Trầm Thanh Nhu nói một chút liền dừng lại, cũng không có tiếp
tục mở miệng nữa. Mà U Tà và Liệt Hỏa Kình Thương cũng đã sớm biết như
thế, tự nhiên sẽ không cảm thấy thất vọng, Trầm Thanh Nhu hận Liệt Hỏa
Kình Thương như vậy, làm sao có thể dễ dàng nói cho hắn Phệ huyết cổ ở
chỗ nào chứ?
Liệt Hỏa Kình Thương nhìn bộ dạng Trầm Thanh Nhu sau đó cười
lạnh: “Trầm Thanh Nhu, cả đời ngươi lấy thân phận của người khác mà
sống, nhiều lần ám hại mẫu hậu ta, người như ngươi dù có chết một trăm
lần cũng không đủ.”
Nghe vậy, con ngươi Trầm Thanh Nhu hiện lên một tia lãnh liệt,
sau đó cười lớn tiếng: “Ha ha ha, mẫu hậu Hỏa Uyển Hinh của ngươi chỉ là một nữ nhân ngu xuẩn mà thôi, thân là đích nữ của một trong tứ đại gia
tộc ở Di Thất đại lục, thân phận cao quý như vậy, cuối cùng không phải
cũng chết trên tay một tên ám vệ hèn mọn như ta sao?!”
Đúng lúc này, một đạo thanh âm truyền đến, "Trầm Thanh Nhu,
ngươi thật sự cho rằng ta đã chết ở trên tay ngươi sao?" thanh âm kia
cao nhã mềm nhẹ còn có chút trào phúng cùng khinh thường.
Giờ phút này Hỏa Uyển Hinh đã được Hỏa Liến Túy và Mộc Thương Lan đưa đến đỉnh Táng Hồn nhai.
Mà Trầm Thanh Nhu nghe thấy thanh âm quen thuộc đã lâu, hai mắt
liền trợn to, hung hăng co rụt lại, sau đó nhìn về phía Hỏa Uyển Hinh.
Chỉ thấy lúc này Hỏa Uyển Hinh một thân váy dài màu trắng, tuy năm tháng đã để trên mặt nàng chút dấu vết, nhưng vẫn có thể thấy được phong thái đệ nhất mỹ nhân của Di Thất đại lục.
Khi nhìn thấy Hỏa Uyển Hinh, không thể nghi ngờ giờ phút này
Trầm Thanh Nhu cảm thấy phi thường kinh hãi, sau đó không tự chủ được
nhìn về phía chính mình.
Chỉ thấy lúc này, chính nàng một thân chật vật không chịu nổi,
những cây trâm vô giá trên đầu đều có vẻ lung lay sắp đổ, so sánh cùng
Hỏa Uyển Hinh quả thực là kém không ít…
Sau đó Trầm Thanh Nhu không dám tin, rống to ra tiếng: “Hỏa Uyển Hinh, ngươi…làm soa ngươi có thể còn sống? Không! Tuyệt đối không có
khả năng!” thanh âm Trầm Thanh Nhu vô cùng hỗn loạn mang theo phẫn hận
cùng thống khổ.
"Vì sao không có khả năng? Trầm Thanh Nhu, ngươi đã hao tổn tâm
cơ muốn diệt trừ ta như thế, nhưng đến cuối cùng lại thất bại trong gang tấc, ngươi có phải hay không cảm thấy rất thất vọng?", đột nhiên Hỏa
Uyển Hinh xuất hiện làm cho Trầm Thanh Nhu không còn thái độ ung dung
đẹp đẽ quý giá, khóe miệng mang theo nụ cười chế nhạo, trong giọng nói
cũng không rõ cảm xúc.
Không ngờ nhiều năm như vậy không thấy, giờ phút này lại gặp lại ở tình trạng này, năm tháng thay đổi, nhưng tâm không đổi, một người
vẫn như cũ muốn dồn đối phương vào chỗ chết, một người vẫn như cũ không
muốn đối phó với đối phương.
Mà Trầm Thanh Nhu nghe được lời nói của Hỏa Uyển Hinh, sau đó
liền cười lớn : “Ha ha ha, Hỏa Uyển Hinh, đúng vậy, ngươi có thể sống
làm cho ta vô cùng kinh ngạc, cũng vô cùng thất vọng, nhưng như thế thì
sao? Năm đó ta không giết được ngươi, vậy thì ngày này năm sau sẽ là
ngày giỗ của ngươi!”
Thanh âm Trầm Thanh Nhu tràn đầy âm lệ, làm cho những người nghe thấy đều nhíu mi, chấp niệm cùng hận thù của nữ nhân này quá sâu đậm,
khiến cho mỗi người đều cảm nhận được rất rõ ràng.
"Ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của ta? Trầm Thanh Nhu có phải
hay không ngươi đã quá coi trọng chính mình, cả đời Hỏa Uyển Hinh ta
không muốn cùng bất luận kẻ nào tranh đoạt cái gì, nhưng mà ngươi lại
lặp đi lặp lại nhiều lần muốn ám sát ta, ta cũng không so đo, không phải sợ ngươi, mà là… khinh thường động thủ với ngươi! Như vậy ngươi thực sự coi ta thành Hỏa Uyển Hinh nhu nhược sao?"
Hỏa Uyển Hinh nghe Trầm Thanh Nhu nói thế, trong ánh mắt hiện
lên một tia tức giận, vỗn dĩ quá khứ nàng ta hãm hại nàng, nàng đều cho
qua, nhưng mà hôm nay nàng ta lại dám xuất khẩu cuồng ngôn như vậy, thật sự là tội ác tày trời!
"Ha ha ha, Hỏa Uyển Hinh, tất nhiên là ta không có xem thường
ngươi, bằng không làm sao ngươi có thể từ trên tay ta thoát chết một
lần, lại một lần, đích nữ của một trong tứ đại gia tộc sao có thể chết
dễ dàng như thế? Nhưng mà cho dù thế nào thì hôm nay ngươi cũng không
trốn được khỏi lòng bàn tay của ta, đương nhiên cũng bao gồm cả con trai và con dâu của ngươi !"
"Phải không? Trầm Thanh Nhu, ngươi quả nhiên không nhìn rõ xem
chính mình có bao nhiêu phân lượng a!", Hỏa Liễn Túy cùng Mộc Thương Lan từ lúc xuất hiện vẫn đứng ở phía sau Hỏa Uyển Hinh, nghe xong nhiều
chuyện như vậy liền rõ ràng tất cả mọi chuyện, lập tức mở miệng trào
phúng nói.
Nữ nhân này dám làm hại bác nhiều lần, cuối cùng còn khiến bác
ngủ say hơn mười năm, rất đáng chết! Giờ phút này còn dám ăn nói ngông
cuồng, không cho nàng biết sự lợi hại thì nàng không biết mình có bao
nhiêu phân lượng mà.
