- Từ nơi này đi xuống phía dưới mấy nghìn mét sẽ có cửa vào Súc sinh
đạo... Nhưng mà ngươi cảm thấy có thể làm được chuyện này trong thời
gian vài ngày sao?
Lăng Tân mặt không biểu tình nhìn về hướng Trịnh Xá, hắn hỏi với vẻ lạnh nhạt.
- Ách, lối đi phía dưới vẫn còn tồn tại, nếu như ta toàn lực đào bới mà
nói... ước chừng trong vòng vài ngày là sẽ có thể đả thông được đường
xuống.
Trịnh Xá hơi có chút xấu hổ nói.
- Vài ngày? Cho dù là ngươi toàn lực làm công nhân bốc vác, muốn đào lên hết lớp đất đá dày mấy nghìn mét, ít nhất cũng phải mất trên mười ngày, hơn nữa ngươi nên nhớ một chuyện... toàn bộ chúng ta đều đã thành người mù cả rồi.
Lăng Tân chỉ chỉ vào hai mắt của mình, nguyên lai hắn thực sự không phải là cố ý giả bộ lạnh nhạt, mà là do mắt hắn đã mù hoàn toàn, không nhìn
thấy gì, do vậy biểu lộ tự nhiên là rất lạnh nhạt.
- Ta biết, ta biết.
Trịnh Xá phất phất tay:
- Ta biết mắt của các ngươi đã không còn nhìn thấy gì, tiếp tục đi tới
đúng là hơi nguy hiểm một chút, nhưng mà không phải chúng ta vẫn còn
quét hình tinh thần lực sao? Đối với các tiểu đội luân hồi chúng ta,
tình huống như vậy cũng không phải là chưa từng trải qua...
Lăng Tân thở dài, hắn không tiếp tục tranh chấp với Trịnh Xá nữa, chỉ nói:
- Theo đạo lý mà nói, cửa vào Súc sinh đạo hẳn không chỉ có một chỗ này, nếu như chúng ta tìm được lối vào khác, cũng đồng dạng có thể đến Súc
sinh đạo, chỉ là khả năng địa điểm tiến nhập sẽ khác nhau mà thôi, vội
vàng muốn xuống dưới như vậy… Là vì “hắn” sao?"
Trịnh Xá nghiêm túc gật đầu:
- Ừm, cũng là bởi vì “hắn”, không phải do hắn là kẻ chế tạo cái hộp,
cũng không phải do hắn kéo chúng ta vào thế giới này... mà bởi vì hắn từ bỏ đồng đội của mình!
Khi nói đến đây Trịnh Xá hung hăng cắn răng một cái, hắn cố gắng đè nén lửa giận rồi mới tiếp tục:
- Nói thật, đối với kẻ chế tạo cái hộp, Sở Hiên đã sớm phỏng đoán qua
khả năng tồn tại của hắn, nhưng ta cũng không có địch ý gì đối với hắn.
Mặc dù tất cả những gì ta trải qua đều là do hắn xếp đặt, nhưng mà hắn
không cách nào điều khiển tư tưởng cùng tâm lý của ta, cho nên ta không
có phẫn nộ, thậm chí còn có thể nói là có chút cảm kích hắn, cảm kích
hắn đã để cho ta một lần nữa có được tình yêu, có được tình bạn, có được đồng đội...
- Chính thức khiến cho ta phẫn nộ! Là vì hắn từ bỏ đồng đội của mình!
Nếu tất cả những gì ta trải qua đều là do hắn xếp đặt thiết kế... như
vậy vì sao người làm cho ta hiểu được tình đồng đội, lại có thể vứt bỏ
đồng đội của chính mình? Nói một cách khác, đối với hắn đồng đội của ta
cùng những gì chúng ta trải qua chỉ là một trò chơi sao? Chỉ là thứ
không đáng để ý sao? Ta không cách nào tiếp nhận người xếp đặt vận mệnh
của mình chỉ là một kẻ sợ chết, một kẻ nhu nhược vứt bỏ đồng đội!
Khi nói đến đây Trịnh Xá liền hét lớn lên, hắn thật sự cảm thấy rất kích động.
Lăng Tân lại trầm mặc, hắn hiểu rõ cảm xúc của Trịnh Xá, thay vì nói là
phẫn nộ, chẳng thà nói là sợ hãi... Đối với Trịnh Xá Lăng Tân cũng coi
như là có chút quen thuộc, hắn biết thứ trọng yếu nhất của Trịnh Xá
chính là những đồng đội đã chết trận, đó là nguồn gốc khiến cho Trịnh Xá dốc sức liều mạng chiến đấu, cố gắng trở nên mạnh mẽ, do đó Trịnh Xá
mới phẫn nộ đến vậy, hoặc có thể nói là sợ hãi... Hắn sợ kẻ chế tạo cái
hộp sẽ thay đổi nội dung cốt truyện, khiến cho biện pháp phục sinh bằng
Narnia truyền kỳ mất đi hiệu lực... đây là chuyện khiến cho hắn thực sự
sợ hãi, do vậy, mắt thấy "hắn" rõ ràng từ bỏ đồng đội một mình đào tẩu,
điều này lập tức khiến cho Trịnh Xá không thể không truy kích đến cùng.
