Lính cứu hộ dùng cần cẩu đem mấy khối đá lớn dời đi, sau đó tiếp tục dùng
thiết bị dò tìm sự sống. Thanh âm hy vọng càng ngày càng mạnh. Điều này
chứng tỏ họ đang ở rất gần người gặp nạn. Vẻ mặt của mọi người càng
ngày càng vui mừng, mặc dù phát hiện người ấy với mình vốn chẳng quen
biết, nhưng sinh mạng quý giá ai chẳng như ai, nhất là trong tình huống
đặc biệt này!
"Cái này. . . . . . Cái này. . . . . . Là xung quanh nhà mình đó cha!" Tiểu Phỉ phát hiện trước nhất!
Một câu nói khiến Hoắc Doãn Văn cùng với mọi người họ Nhan trở nên khẩn trương hẳn lên!
Hoắc Doãn Văn nhìn căn nhà xinh xắn bây giờ chỉ còn đống hoang tàn, ngón tay chợt run rẩy."Như Y có thể ở chỗ này sao?"
Mọi người trong gia đình họ Nhan gật đầu."Đúng vậy, đúng vậy, ở chỗ này đấy!"
Hoắc Doãn Văn, Thầy giáo lão sư, Tiểu Quân, Tiểu Phỉ cùng với những người
khác ở bên ngoài tràn đầy hi vọng, chờ đợi người sẽ bị cứu ra——
Lúc này, từ bên trong phát ra một thanh âm yếu ớt."Cứu mạng. . . . . . Cứu mạng. . . . . ."
Bởi vì người ở bên trong giọng nói yếu ớt, căn bản không cách nào nghe rõ,
nhưng anh có cảm giác người ở bên trong rất có thể là Như Y, anh cũng hy vọng là Như Y của anh!
"Người ở bên trong còn sống!" Hoắc
Doãn Văn kích động gọi mọi người, anh nghe được tiếng kêu cứu. Anh đi
đến gần hơn, lớn tiếng hỏi."Như Y, là em sao? Như Y ——"
Đội
cứu hộ bò vào tận cùng bên trong lớp bê tông cốt thép để tiến hành cắt
kim loại, từ bên trong móc ra một cái Laptop đã bị đập gãy thành hai
nửa, ném ra ngoài.
Khi Hoắc Doãn Văn nhìn thấy người ta
chuyển cái máy vi tính ra ngoài, trong nháy mắt nín thở, mở to mắt
nhìn."Máy vi tính, cái này là máy vi tính của cô ấy, cô ấy đang ở bên
trong!" Anh nhìn thấy hi vọng, dâng trào vui mừng, trước mặt nhiều người gào lên. Có thể tình yêu khiến tâm linh tương thông, tim anh cũng trở
nên khẩn trương níu chặt lại, cảm giác chưa từng gặp suốt 4 ngày qua.
Nhan Như Y chắc chắn đang ở nơi này, nhưng cô bây giờ là chết hay sống?
Hoắc Doãn Văn nhìn chằm chằm vào một đống tảng đá, vô cùng kích động kêu
to."Là em, Như Y, bọn anh nhất định sẽ cứu em ra ngoài, em phải chịu
đựng, biết không? Em nhất định phải chịu đựng!"
"Doãn Văn. . . . . ." Cô dùng tất cả hơi sức, há miệng ra, phát ra âm thanh rất yếu
rất yếu, giống như sợi bông theo gió phiêu lãng, tùy thời cũng có thể bị cuồng phong đập tơi tả, mất tích trong gió."Em. . . . . . Không chịu
nổi, em thật sự rất mệt mỏi. . . . . . Anh đang làm lễ cưới với Sở tiểu
thư mà. . . . . . Làm sao lại ở đây, sợ rằng. . . . . . em không được. . . . . . Ý trời. . . . . ."
"Như Y, em phải chịu đựng, tin tưởng mọi người, nhất định sẽ cứu em ra ngoài!"
Cô không có nghe lầm, cái thanh âm kia là của anh!
Một mình trong bóng đêm, cô, một lần lại một lần tự nhủ, dù không vì mình, cũng phải vì đứa bé sống sót.
Cho nên nước tí tách rỉ xuống từ nóc phòng ở, cô cũng ép buộc mình uống! Cô tự nói với mình uống nước, cô mới có thể còn hi vọng sống!
