"Nương, ngươi yên tâm đi, ta sẽ " Sắc mặt của Tức Mặc Vãn Nguyệt dấu ở dưới khăn voan đang vô cùng sung sướng, nhưng lời nói ra lại
giống như đang nức nở, giống nữ nhân bình thường không nỡ rời xa mẫu
thân.
Đội ngũ đón dâu vô cùng lớn mạnh, trên đường nổ đầy pháo, thổi
nhạc suốt một đường đến hoàng cung. Dọc theo đường đi có vô số người dân đứng xem, không ngừng tranh nhau đứng trước để xem.
Ở hai bên đường có đội thị vệ duy trì trật tự, phòng ngừa đám
người hỗn loạn, bên trong đám người không ngừng vang lên những tiếng
trầm trồ khen ngợi cùng chúc mừng:"Chúc Thái tử cùng Thái tử phi trăm
năm hảo hợp. . ." .
Không bao lâu, đội ngũ đón dâu đã đi tới cửa cung, kiệu được
nâng trực tiếp về phía Đông Cung, giữa trưa chờ khách đến rồi đến điện
Phụng Thiên tiến hành nghi lễ bái đường.
Lúc này, trong hoàng cung cũng không giống bình thường được canh giữ vô cùng sâm nghiêm, vẻ mặt mỗi người đều lộ rõ ý cười, Thái tử của
bọn họ sẽ là phu quân vô cùng tốt, không ghét bỏ địa vị Thái Tử phi chỉ
là con thứ, ngược lại thú nàng làm chính phi, đây là loại chuyện vinh
quang cỡ nào a!
Mà giờ phút này, trong Trấn quốc tướng quân phủ các tân khách
đều khen ngợi Tức Mặc Hoành, đưa đến lễ vật lớn. Tướng quân người ta có
ba nữ nhi, có hai nữ nhi đều được gả vào hoàng gia, quyền thế như vậy
thì làm sao bọn họ lại không nịnh bợ cho được chứ, mà mặt Tức Mặc Hoành
cũng đầy tươi cười, tướng quân phủ bọn họ có một người sắp làm hoàng
hậu, quang vinh vô cùng, tổ tiên tích đức a!
Sau khi các tân khách đều đi tới hoàng cung, chuẩn bị tham gia
cung yến , Tức Mặc Hoành phân phó hạ nhân thu dọn lại phủ, sau đó mang
theo Đại phu nhân Vân Thu Thủy, Nhị phu nhân Lý Mi Liên cùng tiểu nữ nhi Tức Mặc Vãn Tinh ngồi kiệu đi đến hoàng cung, cư nhiên lại quên mất nữ
nhi Tức Mặc U Tà!
Nhã Trúc đem tình huống nói cho U Tà, mặt U Tà cũng không đổi
sắc, loại tình huống này nàng đã sớm biết, nhưng mà bốn nha đầu bên
người đều bắt đầu nghiến răng nghiến lợi.
U Tà mang theo bốn người ngồi kiệu đi đến hoàng cung, nhìn
phương hướng hoàng cung khóe môi khẽ nhếch lên một độ cong ý vị sâu xa,
Tức Mặc Vãn Nguyệt, chỉ sợ đây sẽ là một ngày khó quên nhất trong cuộc
đời của ngươi.
Thời gian giữa trưa cũng đến rất nhanh, sứ giả tam quốc đều đã
đến Nguyệt Thần quốc, duy chỉ có sứ giả của Hoa Tàn Quốc cùng với Phong
Mâu quốc là chưa vào điện, nghe nói sứ giả lần này đại diện cho Hoa Tàn
quốc là nữ hoàng tương lai Hoa Lộng Ảnh - thiên hạ đệ nhất mỹ nhân. Còn
sứ giả của Phong Mâu quốc là chiến thần lãnh liệt thị huyết - Nhiếp
Chính vương Liệt Hỏa Kình Thương! Hai vị này đều là người quan trọng!
Mộc Lăng Phong ngồi ở ghế trên, Mộc Hoàn Hi cũng thái độ ngoan
ngoãn khác thường ngồi ở bên cạnh Mộc Lăng Phong, thỉnh thoảng còn tò mò đánh giá bốn phía, hoàng cung Nguyệt Thần cùng với hoàng cung Tuyết
Phong không giống nhau một chút nào, xa hoa như thế, quả nhiên là quốc
gia giàu có nhất tứ quốc.
Mà Mộc Lăng Phong lại nhìn chằm chằm cửa ra vào, hắn đi đến
Nguyệt Thần quốc, là muốn hướng Nhiếp Chính vương Liệt Hỏa Kình Thương
của Phong Mâu quốc nói lời xin lỗi, mặt khác để nhìn mặt thiên hạ đệ
nhất tài nữ Tức Mặc U Tà.
U Tà cũng không nghĩ tới đến cửa cung lại gặp phải Liệt Hỏa Kình Thương, quần áo hôm nay của U Tà là Nhã Trúc tự tay làm, một bộ tử y,
mặc dù không có khăn che mặt, hé ra dung nhan xấu xí đến cực điểm, làm
người qua đường liên tiếp quay đầu lại nói nhỏ.
