- Thưa các đồng chí, thường ủy thị ủy trưởng phòng Lý phòng tổ chức đã
rút chút thời gian cấp bách đến thăm mọi người, yêu cầu mọi người hoan
nghênh chào đón.
Sử Bộ Trường ngồi xuống bên cạnh Lý Dật Phong rồi dùng giọng điệu vui vẻ như tắm gió xuân nói.
Trước đó Sử Bộ Trường luôn tỏ ra cực kỳ nghiêm túc, làm cho mọi người
cảm nhận được áp lực rất lớn, nhưng bây giờ Lý Dật Phong đi đến, gương
mặt hắn như mùa đông chuyển sang mùa xuân, sự biến đổi này không khỏi
làm cho những người sắp tiến vào trạng thái công tác cảm thấy cực kỳ bất ngờ.
Lý Dật Phong là thường ủy thị ủy trưởng phòng tổ chức, là lãnh đạo thị
ủy, là cán bộ cấp phó sở, còn Sử Bộ Trường chỉ là một vị phó phòng có
thứ hạng thứ hai ở phòng tổ chức, chỉ là cán bộ cấp phòng, thế nên phải
tỏ ra cung kính với Lý Dật Phong.
Trong phòng họp vang lên tiếng vỗ tay, đối với những người đang ngồi nơi đây thì được tiếp kiến trưởng phòng tổ chức thật sự là một việc cực kỳ
vui vẻ và hưng phấn. Thứ nhất là bọn họ có thể được xuất hiện trước mặt
lãnh đạo, cho dù không thể tiếp xúc và để lại ấn tượng sâu sắc cho lãnh
đạo, nhưng chỉ cần sau này có tiếp xúc nhiều hơn sẽ có cơ hội. Thứ hai
điều này nói rõ thị ủy rất coi trọng nhóm sinh viên chuẩn bị tiếp nhận
công tác như bọn họ, như vậy sau này chỉ cần có biểu hiện tốt sẽ có thêm nhiều cơ hội.
Lý Nam ngồi đó mà trong đầu cố gắng suy nghĩ xem mình đã gặp trưởng
phòng Lý này ở đâu rồi? Ngày hôm qua khi xem chương trình thời sự thì Lý Nam cảm thấy trưởng phòng Lý rất quen mặt, hôm nay hai người tiếp xúc
gần hơn càng làm cho cảm giác quen biết của hắn thêm mãnh liệt.
- Nhất định là mình từng gặp trưởng phòng Lý ở nơi nào đó rồi, nhưng lại không nghĩ ra được.
Lý Nam cố gắng nghĩ về những người mình có quen biết, thế nhưng lại không có ấn tượng về Lý Dật Phong.
Nhưng Lý Nam vững tin bản thân mình đã từng gặp Lý Dật Phong, nếu không sẽ chẳng có cảm giác mãnh liệt như vậy.
- Ôi, đáng tiếc là không nghĩ ra được.
Lý Nam có chút uể oải, sau khi nghe được thông tin đến công tác ở phòng
văn thư thì hắn tỏ ra cực kỳ bất an, cảm thấy bản thân bị lừa gạt.
Dù thế nào thì trước khi thi thị ủy Vũ Dương cũng có công bố những đơn vị tham gia tuyển chọn nhân viên rất rõ ràng.
Bây giờ lại xuất hiện một phòng văn thư, điều này làm cho người ta khó thể nào nói nổi.
Tuy vừa rồi Sử Bộ Trường phát biểu có giải thích đại khái về kết quả
này, thế nhưng Lý Nam vẫn cảm thấy mình bị người ta lừa gạt.
Nếu như muốn rèn luyện, vì sao lại cho một người có thành tích thi tốt
nhất như mình đến đơn vị không tốt để rèn luyện? Dựa vào cái gì mà những người khác lại được phân phối vào đơn vị tốt hơn?
Câu nói công tác không phân biệt cao thấp chỉ đơn thuần là gạt người, Lý Nam tất nhiên không ngây thơ tin vào những chuyện ma quỷ này.
