Khi cách quân đội của Nguyệt Thần chỉ còn mười bước, U Tà nhảy
khỏi Lôi Đình, phi thân dựng lên, lập tức ở bên trên quân đội Nguyệt
Thần, mà trong tay nàng cầm một cái bình sứ, Tây Việt Tiêu thấy một màn
như vậy yết hầu khẽ động, thân hình khẽ bay lên muốn ngăn cản động tác
của U Tà.
Nhưng mà U Tà nhìn hắn, trên mặt vẫn không có chút biểu tình gì, ngón tay mảnh khảnh khẽ bật nút lọ bình sứ ra, sau đó lật úp cái bình
xuống, bột phấn trong bình bay toán loạn cùng tuyết rơi xuống.
“Ngươi! Ngươi thả cái gì? !”, Tây Việt Tiêu không kịp ngăn cản động tác của U Tà, không khỏi quát lên.
“Ngươi không phải là không biết ta là Tà Y đi… Tà Y có thể làm
cái gì?”, U Tà nghe được lời hắn nói, khóe môi rốt cục nhấc lên, đôi mắt màu hổ phách hàm chứa dòng khí hờ hững, lạnh như băng.
“Ngươi! Trên chiến trường cư nhiên lại dùng độc?!”, đồng tử Tây
Việt Tiêu co rụt lại, không khỏi giận dữ nói. Bình thường trên chiến
trường đều là quang minh chính đại đối chiến, còn lại dùng độc chỉ để
đối phó với mấy bộ lạc hung tàn ác độc, ai ngờ Tức Mặc U Tà lại không
làm theo lẽ thường ra bài?
“Dụng độc thì sao?”, U Tà nghe được lời hắn không khỏi cười nhạo một tiếng, cường giả cũng không thể là người ngu xuẩn được, chỉ cần có
thể sống, chỉ cần có thể thắng, cái thủ đoạn gì mà không thể dùng? Từ
xưa đến nay, có người nào quyền cao chức trọng mà lại sạch sẽ? Nàng là
Tà Y, vốn nửa chính nửa tà, nếu nàng muốn, ai có thể ngăn cản!
Tây Việt Tiêu nhìn binh lính phía dưới không bao lâu đã gục
xuống không dậy nổi thì không khỏi giận dữ, bởi vì hôm nay xuất hiện đại tuyết, diện tích độc tản ra xung quanh càng rộng.
Lập tức Tây Việt Tiêu nhìn về phía Tức Mặc U Tà đang đứng yên
giữa không trung, con ngươi hung ác vạn phần, dùng mười vạn binh mã đổi
lấy một Tức Mặc U Tà, đáng giá! Nghĩ đến đây liền đánh về phía U Tà.
Thấy vậy, sắc mặt U Tà vẫn không thay đổi, chỉ là dung nhan lại
càng tái nhợt, gần như trong suốt, cho dù trúng cửu tử nhất sinh, Tây
Việt Tiêu cũng không phải là đối thủ của nàng, tình trạng như thế này
còn muốn mang nàng về Nguyệt Thần quốc? Quả thật là buồn cười đến cực
điểm!
Chớp mắt một cái, một thanh ngân đao liền nằm trong tay U Tà,
thấy một màn như vậy Tây Việt Tiêu quá sợ hãi, nhưng lại không thể lùi
bước, liền xoay người xông lên đánh nhau cùng với U Tà.
Nhưng mà mỗi chiêu thức của U Tà lại quá xảo quyệt làm cho Tây
Việt Tiêu khó có thể chống cự, đúng lúc này, Tây Việt Tiêu hướng về một
nơi xa ra dấu, con ngươi U Tà chợt lóe, nhưng mà động tác cũng không có
chút nào tạm dừng mà ngược lại càng thêm sắc bén, tàn nhẫn.
Không bao lâu sau từ phương xa xuất hiện không ít người, mà đi
đầu là một nữ tử có dáng người yểu điệu, che mặt bằng một chiếc khăn sa, làm cho mọi người không nhìn thấy rõ bộ dáng, chỉ là đôi mắt nàng ta
chứa đầy phẫn hận cùng ghen tỵ bắn thẳng tắp về phía U Tà.
Nàng kia vung tay lên với những người đi phía sau mình, những
người đó đồng loạt đánh về phía một vạn binh lính tinh anh, mà Hàn Mai
và Thanh Lan cũng gia nhập cuộc chiến, sau đó nàng ta cầm trường kiếm
bay đến bên người Tây Việt Tiêu.
