Vĩnh Cửu Ái Tình
Trên hành lang quanh co uốn lượn, một bóng áo tím linh động di chuyển, trong lòng còn ôm một hộp cơm. Tử y nhân qua hai, ba lượt rẽ, cuối cùng cũng
dừng lại trước cổng viện lớn, trên đó có một tấm biển sơn son thiếp vàng đề "Tàng Thư các".
Tên thị vệ trước cổng ngay lập tức chặn lại tử y nhân.
"Tiểu công chúa, Đức Thánh quân đang ở trong cùng Thái bạch kim tinh đàm luận. Không có lệnh của ngài, công chúa không thể vào."
Nhật Thiên Phượng Phi hiện rõ vẻ khó xử, cuối cùng đành cẩn thận đưa hộp cơm trong lòng ra trước mặt tên thị vệ.
"Nếu vậy, ngươi giúp ta chuyển hộp cơm này cho Phượng Ca có được hay không?"
Gã thị vệ nhìn nàng một cách chán ghét và khinh bỉ rõ ràng, cũng không thèm nhận lấy hộp cơm, chỉ châm chọc đáp lại:
"Tiểu công chúa, Đức Thánh quân của chúng ta mỗi ngày đều ăn kì trân dị bảo
hội thụ linh khí của thế gian. Những thứ tục tĩu này chẳng phải sẽ làm
bẩn mắt ngài sao? Hơn nữa ngộ nhỡ thứ này không sạch sẽ, ta sẽ không
gánh nổi tội đâu. Mời công chúa mang về cho."
Nhật Thiên Phượng
Phi cũng không tức giận, như đã thành thói quen. Nàng chỉ luyến tiếc
nhìn vào trong một chút, rồi ỉu xìu xoay người bỏ đi.
********
Bên cạnh hồ Ngọc Liên, dưới gốc cây Anh đào ngàn năm, có một bóng dáng nhỏ
mặc tử y, chỉ như một tiểu oa nhi sáu, bảy tuổi. Ba ngàn tóc trắng như
tuyết có điểm xuyến thêm vài cánh hoa đào màu hồng phấn thi nhau lay
động theo gió. Dưới mái tóc bạch kim xinh đẹp là một đôi tử mâu trong
vắt như tử tinh thạch được che khuất bởi hàng mi dài cong cong như cánh
bướm. Đôi môi anh đào nhỏ nhắn đang ngấu nghiến hộp cơm bên cạnh. Cả
thân hình nhỏ xinh tỏa ra vẻ thê lương cô tịch.
Nhật Thiên Phượng Phi vẫn nhớ rõ những lời mẫu thân đã nói tám mươi năm trước.
"Phượng Ca, Phượng Phi, các con đều là những người đặc biệt nhất thiên giới
này. Hơn nữa, hai con đã ở bên nhau từ khi còn trong bụng của ta, sau
này cũng sẽ phải bên cạnh nhau, che chở cho nhau, như vậy sẽ không ai
phải cô đơn, hiểu không?"
"Phượng Phi, ca ca của con là Phúc
thần, sẽ bị nhiều người có ý định xấu xa gây hại, con phải ở bên cạnh
Phượng Ca, bảo vệ ca ca con, cho dù có chuyện gì xảy ra, con vẫn phải
yêu thương Phượng Ca, đừng tức giận hay chán ghét nó, có được hay
không?"
Bao nhiêu năm trôi qua, nàng vẫn làm theo lời mẫu thân
dạy bảo, hết lòng yêu thương, che chở cho Phượng Ca. Nhưng nàng thật vô
dụng, Phượng Ca vốn không cần nàng bảo vệ. Huynh ấy rất mạnh, hơn nữa ai cũng đều muốn bảo vệ huynh ấy. Mỗi ngày, nàng chịu sự khinh miệt của
mọi người, cố gắng làm một chút gì đó, chỉ mong có thể giúp đỡ Phượng
Ca. Nhưng nàng chẳng làm được gì cả.
Nhật Thiên Phượng Phi thở dài, rồi nhảy xuống hồ, nàng muốn ngủ một giấc để quên đi sự buồn bã trong lòng.
Tỉnh dậy, Nhật Thiên Phượng Phi nhảy lên bờ, đập ngay vào mắt là một mái đầu đỏ rực lấp ló sau gốc cây Anh đào. Nàng vui sướng rón rén đến gần, lại
cẩn thận nhìn kĩ một lượt y phục xem có giọt nước hồ nào không, rồi mới
nhẹ nhàng véo má tiểu hài tử trước mặt.
Tiểu hài tử đang ngủ say, hai má bị véo đến đỏ bừng mới nhíu mày mở mắt ra, trong đôi mắt còn
nhập nhèm sương mù, trông thật đáng yêu đến động lòng người.
"Phượng Ca, sao lại đến hồ Ngọc Liên ngủ gật nữa rồi, sẽ bị nhiễm lạnh mất."
Trong câu nói của nữ hài tử toát lên sự lo lắng, nhưng vẫn không nén được một chút vui mừng. Nhật Thiên Phượng Ca dụi dụi đôi mắt mịt mù, tuy buồn
ngủ nhưng vẫn nhận ra tâm trạng của tiểu muội muội, bèn đáp lại:
"Ta đi tìm muội, biệt nơi muội thích nhất là chỗ này nên đến đây. Đến nơi
thì thấy muội đang ngủ dưới hồ nên ngồi chờ. Nhưng mà lâu quá nên ta ngủ quên mất, với lại ta đã ăn hết hộp cơm của muội rồi, xin lỗi."
Nhật Thiên Phượng Phi vội vàng lắc đầu, tỏ ý không sao, rồi kéo Phượng Ca
đến nơi nàng vừa phát hiện ra, một dòng suối nhỏ trong rừng trúc sau
viện của nàng.
Nhật Thiên Phượng Ca vui vẻ theo sau muội muội,
vẫn không khỏi miên man suy nghĩ. Mẫu hậu đã dặn đừng can thiệp quá sâu
vào cuộc sống của Phượng Phi, dù nàng bị bắt nạt đi chăng nữa. Cho nên
vừa rồi trong Tàng Thư các, nghe được câu chuyện bên ngoài, dù đau lòng
cho tiểu muội, Nhật Thiên Phượng Ca vẫn cố gắng làm như mắt mù tai điếc. Nhưng đến tột cùng Phượng Ca vẫn không hiểu, mẫu hậu là có ý gì? Người
có năng lực tiên đoán vạn sự. Chẳng lẽ người đã nhìn thấy được điều gì
trong tương lai?