R5
Dương sững sờ nhìn Nhi, cô quay nhìn Hàn Thiên Khánh đang nhún vai lãnh
đạm tỏ vẻ không liên quan. Hai bàn tay Dương nắm chặt, ánh mắt sáng lên
kì dị. Cô nàng đang định chạy đến chỗ Nhi thì đôi chân bỗng nhiên khựng
lại. Cô nhìn đăm đăm Hoàng Nhi đang bị xích lại đối diện. Cô cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm. Phải, cả linh cảm lẫn lý trí đều mách bảo
Dương rằng có điều gì đó không ổn trong chuyện này. Cô nàng đứng thẳng,
thở một hơi dài, giọng nói lạnh lùng nhanh chóng thay bằng một âm trầm
đầy nghiêm túc. - Đây là trò của các cậu?
Nhi mỉm
cười, một nụ cười nhạt lạnh. Dương cố gắng nhìn sâu vào đôi mắt tối màu
của Nhi tìm kiếm, nhưng dường như vô ích, ngoài nụ cười khó hiểu của cô
nàng, Dương không hề có một câu trả lời. Mãi sau, một giọng nói nhàn
nhạt lơ đãng cất lên phía sau cô, tông giọng khàn khàn nhưng đầy ý nhị.
- Cô bé, con đã vượt qua bài kiểm tra cuối cùng. Chúc mừng con. - Là
Dương Thiên Khánh. Hắn nở nụ cười dịu dàng, Dương quay lại nhìn chằm
chằm vào hắn, đôi mắt màu tử đinh khẽ động.
Cô đã đoán đúng. Sự ám muội và không khí rất kì lạ ở đây khiến Dương có
linh cảm rất khó hiểu. Cho đến khi cô nhìn thấy Hoàng Nhi, nỗi nghi hoặc của cô càng lên cao. Hoàng Nhi là nhóm trưởng của R5, không nói cô ấy
là giỏi nhất, nhưng tất cả những khả năng cô học được đều từ mọi người.
Chính Song Linh và Hoàng Nhi là người dạy cô cách mở khóa sắt. Hơn nữa
một quả boom hẹn giờ hoàn toàn không thành vấn đề với Nhi. Tiếng bước
chân chầm chậm vang lên phía sau cô, cánh cửa sắt phía sau bật mở. Là
mọi người.
Dương từ bất ngờ này đi đến
bất ngờ khác. Chẳng biết từ khi nào SP của mọi người đã sáng trở lại,
ánh kim long lanh như phản chiếu đôi mắt của Dương. Nhìn mọi người đứng
phía trước mình. Dương hạnh phúc nở nụ cười đầy nắng ấm, đôi mắt cô nàng tỏa sáng lung linh. Hoàng Nhi chẳng biết đã thoát khỏi chiếc khóa sắt
và quả Boom hẹn giờ tự lúc nào, cô nàng đứng đối diện Dương, vẫn là
giọng nói ngọt lạnh với tông giọng trầm thấp muôn thuở không hề thay
đổi.
- Rất tốt. Chào mừng cậu gia nhập R5, thành viên chính thức thứ sáu, mã ẩn. - Nhi mỉm cười, dường như đây là lần đầu tiên dương nhìn thấy nụ cười trọn vẹn của cô. Dương hạnh
phúc ôm chầm lấy Nhi, trái tim rộn ràng vì những cảm xúc vui tươi tự
nhiên. Cô ôm chặt lấy từng người trong nhóm, như muốn chia sẻ niềm vui
này cho mọi người. Đến Phong, đứng trước cậu, Dương bỗng nhận ra trái
tim mình đang lạc nhịp đập. Đôi mắt cậu vẫn lạnh lùng và sương giá nhưng lại có điều gì đó thật dịu dàng lắm! Cậu dùng một tay kéo cô vào lòng
mình rồi nhanh chóng buông ra. Dương cảm giác được sự ấm áp và vòng
tay vững trãi qua cái ôm chưa đầy 3 giây ấy!
Hình như cô cảm giác đôi má mình dường như nóng lên, mùi hương bóng tối phảng phất nhàn nhạt trong không khí.
- Cảm ơn các cậu. - Cô cười tươi nói. Trái tim vẫn rung ring trong lồng ngực.
[ Phải chăng thế giới của tôi sẽ thay đổi từ đây? Tôi không biết. Chỉ
biết rằng mọi thứ trước mắt tôi mờ ảo dần, dường như khi quyết định chọn con đường này tôi không hề có ý nghĩ quay trở lại. Tôi đang bước vào
thế giới của cậu ấy, và dường như, tôi còn đang bước vào thế giới của bí mật cuộc đời tôi. ]