Tức Mặc Vãn Tinh vừa mới nói xong, liền có tiếng vỗ tay vang lên "Được, nếu như vị cô nương này cùng với Vãn Tinh cô nương đã cao hứng
như thế thì Tứ Thiên cũng xin ra nhập." Vẻ mặt Long Tứ Thiên đầy vẻ hứng thú, muốn tham gia cuộc thi.
"Tốt, nếu Long thiếu chủ đã tham gia, thì Tiêu cũng tham gia",
Thái tử của Nguyệt Thần - Tây Việt Tiêu vẻ mặt ôn nhuận nói, nhìn người
trong lòng của mình cũng đã tham gia, Tức Mặc Vãn Nguyệt cũng ngượng
ngùng, lập tức thông báo cũng tham gia. Nghe vậy, con ngươi U Tà càng
phát ra thâm thúy, ta chính là đang chờ ngươi tham gia.
"Ngày xưa mọi người đều là một người một tổ, nghĩ đến cũng chán, bách hoa hội đèn lồng lần này, chúng ta hai người một tổ như thế nào?", Long Tứ Thiên vừa mới nói xong, một thanh âm lãnh mị bá khí từ trong
đám người truyền ra, "Được, bổn vương cũng cảm thấy hứng thú".
Sau khi thanh âm vang lên, một thân ảnh huyết sắc phi thân lên
trên đài, đeo mặt nạ màu bạc, chỉ lẳng lặng đứng nhưng khí chất vương
giả vẫn vô hình chung phát ra, tư thế oai hùng kia làm cho không ít
thiếu nữ ở đây đỏ mặt. Mà con ngươi của Long Tứ Thiên và Tây Việt Tiêu
đồng loạt nhíu lại, trong lòng hiện lên cảnh giác, nhưng bọn hắn cũng
không dám quang minh chính đại chống lại chiến thần nhiếp chính vương
của Phong Mâu quốc.
"Phong Mâu nhiếp chính vương có thể đến Nguyệt Thần quốc ta,
Tiêu thật sự cảm thấy vô cùng vinh hạnh", Là thái tử Nguyệt Thần, Tây
Việt Tiêu lập tức khách khí nói với Liệt Hỏa Kình Thương, mà Kình Thương lại thản nhiên liếc mắt nhìn Tây Việt Tiêu một cái, sau đó nhìn bóng
dáng dưới đài của U Tà nói:
"Cô nương sao còn chưa lên đài?" Nghe vậy sắc mặt mọi người trên đài với người dân xung quanh đều hiểu rõ, thì ra nhiếp chính vương vốn
tâm tình bất định, thị huyết vô tình lên đài là vì cô nương kia.
Đáy mắt Tức Mặc Vãn Nguyệt xẹt qua một tia vui sướng khi người
khác gặp họa, đúng như nàng nghĩ, người ta đường đường là một nhiếp
chính vương làm sao có thể tình nguyện lấy một nữ tử phế vật vô nhan?
Bây giờ, người quái dị vẫn còn đang ở trong phủ, mà nhiếp chính vương
lại vượt qua ngàn dặm để đến đây tìm bông hoa khác, đối mặt với nữ nhân
kia thực sự là bẩn mắt.
U Tà nghe được lời nói của Liệt Hỏa Kình Thương thì con ngươi
chợt lóe, khẽ bước từng bước lên đài, Tức Mặc Vãn Tinh nhìn thấy như vậy thì trong mắt chợt lóe lên tia khinh thường, trào phúng.
"Cô nương chắc không phải giống tỷ tỷ ruột của ta - Tức Mặc U Tà ngay cả một chút nội lực cũng không có đấy chứ? Ở đại lục Lăng Thiên,
những người dân bình thường cũng có nội lực, vậy mà Tức Mặc U Tà mười
tuổi rồi còn không có chút nội lực nào, đúng là phế vật, bị người đời
phỉ nhổ và khinh thường."
Quả nhiên, nghe được lời nói như thế, trong mắt dân chúng xung
quanh đều xẹt qua tia khinh thường, chính Tây Việt Tiêu cũng xẹt qua một tia chán ghét trong mắt,còn Long Tứ Thiên thì nhíu mày, nhìn U Tà mà
trong mắt đã xuất hiện tia đau lòng, Liệt Hỏa Kình Thương thì mặt không
đổi sắc, đôi mắt thâm thúy đen như tuyền nhìn về phía Tức Mặc Vãn Tinh,
làm cho sắc mặt Tức Mặc Vãn Tinh lập tức trắng bệch.
