Rất nhanh, sau khi bách quan triều bái kết thúc Mộc Hoàn Hi cùng Vụ Ảnh Khuynh Liên đi tế tổ, tuyên đọc diễn văn, đại hôn thành!
Nhưng lúc này Mộc Hoàn Hi lại làm một hành động khiến người ta
khiếp sợ, chỉ thấy nàng một thân mặc hỉ phục ở trên đài cao quỳ rạp
xuống trước U Tà, trịnh trọng uy nghiêm nói, “Bất luận Mộc Hoàn Hi ta
hôm nay là người có thân phận gì, tỷ vĩnh viễn là người mà ta kính trọng nhất!”
Nhìn Mộc Hoàn Hi quỳ lạy, văn võ bá quan ở đây đều quay về phía U Tà quỳ rạp xuống đất, nữ tử này năm đó không chỉ chưa từng ra tay với
Tuyết Phong, ngược lại còn đề cử nữ hoàng lên ngôi, tạo nên một thời kỳ
phồn thịnh nhất của Tuyết Phong quốc ngày nay, nữ tử này tuyệt đối đáng
giá để Tuyết Phong bọn họ kính trọng cùng kính yêu!
U Tà ôm Mặc Hàn trong lòng lẳng lặng nhìn mọi người hành lễ, sau một lát mới là thản nhiên mở miệng, “Mộc Hoàn Hi, Tuyết Phong nữ hoàng, vô luận ngày sau như thế nào, nhớ kỹ lấy dân làm gốc, dân như nước quốc như thuyền, nước có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền!”
Khi U Tà nói những lời này ra, trong mắt Liệt Hỏa Kình Thương
xẹt qua một đạo sủng nịch, nữ nhân này, nữ nhân của Liệt Hỏa Kình Thương hắn, quả nhiên không giống người thường!
Đồng tử hai người Vụ Ảnh Khuynh Thành cùng Mộc Lăng Phong co rụt lại, lập tức liếc mắt nhìn nhau một cái, dân như nước quốc như thuyền,
nước có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền, lời nói rung động lòng
người như vậy xuất ra từ miệng một nữ tử lại càng làm cho người ta sùng
kính.
Nếu là nữ tử khác nói ra, chỉ sợ thế nhân sẽ mở rộng tầm mắt,
nhưng lời này là Ma U Tà nói, lại có vẻ rất đương nhiên, giống như nữ tử này đủ để bễ nghễ thiên địa vậy.
Mộc Hoàn Hi cùng Vụ Ảnh Khuynh Liên lúc này cũng sửng sốt, sau
khi tinh tế suy tư, Mộc Hoàn Hi hướng tới U Tà lạy sâu ba lạy, lập tức
trịnh trọng nói, “Vâng, Hoàn Hi ghi nhớ!”
Đại hôn của nữ hoàng Tuyết Phong quốc, một đế hậu nước khác lại được bách quan triều bái, truyền lưu thiên cổ…
Mộc Hoàn Hi cùng Vụ Ảnh Khuynh Liên được đưa vào động phòng, U
Tà nhìn thoáng qua phương hướng Mộc Hoàn Hi rời đi rồi liền theo Vụ Ảnh
Khuynh Thành và Mộc Lăng Phong đến thiên điện.
Ở bên trong thiên điện U Tà gặp hai người Long Tứ Thiên cùng
Thương Hải Minh Nguyệt, hai người này vẫn dây dưa như vậy, đại lễ vừa
rồi Long Tứ Thiên bởi vì không chịu nổi Thương Hải Minh Nguyệt dây dưa,
mới đi tới thiên điện nghỉ ngơi, ai ngờ Thương Hải Minh Nguyệt cư nhiên
đuổi theo lại đây.
Khi nhìn thấy U Tà, Long Tứ Thiên cùng Thương Hải Minh Nguyệt
đều sửng sốt, quá khứ bắt đầu hiện lên từng chút từng chút trong tâm
trí, Long Tứ Thiên nhìn thấy trong lòng U Tà ôm oa nhi, trái tim nhói
đau.
Khi Long Tứ Thiên cùng Thương Hải Minh Nguyệt đem ánh mắt nhìn chăm chú mái tóc bạc của U Tà, đồng tử hai người đều co rụt lại.
Lập tức trên mặt Long Tứ Thiên nở một nụ cười miễn cưỡng đi tới
bên người U Tà, “Nàng. . . Nàng tới tham gia hôn lễ của Mộc Hoàn Hi
sao?”
Nghe vậy biểu tình U Tà cũng không thay đổi, nhìn Long Tứ Thiên thản nhiên gật gật đầu, lạnh lùng hờ hững nói, “Ừ” .
Nhìn biểu tình U Tà nhiều năm như vậy đều không có biến hóa,
trong lòng Long Tứ Thiên trăm mối tơ vò, thậm chí trào ra một chút chua
xót, Thương Hải Minh Nguyệt đi theo Long Tứ Thiên lâu như vậy tự nhiên
cũng có thể cảm nhận được.
Nàng không ngờ, mị lực của nữ tử này lại lớn như thế, lâu như
vậy, trong lòng Long Tứ Thiên vẫn như cũ không quên được nàng, nhưng cái này cũng có nguyên do, một nữ tử như Tức Mặc U Tà, chỉ sợ cả đời đều
khó có thể quên.
