Thượng Hải vắng vẻ hơn rất nhiều, không chỉ quanh các trường đại học mà
còn cả ở trung tâm thành phố cũng thế, tất nhiên không phải vì Mark rời
đi, hai chuyện chả liên quan gì cả. Mà vì ngày Mark đi cũng là 20 tháng
12 âm lịch, tuyệt đại đa số sinh viên nhà không ở Thượng Hải đã trở về
quê, thành phố ít người khác, nhưng không khí tết làm nó càng thêm sôi
động.
Tô Xán và Đường Vũ vẫn chưa về, vé máy bay hai bọn họ đặt vào ngày 25 tức là đúng 23 Tết mới lên đường trở về.
Đường Vũ nhân thời gian nghỉ tiếp nhận công việc ở Facebook TQ, phụ
trách thao tác kế hoạch thương nghiệp trong nội bộ công ty, cô làm quen
rất nhanh, trong mảng này có mấy nhân vật có tiếng trong lĩnh vực được
Facebook TQ đưa về trước đó, thậm chí còn có một người còn quen với gia
đình Đường Vũ, lúc đầu nhìn thấy Đường Vũ còn nghĩ mắt có vấn đề.
Cha mẹ Đường Vũ không có mấy ảnh hưởng ở Thượng Hải, Mục Tuyền là vì
nghề nghiệp, ông Đường cho dù kinh doanh tốt, có tiếng trong nghề, nhưng gốc rễ không phải ở đây, sức ảnh hưởng có hạn, nhưng bà ngoại của Đường Vũ, người nếu không cần thiết cơ bản không lên báo, không thấy mặt lại
có ảnh hưởng lớn, đặc biệt phía nam.
Năm 2003, trường đảng TW vẫn choàng một tấm khăn che thần bí, người ta
đồn nơi nào trong thủ đô khiến tài xế hung hăng nhất cũng phải lái xe
cực kỳ cẩn thận, đáp án là trường đảng TW, dù là xe treo biển gì cấp bậc gì đều phải nhường người đi bộ, vì nói không chừng trong đó có vị tổng
bí thư tương lai.
Là ngôi trường thần bí nhất TQ, còn chưa mở rộng cửa cho người ngoài vào tham quan như sau này, cũng chẳng có quyền lực hành chính nào với người dân, nhưng ở bất kỳ là xưa hay nay, ảnh hưởng của nó lên chính đàn luôn không hề nhỏ. Nói tới bà ngoại của Đường Vũ, chỉ cần là nhân vật đạt
tới cấp độ nhất định, cái tên Mục Ngạn Dung có thể nói như sấm nổ bên
tai.
Lúc này cô cháu gái cưng của Mục Ngạn Dung lại chạy tới một công ty do
sinh viên giáo viên trường ĐH Thượng Hải lập nên, tin tức này để người
biết được thân phận Đường Vũ biết khỏi nói chấn động cỡ nào.
Một cô gái như Đường Vũ, trong mắt nhiều người địa vị không thua kém đại tiểu thư của bí thư thành ủy Thượng Hải, vậy mà giống như bao nhiêu
sinh viên bình thường khác, đi học học tập thi cử không có gì khác biệt, trong đánh giá của giáo viên phụ trách, lớp trưởng, hay ủy viên học
tập, thì Đường Vũ được tính vào sinh viên ba tốt, dù không có nhiều phần thưởng đỉnh cao liệt vào hàng "thần đồng" hay "thiên tài", nhưng bất kỳ ai tiếp xúc với Đường Vũ thời gian ngắn cũng đều nhận thấy đây là cô
gái họ không thể vươn tay tới.
Đó là cô gái khiến người ta ngày ngày thấy ở trường học vẫn khao khát
ngày mai được thấy, học kỳ sau được thấy, được trùng hợp có dịp cùng cô
nói vài câu.
Đó là cô gái tưởng chừng từ khi sinh ra đã khuông nhuốm chút khói bụi nhân gian nào.
Nhưng tình huống thực tế không phải như vậy, thời gian Mục Ngạn Dung
đang là cán bộ cấp sở, Đường Vũ mới chỉ chào đời ở thành phố nhỏ lạc hậu Hạ Hải, không có gia tộc che chở, cha mẹ cô đều là công vụ viên nhỏ cơ
quan, phải hàng ngày vất vả phấn đấu vì tiền sữa cho con.
Khi Đường Vũ trưởng thành xinh đẹp vượt xa bạn bè ngoài trang lứa, Mục
Ngạn Dung lên làm lãnh đạo tỉnh bộ, Mục Tuyền hơn mười năm lăn lộn cơ
quan bằng vào trí tuệ và quyết tâm hơn người lên cấp phó sở, cha cô từ
bất vả bôn ba kiếm sống thành doanh nhân giàu có.
Khi đó cha mẹ cô đại bộ phận thời gian không ở nhà, Đường Vũ phải tự
chăm sóc mình, phải tự nấu cơm - rất ít -, tự nấu mỳ, dọn dẹp nhà cửa,
ngày ngày đúng giờ đứng trước bến xe bus, tới trường bắt đầu ngày học
tập mới, để có thể thi vào trường đại học tốt. Mục tiêu rõ ràng, không
giống như những đứa bé cùng tuổi có điều kiện không lo tới thành tích
học tập, thậm chí căn bản không lo quỹ tích cuộc đời sau này.
