Vĩnh Cửu Ái Tình
Cả ba liền đi sâu vào trong rừng. Nơi này, các cây cổ thụ mọc cách xa nhau, mỗi cây đều lớn
đến độ Phượng Phi có thể khoét một cái ổ cho mình, chen ở giữa là những
bụi cây nhỏ mọc cao ngang người.
Dừng lại trước một gốc cổ thụ
còn lớn gấp ba, bốn lần các cây bình thường. Phượng Phi ngạc nhiên. Cái
cổ thụ này vậy mà lại có tiên khí? Là tiên thụ, hay là nơi chứa kết
giới?
Phượng Phi ngay lập tức hiểu rõ, bởi một đạo hắc quang bao
trùm lấy thân cây. Giữa thân cây liền có một khe sáng mở ra, ngày càng
rộng.
Phượng Phi ngây ngốc nhìn lão hổ lớn trước mặt. Chỉ thấy
lão hổ quỳ hai chi trước, đầu cúi xuống trước mặt Huyền Mộc, rồi hừ hừ
hai tiếng liền biến thân. Một đạo bạch quang xinh đẹp chói mắt bao trùm
lão hổ, liền ngay lập tức thấy một lãnh khốc mỹ nam tử tại đó.
Hắn có mái tóc bạch kim xoăn ngắn được buộc ra sau lưng, đôi lam mâu như
chứa đầy hàn băng lạnh lẽo, ngũ quan cương nghị sắc bén, một bộ trường
bào trắng như tuyết nổi bật giữa rừng cây lục sắc.
Lần này,
Phượng Phi đặc biệt không cảm thấy e sợ, nàng vui vẻ tiến đến trước mặt
Bạch Hổ. Cả hai nhìn nhau hồi lâu, Phượng Phi mới lên tiếng.
"Bạch Hổ?"
Hắn không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm nàng. Phượng Phi đưa bàn tay nhỏ xinh đến trước mặt hắn, hắn do dự một chút, nhận thấy sự đồng ý ngầm của
Huyền Mộc, liền đưa tay lớn, nắm lấy tay nàng. Đây là nghi thức của thần thú bọn họ. Nếu thần thú chấp nhận chủ nhân của mình, sẽ vui vẻ để chủ
nhân chạm vào, bất kể tiên, nhân, yêu, chỉ cần bọn họ cho là xứng đáng.
Nhưng nếu bọn họ không nguyện ý, ngay cả thiên đế thì như thế nào, một
cọng lông cũng không sờ nổi nha! Hơn nữa, quan hệ giữa chủ nhân với thần thú là quan hệ ngang bằng, đừng cho là chủ nhân thì có thể lên mặt sai
bảo mọi thứ. Lũ thần thú này thật sự rất kiêu ngạo đấy.
Bạch Hổ
không bài xích Phượng Phi, vì hắn thật thích tâm hồn trong trẻo xinh đẹp của nàng, hơn nữa, vị kia muốn hắn bảo vệ nàng, hắn cũng không dám trái lệnh. Bạch Hổ lại biến thành lão hổ toàn thân trắng muốt nổi bật.
Phượng Phi đứng dưới cằm hắn, thấy mình còn chưa cao bằng cái chân của
hắn, liền nản lòng. Chưa kịp điều chỉnh tâm tình đã thấy trời đất một
trận đảo lộn, cơ thể nhỏ bé đã nằm gọn trên lưng hắn, bao phủ bởi đám
lông xù ấm áp.
Bốn người liền đi về phía đồng cỏ bên bìa rừng. Huyền Mộc dừng lại, Thanh Long cùng Bạch Hồ liền quay đầu lại nhìn hắn.
"Phượng Nhi không chịu được lửa."
Thanh Long hiểu ra, liền rút cây sáo ngọc bên hông hắn, kề bên môi thổi một
khúc nhạc. Phượng Phi liền thấy, ở cuối chân trời, có một cái bóng nhỏ
xuất hiện, bay tới nơi này. Khi bóng đen đó hiện ra hình dáng một con
chim, Bạch Hổ lại quay đầu sang phải nhìn, gầm nhẹ một tiếng. Lật tức,
mặt đất gần đó có vết nứt ngày càng lớn, đang rung chuyển nhè nhẹ. Một
con cự kim xà nhô lên khỏi mặt đất, đang bò về phía bên này.
Bỗng một tiếng kêu vang lớn trên bầu trời. Phượng Phi ngước mắt lên nhìn,
một con Phượng Hoàng lửa thật lớn trên không trung đang đáp xuống. Một
đạo hồng quang lóe lên, một hồng y nữ tử đáp xuống mặt đất. Mà ngay bên
kia, kim xà cũng biến trở thành một hoàng y cô nương. Hai nữ tử đều đi
đến trước mặt Huyền Mộc, cúi đầu kêu một tiếng "chủ nhân". Cả hai người
các nàng đều xinh đẹp tuyệt luân. Nhưng hồng y nữ tử tóc trắng phiêu
dật, đôi xích diễm mâu đỏ như máu, khuôn mặt như đóa tuyết liên, yêu
kiều mà cao ngạo, cùng với bộ xiêm y đỏ rực như lửa, kiều mị tuyệt sắc.
Mà hoàng y bên kia một mái tóc trắng như tuyết linh động trong gió, đôi
kim mâu lóe sáng xinh đẹp, cùng với khuôn mặt có phần ngây thơ tinh
nghịch, liền khiến nàng như tinh linh ngọt ngào.
Hai nàng nhìn
tiểu cô nương trên lưng Bạch Hổ đánh giá một phen. Hoàng y nữ tử vui vẻ
đến gần, nơi này cuối cùng cũng có người chơi cùng nàng rồi! Nàng chủ
động đưa tay đến trước mặt Phượng Phi. Phượng Phi ngẩn ra, rồi ngay lập
tức cười ngọt ngào nắm lấy tay nàng ta.
"Huyền Vũ."
Huyền Vũ "ân" một tiếng, kim mâu lóe lên tia sáng vui vẻ.
Chỉ có phượng hoàng lửa Chu Tước bên kia đang nhíu mày.