Lý Nam tin tưởng mình nhất định bị người khác hãm hại, chỉ là không biết ai ra tay mà thôi.
Nếu như có quen biết với thường ủy thị ủy trưởng phòng tổ chức, cho dù
Lý Nam có đến công tác ở phòng văn thư, hắn cũng cảm thấy dễ chịu hơn
một chút. Dù sao chỉ cần có đại nhân vật chú ý, hắn sẽ chỉ phải ở đơn vị kém một thời gian ngắn, chỉ cần biểu hiện không quá kém sẽ có ngày nổi
danh.
Nhưng Lý Nam căn bản không nhớ nổi mình gặp Lý Dật Phong khi nào, như
vậy Lý Dật Phong bên kia chỉ sợ càng không có ấn tượng về mình, như vậy
sau này sao Lý Dật Phong có thể chú ý đến mình đây?
Dù sao thì bản thân Lý Nam cũng chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp đến
tiếp nhận công tác, người ta đường đường là thường ủy thị ủy trưởng
phòng tổ chức, tất nhiên hai bên có sự chênh lệch quá lớn, người ta vì
sao phải chú ý đến mình?
Lý Nam nghĩ đến đây mà không khỏi cảm thấy chán nản mệt mỏi.
Lý Nam vốn rất tin tưởng vào tương lai của mình, nhưng hắn vừa bước chân vào quan trường đã bị người ta ám toán sau lưng, làm hắn thắm thiết cảm nhận được con đường làm quan gian khổ thế nào.
Tất nhiên chút ngăn trở như vậy cũng không thể nào quật ngã quyết tâm
phát triển trong quan trường của Lý Nam, bây giờ tâm tình của hắn hơi
kém mà thôi, tuyệt đối không phải sẽ lùi bước cam chịu.
- Hơn nữa phòng văn thư cung có một điểm tốt, đó là càng tiếp xúc với
nhiều vấn đề, càng được liên hệ với nhiều người, ngoài việc liên hệ với
quần chúng thành phố Vũ Dương, còn có thể liên hệ với quan viên các cấp ở thành phố Vũ Dương, không quá khó để biểu hiện mình và tích lũy quan
hệ.
Lý Nam thầm nghĩ:
- Cho dù bị người ta ám hại thì mình cũng phải phát triển cho tốt, mình
muốn xem là kẻ nào giở trò sau lưng, đến khi mình tìm ra được người này, tương lai nhất định phải làm cho hắn khổ sở hơn mình bây giờ.
Lý Nam nghĩ như vậy và dần dần khôi phục ý chí chiến đấu.
Nếu như Lý Nam đã không thể lui về phía sau, hắn cũng chỉ có thể tiến
lên từng bước mà thôi. Trước nay cho dù con đường phát triển có chông
gai thế nào thì Lý Nam cũng chưa từng úy kỵ sợ hãi.
Lý Dật Phong nở nụ cười ôn hòa, nụ cười này càng dễ gần hơn cả hình ảnh trên bản tin thời sự.
Lý Dật Phong vốn có tính toán không đến tham gia cuộc họp mặt hôm nay,
nhưng khi hắn xử lý xong công tác thì nghĩ rằng hôm nay có vài sinh viên đến báo danh, thế nên mới bỏ chút thời gian đến đây xem thế hệ cán bộ
kế cận sau này thế nào.
Lý Dật Phong là trưởng phòng tổ chức, tất nhiên hắn càng coi trọng thế
hệ cán bộ trẻ tuổi hơn bất kỳ ai khác, vì từ khi hắn tiến lên con đường
tham chính đến nay đều được người ta coi là cán bộ trẻ tuổi tài cao, thế nên bản thân hắn cũng cực kỳ tán đồng những cán bộ trẻ tuổi khác.
