Nữ Vương Của Xà Quân

Chương 9: Hiểu Lầm Lẫn Nhau


trướctiếp

Tiếng kêu thảm thương não lòng đó chính là của Tiểu Điểu, đây đích thị không phải tổ mà là bẫy chim. Chu Ngọc hớn hở vỗ tay cười đến nước mắt lưng tròng. An Dĩ Phong cũng bụm miệng cười chế giễu tên mỏ quạ ngu xuẩn.

Còn Hắc Nghiêm Quân chỉ cười hắt một lần duy nhất, tay khẽ bóp lấy cánh mũi nhỏ xinh của nàng, mắng yêu: - Không được nghịch ngợm nữa.

Chu Ngọc không nhịn được cười, cứ lăn bò lết dưới đất, miệng cười đến vung vãi nước dãi khắp nơi. Nghiêm Quân không thể trị được căn bệnh rảnh rỗi sinh nông nỗi của nàng được, hắn đưa tay giải cứu Tiểu Điểu, không phải hắn tốt lành gì đâu, mà chút nữa đi trao đổi hàng hóa, không có tên mỏ quạ ai sẽ gánh đống hàng nặng ngàn cân kia đây?.

Chiều đến, Hắc Nghiêm Quân xin cáo từ mọi người ở bữa tiệc rượu của Hoàng Thiên Vũ, lúc trở về không may thấy được cảnh ân ái mặn nồng, An Dĩ Phong đang xoa nắn nhẹ nhàng từng ngón chân mịn màng tinh tế của Chu Ngọc, nàng nằm ngửa mặt lên trời, miệng không ngừng cười vui vẻ. Lòng Nghiêm Quân đau như cắt quay đầu bỏ đi, hắn rất muốn chạy đến giết tên sủng nam đó, nhưng mà hắn lại không thể làm được. Hắc Nghiêm Quân hắn lấy tư cách gì để ngăn cấm nàng đây? Cận thân? Tư tế? Hay người tình đêm đêm cùng nàng say sưa trên giường?.

Bóng dáng to lớn cô đơn của hắn đi dạo trong màn đêm hiu hắt nơi U Minh, không gian yên tĩnh, mọi thứ vắng lặng lạnh thấu xương. Nghiêm Quân dừng lại bên cạnh cổng U Minh, nơi dòng thác lửa vẫn chảy dài, nóng rực giúp hắn xoa dịu cơn lạnh này, nhưng tại sao hắn không thể nguôi ngoai nỗi tủi hổ trong lòng.

Ánh mắt hắn lưu chuyển màu đỏ hung, mái tóc dài óng ả lướt trong gió, màu sắc đỏ tựa máu quỷ dị lượn lờ giữa không trung khiến người khác khiếp sợ. Bỗng bàn tay mềm mại của ai đó đặt lên vai hắn, khẽ xoa dịu.

Hắc Nghiêm Quân tưởng là Chu Ngọc tìm hắn, chắc nàng nghĩ hắn giận nên cố tình lấy lòng đây mà, hắn nhắm mắt không thèm đoái hoài đến nàng, để xem nàng sẽ giở chiêu gì. Bàn tay mềm như lụa lướt xuống khuôn ngực hắn, nhẹ nhàng trườn quanh, trêu đùa lòng ngực hắn. Hắc Nghiêm Quân bị sự kích thích vụng về mà căng cứng người, dùng lực không mạnh không nhẹ hắn kéo nàng từ sau vào lòng. Hai mắt ngạc nhiên hỏi: - Ngươi là ai?.

Người trong lòng chưa kịp trả lời, Nghiêm Quân như chết đứng tại chỗ, trên vai Chu Ngọc khoác nhẹ lớp y phục trắng muốt, từng sợi lông sói bạc ôm lấy khuôn mặt trắng bệch của nàng, viền mắt hoen đỏ đầy tức giận: - Hắc Nghiêm Quân.

