“Công chúa, dịch chuột lan tràn khắp thành Hải Thiên ở Cốc Vực,
có lẽ không lâu sau người có thể hướng nữ hoàng bệ hạ xin thánh chỉ !”,
cũng nữ diễm lệ Lục Điệp đứng yên phía sau Hoa Nghê Thường, đắc ý nói.
“Ừm. Tốt lắm, làm không tệ, ngọc như ý này liền thưởng cho
ngươi”, Hoa Nghê Thường nghe được lời Lục Điệp liền vui vẻ, cầm ngọc như ý trong tay thưởng cho Lục Điệp.
“Tạ ơn công chúa điện hạ!”, khi cầm một đôi ngọc như ý Lục Điệp
mừng đến không tự kìm hãm được, vẻ mặt hiện rõ sự tham lam. Mà Thiển Nhị đứng một bên nắm chặt tay, mày nhíu chặt, nhưng vẫn chưa mở miệng.
“Đúng rồi công chúa điện hạ, nô tỳ nghe tin tức truyền đến từ ám vệ đã
phái đi, nói là đế quân Phong Mâu quốc Liệt Hỏa Kình Thương cùng đế hậu
Tức Mặc U Tà đã đến thành Hải Thiên! Hơn nữa nghe nói đế quân kia quả
thật như nhân gian đồn đãi, dáng người trác tuyệt, dung nhan tuyển mỹ,
cứng rắn nghiêm nghị, lạnh lùng như băng tuyết, thật sự xứng danh thiên
hạ đệ nhất mỹ nam tử!”
Nghe vậy Hoa Nghê Thường nháy mắt từ ghế quý phi ngồi dậy, trong mắt hiện lên tinh quang nói, “Hắn so với Vụ Ảnh Khuynh Thành như thế
nào?”
“Thưa công chúa điện hạ, hai người hoàn toàn không giống nhau,
một người lạnh lùng hờ hững như tiên, một người cứng rắn nghiêm nghị như thần, nhưng nếu thật muốn so cao thấp có lẽ đế quân Phong Mâu càng tốt
hơn!”
“Vậy sao? Có thể tốt như vậy? Vậy người được đồn đãi Thiên hạ đệ nhất nữ tử Tức Mặc U Tà thì sao?”, nói tới đây Hoa Nghê Thường lại nằm
trở về ghế quý phi, sờ sờ bộ móng tay sơn màu đỏ.
“Cái này… bẩm công chúa điện hạ, theo ám vệ báo lại, đế hậu
Phong Mâu Tức Mặc U Tà xác thực như đồn đãi, trong trẻo nhưng lạnh lùng, tư thái tuyệt mỹ, hào hoa phong nhã, sáng bừng tri thức, hơn nữa dù
không có cái danh quốc mẫu, nhưng phong phạm quốc mẫu nhìn một cái không xót gì”, Lục Điệp lề mề mở miệng nói.
Mà nghe nói như thế Hoa Nghê Thường lại chưa mở miệng, chỉ là
con ngươi rụt lại, Tức Mặc U Tà? Nàng đã sớm muốn gặp một lần, lần đầu
đọ chiêu, hay dùng trận dịch chuột này đi, có thể giải quyết … Mới là
đối thủ chân chính.
———— Ngự thư phòng hoàng cung Nguyệt Thần quốc.
“Ngươi nói cái gì? Hoàng thượng không trở về? Mười vạn binh mã
toàn quân bị diệt?”, Tây Việt Tiêu tự mình lãnh binh tác chiến chưa về,
làm quốc trượng Tức Mặc Hoành đứng mũi chịu sào trở thành người tâm phúc ở Nguyệt Thần quốc.
“Dạ. . . Đúng vậy tướng quân, chúng ta âm thầm điều tra tin tức
chắc chắn không sai, hoàng… Hoàng thượng bị Phong Mâu đế quân chém đứt
một cánh tay, sau mang… Mang về quốc”, người bẩm báo run rẩy nói.