Trầm Thanh Nhu nghe vậy cũng không để ý đến Hỏa Liễn Túy cùng
Mộc Thương Lan, vẫn như cũ nhìn về phía Hỏa Uyển Hinh, lập tức mở miệng
nói, "Đến nay, ta vẫn có một việc không rõ, ngươi đường đường là nữ nhi
của một trong tứ đại gia tộc ở Di Thất đại lục, làm sao có thể cam tâm
tình nguyện gả cho một đế vương? Nữ nhân trong hậu cung nhiều như vậy,
ngươi lại cùng với họ hầu hạ một nam nhân, lấy hiểu biết của ta về
ngươi, sẽ không có khả năng ngươi chấp nhận như thế!"
Nghe vậy tròng mắt Hỏa Uyển Hinh xẹt qua một tia thâm tình, tia
thâm tình này cũng vừa vặn bị Trầm Thanh Nhu thu vào trong mắt, trong
lòng không khỏi phát lạnh, năm đó Liệt Hỏa Diễm tuấn mỹ vô cùng, bộ dạng của hắn vẫn còn khắc sâu ở trong lòng nàng, đáng tiếc là cho dù hắn vẫn sủng hạnh các phi tần trong hậu cung, nhưng trong lòng hắn vẫn chỉ có
một Hỏa Uyển Hinh mà thôi
"Trầm Thanh Nhu, ngươi thật sự cho rằng Diễm thật sự sủng hạnh
các phi tần trong hậu cung sao?", Hỏa Uyển Hinh nhìn ánh mắt có tia ghen tỵ của Trầm Thanh Nhu, tròng mắt chợt lóe, lập tức mở miệng thâm trầm
nói.
Nghe được lời của Hỏa Uyển Hinh, tâm Trầm Thanh Nhu lập tức nhảy dựng lên, hai mắt đột nhiên trợn to, "Không, không có khả năng, nếu hắn chưa từng sủng hạnh các phi tần, vậy làm như thế nào mà các nàng lại có long tử, long nữ ?!", trong giọng nói Trầm Thanh Nhu tràn đầy không dám tin cùng hoài nghi.
Năm đó khi nàng vào cung, trong cung đã không có ít hoàng tử và
công chúa, tuổi cũng không còn nhỏ, nếu Liệt Hỏa Diễm không sủng hạnh
các phi tần thì làm sao có con? Nghĩ đến đây Trầm Thanh Nhu có chút yên
tâm, nhưng đáy lòng vẫn lo lắng nhè nhẹ.
Mà U Tà cùng Liệt Hỏa Kình Thương lại liếc nhau, trong mắt tràn
đầy thâm thúy, năm đó đế quân Phong Mâu quả nhiên là chỉ sủng ái một nữ
nhân, cũng chính là đế hậu lúc đó, Hỏa Uyển Hinh!
Nghe vậy Hỏa Uyển Hinh nhìn thật sâu vào Trầm Thanh Nhu, kể ra
sự việc trong hoàng cung năm đó, mọi người ở đây đều cảm thấy vô cùng
kinh ngạc.
Hóa ra năm đó Liệt Hỏa Diễm vì muốn biểu đạt tâm ý với Hỏa Uyển
Hinh liền nói ra một việc làm cho tất cả mọi người Phong Mâu hoảng sợ,
đó là chuyện liên quan đến con nối dõi.
"Hinh Nhi, ta nguyện ý thú nàng làm hậu, ta thật sự chỉ yêu một
mình nàng, hy vọng nàng đừng giữ khoảng cách với ta!", Liệt Hỏa Diễm
thấy Hỏa Uyển Hinh lạnh lùng nhìn ình, có chút thống khổ mở miệng nói.
Hỏa Uyển Hinh có chút sửng sốt, nàng biết Liệt Hỏa Diễm vô cùng
yêu thương nàng, nhưng không ngờ hắn lại nói thẳng như vậy, nhưng sắc
mặt Hỏa Uyển Hinh vẫn không đổi, mở miệng nói : “ Ta - Hỏa Uyển Hinh cho dù cả đời không lấy chồng, cũng tuyệt đối sẽ không gả cho đế vương -
một người thê thiếp thành đàn, phi tần hậu cung vô số!”
Liệt Hỏa Diễm đang nhìn Hỏa Uyển Hinh, nghe thấy lời nói của
nàng tròng mắt chợt lóe, nhẹ nhàng nói : “Hinh Nhi, nàng chỉ cần nói cho ta biết, nàng có yêu ta không?”
Hỏa Uyển Hinh nhìn nhìn Liệt Hỏa Diễm, mở miệng nói, "Ân, ta yêu chàng, nhưng mà..."
Hỏa Uyển Hinh còn chưa nói xong liền bị nụ hôn của Liệt Hỏa Diễm đánh gẫy, sau khi nụ hôn kết thúc, không đợi Hỏa Uyển Hinh giận dữ thì
Liệt Hỏa Diễm đã mở miệng nói trước: “Hinh nhi, từ trước đến này ta chưa từng sủng hạnh một nữ nhân nào”.
Hỏa Uyển Hinh nghe thấy lời nói của Liệt Hỏa Diễm, suy nghĩ liền ngưng trệ: “Chàng, chàng nói cái gì?! Làm sao có thể?! Ta biết chàng đã có con, cho dù chàng muốn kết hôn với ta cũng không cần phải nói dối
như vậy, làm sao ta có thể tin tưởng chàng?!”
Giờ phút này Hỏa Uyển Hinh vô cùng kích động còn có chút phẫn
nộ, nàng không thể tin được một đế vương lại có thể dùng lời nói dối
kinh thiên động địa như vậy để lừa nàng, phi tần trong hậu cung của đế
quân Phong Mâu rất nhiều, thiên hạ đều biết, còn đã có cả con trai lẫn
con gái.
Liệt Hỏa Diễm nói: “Hinh Nhi, cái này chỉ để che mắt người trong thiên hạ thôi, vốn dĩ năm đó ta không muốn đăng cơ, nhưng mà ta lại
không thể làm trái ý nguyện của mẫu hậu, từ nhỏ ta đã thấy phụ vương rất yêu một phi tần, đó là yêu thật sự, nhưng mà khi đối mặt với mỹ nữ
nhiều như mây trong hậu cung, phi tử đó cũng buồn bực mà chết.”
Nói tới đây Liệt Hỏa Diễm liền hít sâu một hơi, dừng một chút
lại tiếp tục mở miệng nói: “Cho nên từ nhỏ ta đã thề, cho dù về sau ta
đăng cơ làm đế vương sẽ không bao giờ làm cho nữ tử ta yêu phải chịu ủy
khuất. Mẫu hậu bảo ta cưới ai ta liền cưới, dù sao ta cũng không phải tự mình nghênh đón, coi như là các nàng chuyển đến hoàng cung lạnh như
băng này sống thôi, mẫu hậu muốn ta có coi nỗi dõi, ta liền làm cho nữ
tử mang thai con nối dõi, bất quá không phải là của ta mà thôi!”
Nghe đến đó Hỏa Uyển Hinh mới hoảng sợ miệng hút một ngụm khí
lạnh, một đế vương mà lại có thể đem huyêt thống của mình trở thành hỗn
tạp, không sợ người trong thiên hạ nhạo báng, chỉ vì không muốn làm cho
nữ nhân sau này hắn yêu thất vọng?!