- Đã minh bạch, như vậy đi xuống từ vị trí này đi.
Lăng Tân yên lặng nói, chốc lát sau hắn lại bỗng nhiên hỏi:
- Trịnh Xá... chúng ta cũng là đồng đội của ngươi sao?
Trịnh Xá sửng sốt một chút, tiếp đó liền gật đầu:
- Đúng thế! Các ngươi cũng là đồng đội của ta, chỉ cần các ngươi không phụ ta, ta cũng sẽ vĩnh viễn không phụ các ngươi…
Mà ở trong Súc sinh đạo, ba người Trương Hằng đã cuốc bộ liên tục mấy
ngày mấy đêm, mặc dù không phải lo bị dã thú tấn công, nhưng mà đồng
dạng... bọn họ cũng không có cơ hội bắt được dã thú, bất kỳ dã thú nào
cũng lập tức chạy trốn ngay từ khi còn cách ba người mấy kilomet, bay
lên trời, chui xuống đât, chạy ra xa, bất cứ sinh vật nào cũng không
dám đến gần nửa bước, mà Súc sinh đạo lại không có thực phẩm đầy đất như Nhân đạo, cho nên sau mấy ngày đi đường, cả ba thoạt nhìn đều vô cùng
chật vật, trên mặt mỗi người đều mang vẻ xanh xao.
Bất quá trong vài ngày này, ba người cũng coi như có chút thu hoạch, sau khi phân tích từng câu từng chữ của Hỏa Kỳ Lân, Lý Cương Lôi đã suy ra
được một vài kết luận trọng yếu.
- Căn cứ trên những gì ngươi biết, Kỳ Lân tộc đã gần như đến tình trạng
tuyệt diệt? Ngoại trừ còn lại một số lượng nhỏ được bảo tồn trong thế
giới Thục Sơn Kỳ Hiệp, các thế giới khác hầu như đều không có, trong
toàn bộ đa nguyên vũ trụ nhiều nhất cũng chỉ có vài trăm còn, trên cơ
bản đều là không có ý thức cùng thần trí.
Lý Cương Lôi nói với vẻ rất nghiêm túc:
- Nói một cách khác, còn Kỳ Lân này vẫn còn có thần trí, hơn nữa thực
lực cũng rất mạnh, có thể nó đã là hi vọng cuối cùng của Kỳ Lân tộc, như vậy… vì sao nó lại phải đợi ở cổng vào Súc sinh đạo? Tại sao phải gặp
mặt với ngươi? Lấy giả thiết lúc trước làm điều kiện tiên quyết, nó làm
như vậy là để khôi phục Kỳ Lân tộc, đây là khả năng lớn nhất.
- Tiếp tục suy luận, tập đoàn Tu chân giả nghiên cứu chế tạo ra virus
lây lan theo phương thức lượng tử dựa trên nền tảng công nghệ văn tự ký
hiệu, chỉ cần có Kỳ Lân xuất hiện, loại virus này sẽ tiến hành lây
nhiễm, phạm vi lây nhiễm đã vượt ra khỏi trói buộc của thế giới, chỉ cần là Kỳ Lân chưa đạt tới tầng thứ tư, không thể thay đổi gien của chính
mình, vậy sẽ không thể chữa trị được, là như thế đúng không?
Khi nghe đến đây Trương Hằng liền gật đầu, hắn vẫn đang một mực chăm chú nghe Lý Cương Lôi phân tích, loại phương thức suy nghĩ này thật sự phải khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi cùng thán phục, ít nhất hắn chắc
chắn không thể suy nghĩ sâu xa được như vậy, mà đối với Lý Cương Lôi thì lại chỉ là một chuyện rất nhẹ nhàng.
- Nói một cách khác, Kỳ Lân tộc gần như đã diệt vong, hơn nữa không có
loại thuốc nào chữa trị được virus, chỉ còn lại một cá thể mạnh mẽ cuối
cùng, nó định tìm kiếm biện pháp để khôi phục Kỳ Lân tộc... Những điều
này đều là điều kiện tiên quyết đã phân tích, mà theo cái điều kiện tiên quyết này tiếp tục suy luận, phương pháp xử lý nó tìm được chính là
ngươi, nó cho rằng ngươi có thể chữa trị cho Kỳ Lân tộc…
Khi nói đến đây Lý Cương Lôi hơi nhíu nhíu mày, hắn nhìn chằm chằm vào
Trương Hằng mấy lần, trong miệng lẩm bẩm hai chữ gì đó, một lát sau mới
tiếp tục:
- Suy luận đến đây lại lâm vào một góc chết, nếu không cách nào giải
thích được góc chết này, như vậy tất cả suy luận đều không thể thành
lập.