Nhiều ngày như vậy, cô thỉnh thoảng có thể nghe âm thanh phía bên ngoài,
nhưng tất cả mọi người đi qua đi lại phía trên cô, nhưng vẫn không có
người nào phát hiện ra cô. Mới bắt đầu cô cũng lớn tiếng kêu cứu, nhưng
lần lượt thất vọng cùng thể lực tiêu hao, làm cho cô không dám lớn tiếng kêu cứu, cô sợ lãng phí hơi sức có hạn, vào lúc mấu chốt cô lại không
thể kêu cứu. Cho nên cô một mực chờ đợi. . . . . .
Mặc dù rất khó khăn, chỉ mới khoan cắt được một lỗ nhỏ!
"Không được, anh không thể tới đây!" Nhân viên cứu hộ chuyên nghiệp ngăn cản anh lại, để tránh xảy ra nguy hiểm!
Vô luận mọi người khuyên can như thế nào, Hoắc Doãn Văn cũng kiên quyết
nhất định phải chui vào một đống đất đá tùy thời có thể sụp đổ. Anh nhất định phải là người trước tiên biết cô có ở bên trong hay không, nếu quả như thật có thể là cô, anh nhất định phải là người đầu tiên cô bên
trong nghe được thanh âm.
Hoắc Doãn Văn tương đối kiên quyết nhìn nhân viên cứu hộ, nói: "Tin tưởng tôi, tôi hiểu rõ nên làm như thế nào, tôi sẽ không đem lại thêm phiền toái cho mọi người, nếu quả thật có
lún, tất cả hậu quả đều là cá nhân tôi gánh chịu."
Bị vây ở
trong bóng tối đã không biết qua bao nhiêu ngày nữa, cô chỉ còn thoi
thóp, chợt nghe tiếng ồn ào bên ngoài, liền giống bị uống được thuốc
kích thích, lập tức tinh thần tỉnh táo, cô bật khóc, quay mặt hướng về
phía tiếng động kêu lớn."Doãn Văn, Doãn Văn, là em, em ở bên trong, em
chưa có chết! Cứu em, cứu em a ——"
"Anh nhất định sẽ cứu em ra ngoài!" Hoắc Doãn Văn nằm sát người xuống đất, để tầm mắt ngang với khe hẹp, tìm ánh mắt cô.
Trong cái nhìn thoáng vẻ kinh ngạc của cô ở bên trong, anh trấn an cô. Nhan
Như Y trợn to hai mắt, nhìn anh. Thật là làm cho cô quá giật mình, người đàn ông lúc nào cũng rất sạch sẽ, rất tao nhã, rất chỉnh tề Hoắc Doãn
Văn có thể làm những chuyện này sao?
Bên trong ý niệm cầu sinh của Nhan Như Y dâng tới cực điểm, lòng tràn đầy vui mừng chờ đợi được đưa ra ngoài để gặp người thân.
Cô hiện tại thật cảm tạ ông trời đối với cô ưu ái như thế, rốt cuộc lại để cho cô nhìn thấy hi vọng!
Dư chấn lại đột nhiên đột kích. May mắn, dư chấn đó không gây ra chuyện gì nguy hiểm tánh mạng. Nhưng, vốn mọi người đã nỗ lực mở rộng khe hẹp,
một khối bê tông sàn lại đổ sập xuống, không gian bên trong càng trở
nên chật nhỏ đi rất nhiều!
Phiền toái cùng khó khăn lại theo nhau mà tới ——
"A ——" Bên trong Nhan Như Y đồng thời phát ra tiếng kêu sợ hãi.
"Như Y, em cảm thấy bất ổn chỗ nào ! Có bị thương ở đâu không ! Đau đầu hay
đau bụng!" Hoắc Doãn Văn vén vén mái tóc bám đầy bụi đất, lo lắng gọi
tên cô.
"Không có, nhưng chật chội quá, em không nhúc nhích
thân hình được, không ra được!" Nhan Như Y trở nên bi quan, mới vừa rồi
mắt thấy cơ hội có thể đi ra, nhưng là bây giờ lại không được.
Nói xong, Nhan Như Y chảy ra nước mắt tuyệt vọng, gương mặt cô ướt nhạt
nhòa! Mà tính mạng của cô cũng đi theo nước mắt, từ từ biến mất!
Ông trời nhất định là muốn cô chết, nhất định!