Liệt Hỏa Diễm nhìn bộ dạng kinh hãi đáng yêu của Hỏa Uyển Hinh,
cánh tay không kìm được mà xoa đầu nàng, sau đó tiếp tục mở miệng nói:
“Cũng không có gì, chỉ là một đám nữ nhân vì vinh hoa phú quý mà cam
nguyện suốt đời sống ở trong cung mà thôi, nếu các nàng muốn con nối
dõi, ta đây liền toại nguyện các nàng!”
"Chàng... Thật sự cam tâm tình nguyện để như vậy? !", giờ phút
này Hỏa Uyển Hinh có chút bội phục nam nhân trước mặt này, thân là đế
vương, lại cam tâm tình nguyện cả đời chỉ có một nữ nhân, phải có bao
nhiêu quyết tâm mới làm được?!
"Đúng, ta - Liệt Hỏa Diễm cả đời này chỉ thú mình nàng làm
hậu!", giờ phút này Liệt Hỏa Diễm không phải là đế vương cao cao tại
thượng, mà chỉ là một nam nhân chung tình với Hỏa Uyển Hinh, nhìn nam
nhân này cất lời thề, tâm Hỏa Uyển Hinh liền mềm mại.
"Liệt Hỏa Diễm, ta nguyện ý tin tưởng chàng, gả cho chàng làm
hậu!", Hỏa Uyển Hinh cảm nhận được lòng bàn tay cực nóng cùng lo lắng
của hắn, tâm liền cảm thấy ấm áp, vốn dĩ đi đến Lăng Thiên đại lục để
đào hôn, thế nhưng không nghĩ đến ở nơi này nàng có thể gặp được nam
nhân của mình, làm cho nàng nguyện ý bỏ qua tất cả các nam nhân khác.
Nghe Hỏa Uyển Hinh nói tới đây, Trầm Thanh Nhu đã không thể nghe được gì nữa, giận dữ nói: "Câm mồm! Hỏa Uyển Hinh ngươi câm mồm lại cho ta! Không thể như thế, tuyệt đối không thể! "
Giờ phút này Trầm Thanh Nhu đã có chút điên cuồng, hai mắt chứa
đầy tơ máu, ngữ khí tràn ngập phẫn nộ cùng không dám tin, nàng vẫn nghĩ
cho dù là nữ tử Hỏa Uyển Hinh này từ nhỏ sinh ra đã mang thân phận cao
quý, lại cùng người khác chung một chồng, cho nên trong lòng nàng ta vô
cùng thỏa mãn, nhưng sao có thể như vậy, làm sao có thể? !
Nhưng mà nghe được lời nói của Trầm Thanh Nhu, Hỏa Uyển Hinh cũng không dừng lại, tiếp tục nói ra chuyện tình năm đó.
Sau khi Hỏa Uyển Hinh hoài thai, Liệt Hỏa Diễm liền nghe theo ý
của Hoàng thái hậu truyền ý chỉ muốn tuyển tú, khi đó Trầm Thanh Nhu giả làm con gái của thừa tướng, tất nhiên là trúng cử, khi đó quyền lực
trong tay thừa tướng rất mạnh, tất nhiên sẽ đem nữ nhi duy nhất của mình vào trong hậu cung.
Vào cung không bao lâu, Trầm Thanh Nhu cũng mang thai, nhưng mà
thai nhi được bốn tháng liền chết non trong bụng, may mà Trầm Thanh Nhu
có võ công, vì thế mới bảo toàn mạng sống. Mà thừa tướng bởi vì lo lắng
cho nữ nhi, nhất thời triều đình trở nên hỗn loạn.
Không bao lâu sau, Liệt Hỏa Diễm hạ chỉ, đem đại hoàng tử đang
để tang mẫu thân cho Trầm Thanh Nhu nuôi, dưới danh nghĩa con nuôi, coi
như cho thừa tướng phủ một chút an ủi.
Vốn dĩ bởi vì mất con mà Trầm Thanh Nhu có chút buồn bực không
vui, nghe được Liệt Hỏa Diễm đem đại hoàng tử cho nàng nuôi, nhất thời
mừng rỡ, một loại vui sướng không rõ tên tràn ngập trong lòng, cái này
có phải chứng minh rằng trong lòng Liệt Hỏa Diễ cũng có nàng, cho nên
mới không đành lòng để nàng thương tâm?!
Nghĩ đến đây Trầm Thanh Nhu thay đổi thái độ của mình, trở nên
mềm mại hơn rất nhiều, về sau đại hoàng tử đó trở thành con của Trầm
Thanh Nhu, mà đại hoàng tử này cũng chính là phụ vương của Liệt Hỏa Vô
Tình.
Sau đó Hỏa Uyển Hinh sinh ra hoàng tử, Liệt Hỏa Kình Thương liền được phong vương, cũng không có trở thành thái tử, mọi người trong
triều đình được một trận xôn xao.
Vốn dĩ Liệt Hỏa Diễm muốn đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Liệt
Hỏa Kình Thương, nhưng lại nghĩ đến bi ai của một vị đế vương, không
muốn ngôi vị đế vương này trở thành thứ trói buộc Liệt Hỏa Kình Thương,
sau đó liền phong đại hoàng tử làm thái tử, trong thời gian ngắn Trầm
Thanh Nhu một bước lên mây, trở thành phi tử có địa vị nhất trong hậu
cung.
Trầm Thanh Nhu cảm nhận được mọi người a dua nịnh hót nàng, thấy được mọi người rất quan tâm đến cảm giác của nàng, không khỏi trào
phúng Hoa Uyển Hinh, thân là đích nữ của một trong tứ đại gia tộc ở Di
Thất đại lục, thân phận cao quý như thế, bây giờ lại không bằng một ám
vệ như nàng, quả thực là buồn cười.
Hỏa Uyển Hinh nói đến đó, mọi người nghe xong liền cảm thán không thôi.
Cho đến khi Trầm Thanh Nhu ép Hỏa Uyển Hinh cùng U Tà phải rời
khỏi hoàng cung Phong Mâu, sau khi Liệt Hỏa Kình Thương trở về liền hạ
cổ, sở dĩ Trầm Thanh Nhu trở thành một ám vệ nổi bật là do nàng ta hiểu y thuật, có thể khống chế cổ!
Trầm Thanh Nhu nhìn đoàn người phía đối diện, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn, vừa cười vừa nói: “Ha ha ha, không thể ngờ được Trầm Thanh Nhu ta hao tâm tổn trí như vậy, đến cuối cùng lại thất bại trong
gang tấc, ha ha ha , nhưng mà…Ta tuyệt đối sẽ không nhận thua, sẽ
không!”
Ngữ khí Trầm Thanh Nhu đang tự giễu liền chuyển sang ngoan lệ, làm cho người nghe không rét mà run.
Mà Hỏa Uyển Hinh nghe thấy lời nói của Trầm Thanh Nhu, đồng tử
hung hăng co rụt lại, nàng cùng Trầm Thanh Nhu đấu với nhau lâu như vậy, đối với tính tình của nàng ta đương nhiên hiểu rõ, ngữ khí nàng ta rõ
ràng là có âm mưu, mà âm mưu này có khả năng....