Trương Hằng hơi sửng sốt một chút:
- Hả? Góc chết gì?
- Thực lực của ngươi, không, hẳn là năng lực của ngươi…
Lý Cương Lôi nhíu mày nói:
- Căn cứ theo tình huống chúng ta phân tích lúc trước, muốn chữa trị
được cho Kỳ Lân tộc, ít nhất cũng phải có thực lực mạnh hơn so với tập
đoàn Tu chân giả, không đơn thuần là năng lực trị liệu, còn nhất định
phải có đủ thực lực để địch nổi tập đoàn Tu chân giả mới được, mà ngươi
có loại thực lực này sao? Đây chính là tập đoàn khủng bố ngang ngửa với
tập đoàn Thánh nhân, dùng thực lực của ngươi bây giờ mà nói, so với con
kiến còn không bằng.
Trương Hằng vuốt vuốt trán:
- Tuy ngươi nói không sai, nhưng trong lòng ta vẫn cảm thấy tức giận phát sợ.
Lý Cương Lôi khoát tay, cũng không để ý đến Trương Hằng, chỉ tiếp tục nói:
- Nói cách khác, tại đây xuất hiện một góc chết, đó chính là dựa vào cái gì mà con Kỳ Lân kia lại khẳng định ngươi có thể đối với kháng tập đoàn Tu chân giả? Dựa vào cái gì mà nó nhất định cho rằng ngươi có thể chữa
trị cho Kỳ Lân tộc? Nó tuyệt không giật mình khi thấy thực lực của ngươi nhỏ yếu, cái nó quan tâm gần kề chỉ là bản thân ngươi, nói một cách
khác, nó đã sớm biết sẽ như vậy, mà mặc dù là đã biết, nó vẫn lựa chọn
ngươi, đây chính là điểm mâu thuẫn... bất quá còn một giải thích duy
nhất.
Trương Hằng nhếch miệng nói:
- Còn có thể có giải thích gì, đơn giản chính là nó tin tưởng vào tương
lai của ta, theo thực lực của ta càng ngày càng mạnh, cuối cùng tự nhiên sẽ có thể trợ giúp Kỳ Lân tộc.
Lý Cương Lôi khẳng định:
- Đúng vậy, cũng chỉ có thể là giải thích này, nó tin tưởng vững chắc
vào sự phát triển của ngươi, tin tưởng một mình ngươi có thể địch nổi
tập đoàn Tu chân giả, đủ để che chở Kỳ Lân tộc, cho nên mới phải xuất
hiện tại thời điển ngươi nhỏ yếu nhất, cần có trợ giúp nhất... Nhưng mà
suy luận như thế này lại làm nảy sinh một vấn đề khác, đó là làm thế nào nó biết được tất cả những chuyện này? Sau khi loại bỏ tất cả khả năng
không thể, bất kể khả năng còn lại không thể tưởng tượng nổi đến mức
nào, đó cũng là đáp án duy nhất...
- Đáp án này chính là Phản diện nói cho nó biết tất cả, kể cả sự tồn tại của ngươi, kể cả việc ngươi sẽ xuất hiện tại đây, kể cả thực lực hiện
tại cùng thực lực trong tương lai của ngươi... chỉ có như vậy mới có thể giải thích tại sao nó lại phải làm tất cả những chuyện này, mới có thể
giải thích tất cả giả thiết cùng những suy luận lúc trước.
Trương Hằng lại càng thêm sững sờ, hắn suy nghĩ kỹ cả buổi rồi mới lên tiếng:
- Như vậy ta có thể hỏi cái này không, làm thế nào Phản diện lại có thể
biết rõ tất cả những chuyện này chứ? Dựa vào cái gì mà Phản diện có thể
dự đoán được thời gian cùng địa điểm xuất hiện của ta? Hơn nữa ngay cả
mục đích của ta cũng dự đoán được, ngươi cảm thấy có khả năng này sao?
Lý Cương Lôi lắc đầu nói:
- Ta đã nói rồi, sau khi loại bỏ tất cả khả năng không thể, bất kể khả
năng còn lại không thể tưởng tượng nổi đến mức nào, đó cũng là đáp án
duy nhất!
Trương Hằng hỏi với vẻ không tin:
- Như vậy cái đáp án duy nhất này là gì? Phiền ngươi nói cho ta biết một chút.