“Cái gì? Ngươi nói cái gì? Phong Mâu thật sự khinh người quá
đáng, coi Nguyệt Thần không có người sao?”, Tức Mặc Hoành nghe vậy giận
dữ, ở Phong Mâu quốc vợ hắn chết, ba đứa con gái, một không phải thân
sinh, một cả đời không con tự nhiên không thể làm hoàng hậu, còn một thì điên điên khùng khùng, mỗi ngày quấn quít lấy hắn đòi đi Ngự Long sơn
trang, điều này sao có thể làm cho hắn không hận!
“Đúng vậy Tức Mặc tướng quân, Phong Mâu thật sự quá mức không
coi ai ra gì! Chúng ta Nguyệt Thần tất nhiên không thể buông tha bọn
họ!”, bộ binh thị lang cũng giận dữ, lớn tiếng mở miệng nói.
Toàn bộ quan đại thần nghe đến mấy điều này đều giận dữ, Phong
Mâu cũng dám giam vua của bọn họ, điều này quả thực là không để Nguyệt
Thần vào mắt, thật sự gan to tày trời!
“Người đâu, đưa phong thư này đến Hoa Tàn, đích thân giao cho nữ hoàng Hoa Tàn!”, Tức Mặc Hoành từ trên bàn xoát xoát viết một phong
thư, phái người đưa đi Hoa Tàn quốc.
“Dạ, tướng quân! Thuộc hạ sẽ không phụ sự mong đợi của mọi
người!”, ám vệ cầm thư liền ngựa không dừng vó chạy tới Hoa Tàn quốc.
———-Ngự hoa viên hoàng cung Nguyệt Thần .
Nữ tử mặc phượng bào đỏ thẫm ngồi ngay ngắn ở trước bàn đá, ánh
mắt có chút dại ra, trên bàn đá nước trà điểm tâm sớm nguội lạnh, có thể thấy được nàng ngồi đã lâu. Không bao lâu một đám nữ tử mặc cung trang
oanh oanh yến yến đều tới.
“Hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương, không tốt!”, nữ
tử một một thân hoa phục đầy mặt lo lắng nhìn Mộc Uyển Hi, không có một
chút ung dung thanh lịch của nữ tử hậu cung.
“Hoàng hậu nương nương, nghe nói ngươi cùng đế hậu Phong Mâu
quốc có chút quan hệ, là thật sao?”, một vị nữ tử cẩm y hoa phục khác
cũng nhíu lại mày liễu hỏi, mặc dù cực lực che dấu, nhưng vẫn có thể
thấy được lo lắng của nàng.
Con ngươi Mộc Uyển Hi lạnh nhạt, lập tức khôi phục sắc mặt, “Các vị muội muội không an phận chờ ở cung điện chính mình, chạy đến nơi đây là thế nào? Đế hậu Phong Mâu cùng bản cung quan hệ như thế nào thì có
quan hệ gì tới các ngươi?”, ngữ khí bình thản, không chút phập phồng,
tiểu công chúa từng kiêu hoành ngang ngược một thời sau khi vào nhà giam này đã biến mất không thấy.
“Điều này… Hoàng hậu nương nương bớt giận, chúng ta là vì hoàng
thượng mà đến”, một đám hậu cung tần phi cảnh xuân tươi đẹp tất cả đều
bùm bùm quỳ rạp xuống đất, quý phi đi đầu ngữ khí thật cẩn thận, đa số
tần phi đều ở đây chỉ thiếu duy nhất Tức Mặc Vãn nguyệt đứng đầu tứ phi.
Trở về từ thọ yến thái hoàng thái hậu Phong Mâu quốc, tần phi
hậu cung biết được nàng không thể mang thai, người người đều không hoà
nhã với nàng, một tần phi vô dụng không thể sinh đứa nhỏ, thái độ của
Tây Việt Tiêu cũng thay đổi không ít, nay Tức Mặc Vãn nguyệt cũng chỉ
dám lẳng lặng chờ ở trong tẩm điện của chính mình, về phần mưu tính cái
gì. . . Không ai biết được.
“Sao ? Vì hoàng thượng mà đến? Bản cung thật không biết, hoàng
thượng mang binh đi Phong Mâu, như thế nào có thể ở nơi này của bản
cung”, nghe được hai chữ hoàng thượng tay Mộc Uyển Hi ngừng một chút,
bưng nước trà sớm lạnh thấu lên, sau đó sắc mặt bình tĩnh như trước nói.