Quả nhiên, Trầm Thanh Nhu vừa dứt lời, ba vạn Hủ Thi tử sĩ và
Độc Nhân tử sĩ liền xuất hiện trên đỉnh Táng Hồn nhai! Ngày Trầm Thanh
Nhu mang theo Liệt Hỏa Vô Tình rời khỏi hoàng cung Phong Mâu liền ở Táng Hồn nhai này, khi đó Trầm Thanh Nhu đã chuẩn bị cho kế hoạch ngày hôm
nay, cho nên tất cả tử sĩ của nàng ta đều tụ tập ở trên đỉnh của Táng
Hồn nhai.
U Tà cùng Liệt Hỏa Kình Thương ngửi được hương vị quen thuộc
liền biết đây là Hủ Thi tử sĩ, hơn nữa xung quanh còn có mùi thuốc, liền biết có cả Độc Nhân tử sĩ ngày trước xuất hiện ở Thanh Phong nhai! So
sánh với lượng tử sĩ xuất hiện hai lần trước thì lượng tử sĩ bây giờ ít
nhất phải gấp ba, mọi người đồng loạt rùng mình!
Suy nghĩ đến đây, đồng tử hai người hung hăng co rụt, sau đó U
Tà nhìn về phía đoàn người Hỏa Uyển Hinh, yên lặng không một tiếng động
nói: “Cẩn thận, ngàn vạn lần không được tiếp xúc với Độc Nhân tử sĩ, Hủ
Thi tử sĩ hãy đánh thẳng vào mi tâm, không thể lại gần, bằng không cho
dù có Đại La thần tiên cũng không cứu được!”
Nghe vậy bốn người Hồn Thiên liếc nhau, trong mắt đều là hoảng
sợ, mới vừa rồi bọn họ ngửi được mùi hương quen thuộc kia, trong lòng
cẩn thận nhớ lại, lại nghe thấy thanh âm trầm trọng của U Tà, liền biết
những tử sĩ này so với quá khứ còn mạnh hơn!
Trầm Thanh Nhu nhìn thấy đoàn người U Tà sắc mặt đại biến, liền
tự tin cười nói: “Ha ha ha, Tức Mặc U Tà, không thể không nói ngươi làm
cho ta cảm thấy thực đáng sợ, nếu hôm nay ta không đem ngươi và đứa nhỏ
trong bụng ngươi giết chết, sẽ lưu lại họa lớn!”
Nghe vậy U Tà cũng mặt không đổi sắc, chỉ nhẹ nhàng sờ sờ bụng,
thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng hờ hững, giống như có thể bị gió
thổi tan nói, "Đem ta cùng với hài tử của ta chém chết? Trầm Thanh Nhu,
sẽ không phải là ngươi đang nằm mơ đấy chứ? Ta - Tức Mặc U Tà nếu mà dễ
dàng chết như vậy thì đã sớm không còn tồn tại trên cõi đời này rồi" .
Nghe được lời nói của U Tà, sắc mặt Trầm Thanh Nhu phát lạnh,
thanh âm lạnh như băng nói, "Tức Mặc U Tà, Liệt Hỏa Kình Thương, hôm nay các ngươi nếu không chết, thì là ta chết! ", nói xong lời cuối cùng,
ngữ khí Trầm Thanh Nhu lãnh liệt, mang theo hơi thở chết chóc.
Mà nghe vậy sắc mặt U Tà không đổi, khóe miệng khẽ cong lên một
độ cong trào phúng, “Trầm Thanh Nhu, ngươi thật sự cho rằng chỉ có Phệ
huyết cổ mới giải được Phệ tâm cổ sao? Muốn dùng cái này uy hiếp ta, quả là nực cười, là chuyện cười lớn nhất trong thiên hạ!”
Nghe vậy đồng tử Trầm Thanh Nhu co rụt lại, rùng mình nói,
"Không có khả năng! Phệ tâm cổ chính là dị thuật của mẫu tộc ta! Tất
nhiên ta vô cùng hiểu biết, trừ bỏ tìm được Phệ huyết cổ, căn bản không
giải được, ngươi không cần kích ta, Trầm Thanh Nhu ta không dễ dàng mắc
bẫy như vậy!"
Tuy rằng Trầm Thanh Nhu đã cố gắng áp chế cho thanh âm mình bình tĩnh, nhưng mà vẫn không che giấu được một chút bối rối cùng không dám
tin, Liệt Hỏa Kình Thương ôm U Tà vào trong ngực, nói: “Trầm Thanh Nhu,
ngươi không cần phải tự lừa mình dối ngươi, y thuật của Tà Nhi như thế
nào, ta nghĩ ngươi cũng biết rõ!”
"Trầm Thanh Nhu, cả đời này ngươi đều như thế, tự cho mình là
đúng, luôn cảm thấy trời cao bạc đãi ngươi, muốn làm người đứng đầu,
đáng tiếc cả đời này ngươi làm cái gì thì cũng có những việc phát sinh
ngoài ý muốn, xảy ra trên người của ngươi, cái này gọi là ác giả ác báo! ", Hỏa Uyển Hinh nhìn bộ dạng kia của Trầm Thanh Nhu, không khỏi mở
miệng nói.
Nghe được lời của Hỏa Uyển Hinh, con ngươi Trầm Thanh Nhu chợt
lóe, thân hình lại hung hăng run lên, lời nói giống như đâm vào tim Trầm Thanh Nhu, đúng vậy, cả đời này nàng đều vì ghen tị người khác mà sống, vì trở thành người đứng đầu, nàng đã làm ra bao nhiêu chuyện trái với
luân thường đạo lí. Nhưng thế thì sao?! Vốn là do trời cao đối xử bất
công với nàng!
Trong lòng đang có chút hối hận cùng dao động nhưng trong giây
lát Trầm Thanh Nhu liền quay lại suy nghĩ lúc trước. Cho dù nàng làm
nhiều chuyện xấu như thế thì sao? Ai dám nói nàng sai? Chỉ vì muốn cuộc
sống sau này của mình giàu sang phú quý, thì có gì không đúng sao? Chỉ
vì không muốn sau này phải nghe lệnh người khác mà sống cũng là sai sao? Chẳng lẽ muốn trở thành người trên vạn người cũng không đúng sao?!
Không, là đúng! Tất cả mọi chuyện Trầm Thanh Nhu nàng làm đều là đúng! Vì mục tiêu này, tất cả mọi việc nàng làm đều đáng giá! Cái gì mà giết người phóng hỏa, tất cả đều không sao, chỉ cần có thể đạt được mục đích của mình, nàng sẽ không từ thủ đoạn!
Hỏa Uyển Hinh nhìn sắc mặt của Trầm Thanh Nhu liền biết trong
lòng nàng ta nghĩ gì, lập tức thở dài lắc đầu: “Trầm Thanh Nhu, ngươi đã không còn thuốc nào có thể cứu được nữa rồi! Cả đời này ngươi cũng
không thể quay về như trước kia. Hôm nay ngươi nhất định phải táng thân ở Táng Hồn nhai!”
Nghe vậy Trầm Thanh Nhu cười lạnh, táng thân ở Táng Hồn nhai?