- Tuy rất không thể tưởng tượng nổi, nhưng đây đáp án duy nhất ta có thể nghĩ tới, Phản diện cũng là tác giả, thế giới này là do hai người đồng
sáng tạo, ngươi là Chính diện, sáng tạo thế giới, sáng tác cốt truyện,
hắn là Phản diện, thêm thắt các chi tiết, nội dung tự phát triển... Đáp
án của ta chính là như thế, Phản diện cũng là người cùng thế giới với
ngươi, thậm chí có thể là người thân quen với ngươi!
Lý Cương Lôi chỉ thẳng vào Trương Hằng, nói với vẻ rất nghiêm túc, mà
Trương Hằng thì lập tức bị đáp án Lý Cương Lôi đưa ra triệt để chấn trụ, mấy ngày kế tiếp, hắn không ngừng suy nghĩ về khả năng của đáp án này,
nhưng mà khả năng không lớn a, sở dĩ hắn có thể sáng tạo thế giới này,
hoàn toàn là vì năng lực đặc biệt của bản thân hắn, làm sao có thể có
người khác cùng sáng tạo đây? Hắn lại không có tìm người khác cùng viết
tiểu thuyết, cũng không có nhờ ai viết thay, cái đáp án duy nhất này
thật sự là vớ vẩn hết mức có thể... Bất kể như thế nào đi nữa, ít nhất
Trương Hằng cũng coi như biết được mục đích của Hỏa Kỳ Lân, cứu vớt Kỳ
Lân tộc.
- Ngược lại cũng không phải là không có biện pháp cứu vớt Kỳ Lân tộc.
Trong thế giới quan ta sáng tạo, tổng cộng có ba hệ thống lực lượng tồn
tại, theo thứ tự là mở cơ nhân tỏa của Thánh nhân, công nghệ văn tự ký
hiệu của tập đoàn Tu chân giả, còn có Lộ tuyến nhân quả thần bí nhất. Mở cơ nhân tỏa có sức chiến đấu mạnh nhất, công nghệ văn tự ký hiệu có sức sáng tạo mạnh nhất, mà lộ tuyến nhân quả thì có tính cải biến mạnh
nhất. Lộ tuyến nhân quả, kỳ thật chính là hình chiếu của đa nguyên vũ
trụ, cho nên mới có thể cải biến vạn vật, cho nên mới có thể dự đoán
tương lai, nếu như có được lộ tuyến nhân quả, như vậy xoay chuyển nhân
quả, thay đổi hiện trạng của Kỳ Lân tộc cũng không phải là không được.
Lúc Trương Hằng đang định nói tiếp, bỗng nhiên từ đằng xa truyền đến một tiếng gầm gừ, ước chừng là ở khoảng cách bảy tám kilomet, thanh âm này
lập tức làm cho cả ba người đều hoảng hốt, bởi vì bọn họ đều là dựa vào
máu của Hỏa Kỳ Lân mới có thể thuận lợi đi qua Súc sinh đạo. Theo thuyết pháp của Trương Hằng, sinh vật trong Súc sinh đạo cũng không phải là
quá lợi hại, nhưng mà phương thức tấn công của bọn chúng lại thiên kì
bách quái, có nhiều sinh vật mặc dù không mở cơ nhân tỏa cũng vẫn rất
khó chơi, hơn nữa trong Súc sinh đạo còn có một số lượng rất ít quái thú của Hồng Hoang đại lục... Tuy không so được với Ác ma viễn cổ có thể
địch nổi thánh nhân, nhưng đối với ba người Trương Hằng vẫn có thực lực
mang tính áp đảo, hẳn là tiếng gầm gừ này chính là của quái thú Hồng
Hoang sao?
- Làm sao bây giờ?
Trương Hằng vội vàng hỏi một câu, hắn cũng không đợi Lý Cương Lôi trả
lời, trước một bước triệu hồi ra niệm động phù du pháo, sau đó đứng chắn trước hai người còn lại, hết sức chăm chú nhìn về phương hướng tiếng
gầm vừa phát ra.
- Làm sao cái gì? Con quái thú đó căn bản là không phải đang lao về phía chúng ta.
Lý Cương Lôi nhìn về nơi xa xăm, tiếp đó lười biếng nói.
Trương Hằng sửng sốt một chút, hắn cũng cẩn thận quan sát tình hình phía xa, chỉ thấy ngoại trừ bụi đất tung bay, vô số cây cối ngã đổ cùng với
tiếng dã thú rít gào thì còn có một vài tiếng động lớn giống như sét
đánh hoặc là tiếng đạn pháo.
- Xem ra là dã thú chiến đấu với nhau... Không, là người của Atula đạo đi ra săn thú!