Hơn nữa Lý Dật Phong là một cán bộ phòng tổ chức tỉnh ủy xuống thành phố Vũ Dương rèn luyện, hắn cũng cần phải dung nhập vào trong nhiều công
tác của thành phố Vũ Dương này.
Năm nay hoạt động công khai thi tuyển nhân viên nhà nước chính là một
công tác nhân sự trên quy mô lớn của thành phố Vũ Dương, tất nhiên cũng
là một hoạt động manh tính chất thử nghiệm lần hai, Lý Dật Phong không
thể không quan tâm.
Lý Dật Phong đưa ta lên ép xuống, khi bầu không khí trong phòng an tĩnh trở lại thì hắn mở miệng nói:
- Khi thấy các đồng chí ngồi nơi đây, tôi cảm thấy rất vui, các vị đều
là tương lai của thành phố Vũ Dương sau này, hơn nữa các vị là sinh viên tốt nghiệp đại học, thị ủy rất coi trọng phương diện kiến thiết đội ngũ cán bộ, thế nên mới hy vọng tiến cử những dòng máu mới rót vào trong
mạch máu cán bộ thành phố Vũ Dương. Vì vậy khi các đồng chí đến đơn vị
công tác, cần phải nghiêm khắc yêu cầu chính mình, không ngừng đề cao
năng lực và trình độ, bày biện ra sức sống và khả năng sáng tạo mạnh mẽ
của thanh niên.
Mọi người đều rửa tai lắng nghe, Lý Dật Phong chủ yếu lên tiếng khuyến
khích và thúc giục mọi người, nhưng những lời này được thường ủy thị ủy
trưởng phòng tổ chức nói ra càng làm cho người ta vui vẻ và phục tùng,
thật sự còn có tác dụng hơn cả những lời vừa rồi của Sử Bộ Trường.
Lý Dật Phong cũng không nói quá lâu, ngay sau đó hắn chợt thay đổi chủ đề:
- Hôm nay tôi đến đây chủ yếu là muốn thăm hỏi mọi người, đồng thời cũng muốn xem ý nghĩ của mọi người, sau này mọi người đến những đơn vị công
tác khác nhau, mọi người có ý kiến gì không? Có đề nghị gì với phòng tổ
chức hay không? Mọi người có thể nói thoải mái.
Mọi người chợt chấn động tinh thần, đây chính là một cơ hội tốt để biểu
hiện mình, có thể thể hiện tài ăn nói và tư tưởng trước mặt trưởng phòng tổ chức, đây thật sự là cơ hội khó có được.
Nhưng lúc này cũng không ai vội vàng lên tiếng, dù sao bọn họ cũng là
người mới, trầm ổn là phương diện khá quan trọng, vội vã phát biểu có
thể chiếm lấy được hảo cảm của trưởng phòng Lý, thế nhưng lại vấp phải
nguy hiểm rất lớn.
Bây giờ mọi người cần phải suy nghĩ chau chuốt lại từ ngữ, sau đó lên tiếng phát biểu mới không phát sinh vấn đề.
Khi thấy mọi người tỏ ra trầm mặc, Lý Dật Phong cũng không tỏ ra nóng
nảy, hắn mỉm cười dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn qua từng người.
Những người ở trong phòng đều trẻ tuổi phấn chấn tinh thần, tuy còn trẻ
nhưng tương lai sau này là của bọn họ, ai cũng phải đi từ trẻ tuổi đến
trưởng thành, từ non nớt đến lão luyện, đây chính là một quá trình liên
tục của thanh niên, Lý Dật Phong cũng không ngoại lệ.
Khi đưa mắt nhìn đến Lý Nam, trong đầu Lý Dật Phong khẽ động, tiểu tử kia rất quen mặt, hình như đã gặp ở nơi nào đó thì phải.
Lý Nam thấy Lý Dật Phong nhìn về phía mình, hắn nhanh chóng nắm bắt cơ
hội này để giơ tay lên, nếu như tất cả mọi người đều không lên tiếng,
hắn coi như tiếp nhận thử thách đi đầu.