Buồn cười! Suy nghĩ ngừng lại, bên cạnh Trầm Thanh Nhu đã đứng đầy Độc
Nhân tử sĩ và Hủ Thi tử sĩ! Mà nghe thanh âm cây cối xung quanh liền
biết, chung quanh còn ẩn nấp rất nhiều tử sĩ!
"Ha ha ha, đây là thế lực mà ta bỗi dưỡng bao nhiêu năm! Tuyệt
đối vượt xa tưởng tượng của các ngươi, hôm nay các người muốn rời khỏi
Táng Hồn nhai, quả thực là si tâm vọng tưởng! Các nô lệ của ta, lên ,
đem tất cả bọn họ chém chết cho ta!", Trầm Thanh Nhu vừa lòng nhìn toàn
bộ tử sĩ xung quanh đã mất đi toàn bộ ý thức, trong giọng nói mang theo
chút tự hào.
Gia tộc của Trầm Thanh Nhu có thuật ngự cổ làm cho người ta vừa
nghe đã sợ mất mật, mà phương pháp huấn luyện tử sĩ đã thất lạc càng làm cho người ta mao cốt tủng thiên! Có thể làm cho người ta mất đi ý thực
cùng năng lực phản kháng, vượt quá năng lực bình thường, đây là loại
năng lực đáng sợ cỡ nào?
Nếu nói cả đời Trầm Thanh Nhu có cái gì để khoe, thì đó chính là phương pháp bồi dưỡng tử sĩ. Phương pháp bồi dưỡng tử sĩ đã thất
truyền, bị Trầm Thanh Nhu ngoài ý muốn đoạt được, coi như là một loại kỳ ngộ, nhưng mà nàng vẫn chưa từng sử dụng nó cho tốt.
Tử sĩ xung quanh nghe được lời nói của Trầm Thanh Nhu, liền
không hẹn mà cùng đánh về phía đoàn người U Tà, tuy nói là tử sĩ, nhưng
động tác lại không cứng ngắc, làm cho người xem không nhịn được mà dựng
tóc gáy.
Có thể nghĩ, một đám người có con mắt trắng dã thân thể màu đỏ
tím rất giống như người đã chết, lại có thể cùng người sống chiến đấu,
đây là loại làm cho người ta cảm thấy sợ hãi đến cỡ nào.
Hỏa Liễn Túy cùng Mộc Thương Lan là lần đầu tiên nhìn thấy tình
huống như vậy, sắc mặt hai người đều trầm trọng không thôi, hơi thở nồng đậm vị thuốc cùng mùi hôi thối từng đợt truyền vào trong mũi của bọn
họ, hỗn loạn cùng một chỗ, làm cho người ta cảm thấy buồn nôn.
Mộc Thương Lan một tay giải quyết một Hủ Thi tử sĩ, sau đó là
tức giận quát, "Đây là cái quỷ gì! Quả thực vượt quá lẽ thường! Chết
tiệt!"
Mà Hỏa Liễn Túy vừa giải quyết một tên tử sĩ cũng cảm thấy vô
cùng khó khăn, nhưng khi nhìn bộ dạng tức giận của Mộc Thương Lan không
nhịn được ại trêu chọc: “ Quỷ? Biểu tẩu vừa mới nói, quỷ này là tử sĩ!
Độc Nhân tử sĩ cùng Hủ Thi tử sĩ! Hôm nay ngươi không dốc hết sức, e
rằng sẽ phải táng thân ở chỗ này, thật sự không đáng giá, đừng quên Mộc
gia chỉ có mình ngươi là con nối dõi.”
Nghe vậy Mộc Thương Lan cũng không phản bác, tuy rằng hắn vẫn có trí nhớ của kiếp trước, nhưng mà kiếp này hắn là Mộc Thương Lan - thiếu chủ Mộc Gia của Di Thất đại lục. Giờ phút này Di Thất đại lục bắt đầu
rung chuyển, âm mưu hai nhà Phong Thủy đã rục rịch, nếu hắn và Hỏa Liễn
Túy táng thân ở nơi này, sẽ trở thành một kích trí mạng với hai nhà Mộc
Hỏa, đến lúc đó hai nhà Phong Thủy sẽ thừa cơ ra tay…
Nghĩ đến đây lông mày Mộc Thương Lan hung hăng nhíu lại, lại
nhìn Hỏa Liễn Túy đang ra sức chém giết, liền xuống tay càng thêm tàn
nhẫn, xung quanh tất cả các tử sĩ đều ngã xuống, không dậy nổi.
Mà U Tà có chút chật vật, mới vừa rồi trên chiến trường Phong
Mâu nàng đã dùng không ít khí lực, tuy rằng thực lực nàng cao, nhưng bây giờ nàng có đứa nhỏ, không thể tùy ý như trước.
Liệt Hỏa Kình Thương nhìn thấy U Tà có chút chật vật, mày kiếm
tràn ngập một tầng lệ khí thật sâu, sau đó giải phóng nội lực, một cỗ
nội lực cường đại gào thét mà ra, làm cho động tác của tử sĩ xung quanh
đều bị kiềm hãm.
U Tà cảm nhận được nội lực hùng hậu quen thuộc của Liệt Hỏa Kình Thương, đồng tử mở to, ngữ khí vội vàng nói : “ Liệt Hỏa Kình Thương!
Chàng định làm gì!”
Nghe vậy Liệt Hỏa Kình Thương cũng không có đáp lời U Tà, sau
khi giải phóng ra nội lực bị áp chế, Liệt Hỏa Kình Thương không thể áp
chế Phệ tâm cổ nữa, nhất thời bị đau đớn do Phệ tâm cổ phát tác đánh úp
lại, mà Liệt Hỏa Kình Thương nhìn thấy U Tà vẫn bị tử sĩ dây dưa, thật
sâu nhíu mày, sắc mặt có chút trắng bệch, khí thế quanh thân càng thêm
lãnh liệt.
Hỏa Uyển Hinh nhìn thấy Liệt Hỏa Kình Thương vì bảo hộ U Tà mà
đến cả tính mạng mình cũng không để ý, tròng mắt có chút cảm thán cùng
hoài niệm, cả đời này nàng và Thủy Linh Lung đều vô cùng hạnh phúc, phu
quân của bọn họ làm cho thế nhân ngưỡng mộ không thôi, giờ phút này hai
đứa bé này lại có tình cảm vô cùng sâu đậm. Thương Nhi, che chở Tà nhi
cho tốt.
Bốn ngươi Hồn Thiên, Hồn Ảnh nhìn Liệt Hỏa Kình Thương bị Phệ
Tâm cổ phát tác mà mất đi lí trí, chỉ dựa vào bản năng mà bảo hộ U Tà,
làm cho bọn họ cảm thán vạn phần, nhớ lại khi mới gặp U Tà, bộ dạng lãnh tâm lãnh tình của nàng đã đi sâu vào trong lòng bọn họ. Mấy người vẫn
nghi hoặc, nữ nhân này lạnh như băng, trên thế giới này có cái gì có thể làm cho nàng mất đi lí trí sao? Không có, đúng vậy, thực sự không có.