Trương Hằng bỗng nhiên nói với vẻ hưng phấn, y theo những gì Trương Hằng nói lúc trước, tài nguyên của Atula đạo cực kỳ thiếu thốn, chỉ có loại
hoàn cảnh tàn khốc tới cực điểm này mới có thể tạo nên hiện trạng tự
giết lẫn nhau của Atula đạo, nhưng mà chung quy tàn sát thì tàn sát, chứ cũng không thể không ăn uống a? Cho nên trong Atula đạo có cổng không
gian thông với Ngạ quỷ đạo và Súc sinh đạo, chỉ là số lượng cổng không
gian dẫn tới Súc sinh đạo cực ít, hơn nữa vị trí cũng bất định, cho nên
vì sinh tồn người của Atula đạo chỉ có thể bất đắc dĩ chém giết với Ngạ
quỷ đạo... Lại nói tiếp thật sự là châm chọc, tài nguyên của Ngạ quỷ đạo cũng đồng dạng cực kỳ thiếu thốn, tên như nghĩa, vốn chính là thế giới
của quỷ đói, rõ ràng còn muốn chém giết cướp bóc Ngạ quỷ đạo. So ra,
đối với người đến từ Atula đạo, hoàn cảnh của Súc sinh đạo thực sự là
tốt gấp trăm nghìn lần, cho nên chỉ cần tìm được cửa vào, người của
Atula đạo sẽ chen nhau đến Súc sinh đạo săn bắn, nếu không phải do quy
tắc trói buộc mà nói, thậm chí bọn họ căn bản không muốn trở về.
- Quy tắc? Quy tắc gì?
Lý Cương Lôi kỳ quái hỏi.
- Quy tắc tử vong...
Trương Hằng nói thẳng:
- Không khác lắm với quy tắc của Chủ thần không gian, chỉ cần là nhân
loại bước vào Atula đạo, tất cả đều sẽ bị đặt một ấn ký lên cơ thể, phàm là người có loại ấn ký này, chỉ cần rời khỏi Atula đạo ba ngày lập tức
sẽ bị gạt bỏ, cái đó và quy tắc delete của Chủ thần có chút cùng loại.
Do vậy người của Atula đạo chỉ có thể đến Súc sinh đạo săn bắn một phen
sau đó lại trở về, bọn họ cũng rất sợ chết a, hơn nữa loại ấn ký này còn có tác dụng kích phát tâm ma, khiến cho nhân loại lâm vào giết chóc
không cách nào kiềm chế, có thể nói là chính loại ấn ký này thúc đẩy
sự sinh tồn ở Atula đạo.
Lý Cương Lôi bỗng nhiên nhíu mày hỏi:
- Nói một cách khác, khi chúng ta tiến vào Atula đạo cũng sẽ bị nhiễm loại ấn ký này?
Trương Hằng gật đầu nói:
- Đúng vậy, ngay cả chúng ta cũng sẽ bị nhiễm loại ấn ký này, bất quá
ngươi yên tâm, sinh ra tâm ma không phải là chuyện dễ dàng như vậy, ít
nhất cần vài tháng mới có thể sinh ra tâm ma hoàn chỉnh, nhưng mà đoán
chừng trước đó chúng ta đã đến được phòng điều khiển rồi. Tại đó có thể giải trừ ấn ký trên người chúng ta một cách đơn giản, đây cũng là biện
pháp duy nhất của chúng ta, bằng không mà nói, chỉ có người đã mở cơ
nhân tỏa tầng thứ tư trung cấp mới có thể bỏ qua loại ấn ký này.
Lý Cương Lôi tiếp tục nhìn về phía xa rồi nói:
- Chuyện về ấn ký tạm thời không đề cập tới, đằng xa có thể là người của Atula đạo, như vậy nói một cách khác, cổng không gian đang ở ngay gần
đó, cổng vào Atula đạo có điểm gì đặc thù không?
Trương Hằng lại cười khổ một cái:
- Nếu như muốn nói về đặc thù, kỳ thực cũng có một điểm tương đối đặc
thù, đó chính là cổng không gian từ Súc sinh đạo vào Atula đạo rất dễ bị khí tức nhân loại hấp dẫn, chỉ cần là nơi có nhiều người, cái cổng
không gian này sẽ xuất hiện rất dễ dàng... Mà ở Atula đạo thì hoàn toàn
ngược lại, nơi càng ít người thì càng có khả năng xuất hiện cổng không
gian.
Lý Cương Lôi lại nhíu mày, hắn thì thào nói:
- Như vậy ngươi đi một chuyến đi, tùy tiện bắt vài người đem về đây.
Trương Hằng gật đầu nói:
- Cũng tốt, ta đi bắt mấy người đem về đây, để cho bọn họ dẫn chúng ta
đi tìm cổng không gian, hắc hắc, ta cũng không tin là tùy tiện đi một
chuyến lại gặp phải sinh vật còn mạnh hơn so với ta.
