ha ha!” Lâm Cảnh
Nguyệt im lặng, không nhìn bộ dáng phô trương hiếu thắng của Trần Huyễn, cúi đầu yên lặng uống một hớp nước hoa quả, quả nhiên thần kinh của cô
nàng này cũng rất lớn mật….Cô cũng không nên lo lắng một người như vậy
đâu!
Ăn uống no đủ, Lâm Cảnh Nguyệt híp mắt bay vào phòng làm
việc của mình, nằm sấp trên bàn, nhất thời cơn buồn ngủ cuồn cuộn kéo
tới, ánh mặt trời thật tốt, thời tiết lại tốt như vậy nên ở nhà ngủ nha! Thật ra làm thư ký của Hà Tử Nghiệp cũng có chỗ tốt, ít nhất cũng có
thể có được một phòng làm việc riêng. Mặc dù ở chung một chỗ với mọi
người rất náo nhiệt, nhưng cô càng muốn có một không gian nhỏ thuộc về
mình. A, thật là thoải mái mà, Lâm Cảnh Nguyệt ôm gối đầu lăm qua lăn
lại, cực kỳ giống một chú mèo con trộm được miếng thịt.
Nhưng cô
quên một chuyện, đó chính là phòng làm việc của cô với Hà Tử Nghiệp chỉ
cách nhau một lớp thủy tinh, hai người ở giữa thật sự nhìn không sót bất cứ thứ gì đấy!
Hà Tử Nghiệp nhìn dáng vẻ lật lui lật tới ở trên
bàn của cô, sờ sờ cổ mình, cô gái này vòng lui vòng tới cổ mình như vậy
chẳng lẽ không sợ đứt rời hay sao ? Còn nữa, cái gối ôm đó là chuyện gì ? Lúc nào thì trong phòng làm việc có thể tùy ý chơi những thứ này ? Trên mặt gối còn thêu hoa văn rất đẹp mắt, là cô tự thêu ?
Hà Tử
Nghiệp đứng lên, đi tới bên bức vách thủy tinh gõ vào cửa sổ một cái,
sao ? không nghe thấy hay là cố ý không đứng lên ? Lại gắng sức gõ gõ,
rốt cục ngẩng đầu, chỉ là một cái đầu tóc rối bời, nhìn thật chướng mắt. Hà Từ Nghiệp nhíu mày, còn làm dấu tay ra hiệu cho cô đến phòng làm
việc của anh.
Mộng đẹp bị cắt đứt, Lâm Cảnh Nguyệt có chút bất
mãn, nhưng không có cách, chỉ có thể xoa xoa mắt đang buồn ngủ cho tỉnh
táo đi vào phòng làm việc của Hà Tử Nghiệp. Hôm nay cô đã có thể phân
biệt rõ thực tế và quá khứ, Hà Tử Nghiệp không bao giờ còn là người có
thể cưng chiều cô, bởi vì cô trở thành người có tính khí hài hước nữa
rồi.
“Ngày mai sắp xếp, đi cùng với tôi đến thành phố B.” Hà Tử Nghiệp đi thẳng vào vấn đề, không kéo dài chút nào.
“Vâng?” Lâm Cảnh Nguyệt giật mình đến mức há hốc mồm, tại sao lại đột nhiên như vậy ?
“Thư ký Lâm, điều kiện cần thiết để trở thành một thư ký chính là có thể
đuổi theo bước chân của ông chủ.” Hà Tử Nghiệp đi tới bên người cô, cúi
đầu nhìn cô, chiều cao giữa hai người chênh lệch rõ ràng, anh cơ hồ cao
hơn cô đến một cái đầu: “Không nên để cho tôi lại nhắc nhở cô.”
Cảm giác bị áp lực từ trên cơ thể anh truyền đến, trong lòng cô đau xót,
ngày trước cô chỉ nhìn thấy anh đối với người khác như vậy, không nghĩ
đến bây giờ thì đến phiên mình. Nhưng cô đã quyết ý ở bên cạnh anh, khi
anh biến mình trở nên điên cuồng vì công việc cô sẽ nhắc nhở anh, khi
anh thất ý sẽ ở bên an ủi, dành tất cả quan tâm cho anh.