Nàng cư nhiên quên mất hắn – tỷ phu tương lai, lãnh khốc thị
huyết vẫn còn ở nơi này, ngay lập tức Tức Mặc Vãn Tinh nhìn Long Tứ
Thiên mong hắn có thể an ủi nàng, chỉ cần một ánh mắt thôi nàng cũng
thấy thỏa mãn rồi.
Nhưng mà khi nhìn đến thì thấy hắn đang nhìn phế vật không có
nội lực kia! Nàng làm sao có thể chấp nhận được? Hung hăng nắm chặt tay, móng tay đâm sâu vào da thịt nhưng lại không cảm thấy đau đớn, đôi mắt
phẫn nộ trừng U Tà.
Mà Tức Mặc Vãn Tinh vẫn không biết, Liệt Hỏa Kình Thương phẫn nộ không phải vì nàng nói Tức Mặc U Tà là phế vật, hắn phẫn nộ bởi vì nàng dám vũ nhục nữ tử có đôi mắt màu hổ phách kia! Hắn không cho phép,
người trong thiên hạ có đôi mắt hổ phách là vô cùng ít, nói không chừng
nàng chính là người hắn muốn tìm, đã tìm hơn mười năm, mỗi lần đều là
thất vọng mà trở về, nhưng hắn sẽ không buông tay, nữ tử kia từ nhỏ đã
xâm nhập vào tâm của hắn.
U Tà nghe được lời nói của Tức Mặc Vãn Tinh trong mắt xẹt qua
tia cười lạnh, là muội muội nàng, thế nhưng ở bên ngoài công khai chửi
bới tỷ tỷ. Các ngươi đã khinh thường ta như thế, thì tí nữa đừng trách
ta vô tình.
"Tốt lắm, chúng ta phân tổ thôi", Long Tứ Thiên vừa nói xong,
một thanh âm bá đạo vang lên, "Bổn vương cùng nàng một tổ", Long Tứ
Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, ai bảo hắn chậm chân hơn người ta đây?
Cuối cùng tổng cộng có 4 tổ, U Tà và Liệt Hỏa Kình Thương một
tổ, Tức Mặc Vãn Tinh và Long Tứ Thiên một tổ, Tức Mặc Vãn Nguyệt và Tây
Việt Tiêu một tổ, còn một tổ là con gái của thái phó nổi danh - Liễu
Niệm Tình và con trai thừa tướng Trương Tử Khiêm.
"Được rồi, nếu các vị đã phân tổ xong, như vậy ta tuyên bố các
mục tỷ thí, thứ nhất là thi phú, hai là nội lực và ba là đoán đèn. Chỉ
cần thắng được hai trong ba hạng mục là chiến thắng, người thắng có thể
có được danh hiệu đệ nhất tài nữ và đệ nhất tài tử, ngoài ra còn được
tặng ‘Lưu Nguyệt thiên hạ’" Người được sơn trang Ngự Long phái tới lớn
tiếng nói, trong thanh âm cũng chứa tò mò, Bách hoa hội đèn lồng lần này so với trước đây thì kích thích vô cùng.
Đôi mắt U Tà vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng như trước, không
mang theo một chút cảm xúc, thản nhiên, giống như đội nào thắng thua
cũng không thèm để ý, mà thần thái này rơi vào trong mắt Tức Mặc Vãn
Nguyệt và Tức Mặc Vãn Tinh chính là biến thành sợ hãi, trên mặt không
thèm để ý, còn không phải là biết mình sẽ thua sao?
Liệt Hỏa Kình Thương nhìn đến đôi mắt màu hổ phách đang bình
thản đến cực điểm kia cũng tò mò, chẳng lẽ nàng thật sự không lo lắng?
Hay là nói nàng đối với mình vô cùng tự tin sẽ thắng được những người
này?
Ba vòng tỷ thí, đối với vòng thi nội lực chắc chắn sẽ đứng nhất
không cần phải nói. Hắn biết nếu nàng ra tay khẳng định nhất, hơn nữa
hắn cũng không biết tài hoa của nàng như thế nào, lạnh nhạt như thế chỉ
sợ đã định liệu trước, hắn không tin một nữ tử có khí chất như thế lại
là một phế vật được.