Đến nay bọn họ vẫn cảm thấy như vậy, cho dù chuyện có liên quan đến Liệt Hỏa Kình Thương, U Tà vẫn lạnh nhạt như nữ thần không nhiễm khói bụi
nhân gian, có lẽ là do nàng biểu hiện không rõ ràng, cho nên mấy người
không có cảm nhận được sự biến đổi trong cảm xúc của U Tà.
Giờ phút này nhìn Liệt Hỏa Kình Thương liều mạnh che chở cho U
Tà, mấy người liếc nhau, bọn họ sùng bái Liệt Hỏa Kình Thương, nhưng
cũng kính yêu U Tà. Nữ nhân này làm cho bọn họ kính nể, bất luận là ở Di Thất đại lục hay Lăng Thiên đại lục, nữ nhân giống Tức Mặc U Tà, tuyệt
đối chỉ có một người!
Cho nên Liệt Hỏa Kình Thương che chở cho nàng, bọn họ cũng chỉ cảm thấy đó là đương nhiên.
Hỏa Liễn Túy và Mộc Thương Lan liếc nhau, trong mắt tràn đầy
kinh hãi, Liệt Hỏa Kình Thương yêu U Tà, hai người bọn họ đều biết.
Nhưng mà từ nhỏ đến lớn, nam tử thâm trầm này, hoàn mỹ như thần không để ai trong mắt khiến cho bọn họ không thể với tới, bọn họ không ngờ Liệt
Hỏa Kình Thương lại yêu U Tà sâu sắc như thế, khắc sâu đến mức làm cho
người ta đau lòng.
Trong người có Phệ tâm cổ, vừa phải chịu Phệ tâm cổ cắn nuốt,
vừa khống chế không bị ma hóa, nhìn tròng mắt Liệt Hỏa Kình Thương có
nhiều điểm đỏ tươi liền biết, Phệ tâm cổ kia đã muốn xâm nhập vào xương
tủy, giờ phút này Liệt Hỏa Kình Thương đã mất đi lí trí.
Mọi việc cứ như thế, hắn mãnh liệt mà lại mềm nhẹ ôm nữ nhân
trong lòng, dựa vào bản năng mà bảo hộ nàng, vì nàng mà chém giết, thâm
tình như vậy làm cho mọi người cảm thấy đau lòng cùng rung động.
Mà hơi thở Liệt Hỏa Kình Thương vô cùng lãnh huyết làm cho bọn
tử sĩ xung quanh không dám đến gần nửa bước, khóe miệng Liệt Hỏa Kình
Thương gợi lên ý cười tàn nhẫn cùng thị huyết, trên thế giới này ở trong cảm nhận của hắn không có ai quan trọng hơn Tức Mặc U Tà.
Sau đó Liệt Hỏa Kình Thương liền đem U Tà ôm chặt trong ngực,
một tay kia điều khiển trường kiếm giống như sát thần chém giết tử sĩ
quanh thân, xuống tay không chút lưu tình. Tử sĩ quanh thân một đám rồi
một đám rồi ngã xuống, lại một đám rồi một đám dũng mãnh xông lên, giống như thủy triều không ngớt.
Mà Trầm Thanh Nhu nhìn bộ dạng phát cuồng của Liệt Hỏa Kình
Thương, khóe miệng thâm thúy mà trào phúng gợi lên, cho dù Phệ tâm cổ có cách giải khác thì như thế nào? Giờ phút này Liệt Hỏa Kình Thương không có áp chế Phệ tâm cổ, vậy thì sẽ sống không quá đêm nay, cho dù là Cửu
Thiên Thần hoàng sống lại cũng vô dụng!
Nghĩ đến đây trong lòng Trầm Thanh Nhu có một loại cảm giác thư
sướng không nói nên lời. Liệt Hỏa Kình Thương vừa chết, vậy thì hai cái
nữ nhân Tức Mặc U Tà cùng Hỏa Uyển Hình mà nàng hận thấu xương coi như
cũng chết tâm, đến lúc đó nàng liền vừa vặn nhân lúc hai người các nàng
thống khổ bi thương, cho hai người một kích trí mạng!
Nàng vẫn là thực thiện lương không phải sao? Không có để cho bọn họ âm dương cách biệt, người một nhà bọn họ nàng đều đưa xuống cửu
tuyền hết? !
U Tà tựa vào trong lòng Liệt Hỏa Kình Thương, muốn dùng lực làm
cho Liệt Hỏa Kình Thương buông ra nhưng đều không làm được, giờ phút này con ngươi lúc sắc tà mị của Liệt Hỏa Kình Thương lóe ra nhiều điểm đỏ
tươi, có lẽ hắn sớm đã quên đi hết thảy, chỉ biết nữ nhân trong lòng là
người mà hắn yêu, so với tánh mạng của hắn còn quan trọng hơn gấp bội!
U Tà tựa vào ngực Liệt Hỏa Kình Thương, cảm nhận được nhịp tim
mãnh liệt của hắn, con ngươi hổ phách xẹt qua một tia đau đớn. Nam nhân
này, đứng trước tình huống sinh tử, lại lựa chọn vì nàng mà tử, cho dù
chết cũng không muốn nàng chịu bất cứ tổn thương nào, hắn thâm tình như
vậy, làm sao nàng có thể không yêu?!
"Thương, chàng buông ta ra trước", U Tà hít một hơi thật sâu,
sau đó nhẹ nhàng mở miệng. Nghe vậy tròng mắt đỏ tươi của Liệt Hỏa Kình
Thương liền cúi xuống nhìn vào tròng mắt màu hổ phách của U Tà.
U Tà nhìn hai tròng mắt mờ mịt đang giãy dụa của Liệt Hỏa Kình
Thương, tròng mắt hổ phách hung hăng co rụt lại, sau đó đẩy Liệt Hỏa
Kình Thương ra.
"Thương, ta không sao, chàng hãy ở trong này.", U Tà kéo tay
Liệt Hỏa Kình Thương, cảm nhận được nội lực trong cơ thể hắn gấp rút
tiêu tán, U Tà vận nội lực ở đan điền đưa vào trong cơ thể Liệt Hỏa Kình Thương.
Bởi vì nội lực hai người quá mức hùng hậu, phát ra uy áp làm cho tử sĩ xung quanh chùn bước.
Sắc mặt U Tà dần dần tái nhợt như tờ giấy, một tầng mồ hôi từ
trên trán rịn ra. Mà trong lúc lơ đãng Hỏa Uyển Hinh nhìn thấy một màn
này, lập tức hoảng sợ hô lớn: “Dừng tay! Tà Nhi.....!” sau đó Hỏa Uyển
Hinh muốn thoát khỏi tử sĩ xung quanh đi đến cạnh U Tà.
Nhưng tử sĩ xung quanh lại vô cùng nhiều, làm cho Hỏa Uyển Hinh
không thoát ra được. Mà tám người Hồn Thiên và Hàn Mai nghe thấy vậy
cũng cau mày nhìn qua, lập tức mấy người đều dại ra.
Tu luyện nội lực không dễ, trên đời này căn bản không có ai
nguyện ý chuyển nội lực của mình sang cho người khác! Giờ phút này U Tà
không hề có bộ dạng đau lòng đem nội lực rót vào trong người Liệt Hỏa
Kình Thương, để giúp hắn áp chế cổ độc, mấy người không nhịn được mà cảm động.