Thương Hải Minh Nguyệt cười gật gật đầu với U Tà, thanh âm trêu
đùa, “Phong Mâu đế hậu cùng đế quân biến mất lâu như vậy, lúc này đến
đều đã làm phụ vương mẫu hậu, thật sự làm cho Minh Nguyệt hâm mộ a!”
Thương Hải Minh Nguyệt nhìn Mặc Thần cùng Mặc Hàn phấn điêu ngọc mài trong lòng U Tà cùng Liệt Hỏa Kình Thương, giọng nói tràn đầy vui
vẻ.
Nghe vậy U Tà nhìn Mặc Hàn trong lòng, trên mặt nở nụ cười,
trong thanh âm lạnh lùng hờ hững cũng chứa chút nhu hòa nhè nhẹ, “Đúng
vậy. Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, giờ phút này đúng là đều làm phụ
vương cùng mẫu hậu rồi ” .
“Tiểu thư, chúng ta đi vào trước đi, tiểu thiếu gia hẳn là đói bụng!”, đúng lúc này Đạm Cúc nhẹ giọng mở miệng.
Nghe được Đạm Cúc trong lời nói U Tà này liền nói, “Đúng vậy,
mấy người chúng ta liền đi vào trước”, nói xong liền cùng Liệt Hỏa Kình
Thương sóng vai đi phía trước, Vụ Ảnh Khuynh Thành cùng Mộc Lăng Phong
liếc nhau rồi theo sát phía sau.
Long Tứ Thiên ngơ ngác nhìn phương hướng U Tà rời đi, khóe miệng cười chua xót, ở trong lòng nữ tử này, chỉ sợ hắn chính là người qua
đường mà thôi. . . Người qua đường… Ha ha!
Nghĩ đến đây Long Tứ Thiên lắc lắc đầu, xoay người rời thiên
điện, Thương Hải Minh Nguyệt nhìn qua phương hướng U Tà rời đi, lập tức
nhìn bóng dáng cô tịch kia, trên mặt tràn đầy kiên định.
Nếu Thương Hải Minh Nguyệt nàng đã quyết định, như vậy Long Tứ Thiên, nam nhân này, nàng muốn chắc rồi!
Thương Hải Minh Nguyệt bước nhanh đuổi kịp Long Tứ Thiên, hai người một nhanh một chậm, một trước một sau tiêu sái rời đi…
Lúc này U Tà, Liệt Hỏa Kình Thương, Vụ Ảnh Khuynh Thành cùng Mộc Lăng Phong đều đi tới thiên điện.
“Hiện tại đại hôn đã xong, có chuyện gì muốn nói với ta?”, vừa
mới bước vào thiên điện, Vụ Ảnh Khuynh Thành liền mở miệng hỏi, trong
giọng nói còn pha một tia hiếu kỳ đến chính hắn cũng không phát hiện ra.
Nghe vậy U Tà liền liếc mắt nhìn Liệt Hỏa Kình Thương một cái,
Liệt Hỏa Kình Thương lấy miếng ngọc bội trong tay áo ra đưa cho Vụ Ảnh
Khuynh Thành, “Đây là Vụ Ảnh Vô Danh tiền bối dặn ta đưa cho ngươi, như
vậy ngươi hẳn là biết đây là vật gì!”
Khi Vụ Ảnh Khuynh Thành nhìn ngọc bội trong tay Liệt Hỏa Kình
Thương lưng cứng đờ, lập tức vươn tay run rẩy tiếp nhận ngọc bội kia,
hắn làm sao có thể không biết ngọc bội này, làm sao có thể không biết
đây là vật gì!
Nhìn ngọc bội trong tay này như trước trong suốt, Vụ Ảnh Khuynh Thành suy nghĩ dần dần quay lại hơn mười năm trước.
Khi Vụ Ảnh Khuynh Thành cùng Vụ Ảnh Khuynh Liên được Vụ Ảnh Vô
Danh cứu trở về Băng tuyết đỉnh, liền nhận Vụ Ảnh Vô Danh làm sư phụ,
ngày ngày cùng hắn học tập y đạo, hai người đều là cực có thiên phú, Vụ
Ảnh Khuynh Thành thậm chí so với Vụ Ảnh Vô Danh còn là trò giỏi hơn
thầy, tuổi còn nhỏ liền triển lộ ra y học thiên phú kinh người, sau được thế nhân tôn xưng “Khuynh Thành thần y!”
“Khuynh Thành, cùng sư phụ đến đỉnh núi đi, sư phụ có chuyện
muốn nói với con!”, một đêm, trăng sáng treo cao, Vụ Ảnh Vô Danh nói với Vụ Ảnh Khuynh Thành xuất sắc trác tuyệt lại lạnh như băng.
“Dạ, sư phụ”, nghe vậy Vụ Ảnh Khuynh Thành cũng không cự tuyệt, mà lên tiếng trả lời rồi theo Vụ Ảnh vô danh lên đỉnh núi!
Vụ Ảnh Vô Danh ở trên đỉnh núi liền vẫn chắp tay sau lưng quay
lưng với Vụ Ảnh Khuynh Thành, nhìn về phương xa, trong mắt tràn ngập hối hận tưởng niệm cùng cảm xúc không biết tên, lúc sau Vụ Ảnh Vô Danh mới
xoay người nhìn về phía Vụ Ảnh Khuynh Thành.
