R5

Chương 4


trướctiếp

Hết giờ, mọi người chạy ùa ra khỏi lớp. Dương lẳng lặng xếp sách vở vào cặp. Buổi trưa đầu thu, tiết trời không quá nóng, cái sự dìu dịu và mát mẻ khiến Dương thoải mái. Cô bước ra khỏi lớp, một giọng nói trầm lạnh gọi cô lại.

- Tịnh Dương, tôi có chuyện muốn nói. - Hoàng Nhi gọi cô, Dương quay đầu. Chất giọng của Hoàng Nhi rất trầm, rất lạnh nhưng cũng rất ngọt ngào. Nhớ lại ánh mắt angle thoáng chốc sắc bén của Nhi sáng nay khiến Dương có cảm giác rất kì lạ.

Trong lớp lúc này vắng tanh, chỉ có Hoàng Nhi đang nhìn cô, Vũ phong lướt wed và một cô gái có vẻ đẹp rất lạ lùng đứng dựa lưng vào bàn giáo viên; đôi mắt cô gái ấy màu xanh biển trong veo, mái tóc ngắn tự nhiên màu nâu sẫm. Bỗng chốc, Dương cảm thấy lạc lõng trước những con người đối diện.

- Dương, cậu muốn tham gia R5 không? - Hoàng Nhi đi thẳng vào vấn đề, vẫn dùng chất giọng trầm lạnh nhưng ngọt ngào đó.

- R5?!? - Dương ngây ngốc, cô đã nghe loáng thoáng hai chữ số này dưới Canteen sáng nay, nhưng vì không tò mò nên cô không tìm hiểu. Phong lẳng lặng bước tới, chìa ra trước mặt Dương một chiếc Ipad, đó là một số thông tin về R5. Dương đón lấy, cô ngồi xuống ghế đọc.

" R5 là tên một nhóm sát thủ học đường gồm 3 thành viên chính thức: Hoàng Nhi, Vũ Phong và Song Linh. Nhóm thành lập ngày 11/11, là một tổ chức sát thủ tiềm năng. Đứng đầu là nhóm trưởng Hoàng Nhi. R5 chưa chính thức tham gia thế giới ngầm nhưng được đánh giá rất cao về khả năng và năng lực của cả nhóm."

- Nếu cậu tham gia R5, cậu sẽ được huấn luyện để trở thành một sát thủ thực sự. - Song Linh im lặng nãy giờ thấy Dương ngừng đọc mới lên tiếng, ánh mắt cô nàng linh lung một ánh sáng lạ kì, giọng nói âm lạnh ngọt lịm.

- Sát thủ? - Dương cất giọng trầm ấm, câu hỏi này cô tự hỏi chính mình; liệu cô có muốn trở thành một sát thủ không?

- Tại sao các cậu lại muốn trở thành một sát thủ? - Dương vô thức hỏi những điều thắc mắc trong lòng mình, cô ngước mặt nhìn mọi người; một câu hỏi mà cô không nghĩ sẽ nhận được câu trả lời.

- Trả thù. - Hoàng Nhi trả lời không ngẫm nghĩ, như câu trả lời lúc nào cũng ở sẵn trong tiềm thức, ánh mắt cô nàng khẽ ánh lên một tia sắc lạnh.

- Thích. - Linh ngẫm nghĩ một chút rồi trả lời bất cần, câu nói như một lời đùa cợt nhưng ánh mắt cô nàng có gì đó thật chân thật.

- Không biết, muốn thì làm. - Câu trả lời của Phong làm cô bất ngờ nhất. Muốn thì làm? Cậu trở thành sát thủ chỉ để cho vui?

Dương tròn mắt kinh ngạc nhìn Phong, đôi mắt tím long lanh ánh lên những tia nghi hoặc. Phong nhún vai lãnh đạm.

- Tôi sinh ra đã mang sứ mệnh, thực tế không có sự lựa chọn. - Cậu lẳng lặng, bất cần bước đi, điều này càng làm Dương nhíu mày khó hiểu. Sứ mệnh? Lựa chọn?





- Chúng tôi không ép buộc cậu, cậu có một tuần suy nghĩ. - Hoàng Nhi nối gót Phong bước ra khỏi cửa lớp. Song Linh cũng bước theo, lúc đi lướt qua cô, Linh đứng lại. Đôi mắt Pha-lê vẫn long lanh kì lạ, giọng nói trầm buồn rất khó hiểu.

- Cậu nên suy nghĩ kĩ, Hoàng Nhi rất kì vọng vào cậu. - Rồi cô nàng cũng bước đi, cái bóng lăn dài khẽ khuất sau dãy hành lang hun hút rộng.

[ Giây phút ấy, tôi cảm giác có một điều gì đó rất lạ trong lòng mình. Tôi không hiểu sao mình không quá sợ hãi khi nghe đến hai từ "Sát thủ", mà những câu hỏi bắt đầu đặt ra khi tôi bắt đầu nhận ra bản chất của vấn đề - Hoàng Nhi muốn mời tôi vào nhóm của cậu ấy. Tôi có cảm giác có cái gì đó thật thân thuộc. Tôi chỉ là một nữ sinh bình thường! Tại sao những cảm giác ấy lại khiến tôi thân quen, phải chăng? Tôi đã bỏ quên mất điều quan trọng gì đó trong 10 năm kí ức bị mất? ]


trướctiếp