Khi Thạch Thương Ly
với Thẩm Nghịch đến bệnh viện, đèn phòng cấp cứu vẫn đang sáng. Trên sàn hành lang, Đậu Đậu cùng Kỳ Dạ đang ngồi như tượng, ánh mắt đờ đẫn,
không ai nói lời nào, khắp người vết máu loang lổ, ngoài hơi thở ra thì
không có bất kì phản ứng gì cả.
Thạch Thương Ly thấy dáng vẻ
của cô trong lòng không nén nổi đau xót, ánh mắt lo lắng nhìn về phía
phòng cấp cứu, làm sao lại có thể xảy ra chuyện như vậy?
Thẩm Nghịch đi tới bên Kỳ Dạ, chậm rãi ngồi xuống, môi mím chặt không nói
lời nào, chỉ đưa tay ra ôm chặt lấy cậu vào lòng. Anh ta dùng hành động
này muốn nói cho cậu biết vẫn còn anh ta bên cạnh cậu, sẽ luôn bên cạnh
dù có xảy ra chuyện gì đi nữa.
Giờ phút này đây không có lời an ủi nào tốt hơn điều này cả...
"Bảo bối.... ..." Thạch Thương Ly đứng bên cạnh Đậu Đậu, ánh mắt đau lòng
nhìn cô, đôi tay muốn ôm lấy cô lại không cách nào đưa ra được, nếu
Thạch Lãng có xảy ra chuyện gì, Đậu Đậu còn có thể sống tốt sao?
Bất chợt Loan Đậu Đậu xoay người lại giang hai tay ra ôm chặt lấy người
anh, cô dùng sức mạnh đến nỗi suýt nữa thì khiến anh ngã nhào xuống sàn, đôi tay cứng nhắc từ từ ôm cô vào lòng, ngón tay khẽ luồn vào trong mái tóc mềm mại của cô, nhẹ nhàng an ủi.
Loan Đậu Đậu níu chặt
lấy quần áo của anh, cố gắng nén nước mắt lại, nhưng từng dòng từng dòng nước mắt vẫn tuôn trào ra, nhỏ xuống đôi vai gầy của anh, cơ thể trong
ngực không ngừng run rẩy, giống như con thú nhỏ sợ hãi......
Đôi mi bị nước mắt thấm ướt khẽ run lên, nước mắt lóng lánh, trong lòng đau đớn vô cùng, anh cảm thấy thật bất lực......
Thỉnh thoảng mấy y tá đi ngang qua nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cũng chết
lặng, mỗi ngày trong bệnh viện biết bao sinh mệnh ra đi, biết bao người
còn có thể tiếp tục cuộc sống, đếm không xuể. Đối mặt với sinh ly tử
biệt, đối với họ đã thành thói quen rồi!
Không biết trôi qua
bao lâu, cửa phòng cấp cứu cũng mở ra, Loan Đậu Đậu nhìn thấy liền đẩy
cánh tay Thạch Thương Ly ra vội vã chạy về phía bác sĩ, vừa sợ vừa nóng
vội hỏi: “Anh ấy thế nào rồi bác sĩ? Anh ấy có làm sao không?”
Bác sĩ nhìn cô bị kích động, ánh mắt nhìn một lượt rồi dừng lại trên khuôn
mặt tiều tụy của cô, giọng nói áy náy: “Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng
hết sức, cậu ấy bị xuất huyết não, mặc dù chúng tôi đã làm mọi cách
nhưng vẫn không thể cứu chữa được.... ..... Xin gia đình bớt đau
lòng......”
Loan Đậu Đậu sửng sốt, vẻ mặt hoảng hốt, có phải
là cô đang nằm mơ không? Mơ thấy bác sĩ nói Bọ Hung chết? Ha ha, làm sao có thể? Không, anh ấy nhất định đang lừa gạt cô. Nhất định là Bọ Hung
thông đồng với bác sĩ lừa gạt cô.... .....
Nhất định là lừa gạt cô...... Lừa gạt cô.... ...
Kỳ Dạ nghe được lời của bác sĩ, nước mắt lã chã rơi xuống, không cách nào
kìm nén được. Cho dù từ nhỏ đến lớn Thạch Lãng đều cư xử không tốt với
cậu, hai người đều không thuận mắt nhau, nhưng dù sao thì họ cũng là anh em ruột thịt, trong người chảy chung dòng máu.....
Loại cảm giác đó, đau thấu tâm can....
