Ánh mắt U Tà nhìn chằm chằm nữ nhân đứng bên cạnh tông chủ Vân
tông, chỉ thấy y phục của nữ nhân kia cùng Vân Thánh Thiên đều là cẩm
bào màu trắng, thánh khiết cao quý không nói lên lời.
Mặt mày như tinh, dung mạo như họa, tuy rằng đã có tuổi nhưng
không che giấu được dung mạo tuyệt mỹ, hiển nhiên là ngang tuổi với Hỏa
Uyển Hinh và Vân Y, bất quá bộ dạng bực này cũng thật là hiếm thấy.
U Tà tinh tế đánh giá nữ nhân này, bộ dạng cùng nàng có sáu phần tương tự!
Giờ phút này đã không còn gì nghi ngờ nữa, nữ nhân đó chính là Đệ nhất mỹ nhân của Di Thất đại lục trước kia…Thủy Linh Lung!
Mà lúc này gia chủ tam đại gia tộc cũng mới phát hiện vị tông
chủ phu nhân tương lai đang đứng đằng sau tông chủ Vân tông kia….Rõ ràng chính là đích nữ của Thủy gia!
Giờ phút này trên mặt gia chủ Thủy gia tràn đầy thần sắc vui
mừng, nhìn thấy nữ nhi của mình đứng sau tông chủ Vân tông, trên mặt
mang theo chút an ủi, tựa hồ suy nghĩ, nữ nhi nhà mình gả cho tông chủ
Vân Thánh Thiên mới là kết quả tốt nhất.
Mọi người đều chú ý đến biểu tình của Thủy Linh Lung, chỉ thấy
trên mặt Thủy Linh Lung mang theo ý cười, vẻ mặt hạnh phúc làm cho mọi
người hoài nghi, nữ nhân này không phải vì Ma Kiêu mà lựa chọn đối địch
với toàn bộ nhân sĩ chính phái sao?.
Mà giờ phút này U Tà cũng tinh tế đánh giá biểu tình của Thủy
Linh Lung, trên mặt tràn đầy hạnh phúc, làm cho người ta không nhìn ra
đâu là thật, đâu là giả.
Cứ như thế, U Tà có thể nhìn thấy ở chỗ sâu trong đồng tử của
Thủy Linh Lung tràn đầy thống khổ, thống khổ như vậy cơ hồ có thể đem
tất cả mọi người nhấn chìm trong đó.
Nhìn đến đây, đồng tử U Tà co rụt lại, sau đó cúi đầu trầm tư,,
trong giây lát dường như nghĩ tới cái gì, ngẩng đầu nhìn bốn phía xung
quanh. Sau khi nhìn một lượt, trên mặt liền bình tĩnh trở lại, nếu là đệ tử của Vân Thánh Thiên, sư phụ tổ chức yến tiệc sao lại có thể không
thấy bóng dáng của Thủy Khiêm Mạch đây?
Giờ phút này ở trên đại điện to lớn, U Tà không nhìn thấy Thủy
Khiêm Mạch liền biết, nguyên nhân trong đó cũng không chỉ đơn giản như
vậy.
Chắc là Vân Thánh Thiên nhốt giam Thủy Khiêm Mạch, lấy việc này
để uy hiếp Thủy Linh Lung đi vào khuôn khổ, hắn từ nhỏ đã đi theo bên
người nàng, sau đến Vân Tông lại cẩn thận chiếu cố nàng mười mấy năm, ở
trong lòng Thủy Linh Lung đã sớm coi Thủy Khiêm Mạch là con mình, làm
sao có thể khoanh tay đứng nhìn hắn gặp nạn đây?
Tất cả những việc này làm cho tâm nàng vô cùng đau đớn, nhưng mà so với tính mạng của Thủy Khiêm Mạch, nàng vẫn tin tưởng, cho dù Ma
Kiêu biết chuyện này, cũng sẽ không trách nàng.
U Tà nghĩ đến khả năng như vậy, khóe môi giấu ở dưới khăn che
mặt khẽ cong lên, phượng mâu hổ phách tràn ngập sóng triều mãnh liệt,
đồng tử u ám.
Vân Thánh Thiên, ngươi dám bắt giam Thủy Khiêm Mạch, bức ép mẫu thân ta, ngươi không sợ ta náo loạn nơi này của ngươi sao?
Mà ngồi ở bên cạnh gia chủ Hỏa gia, một khắc kia khi Hỏa Uyên
Hinh nhìn thấy Thủy Linh Lung, hai tròng mắt lập tức mở to, hai tay bưng kín miệng, nước mắt ở trong hốc mắt sắp trào ra.
Nếu nói ở Di Thất đại lục này có cái gì đó có thể làm cho Hỏa
Uyển Hinh kích động như vậy, thì cũng chỉ có thể là Thủy Linh Lung, hai
người đã cùng nhau lớn lên từ nhỏ.
Hỏa - Thủy hai nhà cũng giống như hai dòng họ bình thường, Thủy - Hỏa bất dung. Nhưng mà Thủy Linh Lung cùng Hỏa Uyển Hinh lại không bị
ảnh hưởng giáo dục của gia tộc, vẫn là bạn tốt tâm giao.
Giờ phút này, sau mười mấy năm xa cách Hỏa Uyển Hinh lại nhìn thấy Thủy Linh Lung, trong lòng rung động lại vô cùng cảm khái.
Sau đó cũng không hề băn khoăn cái gì, đi về phía Thủy Linh Lung.
Mà Thủy Linh Lung đang khắc chế bi thống trong lòng, quay đầu
liền nhìn thấy Hỏa Uyển Hinh đi về phía mình, nhất thời mắt đẹp trợn to, không dám tin nhìn chằm chằm Hỏa Uyển Hinh.
Khi nhìn thấy Hỏa Uyển Hinh nước mắt lưng tròng, Thủy Linh Lung
không nhịn được mà rơi lệ, sau đó buông cánh tay Vân Thánh Thiên ra,
từng bước, từng bước đi về phía Hỏa Uyển Hinh.
Thấy một màn như vậy, Vân Thánh Thiên cũng không tức giận, ôn nhu nhìn Thủy Linh Lung.
Từ mười mấy năm trước tất cả mọi người ở Di Thất đại lục đều
biết, Di Thất đại lục đặt Thủy Linh Lung và Hỏa Uyển Hinh song song ở vị trí Đệ nhất mỹ nhân, là vì quan hệ vô cùng tốt, so với thân tỷ muội còn muốn thân hơn, giờ phút này gặp lại sau mười mấy năm tất nhiên là kích
động, nếu Vân Thánh Thiên ngăn cản, thì có vẻ là người không có nhân
tính.