Nàng nắm chặt đôi tay, bước chân gấp gáp chạy đến cạnh hắn, bàn tay nhỏ nhắn của nàng phẩy nhẹ lập tức lốc xoáy nổi lên cuốn lấy nữ tử cuối đầu thẹn thùng trong lòng Nghiêm Quân bay thẳng vào thác lửa. Nghiêm Quân còn đang ngây người, lực đạo của nàng quả thật rất mạnh kéo hắn một mạch trở về Minh Cung:

- Ngươi dám làm lỗi với ta sao?.

Thật sự oan uổng, lúc đó buồn bực quá nên hắn lơ là, quên mất hơi thở tanh nồng mùi rượu của kẻ quyến rũ ấy không thể nào là Chu Ngọc. Sự thật rành rành, dù có chối cũng có làm được gì đâu, hắn im lặng nhìn nàng tức giận. Muốn lấy lòng mỹ nhân tức giận, hắn đưa tay định kéo nàng vào lòng. Chu Ngọc liền lùi ra xa: - Ta cấm vận ngươi.

Sau đó chạy ào ra ngoài, tạo kết giới nhốt hắn ở luôn trong Minh Cung.

Hắc Nghiêm Quân buồn rũ rượi tựa lưng vào thành giường, nữ nhân tức giận chẳng khác nào tiểu nhân, cả hai loại người đó điều không thể dỗ được. Vì họ sẽ không thèm nói lý đâu, Nghiêm Quân thẫn người cứ ngồi yên mắt chăm chăm nhìn về phương vô định, rượu ngấm vào làm hắn buồn ngủ mà thiêm thiếp rơi vào mộng.

Khi nãy Chu Ngọc cùng An Dĩ Phong vui vẻ chơi trò tù xì ai thua phải bóp chân cho kẻ thắng, mấy mươi trận nàng luôn thắng hắn. Chợt nhìn trời đã tối mà Nghiêm Quân chưa về, nàng lo lắng đi tìm hắn, bởi lúc đi hắn có nói nàng biết hôm nay ở Phượng tộc tổ chức tiệc rượu. Nghĩ rằng hắn uống nhiều say khướt không thấy đường về nàng mới vội vã đi tìm. Ai ngờ đâu lại thấy cảnh nam nhân của nàng đương cùng nữ nhân khác tình chàng ý thiếp, sắp đến màn cao trào thì bị nàng bắt quả tang.

Chu Ngọc chiếm tiện nghi An Dĩ Phong, nàng tựa vào lòng hắn khóc không ngừng, An Dĩ Phong được nàng mở tâm thức, ký ức mấy trăm năm trước hắn đều nhớ rất rõ ràng, bàn tay hắn vuốt mái tóc bạch kim của nàng, không ngừng an ủi: - Chưa nghe hắn giải thích sao ngươi có thể chắc chắn Xà Quân phản bội. Huyết Thố, hắn rất yêu ngươi.

Nàng ngước nhìn An Dĩ Phong, đôi mắt ngập trong thủy tinh long lanh, tim nàng đau, hình tượng của Hắc Nghiêm Quân đều sụp đổ trong lòng nàng. Hắn sao có thể là người như thế... Không, sao có thể là yêu như thế? Chu Ngọc bẽn lẽn cười: - Ta tận mắt thấy mà.

An Dĩ Phong bất đắc dĩ, lòng cảm thán - Hắn phải giúp hai kẻ si tình ngu muội này trở về bên nhau thôi.

- Hắn từng nói với ta, người hắn yêu chỉ có mình ngươi, dù hắn có phải phản bội tất cả người xung quanh. Duy chỉ mình ngươi hắn vĩnh viễn không thể dối lừa dù chỉ một lời.

Chu Ngọc càng khóc to hơn: - Nhưng hắn hành động thân mật với người khác chứ có nói dối ta đâu.