Bị vây khốn trong bóng tối cùng dơ dáy bẩn thỉu, cô cảm thấy sức sống đang trôi dần ra khỏi cơ thể mình. Hiện tại ngay cả thở đối với cô mà nói
đều rất gian nan. Quá đau khổ, cô chỉ muốn sớm giải thoát.
"Đứa bé. . . . . . Anh sẽ có. . . . . . Nhưng là, em thực xin lỗi anh. . . . . . Em thật sự không có cách nào!" Cô nói!
Lúc này ý thức cầu
sinh của Nhan Như Y - đã biến mất hầu như không còn, cô im lìm chẳng thể nghĩ chẳng thể nói, vô luận Hoắc Doãn Văn gọi cô như thế nào, cô đều
không nói thêm gì nữa!
Một khi vốn là người đang tuyệt vọng
lại tràn đầy hi vọng, tràn đầy mong đợi, thế nhưng hi vọng vừa le lói
lại bị đả kích nặng nề, niềm tin trong tim sẽ đột nhiên tắt lịm!
Hoắc Doãn Văn theo khe hở nhìn thấy, cô bị vây trong một không gian nhỏ hẹp, nằm im lìm trên nền xi măng, không nhúc nhích ——
Như Y vẫn nằm im bất động, chỉ là nhìn ra cô vẫn có chút hơi thở yếu ớt!
Chỉ là mặc dù như vậy cũng cho anh rất nhiều động lực, anh biết Như Y đang ở bên trong, có lẽ đang ở giữa khoảng trống của cái bàn, chỉ cần tảng đá
phía trên được di dời, cô sẽ được cứu!
Mất đi cô, anh sẽ không bao giờ tìm được người yêu thương anh thật lòng nữa!
Nhưng ~ lúc này thiết bị rà tìm sinh mạng biểu hiển tệ dần, dấu hiệu sinh mạng càng ngày càng yếu ——
Nhan Như Y càng ngày càng yếu, tất cả mọi người yêu cầu Hoắc Doãn Văn không
ngừng khích lệ cô! Trong lúc đó mọi người cũng tranh đoạt từng giây, tìm cơ hội sống còn cho người còn kẹt bên trong!
"Được!" Hoắc Doãn Văn gật đầu, toàn lực phối hợp!
"Như Y, Như Y, em tỉnh lại đi, em đừng ngủ ——" lúc này Hoắc Doãn Văn nước
mắt đã rơi xuống, nước mắt để lại trên gương mặt đầy bụi của anh tràn
hai vệt dài.
Nhìn sinh mạng cô đang biến mất dần trước mắt
anh, Hoắc Doãn Văn chợt hét lớn."Nhan Như Y,em đối xử với anh như vậy
sao? Vô luận đối với bất cứ việc gì anh làm, em một lần lại một lần vứt
bỏ anh. Trước, còn chưa tính, có lẽ anh chưa từng cho em cảm giác an
toàn, là anh làm chưa đủ tốt.
Thế nhưng, anh ở chỗ này tìm
người yêu đã nhiều ngày, rốt cuộc cũng tìm được em, lúc tất cả mọi người tích cực cứu em ra, em thế nhưng nói cho anh biết, em buông tha, em lại muốn vứt bỏ anh đi, thậm chí. . . . . . Thậm chí em còn muốn đem anh
giao cho người con gái khác. Nhan Như Y. . . . . . Anh muốn hỏi em, em
thật sự yêu anh sao? Em thật có yêu anh chút nào không? Nếu như em yêu
anh, làm sao em có thể đối xử với anh như vậy?"
Đã lâm vào
trong tình trạng hôn mê, Nhan Như Y chợt mở trừng hai mắt, ngón tay
dính đầy vôi vữa cũng giật giật. Cô càng thêm yếu đuối nức nở nói: "Làm
sao anh có thể hoài nghi. . . . . . Em đối với anh không yêu? Chỉ vì
anh, em cái gì. . . . . . Cũng có thể. . . . . . Bỏ ra. . . . . . Em yêu anh. . . . . . Nhưng, em ra không được, em ra không được. . . . . ."
Hoắc Doãn Văn tìm mọi cách bò đến gần, thò tay vào bên trong và dùng sức nắm chặt tay cô."Yêu anh, hãy tin tưởng anh. . . . . ." Sau đó, anh nhẹ
nhàng cất tiếng hát đầm ấm.". . . . . . . . . . . . Nếu như em nguyện ý
tháo bỏ những nghi ngờ bao quanh con tim của em từng tầng từng tầng
một…..
