Khi cô đang nhìn anh ta, anh ta cũng đưa mắt về phía bên này, ánh mắt hai
người giao nhau giữa không trung. Có lẽ vì không khí trong này bao phủ
hơi men nên ánh mắt của Nhan Như Y không khỏi nóng lên.
Cô âm thầm hướng về phía anh ta gật đầu.
Hoắc Doãn Văn cong cong khóe môi, cũng hướng về phía cô nhẹ nhàng gật đầu.
Ở trong đoàn người, hai người dùng phương thức không tiếng động mà chào hỏi nhau.
“Cô gái, rót rượu đi, nhìn cái gì thế? Có phải cô đã bị Hoắc tổng mê hoặc
rồi hay không? Thái độ làm việc cần phải xem lại nha, làm việc là phải
toàn tâm toàn ý không được sao nhãng nha!” Vị cục trưởng bên cạnh quay
sang Nhan Như Y cười cười nói đùa.
Hai gò má Nhan Như Y trong
nháy mắt đỏ hồng, lúng túng liếc về phía Hoắc Doãn Văn sau đó vội vàng
rót rượu cho cục trưởng bên cạnh.
Vị cục trưởng uống rượu mặt đã
đỏ ửng, ánh mắt đắm đuối nhìn về phía Nhan Như Y dựa trên khoảng cách
gần mà quan sát cô từ trên xuống dưới. “Cô tên là gì? Năm nay bao nhiêu
tuổi?”
Ánh mắt của ông ta làm Nhan Như Y không thoải mái, cô lo
lắng vặn vẹo cơ thể trốn khỏi ánh mắt ấy. “Tôi tên Nhan Nhan, 20 tuổi!”
cô thuận mồm bịa một cái tên mới.
“Nhan Nhan? Nghe rất êm tai a,
chữ Nhan trong Nhan Như Ngọc sao?” Cục trưởng mượn lời rượu giả vờ đem
tay đặt lên khuôn ngực đầy đặn của cô ăn đậu hũ.
“Không phải, xin ngài nghiêm túc cho!” Nhan Như Y hoảng sợ đột nhiên lùi về phía sau mấy bước thoát khỏi bàn tay đang quấy rối mình.
Nhưng động tác của
cô quá lớn, cánh tay không cẩn thận đụng phải ly rượu trên mặt bàn.
“Phằng” một tiếng cả cái ly bị rơi bên mặt đất vỡ tan, rượu văng ra sàn.
Tiếng động này làm mọi người xung quanh chú ý tới.
Hoắc Doãn Văn giống như không nhìn thấy sự việc trước mắt, lẳng lặng hút thuốc lá.
“Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi, tôi lập tức dọn dẹp!” Nhan Như Y vội vàng
hướng mọi người xin lỗi sau đó ngồi xổm xuống nhặt từng mảnh ly vỡ.
“Cẩn thận một chút, cẩn thận không bị thủy tinh đâm vào tay bây giờ” tên cục trưởng bên cạnh “quan tâm” nói đồng thời cũng ngồi xuống, bởi vì có
chiếc bàn che khuất ông ta không chút kiêng kỵ gì ở trên người Nhan Như Y sờ soạng.
Nhan Như Y trong lòng không ngừng chửi lão già hỗn
đản, đồ quỷ háo sắc nhưng ông ta là người mà cô không thể nào đắc tội
được. Hơn nữa, nếu bây giờ cô mà la lên, ông ta nhất định sẽ giải vờ vô
tội không nhận. Cho nên cô không thể làm gì khác chỉ mong mau chóng dọn
dẹp sạch sẽ đống thủy tinh rồi đứng lên.
Chỉ là đống thủy tinh này thật sự rất khó mà làm sạch a.
“Tiểu Y phải không?” Chợt Hoắc Doãn Văn mở miệng nói, tiếng của anh không lớn không nhỏ nhưng cũng khiến cho mọi người phải chú ý.
Nghe Hoắc Doãn Văn gọi đến tên mình, Nhan Như Y lập tức đứng lên.“Dạ?”
Ngồi ở vị trí chủ trì Hoắc Doãn Văn kẹp trong tay điếu thuốc đang hút dở chỉ vào cánh cửa được tạo khắc hoàn mĩ nói: “Cô mau đi gọi quản lý tới đây”
“Vâng!” Nhan Như Y sửng sốt gãi đầu, ngơ ngác nhìn anh, anh ta hình như đang
tức giận gì đó nghe giọng tựa hồ không được tốt. Nhưng cô có thể cảm
nhận được, anh ta bảo gọi quản lý tới không phải để gây khó dễ cô.
Cô nghe lệnh dứt khoát đi ra ngoài gọi quản lý.
Khi Nhan Như Y vừa đi ra khỏi phòng bao, Hoắc Doãn Văn ra lệnh cho cô gái
bên cạnh mình : “Cô đi sang rót rượu và phục vụ cục trưởng đi!”
Nữ nhân viên phục vụ rất không tình nguyện rời khỏi Hoắc Doãn Văn sang phục vụ lão háo sắc bên kia.
Khi Nhan Như Y trong lòng thấp thỏm không yên mời quản lý đến thì Hoắc Doãn Văn chỉ hướng quản lý gọi mấy món ăn cũng đồng thời bảo quản lý sai
người dọn dẹp mặt đất sạch sẽ. Xong xuôi Hoắc Doãn Văn gọi Như Y đến bên cạnh: “Cô tới đây tiếp rượu cho tôi.”