Học sinh vừa chăm chú nghe vừa cặm cụi viết bài. Không một tiếng
động, có chăng cũng chỉ là tiếng của những cây viết rè rè trên giấy và
tiếng giảng của thầy.
Thầy Phong giảng bài cũng rất say sưa.
Hơn 30 phút rồi mà Jihoo vẫn chưa vào lớp. (thật ra thì đường từ phòng hiệu trưởng đến lớp cũng mất gần 30 phút…). Bỗng…
*rầm*
Cánh cửa lớp bật tung ra và lao vào bề tường, tạo nên một âm thanh
thật chói tai như tiếng sấm rền. Có vẻ nó đã bị đá bay, bởi một ai đó.
Jihoo bước vào. Gương mặt điển trai thờ ơ, quần áo xộc xệch còn mái
tóc thì bù xù. Bên dưới, Jun và Nhật Minh thở phào nhẹ nhõm. Sự xuất
hiện của Min Jihoo làm không khí trong lớp học bỗng khác lạ.
Jihoo tiến về chỗ ngồi của mình, thả người xuống ghế, chân gác lên
bàn còn tay thì bấm bấm cái gì đấy trên màn hình điện thoại cảm ứng.
Trông hắn thoải mái đến bực cả mình. Thầy giáo lại tiếp tục giảng bài,
nhưng bài giảng không còn liền mạch như trước nữa. Thầy cau mày, đẩy
quyển giáo án sang một bên.
“Jihoo! Cậu đi trễ tận 30 phút. Lí do đi trễ là gì?” – trên bục
giảng, thầy giáo gầm lên từng hồi, gương mặt nghiêm nghị lãnh đạm xuất
hiện vài nếp nhăn.
“Làm bài tập nộp cho thầy đấy” – Jihoo cười mà như không. Không thèm
nhúc nhích, hắn ném thẳng một tập giấy lên bàn giáo viên. May mắn thay
nó đã hạ cánh đúng vị trí cần đáp.
Thầy giáo cầm tập giấy lên, đọc lướt qua, khoé miệng hơi cong lên
hình như đang cười. Jihoo gục mặt xuống bàn. Đôi lông mày rậm nhíu lại
trông mệt mỏi.
“Em Min Jihoo” – thầy giáo cất cao giọng.
“Min. Ji. Hoo.” thầy Phong bắt đầu nổi cáu. Gương mặt lãnh đạm nghiêm nghị đỏ lên – “em đứng dậy ngay cho tôi!”
Jihoo cau mày, đứng dậy một cách miễn cưỡng.
“Thầy gọi em?”
“Một quốc gia cũng như một cá nhân, không nên cố gắng sản xuất tất cả các hàng hoá cho mình mà nên tập trung sản xuất hàng hoá mình có sở
trường nhất, đem trao đổi 1 phần sản phẩm đó lấy sản phẩm khác cần dùng, theo cách này tổng sản lượng của các cá nhân cộng lại sẽ tăng, phúc lợi của mỗi cá nhân cũng tăng,” – thầy giáo đặt tập giấy xuống – “đó là
quan điểm của ai?”
“Juan Stuart Mill?”
“Không”
“David Ricardo?”
“Không!”
“Marshall?”
“Không!”
“Vậy không lẽ đó là quan điểm của em á?” – Jihoo vò vò mái tóc bù xù, trả lời hết sức ngây thơ.
Thầy Phong giận tím mặt, bất chấp tất cả ném thẳng tập giấy vào
Jihoo. Không may tập giấy bay lệch hướng về phía Miu đang ngồi cạnh.
Thấy thế Miu nhanh nhẹn nhích ra một chút đủ để tập giấy không va vào
người mình mà đặp thẳng vào mặt vào Jun đang ngồi đằng sau.
“Tôi biết em là phó giám đốc của công ti lớn nhất nhì thế giới, nhưng đó hoàn toàn không phải là do em nghĩ ra!” – giáo sư Phong gầm lên, –
“Adam Smith! Adam Smith là những gì em IN ra! Nếu cóp từ trên mạng
xuống, thì ít nhất em cũng phải xoá khung, nguồn và tên tác giả ở dưới
chứ?????”