Em sẽ phát hiện em sẽ kinh ngạc, em là bí mật anh đè
chặt vào nơi sâu nhất của lòng. Nếu như anh nguyện ý trao gửi lòng em,
anh sẽ rơi lệ, chỉ cần em có thể nghe được, thấy được tất cả toàn bộ tâm tính của anh. . . . . ."
Hoắc Doãn Văn không có đình chỉ , vẫn hát vẫn hát. . . . . .
"Như Y, em tỉnh lại cho anh!" Hoắc Doãn Văn dùng sức đưa tay vào trong khe
hẹp, tảng đá cứng rắn cùng cốt thép thật sâu cắt nát tay anh. Nhưng lúc
này anh không cảm thấy đau đớn, anh muốn chạm tới cô ——
Rốt
cuộc tay của anh cũng với được tới tóc của cô, anh vuốt ve cô, run rẩy
thanh âm kêu gọi cô."Như Y, tỉnh, lúc này em không thể giở tính trẻ con
ra như thế! Em không nhớ rõ sao? Trong bụng em còn có bảo bảo, em phải
vì đứa bé chiến đấu cho anh!"
Nhan Như Y chợt ngẩng đầu lên, cũng dùng sức nắm tay của anh."Em sẽ sống tiếp, em nhất định. . . . . . Sẽ sống. . . . . ."
Bọn họ mười ngón tay đan vào nhau, anh như đang đem năng lượng của bản thân liên tục không ngừng truyền lại cho cô. . . . . .
Bên trong Nhan Như Y cực kỳ hạnh phúc đến bật khóc."Em sẽ chịu đựng, Doãn Văn, em nhất định sẽ sống đi ra ngoài gặp anh!"
Bất luận thế nào, Hoắc Doãn Văn còn cả những người lính cứu viện, cũng sẽ không buông tha bất kể cơ hội nào có thể cứu cô ra!
Mọi người lại bắt đầu cắt đá và bê tông, máy cắt kim loại ‘xèo xèo’ không
ngừng vang lên, rất nhiều tia lửa nhỏ rơi tung tóe vào trong đống gạch
đất! Rốt cuộc, sức người đã thắng được một chút, họ đã tiến sâu vào tận
đống tảng đá bên trong, một miệng hố đã được cắt ra, người có thể chui
vào một nửa.
Nhưng, ý chí cầu sinh của Nhan Như Y đã trở nên
mãnh liệt như thế, khiến mọi người cũng được khích lệ, trải qua thêm hơn hai giờ khoan cắt, rốt cuộc đem người ở bên trong kéo ra ngoài!
Gương mặt Nhan Như Y dơ dáy bẩn thỉu đến không thấy được bộ dáng, được cứu ra, và ngay lập tức được đưa lên xe cứu thương!
Bám trụ ở bên đống đất đá suốt bốn năm giờ, Hoắc Doãn Văn, vừa thấy cô
được cứu ra trong nháy mắt, anh cũng ngất đi, mọi người ba chân bốn cẳng đưa cả hai đến bệnh viện!
. . . . . .
************************ *********************
Cả bệnh viện huy động toàn nhân lực vật lực cấp cứu, gần hơn một ngày, cứu sống được Nhan Như Y, hơn nữa mọi người vô cùng hưng phấn vì bảo bảo
trong bụng của cô cũng hoàn toàn khỏe mạnh!
Sau khi cô tỉnh lại, tất cả mọi người rất hiểu ý, trả lại không gian cho hai người họ, để lại cô và Hoắc Doãn Văn hai người!
Nằm ở trên giường, hai mắt cô đẫm lệ nhìn anh, anh thật gầy quá, hai mắt
thâm quầng, rõ ràng không ngủ nhiều ngày!"Doãn Văn. . . . . ." Thanh âm
của cô nghe khàn khàn, nghẹn ngào không thành tiếng.
Từ trong tay tử thần đem cô đoạt trở lại, Hoắc Doãn Văn cho đến bây giờ có chút
không tin là thật, đến bây giờ trong lòng vẫn còn run sợ. Hồi tưởng lại
tất cả những gì xảy ra mấy ngày trước, anh thật không có biện pháp khống chế nước mắt. Nhất là khi cô gọi anh, nước mắt lập tức liền rớt xuống.
