Nghe vậy Thương Hải Minh Nguyệt dừng chân một chút, phía sau mọi người cũng nhìn lại chỗ tối nơi thanh âm phát ra, chỉ thấy một nữ tử
quần áo xa hoa, đầu cài trâm vàng lóng lánh, tay cầm khăn gấm đi ra.
Phía sau nữ tử còn có bốn tì nữ cũng mặc quần áo xa sỉ, người
người nhìn qua đều kiêu ngạo tự phụ, mùi phấn son nồng nặc gay mũi.
Nàng kia vừa mới đi ra liền nhìn qua một vòng, khi nhìn đến Liệt Hỏa Kình Thương, sâu trong đôi mắt hạnh lóe tia kinh diễm, bước chân
lại không chịu khống chế hướng hắn đi đến, Thanh Điệp phía sau thấy vậy
sắc mặt đại biến, vội vàng kéo Hoa Nghê Thường, trừ hoàng hậu Phong Mâu, bất kì nữ tử nào tới gần Phong Mâu đế quân ba thước đều chịu cảnh máu
chảy đầu rơi.
Mà Liệt Hỏa Kình Thương ngay cả nhìn cũng không liếc nàng một cái, chỉ nhẹ nhàng ôm U Tà.
"Không biết cô nương là công chúa nước nào? Minh Nguyệt trước
đây chưa từng gặp qua", Thương Hải Minh Nguyệt gần như thản nhiên nhìn
lướt qua Hoa Nghê Thường, liền lạnh lùng mở miệng hỏi.
Nghe vậy sắc mặt Hoa Nghê Thường hết xanh lại trắng, khó coi cực kì, mà Thanh Điệp phía sau nàng lại cực kì phẫn nộ nói, "To gan, ngươi
chỉ là một Vực chủ nho nhỏ mà thôi, cũng dám bất kính với hoàng nữ (Thái tử là nữ) Hoa Tàn quốc chúng ta? Công chúa muốn ở tại Vực chủ phủ của
ngươi, đó là cho ngươi thể diện, không cần rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!"
"Cho ta thể diện? Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt?
Một tỳ nữ nho nhỏ như ngươi cũng dám cùng ta nói chuyện bất kính?", nghe được lời Thanh Điệp sắc mặt Thương Hải Minh Nguyệt lạnh lùng, ống tay
áo đột nhiên phất nhẹ, thân mình Thanh Điệp bay ra ngoài đập vào vách
tường phía xa.
"Ngươi, ngươi quả thực to gan! Dám động thủ với tâm phúc của bản công chúa?", Hoa Nghê Thường thấy vậy, lập tức giận dữ ra tiếng, một
Vực chủ nho nhỏ của Thiên Hải Vực cũng dám bất kính như vậy, thiên hạ
này không lẽ đã đổi chủ rồi sao?
Mà khi mùi phấn son kia truyền đến, khó có thể phát hiện đôi mày kiếm của Liệt Hỏa Kình Thương nhíu nhíu, mà trong con ngươi lạnh như
băng của Vụ Ảnh Khuynh Thành cũng hiện lên một tia không vui, Mộc Lăng
Phong chỉ lắc lắc đầu.
Mà Hỏa Liễn Túy lại không chút nể mặt, trực tiếp lấy tay phe
phẩy trước mặt, sau đó dùng ống tay áo che mũi, ghét bỏ mở miệng nói,
"Đây là tú bà kĩ viện nào? Sao lại tùy tiện cản đường của chúng ta? Quả
thực to gan!"
Mà Mộc Thương Lan lại khoa trương, trực tiếp chạy đến một bên
nôn ra một trận, sau đó cũng là phẩy tay nói, "Nhanh chóng cách xa chúng ta một chút, quả thực là nồng chết người! Còn không đi xa, cẩn thận bổn thiếu gia diệt các ngươi!"
Nghe vậy Mộc Hoàn Hi khanh khách cười lên tiếng, sâu trong phượng mâu của U Tà cũng xẹt qua một tia ý cười sâu xa.
Mà Hoa Nghê Thường lúc này chợt hiểu, kiểu so sánh khác thôi,
mạnh mẽ quay đầu nhìn về phía Hỏa Liễn Túy cùng Mộc Thương Lan, vừa mới
chuẩn bị chửi ầm lên, nhưng khi nhìn đến bộ dáng Hỏa Liễn Túy liền im
lặng, sau đó mở to con ngươi đầy si mê, mặt mày lơ đãng liếc nhìn Mộc
Thương Lan ở một bên, lại đen mặt, chỉ vào mũi Mộc Thương Lan liền mắng
to, "Ngươi là mặt hàng gì, cũng dám nói chuyện như vậy với bản công
chúa?"
Nghe vậy Mộc Thương Lan sờ sờ mũi, lại nhìn nhìn Hỏa Liễn Túy,
giống như đang suy nghĩ sâu xa, không bao lâu nâng mắt nhìn về phía Hoa
Nghê Thường, trong con ngươi hiện lên một tia chán ghét cùng không dám
tin, "Ngươi thấy bộ dạng hắn đẹp hơn ta sao? Ngươi vì sao không nói hắn? Còn bản công chúa, bổn thiếu gia cho tới bây giờ chưa từng nghe qua một công chúa như vậy, giả cũng nên giả giống một chút, công chúa cũng có
thể đi ra dọa người sao?"
"Ngươi... Ngươi... Ngươi to gan!", sắc mặt Hoa Nghê Thường đỏ
lên, nhìn nhìn Hỏa Liễn Túy ở một bên, lại nhìn nhìn Mộc Thương Lan.
"Ta... Ta... Ta lá gan luôn luôn rất lớn, ta thật ra không biết, ngươi là công chúa gì mà không chỉ có bộ dạng dọa người, còn là người
nói lắp, ai... Đáng tiếc a đáng tiếc", biểu tình Mộc Thương Lan tiếc hận khóc thương nhìn Hoa Nghê Thường, giống như thực sự có chuyện này.
"Hoàng nữ Hoa Tàn quốc? Nếu Minh Nguyệt nhớ không lầm, phải là
người từng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Hoa Lộng Ảnh? Thực không khéo,
Minh Nguyệt từng gặp qua Hoa Lộng Ảnh công chúa, ngươi dám giả mạo Hoàng nữ một quốc gia, quả thực là tội chết, hiện tại còn dám cản đường bản
Vực chủ cùng khách quý của bản Vực chủ, quả thực là to gan lớn mật!",
Sắc mặt Thương Hải Minh Nguyệt cũng tối sầm lại nhìn Hoa Nghê Thường,
biểu tình không tin nàng là công chúa.
Nghe vậy Hoa Nghê Thường sắc mặt liền trắng, tuy rằng nàng là
công chúa duy nhất của Hoa Tàn quốc, nhưng mẫu hoàng vẫn như cũ chưa
từng chiếu cáo thiên hạ, người ngoài không biết vị công chúa bệnh nặng
nằm trên giường mười năm như nàng cũng không lấy làm ngạc nhiên. Nhưng
nàng là công chúa một nước hôm nay lại bị vũ nhục như vậy, quả thực là
buồn cười!
"Các ngươi một đám không biết nhìn người, cũng dám nói vậy với
công chúa chúng ta, chẳng lẽ không đem Hoa Tàn quốc để vào mắt?", một tỳ nữ phía sau Hoa Nghê Thường cũng tức giận mắng ra tiếng.
