“Này, anh làm gì thế?” Hà Tử Nghiệp cường ngạnh đem Lâm Cảnh Nguyệt đẩy lên xe, không nói hai
lời liền nổ máy, quen thuộc chạy thẳng theo hướng nhà Lâm Cảnh Nguyệt,
Lâm Cảnh Nguyệt khó hiểu nhìn anh, tại sao anh nhất định phải đưa cô về. Tuy nói anh là ông chủ, nhưng thời gian nghỉ ông chủ cũng không can
thiệp được mà.
“Này?” Hà Tử Nghiệp nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén
đáng sợ, giọng nói âm trầm, giống như gió lạnh tháng ba thổi vào đến
xương Lâm Cảnh Nguyệt.
Cô vừa chọc gì anh sao? Không phải chỉ bị
thương chút xíu à? Hơn nữa nhìn anh bây giờ cũng đâu có bị sao chứ?! “Hà Tử Nghiệp….” Cô rối rắm, không biết nên nói gì tiếp theo, một lần nữa
xin lỗi anh? Nhưng….Cô nhìn ra cửa xe một chút, mặt trăng rất tròn đang
tỏa ánh sáng êm dịu, bọn họ nói chuyện vào thời điểm ban đêm như vậy có
phải là có chút mập mờ hay không?
“Về sau không nên đi đến những
nơi đó!” Cô chưa kịp nghĩ nên nói gì, Hà Tử Nghiệp đã mở miệng, giọng
nói kiên quyết. Giống như lời của anh chính là chân lý, Lâm Cảnh Nguyệt
nhất định phải nghe theo.
Sao? Làm gì vô duyên vô cớ can thiệp vào hoạt động cô ? Sợ cô không an toàn sao?
“Yên tâm, quán Bar thôi mà!” Lâm Cảnh Nguyệt nói không để ý, cô cũng đã đi
Bar nhiều lần đếm không xuể, phần lớn cũng là thả lỏng lúc rảnh rỗi,
cũng chọn những nơi trị an khá tốt, sẽ không có chuyện gì.
“Tôi
nói không cho, cô có nghe hay không?” Hà Tử Nghiệp thắng gấp, Lâm Cảnh
Nguyệt không đề phòng trực tiếp đụng vào trước mặt anh. Anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt toát ra lửa giận, tức giận cô không nghe lời, tức giận cô cùng anh đối nghịch.
“Anh nổi điên cái gì?” Cô vuốt cái trán bị
đau, giọng nói bất mãn, đột nhiên dừng xe, lại làm vẻ hung hãn, giống
như cô làm chuyện thật có lỗi với anh.
“Không cho đi!” Hà Tử
Nghiệp tiếp tục bá đạo, kéo Lâm Cảnh Nguyệt gần như đụng phải môi cô.
Anh không biết bản thân đang tức giận cái gì, chỉ là không muốn cho cô
đi đến đó, không muốn vẻ đẹp của cô hiện ra trước mắt người khác, không
muốn bất cứ ai dòm ngó đến cô. Không muốn ! Những thứ này tất cả anh đều không muốn!
“Liên quan gì đến anh?” Lâm Cảnh Nguyệt, nhướng mày
nhìn anh khiêu khích, anh bây giờ lấy thân phận gì để ra lệnh cho cô như vậy?
Tha thứ cho cô, cô bây giờ thật sự muốn vui vẻ cùng anh một chỗ.
Suy nghĩ của Hà Tử Nghiệp dừng lại, ngừng trên môi Lâm Cảnh Nguyêt, đúng
vậy, tại sao anh lại để ý chuyện của cô như vậy chứ? Có lẽ bản thân anh
đã quản quản quá nhiều.
“Thật xin lỗi!” Hà Tử Nghiệp ổn định lại
cơ thể, lại khởi động xe, trời rất lâu không có mưa, có lẽ thời tiết quá khô là nguyên nhân, tâm tình cũng theo đó mà trở nên táo bạo.
