Bóng đêm thâm trầm như mực, U Tà khoanh chân ngồi ở trên giường, từ khi đến đây nội lực đã dừng lại nửa năm không có tu luyện, cũng nên
thử một chút xem có thể đột phá hay không. Lập tức tập trung tinh lực,
đem toàn bộ nội lực ngưng tụ thành một điểm rồi hung hăng đánh tới vách
tường, nhất thời oanh một tiếng.
Khí thế mạnh mẽ hiện ra, nội lực cường đại uy thế như vậy, ở
toàn bộ đại lục này tuyệt không quá năm người. Năm ấy mười bảy tuổi đã
có được nội lực cao thâm như thế, đây quả thực là chuyện làm cho người
ta sợ hãi đến cỡ nào a? !
Ngay tại khi U Tà bình ổn nội lực trong cơ thể, một trận tiếng
đàn truyền đến, mang theo khí thế cuồn cuộn của thiên quân vạn mã, lại
mang theo bá khí của thương long rời bến, U Tà đột ngột mở to con ngươi
màu Hổ Phách, tự trong phòng ngủ đi ra ngoài viện.
Theo tiếng đàn nhìn lại, chỉ thấy trong viện một cái thân ảnh
đầy bá khí tùy ý nguồi dưới dưới tàng cây, một thân cẩm y huyền sắc, mặt nạ màu bạc lóe ra, đôi đồng tử thâm thúy, sống mũi cao thẳng, cánh môi
mỏng manh nhếch lên, cái cằm trơn bóng trắng nõn làm cho người ta phải
trầm mê không thôi.
Trong tay hắn ôm một cây Huyết ngọc cầm (cây đàn ngọc màu đỏ),
huyết cầm đạm bạc lóe kim sắc, mà ngón tay thon dài của Liệt Hỏa Kình
Thương hoàn mỹ đến cực điểm ở trên huyết cầm hoa động , không biết từ
khi nào gió mát thổi qua, lọn tóc trên trán bị gió cuốn bay đi, ở trong
không trung vẽ ra một đường cong duyên dáng.
Chợt thấy trong nháy mắt, tư thái của hắn trầm tĩnh tao nhã,
giống như một loại tư thế dài đằng đẵng, giống như hắn không thể nói rõ
hết thảy cảm xúc, nhưng mà tất cả mọi thứ đối với hắn tựa hồ đều trở nên không hề trọng yếu, không hề tranh cãi ầm ĩ, giống như thiên địa trong
lúc đó chỉ có một mình hắn mà thôi. . .
Giống như là nghe được động tĩnh, tiếng đàn hoàn toàn dừng lại,
Liệt Hỏa Kình Thương quay đầu đối mắt với đôi đồng tử Hổ Phách cách hắn
mấy thước, hai người cứ như vậy lẳng lặng nhìn nhau vài giây, sau đó
thân ảnh Liệt Hỏa Kình Thương đột nhiên biến mất không thấy, độc lưu lại bốn chữ phiêu ở giữa không trung: "Ta phải trở về" .
Nghe vậy đôi mắt phượng màu Hổ Phách của U Tà hiện lên vài tia
cảm xúc không tên, hắn không quản đêm khuya đến đây chỉ là vì nói với
mình hắn phải về Phong Mâu quốc thôi sao? Nàng sao không biết là quan hệ của bọn họ khi nào lại tốt như vậy rồi chứ ? Nhưng vì sao tim của nàng
lại đập nhanh như vậy?
Chờ ở bên ngoài Tướng quân phủ_mấy người Hồn Thiên nói nhỏ:
"Hồn Ảnh, ngươi nói chủ tử đây là làm sao vậy? Như thế nào ba ngày thì hai lần chạy tới Tướng quân phủ chứ?"
"Đúng vậy, liền ngay cả trở về cũng đều phải nói với Vương phi?"
"Thật kỳ quái , chủ tử không phải đối với nữ tử nào cũng đều
lạnh lùng sao? Hoa Lộng Ảnh kia không phải chính là một cái ví dụ đó
sao?"
"Đều câm miệng, chủ tử đây là đã yêu thương Vương phi !" Vẻ mặt
Hồn Ảnh hé ra lạnh lẽo. Nếu suy nghĩ một chút thì sẽ nhận ra, nhưng mà
lời này vừa nói ra cũng là làm cho ba người khác quá sợ hãi rồi. Chủ tử
của bọn họ là người hoàn mỹ tôn quý như vậy cư nhiên lại yêu thương một
người sao? ! Thật làm cho người ta khó mà tin được !
Mà Liệt Hỏa Kình Thương ở trên đường về Phong Mâu quốc cũng là
nhíu mày, vì sao gần đây chính mình lại khác thường như thế? Không phải đã xác định nàng không phải là nàng ấy hay sao? Nhưng vì sao lại không thể khống chế được nỗi lòng của chính mình như thế? Chẳng lẽ chỉ là vì
một đôi đồng tử Hổ Phách thôi sao?