"Không biết nhìn người? ! Quả thực buồn cười, ta đường đường là
người đứng đầu Thiên Hải Vực, hơn nữa phía sau ta là Phong Mâu đế quân
cùng đế hậu, Vụ Ảnh thần y của Băng Tuyết Đỉnh, Tuyết Phong quốc thái tử cùng công chúa, người nào không phải thân phận tôn quý, cao ngạo hơn
người, công chúa gì, quả thực là người đàn bà nông thôn chanh chua, còn
dám ở Thiên Hải Vực khẩu xuất cuồng ngôn!", trên mặt Thương Hải Minh
Nguyệt tràn đầy vẻ chán ghét.
"Ngươi... Các ngươi chờ đó cho bản công chúa!", Hoa Nghê Thường
nghe vậy lửa giận đại thịnh, nhưng lại không dám cùng các người phân cao thấp, lập tức liền hung hăng phất tay áo, mang theo thị nữ phía sau
cùng Thanh Điệp đang hôn mê bất tỉnh nhanh chóng rời đi.
Việc nhỏ này chỉ như khúc nhạc đệm dễ dàng trôi qua, sắc mặt mọi người không thay đổi như trước theo Thương Hải Minh Nguyệt hướng vực
chủ phủ mà đi.
Không đi bao lâu liền đi tới Vực chủ phủ, "Các vị, đêm nay nghỉ
ngơi cho tốt, trưa mai sẽ có người đưa mọi người tới Vọng Nguyệt Lâu bên ngoài Vực chủ phủ, Phúc bá, đưa các vị khách quý đến phòng nghỉ phía
tây đi.", trên mặt Thương Hải Minh Nguyệt tươi cười nhìn đoàn người phía sau, sau đó nói với tổng quản đứng chờ bên cạnh.
"Vâng, Vực chủ, các vị khách quý, mời đi theo lão nô.", vị tổng
quản Vực chủ phủ kia dùng sắc mặt cung kính đưa đoàn người Liệt Hỏa Kình Thương đến phòng phía tây.
Bóng đêm như mực, U Tà cùng Liệt Hỏa Kình Thương ngồi ở trong
phòng, lấy ra một mảnh bản đồ mua được từ đấu giá hội, chỉ thấy trên
mảnh da trâu đã cũ to cỡ bàn tay viết một chữ: về!
"Ừ, ta cảm thấy Bát bảo thực đồ này che dấu một bí mật.", U Tà
nhíu nhíu mày liễu cũng nhìn chữ "Về" này, không biết vì sao, Bát bảo
thực đồ này khiến nàng có cảm giác tim đập nhanh muốn thăm dò.
Liệt Hỏa Kình Thương dùng tay vuốt nhẹ mày U Tà, "Được rồi, đừng nghĩ, nhất định sẽ tìm đủ"
"Ừ, được, không nghĩ, đúng rồi, chàng xem xem cái bí tịch kia.", U Tà đem một mảnh Bát bảo thực đồ kia để vào trong vòng ngọc lưu ly,
lại không cảm giác được khi bản đồ kia bay vào trong vòng ngọc lưu ly,
thân mình nhỏ đang ngủ say giật mình.
Nghe vậy Liệt Hỏa Kình Thương lấy bí tịch U Tà mua về ra, chỉ
thấy trên bìa cuốn sách đã có chút tàn cũ viết ba chữ, "Trục âm quyết".
Nhưng mà khi mở bí tịch kia, bên trong hoàn toàn trống trơn, một chữ cũng không có, thậm chí là tranh vẽ cũng không từng có.
U Tà cùng Liệt Hỏa Kình Thương xem đến đây không khỏi liếc nhau, sau đó nghĩ lại, nhớ rõ người của bán đấu giá các nói, đây là bí tịch
hai người cùng nhau luyện, từ xưa đến nay, rất nhiều bí tịch trân quý
đều là không chữ không hình, để che dấu.
Mà khi sử dụng dù giấy hay da đều cần tẩm nước hoặc hơ lửa, chữ viết mới có thể hiển hiện ra.
Mà U Tà cùng Liệt Hỏa Kình Thương đều lần lượt thử qua, nhưng
cũng không đúng. Sau đó giống như nghĩ tới cái gì, hai người đều cắt một vết nhỏ lên ngón tay, chờ máu hai người dung hợp cùng một chỗ rơi vào
bí tịch kia, loáng thoáng chữ viết cùng hình vẽ liền lấy tốc độ mắt
thường có thể thấy được hiện ra, không bao lâu, bí tịch liền không còn
chỗ trống.
Hai người liếc nhau, sau đó mở ra trang thứ nhất, bên trên viết:
"Âm là một đạo
Tự tập mà cường
Dùng âm tạo lực
Diệt mà bất thẳng"
Âm công! (Võ công dùng âm thanh làm vũ khí)
Vậy mà lại là một quyển bí pháp âm công hiếm thấy, tuy nói cho
dù là Di Thất đại lục hoặc là Lăng Thiên đại lục, bí quyết võ công đều
cực kỳ ít ỏi, còn bí pháp âm công này đã hiếm lại càng hiếm, cho nên âm
luật mặc kệ ở chỗ nào trên đại lục cũng đều chỉ có thể giúp người tìm
niềm vui cùng giết thời gian.
Từ khi khai quốc tới nay, Lăng Thiên đại lục cũng chỉ có Ma chủ
Ma Vực - Minh Thiên Tầm nội lực thâm hậu, cho nên lấy đàn làm vũ khí, âm làm dao, kinh sợ toàn bộ Lăng Thiên đại lục, nay U Tà vô tình nổi hứng
mua được một quyển võ công bí tịch, cần hai người cùng tấu mới có thể
phát huy uy lực lớn nhất, bí pháp âm công!
"Tà Nhi, sau này chúng ta liền có thể cùng luyện theo phương
pháp trong bí pháp âm công này!", trong mắt Liệt Hỏa Kình Thương cũng
đầy ý cười, chưa từng nghĩ vận may của Tà Nhi của hắn lại cao như vậy.
"Được, không thành vấn đề", U Tà nhíu mày, sau đó lại đem "Trục âm quyết" đưa cho Liệt Hỏa Kình Thương kêu hắn cầm.
"Đúng rồi, chàng cảm thấy nam nhân hôm nay cùng ta ra giá là
người phương nào?", con ngươi U Tà mị mị, nhìn về phía Liệt Hỏa Kình
Thương, có chút thâm thúy hỏi.
Mà Liệt Hỏa Kình Thương nghe vậy con ngươi đen lại, "Chắc không phải người Lăng Thiên đại lục"
Nghe vậy U Tà gật gật đầu, "Ta cũng nghĩ như vậy, ta ở Lăng
Thiên đại lục chạy đông chạy tây năm năm, chưa bao giờ nghe nói Lăng
Thiên đại lục có một nhân vật như vậy "
Liệt Hỏa Kình Thương nghe vậy xoay người ôm U Tà đi tới bên
giường, "Được rồi, không cần suy nghĩ, hắn còn có thể lại xuất hiện",
nói xong liền ôm U Tà nằm trên giường ngủ.
Mà một nơi khác Hoa Nghê Thường trở lại khách sạn, liền lửa giận tận trời đem tất cả chèn trà bình hoa trong phòng ném xuống đất.
Tiếng đổ vỡ truyền vào từ cách vách, Tức Mặc Vãn Nguyệt đứng dậy choàng thêm quần áo đi tới phòng Hoa Nghê Thường.
"Công chúa không phải muốn đi xem Phong Mâu đế quân Liệt Hỏa
Kình Thương trước sao? Sao nhanh như vậy đã trở lại?", sau khi bước vào
phòng, Tức Mặc Vãn Nguyệt nhìn đến những mảnh nhỏ đầy trên đất liền
hiểu, đại khái là vị công chúa này khi đi tìm Phong Mâu đế quân - Liệt
Hỏa Kình Thương bị ủy khuất.