"Linh... Linh Lung... Là ngươi sao? !", Hỏa Uyển Hinh đi tới gần Thủy Linh Lung, thanh âm run run mở miệng hỏi.
Nghe vậy Thủy Linh Lung cũng không có trả lời, mà cánh tay gắt
gao ôm lấy Hỏa Uyển Hinh. Hỏa Uyển Hinh cảm nhận được cái ôm ấp quen
thuộc, nước mắt không chịu khống chế nữa mà tuôn rơi.
Hai người bạn tốt mười mấy năm mới gặp lại, tất cả mọi người ở đây đều có chút thở dài.
Cảnh còn, người mất, hai đại mỹ nhân của Di Thất đại lục, một
người đào hôn, một người cùng ma đầu bỏ trốn, hai người như vậy quả thực làm người ta không có lời nào để nói. Giờ phút này nhìn hai nàng không
khống chế được nước mắt, hốc mắt mọi người cũng có chút ướt át, từ mười
mấy năm trước họ đã biết, tình cảm của Hỏa Uyển Hinh và Thủy Linh Lung
không ai không biết.
"Uyển Hinh, mấy năm nay... Ngươi thế nào?", hai mắt Thủy Linh
Lung mông lung đẫm lệ nhìn Hỏa Uyển Hinh, thanh âm nghẹn ngào nói, trong giọng nói tràn đầy tưởng niệm cùng đau lòng.
Mà nghe được câu hỏi của Thủy Linh Lung, nước mắt của Hỏa Uyển Hinh lại không ức chế được mà rơi xuống càng nhiều.
Vì sao nhiều năm như vậy không gặp mặt, lần này gặp nhau lại là ở hoàn cảnh này, điều này khiến cho các nàng biết phải làm sao?
Gia chủ Hỏa gia cùng gia chủ Mộc gia nhìn Hỏa Uyển Hinh và Thủy
Linh Lung không khỏi thở dài, tình cảm của hai người này làm cho bọn họ
cảm động, năm đó quan hệ giữa hai nhà Thủy - Hỏa vô cùng căng thẳng,
nhưng mà Thủy Linh Lung và Hỏa Uyển Hinh, hai hòn ngọc quý trên tay mỗi
gia tộc lại không để ý, dứt khoát trở thành bạn tốt nhất.
Gia chủ Thủy gia nhìn Hỏa Uyển Hinh và Thủy Linh Lung ôm nhau
không khỏi nhíu mày, sắp trở thành tông chủ phu nhân của Vân Tông, vậy
mà vẫn không biết thu liễm tính tình của chính mình.
Sau đó ánh mắt của gia chủ Thủy gia mang theo chút thâm trầm
nhìn về phía Hỏa Uyển Hinh, nhiều năm chưa từng gặp, thế nhưng sao lúc
này lại trở lại?
Nghĩ đến đây, ánh mắt liền quét qua vị trí của gia chủ Hỏa gia, sau đó ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua một lượt mọi người trên bàn.
Ánh mắt có chút ngoan lệ nhìn về phía Hỏa Liễn Túy Và Mộc Thương Lan, hai người kia, thế nhưng lại trơ mắt nhìn thiếu chủ mà ông tự tay
chọn chết đi, quả thực là tội ác tày trời, tốt nhất đừng rơi vào tay
ông, bằng không ông nhất định sẽ khiến hai người này chết không có chỗ
chôn!
Khi nhìn đến U Tà, ánh mắt chợt lóe, một thân ngân y, vỗn dĩ
quần áo màu bạc rất khó mặc, nhưng mặc trên người nàng lại cho người ta
cảm giác thần thánh, càng làm cho người ta không dám tin, là nàng yên
lặng ngồi chỗ kia, nhưng mọi người lại không cảm nhận được chút hơi thở
nào, thần bí khó lường làm tim người ta đập nhanh.
U Tà vốn đang cụp mắt suy nghĩ liền cảm nhận được một ánh mắt, khóe môi ở dưới khăn càng cong lên.
Nàng thản nhiên nâng mắt màu hổ phách, chống lại ánh mắt của gia chủ Thủy gia. Trong nháy mắt đó, tim của gia chủ Thủy gia đột nhiên đập mạnh không ngừng, chỉ thấy tròng mắt xinh đẹp kia mênh mông thâm thúy
vô cùng, cơ hồ dìm chết ông vào trong ánh mắt đó….
Lần đầu tiên, lần đầu tiên ông có cảm giác như vậy chỉ vì một ánh mắt, đó là cảm giác sợ hãi.
Đúng lúc đó, gió đêm khẽ thổi, khóe môi ở dưới khăn của U Tà khẽ cong lên một độ cong chói mắt, trong bóng tối càng có vẻ yêu dã…
Trong khoảng thời gian ngắn, thân thể gia chủ Thủy gia không tự chủ được mà lùi lại, tròng mắt tràn đầy hoảng sợ.
Thấy một màn như vậy, gia chủ Hỏa gia và gia chủ Mộc gia liếc
nhau, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ cùng ý cười. Hai người bọn họ khi
nhìn thấy tròng mắt phượng mâu của U Tà cũng gần như vậy, cô nàng này
thực sự làm cho người ta đoán không ra.
Đúng lúc này Vân Thánh Thiên đi tới bên cạnh Thủy Linh Lung, bàn tay nhẹ nhàng đặt trên vai nàng, lập tức mềm nhẹ nói: “ Được rồi Linh
Lung, đừng như vậy, nếu Hỏa Uyển Hinh đã trở lại, nàng lên cao hứng mới
đúng.”
Mà thanh âm của Vân Thánh Thiên liền làm cho Vân Y đang ngẩn
người hồi thần lại, nhìn ca ca nhà mình nắm bàn tay của Thủy Linh Lung,
Vân Y vô cùng tức giận, đi đến trước mắt Vân Thánh Thiên.
Sau đó ngón tay chỉ vào Thủy Linh Lung lớn tiếng nói: “Tông chủ
đại nhân, làm sao người có thể thú nữ nhân này làm vợ?! Việc này quả
thực làm cho Vân tông ta ở Di Thất đại lục không còn mặt mũi nào nhìn
người khác!”