An Dĩ Phong cười ra nước mắt.

Hôm sau, Chu Ngọc mở kết giới cho Hắc Nghiêm Quân tự do đi lại nhưng luôn làm mặt xa cách, nàng như tuyên bố chiến tranh lạnh với hắn vậy. Nghiêm Quân trầm tư, muốn nói rồi lại thôi, hơn ngàn năm qua hắn làm cho nàng biết bao nhiêu chuyện, cả khi hắn minh bạch nàng cũng không nhận ra sao? Lòng hắn thất vọng, đau buồn biết bao nhiêu, hắn cùng Tiểu Điểu đi đến gặp Hoàng Thiên Vũ trao đổi rượu và băng lạnh. Lúc trở về thấy nàng ngồi bên hồ dã sơn, đôi chân trắng nhỏ đung đưa nghịch nước, làn da nàng trắng hồng tinh tế tựa như búp bê sứ khiến người ta chỉ có thể nhẹ nhàng nâng niu, nếu như lỡ tay liền có thể làm nàng bị thương mà vỡ tan.

- Giải thích cho nàng ấy hiểu lòng ngươi đi.

Giọng nói An Dĩ Phong vang từ sau lưng Nghiêm Quân, hắn đừng khoanh tay, lưng tựa vào gốc cây anh đào mảnh mai, khóe môi thoáng ý cười. Hắc Nghiêm Quân lắc đầu: - Đã trải qua biết bao chuyện, ngay cả lòng tin nàng ấy cũng không có thì lời nói biện minh cho bản thân còn có tác dụng sao?.

- Ta từng nói với ngươi, nếu không biết nắm lấy khi còn có thể thì khi mất rồi, đừng hối tiếc.

Nghiêm Quân thoáng kinh ngạc, cười buồn: - Nàng ấy giúp ngươi lấy lại ký ức rồi.

An Dĩ Phong ôn hòa nói:

- Xà Quân, Huyết Thố rất yêu ngươi.

Nói rồi hắn liền rời đi để lại không gian cho hai người bọn họ. Bước chân Hắc Nghiêm Quân chưa đi được ba nấc đã bị An Dĩ Phong giật ngược lại, hắn tường tận buổi tối hôm ấy đã xảy ra những gì cho Nghiêm Quân nghe.

Khi nghe xong Nghiêm Quân rất xấu hổ, lòng hối hận vì đã nghĩ nàng tìm An Dĩ Phong cốt muốn cùng hắn ta mây mưa, ai ngờ chỉ xem là một người bạn tâm giao, một vật nuôi ra oai khiến đám tiên nữ kia không liếc mắt đến Hắc Nghiêm Quân hắn nữa.

Nỗi lòng nàng, sao hắn lại không thấu được thế? Có lẽ nàng luôn tỏ ra vô tư lự làm hắn cũng đơn giản hóa lời nói, hành động, cử chỉ của nàng.

- Chu Ngọc.

Hắc Nghiêm Quân bước đến gần nàng, đôi tay to ấm áp lên vai nàng, kéo nhẹ nàng vào lòng.

Chu Ngọc còn hờn dỗi, nàng để bụng rất lâu nên không thèm trả lời, tiện tay xô hắn ra. Hắc Nghiêm Quân kê sát khuôn mặt lại gần má nàng, giọng nói chân thành, tha thiết: - Chu Ngọc, ta sai rồi.

Hắn hé môi, hơi thở ấm nồng vờn quanh cổ nàng, Chu Ngọc khuôn mặt hồng nhuận, vành tai đỏ gấc cuối đầu không đáp, Nghiêm Quân nhẹ mút vào vành tai nàng: - Ta sai rồi.

Chu Ngọc bị trêu đến nhột, lòng nóng bừng bừng như lửa đốt, khó chịu khi ngàn con kiến cứ bò khắp người: - Đi mà xin lỗi tình nhân của ngươi ấy.


trướctiếp