“Khuynh Thành, sư phụ gọi con tới là có một việc muốn phó thác
cho con!”, trong thanh âm Vụ Ảnh Vô Danh tràn đầy trịnh trọng, giống nhứ việc hắn muốn phó thác là việc hết sức nghiêm trọng, điều này làm cho
Vụ Ảnh Khuynh Thành nháy mắt liền căng thẳng.
Vụ Ảnh Khuynh Thành Lập tức thật sâu nhìn Vụ Ảnh Vô Danh một
cái, cũng trịnh trọng nói, “Vâng, sư phụ, bất kể người phó thác việc gì, đồ nhi đều sẽ làm được, sẽ không làm cho người thất vọng!”
Thế nhân tương truyền tính tình Vụ Ảnh Khuynh Thành lạnh như hàn băng, nhưng nếu đối với sư phụ Vụ Ảnh Vô Danh, người đã nuôi nấng hắn
từ nhỏ, loại lạnh băng này liền hóa thành hư vô, một ngày làm thầy cả
đời làm cha, người có thể làm cho Vụ Ảnh Khuynh Thành hắn kính trọng,
chỉ có một Vụ Ảnh Vô Danh!
Vụ Ảnh Vô Danh hòa ái cười cười, vỗ vỗ bả vai Vụ Ảnh Khuynh
Thành nói, “Đứa trẻ ngoan! Việc sư phụ muốn giao cho con quả thật rất
quan trọng, túi gấm này cho con, con còn nhớ rõ năm đó vi sư cho con xem mảnh ngọc bội kia không?”, nói xong Vụ Ảnh Vô Danh liền đem một túi gấm túi đưa cho Vụ Ảnh Khuynh Thành.
“Sư phụ, đồ nhi còn nhớ!”, nói đến ngọc bội kia Vụ Ảnh Khuynh
Thành tự nhiên nhớ rõ, cả đời Vụ Ảnh Vô Danh không màng danh lợi, càng
không tham lam vàng bạc châu báu, nhưng mà trên người ông lại trước sau
như một có đeo một miếng ngọc bội!
Vụ Ảnh Khuynh Liên tò mò hỏi lai lịch ngọc bội này, Vụ Ảnh
Khuynh Thành đến nay còn nhớ rõ khi nói về miếng ngọc bội đó, Vụ Ảnh Vô
Danh đã hối hận như vậy, thống khổ như vậy …
“Vậy con phải nhớ kỹ! Nếu sau này có người đem ngọc bội kia đến
cho con, con nghe việc hắn nói xong thì suy nghĩ lại, sư phụ cũng không
muốn làm khó con, nếu con không muốn, vậy hãy đập nát ngọc bội, trọn đời không thể để người trên đời nhìn thấy! Nhưng túi gấm này lại phải giao
cho người đó!”, ánh mắt tang thương của Vụ Ảnh Vô Danh tràn đầy hòa ái
cùng kỳ vọng nhìn Vụ Ảnh Khuynh Thành.
Nghe vậy Vụ Ảnh Khuynh Thành nhìn túi gấm, lại nâng mắt nhìn Vụ
Ảnh Vô Danh, giọng nói lạnh băng mà trịnh trọng, “Sư phụ yên tâm! Đồ nhi chắc chắn hoàn thành việc người giao cho!”
“Đồ nhi tốt! Con là đồ nhi tốt của sư phụ! Chờ sau này sư phụ về với đất mẹ, con nhất định phải hảo hảo học y, chữa khỏi cho phụ nhân
kia, cứu một mạng người hơn xây bảy tháp phù đồ, làm nghề y chính là làm việc thiện!”, Vụ Ảnh Vô Danh cười gật gật đầu, sau đó lại xoay người
nhìn về phương xa, nặng nề nói nhỏ.
Cả đời Vụ Ảnh Vô Danh ta đều nhấp nhô, vốn tưởng rằng không có
vướng bận gì, nhưng hai đồ đệ Vụ Ảnh Khuynh Thành cùng Vụ Ảnh Khuynh
Liên này cũng là thứ khiến ta khó buông tha, chuyện xảy ra năm đó, thật
sự làm cho hắn khó có thể quên!
Lánh đời gia tộc Vụ Ảnh sơn trang, không biết hiện nay thế nào,
người kia, người từng giúp ông thoát khỏi Vụ Ảnh gia không biết có phải
đã….hay không? Ông cũng không muốn đem cừu hận đặt lên vai Vụ Ảnh Khuynh Thành, đồ đệ này của ông, hờ hững nhưng lạnh lùng, so với ông càng
không vướng bận.
Nhưng bảo ông không quan tâm Vụ Ảnh gia cũng không thể, mà ông
nay tuổi tác đã cao, càng không muốn nghe Vụ Ảnh gia tộc bị phá hư đến
đâu, cho nên an hưởng lúc tuổi già, Khuynh Thành. . . Hy vọng con không
trách vi sư, nếu con không muốn bước vào trong hỗn loạn của ẩn gia, vậy
sư phụ cũng không trách!