Trong thanh âm của Vân Y tràn đầy ghét bỏ cùng chán ghét, nhìn
Thủy Linh Lung ánh mắt lại càng thêm ghen ghét. Nàng ta vẫn chưa chết?
Không phải mười mấy năm trước có tin nàng bị gia chủ Thủy gia bí mật xử
trí sao? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Mà Vân Thánh Thiên nghe thấy lời nói của Vân Y, sắc mặt trầm
xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn Vân Y: “Vân Y, trước khi mở miệng ngươi
nên suy nghĩ ngươi đang ở đâu, đừng cho rằng ta không dám trừng phạt
ngươi!”
Vân Y nghe được lời nói của Vân Thánh Thiên, sắc mặt lập tức
trắng bệch, sau đó thân hình run rẩy lui qua một bên, tuy rằng ca ca cực kỳ sủng ái nàng, nhưng mà hắn vô cùng ác độc không phải nàng không
biết, nếu chọc giận hắn, cho dù nàng có năng lực tiên tri cũng không thể bảo vệ chính mình, nàng còn chưa có ngu như vậy!
Mà Thủy Linh Lung cũng không đem Vân Y để vào mắt, giống như
chưa từng nhìn thấy người này. Nhưng mà khi cảm nhận được cánh tay trên
bả vai mình, thân thể cứng đờ, sau đó bàn tay nắm tay Hỏa Uyển Hinh có
chút căng thẳng.
Thủy Linh Lung cùng Hỏa Uyển Hinh vốn cực kỳ ăn ý, Hỏa Uyển Hinh cảm nhận được cảm giác lúc này của Thủy Linh Lung, quả nhiên Thủy Linh
Lung không thật tâm muốn gả cho Vân Thánh Thiên, hắn bức ép nàng!
Nghĩ đến đây tròng mắt Hỏa Uyển Hinh tràn đầy phẫn nộ, Thủy Linh Lung là tỷ muội tốt nhất của nàng, nàng nghĩ gì đương nhiên nàng hiểu,
cho dù hơn mười mấy năm chưa gặp lại, nhưng mà tâm hai người chưa từng
tách ra một ngày!
Nhớ rõ năm đó trong thư Thủy Linh Lung gửi cho nàng có viết:
“Uyển Hinh, ngươi có người yêu, ta cảm thấy cao hứng thay ngươi. Giờ
phút này ta cũng muốn nói cho ngươi một tin tức, ta đã gặp hắn, Ma Kiêu, tông chủ Tà Tông của Di Thất đại lục. Có lẽ hắn làm cho mọi người cảm
thấy sợ hãi, mọi người gọi hắn là ma đầu, nhưng ta lại thương hắn, yêu
hắn. Cũng vì như thế, ta nguyện ý từ bỏ thân phận đích nữ Thủy gia, Uyển Hinh, ngươi nhất định phải chúc phúc cho ta”.
Nghĩ đến nội dung lá thư mà Thủy Linh Lung gửi cho nàng năm đó, Hỏa Uyển Hinh không nhịn được mà nghẹn ngào.
Trong thư mang theo hạnh phúc và quyết tâm, nàng là tỷ muội tốt
nhất của Thủy Linh Lung, cho dù Thủy Linh Lung muốn đối địch cùng cả thế giới này, nàng vẫn sẽ đứng về phía nàng. Trong thư nói cả đời này nàng
chỉ yêu Ma Kiêu, giờ phút này làm sao có thể cam tâm tình nguyện gả cho
một người khác, chuyện này quả thực là buồn cười!
Nghĩ đến đây Hỏa Uyển Hinh chuẩn bị mở miệng chất vấn, nhưng mà
đúng lúc này, một đạo thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng hờ hững vang
vọng toàn bộ đại điện: “Ta thật không biết, tông chủ Vân Tông lại như
vậy….thực làm cho người ta chán ghét…”.
Thanh âm phiêu miểu, giống như cửu thiên huyền âm làm người ta trầm mê trong đó.
Mọi người nghe thấy thanh âm như thế liền sửng sốt, nội dung lời nói càng làm cho mọi người sợ hãi vô cùng, so với việc tông chủ Vân
Tông nắm tay Thủy Linh Lung xuất hiện còn làm cho người ta sợ hãi hơn.
Vân tông là chỗ nào? Đó là thế lực cường đại nhất của Di Thất đại lục!
Tông chủ Vân tông lại là người nào? Đó là người thống trị Vân tông, toàn bộ Vân tông đều nằm trong tay hắn!
Vừa rồi có phải bọn họ nghe lầm hay không? Thế nhưng có người lại dám ở trước mặt tông chủ Vân Tông xuất khẩu ngông cuồng?!
Nhất thời tất cả mọi người đều rời ánh mắt nhìn về phía phát ra
tiếng nói, mà sắc mặt Vân Thánh Thiên cũng không đổi nhìn về phía kia.
Bàn tay Hỏa Uyển Hinh đang nắm lấy tay Thủy Linh Lung cũng căng
thẳng, sắc mặt đại biến. Nghe thấy thanh âm như thế trong lòng Thủy Linh Lung giống như có tiếng vỗ, ánh mắt không khống chế được mà nhìn qua…
Lúc này gia chủ Hỏa gia và gia chủ Mộc gia nghe thấy thanh âm U
Tà liền chấn động, nhưng sắc mặt cũng không có nhiều biến hóa. Gia chủ
Hỏa gia sờ sờ râu cùng gia chủ Mộc gia đứng lên đối ẩm, hắn còn tưởng
rằng tôn tức nhà mình muốn tham gia yến hội Vân tông là vì náo nhiệt,
hóa ra là vì Thủy nha đầu.
Mà Hỏa Liễn Túy và Mộc Thương Lan ngơ ngác ngây ngốc nhìn nhau,
sau đó khôi phục thần sắc sùng bái nhìn về phía U Tà, biểu tẩu thực sự
quá là lợi hại, ngang nhiên khiêu khích Vân tông, quả thực là chưa từng
có!
Vốn dĩ đang lẳng lặng ngồi ở bên người gia chủ Phong gia, nghe
thấy thanh âm kia lưng Phong Lê Âm liền cứng đờ, sau đó đem ánh mắt nhìn qua, ánh mắt rất là phức tạp, có phẫn hận, có thống khổ, lại cũng có
vui sướng khi người khác gặp họa.
U Tà cảm nhận được ánh mắt của mọi người tụ tập ở trên người
mình, vẫn bình thản bất động như thái sơn, ngón tay thon dài lẳng lặng
vuốt ve chén rượu.