Loan Đậu Đậu níu chặt tay áo bác sĩ không buông, mũi sụt sịt vừa khóc vừa
chửi: “Ông lừa tôi, tại sao ông lại thông đồng với Thạch Lãng để lừa
tôi? Làm sao anh ấy lại chết? Tại sao anh ấy lại có thể chết? Ông lại
muốn gạt tôi hả? Ông nói đi... Anh ấy muốn dùng cách này để giữ tôi ở
cạnh phải không? Tôi sẽ không như vậy, ông vào nói với anh ấy, không cần dùng cách đấy, tôi sẽ không bị lừa đâu.... .......”
“Xin cô
bình tĩnh... Bệnh nhân đã qua đời. Đây là giấy báo tử của bệnh viện” Một y tá đứng cạnh đưa giấy thông báo cho Loan Đậu Đậu....
Nhận lấy tờ giấy, đến nhìn cô cũng không nhìn mà trực tiếp xé nát....
“ A... Cô......”
Y tá chưa kịp nói gì, bác sĩ nhìn cô bất lực lắc đầu, y tá không thể làm gì khác hơn đành nuốt trọn lời nói vào trong bụng.
Loan Đậu Đậu lại không kìm được mà rơi nước mắt, tay phải đưa lên, ném đống
giấy vụn vào không trung, từng mảnh giấy vụn lả tả bay xuống, tạo thành
bức rèm che giữa tầm mắt của họ, sau đó cô máy móc bước từng bước chậm
rãi đi vào trong....
Trên bàn mổ tấm vải trắng che phủ tầm nhìn, xung quanh đầy máu tươi, những dụng cụ phẫu thuật chưa kịp dọn dẹp vẫn
còn đang dính máu....
Loan Đậu Đậu đứng một bên, ngón tay run run nắm tấm vải trắng nhưng có cố gắng thế nào cũng không thể vén lên,
giọng nói khô rát, muốn khóc, nhưng nước mắt như đã khô kiệt không thể
chảy ra.
Rõ ràng vừa mới đây thôi, anh ta còn ở trước mặt cô, thế nào mà nháy mắt lại không còn.....
Loan Đậu Đậu hít sâu một hơi, dùng hết hơi sức còn lại vén tấm vải lên, nhìn thấy khuôn mặt anh ta đang bình yên ngủ say, vẫn là vẻ đẹp đấy, so với
phụ nữ còn đẹp hơn nhiều. Hai hàng lông mi dày phủ rợp lấy đôi mắt, nằm
im lìm, đôi môi mỏng chứa đựng nụ cười nhạt khẽ vẽ ra một đường cong nhẹ nhàng......
Loan Đậu Đậu cúi đầu nghẹn ngào, cảm giác như
tim đang bị thứ gì đó chèn ép không thở được, vẫn tưởng rằng đã không
còn gì có thể khiến cô đau khổ hơn nữa, nhưng sao lại còn có thể đau đớn như thế này......
Đau không thể nào hít thở được......
Mờ mịt luống cuống nhìn anh ta ngủ say, đôi tay cô đưa lên lay nhẹ cánh
tay anh ta, giọng nói rất nhẹ, nhẹ giống như không tồn tại......
“Bọ Hung dậy đi.....Bọ Hung, Tiểu tử thối vẫn đang chờ anh về nhà ôm nó
chơi đùa, đứng lên đi có được không? Chúng ta cùng nhau về nhà đi
mà”
“Bọ Hung.... Tôi sẽ không cãi nhau với anh nữa..... Chúng ta một nhà 4 người cùng nhau sinh hoạt vui vẻ như lúc trước có được
không?”
“Bọ Hung, anh không nhớ Diệp Thanh Thanh sao? Cô ta ức hiếp tôi, anh phải cùng tôi đối phó với cô ta chứ”
“Bọ Hung, không phải anh nói là sẽ mang đến cho tôi hạnh phúc sao? Vậy anh mau mở mắt ra nói chuyện với tôi được không”
“Tại sao lại gạt tôi, đừng giả bộ nữa, chẳng có gì đáng để chơi cả, tôi sẽ tức giận, rất tức giận.......”
“Bọ Hung, sao anh lại không trả lời tôi nữa hả?”
Loan Đậu Đậu quỳ rạp trên mặt đất, nắm thật chặt tay của anh ta, rất lạnh lẽo, không còn chút hơi ấm nào cả.
Trong lòng thật là đau.......
Những kí ức vui vẻ ngày nào vẫn còn lướt qua trong đầu cô, anh ta cười, anh
ta làm nũng, anh ta tức giận, giọng nói của anh ta vẫn vang vọng trong
tai, nhưng tại sao anh ta lại không hề mở mắt ra nói chuyện với cô
nữa,......