Sau đêm đó không lâu Vụ Ảnh Vô Danh liền cưỡi hạc về trời, Vụ
Ảnh Khuynh Thành vốn muốn an táng hắn, nhưng mà nhìn thấy di trúc của
ông, thuỷ táng, sư mệnh khó cãi, nhìn cỗ quan tài dần chìm xuống kia,
trong mắt Vụ Ảnh Khuynh Thành tràn đầy bi thống, mà Vụ Ảnh Khuynh Liên
lại khóc thành tiếng…
Liệt Hỏa Kình Thương nhìn Vụ Ảnh Khuynh Thành run run cầm ngọc
bội, thần sắc phiêu tư, có chút thở dài, lập tức quay đầu nhìn về phía U Tà, chỉ thấy giờ phút này U Tà đang đút sữa dê cho Mặc Hàn, trên mặt
khuynh thành tuyệt sắc mang theo mẫu tính, thật nhu hòa, thật làm cho
người ta si mê.
“Sư… Sư phụ… Không chết có phải không? Có phải không? Sư phụ kêu ngươi nói… nói gì với ta?”, suy nghĩ Vụ Ảnh Khuynh Thành dừng lại, liền đem ngọc bội gắt gao nắm trong tay, thanh âm lạnh như băng mà lại run
run.
“Di Thất đại lục có lánh đời gia tộc, ta đến nay biết Vụ Ảnh
gia, Âu Dương gia, còn lại không biết, sư phụ của ngươi là thiếu chủ Vụ
Ảnh gia, năm đó bị gian nhân làm hại phải đi tha hương tới Băng tuyết
đỉnh, nhưng nhiều năm như vậy vẫn không buông xuống được, mới để ta mang ngọc bội tới tìm ngươi, muốn ngươi trọng chỉnh Vụ Ảnh gia tộc, diệt trừ gian nhân lên làm thiếu chủ! Mà ông… Đã đi rồi”, thanh âm Liệt Hỏa Kình Thương lãnh liệt, nhìn Vụ Ảnh Khuynh Thành gằn từng chữ.
Nghe được sư phụ thật sự đã chết, Vụ Ảnh Khuynh Thành hung hăng
nhắm chặt hai mắt, sau một hồi mới chậm rãi mở, lập tức nhìn về phía
Liệt Hỏa Kình Thương, duyên phận quả nhiên kỳ diệu, hắn chưa từng nghĩ
tới người hôm nay cầm ngọc bội này đến là hắn, nam tử tựa như thần này,
Liệt Hỏa Kình Thương!
Mặc Hàn trong lòng U Tà đã ngủ, U Tà vỗ nhẹ Mặc Hàn nhìn Vụ Ảnh
Khuynh Thành nói, “Sáng sớm ngày mai ngươi cùng chúng ta đi Di Thất đại
lục, lánh đời gia tộc không thể khinh thường, bàn bạc kỹ hơn mới tốt!”
Nghe thanh âm thản nhiên mà lạnh lùng này đồng tử Vụ Ảnh Khuynh
Thành co rụt lại, lập tức nhìn về phía U Tà, Liệt Hỏa Kình Thương lúc
này cũng nói, “Ngươi theo chúng ta đi sẽ tốt hơn!”
“Đúng vậy Khuynh Thành, ta cũng đi Di Thất đại lục, chỗ đó chúng ta vẫn chưa từng đi qua, vẫn nên theo U Tà cùng Nhiếp Chính Vương đi
thì hơn! Nếu lánh đời gia tộc thần bí như vậy, chúng ta nhất định không
thể hành động thiếu suy nghĩ, vẫn nên bàn bạc kỹ mới tốt!”, Mộc Lăng
Phong cùng Vụ Ảnh Khuynh Thành làm bằng hữu nhiều năm, tự nhiên biết cảm xúc hỗn loạn trong lòng hắn, mới lên tiếng an ủi.
Nghe vậy Vụ Ảnh Khuynh Thành mới nâng mắt nhìn nhìn Mộc Lăng
Phong, lại nhìn nhìn U Tà cùng Liệt Hỏa Kình Thương, khẽ gật đầu nói,
“Ngày mai trước khi rời đi ngươi theo ta đến Băng tuyết đỉnh lấy vài
thứ, đó là thứ sư phụ muốn ta giao cho ngươi!”
Liệt Hỏa Kình Thương do dự một chút rồi gật gật đầu, đối với đồ
Vụ Ảnh Vô Danh tiền bối lưu cho hắn, hắn có chút tò mò, ngày mai liền đi xem rốt cuộc là gì.
Tuy rằng Vụ Ảnh Khuynh Thành cũng không muốn tham dự âm mưu gia
tộc này, nhưng Vụ Ảnh Vô Danh đối với hắn ân trọng như núi, hắn không
muốn để ông thất vọng, đi Di Thất đại lục? Có lẽ cũng sẽ rất thú vị.
Sáng sớm hôm sau, Mộc Hoàn Hi cùng Vụ Ảnh Khuynh Liên đi tới
thiên điện, U Tà, Liệt Hỏa Kình Thương, Vụ Ảnh Khuynh Thành cùng Mộc
Lăng Phong đều đang ăn sáng.
