Trong đáy mắt Loan
Đậu Đậu xẹt qua một tia phức tạp, khóe miệng dâng lên nụ cười nhàn nhạt, ngón tay vuốt mái tóc mềm như tơ lụa của cậu: “Không có việc gì, chỉ
cần cô ta không đề cập tới chuyện kia, cậu cũng đừng lo lắng! Chỉ cần
chăm sóc thật tốt Thẩm Nghịch, sau này còn chăm sóc cho đứa bé!”
Kỳ Dạ có chút không hiểu ý cô: “Tôi có cảm giác rất là lạ, Hàn Tĩnh sao lại có thể dễ dàng bỏ qua cho tôi như thế?”
“Nói không chừng là do lương tâm cô ta đột nhiên trỗi dậy đây.”
Loan Đậu Đậu khóe miệng nhếch lên nặn ra nụ cười không tự nhiên...
Kỳ Dạ nằm trên giường nhìn trần nhà suy nghĩ liền gật đầu: “Cũng có thể!
Dù sao đứa bé trong bụng cô ta cũng là của Thẩm Nghịch, hơn nữa nếu như
cô ta thật sự yêu Thẩm Nghịch, cũng sẽ không làm gì quá đáng. Dù sao
Thẩm Nghịch cũng chưa bao giờ yêu cô ta!”
Đậu Đậu không nói gì,
Kỳ Dạ đúng là quá lương thiện với đơn giản. Bụng dạ đàn bà như Hàn Tĩnh, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho chúng ta được.
“Đúng rồi, cô
với anh trai như thế nào rồi? Tại sao cô còn chưa ly hôn với Thạch Lãng
nữa?” Kỳ Dạ nhíu mày không vui nói: “Tôi rất muốn tham dự hôn lễ của hai người”
Loan Đậu Đậu sắc mặt rất không tự nhiên, trầm giọng
nói: “Tôi sẽ không ly hôn với Thạch Lãng. Cũng sẽ không kết hôn với
Thạch Thương Ly nữa!”
“Hả?” Kỳ Dạ trực tiếp ngồi dậy, xoay
người nhìn cô, lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc là tại sao? Không phải cô yêu
anh trai tôi à? Tại sao lại không ly hôn với Thạch Lãng? A, tôi biết
rồi, có phải Thạch Lãng không chịu ly hôn với cô không, muốn cả đời này
bám lấy cô, không cho cô lấy anh trai? Đáng ghét! Anh ta so với tảng đá
còn khiến người ta chán ghét hơn! Không được, tôi phải đến chửi anh ta,
không được thì đánh anh ta, thế nào cũng phải bắt anh ta ly hôn với
cô.”
Nói xong, Kỳ Dạ bước xuống giường, Đậu Đậu vội đưa tay ra nắm tay của cậu ta, “Đừng đi, Kỳ Dạ! Là do tôi tự nguyện!”
Kỳ Dạ sửng sốt, cơ thể cứng lại, quay đầu ánh mắt kinh ngạc nhìn cô: “Cô
có biết mình đang nói gì không? Làm sao cô có thể như vậy? Chẳng lẽ cô
định cả đời này làm vợ trên danh nghĩa của Thạch Lãng sao? Cô coi anh
trai là gì? Tiểu tử thối là gì?”
“Người cô phải nói xin lỗi là anh trai! Anh ấy không để ý đến chuyện lúc
trước, hơn nữa còn yêu cô hơn so với lúc đầu! Chuyện ở Nhật Bản tôi cũng đã nghe nói, anh trai tốt như vậy, làm sao cô có thể đối xử nhẫn tâm
với anh ấy như vậy? Thật không công bằng! Tiểu thối sau khi lớn lên, rốt cuộc phải gọi cô là mẹ hay là dì? Cô có bao giờ suy nghĩ chưa?"
Loan Đậu Đậu buông lỏng tay của mình, khàn giọng nói: “Thật xin lỗi! Tôi
biết làm như vậy là không công bằng với Thạch Thương Ly... Nhưng tôi
cũng không có cách nào khác... Thật xin lỗi! Tôi có nỗi khổ tâm không
thể nói được, thật xin lỗi, tôi đi trước.”
Vội vã xuống giường, cũng không kịp đi dép, Loan Đậu Đậu chạy như bay xuống cửa nhà.
Thạch Thương Ly sửng sốt, đứng lên nói: “Em làm sao vậy? Còn chưa ăn cơm mà, em đi đâu thế?”
Loan Đậu Đậu vẫn cúi đầu, không dám ngẩng lên, sợ Thạch Thương Ly thấy được
cô đang khóc, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra nói: “Em ra ngoài mua ít đồ, mọi người cứ nói chuyện tiếp đi, tí nữa em về ăn cơm.”
Nói xong liền mở cửa xông ra ngoài.
Thạch Thương Ly đang định chạy theo thì Kỳ Dạ từ trong phòng đi ra, nắm lấy cánh tay anh nói: “Để em đi cho!”