“Hoàng hậu nương nương, nghe nói hoàng thượng mười vạn đại quân
dẫn đi toàn quân bị diệt, hoàng… Hoàng thượng cũng bị Phong Mâu đế quân
bắt trở về Phong Mâu!”, quý phi đi đầu thấy Mộc Uyển Hi bình tĩnh như
không có chút lo lắng nói.
Nghe vậy Mộc Uyển Hi mạnh ngẩng đầu, “Phanh” chén trà trong tay
cũng lên tiếng trả lời mà rơi, ma ma đứng ở phía sau Mộc Uyển Hi cũng
biến sắc, “Hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương ngài không bị
thương chứ?”
Bị thanh âm ma ma gọi hoàn hồn, Mộc Uyển Hi dùng khăn gấm xoa
xoa phượng bào ẩm ướt, “Ngươi nói thật sao? !”, ngữ khí giờ phút này tuy rằng như trước bình tĩnh không có gợn sóng, nhưng nếu lắng nghe, vẫn có thể nghe được thanh âm ở chỗ sâu trong khẩn trương cùng lo lắng.
“Đúng vậy hoàng hậu nương nương, thiếp nghe nói ngài cùng đế hậu Phong Mâu có chút giao tình, cho nên mới đến đây, hy vọng hoàng hậu
nương nương có thể khuyên bảo Phong Mâu thả hoàng thượng, hơn nữa Phong
Mâu đế quân kia cực kỳ sủng ái vị đế hậu kia, nói vậy nếu nàng mở miệng
tất nhiên hữu dụng!” Trong thanh âm quý phi tràn đầy mong đợi, thế nhân đồn đãi đế quân Phong Mâu sủng nịch đế hậu đã đến tận xương, nếu nàng
mở miệng khuyên, hoàng thượng tất nhiên có thể được thả, trở lại Nguyệt
Thần, đến lúc đó lại tập kết binh lực giáo huấn Phong Mâu.
Nghe lời nói của quý phi, tay Mộc Uyển Hi chà lau phượng bào
dừng một chút, Phong Mâu đế hậu… Tức Mặc U Tà. Nữ tử giữa những hàng vạn người đều tràn đầy khí phách nghiêm nghị, nữ tử tài hoa hơn người sáng
ngời trí tuệ, nữ tử làm cho tứ quốc đều sợ hãi than thở không thôi.
“Các ngươi trước đi xuống đi, để bản cung cẩn thận suy nghĩ”,
giờ phút này Mộc Uyển Hi đột nhiên phất phất tay, người người hậu cung
phi tần tuy rằng không có được câu trả lời thuyết phục từ Mộc Uyển Hi,
nhưng cũng không dám lỗ mãng, lập tức đều rời khỏi ngự hoa viên.
Mộc Uyển Hi lẳng lặng ngồi nhìn những đóa hoa rực rỡ ở ngự hoa
viên, nâng mắt nhìn phương hướng Tuyết Phong quốc cùng Phong Mâu quốc,
từ khi gả vào hoàng gia Nguyệt Thần quốc, nàng không có một ngày vui vẻ, ngày ngày cùng phi tần hậu cung tranh thủ tình cảm nàng cũng cảm thấy
phiền chán, nhưng giờ phút này phu quân của nàng bị tù ở Phong Mâu, nàng rốt cuộc nên làm gì?
———–Thành Hải Thiên ở Cốc Vực, biên giới Phong Mâu.
“Tiểu thư, chúng ta đều may xong rồi, người xem có phải bộ dáng
như vậy hay không?”, Nhã Trúc cầm găng tay trong tay cùng khẩu trang đưa cho U Tà, trong giọng nói tràn đầy tò mò, thứ này làm rất dễ, chỉ là
không biết nên dùng như thế nào, mười đầu ngón tay kia có thể nghĩ đến
là mang trên tay, nhưng là cái khác đều không biết .
U Tà cằm lấy xem, lập tức gật gật đầu, “Đúng vậy, chính là như
thế này”, nói xong liền đeo vào trên tay, lại đem khẩu trang đeo lên
mặt, mấy người Đại Huyên một bên cũng nhìn rồi làm theo U Tà. Thì ra
mấy thứ này sử dụng như vậy, so với lụa mỏng che mặt tiện hơn rất nhiều.