"Hừ, không cần nhiều lời! Vực chủ Thiên Hải Vực - Thương Hải
Minh Nguyệt thật sự là đáng chết! Cũng dám vũ nhục ta như vậy! Còn có xú tiểu tử râu quai nón! Bản công chúa nếu không cho hắn nhìn chút lợi
hại, hắn thật đúng là coi ta là giấy?", Hoa Nghê Thường nghe được lời
Tức Mặc Vãn Nguyệt, vốn lửa giận đã chậm rãi chìm xuống lại bốc cháy
lên.
"Hả? Điều này liên quan tới Thiên Hải Vực chủ? Mặt râu quai nón
lại là người nào? Chẳng lẽ là hai người này không đem công chúa để vào
mắt?", nghe vậy con ngươi Tức Mặc Vãn Nguyệt lóe lóe, đổ thêm dầu vào
lửa.
"Đâu chỉ vậy! Thiên Hải Vực chủ mời Phong Mâu đế quân Liệt Hỏa
Kình Thương cùng đế hậu Tức Mặc U Tà, Vụ Ảnh Khuynh Thành của Băng Tuyết Đỉnh, Tuyết Phong thái tử Mộc Lăng Phong cùng công chúa Mộc Hoàn Hi vào ở Vực chủ phủ, bản công chúa nhất thời khó chịu, liền nói cũng muốn vào ở, lại bị bọn họ vũ nhục...", sắc mặt Hoa Nghê Thường xanh mét cả giận
nói, nhưng lời còn chưa dứt liền bị Tức Mặc Vãn Nguyệt đánh gãy.
"Ngươi nói, Mộc Hoàn Hi cũng đến đây Thiên Hải Vực?", vốn dĩ Tức Mặc Vãn Nguyệt khi nghe đến bốn chữ Tức Mặc U Tà sắc mặt cực kì tối
tăm, giờ phút này lại nghe được một cái tên luôn ở đỉnh đầu nàng, lập
tức liền mạnh đứng lên mở miệng hỏi nói.
Hoa Nghê Thường nghi hoặc nhìn Tức Mặc Vãn Nguyệt liếc mắt một
cái, sau đó trầm tư một chút, lập tức cũng hiểu được, "A? Đúng rồi, Mộc
Hoàn Hi kia không là hoàng hậu Nguyệt Thần quốc sao?"
"Hoàng hậu... Hoàng hậu, ha ha ha, nếu không phải hai tiện nhân
Tức Mặc U Tà cùng Mộc Hoàn Hi liên thủ, vị trí Nguyệt Thần hoàng hậu làm sao có thể là Mộc Hoàn Hi nàng? Quả thực là chê cười, Tức Mặc Vãn
Nguyệt ta cùng Tây Việt Tiêu yêu nhau hơn năm năm, Nguyệt Thần ai không
biết ai không hiểu, cuối cùng đúng là thua như vậy, ta không cam lòng!", vốn tâm tính Tức Mặc Vãn Nguyệt đã vững vàng khi nghe đến hai cái tên
Tức Mặc U Tà cùng Mộc Hoàn Hi rốt cuộc bình tĩnh không được, lập tức
rống giận ra tiếng.
"Ngươi sao lại hận Tức Mặc U Tà như thế? Nàng không phải tỷ tỷ
ngươi sao?", Hoa Nghê Thường nhìn bộ dáng Tức Mặc Vãn Nguyệt phát cuồng
có chút kỳ quái, nàng hận Mộc Hoàn Hi có thể hiểu, hận Tức Mặc U Tà là
chuyện gì xảy ra?
"Tỷ tỷ? Nàng chỉ là đứa con hoang, làm sao có thể là tỷ tỷ của
ta? Nàng căn bản không phải người nhà Tức Mặc gia, còn không biết là ăn
mày bị ai vứt bỏ, bị đại nương ta ôm về! Huống chi nếu không phải nàng,
ta làm sao có thể cả đời không thể có con? Ta làm sao có thể vĩnh viễn
bị tiện nhân Mộc Hoàn Hi kia ngồi lên đầu?", Tức Mặc Vãn Nguyệt nghe
được hai chữ tỷ tỷ lại phẫn nộ không thôi, lập tức quát, ngữ khí có chút bất bình, một tên ăn mày bị ôm về cũng có thể làm con gái dòng chính,
quả thực là buồn cười!
"Thì ra là thế, một đứa con hoang làm sao có thể làm Phong Mâu
quốc đế hậu? Không có thân phận cao quý sao có thể xứng với Phong Mâu đế quân - Liệt Hỏa Kình Thương? Lăng Thiên đại lục cũng chỉ có ta, Hoàng
nữ Hoa Tàn quốc mới xứng với hắn!", Hoa Nghê Thường cầm khăn gấm trong
tay vò có chút vô cùng thê thảm, căm giận bất bình nói.
Nghe vậy cảm xúc Tức Mặc Vãn Nguyệt mới xem như bình phục xuống, khi nghe đến lời Hoa Nghê Thường con ngươi chợt lóe, mở miệng nói,
"Cũng đúng, nam nhân như long giống Phong Mâu đế quân, làm sao một cái
phế vật có thể xứng đôi, cũng chỉ có thân phận cùng dung mạo như công
chúa mới có thể xứng đôi!"
Nghe được lời Tức Mặc Vãn Nguyệt, khăn gấm trong tay Hoa Nghê
Thường vò càng sâu, mày cũng nhíu lại, trong hai tròng mắt tràn đầy phẫn hận cùng ghen tị, trong lòng lại có một ngọn lửa đố kị hừng hực thiêu
đốt.
Tức Mặc Vãn Nguyệt thấy ngọn lửa này càng cháy càng to, đơn giản mở miệng, "Phong Mâu đế quân không chỉ là vua một quốc gia, còn là Ma
chủ Ma Vực tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, Thiên hạ đệ nhất mỹ nam!
Nếu gả cho hắn, đó là việc khiến người đời kính ngưỡng triều bái, đây là việc uy phong như thế nào?"
Nghe vậy Hoa Nghê Thường mới nghĩ tới thân phận Ma chủ Ma Vực
của Liệt Hỏa Kình Thương, lập tức lại ghen tị Tức Mặc U Tà, vì sao nàng
có thể có được tình yêu của nam nhân tôn quý như vậy?
Tức Mặc Vãn Nguyệt thấy thời cơ đã tới, lập tức phất phất tay
đối với thị nữ đứng ở cửa, chờ các nàng đều đi xuống hết, Tức Mặc Vãn
Nguyệt liền đến bên người Hoa Nghê Thường nhẹ giọng nói, "Nếu công chúa
không kết hôn cùng Phong Mâu đế quân chẳng phải là đáng tiếc? Đế quân
một quốc gia cùng nữ hoàng một quốc, liên minh quốc tế trăm năm giao
hảo, ngày sau tất nhiên sẽ lưu danh trăm đời, trở thành một đoạn giai
thoại!"
"Đúng vậy, ngươi nói đúng! Nhưng là... Tức Mặc U Tà kia khó đối
phó, ngươi có biện pháp sao?", Hoa Nghê Thường nghe được lời nói Tức Mặc Vãn Nguyệt tâm tư vừa động, đúng vậy, liên minh quốc tế, vậya có thể
không cần dùng vũ lực đối chiến, từ nay về sau còn có thể cùng nhau
chinh chiến Nguyệt Thần cùng Tuyết Phong, như vậy nàng chẳng phải là có
thể trở thành nữ nhân tôn quý nhất toàn bộ Lăng Thiên đại lục ?