Lâm Cảnh Nguyệt sững sờ, sự mong đợi trong mắt dần ảm đạm xuống, là cô quá
nóng lòng. “Không có việc gì.” Không còn là anh trong quá khứ, luôn luôn nhân nhượng cô, cô phải tập thói quen từ từ với sự lạnh nhạt của anh,
quên đi sự dịu dàng đã từng có.
Cô cũng không quá tin và duyên
phận, lại may mắn hơn người khác một kiếp sống, như vậy cô có thể hay
không vãn hồi lại những gì đã từng có ? Có thể hay không bồi thường lại
những tổn thương trong quá khứ mà cô đã gây ra?
Cô đối với việc
này rất tin tưởng tuyệt đối không nghi ngờ, cho nên từ sau khi sống lại
cô luôn cố gắng sửa đổi những sai lầm ở kiếp trước. Đối với Trần Huyễn
càng tốt, đối với Hà Tử Nghiệp lại càng không chống đối, rất vâng lời.
Có phải chăng ngay từ lúc bắt đầu cô đã sai lầm rồi? Kiếp trước cô nhúng
tay vào hạnh phúc của người khác, chia rẻ gia đình người ta, bản thân
lại được sống lại một kiếp khác phải chăng chính là sự trừng phạt của
ông trời ? để cho cô vĩnh viễn không có được hạnh phúc ? Để cô trơ mắt
bất lực nhìn người bên cạnh quay đi ?
Sự tuyệt vọng chưa bao giờ
có nháy mắt bao phủ toàn thân Lâm Cảnh Nguyệt, ngay cả lần trên sân
thượng ở kiếp trước cô cũng chưa bao giờ tuyệt vọng như vậy, đêm hè nóng bức nhưng cô chỉ thấy lạnh, lạnh thấu xương. Đôi tay ôm chặt ngực mình
nhưng vẫn không kìm được run rẩy, mẹ, đây chính là báo ứng như người đã
nói sao?
Cô vốn cho rằng, cô trả giá bằng cả mạng sống đã có thể
trả lại tất cả mọi khoản nợ, thì ra còn chưa đủ, còn chưa đủ…Thì ra kiếp này, cô đã định không có người yêu thương.
Bên trong xe yên tĩnh, hai người đều không ai nói chuyện, mỗi người đều có ý nghĩ riêng của mình.
Rất nhanh đã đến nhà của Lâm Cảnh Nguyệt, Hà Tử Nghiệp tắt máy, nhưng không để cho cô xuống xe, cô có gì đó không được bình thường, anh nhạy bén
nhận ra. Hơi thở vừa uể oải, vừa buồn bã, anh không muốn nhìn thấy cô
như vậy! Thư ký nhỏ của anh phải linh động, nghịch ngợm, mà không phải
như bây giờ, giống như một con thỏ nhỏ ôm lấy bi thương tách mình hoàn
toàn khỏi thế giới bên ngoài.
“Cám ơn ông chủ.” Lâm Cảnh Nguyệt
phá vỡ sự trầm mặc, âm thanh khách khí lễ phép, lòng Hà Tử Nghiệp lại
nhói lên, không phải như vậy, cô trước kia cũng không nói chuyện như vậy với anh!
“Không cần khách khí…” Lời anh chưa nói hết, cô đã bịch một tiếng đóng cửa xe lại, nhìn qua cửa xe, bóng dáng mảnh khảnh dần
dần đi xe, từng chút từng chút hòa vào bóng tối, anh chợt có chút hốt
hoảng.
Anh nhớ bước chân của cô nhẹ nhàng đầy sức sống, không
giống như bây giờ kéo dài, giống như đang mang trên lưng thứ gì đó thật
nặng. Vì sao? Vì sao trong một đêm cái gì cũng thay đổi?