Cả lớp vỡ oà với những trận cười giòn giã. Nhật Minh chỉ biết lắc đầu. Vậy mới là Jihoo chứ…
*******
*reng… reng… reng… reng…*
Ôi cuối cùng cũng hết tiết Quản Lí Nguồn Nhân Lực. Thầy Phong hầm hầm bước ra. Jihoo vươn vai đứng dậy và tiến ra khỏi lớp. Miu thì ngồi lì
trong lớp lấy sách ra đọc. OMG hôm nay hai người này bị cái gì vậy nhỉ?? Jun và Nhật Minh mắt tròn mắt dẹt nhìn…
Bình thường thì Jihoo sẽ là người gục xuống bàn và ngủ cho đến hết
ngày bất chấp là giờ học hay giờ nghỉ, còn Miu sẽ xuống canteen mua đồ
ăn hay đi vòng vòng do “ngồi nhiều quá không tốt cho sức khỏe”.
“Hôm nay cậu không đi xuống canteen nữa à?” – Nhật Minh mon men lại hỏi.
“Không” – Miu trả lời khá thờ ơ, mắt vẫn dán vào cuốn sách trước mặt.
Nhật Minh nhìn dáng vẻ bất cần khó gần của cô nàng mà chỉ biết kìm tiếng thở dài lại rồi quay về bàn.
Trong khi đó thì Jun đang hộc tốc đuổi theo Jihoo. Ôi cuối cùng cũng
tìm thấy rồi! Jun thở phào nhẹ nhõm. Ôi và vẫn là… ngủ!! Hắn đang nằm
đó, trên bãi cỏ ở sân sau trường học, hai tay vòng ra sau đỡ lấy đầu,
một chân hơi co lên còn chân kia để thẳng. Ôi không ngủ trong lớp cũng
bay ra đây ngủ. Jun sợ anh cảm thấy “mỏi người” nên đi đánh nhau “vận
động cơ thể một chút” như hắn vẫn thường nói. Xem ra anh lo thừa.
“Tên này nhìn kĩ cũng đẹp trai phết nhờ…” – Jun tiến đến và ngồi cạnh hắn, lẩm bẩm một mình.
Sóng mũi cao, dài. Gương mặt góc cạnh nam tính, đôi lông mày rậm nhíu lại một cách nhẹ nhàng. Đôi mắt nhắm chặt mềm mại. Có vẻ hắn ta ngủ
thật rồi…
Jihoo mà ngủ thì trời có sập cũng chưa chắc đã đánh thức được hắn
dậy. Và có vẻ như hắn ta ngủ thật rồi… Jun khẽ mỉm cười, một nụ cười nửa miệng gian tà đến sởn gai óc. Anh nhít lại gần Jihoo hơn, cánh tay vươn ra khẽ chạm vào người Jihoo…
Okayyy dừng tại đây thôi!!! Nếu mấy bạn muốn biết Jun sẽ làm gì Jihoo thì đón đọc chap sau nheaaa :* :* mình sẽ viết nhanh hết sức có thể
thnks!! :”>
Jun lấy tay chọc chọc vào tóc tên đại ca đang ngáy khò khò kia nhưng
hắn vẫn nằm im bất động. Anh thật lòng muốn đánh bốp cho hắn vài cái vào đầu để trả thù những lần hắn hành hạ anh chạy từ nơi này đến nơi khác
làm việc vặt cho hắn, nhưng lại sợ tương lai sẽ phát sinh hậu quả khôn
lường nên thôi. Ây dà… “quân tử trả thù mười năm chưa muộn” mà…
Anh gí sát mặt mình vào mặt hắn, lè lưỡi, hếch mũi, làm mặt hề, liu
liu,… Hắn vẫn không nhúc nhích. Jun mạnh tay nắm lấy hai bên má của hắn
giựt giựt kéo kéo, đôi mắt lạnh băng thường ngày vẫn không có dấu hiệu
mở ra. Nhìn gương mặt lạnh lùng góc cạnh thường ngày bị biến dạng trở
thành một dị nhân làm anh bật cười khanh khách.
“Chơi vậy đủ chưa?”
Jun đơ người. Gương mặt lạnh lùng vẫn không nhúc nhích, đôi mắt băng lãnh vẫn còn nhắm nghiền, không phải là hắn vừa nói đó chớ…
“Đã đủ chưa?” – Jihoo dần dần mở đôi mắt còn đang nhắm, trừng trừng nhìn tên đàn em hỗn xược – “còn không mau bỏ tay ra!”