"Này...", nghe vậy, biểu hiện Tức Mặc Vãn Nguyệt thoáng có chút
khó xử, sau đó thở dài một hơi, bám vào bên tai Hoa Nghê Thường không
biết nói cái gì, Hoa Nghê Thường ở một bên lẳng lặng nghe, nghe xong
điều này hai tròng mắt liền sáng rực.
"Được, cứ làm như vậy đi! Ha ha, không nghĩ tới Hoàng quý phi
của Nguyệt Thần quả nhiên là tài nữ đầy bụng kinh luân, biện pháp này
quả thực là không chê vào đâu được, như vậy có thể làm cho Tức Mặc U Tà
biết khó mà lui, còn có thể làm cho Hoa Tàn thành công kết thông gia
cùng Phong Mâu! Nếu thành, chờ ngày ta trở thành nữ hoàng, tất nhiên
giúp ngươi trở thành hoàng hậu Nguyệt Thần, mẫu nghi thiên hạ!", sau khi Hoa Nghê Thường nghe xong lời nói của Tức Mặc Vãn Nguyệt liền mừng rỡ,
sau đó là tán thưởng Tức Mặc Vãn Nguyệt.
Nghe vậy hai tròng mắt Tức Mặc Vãn Nguyệt hiện lên một đạo ánh
sáng, nếu có thể thành công diệt trừ Tức Mặc U Tà, nàng liền có thể
thành công ngồi trên địa vị tôn quý nhất kia. Nghĩ đến đây con ngươi Tức Mặc Vãn Nguyệt càng trở nên hung ác, Tức Mặc U Tà... Chớ có trách ta,
muốn trách thì trách chính ngươi gả cho người tôn quý nhất thiên hạ đi!
Ha ha ha ha!
Một đêm này Hoa Nghê Thường cùng Tức Mặc Vãn Nguyệt bày mưu tính kế sắp đặt một âm mưu, mà ngoài cửa sổ bầu trời âm trầm như mực thời
tiết trong giây lát vang lên thật lớn tiếng sấm, không bao lâu từng giọt mưa lớn liền tý tách rơi xuống dưới...
Ngày thứ hai, thời tiết vô cùng tốt, trời quang mây tạnh, trên
màn trời màu lam lộ ra một vòng ánh vàng thái dương, trên bầu trời còn
lại một ít mây trắng nhỏ vụn. Sau một đêm mưa to, trong không khí đều
mang theo mùi bùn đất, tươi mát vô cùng, làm cho tâm tình người ta không tự giác tốt lên rất nhiều.
Khi Liệt Hỏa Kình Thương cùng U Tà từ phòng đi ra, lọt vào trong tầm mắt đó là từng mảng từng mảng đỏ rực, hôm nay Thương Hải Minh
Nguyệt ném tú cầu chọn rể, lựa chọn ai đó để thành thân, cho nên toàn bộ Vực chủ phủ cũng không giống với đêm qua, khung cảnh vui mừng.
Khi hai người tới đại sảnh Vực chủ phủ dùng bữa, Vụ Ảnh Khuynh
Thành, Mộc Lăng Phong cùng Mộc Hoàn Hi đều đã ngồi xuống, mà Hỏa Liễn
Túy cùng Mộc Thương Lan đều không thấy bóng dáng, không cần nghĩ liền
biết, hai người này sợ là không muốn lại ăn hải sản, sớm đã đến Vọng
Nguyệt Lâu xem diễn rồi.
Hạ nhân Vực chủ phủ đều mang vẻ mặt vui mừng, bình thường Vực
chủ đối với bọn họ không tệ, bọn họ không gì báo đáp, tự nhiên một lòng
đem Vực chủ phủ này dọn dẹp sáng sủa một chút. Hôm nay là đại hôn của
Vực chủ, mỗi người đều vui mừng phát ra từ nội tâm.
"Các vị khách quý, Vực chủ nói, chờ các ngài dùng xong cơm liền
để lão nô dẫn các vị đến Vọng Nguyệt Lâu bên thành chủ phủ, điểm tâm
cùng nước trà đều đã chuẩn bị tốt!", tổng quản Vực chủ phủ đêm qua giờ
phút này cũng vui sướng đầy mặt, đối với mọi người nói, trong giọng nói
cũng không che dấu được sự vui mừng.
"Được, ngươi trước đi xuống đi, đợi chúng ta dùng xong cơm liền
theo ngươi đi", Mộc Lăng Phong đối với tổng quản kia phất phất tay.
Tổng quản Vực chủ phủ kia cũng rất biết điều, sau khi lên tiếng
liền mang theo bọn thị nữ đi xuống, để lại mấy người họ ở đại sảnh dùng
bữa.
"Nghe nói sau khi Thương Hải Vực Vực chủ thành thân liền đi
Thiên Hải di tích thượng cổ!", Mộc Lăng Phong nhìn Liệt Hỏa Kình Thương
đối diện cùng Tức Mặc U Tà nói.
U Tà nghe vậy nhíu nhíu mày liễu, "Như vậy cũng tốt", mà biểu
tình Liệt Hỏa Kình Thương lại không có một tia biến hóa, mà là đem đồ ăn từng miếng từng miếng đưa đến miệng U Tà, rất có một bộ dáng một phu
quân tốt, nhưng đối với U Tà, hắn quả thật là một phu quân tốt.
Mà Mộc Hoàn Hi thấy một màn như vậy cũng cụp xuống mi mắt, trong lòng vừa cảm thán lại vừa thương cảm, một năm trước ở hội đèn lồng bách hoa ở Nguyệt Thần, hai người Phong Mâu đế quân cùng đế hậu vẫn chưa
quen biết, mà giờ phút này cũng đã tình thâm như vậy. Mà nàng đâu? Sau
khi gả vào hoàng gia Nguyệt Thần, chưa bao giờ cùng phu quân mình cùng
nhau dùng cơm, Tây Việt Tiêu cũng chưa bao giờ đối với nàng nhẹ nhàng,
sủng ái như vậy.
Giống Phong Mâu đế quân, một người lạnh lùng lãnh tâm còn có thể đối với đế hậu mình như thế, hai người từ sau đại hôn liền được thế
nhân ca ngợi, tình cảm như vàng kiên cố bền chắc lại sâu nặng. So với
nàng, làm đế hậu này ... Giống như quá mức thất bại, phu quân nhà mình
ba ngày hai lượt thú phi nạp thiếp, trừ bỏ ngày đại hôn, chưa bao giờ có một ngày Tây Việt Tiêu chân chính chỉ ở bên một mình nàng! Giờ phút này trong lòng Mộc Hoàn Hi sâu sắc thê lương.
Mộc Hoàn Hi điều chỉnh lại cảm xúc của chính mình, ngẩng đầu
nhìn thấy Mộc Lăng Phong đang nhìn mình, lập tức cười cười, trêu chọc
nói, "Hoàng huynh, huynh còn thiếu Hoàn Hi một hoàng tẩu nha, ta thấy
Vực chủ Thương Hải Vực làm người chân thành, bộ dạng cũng là số một số
hai, hay là huynh suy nghĩ một chút đi? Hoàn Hi muốn nhìn bộ dáng hoàng
huynh cướp tú cầu!"
Nghe vậy sắc mặt Mộc Lăng Phong đỏ lên, cong lên ngón tay gõ lên đầu Mộc Hoàn Hi, "Muội nha đầu kia, không chịu học hỏi!"
Mà Vụ Ảnh Khuynh Thành giờ phút này cũng mở miệng, giọng điệu
tuy rằng lạnh như băng như trước, nhưng trong thanh âm cũng hỗn loạn một tia đồng ý không dễ phát hiện, "Ngươi quả thật nên cưới vợ!"
