“Cô.... ...” Ông
Thạch bị Loan Đậu Đậu làm cho tức giận đến nỗi nói không nên lời. Trước
kia còn có thể lấy gậy gõ đầu cô, nhưng hiện tại cô đang mang thai,
không có cách nào gõ được, ngộ nhỡ ảnh hưởng đến đứa bé thì thế nào. Về
phần Thạch Thương Ly trong giây phút này chỉ nhìn thấy một mình Đậu Đậu, những người khác anh đều không để tâm đến.
Trải qua bao
nhiêu chuyện, hai người họ đã quyết định sẽ không kết hôn nữa, dù sao
cũng đã kết hôn một lần rồi, cũng không cần phải có lần thứ hai. Đối với họ chuyện đó bây giờ cũng không còn quan trọng nữa, miễn là sống thật
tốt bên nhau, chính là hạnh phúc lớn nhất.
Tình yêu, có lúc
cũng không cần hôn nhân trói buộc. Ai nói không kết hôn thì cả đời sẽ
không thể sống bên nhau. Họ còn có thể hạnh phúc hơn những đôi đã kết
hôn nữa. Ông Thạch cảm thấy không nói được Đậu Đậu, liền xoay người nhìn chằm chằm Kỳ Dạ nói: “Cậu.....Cậu.... Tuổi cũng không còn nhỏ nữa, định kéo dài đến bao giờ nữa hả?”
Kỳ Dạ nhìn lướt qua Thẩm Nghịch, nhàn nhạt nói: “Ông nội, hiện tại con còn chưa tới 20 tuổi nữa.”
“Hừ!” Ông Thạch gõ gậy vào người cậu, tức giận quát: “Hai mươi tuổi cũng
không nhỏ. Cậu định cứ thế qua lại lén lút với nó đến khi nào?”
Kỳ Dạ sửng sốt, hoàn toàn không kịp phản ứng, ông nội nói thế có lẽ nào đã cho phép cậu với Thẩm Nghịch rồi sao?
Thẩm Nghịch phản ứng nhanh hơn, khẽ nắm lấy bả vai Kỳ Dạ, cười yếu ớt nói:
“Ông nội yên tâm, con đã sắp xếp xong xuôi, cuối tháng sẽ đưa Kỳ Dạ sang Hà Lan đăng kí! Về phần tiệc rượu cũng không làm, mắt con không thấy,
làm chỉ khiến Kỳ Dạ mệt thêm thôi.”
“Cũng không còn cách nào
khác” Ông Thạch rầm rì rầm rì, mặc dù không muốn Thẩm Nghịch làm cháu
rể, nhưng là.... Kỳ Dạ thích cậu ta như thế thì có cách nào khác đâu.
Ai. Thôi, chuyện tình cảm của tụi nhỏ ông không nên xen vào, chỉ hi vọng mình có thể hòa thuận ở chung với chúng nó.
“Đậu Đậu......”
Nghe được giọng nói quen thuộc, Loan Đậu Đậu lập tức bật dậy, quay đầu lại
liền thấy Hàn Khác Thành cùng với Kuroki đứng phía sau, hưng phấn lao
thẳng tới vùi vào ngực của ông, cao hứng nói: “Ba, ba.... .... Sao ba
lại tới đây? Không phải ba không có thời gian sao?”
Hàn Khác
Thành vuốt trán cô, cười nhẹ nhàng, giọng cưng chiều nói: “Sinh nhật
công chúa của ba, dù có bận bịu đến mấy ba cũng phải đến chứ! Sinh nhật
vui vẻ, bảo bối của ba!”
“Cám ơn ba, ba có thể tới thật là vui mà.” Loan Đậu Đậu cảm động muốn khóc.......
Kuroki đứng ở một bên, dịu dàng nói: “Đậu Đậu, sinh nhật vui vẻ!”
“Cám ơn chú Kuroki!” Loan Đậu Đậu xoay người định ôm Kuroki thì bị Thạch
Thương Ly ôm cổ lại, ánh mắt hả hê nhìn hai người đàn ông: “Đậu Đậu mang thai, không thể bị mệt, con xin phép đưa cô ấy đi nghỉ ngơi.”
Nói xong liền ôm cô trở về phòng.......
“Này! Anh làm gì thế.... ... Em còn chưa nói chuyện với ba nữa.... ........Anh là đồ khốn kiếp.... Anh lại ghen.......”
Hàn Khác Thành cùng Kuroki nhìn nhau cười một tiếng, vỗ vỗ bờ vai của ông
nói: “Có thể nhìn thấy Đậu Đậu hạnh phúc như thế, tôi có chết cũng không hối tiếc, xuống dưới kia cũng không phải xấu hổ với Loan Loan rồi.”
Kuroki gật đầu: “Đúng vậy.”
Ông Thạch thấy Hàn Khác Thành thì mắt sáng lên, vội vàng đi tới, càu nhàu
nói: “Hai cái đứa này quá không hiểu chuyện rồi, nuôi từ nhỏ đến lớn như thế này mà vẫn không chịu kết hôn, tôi đây già cả rồi có chết cũng
không thể nhắm mắt được.”
Hàn Khác Thành: “... .......”
Kuroki: “... ...... .....”
Lúc đầu chính ông kịch liệt phản đối hai đứa chúng nó, đem giấy kết hôn đổi thành giấy li hôn, bây giờ lại thúc giục hai đứa nó kết hôn, chuyện này là thế nào đây?
Là do tự mình rước lấy, không thể trách ai được!