Anh đỏ mắt, ngồi ở bên cạnh giường bệnh, hôn từng ngón tay cô quấn đầy băng gạc."Ừ, anh ở đây, anh ở đây, em và con vẫn còn sống. . . . . ."
Điều này khiến Hoắc Doãn Văn thở phào nhẹ nhõm, hoàn hảo tất cả mọi người đứng ở bên anh lúc này đây!
"Phốc ——" Nhan Như Y chợt cười ra tiếng, nhìn anh rất không nể tình nói."Anh bây giờ thiệt xấu xí, so Bao Công còn tối tăm hơn!"
Mặc dù bị cô gầm gừ, Hoắc Doãn Văn vẫn rất vui vẻ, rất phối hợp gật đầu,
chế nhạo nói."Không có quan hệ, xấu xí cũng tốt, em xấu xí, chúng ta
liền là cặp đôi hoàn hảo rồi!"
"Ghét, Hoắc Doãn Văn, anh thật là hư, sao lại gọi em là xấu xí? Em chính là mỹ nữ có được hay không?" Nhan Như Y đã tốt lên, ra sức kháng nghị!
Anh không có nói chuyện, chỉ nhìn cô mỉm cười.
Tận mắt thấy anh không chịu thừa nhận mình xinh đẹp, Nhan Như Y cả giận,
giãy giụa muốn đứng lên khỏi giường bệnh."Em không phải mỹ nữ? Anh nói
cho em nghe một chút đi, chỗ nào của em không đẹp?"
Thấy cô
có tinh thần như vậy, nụ cười trên mặt Hoắc Doãn Văn càng ngày càng
nhiều, tiếp tục cố ý trêu tức cô."Mỹ nữ? Em cho rằng anh chưa từng thấy
qua mỹ nữ sao?"
Anh càng không nói lời nào, cô càng tức
giận."Trước kia, mấy vị lãnh đạo của công ty đối tác Hằng Viễn đều khen
em mỹ nữ, anh cũng thường xuyên có mặt ở đó mà, chẳng lẽ anh không nghe
thấy?" Cô tìm ví dụ để chứng minh sự thật!
Hoắc Doãn Văn
nhịn được nụ cười."Đám người kia vì muốn quan hệ làm ăn với anh, nên mới khen em là mỹ nữ, đó là bởi vì anh thích em ——"
"Mới không
phải!" Cô đã quỳ gối trên giường bệnh, đưa tay chụp lấy tay anh, giơ nắm tay nhỏ xíu đánh như gãi ngứa vào người anh.
Hoắc Doãn Văn
thuận thế ôm chặt cô, ôm thật chặt vào trong ngực, vừa hôn gương mặt của cô, vừa nói."Có lẽ em cùng tiêu chuẩn Đại Mỹ Nữ còn một cách một vài cự ly nhất định, nhưng ở đây trong lòng anh em đẹp nhất, nhìn người đẹp
khác lâu một chút, anh đều khinh thường!"
Một câu nói chọc cho Nhan Như Y không biết nên khóc hay cười đấy!
"Ừ, chính là phương diện nào ở con người em cũng ưu tú, hơn nữa đối với nữ
nhân mà anh thích, càng ưu tú hơn!" Nói xong, anh bắt đầu bổ nhào tìm
bắt môi của cô!
Nhan Như Y khẩn trương lên, lắc đầu mà cự
tuyệt ."Không, không, không được. . . . . . Em thật nhiều ngày không có
đánh răng. . . . . . Người ngợm hôi hám lắm. . . . . ."
Hoắc
Doãn Văn không thèm để ý chút nào, tiếp tục hôn môi của cô."Không có
quan hệ, anh cũng nhiều ngày chưa đánh răng. . . . . ."
Hắc
hắc, người ta nói, nếu như hai người đều không để ý đến chuyện hôi hám
của nhau, vẫn không thể cố kỵ chút nào hôn nhau đắm đuối, đó mới thật là yêu!
Nụ hôn của anh rất triền miên, để cho cô hưởng thụ, làm cho cô lại một lần nữa chìm đắm trong đó ——
"Ưmh. . . . . ."
Cô nguyện ý hưởng thụ ngọt ngào cay đắng anh đem lại ~~ tình yêu!