“Rốt cuộc là thế nào?” Thạch Thương Ly nhíu chân mày, nhìn bộ dạng vừa rồi
của Đậu Đậu có gì đó không phải, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Hai
người không phải chỉ là gây gổ nhau đơn thuần sao? Làm sao mà lại trở
nên như vậy?
“Là do em nói vài chuyện không nên nói! Anh
trai, xin lỗi, em sẽ đưa cô ấy về. Không có việc gì đâu, đừng lo lắng.”
Kỳ Dạ buông tay anh ra, dép cũng không kịp đổi, trực tiếp chạy ra ngoài
kiếm Đậu Đậu.
Cậu thật không nên nói cô ấy như vậy, Thạch
Thương Ly yêu Đậu Đậu, Đậu Đậu cũng là yêu anh ấy. Cô ấy cũng muốn có
thể cùng Thạch Thương Ly kết hôn. Làm gì có cô gái nào lại không muốn ở
cạnh người đàn ông mình yêu chứ...
Nhưng rốt cuộc cô ấy có
nỗi khổ tâm nào mà lại không thể ly hôn với Thạch Lãng chứ? Cô ấy không
phải vẫn có chuyện gạt mình, không chịu nói chứ?
Đáng chết! Tại sao cậu lại có thể trách cứ cô ấy? Cô vì ba anh em nhà cậu mà hy sinh chưa đủ hay sao?
Loan Đậu Đậu ngồi trong vườn nhà Thẩm Nghịch cách đó không xa, nước mắt giàn giụa, lòng đau nhói, Kỳ Dạ nói những lời kia thật làm cho lòng cô đau
đớn!
Không phải là bởi vì cậu ấy trách cứ cô, mà đau lòng là do
cả đời này cô cũng không thể làm vợ của Thạch Thương Ly được. Mà bọn họ
lại chỉ là vợ chồng chưa được mấy ngày, cũng chưa biết trân trọng những
tháng ngày đó. Cô biết Kỳ Dạ còn chưa nói rõ chân tướng...
Cô bề ngoài là vợ của Thạch Lãng, nhưng lại lén lút ở cùng với Thạch
Thương Ly, ngộ nhỡ có người biết mà nói..., sẽ làm cho dư luận bàn tán,
nếu biết rõ sự thực thì không nói làm gì, nhưng những chuyện đấy làm sao người ta biết được!
Người ta sẽ nói cô ngoại tình, không
biết xấu hổ, dâm đãng hạ tiện, ngang nhiên ở chung với Thạch Thương Ly,
cho Thạch Lãng cắm sừng, thậm chí còn có thể nói khó nghe hơn nũa...
Về sau Tiểu thối nếu hỏi những vấn đề này thì cô biết trả lời thế nào? Rốt cuộc là mẹ hay là dì?
Những chuyện này, cô không thể không nghĩ tới, chỉ là không dám nghĩ... Nhưng không muốn nói không có nghĩa là nó sẽ không xảy ra!
Điện
thoại trong túi vang lên, Loan Đậu Đậu hít mũi một cái, lấy điện thoại
ra thấy hiện trên màn hình hai chữ “Thạch Lãng”, chần chừ hồi lâu, cuối
cùng vẫn ấn nút nghe.
“Đậu xanh nhỏ, em đang ở đâu? Anh có chuyện gấp muốn gặp em.”
Loan Đậu Đậu hít mũi một cái, thoáng nhìn xung quanh: “Em đang ngồi trong
vườn nhà Thẩm Nghịch... Anh biết không? Chính là ở chỗ vườn hoa nhỏ có
cá với đàn chim bồ câu trắng ấy!”
“Anh biết rồi. Anh đang ở gần đấy, em đừng đi đâu hết, anh sẽ đến đấy ngay bây giờ.”
Loan Đậu Đâu không lên tiếng, tắt đện thoại, đôi mắt đỏ đỏ, hít nước mũi, nhìn đáng thương như cún cưng không có nhà về.
Kỳ Dạ lại tìm thấy cô trước Thạch Lãng.... Kỳ Dạ thấy cô im lặng rơi nước
mắt, tim đau xót, lại càng tự trách mình. Cũng biết là những lời đó đối
với cô ấy rất khó nghe... Đi lên trước, đứng ở trước mặt cô, đưa tay lên nhẹ nhàng lau nước mắt, áy náy nói: “Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý
nói những lời đó khiến cô đau lòng.”
“Thật ra thì cậu nói rất
đúng, tất cả chuyện này đều không công bằng đối với Thạch Thương Ly. Chỉ là tôi ích kỷ không chịu thừa nhận mà thôi!”
“Bánh bao đậu,
thật xin lỗi.” Kỳ Dạ nhìn đôi mắt cô đỏ lên vì khóc, thật sự không biết
nên nói gì để an ủi cô! Đều do cái miệng ngu ngốc của mình!
“Cậu không phải xin lỗi tôi. Thật là không có việc gì, chỉ là tôi nghĩ Thạch Thương Ly đối xử với tôi tốt như vậy, chưa bao giờ để ý cái gì, tôi
thật cảm động muốn khóc. Anh ấy là người đàn ông tốt nhất mà tôi
gặp!”