Hai người kia, một người yêu bá đạo lãnh liệt, một người yêu ẩn nấp trong trẻo lạnh lùng, nhưng lại đều khắc cốt ghi tâm.
Hỏa Liễn Túy nhìn một màn này liền lảo đảo ngã xuống đất, thiếu
chút nữa đụng phải Độc Nhân tử sĩ, may mà Mộc Thương Lan đứng cách hắn
không xa, nên mới cứu được hắn một mạng, Mộc Thương Lan giận dữ nói:
“Hỏa Liễn Túy, ngươi, tên tiểu tử này! Chú ý đi! Ngươi mà chết ta cũng
không thèm nhặt xác cho ngươi đâu.”
Nhưng mà giờ phút này Hỏa Liễn Túy cũng không nói gì, chỉ thản
nhiên nói một câu: “Hỏi thế gian tình ái là chi, mà đôi lứa nguyện thề
sống chết.”
Mộc Thương Lan đương nhiên là nghe được những lời này của Hỏa
Liễn Túy, liền nhìn về phía U Tà và Liệt Hỏa Kình Thương, tất cả lọt vào tầm mắt khiến đồng tử hắn mở to. Sau đó động tác liền dừng lại, Hỏa
Liễn Túy cũng hồi thần, sau đó nhìn về phía Mộc Thương Lan nói: “Không
phải ta nên chú ý, mà là ngươi nên chú ý mới đúng!”
Thanh âm Hỏa Liễn Túy gọi tỉnh Mộc Thương Lan trở lại, hai người liếc nhau lập tức đánh vào giữa đám tử sĩ, nhưng nội lực của hai người
đã sắp cạn kiệt, mà số lượng tử sĩ lại vẫn như trước, chỉ có tăng lên
chứ không giảm bớt…
Có nội lực của U Tà, suy nghĩ của Liệt Hỏa Kình Thương dần quay
lại. Nhìn khuôn mặt của nàng đã không còn huyết sắc, tròng mắt lục sắc
hiện lên một tia ảo não, sau đó đánh gãy nội lực của U Tà, bởi vì mất đi trọng lực mà U Tà liền ngã vào trong lòng Liệt Hỏa Kình Thương.
Nhìn tiểu nữ nhân trong lòng ủ rũ vô lực, trái tim Liệt Hỏa Vô Tình vô cùng đau đớn.
Sau đó đem U Tà ôm vào trong ngực, tuy rằng khuôn mặt nàng tái
nhợt nhưng vẫn không che giấu được vẻ tuyệt sắc, lại nhìn bụng của nàng. Khóe môi Liệt Hỏa Kình Thương cong lên, tròng mắt lục sắc xẹt qua một
tia ấm áp.
Một lát sau Liệt Hỏa Kình Thương lại nhìn về phía đoàn người Hỏa Uyển Hinh vẫn đang bị tử sĩ vây quanh. Trong miệng nói ra một câu, làm
cho tim mọi người chậm mất nửa nhịp: “Thay ta chiếu cố Tà Nhi”.
Nghe vậy cánh môi U Tà liền tái nhợt nhìn Liệt Hỏa Kình Thương,
tròng mắt màu hổ phách tràn đầy sự khủng hoảng cùng không dám tin.
U Tà vươn tay muốn nắm lấy góc áo của Liệt Hỏa Kình Thương, nhưng mà vẫn chậm một bước.
Liệt Hỏa Kình Thương đứng lên nhìn U Tà thật sâu, sau đó con
ngươi lãnh liệt nhìn về phía Trầm Thanh Nhu đang được đám tử sĩ bao
quanh, toàn thân lập tức vận chuyển nội lực, trong nháy mắt nội lực liền vây quanh người Liệt Hỏa Kình Thương.
Âm mưu hôm nay của Trầm Thanh Nhu quả thực là thiên thời địa lợi nhân hòa, hắn bị Phệ tâm cổ phát tác, Tà Nhi hoài thai, mà những người
khác đối với phương pháp khắc chế Độc Nhân tử sĩ và Hủ Thi tử sĩ đều
không có thuần thục, như vậy, nếu hôm nay không có kỳ tích phát sinh,
đám người bọn họ khẳng định sẽ phải táng thân ở đây.
Trầm Thanh Nhu đứng ở xa nhìn thấy động tác của Liệt Hỏa Kình
Thương lập tức hít một ngụm lãnh khí, không dám tin, kinh mạch nghịch
chuyển, như vậy nội lực sẽ tăng gấp đôi, nhưng mà hắn lại phải chết
không thể nghi ngờ! Tuy rằng nàng biết hôm nay hắn sẽ chết, nhưng mà lại không ngờ được hắn lại muốn đồng quy vu tận với nàng!
Tuy rằng thực lực của Độc Nhân tử sĩ và Hủ Thi tử sĩ làm cho
người ta sợ hãi, số lượng đông đảo, nhưng nếu mất đi người đứng đầu, tất cả đều mất.
Mà Trầm Thanh Nhu đang chú ý đến Liệt Hỏa Kình Thương, nên vẫn
chưa có hành động gì, vừa nghĩ phải rời khỏi Táng Hồn nhai, thì Liệt Hỏa Kình Thương đã không cho nàng ta cơ hội, chỉ trong giây lát, Liệt Hỏa
Kình Thương liền mở ra một con đường máu, những nơi hắn đi qua máu chảy
thành sông.
Sau đó Liệt Hỏa Kình Thương hung hăng đánh vào chỗ trái tim của
Trầm thanh Nhu, xuống tay ác độc, không chút lưu tình. Mà Trầm Thanh Nhu lại nở nụ cười ý vị thâm trầm, Liệt Hỏa Kình Thương nhìn thấy được một
con côn trùng nho nhỏ từ chỗ trái tim của Trầm thanh Nhu chui ra!
Mà con cổ trùng kia giống như có suy nghĩ, lập tức lại bò vào
trong trái tim của Trầm Thanh Nhu. Mọi việc này đều vượt qua hiểu biết
của Liệt Hỏa Kình Thương về cổ, hóa ra Phệ huyết cổ lại được nuôi ở
trong thân thể Trầm thanh Nhu!
Người trúng Phệ tâm cổ không được tự tay giết chết người nuôi
dưỡng Phệ huyết cổ, đây chính là nguyên nhân mà Trầm Thanh Nhu nuôi Phệ
huyết cổ ở trong chính cơ thể của mình! Nàng đã sớm biết sẽ có ngày
chính tay Liệt Hỏa Kình Thương sẽ đâm nàng. Nguyên nhân nàng hạ Phệ tâm
cổ trên người Liệt Hỏa Kình Thương không chỉ là muốn cho hắn chịu thống
khổ mỗi khi trăng rằm, mà còn vì đó sẽ là bùa hộ mệnh của nàng!
Nhìn đến đây mày kiếm của Liệt Hỏa Kình Thương nheo lại, mà Trầm thanh Nhu không cho Liệt Hỏa kình Thương thời gian hồi tưởng, nhanh
chóng xoay người kéo U Tà đang suy yếu vô lực nhảy xuống Táng Hồn nhai.