“Thật sự là phế vật, ngay cả một nữ nhân cũng đánh không lại!”, thanh âm nữ tử có chút khinh thường nói.
Làm cho U Tà càng kinh ngạc là, nghe nói thế tuy rằng sắc mặt
Tây Việt Tiêu không tốt, nhưng cũng không có phản bác, còn sắc mặt U Tà
vẫn trong trẻo lạnh lùng như trước, nói vậy thân phận nữ tử này…
Nữ tử vừa dứt lời liền đánh về phía U Tà, mà Tây Việt Tiêu thì
lại ngẩn người, lập tức cũng gia nhập, cùng nữ tử che mặt đối chiến với U Tà.
Phía dưới, thấy một màn như vậy Hàn Mai và Thanh Lan không khỏi
giận giữ, hai người kia dám khi dễ tiểu thư các nàng! Lập tức thủ đoạn
đối phó với mấy người mà nàng ta mang đến càng thêm hung ác.
Mà U Tà bị hai người bao vây vẫn không rơi vào thế hạ phong,
điều này làm cho hai người kia kinh hãi không thôi, nhưng mà qua một hồi lâu, khi thể lực của nữ tử che mất cũng sắp cạn kiệt, lập tức mở miệng
nói: “ Liệt Hỏa Kình Thương cũng không biết là đã chết hay chưa.”
Chính là vài từ ngắn ngủn, U Tà nghe đến bốn chữ “Liệt Hỏa Kình
Thương” liền có chút ngây người, nữ tử kia cũng tận dụng thời cơ này,
trường kiếm trong tay không chút lưu tình đâm về phía U Tà, mà Tây Việt
Tiêu vốn không muốn làm U Tà bị thương, nhưng mà nhìn đến động tác của
nàng ta chỉ lóe lóe con ngươi, không có ngăn cản.
Đang ở dưới, sắc mặt Hàn Mai và Thanh Lan đại biến, lớn tiếng
nói: “ Tiểu thư!”, vốn định bay lên, nhưng mà đã chậm, U Tà nghe thấy
tiếng kinh hô của các nàng mới hồi phục tinh thần, hơi lắc mình, nhưng
mà trường kiếm vẫn hung hăng đâm vào người nàng.
Thấy một màn như vậy, khóe miệng của nàng kia dưới khăn che mặt
khẽ cong lên, sau đó lại hung hăng rút trường kiếm ra, lập tức máu tươi
phun ra tung tóe.
“Không! Tà Nhi!”, thanh âm lãnh liệt mà bá khí vang vọng khắp
thiên địa, làm cho người bình thường giống như bị mất đi linh hồn, thân
hình tất cả mọi người đều run lên.
Liệt Hỏa Kình Thương đi suốt mấy ngày mấy đêm không ngừng nghỉ
rốt cục cũng đến chiến trường bên này, nhưng mà vừa đến nơi liền nhìn
thấy một màn như vậy, do trường kiếm rút ra U Tà liền mất lực, toàn thân lập tức rơi xuống phía dưới, áo dài theo gió tung bay, khi nghe thấy âm thanh quen thuộc, U Tà liền quay đầu nhìn thì thấy một thân ảnh quen
thuộc đang phi nước đại mà đến, khóe miệng khẽ cong lên.
Liệt Hỏa Kình Thương bay lên trời, cấp tốc bay đến, mắt nhìn
thân ảnh màu bạc đang rơi xuống kia tràn đầy nhu tình, sau đó U Tà rất
nhanh rơi vào một vòng ôm ấm áp.
Liệt Hỏa Kình Thương nhìn người trong lòng bây giờ yếu ớt, chỉ
thấy dung nhan tuyệt mỹ tinh xảo giờ phút này tái nhợt như một tờ giấy
gần như trong suốt, máu tươi nhiễm đỏ quần áo, nhiễm đỏ con ngươi Liệt
Hỏa Kình Thương.
Giờ phút này, cảm nhận được vòng ôm ấm áp quen thuộc U Tà mới
thả lỏng tinh thần, sau khi trở về từ Cẩm Khê tộc nàng chưa bao giờ nghỉ ngơi yên ổn, giờ phút này tại đây tìm được ôm ấp quen thuộc, nàng mới
an tâm, cho dù nàng cường thịnh như thế nào vẫn cần cái ôm ấp này.