"Muốn kết hôn cũng là ngươi cưới trước rồi nói sau!", Mộc Lăng
Phong nghe vậy nhíu mày, nhìn về phía Vụ Ảnh Khuynh Thành mặt không chút thay đổi.
Mà Vụ Ảnh Khuynh Thành lại không hề phản bác, mà là nâng lên con ngươi lạnh như băng thản nhiên nhìn thoáng qua U Tà. Khi Liệt Hỏa Kình
Thương nhận thấy được tầm mắt này, cũng nâng mắt lên nhìn Vụ Ảnh Khuynh
Thành.
Không bao lâu, Vụ Ảnh Khuynh Thành mở miệng, "Ta cưới vợ là
không có khả năng, ta thật sự muốn uống một chén rượu mừng của ngươi!",
nói xong, liền đem rượu ở trong chén uống một hơi cạn sạch.
Liệt Hỏa Kình Thương cúi mặt tiếp tục đút U Tà ăn, mà U Tà cũng
chú ý tới ánh mắt mới vừa rồi của Vụ Ảnh Khuynh Thành, con ngươi không
có một tia phập phồng, nếu nàng đem toàn bộ tình cảm đều cho một nam
nhân tên Liệt Hỏa Kình Thương, như vậy liền sẽ không thay đổi.
Mộc Lăng Phong cũng biết không khí không đúng, mà giờ phút này
quản gia Vực chủ phủ lại xuất hiện, "Các vị khách quý đã dùng xong? Ném
tú cầu sắp bắt đầu, hay là lão nô dẫn các vị đi trước?"
Nghe vậy tất cả mọi người đều buông đũa, Liệt Hỏa Kình Thương ôm U Tà đứng dậy đi theo phía sau quản gia kia, mà ba người Vụ Ảnh Khuynh
Thành cũng theo sát sau đó.
Khi ra khỏi Vực chủ phủ, lọt vào trong tầm mắt đó là một mảng
lớn đầu người đen nhánh, phần lớn đều là nam tử trẻ tuổi, xem ra có chút đồ sộ.
Không bao lâu, quản gia Vực chủ phủ kia liền dẫn mọi người tới
Vọng Nguyệt Lâu, cái gọi là Vọng Nguyệt Lâu đó là một tầng lầu cao đứng
sừng sững ở Vực chủ phủ, giờ phút này trên lầu chăng đầy gấm vóc màu đỏ, giống như một chậu hoa xinh đẹp tiên diễm.
"Các vị khách quý có thể ở lại chỗ này quan sát, lão nô đi chuẩn bị việc đại hôn!", sai khi đem đám người Liệt Hỏa Kình Thương dàn xếp
xong, quản gia Vực chủ phủ kia liền cung kính xoay người, đứng dậy rời
đi.
Không bao lâu, Thương Hải Minh Nguyệt mặc quần áo tân nương đi
lên Vọng Nguyệt Lâu, trên mặt che một lớp vải màu hồng, gió nhẹ thổi qua bay lên một góc, mông lung huyền ảo lại lay động lòng người, phía sau
Thương Hải Minh Nguyệt còn đi theo hai tiểu thị nữ, trong đó một người
bưng một cái khay, bên trên lẳng lặng đặt một cái tú cầu màu sắc rực rỡ.
"Đến rồi, đến rồi, mau nhìn, Thương Hải Vực chủ đến rồi!"
"Ai... Đáng tiếc che mặt, không thể thấy dung nhan Thương Hải Vực chủ rồi!"
"Chỉ nhìn một cách đơn thuần dáng người kia liền tốt không phản
đối, thật sự mê người a, huống chi dung nhan Vực chủ đâu thể dễ thấy,
tuy nhiên nếu là hôm nay ngươi gặp vận, cướp được tú cầu, vậy có thể mỗi ngày nhìn rồi!"
"Vậy càng không thể, Vực chủ không chỉ có thân phận tôn quý, lại là đệ nhất mỹ nhân Thiên Hải Vực, nếu là có thể ở rể Vực chủ phủ, vậy
đã có thể cả đời không lo ăn mặc !"
"Này đã là gì? Nghe nói sau đại hôn hôm nay, liền tới di tích
thượng cổ, nếu cùng Thương Hải Vực chủ thành thân, vậy không phải có thể đi trên chiến thuyền thứ nhất sao? Đi càng sớm được đến lại càng nhiều
a!"
Tiến đến tranh tú cầu trừ người bình thường buôn bán nhỏ, rất
nhiều công tử danh môn quyền quý chưa hôn đều tiến đến vô giúp vui,
chính là những người này đều đã chuẩn bị thỏa đáng, đứng ở vị trí có lợi nhất để cướp được tú cầu.
Thương Hải Minh Nguyệt rốt cục đứng trên Vọng Nguyệt Lâu, người
phía dưới tiến đến tranh đoạt tú cầu đều thổn thức, trong đó lại khe khẽ nói nhỏ, tuy nhiên mỗi người đều chờ mong ca ngợi, trong lòng đều suy
nghĩ mỹ nhân như vậy, nếu không lấy về nhà quả nhiên là không ổn a.
"Hôm nay là ngày Vực chủ Thiên Hải Vực ném tú cầu chọn rể, mặc
kệ xuất thân của ngươi, không hỏi lai lịch của ngươi, chỉ cần chưa quá
ba mươi thì đều có thể tiến đến cướp tú cầu, mỗi người đều có phúc !",
thanh âm quản gia Vực chủ phủ bình tĩnh nói, trong giọng nói tràn đầy
vui sướng, con ngươi chưa hề liếc xuống dưới. (Bạch : K lẽ ổng nhìn giời =.=)
"Vực chủ, đến giờ rồi!", tiểu thị nữ phía sau đem cầu vải trên
bàn nhiều màu đưa cho Thương Hải Minh Nguyệt, người phía dưới lập tức
xắn tay áo, tư thế rất có bộ dáng không cướp được tú cầu thề không bỏ
qua.
Thương Hải Minh Nguyệt nhìn nhìn tú cầu trong tay, lại nhìn nhìn phía chân trời, nàng thật sự muốn dùng tú cầu định chung thân sao? Sau
đó giống như hạ quyết tâm, nhắm mắt cầm tú cầu trong tay mạnh mẽ ném ra
ngoài, thấp thoáng vang lên tiếng gọi ầm ĩ kinh thiên động địa, mọi
người dưới Vọng Nguyệt Lâu giờ phút này đều là ngươi chen ta lấn, đầu
người cũng dùng, rất náo nhiệt.
"Này, cút ngay, ngươi đè bả vai ta nặng quá!", một gã nam tử cầm trong tay cây quạt hung hăng gõ tay đặt ở trên vai hắn.
"Ngươi đừng ở phía trước ta, cao như vậy ta làm sa cướp được tú cầu?"
"Ta rất cao? Rõ ràng chính là bộ dạng tiểu tử ngươi nhỏ, làm
sao? Không phục? Ngươi cút a?", lập tức hai người không hợp liền ra tay
quá nặng.
"Đáng chết, hai người các ngươi động thủ đánh ta là sao?", trong khoảng thời gian ngắn, nên đánh không nên đánh đều xoay vào cùng nhau
đánh, dưới Vọng Nguyệt Lâu toàn bộ đều hỗn loạn.
Cầu vải nhiều màu ở không trung càng không ngừng xoay, chuyển, đã qua tay bao ngươi.