Nếu U Tà không lên tiếng chỉ sợ rằng tất cả mọi người đều không
biết nơi này còn có một người ngồi đó, nhưng mà khi ánh mắt của mọi
người chạm đến chỗ U Tà, liền vang lên từng đợt hút lãnh khí, bọn họ như thế nào lại không biết có nữ tử giống như thần kia ngồi bên cạnh gia
chủ Hỏa gia?
Một đầu chỉ bạc độc nhất vô nhị, làm cho người ta si mê không thôi.
Bởi vì U Tà ngồi đưa lưng về phía đoàn người Vân Thánh Thiên,
cho nên trước mắt mấy người đó chỉ là một đầu tóc bạc như thác nước, sợi bạc khẽ phất phơ trong gió, làm cho người ta cảm thấy mị hoặc, tao nhã
không nói nên lời.
Mà trong nháy mắt Vân Thánh Thiên nhìn thấy U Tà, hô hấp liền bị kiềm hãm, nhưng vẫn mặt không đổi sắc nhìn U Tà nói: “Vị cô nương này,
không biết ngươi là người phương nào, thế nhưng dám ở trước mặt ta nói
những lời này, ngươi không sợ ta sẽ đem ngươi…”
Ngữ khí của Vân Thánh Thiên vẫn bình thường như trước, làm cho người ta nghe không ra một tia cảm xúc.
Trong khoảng thời gian ngắn tất cả mọi người đều dùng ánh mắt lo lắng nhìn về phía U Tà, nữ tử khuynh thành như tiên thế kia sao lại đi
khiêu khích tông chủ Vân Tông?
Tuy rằng tính tình Vân Thánh Thiên ôn nhã ở Di Thất đại lục tất
cả mọi người đều biết, nhưng mà từ mười mấy năm trước sau khi Tà tông
cùng tứ đại gia tộc lưỡng bại câu thương, hắn liền lợi dụng thời cơ,
dùng thế lực Vân tông để tấn công Tà tông, còn có người nói hắn ôn nhã
sao?
Nếu mà còn có, vậy thật đúng là ngốc tử. Vân Thánh Thiên là một
con sói đói khoác bộ da dê, từng người ngồi trong yến tiệc này đều phải
cẩn thận từng chút một, nếu không ngươi sẽ không biết tại sao mình chết.
Vốn dĩ mọi người nghĩ U Tà nghe thấy lời nói của Vân Thánh Thiên sẽ cảm thấy sợ hãi, nhưng U Tà lại khiến mọi người thất vọng rồi. Nghe
thấy thế, U Tà không khỏi cười ra tiếng: “Ngươi sẽ làm gì ta? Giết ta?
Ha ha ha, thực sự quá mức buồn cười, Vân Thánh Thiên, ngươi cảm thấy
mình có đủ năng lực để giết ta sao?”
Tiếng cười thanh thúy như chuông bạc đánh vào tâm mỗi người,
nhưng lời nói buông ra lại cuồng vọng như vậy, làm cho người ta không
biết phải đối mặt như thế nào.
Đúng lúc này U Tà đứng lên xoay người lại, ngay tại khi Thủy
Linh Lung nhìn về phía hai tròng mắt màu hổ phách của U Tà, thân mình
liền run lên, đồng tử mở lớn, thân thể không khống chế được mà bước về
phía U Tà, nhưng lại bị Hỏa Uyển Hinh giữ chặt.
Thủy Linh Lung kích động nhìn về phía Hỏa Uyển Hinh, Hỏa Uyển
Hinh nhìn ánh mắt Thủy Linh Lung, thản nhiên gật gật đầu sau đó lại nhẹ
nhàng lắc đầu, ý bảo nàng giờ phút này nên đứng nhìn, không cần tiến
lên.
Nhìn thấy ánh mắt của Hỏa Uyển Hinh, Thủy Linh Lung liền gật
đầu, nhưng mà ở sâu trong đáy mắt tràn đầy kích động cùng cao hứng. Nàng vốn nghĩ hôm nay phải gả cho Vân Thánh Thiên, nhưng không ngờ lại xảy
ra nhiều biến cố như vậy.
Nàng vốn định sau đêm nay khi Thủy Khiêm Mạch được thả ra sẽ tự
sát, thật không ngờ kiếp này nàng còn có thể gặp lại Hỏa Uyển Hinh và nữ nhi của mình, nàng sống thực không uổng.
Nhưng lại phát hiện U Tà một đầu chỉ bạc, Thủy Linh Lung liền
đau lòng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mới có thể làm cho nữ nhi của
mình bi thống như vậy, tóc đen thành tuyết...
Thủy Linh Lung nhìn đến bụng đã rò ràng của U Tà, tròng mắt vô
cùng kích động, nữ nhi nhà mình đã đại hôn, cũng đã sắp làm mẫu thân.
Nghĩ đến đây Thủy Linh Lung vô cùng áy náy, nhiều năm như vậy, nàng chưa từng ở bên cạnh con để chiếu cố, ngay cả đại hôn của con cũng không
tham gia, tuy rằng không phải là do nàng, nhưng mà nàng cảm thấy mình
chưa từng làm tròn trách nhiệm của một mẫu thân.
Nghĩ nghĩ Thủy Linh Lung lại nước mắt lưng tròng, nhìn bộ dạng
của Thủy Linh Lung, Hỏa Uyển Hinh liền biết suy nghĩ trong lòng nàng,
lập tức đưa tay vỗ nhẹ mu bàn tay của Thủy Linh Lung, ý bảo nàng không
cần tự trách, Tà Nhi không có trách nàng.
Mà ở một bên Vân Thánh Thiên cũng không có chú ý tới Thủy Linh
Lung cùng Hỏa Uyển Hinh, chỉ hoảng sợ nhìn U Tà, khí tức từ người U Tà
phát ra có thể thấy được, nữ tử này chưa quá hai mươi tuổi.
Chính là như thế mới làm cho hắn cảm thấy hoảng sợ, một nữ tử
chưa quá hai mươi tuổi, thế nhưng lại làm cho hắn cảm thấy áp lực quen
thuộc, giống như năm đó, lần đầu tiên nhìn thấy Ma Kiêu.
Hắn sở dĩ muốn diệt trừ Tà tông và Ma Kiêu cũng bởi vì vậy, cả
đời hắn hưởng thụ hết mọi ánh mắt sùng kính, nhưng lại thấy được sự
khinh thường trong mắt nam tử độc bá thiên hạ kia, điều này làm cho
người kiêu ngạo như hắn sao chịu được.