Thạch Thương Ly đi tới, trong đôi mắt ngập đầy
nước mắt, ngửa đầu hít sâu một hơi cố đè nén cho nước mắt không rơi ra.
Giờ phút này Đậu Đậu đã suy sụp, anh phải kiên cường, như vậy mới có thể chăm sóc Đậu Đậu được, mới có thể.... .... Thu xếp tốt chuyện của Thạch Lãng.
“Bảo bối, đừng như vậy...... Em làm thế, Thạch Lãng ra đi cũng không an lòng.....”
“Không an lòng thì tỉnh lại đi....... Tại sao lại ngủ? Tại sao lại muốn ngủ
vào lúc này? Bọ Hung tôi không cho phép anh ngủ, không cho phép.... ...
Anh mở mắt ra nhìn tôi đi...”
Loan Đậu Đậu kích động kéo người Thạch Lãng, nhưng lại không có bất kì phản ứng nào đáp lại...
Chỉ còn lại một thân thể lạnh lẽo, tim ngừng đập, cũng không còn hơi thở.......
Không có gì.... ...
“Bảo bối......”
Thấy cô như thế, Thạch Thương Ly lại càng đau lòng hơn, đôi tay dùng sức ôm
lấy cô, không muốn cô tự hành hạ mình nữa, không muốn cô suy sụp, tự làm thương bản thân.......
Thạch Thương Ly ôm lấy cô, ánh mắt nhìn Thạch Lãng, khó chịu, khổ sở, cũng không nén nổi đau lòng...
Thạch Lãng dù sao cũng là em trai anh.......
Đau lòng rời đi, cũng biết ơn vì anh ta đã cứu Đậu Đậu.......
Kỳ Dạ đứng ở cửa, nước mắt không ngừng rơi, lặng lẽ rơi xuống, ánh mắt mơ
hồ vẫn nhìn con người trên bàn mổ, giống như đang nhìn người xa lạ.
Không thể tin, không thể tin Thạch Lãng đã ra đi rồi.......
Nhưng người trong kia rõ ràng có khuôn mặt giống nhau, miệng giống nhau, cả
cơ thể cũng giống.... Nếu như không phải là Thạch Lãng, thì là ai
đây?
Không khí lạnh lẽo tràn ngập bi thương, giống như nhắc nhở họ cái chết chính là gần bọn họ như thế.
Sinh và tử, ta với ngươi, thì ra chỉ cách nhau trong gang tấc..
Người chết coi như hết, nhưng cuộc sống vẫn tiếp tục.......
Loan Đậu Đậu bị ngất đi vẫn chưa tỉnh lại, như đang đắm chìm trong giấc
mộng, Loan Đậu Đậu mơ thấy người chết sau sẽ đi trôi qua Nại Hà Kiều,
Nại Hà Kiều bên nhập khẩu có hai khối đá lớn dựa vào ở chung một chỗ,
người khác đều nói được kêu là Tam Sinh Thạch, nghe nói chỉ cần tự tay ở Tam Sinh Thạch trên có khắc tên mình cùng tên người yêu, đời sau bọn họ sẽ hạnh phúc ở chung một chỗ.
Hai tảng đá dựa vào nhau thật
chặt tại một chỗ giống như là hai người yêu nhau. Có một bóng lưng mơ hồ đứng ở đó, dùng hòn đá nhỏ không ngừng khắc chữ, không biết bao nhiêu
lần.... ...
Loan Đậu Đậu đến gần mới nhìn thấy rõ ràng, trên
hai hòn đá bị khắc đầy đều là 2 người: đậu xanh nhỏ bọ hung, đậu xanh
nhỏ bọ hung, đậu xanh nhỏ bọ hung.......
Rậm rạp chằng chịt đều là tên của bọn họ......
Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, cô chậm rãi đi lên phía trước, đến bên cạnh anh
ta ngồi xuống, nhưng anh ta dường như không nhìn thấy, vẫn không ngừng
khắc tên hai người, đôi mắt rạng rỡ lóng lánh, khóe miệng chứa nụ cười
nhàn nhạt, lầm bầm: “Như vậy kiếp sau em sẽ là của anh.......” Loan Đậu
Đậu khóc không thành tiếng, nhìn anh ta chuyên chú khắc tên, một lần rồi lại một lần không biết mệt mỏi.
Bọ Hung, nếu có kiếp sau, đừng nên gặp tôi. Một chút cũng không tốt, tôi sẽ lại làm anh khó chịu, làm cho anh khổ sở.