Lời còn chưa dứt, Trương Hằng đã đứng trên niệm động phù du pháo, bay về phía xa.
Trương Hằng thật sự cảm thấy rất phiền muộn, thực lực của hắn cũng không phải là yếu, trái lại, còn có thể xem là tương đối mạnh, nếu như không
tính đến trình độ mở cơ nhân tỏa mà nói... trong các tiểu đội luân hồi,
thực lực của hắn cũng coi như xếp trong top đầu. Dù sao uy lực của niệm
động phù du pháo cũng không tệ, tuy gánh nặng đối với thân thể rất lớn,
nhưng trong vòng mười giây, uy lực của niệm động phù du pháo đủ để địch
nổi người mở cơ nhân tỏa tầng thứ ba. Chỉ tiếc là... người hắn cần đối
mặt thường không phải là đối tượng hiện tại hắn có thể ứng phó, bất kể
là Trịnh Xá, Clone Sở Hiên hay thậm chí là con Hỏa Kỳ Lân kia cũng vậy,
thực lực đều vượt qua hắn rất nhiều, trước mặt những người này niệm động phù du pháo thật sự là không khác cây tăm cho lắm...
- Phiền muộn a!
Trương Hằng lớn tiếng hét lên, nhanh chóng bay về hướng phát ra tiếng
gầm rú, không bao lâu sau hiện trường chiến đấu đã ở trước mặt hắn, một
sinh vật cùng loại với voi ma mút đang mạnh mẽ lao về phía trước, xung
quanh thì có hơn mười nam tử cầm đủ loại vũ khí trong tay đang không
ngừng vây công. Ngoại hình của những nam tử này đều rất khác nhau, ngay
cả phương thức tấn công cũng hoàn toàn bất đồng, có mấy nam tử cầm vũ
khí trông giống như súng, chỉ là súng này không bắn ra đạn, mà là một
quả cầu lửa, vừa chạm đến thân thể quái thú lập tức phát nổ mãnh liệt,
uy lực của nó ước chừng tương đương với tên lửa chống tăng loại nhỏ.
Còn có mấy nam tử tay cầm pháp trượng, mỗi lần lẩm bẩm chú ngữ là lại có một vài trụ băng bén nhọn bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh quái thú, chỉ
là uy lực của những trụ băng này kém hơn nhiều so với cầu lửa, hẳn là
chỉ dùng để quấy nhiễu. Mấy nam tử còn lại thì toàn thân có ánh sáng
nhàn nhạt bao phủ, tốc độ di chuyển của bọn họ đều rất nhanh, hơn nữa
khi mấy nam tử này tiến hành công kích, ánh sáng nhàn nhạt liền tập
trung về phía vũ khí, tuy mỗi người đều chỉ sử dụng vũ khí làm bằng sắt
thép bình thường nhưng vẫn có thể phá vỡ lớp da cứng rắn của quái thú,
xem ra hẳn là do tác dụng của loại ánh sáng nhàn nhạt kia.
- Người của nhiều hình thức văn minh khác nhau sao...
Trương Hằng đứng từ xa quan sát phương thức tấn công của từng người, mấy nam tử cầm súng hẳn là người của nền văn minh sử dụng công nghệ văn tự
ký hiệu cấp thấp nhất, thuộc phân nhánh luyện kim thuật của phân hệ da
trắng, mà những người sử dụng chú ngữ ma pháp cùng những người sử dụng
đấu khí còn lại thì đều thuộc nền văn minh sử dụng năng lượng, nhìn
phương thức sử dụng đoán chừng cũng là một nhánh của Thánh nhân phân hệ
da trắng.
Trương Hằng cũng không vội vã xuất hiện, chỉ tập trung nhìn kỹ tình hình chiến đấu, âm thầm ước lượng một chút trong nội tâm, một lúc sau hắn
mới hoàn toàn yên lòng, trước mắt thực lực của những người này vẫn kém
hơn nhiều so với hắn, nếu như hắn toàn lực công kích mà nói... sau tối
đa vài giây đồng hồ tất cả đều sẽ bị hắn tiêu diệt. Xem ra tình hình của Atula đạo cũng không có khác biệt gì quá lớn so với thiết kế của hắn,
vẫn bảo trì hình thức cạnh tranh tàn khốc nhưng không có hiệu quả, chỉ
là vì giết chóc mà giết chóc.
- Như vậy tùy tiện bắt một hai người... Không đúng, phía sau bọn họ là thứ gì?
Khi Trương Hằng đang định bắt đầu tấn công, hắn lại chợt nhìn thấy ở một vị trí xa hơn có bảy người đang đứng giống như chờ đợi thứ gì đó, trang phục của bọn họ có vẻ đàng hoàng hơn so với những người đang chiến đấu
với quái thú, hẳn là những người đang chiến đấu này chỉ là chút ít tép
riu, chủ lực thực sự là bảy người đang đứng phía sau?