Nhưng không nghĩ hôm nay, quần áo Liệt Hỏa Kình Thương cũng là
cẩm bào tử y, vẫn đeo mặt nạ như trước, nhưng kỳ quái là, hai người đứng chung một chỗ lại vô cùng hài hòa.
Hai người liếc nhìn nhau, không nói tiếng nào, sóng vai đi về
phía điện Phụng Thiên, mà khi Liệt Hỏa Kình Thương nhìn U Tà, trong con
ngươi thâm thúy kia xẹt qua một tia ý cười không dễ phát hiện, mấy ngày
gần đây từ Phong Mâu truyền đến tin tức, gọi hắn về nước nghị sự, nhưng
không biết làm sao, hắn lại muốn cùng nàng tham gia đại hôn của thái tử
Nguyệt Thần xong mới rời đi, nỗi lòng như vậy chính hắn cũng không biết
tại sao?
Không bao lâu, từ ngoài cửa truyền đến thanh âm thái giám thông
báo " Nhiếp Chính vương Phong Mâu quốc cùng Vương phi tương lai đến !"
Dứt lời, bên trong đại điện vốn đang ồn ào lại một mảnh yên tĩnh, tất cả mọi người đều vô cùng ăn ý quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy ở cửa ra vào xuất hiện hai thân ảnh,một bóng người cao
lớn tuấn dật bên cạnh là thân ảnh nhỏ nhắn ngạo nghễ, hai người giơ tay
nhấc chân đều lộ ra một khí chất cao quý bất phàm, tuy nói rằng mặt kia
làm người ta có chút hoảng sợ, mặt của nam tử cũng bị che lại, nhưng
chính vì vậy lại trông vô cùng hài hòa, giống như hai người từ nhỏ được
sinh ra để cùng nhau đứng sóng đôi!
Sớm nghe nói Nhiếp Chính vương Phong Mâu từ nhỏ đã vô cùng chán
ghét nữ tử, lại gần hắn ba thước tất phải chết, thế nhưng đây là tình
huống gì? Hai người sóng vai bước vào? Chẳng lẽ Nhiếp Chính vương tâm
tình bất định này lại thích Vương phi tương lai kia rồi sao?! Nhưng mà
khi mọi người nhìn đến gương mặt U Tà thì lại không hẹn mà cùng lắc đầu, thân là nam tử nhìn mặt này một cái là đủ rồi, càng đừng nói là thích.
Nhưng mà cũng không có người nào dám nghị luận, bọn họ cũng
không phải ngại mạng mình quá dài. Sát thần này vẫn là không nên chọc.
Mà khi Mộc Lăng Phong này nhìn đến hai người kia, trong con ngươi chợt
lóe, vì sao hắn lại thấy thân hình của Nhiếp Chính Vương phi tương lai
này cùng người nọ rất giống?
Nhưng lại lắc lắc đầu, xem ra chính hắn khi đi đến Nguyệt Thần
không quen khí hậu a, cư nhiên hắn lại nghĩ ra một chuyện tuyệt đối
không thể xảy ra như vậy.
Lập tức đứng lên hướng Liệt Hỏa Kình Thương cùng U Tà đang đi
tới, ôm quyền nói: "Nhiếp Chính vương, tại hạ là Mộc Lăng Phong của
Tuyết Phong quốc, mấy tháng trước muội muội có mạo phạm Nhiếp Chính
vương, hy vọng ngươi không để ý!" .
Sắc mặt Mộc Lăng Phong không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, nam
tử trước mắt này, là người mà hắn kính trọng trong đời, số lượng người
hắn kính trọng không nhiều lắm, ai ba tuổi có thể văn bảy tuổi có thể
võ? Ai mười tuổi có thể ra sa trường làm quân địch nghe tin đã sợ mất
mật? Ai mười ba tuổi có thể trở thành Chiến thần làm tứ quốc kinh sợ?
Hắn cũng không hy vọng Liệt Hỏa Kình Thương sẽ khai đao với Tuyết Phong
quốc!
Mà con ngươi sắc bén của Liệt Hỏa Kình Thương liếc mắt nhìn Mộc
Lăng Phong, môi bạc khẽ mở: “Không ngại” . Thanh âm từ tính đạm mạc lại
làm cho Mộc Lăng Phong run lên, ánh mắt vừa rồi lại mang theo khí thế
cường đại, quả thực làm cho hắn thở không nổi, đây chính là phong thái
của Chiến thần a!
Liệt Hỏa Kình Thương nghe nói thái tử Tuyết Phong này coi thường hoàng quyền, vì vậy mới nói chuyện với hắn, bằng không thì hắn ngay cả
một ánh mắt cũng đừng mong nhận được! Đôi mắt màu Hổ Phách của U Tà nhìn thoáng qua Mộc Lăng Phong và Liệt Hỏa Kình Thương đang ngồi ở ghế trên.