Còn U Tà cũng có chút cảm xúc phập phồng, phân phó mấy người Hàn Mai chuẩn bị nước tắm cho tốt, chuẩn bị tắm rửa xong đi ngủ.
Trong phòng đặt một cái thùng tắm thật to, phía trên thùng tắm
nổi lơ lửng những cánh hoa tiên diễm, mà giờ phút này U Tà buồn bực ngâm mình ở trong nước , có chút tức giận cảm xúc vừa mới biến hóa của chính mình, sau lập tức từ trong nước bay ra, kéo theo những cánh hoa cũng
bay ra, xẹt qua giữa không trung, hình thành hoa vũ.
Mà một vết bớt hình hoa đỏ tươi yêu diễm xuất hiện ở trong tầm
mắt, từ phía sau lưng U Tà uốn lượn tới chỗ xương quai xanh, từng cánh
hoa hiện ra rõ ràng rành mạch, đó chính là một đóa Bỉ ngạn hoa! (Bỉ ngạn hoa hay còn gọi là hoa mạn đà la, hay mạn châu sa hoa. Là loài hoa thể
hiện cho sự quyến rũ bí ẩn của người phụ nữ)
U Tà cũng là nhìn vết bớt hình hoa trên người, đưa tay sờ sờ vẫn thấy nó bóng loáng dị thường, giống như chính là từ trong làn da hiện
ra, một chút cũng không giống như vết bớt bình thường, lại cũng không
phải hình xăm, cái bớt này là từ nhỏ đã có .
Cũng không nghĩ nhiều như vậy, U Tà tắm rửa xong liền đi ngủ.
Nếu là Liệt Hỏa Kình Thương nhìn thấy được vết bớt của U Tà chắc chắn là sẽ mừng rỡ như điên.
Hừng đông ngày thứ hai, U Tà đã kêu bốn người Hàn Mai đến : "Hàn Mai, thu thập hành lý, chúng ta đi đến Hoa Tàn quốc" Nghe vậy đôi mi
thanh tú của Nhã Trúc khẽ động, có chút vui vẻ nói: "Tiểu thư, chẳng lẽ
là muốn tới Hoa Tàn quốc thu mấy viên đá sáng long lanh đó sao? !" .
U Tà thản nhiên gật gật đầu, nguyên bản nàng vốn không cho phép
ai đi cùng, nhưng là trải qua cảm xúc biến hóa của mình tối qua, đột
nhiên nghĩ đến một hoàn cảnh khác liền thay đổi tâm tình, cho nên quyết
định dẫn các nàng cùng nhau đi đến Hoa Tàn quốc.
Hai năm trước, khi nàng đến Hoa Tàn quốc để xử lý cái tên Vương
gia kiêu ngạo đến cực điểm kia, nàng liền phát hiện phía trên một ngọn
núi ở trong địa bàn Hoa Tàn quốc có một chỗ có quặng kim cương! Nếu là
đem kim cương đó tạo ra thành trang sức, tất sẽ oanh động Lăng Thiên đại lục!
Mà nghe được U Tà muốn dẫn các nàng cùng đi đến Hoa Tàn quốc,
mấy người đều là cao hứng đi sửa sang hành lý. Hai năm trước nhìn thấy
mấy tảng đá sáng long lanh này, tiểu thư đã nói sẽ dùng những viên đá
này làm lễ vật cho các nàng, nhưng mà vẫn đều không có thời gian. Lần
này rốt cục có thể đi rồi, tiểu thư tặng lễ vật a, các nàng thế nhưng
thực là chờ mong a!
Không quá mấy ngày, ở bên trong hoàng thành Hoa Tàn quốc xuất
hiện năm thân ảnh. Dẫn đầu là một nữ tử một thân xiêm y dệt gấm trắng
như tuyết, trên gấu váy thêu rất nhiều đóa hoa lan nhỏ, lộ ra gương mặt
xinh đẹp, trên trán điểm một nốt chu sa tiên diễm hình đóa hoa mai, mà
tâm hoa lại đỏ tươi yêu mị như máu, xinh đẹp không giống bình thường.
Đôi đồng tử đen thẫm tràn đầy hờ hững trong trẻo nhưng lạnh lùng, một
đầu tóc dài trút xuống xuống bên vai. Mặc dù không phải tuyệt mỹ, nhưng
khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng lại thanh nhã này cũng đủ làm cho
người ta liên tiếp ngoái đầu nhìn lại.
Mà phía sau nàng kia là bốn nữ tử, người người diện mạo đều
thanh tú, y phục phân biệt là bốn loại màu sắc khác nhau, nhưng người
người khí chất đều là bất đồng, mỗi người mỗi vẻ tú lệ khác nhau.....