Mộc Hoàn Hi thấy U Tà chưa đi liền nhẹ nhàng thở ra, lập tức
ngồi xuống bên người U Tà nói, “U Tà tỷ tỷ, tỷ ở Tuyết Phong mấy ngày
đi! Ta đã lâu không cùng tỷ tán gẫu rồi!”
U Tà nhìn tư thái tiểu nữ của Mộc Hoàn Hi nhi không khỏi cười
lắc lắc đầu, cô gái này, trước mặt người khác thì thành thục ổn trọng
lại uy nghiêm, vì sao trước mặt nàng lại như vậy đây?
“Hi Nhi đừng náo loạn, đã thành thân rồi mà vẫn còn như vậy, lát nữa chúng ta sẽ theo U Tà tỷ tỷ của ngươi đi Di Thất đại lục!”, Mộc
Lăng Phong nhìn Mộc Hoàn Hi cũng cười lắc lắc đầu.
Nghe vậy Mộc Hoàn Hi sửng sốt, nhảy dựng lên hét lớn, “Cái gì!
Các ngươi? Chẳng lẽ tất cả các ngươi đều đi Di Thất đại lục? Này làm sao có thể, không được!”, Mộc Hoàn Hi nói xong trong mắt liền tụ đầy nước
mắt.
Nàng thật vất vả mới gặp được U Tà tỷ tỷ cùng hoàng huynh, như
thế nào hai người này sau khi nàng thành thân liền chạy đến một khối đại lục khác, làm sao có thể?
Lúc này Vụ Ảnh Khuynh Liên cũng phục hồi tinh thần lại, tao nhã nói, “Đại ca, chẳng lẽ huynh cũng muốn đi?”
“Ừ, ta cũng phải đi Di Thất đại lục, về sau hai vợ chồng các
ngươi nhất định phải nắm tay nhau thống trị tốt Tuyết Phong”, Vụ Ảnh
Khuynh Thành ngẩng đầu thản nhiên nhìn thoáng qua Vụ Ảnh Khuynh Liên,
thanh âm cũng bình thản, không hề lạnh băng.
“U Tà tỷ tỷ, tỷ không đi có được không! Ta không muốn tỷ đi, tỷ
hôm nay đi rồi, không biết ngày nào mới có thể trở về thăm muội!”, Mộc
Hoàn Hi nghe thấy Vụ Ảnh Khuynh Thành nói vậy liền biết chỉ sợ hôm nay
nàng không giữ được người, lập tức hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn U Tà,
thanh âm không từ bỏ, lưu luyến nói.
“Được rồi, ta sẽ trở về, đều đã làm nữ hoàng cùng vợ người ta,
vì sao còn khóc nhè, Thần Nhi, nhìn Hi di của con xem, lớn như vậy còn
khóc nhè”, nhìn Mộc Hoàn Hi, U Tà liền cười nói với Mặc Thần trong lòng.
Mặc Thần giống như có thể nghe hiểu U Tà nói gì, lúc này nhếch môi nở nụ cười với Mộc Hoàn Hi hai mắt đỏ bừng như mắt thỏ.
Mộc Hoàn Hi thấy Mặc Thần, không khỏi cười ra tiếng, vội vàng
lau nước mắt, nhìn Mặc Thần cười, “Thần Nhi ngoan, không cần cười Hi di
a!”
Mọi người thấy hành động trẻ con của Mộc Hoàn Hi, không khỏi
cười ha ha, nháy mắt không khí ly biệt cũng không thê lương cùng bi
thương như vậy nữa.
Ăn sáng xong, Liệt Hỏa Kình Thương liền theo Vụ Ảnh Khuynh Thành đi Băng tuyết đỉnh, mà U Tà mang theo Mộc Lăng Phong ngồi xe ngựa đi
tới Di Thất đại lục, bọn họ sẽ theo sau.
Thời tiết lúc này đã tốt hơn, tuyết cũng ngừng rơi, trên đường
nhỏ phủ đầy tuyết trắng, xe ngựa nghiền quá phát ra thanh âm kẽo kẹt kẽo kẹt, U Tà nhấc mành xe, nhìn tuyết ở khắp nơi tâm tình cũng tốt hơn.
Mộc Lăng Phong ngồi xe ngựa thấy biểu tình của U Tà, không khỏi mở miệng nói, “Ngươi vì sao lại chọn gả cho Nhiếp Chính Vương?”
Tuy rằng Liệt Hỏa Kình Thương thật sự độc bá thiên hạ, làm cho
người ta không dám nhìn thẳng, nhưng cũng ví ánh sáng của hắn quá chói
mắt, khiến Ma U Tà luôn bị xem nhẹ, vì sao lại lựa chọn gả cho hắn?
Theo Mộc Lăng Phong biết, Vụ Ảnh Khuynh Thành, Long Tứ Thiên đều thích nàng, đến cả hắn cũng từng có một khắc động tâm.
U Tà vốn đang xem cảnh tuyết nghe Mộc Lăng Phong nói vậy liền
quay đầu, lập tức đem Mặc Thần ngủ say trong lòng đưa cho Hàn Mai. Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng hờ hững nói, “Yêu một người không cần lý
do, liếc mắt một cái tình sâu vạn năm” .