Còn Loan Đậu Đậu có muốn kết hôn với Thạch Thương Ly hay không ông không ép buộc. Chỉ cần Thạch Thương Ly có thể khiến Đậu Đậu sống vui vẻ cả đời
là ông yên tâm rồi.
Kỳ Dạ lấy trong túi ra tờ chi phiếu đưa
cho Hàn Khác Thành, giọng nói cảm kích: “Cái này là Đậu Đậu vì tôi mà
mượn ông, bây giờ xin trả lại cho ông. Cám ơn!”
Hàn Khác
Thành nhìn lướt qua tấm chi phiếu, lại nhìn sang phía Tiểu Tử Thối đang
chơi với Kỳ Thiên Ân nhẹ giọng nói: “Nếu đã cho hai người rồi thì chính
của của hai người! Nếu không thì coi như đây là tiền lì xì ra mắt cho
tiểu quỷ kia đi.
“Mười triệu đôla tiền ra mắt?
“Kỳ Thiên Ân?” Khóe miệng Kỳ Dạ co quắp, im lặng nhìn Thẩm Nghịch. Thẩm
Nghịch ngược lại rất bình thản, vỗ vỗ bờ vai của cậu tựa hồ như hiểu
được ý tứ của Hàn Khác Thành: “Nếu đã cho Thiên Ân thì em hãy nhận
đi.”
Hàn Khác Thành cười một tiếng, nhìn lướt qua Kuroki: “Tiểu Thước có vẻ rất thích tiểu tử kia.”
Kuroki gật đầu: “Đúng vậy!” Loan Đậu Đậu cháu lại dám dạy dỗ con trai mình
thành như vậy, Thạch Thương Ly thế nào lại không đánh bầm dập mông cháu
đi?
Thẩm Nghịch nhướng nhướng lông mày, cũng bất đắc dĩ!
Nhưng cũng đành chịu vậy, yêu đàn ông thì yêu đàn ông, yêu tiểu Thước
cũng không tồi....
Kỳ Dạ bĩu mội, không nhịn được lầm bầm: “Sao tôi lại có cảm giác trong lời nói của hai người có ý tứ gì vậy?”
Thẩm Nghịch cười một tiếng, xoa đầu của cậu cười nói: “Bạn Kỳ à, cuộc đời
này cậu cũng chỉ có thể ở chung với tôi, có cảm thấy mệt không?”
“Anh nói nhảm cái gì vậy? Uhm.... ...”
Kỳ Dạ trợn tròn hai mắt, muốn đẩy Thẩm Nghịch ra lại không đẩy được! Này,
đang đứng trước mọi người thế này, anh thế nào lại dám ôm mình?
Mọi người thấy hai người thân thiết như vậy cũng không trách cứ!
Tiểu tử thối thấy họ ân ái như vậy, lại nghĩ đến những hình ảnh mà mẹ cho
mình nhìn, rồi mẹ nói cái gì nên chủ động khi dễ đối phương là rất
tốt.... Kỳ Thiên Ân này thật xấu xa dám tranh giành tình yêu thương với
ta, xem ta khi dễ ngươi thế nào!
Vì vậy.... ...... Xuất hiện một cảnh tượng rất đặc sắc.......
Cái môi nhỏ nhắn của tiểu tử thối đặt trên môi Kỳ Thiên Ân, xem ra là miệng của Tiểu tử thối quá ngon rồi, khiến bạn Kỳ Thiên Ân càng cười vui vẻ
hơn.......
Tiểu Tử thối rất khinh bỉ, đồ ngốc này, bị mình
khi dễ còn có thể vui vẻ như vậy, thật là không có thuốc nào có thể cứu
chữa được mà.... ....
Thạch Thương Ly vừa mới đi ra liền thấy cảnh tượng như vậy hoàn toàn bị đả kích, trong lòng rối rắm như tơ vò!
Loan Đậu Đậu mắt sáng lên, tâm trạng vui vẻ: “Quả nhiên, nước phù sa
không chảy ruộng người ngoài, Tiểu tử thối, làm rất tốt.”
Thạch Thương Ly thật muốn đánh cô một cái, nhưng trong bụng cô lại đang mang
thai, chờ khi nào đứa bé ra đời phải cách ly cô với nó mới được, tránh
cho bị cô làm hại.......!
Tiểu Tử Thối cảm giác như mọi người chung quanh đều đang cười, liền nghiêng đầu nhìn thì thấy nụ cười của
bọn họ có phần gian trá, có chút xem kịch vui lại cho là họ đang ca ngợi hành động anh dũng của mình đối với Thiên Ân, vì vậy ngửa đầu cười
to.....
Không khí lại càng thêm xôm tụ vui vẻ... Quả nhiên là do Đậu Đậu sinh ra mà!
Loan Đậu Đậu cười, nước mắt cũng rơi xuống, ngón tay không khỏi sờ lên sợi
dây chuyển trên cổ, nghiêng đầu nhìn lên bầu trời trong xanh đáy mắt
hiện lên một tia buồn bã.
Cám ơn anh, Thạch Lãng. Bây giờ tôi đang rất hạnh phúc, còn anh thì sao?
Lời cuối: Kỳ Dạ về sau lại nhận thêm một đứa con nuôi, tên là Thẩm Liên. Cùng Thẩm Nghịch ở Hà Lan đăng kí kết hôn.
Loan Đậu Đậu sinh hạ một đôi nam nữ, con trai tên là Thạch Viêm Nguyệt, con gái là Thạch Lãng Nguyệt.
Bọn họ cuối cùng vẫn không kết hôn mà sống với nhau cho đến khi đầu bạc răng long!