Hà Tử
Nghiệp ra sức vò tóc, khuôn mặt anh tuấn phủ một tầng phiền não, anh
chợt mở cửa chạy ra ngoài, dường như hít mạnh thêm vài hơi thở đuổi theo Lâm Cảnh Nguyệt
Níu chặt cánh tay cô từ phía sau, anh khẽ thở
hỗn hển, hơi thở có chút không đều đặn. Cô quay đầu có chút ngạc nhiên
nhìn anh, anh lại không biết nói gì, chỉ muốn níu cô thật chặt lại như
vậy, không để cho cô đi, muốn đuổi đi tất cả bi thương của cô, muốn đem
cô bảo hộ ở trong ngực, cho dù chỉ một giây đồng hồ cũng thật tốt.
“Còn có việc gì sao?” Lâm Cảnh Nguyệt đè nén tình cảm mãnh liệt trong lòng,
mỉm cười khách khí. Diệp tử của cô đang đứng trước mặt cô, tuy nhiên nó
lại thật sự cách xa cô rất nhiều.
Tất cả tín niệm cùng kiên trì
sau khi sống lại trong một đêm sụp đổ, cô đã suy nghĩ kỹ, cô là không
xứng để có được hạnh phúc, cô chỉ cần lặng lẽ đứng một bên nhìn anh hạnh phúc là tốt rồi, mặc dù không can tâm, rất không can tâm…
“Ông chủ?” Lâm Cảnh Nguyệt nghi hoặc nhìn anh, anh thật ra muốn làm gì?
Hà Tử Nghiệp mấp máy môi, rốt cuộc nặn ra một câu: “Không mời tôi lên uống một cốc nước sao?”
Lâm Cảnh Nguyệt bưng một ly trà xanh đến trước mặt Hà Tử Nghiệp: “Uống
trà.” Cô không biết vì sao người này lại kiên trì muốn đến nhà cô ngồi
một chút, nhưng nghe anh nói như vậy cô cũng rất vui mừng, cô luôn hưởng thụ từng phút từng giây khi ở bên anh.
Hà Tử Nghiệp ngồi trên
ghế salon, nhẹ nhàng uống một ngụm trà, một cảm giác mát mẻ thấm vào
ruột gan truyền thẳng đến đại não, hình như tất cả phiền não đều đã bị
xua đi, toàn thân vô cùng sảng khoái.
Anh giơ lên ly trà trong suốt nhìn một chút, đây là loại trà gì, lại có thể đem lại hiệu quả như vậy ?
Lâm Cảnh Nguyệt ngồi bên nhìn động tác của anh, chỉ cảm thấy từ khi sống
lại cô càng ngày càng không hiểu gì về anh, giống như hiện tại, anh cũng có loại cử chỉ ngây thơ như vậy sao? Cô ho nhẹ một tiếng, cũng không
thể cứ im lặng mãi như vậy. “Ông chủ, anh có chuyện gì sao?” Cô thử hỏi
thăm dò.
Hà Tử Nghiệp quay đầu nhìn cô, ánh mắt sắc bén dọa
người: “Cô đây là muốn đuổi tôi ?” Âm thanh lạnh lẽo trực tiếp tiết lộ
người này đnag cực kỳ tức giận, giống như tiếp theo sẽ nhào tới bóp chặt cổ họng của cô.
Lâm Cảnh Nguyệt liên tục lắc đầu: “Không có,
không có” cố sức ra dáng chân thành nhìn anh, trong lòng cũng đang thầm
mắng: chẳng lẽ tối nay anh ăn nhằm thuốc súng, làm gì mà nóng tính như
vậy chứ ? Qủa thật không không lại phát nổ.
Hà Tử Nghiệp liếc mắt nhìn bộ dạng chân chó của cô, phiền não trong lòng có chút tiêu trừ,
cúi đầu uống thêm một ngụm trà, thật là ngon! “Về sau đem cà phê trong
phòng làm việc đổi hết thành trà.”