Liệt Hỏa Kình Thương thấy một màn như vậy, ngũ tạng đau đớn, lập tức đuổi theo Trầm Thanh Nhu, U Tà nhìn thấy Trầm Thanh Nhu đánh úp về
phía mình, lập tức nhíu mi, sau đó dùng chút nội lực còn sót lại bảo vệ
bụng mình.
Trầm Thanh Nhu nhìn thấy mình sắp sửa đem Liệt Hỏa Kình Thương
cùng với U Tà và đứa bé đưa vào chỗ chết, khóe môi nhếch lên ý cười.
Nhưng mà còn chưa đợi nàng cao hứng xong, Liệt Hỏa Kình Thương
đã hung hăng đánh một chưởng về phía lưng Trầm Thanh Nhu, cảm nhận được sát khí hủy thiên diệt địa ở sau lưng, con ngươi Trầm Thanh Nhu liền
trở nên hung ác, sau đó cũng vận dụng toàn bộ nội lực của mình kéo U Tà, chạy về phía vực thẳm ở Táng Hồn nhai!
Ngay tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, Liệt Hỏa Kình
Thương phi thân xuống bắt được thân hình U Tà, vận nội lực đẩy nàng lên
trên đỉnh Táng Hồn nhai, sau đó đá Trầm Thanh Nhu về phía vực Táng Hồn
nhai! Mà giờ phút này, Liệt Hỏa Kình Thương mất đi nội lực, giống như
người bình thường rơi xuống đáy Táng Hồn nhai…
"Tà Nhi, chờ ta trở lại, chăm sóc tốt cho con của chúng ta!",
thanh âm Liệt Hỏa Kình Thương ôn nhu bá khí lãnh liệt, dần dần biến mất ở đáy Táng Hồn nhai...
Sau khi Trầm Thanh Nhu rơi xuống vách núi, tử sĩ xung quanh cũng đồng loạt nhảy xuống. Đơn giản là vì trong cơ thể của Trầm Thanh Nhu có mẫu cổ khống chế tử cổ trong cơ thể bọn họ, chỉ cần tâm tư mệnh lệnh
tiêu tán, nhóm tử sĩ liền đi theo!
Tất cả mọi người nhìn về phía vách đá ở Táng Hồn nhai cùng U Tà, ánh mắt dại ra.
Giờ phút này Táng Hồn nhai một mảnh yên tĩnh lạnh lùng, trong
không trung tràn ngập mùi máu tươi còn chưa tiêu tán, mắt phượng của U
Tà hàm chứa bi ai cùng thống khổ nhìn về phía Táng Hồn nhai, nhưng mà
vẫn chưa khóc thành tiếng.
Trong lòng mọi người ở đây đều bi thống không kiềm chế được, vài người Hàn Mai còn đỏ đôi mắt, không hẹn mà cùng nhìn về phía U Tà.
Giờ phút này U Tà bình tĩnh hơn bình thường, chỉ lẳng lặng ghé
vào vách đá, hai mắt thẳng tắp nhìn về phía đáy vực, mọi người lo lắng
đang muốn mở miệng, thì trên trời bỗng nhiên có tuyết rơi khiến cho mọi
người vô cùng sợ hãi, tháng sáu tuyết rơi, chuyện này thực sự là không
có khả năng!
Nhưng mà càng làm cho mọi người kinh hãi, giống như hoa quỳnh nở rộ trước mắt bọn họ, chỉ thấy U Tà chậm rãi đứng lên, ngân y bay bay,
phía sau ba ngàn sợi tóc dài đến mắt cá chân tung bay, đúng thời khắc
này, từng sợi tóc của U Tà, từng chút từng chút một hòa hợp thành một
thể với tuyết, ba ngàn sợi tóc lấy tốc độ mắt thường nhìn thấy được,
chậm rãi hóa bạc.
Bông tuyết rơi lên trên mặt mọi người, nhưng không ai nháy mắt,
tất cả mọi người nhìn một màn thiên địa biến sắc này, tóc đen hóa thành
tuyết! Đây là do có bao nhiêu thống khổ cùng bi thương mới có thể thành
ra như thế? Chỉ sợ không ai có thể hiểu được.
U Tà không có chút biểu cảm gì, đi từng bước về phía trước, đi
tới bên cạnh Táng Hồn nhai, nhìn thật sâu vào đáy vực, hai hàng huyết lệ dọc theo khóe mắt của U Tà chảy ra, rơi xuống ngân y của nàng, điểm
thành những đóa huyết hoa.
Giờ phút này, đầu U Tà giống như bị đóng băng, trơ mắt nhìn Liệt Hỏa Kình Thương rơi xuống từ vực cao vạn trượng, giống như một thanh
kiếm hung hăng đâm vào tim Tức Mặc U Tà, xé rách, đau đớn…
"A ——", cùng với tuyết lạnh bay đầy trời, từng đợt thanh âm bi thương từ tận trong xương tủy vang vọng ở đỉnh Táng Hồn nhai.
"Đừng mà... A!", thân hình U Tà mất hết khí lực, quỳ xuống bên cạnh vực Táng Hồn nhai….
Huyết lệ xẹt qua hai má, thanh âm tê tâm liệt phế vang lên, nước mắt bi thống rơi như mưa.
Liệt Hỏa Kình Thương, chàng thật nhẫn tâm… Chàng cũng biết, mất đi chàng ta sẽ sống như thế nào đây?
Giờ phút này mọi người đều hoảng sợ nhìn U Tà. Bốn người Hồn
Thiên chưa từng chớp mắt một cái, nhìn tóc của U Tà từ đen biến thành
bạc, nước mắt thành huyết, trong lòng hỗn loạn.
Nữ nhân này, có thể nói là đệ nhất nữ tử của Lăng Thiên đại lục, nàng cũng không phải là lãnh tâm lãnh tình, mà là che giấu rất tốt.
Không phải cảm xúc không bao giờ biến đổi, mà là không có gì làm nàng có thể biến đổi.
Nữ tử một thân ngân y quỳ rạp xuống vách đá kia rất lâu…Lâu đến mức làm cho tất cả mọi người nghĩ đã qua hàng tỉ năm…
Đúng lúc này, U Tà nhìn như muốn khắc thật sâu hình ảnh đáy vực vào mắt, sau đó đứng lên, xoay người lại.
Trong nháy mắt đó mọi người đều cảm nhận được, Tức Mặc U Tà, thay đổi.
Càng thêm lạnh lùng, càng thêm thâm trầm.
Gió lạnh phần phật, tuyết rơi càng ngày càng lớn, lộ ra ngân y lạnh như băng.
Nhìn một màn này, ngày sau mọi người ở đây nhớ lại đều rung động không thôi. Nữ tử đứng ở bên mép đá Táng Hồn nhai, một thân ngân y bay
trong gió, ba ngàn sợi bạc tung bay, dung nhan khuynh thế hư vô mờ mịt,
hai tròng mắt hổ phách như chứa hàn băng vạn trượng….
(*Vy Nhi: Đọc đoạn này một lần, giờ beta lại phải đọc lại một
lần, tim ta như bị bọp nghẹt....Đau lòng thay U Tà tỷ tỷ mà lại cảm động trước tình cảm của hai người...Híc híc )