Mà nữ tử che mặt và Tây Việt Tiêu nhìn thấy người đang ôm U Tà
kia là Liệt Hỏa Kình Thương thì thân hình run lên, sắc mặt lập tức trắng bệch, hắn… hắn không phải ở trên chiến trường với Hoa Tàn quốc sao?!
Làm sao có thể đột nhiên xuất hiện ở đây? Chết tiệt! Rốt cuộc là xảy ra
chuyện gì? Làm sao có thể?!
“Thương…”, đôi môi tái nhợt của U Tà khẽ mở, một chữ nỉ non tinh tế, con ngươi hổ phách khẽ mở ra.
Nghe vậy, lưng Liệt Hỏa Kình Thương khẽ run lên, lập tức hung
hăng đem U Tà ôm chặt trong lòng, con ngươi lục sắc giờ phút này đỏ
bừng, nhưng mà cũng tràn ngập sủng nịch, : “ Tà Nhi, ta đến rồi đây .”
Nhìn một màn này, nước mắt Hàn Mai cùng Thanh Lan lập tức tuôn
rơi, Liệt Hỏa Kình Thương đem U Tà trong lòng giao cho hai người nói: “
Mang nàng trở về, lập tức truyền ngự y ” trong thanh âm từ tính còn hơi
khàn khàn, run run.
“Vâng!”, Hàn Mai và Thanh Lan hung hăng xoa xoa nước mắt, lập
tức quay đầu nhìn về phía Tây Việt Tiêu cùng nữ tử che mặt kia, một cái
liếc mắt đầy ngoan lệ, trong ánh mắt kia chỉ có một tin tức: ” Các ngươi chết chắc rồi !”. Sau đó nhanh chóng mang U Tà quay về, mà những binh
lính tinh anh còn lại nhìn thấy Liệt Hỏa Kình Thương cũng run lên, đây
chính là Chiến Thần của bọn họ!
“Các ngươi, muốn chết”, Liệt Hỏa Kình Thương nhìn thấy Hàn Mai
và Thanh Lan đã đưa U Tà rời đi, bốn chữ vang lên, sát ý hủy thiên diệt
địa còn có chút thê lương bao phủ tất cả mọi người còn sống ở đây, thanh âm lạnh lẽo như từ địa ngục phá không mà đến.
Giờ phút này, Liệt Hỏa Kình Thương mới chân chính là Chiến thần
Nhiếp Chính Vương làm cho tứ quốc kinh sợ, dung nhan tuấn mỹ không mang
theo chút độ ấm, khí thế quanh thân làm cho mọi người không dám nhìn
thẳng, tựa như thần đế.
Lập tức Liệt Hỏa Kình Thương nhằm ngay vào nữ tử che mặt, chỉ
trong nháy mắt ngón tay liền đặt trên cổ nàng ta, cái khăn che mặt lập
tức rơi xuống, hé ra khuôn mặt ôn nhu khuynh thành, không phải là Phong
Lê Âm thì còn là ai?
Nhưng mà khi nhìn đến khuôn mặt này biểu tình trên mặt của Liệt
Hỏa Kình Thương cũng không thay đổi, giống như bình thường. Mà Phong Lê
Âm đỏ bừng mặt, mắt đẹp tràn đầy ủy khuất và ái mộ, nàng tin tưởng Kình
Thương ca ca nhất định sẽ không đối xử với nàng như vậy.
Nhưng mà khóe miệng Liệt Hỏa Kình Thương cũng khẽ cong lên, nhìn về phía binh lính còn sót lại của Nguyệt Thần quốc, hung hăng đánh
Phong Lê Âm ngã xuống đất, không chút lưu tình phế đi tứ chi Phong Lê
Âm.
“A!”, tiếng thống khổ thê lương trong nháy mắt vang lên, Phong
Lê Âm không dám tin nhìn Liệt Hỏa Kình Thương, hắn làm sao có thể đối
với nàng như vậy? Từ nhỏ nàng đã thích hắn, hắn làm sao có thể đối xử
với nàng như vậy?!
Nhưng mà không đợi nàng hồi phục tinh thần lại, thanh âm lạnh
như băng của Liệt Hỏa Kình Thương lại vang lên: “ Nữ nhân này thưởng cho các ngươi, nếu không muốn chết, thì ra sức một chút”.