Jun đơ người tập 2, tay vẫn cầm hai bên má Jihoo kéo ra không nhúc nhích. Bỗng…
“Hahahahahahahaha…” – Jun ôm bụng bật cười to như chưa từng được
cười. Nước mắt nước mũi tèm lem. Khuôn mặt lúc đại ca mở mắt mà má bị
kéo lệch đi như vậy thật có một không hai mà… Ây dà thông cảm thông cảm…
Jihoo bật người đứng dậy, thân hình cao to sừng sững. Hắn trừng mắt
nhìn tên đàn em đang cười không kịp thở kia, lấy chân đạp một cú trời
giáng làm Jun vừa ôm bụng cười vừa lăn vòng vòng trên cỏ rồi quay người
bước đi không thèm ngoái lại lấy một lần. Whoops…
Và cứ thế, lại hết một ngày dài…
***********************************
Chỗ ngồi gần cửa sổ lại bị bỏ trống. Nắng chiếu qua khung cửa sổ, nhảy nhót trên mặt bàn gỗ trơ trọi.
Jihoo lại đi học trễ như những ngày trước khi có Miu chuyển vào. Vẫn
là phong cách lấy chân mở cửa gây bao sự chú ý. Vẫn là hình ảnh thờ ơ,
quần áo xộc xệch bê bối và đầu tóc thì bù xù. Hắn bước đến chiếc bàn
cạnh cửa sổ và thả phịch người xuống. Chiếc bàn bên cạnh lại trở thành
chỗ để cặp, chuẩn bị đóng bụi trong một thời gian dài.
Hắn lại gục xuống bàn, đôi mắt nhắm nghiền lại, nhưng không ngủ được. Mùi hương hoa hướng dương cứ thoang thoảng đâu đây. Một mùi hương dịu
êm, nhẹ nhàng và quen thuộc.
Khó chịu.
Hắn đứng dậy và đạp mạnh vào bàn không chút thương tiếc làm nó bay ra xa. Cô giáo trên bục giảng cũng hoảng hồn. Hắn tiến đến chiếc bàn bên
cạnh rồi thả phịch người xuống. Đôi lông mày nhíu chặt lại đầy khó chịu.
Nhật Minh nhìn chiếc bàn trơ trọi dưới đất mà không khỏi mủi lòng. Có chút gì đó cồm cộm trong anh, như nỗi nhớ dành cho cô bạn lạnh lùng ít
nói thường ngày ngồi ở đấy. Nhớ thì nhớ đấy, buồn thì buồn đấy, nhưng anh vẫn phải kìm tiếng thở dài. Bởi đã có người
rảnh rang thở giùm anh rồi. Tên khùng Jun ngồi kế bên cứ thở ra rồi hắt
vào, cứ như bị thiếu oxi một cách trầm trọng vậy. Ừ thì là thở dài…
Lúc này đây bên lớp 11A8, cô giáo chưa tới và Miu thì cũng mới đẩy
cánh cửa lớp và nhẹ nhàng bước vào dưới sự ngỡ ngàng xen lẫn chút hồ hởi của bọn con trai và sự ganh tị cùng ngưỡng mộ của đám con gái.
Cô mặc bộ đồng phục ôm sát thân để lộ từng đường cong rõ ràng và hoàn hảo, chiếc váy ngắn ngang đùi cùng đôi bốt da không quá cao tôn lên đôi chân trắng trẻo thon dài. Mái tóc bạch kim dài hơn hông được buộc lại
thành hai chùm thấp để ra phía trước vai. Gương mặt trái xoan cùng sóng
mũi cao. Đôi môi phết chút son hồng nhạt, đôi mắt màu xanh ngọc bích
thấp thoáng dưới chiếc kính cận Nobita. Chiếc mắt kính to tròn càng làm
đôi mắt cô tròn và trí thức hơn rất nhiều. Nhìn cô như một con búp bê
ngây thơ với mái tóc được buộc đơn giản và có phần hơi trẻ con, đôi môi
mảnh màu hồng nhạt, cơ thể hoàn hảo và đôi mắt vô hồn.