Liếc mắt một cái tình sâu vạn năm? Mộc Lăng Phong nghe thế liền
sửng sốt, lập tức lại mở miệng nói, “Ngươi mới nhìn thấy hắn lần đầu
liền yêu hắn? Chẳng lẽ trên đời thực sự có vừa gặp đã thương sao?”
Nghe vậy U Tà cong khóe môi, trong đầu nhớ tới cảnh lúc mới gặp
Liệt Hỏa Kình Thương, một đêm hội bách hoa hai năm trước kia hiện ra rõ
ràng trước mắt, có lẽ là vì con ngươi xanh biếc không giống người thường kia của hắn, có lẽ là hắn so với nàng còn có hơi thở mạnh mẽ hơn, cứng
rắn hơn cùng thân thủ tốt hơn, có lẽ là…
Tất cả đều rõ ràng nói cho nàng, khi hai người đối diện đêm đó,
chuyện về sau đều đã định, bất luận nàng gặp được ai trước, sau lại gặp
được ai, ai thích nàng hoặc là ai thích hắn, đều không quan trọng.
Chỉ liếc mắt một cái, liền nhất định nàng Ma U Tà là Liệt Hỏa Kình Thương thê!
“Thế sự khó liệu, có lẽ lúc này ngươi sẽ gặp được nhân duyên
định mệnh của mình, có lẽ là sau khi đến Di Thất đại lục, sau này, bất
luận các ngươi yêu nhau là vì sao, trong lòng ngươi sẽ có thanh âm nói
cho ngươi biết, nàng có phải người ở cùng ngươi cả đời hay không.”
Nghe vậy Mộc Lăng Phong cái hiểu cái không gật gật đầu, lập tức
lại cười lắc lắc đầu, hắn? Gặp được mệnh định nhân duyên? Hắn căn bản
không nghĩ tới cưới vợ. . . Nhiều năm như vậy làm sao có thể nói gặp
liền gặp được.
Nhưng mà quả thật là như U Tà nói, thế sự khó liệu…
—————-
Băng tuyết đỉnh.
Vụ Ảnh Khuynh Thành lấy túi gấm kia giao cho Liệt Hỏa Kình
Thương, “Đây là sư phụ kêu ta giao cho người cầm ngọc bội, nhiều năm như vậy ta cũng chưa từng xem qua!”
Vụ Ảnh Khuynh Thành nhìn nhìn túi gấm đặt ở trong tay Liệt Hỏa Kình Thương, thanh âm lạnh băng.
Nghe vậy Liệt Hỏa Kình Thương gật gật đầu, lạnh nhạt nói với Vụ Ảnh Khuynh Thành, “Đi thôi!”
Liệt Hỏa Kình Thương xoay người đi từng bước, thanh âm Vụ Ảnh
Khuynh Thành trầm trọng mà lạnh băng lại vang lên, “Liệt Hỏa Kình
Thương, ta hy vọng ngươi này cả đời đều đối tốt với nàng!”
Liệt Hỏa Kình Thương hơi ngừng cước bộ một chút, con ngươi sâu
thẳm, thanh âm lãnh liệt mà bá đạo, “Nữ nhân của ta, ta đương nhiên sẽ
đối xử thật tốt! Dù sinh dù tử, quyết không phụ nàng!”
Nói xong Liệt Hỏa Kình Thương liền lắc mình đi về phương xa, Vụ
Ảnh Khuynh Thành cười khổ một tiếng, lập tức nhìn nhìn băng ốc phía sau, thân thể chợt lóe đi theo Liệt Hỏa Kình Thương.
Rất nhanh, hai người liền đuổi kịp xe ngựa, đoàn người đi về hướng Di Thất đại lục.
Xe ngựa đi hai ngày hai đêm, rốt cục đi tới điểm giao nhau giữa
Di Thất đại lục cùng Thương Tà đại lục, Vụ Ảnh Khuynh Thành cùng Mộc
Lăng Phong lúc này liếc nhau, lập tức theo U Tà cùng Liệt Hỏa Kình
Thương xuống xe ngựa.
Sau khi đi vào Di Thất đại lục, hai người đều là sâu sắc kinh
ngạc, thì ra nơi giao nhau giữa Thương Tà đại lục cùng Di Thất đại lục
chính là nơi này! Thật sự là làm cho người ta đoán không ra, trách không được thế nhân đều là không biết Di Thất đại lục.
“Biểu ca, biểu tẩu! Các ngươi rốt cục đã trở lại!”, sau khi đoàn người bước vào Di Thất đại lục, Hỏa Liễn Túy cùng Mộc Thương Lan đã chờ sẵn, xem thần sắc trên mặt hai người cũng biết, đã ở đây đợi rất lâu.
“Ừ, chúng ta đã trở lại. Còn có hai người bọn họ cũng theo chúng ta đang trở về”, Liệt Hỏa Kình Thương đối với hỏa liễn túy cùng Mộc
Thương Lan gật gật đầu mở miệng nói.
Hỏa Liễn Túy cùng Mộc Thương Lan liếc nhau, lập tức đối với Vụ
Ảnh Khuynh Thành cùng Mộc Lăng Phong gật gật đầu nói, “Theo chúng ta đi
đi! Tất cả mọi người đều đang đợi” .