Loan Đậu Đậu hít nước mũi, giọng nói nghẹn ngào...
“Bánh bao đậu...” Kỳ Dạ nắm lấy hai tay cô, khóe miệng nở nụ cười, đôi mắt
chân thành nhìn cô, cố gắng động viên: “Cô đã vì chúng tôi mà làm nhiều
việc, anh trai đối xử với cô như thế cũng là việc nên làm! Mặc kệ cô là
vợ của Thạch Lãng hay là chị dâu tôi, thì cô cũng là bánh bao đậu của
tôi, là người tốt nhất đối với tôi và Thẩm Nghịch.”
Loan Đậu
Đậu hít hít mũi, cười một tiếng. Đôi tay cầm lấy tay cậu, gật đầu: “Cậu, tôi, Thạch Thương Ly, Thạch Lãng, Ông nội, Tiểu thối, chúng ta vĩnh
viễn là người một nhà! Điều này mãi mãi không thay đổi!”
“Ừ!” Kỳ Dạ gật đầu, lau nước mắt bên má cô: “Về sau chúng ta sẽ cùng nhau sống hạnh phúc, không có chuyện gì xảy ra nữa.”
Thạch Lãng không kịp đậu xe, vội vàng dừng xe bên đường, chạy như bay về phía vườn hoa chỗ Đậu Đậu, trong lòng bất ổn, có cảm giác rất xấu!
Chỉ mong cô không có chuyện gì, nhất định không thể xảy ra chuyện gì!
Kỳ Dạ đứng lên, vuốt vuốt đôi chân tê dại vì ngồi xổm: “Chúng ta về thôi, mọi người vẫn đang chờ chúng ta về ăn cơm.”
Đậu Đậu ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, chỉ có mấy người lạ, không thấy bóng dáng Thạch Lãng đâu. Anh ta không phải nói là tới liền sao? Thế nào vẫn chưa thấy đâu?
“Cô đang đợi ai à?”
“Thạch Lãng nói có chuyện
gấp muốn tìm tôi, mà sao đến giờ vẫn chưa thấy tới?” Loan Đậu Đậu thắc
mắc, chẳng lẽ Thạch Lãng lại không biết đường ư?
Kỳ Dạ cũng nhìn xung quanh, do dự nói: “Chắc là do chỗ này khó tìm, chúng ta đi ra ngoài xem, có thể sẽ gặp được!”
“Ừ, cũng được!” Loan Đậu Đậu đứng lên, cùng Kỳ Dạ đi ra ngoài, sắp đến lề
đường thì gặp Thạch Lãng, Đậu Đậu nhướng lông mày: “Anh không biết đường sao? Sao giờ mới đến.”
Thạch Lãng đi đến trước mặt họ thì dừng lại, thở hổn hển, trán đầy mồ hôi, một câu cũng nói không ra.
Loan Đậu Đậu vỗ vỗ lưng anh ta: “Đừng gấp, cứ thở đi đã! Rốt cuộc là có chuyện gì mà gấp gáp như vậy?
Kỳ Dạ đứng đối diện anh ta, rầm rì rầm rì, không lên tiếng!
Thạch Lãng hít sâu, lại nhìn thấy Kỳ Dạ trước mặt thì lại có chút phức tạp chần chừ, mím môi không nói.
Kỳ Dạ vuốt mũi, biết ý liền nói: “Tôi qua kia chờ cô, hai người từ từ nói chuyện.”
“Nhớ chờ tôi đó.”
“ Biết rồi!”
Loan Đậu Đậu nghiêng đầu nhìn Thạch Lãng, không nhịn được lầm bầm: “Có
chuyện gì mà gấp như vậy? Lại phải để Kỳ Dạ tránh mặt, có gì mà cậu ấy
không được biết sao?”
“Anh muốn nói một chuyện, em nhất định không muốn cho Kỳ Dạ biết.” Thạch Lãng nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc.
Loan Đậu Đậu ánh mắt chần chừ, trong lòng lo lắng, có thể đoán được Thạch
Lãng muốn nói chuyện gì với mình, ánh mắt không nhịn được khẽ liếc Kỳ Dạ một cái...
Đôi tay không tự chủ được nắm lại, mặc kệ có xảy ra
chuyện gì, cô nhất định sẽ bảo vệ Kỳ Dạ! Không chỉ bởi cậu ấy là em
Thạch Thương Ly, mà cậu còn là bạn tốt của cô, là người yêu sâu đậm của
Thẩm Nghịch...
Thạch Lãng nhìn cô đầy lo lắng, mi mắt rũ
xuống, giọng nói có chút phức tạp cùng mâu thuẫn: “Anh thật sự vô cùng
hối hận, tại sao lại không biết em sớm một chút? Nếu như quen em sớm
hơn, anh nhất định sẽ không để em gặp cậu ta, bậy giờ em cũng không khổ
sở như vậy!”