Hai tháng sau ——
Hoắc Doãn Văn muốn đưa Như Y cùng cha vợ tương lai đến nghỉ ngơi tại B thị,
nhưng thầy giáo Nhan vẫn kiên quyết ở lại quê nhà, học trò của ông còn
phải thi đại học! Nhan Như Y cũng muốn lưu lại chăm sóc cha, nhưng dì
Lưu nhận trách nhiệm chăm sóc thầy giáo Nhan, cũng không cần phiền toái
tới người tuổi trẻ!
Ngày đó, may mắn dì Lưu đi Thành Đô tham gia một khóa nâng cao nghiệp vụ, nên may mắn tránh được tai họa to lớn này.
Mà Nhan Như Y mặc dù không muốn cùng Hoắc Doãn Văn tách ra, nhưng cô bây giờ muốn ở lại vì quê hương của mình làm một ít chuyện!
Nhưng lúc này đây, cả thầy giáo Nhan, cùng dì Lưu, cùng với Tiểu Quân và Tiểu Phỉ mãnh liệt phản đối, mặc dù cả khu vực tan hoang cần người người phụ một tay để chấn hưng lại, nhưng Nhan Như Y đang mang thai, mặc kệ nói
thế nào, cũng phải vì an toàn và sức khỏe của đứa bé trước.
Nhan Như Y sờ sờ bụng, gật đầu một cái, đón nhận lời đề nghị của mọi người.
Đúng vậy, vô luận như thế nào hiện tại việc đầu tiên cô phải làm là nên
bảo đảm đứa bé an toàn.
"Nhìn, đây chính là đầu thai nhi!"
Thầy thuốc cầm đầu dò siêu âm nhẹ nhàng đưa qua đưa lại trên bụng Nhan
Như, vừa chậm rãi để cả cha và mẹ đứa bé nhìn thấy con mình đang lớn dần trong bụng mẹ.
Khi bên tai nghe được tiếng tim đứa bé đập đều đặn, hai người càng thêm kích động đưa tay nắm chặt lấy tay người kia!
Bác sĩ nói, đứa bé của bọn họ tương đối khỏe mạnh!
Hoắc Doãn Văn hướng về phía trên màn hình cười khúc khích, lần nữa bày tỏ hạnh phúc. Nhan Như Y cũng nhìn theo, cười ngây ngô!
Nhan Như Y quay đầu nhìn vào hình ảnh siêu âm chập chờn, không nhịn được tò mò hỏi."Anh nói, hình dạng đứa bé sẽ như thế nào?"
"Ha ha ——" Hoắc Doãn Văn mím môi cười một tiếng."Anh nghĩ đứa bé nhất định
là xinh đẹp, bởi vì cha nó cũng đủ ưu tú! Anh cũng không phải người đần
độn!"
Nhan Như Y bật cười, cô rất nghiêm túc nhìn, cũng không có thấy đầu đứa bé tròn méo ra sao hoặc là hình dạng tay chân ra như
thế nào."Vậy anh làm sao dám nói đứa bé xinh đẹp, cái người này như thế
nào lại rất kiêu ngạo như thế?"
Hoắc Doãn Văn bị hỏi tới, sờ sờ lỗ mũi."Thật đúng là anh kiệt suất mà!"
Khi hai người cùng ngồi lên xe ra khỏi bệnh viện, không khỏi cảm động vì còn có cơ hội bên nhau!
Hoắc Doãn Văn rời khỏi địa phương vừa xảy ra thảm họa, lấy danh nghĩa cá nhân quyên góp hỗ trợ nạn dân một tỷ nhân dân tệ!
Thời điểm quyên tiền Hoắc Doãn Văn căn bản cũng không có suy nghĩ nhiều, anh chỉ đơn thuần muốn cho những người gặp nạn có thể có cuộc sống tốt hơn
một chút, ăn đủ no một chút, mặc khá hơn một chút, ở có thể thoải mái
một chút.
Căn bản không có nghĩ tới chuyện quyên tiền này
được báo chí đưa tin, hơn nữa còn đem hình ảnh anh ở khu vực gặp nạn cứu người công bố ra, được các hãng thông tấn đặc biệt là Internet lan
truyền rộng rãi. Điều này khiến cho rất nhiều người biết đến Hoắc Doãn
Văn ——
Trong khoảng thời gian ngắn, hành động của Hoắc Doãn
Văn đã làm rung động rất nhiều người dân trên khắp cả nước, mọi người
đánh giá anh tương đối cao.