Nói xong Hỏa Liễn Túy cùng Mộc Thương Lan liền qua ôm Mặc Thần
cùng Mặc Hàn trong tay Hàn Mai cùng Đạm Cúc, nhìn bộ dáng hai mỹ nam yêu nghiệt ôm ấp trẻ con, thật đúng là quái dị nói không nên lời, khiến
người qua đường liên tiếp quay đầu.
“Ha ha ha, cháu của ta thật sự rất đáng yêu!”, Hỏa Liễn Túy nhìn Mặc Hàn thổi bọt bóng trong lòng, tâm tình vô cùng tốt, ngữ khí tràn
đầy vui sướng cười ra tiếng.
Nghe vậy U Tà cùng Liệt Hỏa Kình Thương liếc nhau, thản nhiên cười lắc lắc đầu.
Mộc Thương Lan nhìn bộ dáng Mặc Thần khốc khốc trong lòng không
khỏi mở miệng nói, “Xem tiểu tử này, không cười lại không khóc, sau này
nhất định là tính cách quái đản, không phải người dễ chọc đâu!”
Nghe vậy Hỏa Liễn Túy thăm dò nhìn nhìn Mặc Thần, vừa xem vừa
gật đầu nói, “Quả nhiên là như thế, xem ra ta nhất định phải đối với hai tiểu tử này tốt một chút, bằng không sau này khi dễ ta, ta chắc không
chịu nổi !”
Nghĩ như vậy Hỏa Liễn Túy cùng Mộc Thương Lan liếc nhau gật gật
đầu, nhất định phải đối với hai tiểu tử này tốt chút, núi dựa nhiều,
tính tình chắc chắn cũng không tầm thường, tiểu hài tử luôn rất tinh
quái!
Hai người nghĩ như vậy, đáng tiếc là trò đùa của hai tiểu tử
này, lại làm cho Hỏa Liễn Túy cùng Mộc Thương Lan khổ không nói nổi, trò gì mới mẻ dùng để chỉnh người đều lôi hai thúc thúc ra làm vật thí
nghiệm…
Sau này, hai người đều cực kỳ hối hận chuyện hôm nay, chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.
Trước mắt mọi người đều trở lại Hỏa gia, chỉ thấy rất nhiều người đã đứng trước cửa Hỏa gia!
Đầu tiên là gia chủ Thủy gia cùng gia chủ Hỏa gia, trên mặt hai
người đều mang theo sắc mặt vui mừng, rồi sau đó Hỏa Uyển Hinh cùng Thủy Linh Lung, Ma Kiêu đều đợi cùng mọi người. . . Có thể nói là người một
nhà tất cả đều đến đông đủ.
Khi nhìn thấy thân ảnh nho nhỏ Hỏa Liễn Túy cùng Mộc Thương Lan
ôm trong lòng, gia chủ Hỏa gia cùng gia chủ Thủy gia lại vui vẻ ra mặt,
nhất thời không để ý một chút hình tượng nào, mỗi người đoạt một đứa.
“Ha ha ha, đây là tôn tử của ta! Thật sự là rất đáng yêu, vừa
thấy liền không giống người thường!”, gia chủ Hỏa gia ôm Mặc Hàn hét
lớn, trong thanh âm tràn đầy tự hào cùng vui sướng.
“Đúng vậy, ha ha, tiểu gia hỏa này thật sự là làm cho người ta
yêu thích không buông tay a!”, gia chủ Thủy gia ôm Mặc Thần cũng cười
lớn.
Hai người ngươi một lời ta một câu, hoàn toàn đem U Tà cùng Liệt Hỏa Kình Thương ném ra sau đầu.
Hỏa Uyển Hinh, Thủy Linh Lung cùng Ma Kiêu nhìn gia chủ Hỏa gia
cùng gia chủ Thủy gia, không khỏi cười lên tiếng, lập tức đi đến bên
người U Tà cùng Liệt Hỏa Kình Thương, “Tà Nhi, Thương Nhi, có mệt mỏi
không? Nghỉ ngơi trước đi!”
“Mẫu thân, chúng ta không sao, ta mang theo hai bằng hữu đến,
hắn là Vụ Ảnh Khuynh Thành, còn hắn là Mộc Lăng Phong”, U Tà nhìn ý cười trên mặt ba người Hỏa Uyển Hinh, lúc này mở miệng giới thiệu.
Nghe vậy Ma Kiêu liền đánh giá hai người, không bao lâu cười ha
ha ra tiếng, “Không tồi, ha ha. Nếu đã là bằng hữu, vậy đến Tà tông
thôi!”
Vụ Ảnh Khuynh Thành cùng Mộc Lăng Phong nghe Ma Kiêu nói, khiêm cung (khiêm tốn + cung kính) ôm quyền đáp, “Tạ bá phụ!”
Ma Kiêu nghe vậy hướng về phía hai người phất phất tay nói,
“Nhiều năm như vậy ta cũng không gặp nữ nhi của ta, ngươi đã là bằng hữu của nàng, như vậy tới Di Thất đại lục, ta đương nhiên sẽ chiếu cố các
ngươi!”
“Được rồi, được rồi, đi đường xa như vậy, các ngươi đều nên nghỉ ngơi mới đúng, chi bằng như vậy đi, hôm nay trước hết không quay về, ở
Hỏa gia ngủ một đêm!”, Hỏa Uyển Hinh nhìn mấy người, lúc này cười cười
nói.