Nghe vậy, binh lính còn sót lại của Nguyệt Thần quốc liếc nhau,
sau đó nhìn về phía Phong Lê Âm đang mở to con mắt, trong mắt đều chợt
lóe qua tia kinh diễm, nữ tử tuyệt sắc bậc này bọn họ chưa từng thử qua. Sau đó mấy người nhìn Liệt Hỏa Kình Thương một cái, thấy con ngươi hắn
lạnh như băng nhìn bọn hắn chằm chằm.
Mọi người không hề do dự, lập tức tiến về phía Phong Lê Âm.
“A! Không cần a. . . Buông, van cầu các ngươi buông ta ra! Kình Thương ca ca, ngươi sao có thể đối xử với ta như vậy!”
“Kình Thương ca ca cứu ta a!”
“Buông, buông ra, a!”, Phong Lê Âm tuyệt vọng nhìn mấy gương mặt tham lam ở trên người nàng, quần áo sớm đã bị thoát hết, vô số người
chà đạp lên thân thể của nàng, thống khổ vì hạ thân bị xé rách, khóe mắt Phong Lê Âm tràn ra những giọt nước mắt tuyệt vọng.
Tây Việt Tiêu hoảng sợ nhìn một màn này, có chút sợ hãi, tuy
rằng hắn đã nghe danh Chiến thần Phong Mâu thị huyết vô tình, nhưng mà
hôm nay hắn mới chân chính nhìn thấy, hắn đã biết như thế nào gọi là thị huyết tàn nhẫn.
Liệt Hỏa Kình Thương nghe thấy thanh âm phía sau, khóe miệng khẽ cong lên một chút ý cười tàn nhẫn đến cực điểm, dám làm tổn thương Tà
Nhi. Rồng có sừng, chạm đến tất vong, mà sừng của hắn chính là Tức Mặc U Tà.
Sau đó con ngươi liền liếc qua sắc mặt trắng bệch của Tây Việt Tiêu, muốn Tà Nhi của hắn?
Lắc mình một cái Liệt Hỏa Kình Thương liền đến bên người Tây
Việt Tiêu: “ Muốn dùng thành trì để đổi hoàng hậu của ta?” thanh âm từ
tính vang vọng ở bên tai Tây Việt Tiêu, làm cho hắn rùng mình một cái.
“Không. . . Không, không thể nào, Trẫm. . . Không, ta. . . Ta
làm sao có thể làm ra chuyện vô liêm sỉ như thế !”, sắc mặt Tây Việt
Tiêu càng thêm trắng bệch, hắn có chút hối hận khi hợp tác với Phong Lê
Âm rồi.
Mấy ngày trước Phong Lê Âm xuất hiện ở hoàng cung Nguyệt Thần
quốc, muốn cùng hắn hợp tác, hắn lúc ấy bị ma xui quỷ ám, nên nghe theo
lời nàng ta, không quan tâm đi khiêu khích Phong Mâu đế quốc, nay hối
hận cũng không còn kịp rồi.
“Ha ha ha ha, mặc kệ ngươi có hay không, dám làm hại Tà Nhi, vậy ngươi sẽ không trở về được”, vừa nói xong, Liệt Hỏa Kình Thương khong
chút lưu tình chặt bỏ một cánh tay của Tây Việt Tiêu.
“A!”, lại là một tiếng hô thê lương đến cực điểm, sau đó sắc mặt Tây Việt Tiêu trắng bệch, nghiêm mặt không dám tin nhìn Liệt Hỏa Kình
Thương, hắn… Hắn làm sao dám ra tay với mình? !
Liệt Hỏa Kình Thương nhìn vẻ mặt của hắn không khỏi cười một
tiếng, sau đó phân phó thủ hạ: “ Đưa hắn về Phong Mâu”, nghe vậy mọi
người liền trói Tây Việt Tiêu, đem hắn về Phong Mâu.
Liệt Hỏa Kình Thương cũng không nhìn Phong Lê Âm một cái nào, lập tức đi về phía đóng quân của Phong Mâu.
Mà giờ phút này, thân hình Lê Âm xụi lơ, hai mắt mở to nhìn về
phía chân trời, giống như rối gỗ mất đi linh hồn, tùy ý mọi người trên
người đòi lấy, đoạt lấy.