Nghĩ tới đây, Trương Hằng cũng không dám vội vàng tiến công, chỉ ẩn nấp
sau bóng đại thụ, âm thầm di chuyển, bay đến sau lưng bảy người kia nhìn kỹ... không nhìn còn không sao, sau khi nhìn một cái lửa giận trong
lòng Trương Hằng lập tức tràn ngập.
Sau lưng bảy người này có một số thiếu nữ đang bị trói, nếu chỉ như vậy
thì coi như bỏ qua, nhưng mà trên cơ thể mấy thiếu nữ này lại có vô số
miệng vết thương kỳ quái, hoặc là mất một khối thịt trên cánh tay, hoặc
là thiếu một khối thịt lớn trên đùi, thậm chí còn có một thiếu nữ có đầy vết cắt trên ngực, phần da thịt chỗ đó cũng không còn...
Khi nhìn đến đây, Trương Hằng đã hiểu rõ có chuyện gì xảy ra, những
thiếu nữ này rõ ràng chính là bị trở thành đồ ăn, bị những người khác
ăn!
Tài nguyên của Atula đạo cực kỳ thiếu thốn, hơn nữa còn là thế giới dùng giết chóc làm mục đích tồn tại, tại đó, thực lực đại biểu cho tất cả,
không có thực lực sẽ không có quyền, mà so ra, ngoại trừ một số lượng
rất nhỏ, thể lực cùng thực lực của hầu hết nữ nhân đều không cách nào so sánh được với nam nhân. Điều này cũng tạo thành một kết quả đáng sợ,
đối với nữ nhân, cuộc sống ở Atula đạo quả thực là giống như Địa ngục,
bọn họ chỉ là tồn tại lệ thuộc, chỉ có thể trở thành thực phẩm, bị người khác ăn thịt... Tình huống như vậy thật sự làm cho sát ý của Trương
Hằng tuôn trào.
Nghĩ đến liền làm, Trương Hằng không thể áp chế sát ý trong nội tâm thêm được nữa, hắn đứng lên niệm động phù du pháo vụt bay tới, trực tiếp
hướng về phía bảy người đang đứng, mà đám người này cũng không hổ là
thành phần dày dạn kinh nghiệm chiến trận, khi Trương Hằng vừa mới bay
ra từ trong rừng cây, ba người trong số bảy người lập tức đồng thời giơ
vũ khí trong tay lên, thoạt nhìn cũng là vũ khí cùng loại với súng ống,
có điều ba khẩu súng này lớn hơn nhiều so với súng của những người đang
vây công quái thú, thoạt nhìn giống như kiểu ống phóng tên lửa vác vai.
Ba người này cũng không nói chuyện, vừa nhìn thấy Trương Hằng xuất hiện, bọn họ lập tức phát động tấn công, lập tức, ba luồng sáng thoáng hiện ở vị trí nòng súng, vô số điểm sáng ngưng tụ lại, có điều mấy chùm sáng
còn chưa kịp bắn ra, niệm động phù du pháo đã xuất hiện, vụt vụt mấy
tiếng, đầu của ba người này lập tức nát vụn, thậm chí cả súng của từng
người cũng bị phá nát, cho đến lúc này, mấy người còn lại mới nhìn rõ
hình dạng của Trương Hằng.
- Gia tộc chúng ta phát hiện ra vùng đất màu mỡ trước, dựa theo quy định, các hạ có thể lấy đi một phần ba thu hoạch.
Mắt thấy sau khi giết chết ba người Trương Hằng không có tiếp tục công
kích nữa, trên mặt mấy người còn lại liền xuất hiện biểu lộ giống như
vừa trút được gánh nặng, một thanh niên bỗng nhiên mở miệng nói.
Trương Hằng sửng sốt một chút, hắn vốn cho rằng sau khi giết chết ba
người kia, mấy người còn lại sẽ hoặc là lập tức chạy trốn, hoặc là quỳ
xuống cầu xin tha thứ, hoặc là toàn lực phản kích, chỉ có thể là một
trong ba loại tình huống này, nhưng mà ai ngờ, rõ ràng chẳng những không phản kích không chạy trốn, ngược lại còn ra điều kiện với Trương Hằng
bằng vẻ mặt thản nhiên, giống như vừa rồi Trương Hằng căn bản không có
giết chết người của bọn họ.