Anh chuyên tâm tìm kiếm người gặp nạn, hơn nữa là một trong những người đến hiện trường đầu tiên, trong
những tình huống vô cùng nguy hiểm, không để ý an nguy của bản thân, đi
cứu người không quen biết!
Cả người của vị tổng giám đốc nổi
tiếng này trắng xám vì bụi, trên mặt một màu đen của tro tàn, mà đôi tay anh huyết nhục mơ hồ vẫn còn cố sức cứu người. Cho dù ai thấy cũng
không thể nói, anh là đang làm dáng, tự quảng cáo cho chính mình!
Cổ phiếu Hằng Viễn cũng theo dư chấn ở đây dẫn đầu lội ngược dòng, vượt lên nằm trong top những tập đoàn có chỉ số mạnh.
Mà lúc này, Hoắc Doãn Văn cũng chủ động hủy bỏ hôn lễ, hủy bỏ kế hoạch kết thân cùng Sở thị!
Mà do chuyện thiên tai xảy ra, hôn lễ của Hoắc Doãn Văn cùng Sở Tinh
Nhiễm không cử hành đúng hạn, cũng không có tạo thành bất kỳ tin tức
rúng động nào. Sau đó, Hoắc Doãn Văn cố ý áp chế chuyện tình giữa anh và Sở Tinh Nhiễm, nên cũng không bị truyền thông nhắc tới!
Sở
Tinh Nhiễm dù sao cũng là đại gia khuê tú, đối với chuyện Hoắc Doãn Văn
thoái hôn, mặc dù có câu oán hận, nhưng vì thể diện cũng không có quá
nhiều dây dưa ——
"Hoắc Doãn Văn, anh nhất định sẽ hối hận!" Hoắc Doãn Vũ giận đến không thốt được nên lời!
Sáng sớm hôm ấy, Hoắc Doãn Văn ở nhà, ăn xong bữa sáng, rồi nhìn người phụ
nữ ngồi đối diện nói: "Hôm nay anh không đi làm, nghỉ ở nhà một ngày!"
"Hả? Tại sao?" Gần đây công việc của anh rất bận rộn, bởi vì anh bây giờ đã là Đổng Sự Trưởng của Tập đoàn Hằng Viễn rồi.
Hoắc Doãn Văn biểu hiện rất tùy ý, nhún vai."Ừ, gần đây quá bận rộn, cũng
không có thời gian lo lắng cho em, vừa lúc hôm nay cũng không bận, định ở nhà chơi với em! Như thế nào, có tính toán gì hay không? Chúng ta sẽ đi nơi nào? Hôm nay anh sẽ thuộc về em suốt cả ngày đấy!"
Bụng
đã tròn lên như cái trống, Nhan Như Y suy nghĩ một chút."Tốt, vậy chúng
ta cùng đi cửa hàng quần áo trẻ em đi, em muốn mua cho đứa bé một ít bộ
quần áo!"
Ăn sáng xong, dọn dẹp chén bát nhà cửa xong, hai người cùng đi ra cửa!
Khi hai người họ đi ngang qua cục dân chính, Hoắc Doãn Văn chỉ vào một hàng người đông đúc đang xếp chờ trước cửa, hỏi Nhan Như Y."Bọn họ ở đây làm gì? Làm sao mà nhiều người như vậy?"
Nhan Như Y rất hâm mộ nhìn từng đôi chuẩn bị nhận giấy chứng nhận kết hôn."Bọn họ đang chuẩn bị nhận giấy kết hôn đấy!"
"A, sao nhiều người vậy? Không tệ, chắc là tốt ngày!" Nói đến đây, anh chợt ‘linh cơ nhất động’, đề nghị."Vậy không bằng chúng ta hôm nay cũng đi
đăng ký kết hôn đi!"
"Hả? Ngày hôm nay được không?"
Nhan Như Y gật đầu một cái."Đương nhiên được, năm 2008, ngày tám tháng tám!"
Năm 2008, tháng tám số tám, thứ sáu, thế vận hội Olimpic ngày khai mạc,
cũng là Hoắc Doãn Văn cùng Nhan Như Y lấy chứng nhận kết hôn!