“À ?” mắt Lâm Cảnh Nguyệt trừng lớn, đối với mệnh lệnh của anh có chút sững sờ, tại sao đột nhiên lại muốn yêu cầu như vậy ?
“Là loại giống như trà này.” Hà Tử Nghiệp chỉ ly trà nhấn mạnh, cúi đầu
xuống uống xong ngụm trà cuối cùng: “Rót cho tôi thêm một ly.”
“…” Cơ thể Lâm Cảnh Nguyệt cứng ngắc đi rót thêm một ly, thật mâu thuẫn, cô có nên nói cho cho anh biết là loại trà này dưới nhà cô có bán, là loại chỉ 30 đồng tiền một bao !
Thời gian chậm chậm trôi qua, kim
đồng hồ đã chỉ 11 giờ, nhưng vị Đại Phật trên ghế salon vẫn ngồi vững
vàng, một chút cũng không có ý muốn rời đi, Lâm Cảnh Nguyệt tay cầm điều khiển tivi lại không ngừng gật gù (buồn ngủ đây mà), lại không dám
trắng trợn tiễn khách, thật sự là gấp chết cô, ngày mai còn phải giao
ban đấy!
Hà Tử Nghiệp sao lại không nhìn ra là cô đnag buồn ngủ,
khóe mắt cũng đã ướt nhuần rồi, nhưng anh lại không muốn đi, dám đi hộp
đêm! Còn không nghe theo ý kiến của anh! Vậy thì một chút trừng phạt nho nhỏ này có đáng là gì.
Thong thả ung dung để xuống ly trà trên
tay, anh cũng không muốn nhìn cô chống đỡ khổ sở: “Thư ký Lâm mệt nhọc,
vậy tôi trở về trước.”
Cám ơn trời đất, cuối cùng cũng đã chịu mở kim khẩu! Lâm Cảnh Nguyệt thiếu chút nữa gạt lệ rồi, chỉ sợ anh đổi ý,
vội vàng mở miệng tiễn khách: “Ông chủ đi thong thả!” Chỉ còn thiếu chưa cúi gập người 90 độ để tỏ lòng cung kính mà thôi.
Hà Tử Nghiệp
nhìn biểu hiện của cô buồn cười đến nhịn không được khóe miệng khẽ nhếch lên, đây mới đúng là dáng vẻ cô thư ký nhỏ của anh, đúng rồi, như vậy
mới tốt.
“Về sau không nên đi đến những nơi phức tạp kia.” Hà Tử
Nghiệp vẫn không quên dặn dò một phen, cho dù cô có lạnh lùng chống lại
nhưng anh vẫn muốn nói ra khỏi miệng.
Không nghĩ lần này cô lại đơn giản đồng ý: “Được.”
Hà Tử Nghiệp cực kỳ hài lòng, vươn tay vuốt vuốt đầu cô: “Tôi đi đây.” Dịu dàng có chút kỳ cục. Bàn tay ấm áp vuốt ve trên đầu cô, động tác thân
mật như vậy làm cho quyết tâm mới vừa được xây dựng trong cô sụp đổ
trong khoảnh khắc, người này, vừa cứng rắn lại vừa dịu dàng như vậy, cô
làm sao có thể buông tay ?
Nhìn anh đi xuống lầu, Lâm Cảnh Nguyệt vừa muốn đi vào cửa đã bị Hà Tử Nghiệp gọi lại, cô quay đầu: “Cái gì?”
“Ngày mai không nên đi làm trễ.” Anh chỉ muốn nhìn cô thêm một cái mà thôi.
“Biết rôi.” Lâm Cảnh Nguyệt có chút bất đắc dĩ, còn tưởng lại có chuyện gì!
Vừa muốn đóng cửa lại, lại nghe âm thanh của anh truyền đến, nhất thời,
bàn tay cầm nắm cửa của cô rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, nhịp tim cũng
bắt đầu gia tăng tốc độ, đầu cũng có chút hôn mê.