Cho nên hắn muốn mạnh hơn, muốn đưa Vân tông lớn mạnh hơn Tà tông.
Nhưng mà ai biết, so cái gì hắn cũng đều kém, thiên hạ đệ nhất
là Tà tông, đệ nhất mỹ nam cũng là Ma Kiêu, đến cuối cùng nữ tử hắn yêu
lại đi yêu Ma Kiêu!
Hắn vốn tưởng cả đời này cũng chỉ có Ma Kiêu mới cho hắn cảm
giác áp lực như vậy, nhưng mà vì sao lúc này gặp một cô nương còn trẻ
tuổi hắn cũng cảm thấy áp lực trầm trọng? Chẳng lẽ hắn làm tông chủ Vân
tông càng ngày càng thụt lùi?!
Nghĩ đến đây, sắc mặt Vân Thánh Thiên liền âm trầm nhìn U Tà
nói: “Nữ oa nhi nho nhỏ, chớ có xuất khẩu cuồng ngôn! Đây là địa bàn của Vân tông, ta muốn ngươi chết, ngươi nhất định phải chết!”
Nói xong toàn bộ hơi thở trong đại điện liền trở nên khẩn
trương, ngay cả chén bát trên bàn cũng rung rung lắc lắc, rượu trong
chén cũng trào ra.
Trong khoảng thời gian ngắn tất cả mọi người đều kinh ngạc vì
nội lực cao thâm của Vân Thánh Thiên, nội lực thâm hậu như vậy, quả
không hổ danh là tông chủ Vân tông - Vân Thánh Thiên!
Cảm nhận được áp lực kia, một số người liền hộc máu hôn mê.
Dưới áp lực như vậy, cũng chỉ có gia chủ Hỏa gia và gia chủ Mộc
gia vẫn vững như thái sơn, tiếp tục đối ẩm, thỉnh thoảng còn cười ha ha. Hỏa Liễn túy và Mộc Thương Lan cũng cảm thấy trầm trọng, nhưng cũng
không có gì trở ngại.
Hai người Thủy Linh Lung cùng Hỏa Uyển Hinh bởi vì đứng bên cạnh Vân Thánh Thiên, được hắn bảo hộ, cho nên cũng không có gì đáng ngại,
mà hai người lo lắng nhìn U Tà, bởi vì bọn họ đều được bảo hộ ở bên
trong, chỉ có U Tà một mình đứng ở ngoài.
Nhưng ngay lập tức mọi người lại hoảng sợ mở to hai tròng mắt,
nữ tử mang khăn che mặt một thân ngân y vẫn lẳng lặng đứng đó, cái khăn
che mặt bị gió thổi qua lộ ra một góc nhỏ.
Nàng một chút cũng không bị nội lực của Vân Thánh Thiên uy áp,
ánh mắt lạnh nhạt như nước, đúng lúc này một cơn gió thổi bay khăn che
mặt của U Tà, khóe môi đang trào phúng lộ rõ trước mặt mọi người.
Nhưng mà sự trào phúng này không được người khác chú ý, bởi vì
tất cả mọi người dang dùng ánh mắt si mê cùng kinh diễm nhìn U Tà.
Chỉ thấy nữ tử kia lẳng lặng đứng ở trước mặt mọi người, hé ra
khuôn mặt khuynh thành tuyệt sắc, giữa trán có một nốt chu sa đỏ chói,
phượng mâu hổ phách giống như sóng biển mãnh liệt, mũi cao tinh xảo khéo léo, ôm lấy độ cong bán nguyệt của đôi môi anh đào...
Bụng lớn cũng không có gì trở ngại, ở trên dáng ngời yểu điệu
của nàng càng tăng thêm một tia mềm mại, lại có một phen ý vị khác.
Khi ánh mắt mọi người dừng ở trên bụng của U Tà, có rất nhiều
loại cảm xúc, có sợ hãi, có trầm trọng, có ghen tị, có cảm khái, có thất vọng,...
Mà U Tà cũng không quan tâm những ánh mắt kia, vươn bàn tay tinh tế trắng nõn khẽ xoa bụng, sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: “
Xuất khẩu cuồng ngôn? Ngươi đang nói ta sao?”
Ngữ khí U Tà tràn đầy trào phúng cùng khinh thường, phượng mâu
màu hổ phách nhìn về phía Vân Thánh Thiên đang không che dấu được hèn
mọn.
Khi nhìn thấy mặt U Tà, đồng tử Vân Thánh Thiên co rụt, nhìn về
phía Thủy Linh Lung ở bên người. Mà Thủy Linh Lung cũng không để ý đến
ánh mắt của Vân Thánh Thiên, cứ nhìn chằm chằm U Tà, tròng mắt tràn đầy
kích động cùng cao hứng.
Vân Thánh Thiên lấy lại tinh thần không giận mà cười, nhìn về
phía gia chủ Hỏa gia cùng gia chủ Mộc gia, : “Ta thật sự không biết ở Di Thất đại lục còn có nữ tử cuồng vọng như vậy, không biết gia chủ Hỏa
gia và gia chủ Mộc gia nghĩ như thế nào?”
Nghe vậy gia chủ Hỏa gia bỏ chung rượu trong tay xuống, xoay
người nhìn về phía Vân Thánh Thiên, mở miệng nói: “Tất nhiên là ta biết
tôn tức của ta, mặc kệ như thế nào, đều tốt, Vân tông chủ cảm thấy ta
nên như thế nào.”
Nghe được lời nói của gia chủ Hỏa gia, Vân Thánh Thiên và Thủy Lung Linh đều mở to con ngươi, tôc tức của gia chủ Hỏa gia?!
Suy nghĩ của Thủy Linh Lung không khỏi trôi dạt về mười mấy năm
trước, thư mà Hỏa Uyển Hinh gửi cho nàng, khi đó Hỏa Uyển Hinh sinh một
nam hài, tên là Kình Thương, Liệt Hỏa Kình Thương,…
Mà Vân Thánh Thiên lại nhìn về phía Hỏa Liễn Túy, tròng mắt tràn đầy nghi hoặc, nếu nữ tử này là tôn tức của gia chủ Hỏa gia, vậy thì sẽ là phu nhân thiếu chủ….Nhưng việc vui như vậy, sao hắn lại chưa từng
biết?!