Mà Hỏa Liễn Túy cùng Mộc Thương Lan giờ phút này cũng không ở
bên trong đám người, hai người đều ngồi ở quán trà đối diện Vọng Nguyệt
Lâu uống trà, nói là cướp tú cầu, nhưng nói đúng ra, nếu là lão nhân
trong nhà biết cưới người Lăng Thiên đại lục trở về, không chừng sẽ lột
một tầng da của bọn họ mới hả giận.
Bỗng nhiên trong lúc đó một trận tiếng vó ngựa vang lên, một nam tử đầu đội đấu lạp cưỡi tuấn mã, phía sau đi theo vô số thủ hạ, nhất
mọi người đều gào thét mà đến, mọi người đang tụ tập nhìn tình hình cướp tú cầu lập tức kinh hãi, đều gào thét.
Tú cầu nhanh chóng tới, vững vàng dừng ở trong tay nam tử đầu
đội đấu lạp kia, phút chốc, một tiếng vang vọng toàn bộ Vọng Nguyệt Lâu, "Cheng ——", tiếng kim loại đánh trúng thần kinh mỗi người.
Chính là U Tà giờ phút này đang bưng chén trà nhìn xuống phía
dưới, khi nhìn đến nam tử đội đấu lạp kia bỗng nhiên trong lòng đột
nhiên cảm thấy quen thuộc.
Dưới Vọng Nguyệt Lâu tất cả mọi người đều kinh ngạc trừng mắt
nhìn nam tử ngồi trên lưng ngựa kia, "Vực chủ phu quân chính là ngươi,
các hạ mời đi theo lão nô!", quản gia Vực chủ phủ nhìn nam tử kia ngồi
trên lưng ngựa, trong mắt lộ rõ sự tán thưởng, lập tức mời nam tử kia
cùng hắn lên Vọng Nguyệt Lâu cùng Thương Hải Minh Nguyệt bái đường thành thân.
"Tú cầu trả cho ông, vô tình bắt được!", nam tử đội đấu lạp kia
cầm tú cầu trong tay vứt cho quản gia Vực chủ phủ sau đó muốn cưỡi tuấn
mã rời đi.
Thấy một màn như vậy Thương Hải Minh Nguyệt con ngươi lạnh lùng, đột nhiên từ trên Vọng Nguyệt Lâu nhảy xuống ngồi trên lưng ngựa phía
sau nam tử đội đấu, còn chủ động ôm lấy thắt lưng nam tử kia, "Nếu ngươi bắt tú cầu, vậy liền là phu quân của ta, còn muốn chạy? Có khả năng
sao?"
Thanh âm Thương Hải Minh Nguyệt lạnh lùng nói, trong giọng nói
còn kèm theo một phần suy nghĩ. Nàng Thương Hải Minh Nguyệt cái khác
không thích, chính là thích người không thích mình, nam nhân đấu lạp,
Thương Hải Minh Nguyệt nàng cùng ngươi đấu!
Mà trên Vọng Nguyệt Lâu nghe được giọng nam nhân đội đấu lạp mọi người đều hai mặt nhìn nhau, Long Tứ Thiên?
U Tà dù có hứng trí nhìn Long Tứ Thiên phía dưới bị Thương Hải
Minh Nguyệt cuốn lấy, sự tình càng ngày càng thú vị. Mà Liệt Hỏa Kình
Thương cũng nhìn xuống phía dưới, Thương Hải Minh Nguyệt cùng Long Tứ
Thiên? Ừm, rất tốt, vừa vặn bớt mơ tưởng phu nhân hắn.
"Cô nương, thỉnh tự trọng, tại hạ đã nói qua, vô tình đón được
tú cầu!", Long Tứ Thiên có chút tức giận, muốn đem đôi tay ôm chặt hông
hắn lấy ra, nhưng mà cũng lạ, Thương Hải Minh Nguyệt ôm thực nhanh, nhất định không buông tay.
Mà lúc này lại là tiếng vó ngựa vang lên, cùng với mà đến còn có một tiếng kêu khẽ, "Dâm phụ, còn không buông tay ngươi ra?"
Nghe vậy con ngươi U Tà mị mị, Tức Mặc Vãn Tinh? Đã bao lâu
không thấy? Nàng nhớ rõ còn có món nợ chưa thanh toán đâu, nếu đến Thiên Hải Vực, muốn đi tới di tích thượng cổ, vậy chẳng phải là vừa vặn có
thể đem thù mới nợ cũ cùng tính?
Mà Thương Hải Minh Nguyệt ngồi trên lưng ngựa phía sau Long Tứ Thiên nghe vậy con ngươi cũng hung hăng nheo lại, dâm phụ?
Dứt lời Tức Mặc Vãn Tinh đã cưỡi ngựa đi tới trước người Long Tứ Thiên, "Tứ Thiên ca ca, ngươi vì sao trốn ta, chẳng lẽ ngươi không nghe thấy ta gọi ngươi sao? Chẳng lẽ ngươi là vì tới gặp dâm phụ này cho nên mới không để ý tới ta?"
Tức Mặc Vãn Tinh hung hăng trừng mắt nhìn tay Thương Hải Minh
Nguyệt ôm Long Tứ Thiên, sắc mặt tối tăm, theo lời Hoa Nghê Thường thì
Ngự Long sơn trang sẽ đến, liền vẫn đợi ở cửa thành, thật vất vả chờ
Long Tứ Thiên đến đây, nhưng là cũng không nghĩ tới hắn thế nhưng không
để ý tới nàng, cho nên mới có thể theo sát ở phía sau hắn.
Không nghĩ tới vừa mới đến đây liền nhìn đến Thương Hải Minh Nguyệt ngồi ở phía sau ôm thắt lưng Long Tứ Thiên.
"Phu quân? Tiểu nha đầu này không lẽ là người tình cũ của
ngươi?", Thương Hải Minh Nguyệt từ phía sau Long Tứ Thiên nhô đầu ra,
đánh giá Tức Mặc Vãn Tinh, sắc mặt có chút ghét bỏ.
Còn chưa chờ Long Tứ Thiên trả lời liền lại mở miệng, "Liền
giống như nàng? Muốn diện mạo không diện mạo, muốn dáng người không dáng người, muốn cưỡi ngựa cũng không cưỡi ngựa, phu quân, ngày xưa ánh mắt
ngươi thật sự quá kém!"
Nghe nói như thế sắc mặt Tức Mặc Vãn Tinh lập tức xanh mét, "Dâm phụ, không cần dùng võ mồm quá nhanh!"
Lúc này Long Tứ Thiên đó là mở miệng, "Cô nương, ta cũng không
biết ngươi, mời ngươi buông tay. Tức Mặc cô nương, ta cùng với ngươi
cũng không quá quen biết, thỉnh kêu ta Long Tứ Thiên!", nói xong kéo tay Thương Hải Minh Nguyệt ra, không nghĩ tới lần này Thương Hải Minh
Nguyệt chủ động buông tay, lập tức phi thân, dừng ở trước ngựa Long Tứ
Thiên.
"Thì ra phu quân kêu Long Tứ Thiên? Ngự Long sơn trang thiếu
trang chủ? Xem ra bản Vực chủ ném tú cầu cũng ném cực kì thích hợp!",
Thương Hải Minh Nguyệt nghe thấy lời nói Long Tứ Thiên trong mắt có chút suy nghĩ, sau đó là trêu đùa.
"Ngươi cái dâm phụ đừng vội nói bậy, cái gì phu quân? Tứ... Long Tứ Thiên ca ca làm sao có thể là phu quân ngươi?", Tức Mặc Vãn Tinh lập tức lại giận mở miệng, nguyên bản muốn mở miệng gọi Tứ Thiên ca ca, lại nghĩ đến lời nói vừa rồi của hắn liền sửa lại.