Cô giáo vẫn chưa vào lớp. Miu nhìn dáo dác quanh phòng một lúc rồi
quyết định tự mình chọn chỗ ngồi luôn vậy. Đôi chân thon dài nhẹ nhàng
nện từng bước xuống sàn nhà, men theo đường đi giữa hai dãy bàn. Thấy
vậy, đám con trai ai cũng chuẩn bị dọn đồ và nhít sang một bên, mong
người đẹp sẽ ngồi cùng mình. Miu vẫn cứ thờ ơ bước đi như vậy. Bỗng cô
chợt dừng lại, tại một chiếc bàn cách cửa sổ không xa là mấy, nơi có một cô gái dáng người mảnh khảnh, hai bím tóc ngắn màu cà rốt trông khá là
đặc biệt.
“Có phiền không nếu mình ngồi đây?” – Miu cười xã giao.
Cô bạn lúc đầu có hơi ngỡ ngàng trong khoảng hai giây, rồi mới định hình lại – “tuỳ cô.”
Nói rồi cô bạn nhẹ nhàng nhít qua một chút. Rồi im lặng. Miu không
phải dạng người thích nói nhiều, nhiều khi cô chỉ nói vài chữ trong một
ngày nếu cần thiết. Cô chỉ nói chuyện xã giao là nhiều. Định làm quen
vài câu nhưng thấy đối phương cũng không có ý định tiếp chuyện nên Miu
cũng thôi luôn. Ngồi cạnh một người giống mình làm cô thấy thoải mái hơn hẳn.
Một lúc sau cô giáo mới vào, bài học bắt đầu ngay sau khi cô giới thiệu Miu với cả lớp.
Lớp học trở nên im ắng một cách tuyệt đối khi cô giáo bắt đầu giảng
bài. bỗng một giọng nói trong trẻo cất lên, rất nhỏ như tiếng thì thầm.
“Sara”
Miu cười nhẹ.
“Hirugashi Miu”
Đúng là một cô bạn thú vị :)
************************************
Cuối cùng cũng hết tiết học. Tiếng chuông vang lên giòn giã như đánh
thức mọi người khỏi cơn mê ngủ. Sara vươn vai đứng dậy, thoáng chốc đã
biến mất đằng sau cánh cửa lớp. Một lúc lâu sau, Miu mới đứng dậy và đi
xuống canteen.
“Chết mất thôi! Đại ca chúng ta sắp biến thành heo luôn rồi!!” – Jun
vừa đi vừa lải nhải – “ngày trước ngủ sáng trưa chiều tối thôi là đã
thấy ngày càng mập rồi, bây giờ còn theo bọn tớ xuống canteen mua đồ ăn
nữa!! Ôi trời ơi!!!”
Một nhóm bốn chàng trai đào hoa nhất trường đang tiến về Canteen làm cả trăm con mắt đều đổ dồn về.
Jihoo đeo earphones bình chân như vại, chẳng nói gì. Jun thì ôm đầu
than trời oán đất, Nhật Minh đi cạnh hết lườm liếc đên lấy tay thọc cho
hắn vài cái để bớt lảm nhảm nhưng cái miệng Jun vẫn hoạt động hết năng
suất. Còn Han-yu, làm bạn lâu năm rồi nhưng cả Jun lẫn Nhật Minh và tất
thảy học sinh trong trường này chưa bao giờ nghe Han-yu nói lấy một câu, dù chỉ là vô tình. Không ai biết anh đang nghĩ gì hay định làm gì, dù
cho là thầy bói siêu cấp cũng chưa chắc đoán được tâm tình của con người này.
Bỗng trước mặt họ, một dáng vẻ quen thuộc tiến tới.
“Chà…” – Jun phấn khích hơn hẳn. Anh giơ tay lên, nhưng chưa kịp chào hết câu thì Miu đã lướt qua mặt và đi về hướng ngược lại.
Jun ngỡ ngàng, nhìn mặt cu cậu như muốn khóc đến nơi.
**********************************
*Tại canteen*
Đường đường chính chính là con gái cưng của tập đoàn lớn nhất nhì thế giới, ai ai cũng kính nể, chưa làm gì đụng chạm người khác, nhưng sự
ghen ghét, khinh thường là không chừa một ai. Ghen ghét người hơn mình,
khinh thường người yếu hơn mình, có lẽ đã trở thành một “truyền thống
quí báu” có trong máu của mỗi người rồi.