Hỏa Liễn Túy cảm nhận được ánh mắt của Vân Thánh Thiên, trên
trán hiện lên vài vạch hắc tuyến, thật không biết nếu lúc này biểu ca ở
đây sẽ như thế nào, có thể hay không trực tiếp ném hắn ra ngoài tử hình
ngay tại chỗ….
Đúng lúc này Vân Y đi ra nói với Vân Thánh Thiên, "Tông chủ, nữ
tử này không phải là thiếu chủ phu nhân, mà là con dâu của Hỏa Uyển
Hinh!"
Trong thanh âm Vân Y tràn đầy ghen ghét, khi nhìn về phía Hỏa
Uyển Hinh và Thủy Linh Lung lại không thèm che giấu sát ý, hai người
kia, từ nhỏ đã đoạt đi nổi bật của nàng. Vốn dĩ nàng nghĩ hai người này
đã chết, nhưng bây giờ lại xuất hiện trước mặt nàng, điều này làm cho
nàng không thể chấp nhận.
Vân Thánh Thiên nghe thấy lời của Vân Y, liền nhìn về phía Hỏa
Uyển Hinh và Thủy Linh Lung, sắc mặt dần dần âm trầm, con Hỏa Uyển
Hinh…Chính là nam hài từng xuất hiện mười mấy năm trước, thật sự chưa
từng nghĩ đến, Hỏa uyển Hinh và Thủy Linh Lung nhiều năm giao tình như
vậy, mười mấy năm sau con của hai người lại có thể kết làm liền cành!
Thủy Linh Lung cảm thán không thôi, hóa ra nữ nhi nhà mình gả
cho hài tử của Hỏa Uyển Hinh, nếu nói trên đời này không có duyên phận,
thì sao lại có việc này, thực khiến người ta cảm thán không thôi.
Mà giờ phút này gia chủ Mộc gia cầm chén rượu trong tay lên uống một hơi cạn sạch, sau đó nâng mắt nhìn về phía Vân Thánh Thiên, nói: “
Không biết Vân tông chủ cảm thấy cháu gái ta cuồng vọng thì như thế
nào?”
Giờ phút này, lời nói của gia chủ Mộc gia cũng đã tỏ rõ thái độ, hôm nay nếu có người dám đụng U Tà, thì sẽ thành địch của Mộc gia hắn.
U Tà nghe vậy, tròng mắt màu hổ phách hiện lên một tia ấm áp,
hôm nay nàng cùng gia chủ Mộc gia lần đầu gặp mặt, giờ phút này hắn lại
nguyện ý dùng thân phận ra bảo hộ nàng, từ giây phút này nàng liền quyết định, nếu ngày sau Mộc gia xảy ra chuyện gì, nàng sẽ là người đầu tiên
đứng ra tương trợ!
Mà gia chủ Thủy gia nhìn khuôn mặt U Tà hé ra, vừa xa lạ vừa quen thuộc, sắc mặt không khỏi đại biến, nữ tử này…
Tất cả mọi người trên đại điện đều phát hiện ra điểm bất thường, vì sao nữ tử ngân phát này cùng đích nữ Thủy gia, cũng chính là tông
chủ phu nhân Vân Tông lại có bộ dạng giống nhau như vậy?!
Nhất thời mọi người liền nhớ tới một chuyện xảy ra mười mấy năm
trước, đích nữ Thủy gia, Đệ nhất mỹ nhân của Di Thất đại lục - Thủy Linh Lung cùng tông chủ Tà tông bỏ trốn, một năm sau bị nhân sĩ chính phái
bắt được, lúc ấy trong tay đích nữ Thủy gia có ôm một đứa bé!
Nhưng mà nữ oa này không biết bị ma đầu Ma Kiêu kia đem đi đâu,
giờ này nhìn thấy U Tà, suy nghĩ mọi người đều trở lại, trong khoảng
thời gian ngắn, chung quanh đều là hơi thở trầm trọng.
Nếu nàng là nữ nhi của tông chủ Tà tông - Ma Kiêu, như vậy hôm nay tuyệt đối không thể bước ra khỏi đại điện Vân tông!
Diệt cỏ phải diệt tận gốc, đạo lý này ai cũng biết. Năm đó toàn
bộ thế lực chính phái đều đuổi giết Ma Kiêu và Thủy Linh Lung, giờ phút
này thấy nữ nhi của bọn họ, nữ tử ngân y này tuyệt đối không thể khinh
thường!
Nếu mà không giết được, như vậy Di Thất đại lục sẽ đại loạn, đến lúc đó tà phái sẽ hoành hành, cho dù bọn họ không nguyện ý, thì nữ tử
này cũng nhất định phải chết!
U Tà im lặng nhìn chuyển biến của hơi thở cùng ánh mắt của mọi
người chung quanh, trên khuôn mặt tuyệt mỹ cũng không có một tia biến
hóa, nếu nói có biến hóa, thì là khóe môi trào phúng kia chưa bao giờ
biến mất…
Phong Lê Âm nhìn U Tà giống như một nữ thần đứng trong đám
người, tròng mắt có chút ghen tị, có cao hứng, hôm nay nàng ta dám một
mình khiêu khích Vân tông, như vậy sẽ không có kết cục tốt!
Tức Mặc U Tà, nữ nhân này vô cùng khó đối phó, nàng sớm đã biết, nếu nàng không thể tự mình ra tay, liền mượn tay người khác giết nàng
ta, thế thì không còn gì tốt hơn!
Huống chi nàng còn được nam nhân Liệt Hỏa Kình Thương như thần
đó bảo vệ, tuy rằng không biết vì sao mà bây giờ hắn không có ở bên cạnh Tức Mặc U Tà, nhưng mà nàng biết, nam nhân này, hắn yêu Tức Mặc U Tà
đến tận xương tủy, nếu ngày hôm nay Tức Mặc U Tà bị người ở đây giết
hại, nhất định Di Thất đại lục sẽ máu chảy thành sông!
Nàng một chút cũng không nghi ngờ năng lực của nam nhân kia, không vì cái gì khác, chỉ đơn giản hắn là Liệt Hỏa Kình Thương!
Bất quá nàng đều mặc kệ hết thảy, nàng chỉ hy vọng hôm nay Tức
Mặc U Tà sẽ phải ngã xuống! Nam nhân như Liệt Hỏa Kình Thương, nếu cuộc
đời này nàng không thể chạm đến, thì nàng cũng sẽ không để nữ nhân khác
nhúng chàm! Cho dù nàng kém người đó !