“Đây là găng tay, cái này gọi là khẩu trang, mang cái này có thể giúp tránh bị lây dịch chuột khi chữa trị”, U Tà đeo khẩu trang, thanh
âm không chút phập phồng thản nhiên nói.
Mà lời này làm cho tất cả mọi người quanh thân cảm thấy thần kỳ, đúng vậy, chỉ cần tránh cùng người bệnh tiếp xúc trực tiếp liền không
cần lo lắng, bọn họ lúc trước vì sao không nghĩ tới?
Liệt Hỏa Kình Thương ở một bên nhìn U Tà bên người, khóe miệng
kéo lên một chút độ cong, đây là Tà Nhi của hắn, khiến người ta không
thể không yêu. U Tà quay đầu cầm lấy găng tay cùng khẩu trang thay Liệt Hỏa Kình Thương đeo, sau đó cầm tay hắn kéo ra ngoài lều trại.
Không lau sau đã vào thành Hải Thiên, lọt vào trong tầm mắt
thành Hải Thiên không tiêu điều giống như vậy, dân chúng giờ phút này
thu thập sạch sẽ, cầm bát hướng chỗ mấy người Nhã Trúc phát cháo mà tới, mỗi người trên mặt đều là cảm kích cùng hi vọng.
Sắc mặt U Tà cùng Liệt Hỏa Kình Thương cũng là ấm ấm, lơ đãng
ánh mắt U Tà bị một màn xa xa hấp dẫn. Chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi giờ phút này nằm ở góc tường, trên làn da lộ ra bên ngoài tràn đầy những
chấm nhỏ màu xanh, nhìn qua cực kỳ khủng bố, nhưng mà một nữ tử dung mạo tú lệ bên người hắn cũng không ghét bỏ, mà là một ngụm một ngụm đút hắn ăn cháo, nhìn đến miệng hắn cháo tràn ra, cũng sẽ cầm khăn tay vì hắn
lau sạch sẽ. Cảm tình như vậy làm cho người ta rơi vào động dung, sau
khi xem qua U Tà nhấc chân bước tới bên cạnh nữ tử thanh tú đó.
Rất nhanh liền đi tới trước mặt hai người, bị U Tà che ánh mặt
trời, hai người đều ngẩng đầu nhìn lên, tuy rằng nhìn không thấy mặt U
Tà, nhưng này đôi con ngươi màu hổ phách cũng đủ làm cho hai người sửng
sốt.
“Cô nương, ngươi nên cách xa một chút đi, phu quân ta nhiễm dịch chuột, tránh bị lây nhiễm”, nữ tử cũng không có mở miệng răn dạy U Tà
che khuất ánh mặt trời, ngược lại ngữ khí ôn hòa nói, từ trong giọng nói khó che dấu sự quan tâm lo lắng.
Khóe miệng U Tà cong lên, “Ngươi tránh ra một ít, để ta nhìn xem tình huống của hắn”, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng hờ hững giống
như dẫn theo ma lực, khiến nàng kia không tự chủ được thoáng tránh ra
một chút. U Tà ngồi xổm xuống tinh tế đánh giá nam tử trẻ tuổi, khi thì nhíu mi, khi thì suy nghĩ sâu xa…
Qua một lúc lâu, U Tà rốt cục đứng lên xoay người rời đi, không
hề nói gì. Đôi nam nữ trẻ nhìn bóng dáng U Tà rời đi, không khỏi thở
dài, sau đó nữ tử cầm tay nam tử kia, ý tứ rõ ràng, cho dù không thể cứu chữa, nàng cũng sẽ không buông tay hắn.
U Tà đi tới bên người Liệt Hỏa Kình Thương, “Ta biết phương pháp chữa bệnh, chúng ta trở về thôi”, trong thanh âm trong trẻo nhưng lạnh
lùng mang theo sự ôn nhu tinh tế không thể xem nhẹ, cũng chỉ có khi đối
với Liệt Hỏa Kình Thương thì U Tà mới có thể trở nên như vậy.
“Ừ, trở về”, lông mày Liệt Hỏa Kình Thương nhíu nhíu, sau đó
thanh âm từ tính nhu tình vang ở bên tai U Tà, hai người mười ngón tay
đan vào nhau đi xa.