Chẳng hạn như Miu…
“Ấy chết!! Xin lỗi nhé! Để mình lau giúp bạn” – Miho giả vờ cuống quýt lên sau khi làm đổ cả đống nước sốt lên váy Miu.
“Không cần đâu” – Miu nhẹ nhàng từ chối rồi chồm qua lấy khăn giấy ở bàn bên.
“Không để tớ làm đi mà!!” – nhỏ lại càng nài nỉ hơn nữa, vẻ mặt giả tạo ngu ngốc làm Miu muốn buồn nôn.
“Không cần.” – Miu nhẹ nhàng đẩy Miho ra. Thể loại cáo già ngoài hiền lành đỏng đảnh trong thì mưu mô chẳng thua ai, cô không muốn đụng vào.
Bị bất ngờ, Miho ngã người về một phía, may mà được một chiếc bàn chặn lại.
“Hirugashi Miu! Cô quả là một con người độc ác” – Miho hét lớn cố ý
làm cả canteen nghe thấy – “bộ tôi cố ý vấy bẩn váy cô à? Hay do cô ghét tôi vì tôi cố gắng khuyên can cô đừng nên đi với ông già trung niên đó
hôm trước làm hỏng cuộc vui của cô hả? Hay do cô sợ tôi sẽ đưa hình chụp cô cho báo chí xem??
Nói đến đây Miho tự lấy tay bịt miệng mình lại như vừa nói hớ điều gì.
Cả canteen, bao gồm cả Jun và Nhật Minh đều dừng bữa ăn quay lại nhìn chằm chằm vào Miu, hiện đang rất ư là từ tốn và thong thả lấy khăn giấy lau sạch nước sốt còn dính trên váy, chẳng mảy may quan tâm đến những
lời Miho vừa công kích mình.
Khoảng vài giây sau đó, sau khi thấy chiếc váy đã tương đối chấp nhận được, Miu mới đứng thẳng dậy ngang hành với đối phương, đôi mắt màu
xanh ngọc bích ẩn hiện dưới lớp kính Nobita toát ra ánh nhìn kiên nghị,
khinh bỉ và rất quyền uy. Một cảm giác sợ hãi và bất an dâng trào trong
Miho. Cô ả cố kìm cảm giác sợ hãi đang bốc lên ngùn ngụt trong lòng,
nhưng điều ấy lại càng làm cô ả lúng túng đến tội nghiệp.
“Không đọc báo à?” – cánh môi màu anh đào bấy giờ mới nhẹ nhàng mở
ra. Lời nói nhẹ nhàng, trong trẻo, cao vút và rất nhỏ, nhưng âm vang lại vô cùng lớn, cả canteen im ắng đều có thể nghe thấy.
Miho nhìn Miu trân trối một cách khó hiểu. Đáp lại ánh nhìn đó là nụ cười nhạt tỏ vẻ khinh bỉ của Miu.
“Ngày hôm trước, 3-1, là lễ kỉ niệm 50 năm ngày thành lập công ti
tôi. Không biết sao? Không thấy hình tôi đăng đầy trên báo trải dài từ
2-1 đến 4-1 à?”
Hàng nghìn con mắt khinh bỉ đổ dồn về phía Miho đang chôn chân tại
chỗ. Jun và Nhật Minh mỉm cười hài lòng. Han-yu đã rời đi nãy giờ, Jihoo cũng mới ăn xong và đã ra ngoài.
“Hirugashi Miu, quả là một con người khôn lường và khó đối đầu nhỉ.
Cô không biết cô ta nguy hiểm đến nước nào đâu.” – trong góc khuất, một
cô gái bước ra. Mái tóc nâu được uốn xoăn phồng lên. Thân hình không
thanh mảnh như Miu mà rất đầy đặn. Đôi môi tô son đỏ, móng tay được mài
giũa cẩn thận. Một nét đẹp rực rỡ và trau chuốt.
“Tôi cũng chẳng ưa gì cô ta. Hợp sức không?”
************************************
Hết chương 9 :”>
PS: nếu mấy bạn hăm nhớ Miho là ai thì cổ là bạn gái cũ của Jihoo, đã bị Jihoo đá ở canteen vào chap “Sinh nhật ngọt ngào” í :”>