Nghĩ đến đây trong mắt Phong Lê Âm dần dần âm ngoan, nhìn bụng U Tà đã lộ rõ kia, ánh mắt tràn đầy ghen tị cùng phẫn hận, bàn tay không
tự chủ được mà đặt ở trên bụng của mình.
Cảm nhận được sinh mệnh ở trong tay mình, Phong Lê Âm hận không thể lập tức động thủ giết chết đứa nhỏ này!
Vì sao Tức Mặc U Tà có thể hạnh phúc như vậy, gả cho Liệt Hỏa
Kình Thương, vì sao nàng có thể hoài đứa nhỏ của Liệt Hỏa Kình Thương,
mà đứa bé trong bụng nàng là dã loại, là nàng cùng với phụ thân của mình mà hoài thai!
Nghĩ đến đây, máu trong người Phong Lê Âm dường như muốn trào ngược, nhìn về phía U Tà, ánh mắt tràn ngập sát ý.
Vân Thánh Thiên nghe thấy lời của gia chủ Hỏa gia và gia chủ Mộc gia, sắc mặt liền trầm xuống, lập tức bước về phía trước, nhất thời
cuồng phong gào thét, ở ban đêm u tĩnh vô cùng quỷ dị…
Mà U Tà lại vẫn như trước không có bị ảnh hưởng chút gì, chỉ
lẳng lặng vỗ về bụng, mà tiểu sinh mệnh trong bụng giống như cảm nhận
được cái gì, không khỏi động động vài cái, giống như trào phúng Vân
Thánh Thiên.
Vân Thánh Thiên nhìn bộ dạng U Tà không để hắn vào mắt thì vô
cùng giận dữ, trong tay tụ tập nội lực, thân thể xoay tròn một cái đánh
về phía U Tà, mà gia chủ Hỏa gia và gia chủ Mộc gia đang muốn động thủ
thì nội lực kia cũng đã đánh vào trên người U Tà.
Nhưng mà khi nội lực đó tiếp xúc với U Tà, thân ảnh U Tà đã hóa
hư vô, trong khoảng thời gian ngắn Vân Thánh Thiên vô cùng sợ hãi, không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Mà gia chủ Hỏa gia và gia chủ Mộc gia vốn đang định động thủ
liền sửng sốt, mà Thủy Linh Lung và Hỏa Uyển Hinh cũng đều trợn tròn
mắt, đây là chuyện gì?!
Nhưng vào lúc này, tiếng cười như chuông bạc của U Tà truyền
đến, trong tiếng cười này mang đậm trào phúng: “Quá chậm…”, nghe vậy mọi người liền nhìn chằm chằm về phía U Tà, chỉ thấy ở giữa không trung chỉ còn tàn ảnh, mà người đã đứng ở trên nóc đại điện Vân Tông.
Cứ như vậy, hình thành một phong cảnh yêu dã tuyệt mỹ: Nữ tử
quần áo ngân y lẳng lặng đứng ở chỗ cao, khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ
tràn đầy lạnh lùng, ba ngàn chỉ bạc dài tới mắt cá chân theo gió vũ
động, ánh trăng rằm phía sau giống như làm nền cho nàng….Bóng đêm như
mực, ánh trăng như liêm, ngân phát U Tà, vừa thần vừa ma…...
Mà cùng lúc đó, thân ảnh của Ma Kiêu cũng xuất hiện ở Thương Tà đại lục.
Từ sau ngày ám vệ bẩm báo với hắn, Ma Kiêu liền suy nghĩ, Hỏa
Uyển Hinh không còn ở Phong Mâu đế quốc, cho dù hiện tại đã rời khỏi đại lục này thì cũng có chút manh mối, cho nên hắn mới tự mình đi tới đây.
Trên đầu Ma Kiêu đội mũ sa ngồi ngay ngắn ở một quán trà lâu
thuộc Phong Mâu đế quốc, muốn tìm hiểu mấy chuyện xảy ra gần đây ở
Thương Tà đại lục, mà đúng lúc này, Ma Kiêu bị một thân ảnh huyền y cũng đội mũ sa hấp dẫn ánh mắt.
Chỉ thấy thân ảnh kia ngồi đưa lưng về phía hắn, tuy rằng quanh
thân không có một tia hơi thở, nhưng hắn là tông chủ Tà Tông đã gặp qua
vô số người, cho dù người kia lạnh nhạt ngồi đấy, nhưng lại khiến cho
hắn cảm thấy một loại áp lực, áp lực của một vị thần.
Nghĩ đến đây Ma Kiêu nhịn không được có hứng thú, hắn vì sao không biết ở Thương Tà đại lục lại có nhân vật lợi hại như vậy?
Lập tức Ma Kiêu liền bưng chén trà trong tay, đi tới trước bàn
của nam tử huyền y kia, “Vị huynh đài này, hẳn là không ngại ta ngồi chỗ này chứ?” nói xong Ma Kiêu không đợi nam tử huyền y mở miệng, liền ngồi xuống.
Nhìn hắn ngồi xuống, nam tử như thần kia cũng không hề mở miệng nói cái gì.
Mới vừa rồi hắn cảm giác được phía sau có người, lấy hơi thở của hắn, khẳng định không phải hạng tầm thường!
Lăng Thiên đại lục tuyệt đối không có một người như vậy!
Sau đó còn không chờ Ma Kiêu mở miệng, liền có thanh âm truyền đến…
"Uy, ngươi có nghe nói không? !", một tiểu thương đối với người ngồi cùng bàn, nhỏ giọng thần thần bí bí nói.
Nghe vậy người ngồi cùng bàn với hắn cảm thấy có chút hứng thú,
lập tức nhìn qua, muốn nghe tiểu thương kia nói gì: “Nghe nói cái gì?
Ngươi nói nhanh lên, đừng làm chúng ta tò mò!”
Thấy như thế tiểu thương liền lộ vẻ mặt đắc ý nói: “Các ngươi
không biết đó thôi, gần đây Phong Mâu đế quốc của Thương Tà đại lục
chúng ta đã xảy ra một chuyện kinh thiên động địa!”
Thanh âm tiểu thương kia vừa dứt, lưng nam tử huyền y liền cứng đờ, vốn đang che giấu hơi thở liền mất đi, Thương Tà đại lục?!
Ma Kiêu rõ ràng cảm nhận được hơi thở quanh thân nam tử này đột nhiên thay đổi, tròng mắt liền có chút thâm thúy.