"Nói bậy? Bản Vực chủ không có, ngươi hỏi một chút dân chúng
Thiên Hải Vực ta, có phải hay không hắn cầm tú cầu, mặt khác, ngươi nếu
còn dám kêu một tiếng dâm phụ, bản Vực chủ liền cắt miệng ngươi!", bộ
dáng Thương Hải Minh Nguyệt như đang hỏi, sau đó khi nói đến hai chữ dâm phụ, ngữ khí trầm hẳn xuống, ngoan lệ nói.
"Đúng vậy, vị công tử này đã là phu quân Vực chủ chúng ta!"
"Đúng vậy a, ngươi một cái đại cô nương thế nhưng giữa ban ngày định cướp chồng người khác sao, ngươi mới là dâm phụ!"
"Thật không hiểu là tiểu nha đầu từ nơi nào đến không chút phép tắc, cũng dám ở Thiên Hải Vực chúng ta giương oai!"
"...", dân chúng quanh thân tuy rằng chưa từng nhận được tú cầu, nhưng nhìn đến Thương Hải Minh Nguyệt thích Long Tứ Thiên, một đám lập
tức liền mở miệng nói, trong giọng nói tràn đầy bất bình, dám ngang
nhiên cướp chồng của Vực chủ bọn họ, quả thực không để người Thiên Hải
Vực bọn họ vào mắt!
Nghe vậy sắc mặt Tức Mặc Vãn Tinh liền trắng, đôi mắt to đẫm lệ mông lung nhìn Long Tứ Thiên, bộ dáng vô cùng đáng thương.
Mà Long Tứ Thiên giống như không thấy, "Tại hạ đã có người trong lòng, mời cô nương không cần dây dưa!", Long Tứ Thiên nói xong liền
cưỡi ngựa rời đi, thủ hạ phía sau có chút như lọt vào trong sương mù lập tức đuổi theo. Không biết vì sao thiếu chủ nhà mình đột nhiên trở thành phu quân Vực chủ Thiên Hải Vực, thật sự là... Không hiểu làm sao.
Mà Thương Hải Minh Nguyệt thấy thế cũng không ngăn cản, chỉ là
thật sâu nhìn chằm chằm bóng dáng Long Tứ Thiên, nếu bắt tú cầu của bổn
cô nương, vậy ngươi đừng nghĩ chạy trốn, chân trời góc biển, tuyệt không thả ngươi đi!
Tức Mặc Vãn Tinh cũng hung hăng vung roi quất ngựa, lại trừng
mắt nhìn Thương Hải Minh Nguyệt liếc mắt một cái, cưỡi ngựa đuổi theo
Long Tứ Thiên.
"Tức Mặc Vãn Tinh này cũng thật si tình", U Tà ăn nho Liệt Hỏa
Kình Thương đưa tới, chớp chớp phượng mâu đối với Liệt Hỏa Kình Thương
nói.
Mà Liệt Hỏa Kình Thương lại có chút dấm chua nói, "Long Tứ Thiên cũng không kém, thật si tình", nghe vậy U Tà có chút không rõ, Long Tứ
Thiên si tình? Hắn làm sao mà biết?
Vụ Ảnh Khuynh Thành cũng nhìn U Tà liếc mắt một cái, nhưng chưa mở miệng, chính là bưng lên một ly trà tinh tế thưởng thức.
Mà Mộc Lăng Phong cùng Mộc Hoàn Hi cũng liếc nhau, trong mắt có
chút hiểu rõ: thì ra trên thế giới không phải ai cũng thập toàn thập mỹ, một nam nhân gặp người thích phu nhân nhà mình cũng sẽ ghen, một nữ
nhân đối mặt nam nhân thích chính mình cũng không rõ.
Sau khi Long Tứ Thiên đi rồi Thương Hải Minh Nguyệt phi thân lên Vọng Nguyệt Lâu, sau đó là đi tới trước mặt đoàn người Liệt Hỏa Kình
Thương nói, "Để cho chư vị chê cười, hồi Vực chủ phủ đi, đêm nay chuẩn
bị một chút, sáng sớm ngày mai liền đi tới di tích thượng cổ."
Một hồi ném tú cầu chọn rể liền biến thành bộ dáng này, tuy
nhiên Thương Hải Minh Nguyệt cũng đối ngoại nói, phu quân của nàng chính là thiếu trang chủ Ngự Long sơn trang kia - Long Tứ Thiên, lần ném tú
cầu chọn rể này cũng cứ như vậy mà kết thúc...
Mà ở một nơi không biết tên trên Di Thất đại lục.
Một gốc cây hải đường dưới tàng cây, nam tử thần bí cùng U Tà
trả giá ở bán đấu giá các đang nấu thuốc, lúc này hắn đã đem mũ sa trên
đầu lấy xuống, lộ ra dung nhân che mờ cả ánh sáng của trăng trên trời.
Mặt trời lặn ở phía tây, ánh chiều xuyên thấu qua chạc cây, loang lổ chiếu nghiêng ở trên người hắn.
Nam tử quần áo xanh lơ khoác áo ngoài màu trắng, cổ tay áo dùng
chỉ vàng thêu thành hình một đóa hải đường, thân dài mảnh khảnh nửa ngồi nấu thuốc, cứ như thế, giống như một đóa hoa cao quý thanh tao.
Làn da trắng nõn, mày kiếm mắt phượng, mũi cao thẳng cùng môi
mỏng manh kết hợp hoàn mỹ. Ánh mắt trong suốt không chứa một tia tạp
niệm cùng tục khí, tựa như hồ nước trong suốt không gợn sóng dưới ánh
mặt trời, làm cho người ta nhịn không được đắm chìm trong đó.
Nam tử đem thuốc nấu xong đổ vào trong chén, bưng tới một căn nhà tre trong rừng trúc.
Chỉ thấy bên trong ngồi một mỹ phụ nhân áo lam, tuy rằng năm
tháng ở trên mặt nàng để lại nhiều điểm dấu vết khó nhận ra, nhưng không thể phủ nhận, phụ nhân này thật sự rất đẹp, cùng với mỹ phụ ngủ say ở
băng tuyết đỉnh giống nhau.
Khi nghe đến tiếng bước chân phía sau, mỹ phụ nhân đó là mở
miệng, thanh âm ôn nhu như nước bình thường, "Mạch Nhi, ngươi đã trở
lại?"
Mà nam tử kia nghe vậy cước bộ hơi ngừng một chút, sau âm thanh
âm trầm ấm vang lên, "Thủy di, ta đã trở về, chính là Bích U thảo chưa
thể mang về", trong thanh âm nam tử không có một tia phập phồng, giống
như không đem Bích U thảo mang về không chút liên quan đến hắn.
Mà mỹ phụ nhân kia nghe vậy thân mình run một chút, sau đó quay
đầu nhìn Thủy Khiêm Mạch, sắc mặt ôn nhu như nước, "Không ngại, Mạch nhi cũng mệt mỏi rồi. Đưa thuốc cho ta, đi nghỉ ngơi đi."
Nghe vậy Thủy Khiêm Mạch thản nhiên gật gật đầu nói, "Vậy Thủy
di uống xong thuốc cũng đi nghỉ ngơi đi", lập tức cầm chén thuốc trong
tay đưa cho mỹ phụ nhân kia, sau liền xoay người vào phòng.
Nhìn Thủy Khiêm Mạch đi vào phòng, mỹ phụ nhân nhìn chén thuốc
trong tay, từ trong nước thuốc thấy được ảnh ngược của chính mình, sờ sờ thái dương, thở dài một tiếng.
Sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía trăng đang dần lên, trong
miệng nhẹ nhàng nỉ non, "Kiêu ca ca, ngươi lúc trước đem nữ đưa đi, mấy
năm qua, cũng không biết nàng hiện tại còn tốt hay không, Uyển Hinh có
hay không chiếu cố tốt nàng...", nói xong, mỹ phụ nhân lẳng lặng rơi lệ.
Thủy Khiêm Mạch đi vào phòng ngồi ở ghế trên, dung nhan như họa giống như lâm vào trầm tư.
Suy nghĩ giống như quay về tới mười bảy năm trước, khi đó, hắn mới gần năm tuổi.
Giữa ngã tư đường phồn hoa, một nam một nữ sóng vai đi tới, nam
tà tứ tuấn mỹ, nữ khuynh thành tuyệt sắc, đi cùng một chỗ là như vậy rất xứng đôi, kim đồng ngọc nữ cũng không gì hơn như vậy, người qua đường
liên tiếp quay đầu nhìn.
Đúng lúc này, trong một ngõ nhỏ, một đám ăn mày trung niên quần
áo rách nát đối với một đứa bé nhỏ gầy đấm đấm đá đá, xuống tay tàn
nhẫn, thân hình nhỏ gầy kia giống như đã không còn sinh cơ, ngay cả
thống khổ rên rỉ cũng không có, thân mình không nhúc nhích.
"Kiêu ca ca, mau, ngươi mau cứu hắn!", mỹ nữ kia đối với nam tử bên cạnh nói.
Mà nam tử tà tứ tuấn mỹ kia nghe vậy một cái lắc người liền đi
tới ngõ nhỏ kia, ống tay áo nhẹ phất, một đám ăn mày trung niên tất cả
đều bị đánh bay ra ngoài, lộ ra thân ảnh nhỏ gầy đang nằm ngã xuống đất
trên ngườì đầy vết thương.
Nam tử tuấn mỹ kia không chút chê bai đem thân ảnh nhỏ gầy của
đứa bé kia nâng dậy, mỹ nữ thấy thế vội vàng chạy tới, nhìn con ngươi
nửa mở của đứa bé, lấy khăn gấm từ trong cổ tay áo ra, cẩn thận chà lau
máu trên mặt đứa bé.
Cũng mở miệng ôn nhu nói, "Không cần lo lắng, bọn họ đã bị đánh chạy, đau không?"
Có lẽ là từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên có người đối xử nhẹ nhàng với hắn, đứa bé ăn mày ngồi ngay ngắn, mở miệng nói, "Không đau "
Mà mỹ nữ kia nghe vậy xoa xao đầu hắn, cười nói, "Không sao, đau liền nói ra!"
"Đúng vậy, đau liền nói ra, thúc thúc cũng sẽ không chê cười
ngươi!", mỹ nam tà tứ tuấn mỹ kia cũng là sờ sờ đầu hắn, cười mở miệng
nói.
Nhưng đứa bé này cũng không có sức mở miệng, trước khi hôn mê
trong nháy mắt, hắn thấy được sự lo lắng trong mắt đôi kim đồng ngọc nữ
này, cũng là lúc này, hắn hạ quyết tâm, nếu hắn không chết, đời này sẽ
vĩnh viễn đi theo bọn họ.
Sau khi đứa bé kia từ từ mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt đó là ánh mắt nhẹ nhàng như nước của mỹ nữ kia.
"Ta... Ta không chết?", đứa bé mở miệng câu đầu tiên nói là như thế.
Nghe vậy mỹ nữ kia sờ sờ đầu của hắn, cười mở miệng nói, "Đúng
vậy, ngươi không chết. Ta gọi là Thủy Linh Lung, ngươi có thể kêu ta
Thủy di, ngươi tên là gì?"
Nghe vậy tiểu khất cái ngẩn người, ngơ ngác mở miệng nói, "Thủy di, ta không có tên"
Nghe nói như thế trong mắt mỹ nữ hiện lên vẻ thương tiếc, lập
tức mở miệng nói, "Không sao, về sau ngươi liền có tên, gọi là... Thủy
Khiêm Mạch, khiêm khiêm quân tử, mạch thượng kì hoa."
Đứa bé kia nghe vậy trong miệng nỉ non, "Khiêm Mạch, Thủy Khiêm Mạch, khiêm khiêm quân tử, mạch thượng kì hoa."
"Tên này rất tốt, nhưng vì sao không theo họ của ta a?", dứt lời, mỹ nam tà tứ tuấn mỹ kia trong tay bưng chén thuốc đi đến.
"Hả? Ma? Ma Khiêm Mạch, quá khó nghe! Không cần, lấy họ Thủy!",
mỹ nữ nghe vậy, cân nhắc một chút họ mỹ nam kia, lập tức cảm thấy thật
sự thỏa đáng, như thế, liền có tên Thủy Khiêm Mạch này.
Hình ảnh vừa chuyển, một mỹ phụ nhân trong tay ôm một đứa bé mới sinh nho nhỏ, mỹ nam trong tay cũng bế một nam hài chừng sáu bảy tuổi,
mà phía sau bốn người là vô số người trong tay cầm đao đuổi giết.
"Kiêu ca ca, đem nữ nhi đưa đến Lăng Thiên đại lục đi, đưa cho
Uyển Hinh, lấy võ công của ngươi, khẳng định có thể mang nữ nhi đi, đi
mau!", mỹ nữ đem đứa bé trong lòng đưa cho mỹ nam kia, hai mắt đẫm lệ
mông lung nói.
"Kiêu thúc thúc, ngươi mau dẫn muội muội đi, ta cùng Thủy di
cùng một chỗ", Thủy Khiêm Mạch đã sáu tuổi bình tĩnh vượt qua chúng bạn
đồng trang lứa, giống như không phải một đứa bé sáu tuổi.
Ôm bé gái nho nhỏ trong lòng, mỹ nam cúi đầu vừa thấy, liền thấy đôi mắt bé chớp chớp, khóe miệng chúm chím, vui tươi cười hớn hở.
Sau đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua thê tử của mình cùng Thủy Khiêm Mạch, sâu trong con ngươi là nỗi đau đớn kịch liệt, sau đó lắc người
một cái liền biến mất không thấy, võ công trác tuyệt làm cho người ta
xem thế là đủ rồi.
Mà lúc này, người phía sau cũng đuổi tới, nhìn Thủy Linh Lung
cùng Thủy Khiêm Mạch, trào phúng mở miệng nói, "Đường đường đại tiểu thư Thủy gia, Di Thất đại lục đệ nhất mỹ nhân, thế nhưng không chịu nổi
cùng tông chủ Tà tông bỏ trốn!"
"Thật sự là đánh mất mặt mũi của Thủy gia chủ, hiện tại ngay cả nghiệt chủng cũng có !"
"Đúng vậy, người đâu, đem vị đại tiểu thư Thủy gia 'tôn quý' này mang về giao cho Thủy gia chủ!"
"Rõ!" ...
Suy nghĩ quay lại, hình ảnh từng mảng từng mảng biến biến mất... Chỉ lưu lại căn phòng yên tĩnh cùng bi thương.
Thủy Khiêm Mạch nắm chặt nắm đấm, trong mắt lóe lên sự kiên định, Kiêu thúc, Thủy di, ta nhất định sẽ tìm được nàng.
« Vy Nhi : Vậy là phụ thân, mẫu thân của U Tà tỷ cũng đã xuất
hiện rồi. Thủy Linh Lung, cái tên này nghe thật hay. K biết tên thật của U Tà tỷ là gì đây a. Thật mong chờ ngày mẫu tử đoàn tụ quá... »