“Vâng,
thật xin lỗi, tôi biết rồi.” Lâm Cảnh Nguyệt cắn răng, khẽ cúi đầu, phải từ từ, cô không thể vừa bắt đầu đã hù dọa anh, để cho anh hoài nghi cô
có dụng ý khác: “Nếu tổng giám đốc không có chuyện gì nữa, tôi xin phép
về.” Nàng nhàn nhạt gật đầu, ngay sau đó sống lưng thẳng tắp, một loại
khí thế lão luyện lưu loát quanh quẩn ở trên người, Hà Tử Nghiệp bất ngờ có chút sửng sốt.
Đây là người vừa mới tốt nghiệp ? Nhìn thấy Lâm Cảnh Nguyệt xoay người muốn đi khỏi cửa, Hà Từ Nghiệp gọi cô lại: “Đợi chút.”
“Tổng giám đốc còn có chuyện gì ?”
“Đem gối ôm của cô lấy ra.”
“Cái gì ?” Lâm Cảnh Nguyệt trợn to hai mắt, vô cùng hoài nghi mình có nghe
nhầm hay không, gối ôm của cô ? Anh muốn gối ôm của cô làm gì ?
“Gối ôm!” Hà Tử Nghiệp có chút không kiên nhẫn, anh ngồi trên ghế salon lớn
bằng da, mắt híp lại hớp một ngụm cà phê, hơi nhíu mày, lạnh: “Thuận
tiện pha cho tôi thêm ly cà phê, thêm hai muỗng đường.” Tiếng nói vừa
ngưng, nhìn cô vẫn còn ngu ngốc tại chỗ, Hà Tử Nghiệp hơi nhíu mày: “Thư ký Lâm, không nghe thấy lời tôi nói sao?” Tại sao lại ngu ngốc ngơ
ngác như vậy chứ ?
“A, hay thật.” Lâm Cảnh Nguyệt đi ra khỏi
phòng làm việc của Tổng giám đốc, cầm gối ôm trên tay khóc không ra nước mắt, đây là thành quả mấy ngày của cô mới thêu ra được, ngón tay còn
không biết bị đâm bao nhiêu kim mới hoàn thành xong! Tại sao phải đem
cho anh chứ! Nhưng ông chủ là thượng đế, Lâm Cảnh Nguyệt bỏ qua giãy
dụa, ôm ôm gối dừng lại cắn: “Cho anh cướp gối ôm của tôi! Thoa nước
miếng của tôi để cho anh ôm đủ!”
Hà Tử Nghiệp cầm chiếc gối thêu
hai hình người nhỏ nhỏ nhìn xung quanh, dùng sức ấn một cái, còn rất
mềm, ừ, gối ôm này quả nhiên đồ tốt, lúc mệt mỏi có thể ôm một cái.
Chỉ là, nhìn bàn tay mình, tại sao có chút cảm giác ướt át ? toát mồ hôi sao ?
Khi Lâm Cảnh Nguyệt bưng cà phê bước vào nhìn thấy Hà Tử Nghiệp đang nhìn
chằm chằm vào bàn tay phải, tay trái của anh còn đang cầm chiến lợi phẩm chiếc gối ôm mà cô cực khổ mấy tuần lễ mới làm xong, trong lòng cả
kinh, anh sẽ không nhìn ra gì chứ ?
“Thư ký Lâm.” Thanh âm trầm
thấp của Hà Từ Nghiệp vang lên bên tai, Lâm Cảnh Nguyệt sợ đến chút nữa
làm đổ chén cà phê, trong lòng nhày ùm ùm, thật sự phát hiện ?
“Đem máy điều hòa hạ thấp thêm hai độ.”
Phù….Lâm Cảnh Nguyệt suýt nữa cười lớn, cô hơi thấp đầu điều chỉnh tốt vẻ mặt
mới bình tĩnh đạp gót làm theo yêu cầu của Hà Tử Nghiệp. Nhưng trong
bụng đã cười đến nội thương, anh lại cho rằng mình nóng đến toát mồ hôi ? Ha ha
Lâm Cảnh Nguyệt nghẹn cười thật vất vả, đến khi vừa ra
khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc, liền đến toilet cười đủ mới trở
về phòng làm việc. Hà Tử Nghiệp nhìn bóng lưng xiêu xiêu vẹo vẹo của cô
có chút buồn bực: Cô như vậy sẽ không ngã chứ ? Thư ký của anh quả nhiên là một sinh vật thần kỳ.