Rồi sau đó hai người lại tiếp tục nghe tiểu thương cùng người kia nói chuyện.
"Có chuyện kinh thiên động địa gì? Ngươi đừng có dọa người được
không! Có cái gì thì mau nói!", nghe hắn nói như thế, mọi người xung
quanh đều thổn thức không thôi, có chút ngạc nhiên hỏi.
"Được rồi, được rồi, ta nói, ta nói, thật là, gặp một đám các
ngươi. Ta nói cho các ngươi biết, nhưng các ngươi đừng có nói bừa với
người ngoài", tiểu thương tuy rằng vẻ mặt muốn nói, nhưng lại có chút lo lắng không xác định nhỏ giọng mở miệng.
"Biết rồi, điều này còn cần ngươi nói sao! Thế nào, nếu thứ tin
tức ngươi nói không phải đại sự, dân đen chúng ta coi như cũng có thể
nghe một chút chuyện của vương thất quý tộc cho đã nghiền, nhưng nếu
ngươi dám nói lung tung, chúng ta sẽ cho ngươi thảm!", nghe được lời nói của tiểu thương, tất cả mọi người đều gật đầu.
Bọn hắn đã nói như vậy xem như cũng biết điều, tiểu thương thấy
mọi người xung quanh im lặng lắng nghe, mới nói ra một ít tin tức mà hắn biết.
Nghe được lời cam đoan của mọi người, tiểu thương mới thần thần
bí bí nói: “Ta nói cho các ngươi biết, bên trong Phong Mâu đế quốc mới
truyền ra tin tức, quả thực là hù chết người! Nghe nói, Phong Mâu đế
hậu, cũng chính là Đệ nhất nữ tử của Thương Tà đại lục chúng ta, trong
nháy mắt đầu liền bạc! Hơn nữa giờ phút này đã rời khỏi hoàng cung Phong Mâu, không biết đi đâu!”
Ngay khi tiểu thương kia vừa dứt lời, nam tử huyền y cùng bàn
với Ma Kiêu đột nhiên đứng dậy, hơi thở quanh thân trở nên lãnh liệt,
trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ trà lâu giống như bị đặt trong hầm
băng.
Ma Kiêu biến sắc, sau đó nói với nam tử huyền y: “ Đi!”
Nói xong một tay liền xách theo tên tiểu thương kia, thân hình
lập tức biến mất khỏi trà lâu, tốc độ cực nhanh làm cho người ta líu
lưỡi.
Mà nam tử huyền y nghe vậy cũng không nói gì, phi thân đi theo,
đến khi mọi người phản ứng kịp, trong không khí chỉ còn tàn ảnh, lời hắn vừa nói, mới chứng tỏ với mọi người rằng chỗ này vừa có hai nam nhân
đội mũ sa.
Ma Kiêu mang theo tiểu thương còn chưa định thần lại, chỉ trong
giây lát liền đi ra ngoại ô Phong Mâu, một mảnh tĩnh lặng không người.
Khi chân Ma Kiêu còn chưa chạm đất, nam tử huyền y đã theo sát xuất hiện ở đây.
Nhìn thấy thế, Ma Kiêu không khỏi xốc mũ sa lên, ánh mắt tán
thưởng nhìn nam tử huyền y nói: “ Người trẻ tuổi quả nhiên không giống
người thường, chỉ là sao ta lại không biết từ bao giờ ở đại lục này xuất hiện một nhân vật như vậy?!”
Nghe vậy, sau một lúc lâu, nam tử huyền y kia mới mở miệng nói:
“Ta cũng không biết, người Di Thất đại lục lại đến đây” thanh âm lãnh
liệt truyền vào trong tai Ma Kiêu, Ma Kiêu liền cảm nhận được một trận
uy áp dày đặc.
Trong khoảng thời gian, trong lòng Ma Kiêu không khỏi cảm thấy
nhè nhẹ trầm trọng, nam tử này, quả nhiên không phải dạng người hời hợt, nội lực so với hắn chỉ có hơn chứ không có kém!
Tuy rằng như thế, trong lòng Ma Kiêu cũng tràn đầy tán thưởng cùng cảm khái.
Còn chưa đợi Ma Kiêu mở miệng, tiểu thương kia sau khi lấy lại
tinh thần liền quỳ rạp xuống đất, sắc mặt trắng bệch run rẩy nói: “Hai
vị hảo hán, van cầu các người buông tha ta đi! Ta chỉ là một thương nhân bình thường mà thôi… Cái tin tức đó đều là do người khác tiết lộ cho
ta!”
Nghe vậy nam tử huyền y kia mới mở miệng, thanh âm lãnh liệt
hỏi: “ Ngươi vừa mới nói….Chuyện chỉ trong nháy mắt đầu của Phong Mâu đế hậu hóa bạc là sự thật?!”
Nghe thanh âm lãnh liệt như thế, tiểu thương sợ hãi nói: "Vị hảo hán này, tiểu nhân nói là sự thật! Mấy tin tức này tuy là được mọi
người lưu truyền, nhưng tính chân thật vẫn có! "
Tiểu thương vừa dứt lời, thân ảnh nam tử huyền y kia lập tức run lên, Ma Kiêu liền phất phất tay nói với tên tiểu thương kia: “ Được
rồi, ngươi đi trước đi.”
Nghe được lời nói của Ma Kiêu, tiểu thương kia giống như nhận
được đặc xá, nhanh chóng rời đi, chỉ để lại Ma Kiêu cùng nam tử huyền y
kia...
Trong khoảng thời gian ngắn, bốn phía lại khôi phục một mảnh yên tĩnh, trừ bỏ tiếng gió đó là một mảnh tối đen của bóng đêm...
"Ngươi là Phong Mâu đế quân - Liệt Hỏa Kình Thương? !", thanh âm Ma Kiêu vang vọng khắp bốn phía yên tĩnh này.
Nghe vậy, nam tử huyền y cũng không mở miệng, mà vươn bàn tay to khớp xương rõ ràng đem mũ sa trên đầu kéo xuống, nhất thời thiên địa
biến sắc, một khuôn mặt tuấn tú xuất hiện trước mặt Ma Kiêu…...
(*Vy Nhi: Vậy là Thương ca đã trở lại, chỉ còn chờ giây phút ca
ca được gặp lại U Tà tỷ tỷ, cả nhà đoàn tụ nữa thôi....*tung bông* )