Cô vẫn là cô gái thi thoảng ngây người, thi thoảng ảo tưởng tương lai,
thi thoảng đỏ mặt vì nam sinh đẹp trai nào đó, thi thoảng có chút tâm tư nhỏ nhảy mầm, rồi thi thoảng sinh ra chút phiền nào mông lung.
Lớn thêm một chút nữa Đường Vũ đã thấy cuộc sống giàu có của em họ mình ở Thượng Hải, thấy được những nhân vật lớn trong gia tộc, thấy được mâu
thuẫn giữa ông bà ngoại và cha mẹ mình, đồng thời qua lời bàn tán của
người xung quanh, biết được cuộc đấu đá nguy hiểm của bà ngoại.
Nhưng tất cả những điều đó không ảnh hưởng tới cuộc sống bình lặng của
cô tại thành phố nhỏ kia, không ảnh hưởng mỗi ngày cô bước lên xe bus
chen chúc chật ních, tới trường học gửi gắm vận mệnh vô số người.
Thế rồi một ngày gần tốt nghiệp sơ trung, cô xoay người nhìn thấy Tô Xán mặc áo sơ mi trắng đứng dưới ánh hoàng hôn, người gày gò ánh mắt hoảng
sợ nhìn bốn phía.
Buổi trưa hôm đó Tô Xán cùng Lâm Quang Đống tham gia một bữa cơm không
có ở công ty, Triệu Ngạn cuối cùng cũng có được cơ hội mời Đường Vũ ăn
cơm cùng, ngồi đối diện với nhau ở nhà ăn Facebook Trung Quốc, làm không ít nam nhân viên đi qua ghen tị, đương nhiên ghen tị chứ không phải có ý gì với Đường Vũ, có mà cho 10 cái đầu cũng không dám.
Đường Vũ mới vào công ty chưa lâu, nhưng thông tin về cô đã nhanh chóng
được cựu sinh viên ĐH Thượng Hải truyền bá khắp nơi rồi, sinh viên ưu tú đứng top 3 của ĐH Thượng Hải, riêng điều đó thôi đủ khiến cô gái ghen
tỵ không còn cớ gì nói ra nói vào nữa.
Huống hồ Đường Vũ thông minh nhưng không phải loại nữ nhân toan tính,
lạnh lùng lại không kiêu ngạo coi thường người khác, nhanh chóng làm
người trong công ty thay đổi cảm quan về cô.
Triệu Ngạn đánh giá nhanh Đường Vũ, chỉ gần một năm không gặp, Đường Vũ
như lột xác, dần dần trút đi vẻ ngây thơ, thêm vào sự thành thục, khuôn
mặt trái xoan, đôi mặt dài sắc lạnh ẩn chứa tình cảm phong phú, mũi đẹp
đẽ, cánh môi dầy ướt át, trong vẻ đẹp trí thức mỹ nhân công sở mang theo một vị nữ nhân quyến rũ.
Thân trên là chiếc áo sơ mi lụa trắng làm bầu vú mềm mại dưới đó khoe
trọn sức sống căng tràn của mình, cùng véc nữ màu đen tạo tương phản rõ
ràng, nửa dưới là váy quây màu xám tro, ôm lấy cặp mông tròn trịa, cùng
đôi chân dài trắng trẻo khiến người ta không tự chủ được liếc nhìn một
cái.
Điều duy nhất không thay đổi là mái tóc dùng cái nịt buộc đơn giản thành đuôi ngựa gọn gàng nhanh nhẹn, mếu không Triệu Ngạn không dám liên
tưởng tới cô gái tương đối non nớt thanh thuần lần đầu mình gặp.
- Chú Triệu, không ngờ cháu lại làm việc cùng với chú.
Đường Vũ đặt khay thức ăn xuống bàn, cười nhẹ nói:
- Ha ha, chú muốn đổi môi trường làm việc một chút, làm một chỗ mười mấy năm có sức ì rồi, Facebook TQ tuy còn non trẻ, nhưng rất năng động, tư
tưởng tiếp cận với thế giới, tơi đây chú thấy trẻ lại nhiều, tinh thần
không kém gì hồi mới đi làm.
Ở khoảng cách gần như thế, xuyên qua áo lụa trắng mỏng manh có thể thấy
được vệt áo lót gợn lên, còn may không phải là màu đen, nếu không Triệu
Ngạn không chắc giữ được điềm đạm của bậc trưởng bối như bây giờ, có khi lộ ra tâm lý xấu xa của ông chú trung niên rồi, chân thành nói:
- Hiện giờ kinh doanh cứ đóng cửa làm xe là không được phải học hỏi thêm cái mới của người khác, Đường Vũ, nếu như cháu muốn học một số thứ về
thao tác thương nghiệp, chú sẽ dốc sức giúp cháu, chú từng làm việc ở
mấy công ty lớn, cái gì không thể dạy cháu chứ về kinh nghiệm sống chú
không cần kiêm tốn nữa, nếu không giám đốc Kiều cũng chẳng kéo bằng được chú về đây.
- Dạ, cám ơn chú.
Đường Vũ trả lời đúng mực, khuôn mặt lạnh lùng trời sinh là ưu thế giúp
cô che giấu nhiều cảm xúc, ví dụ như cô chẳng thích Triệu Ngạn, hoàn
toàn không phải vì vừa nãy phát hiện ánh mắt Triệu Ngạn lướt nhanh qua
ngực mình