Trong nội tâm Trương Hằng quả thực là buồn bực, tuy vậy hắn cũng không
phải là người tối dạ, tuy vẫn chưa rõ vì sao đối phương lại phản ứng như vậy, nhưng hẳn là có liên quan gì đó đến Atula đạo, đoán chừng là do
hoàn cảnh của Atula đạo cực kỳ tàn khốc, cho nên mới tạo ra phản ứng coi thường nhân mạng của những người này... Nhưng mà Trương Hằng cũng không phải là đến yêu cầu chia chác đồ ăn hay tài nguyên gì, hắn chỉ là định
bắt vài người dẫn mình đến chỗ cổng không gian.
Do vậy hắn không thèm quan tâm đến lý lẽ của thanh niên kia, một tay vừa nhấc lên, niệm động phù du pháo lại một lần nữa vụt đến, mấy người còn
lại đều không kịp đề phòng bị nổ đầu mà chết, chỉ còn lại có thanh
niên vừa lên tiếng lúc trước, tuy đang bị một thanh niệm động phù du
pháo chĩa vào đầu nhưng người thanh niên này lại không hề có bất kỳ biểu lộ sợ hãi nào, thậm chí ngay cả thân thể cũng không hề run rẩy, hắn chỉ nhìn xem những thi thể đang nằm la liệt trên mặt đất rồi nói:
- Đáng tiếc, tại sao các hạ lại lãng phí như thế chứ? Muốn giết cũng
không nên giết tại vùng đất màu mỡ, tại đây đầy đất đều là đồ ăn, ai lại nguyện ý ăn thịt những người này? Nếu như để trở lại chủ thành đã rồi
hãy giết, khi đó có thể đổi được nước sạch dùng trong năm đến mười
ngày, thật là quá mức lãng phí…
Sát ý của Trương Hằng vốn đang sôi trào mãnh liệt, nhưng sau khi nghe
người thanh niên này nói, sát ý trong lòng hắn lại dần trở nên phai
nhạt, trái lại, nội tâm hắn dần bị một loại bi thương chiếm cứ. Có lẽ
đối với thế giới thực tế mà nói, ăn thịt người quả thực là tội ác tày
trời, nhưng đối với Atula đạo, thịt người bất quá là một loại đồ ăn tuần hoàn rất bình thường mà thôi, tại đó ăn thịt người cũng không phải tội, chỉ có nhỏ yếu mới là tội...
- Ngươi không sợ chết sao?
Trương Hằng dần hạ xuống từ giữa không trung, hắn bay đến trước mặt
người thanh niên, lạnh lùng hỏi. Thanh niên nghi hoặc nhìn Trương Hằng
hơn mấy chục giây, sau đó mới nói:
- Ta không sợ chết, dù sao ta cũng là phế vật, không có sức lao động gì, ngược lại chính ngươi mới khiến cho người khác cảm thấy kỳ quái, rõ
ràng có thực lực mạnh như vậy, vì sao còn muốn giết chết bọn họ? Dùng
thực lực của ngươi mà nói, thành lập một gia tộc mới cũng hoàn toàn
không có vấn đề gì, tại sao lại phải giết chết toàn bộ những người trợ
lực này?
Trương Hằng trầm mặc mất một lúc, sau đó mới tiếp tục nói:
- Nếu như ngươi đã không sợ chết thì tốt rồi, ngươi biết đường trở về
chứ? Biết thì nói một tiếng, ta không có nhiều thời gian ở đây tán
chuyện nhảm.
Thanh niên sửng sốt một chút, hắn nhìn mấy thanh niệm động phù du pháo đang lơ lửng rồi mới lên tiếng:
- Ừm, ta biết rõ đường trở về... Không lẽ ngươi là người sống ở vùng đất màu mỡ này?
Trương Hằng cười lạnh, hắn cũng không trả lời câu hỏi, chỉ giơ tay lên
chỉ về phía xa, trừ thanh niệm động phù du pháo đang ở dưới chân hắn ra, tất cả những thanh còn lại đều hóa thành ánh sáng lấp lánh bay về hướng chiến trường, mấy chùm laser lớn bắn ra, chỉ vài giây sau, khu vực
chiến trường đã trở nên hoàn toàn yên tĩnh, tiếng gầm gừ của quái thú
cũng biến mất. Mà cho đến lúc này, trên mặt thanh niên mới xuất hiện
biểu lộ kinh ngạc, có điều cũng chỉ là kinh ngạc, ngoài ra không hề có
chút sợ hãi, giống như hắn thật sự không biết chữ chết viết như thế nào.
- Dẫn đường, đưa chúng ta đến Atula đạo.
Lúc này Trương Hằng mới nhìn về phía thanh niên trước mặt rồi lạnh lùng
nói. Thanh niên yên lặng thì thầm mấy chữ "Atula đạo" vài lần, sau đó
bỗng nhiên mãnh liệt ngẩng đầu lên:
- Ngươi là người đến từ Thiên Đường? Thế giới này thật sự có Thiên Đường sao?