Nghe vậy U Tà cùng Liệt Hỏa Kình Thương liếc nhau gật gật đầu,
Vụ Ảnh Khuynh Thành cùng Mộc Lăng Phong tự nhiên là không có ý kiến gì.
Đoàn người từ giữa trưa ngủ thẳng đến hoàng hôn mới tỉnh lại, vừa tỉnh ngủ liền nghe có người gõ cửa.
“Biểu ca, biểu tẩu, tỉnh chưa? Nên dùng bữa! Gia gia bảo ta gọi
các ngươi cùng đến đại đường”, Hỏa Liễn Túy ở ngoài nhẹ nhàng gõ gõ cửa, thanh âm vui vẻ, nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên nhiều người như vậy cùng nhau ăn cơm, hắn tự nhiên là cao hứng.
Nghe vậy thanh âm Liệt Hỏa Kình Thương lãnh liệt truyền ra, “Được, chúng ta đã biết! Lập tức sẽ tới” .
Khi U Tà cùng Liệt Hỏa Kình Thương tới đại đường, mọi người đã
đến đông đủ, trước bàn rộng ngồi đầy người, gia chủ Hỏa gia, gia chủ
Thủy gia tự nhiên là ngồi ở vị trí chủ vị, trong lòng hai người còn ôm
Mặc Thần cùng Mặc Hàn không muốn buông tay, có thể thấy được cỡ nào sủng nịch cùng yêu thích.
Gia chủ Mộc gia lúc này cũng dắt Mộc Thương Lan ngồi trước bàn, trên mặt tràn đầy ý cười nhìn U Tà cùng Liệt Hỏa Kình Thương.
“Ha ha, Tà Nhi cùng Thương Nhi đến đây, mau tới đây, ngồi ở bên
cạnh lão nhân ta!”, gia chủ Hỏa gia nhìn U Tà cùng Liệt Hỏa Kình Thương
trình diện, lúc này từ ái nói, trong giọng nói tràn đầy mềm nhẹ, sợ dọa
đến Mặc Hàn trong lòng.
U Tà cùng Liệt Hỏa Kình Thương sau khi ngồi, Vụ Ảnh Khuynh Thành cùng Mộc Lăng Phong mới tìm vị trí ngồi xuống.
Khi dùng bữa, U Tà nhìn gia chủ Thủy gia, gia chủ Hỏa gia cùng
gia chủ Mộc gia không khỏi tò mò nói, “Gia gia, con muốn biết chuyện về
lánh đời gia tộc, có thể chứ? Sư phụ vị bằng hữu này của con chính là
thiếu chủ Vụ Ảnh gia tộc, nhưng vì bị hãm hại, mới trốn đến Thương Tà
đại lục, hắn nay đến đây là vì lấy lại thế lực Vụ Ảnh gia!”
Nghe vậy sắc mặt gia chủ Hỏa gia, gia chủ Thủy gia, cùng gia chủ Mộc gia tràn đầy ngưng trọng, đem đứa nhỏ trong tay đưa cho Hàn Mai
cùng Đạm Cúc ở phía sau, gia chủ Hỏa gia thở dài thật sâu, “Tà Nhi, gia
gia biết con không phải người thường, nếu như qua mười năm nữa, như vậy
tất nhiên con có thể cùng lánh đời gia tộc đối kháng, nhưng mà hiện
tại…”
Gia chủ Hỏa gia vừa dứt lời, gia chủ Thủy gia liền nói, “Đúng
vậy, Tà Nhi, lánh đời gia tộc cũng không đơn giản như các con tưởng
tượng, định nghĩa của các con về nó … Đều vẫn quá nhỏ bé!”
“Lánh đời gia tộc. . . Nước quá sâu, các con còn nhỏ, tuyệt đối
không đáng đề cập trong đó!”, sắc mặt gia chủ Mộc gia ngưng trọng, giống như nhớ tới cái gì, ngay cả hai tay đều có chút run run.
Nghe gia chủ Thủy gia, gia chủ Hỏa gia cùng gia chủ Mộc gia nói
vậy, đồng tử U Tà đột nhiên co rụt lại, lánh đời gia tộc rốt cuộc là
người như thế nào? Làm sao có thể làm cho ba người từng làm gia chủ mười mấy năm kiêng kị như thế ?
“Cho dù như thế, Khuynh Thành vẫn muốn nghe một chút về lánh đời gia tộc, biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng!”, lúc này Vụ Ảnh Khuynh Thành ngẩng đầu lên nhìn về phía gia chủ Hỏa gia, gia chủ Thủy gia cùng gia chủ Mộc gia, giọng nói tràn đầy kiên định.
Nghe vậy ba người gia chủ Hỏa gia, gia chủ Thủy gia cùng gia chủ Mộc gia liếc mắt nhìn nhau, thở dài lắc lắc đầu.
Gia chủ Hỏa gia lập tức mở miệng, “Thôi vậy, ngươi đã muốn biết, ta đây liền nói cho ngươi, lánh đời gia tộc, hiện nay có tam gia! Ở nơi thần bí nhất Di Thất đại lục! Nam lĩnh Âu Dương gia, tây phong Vụ Ảnh
gia, biển bắc… Hoa gia! Tam đại lánh đời gia tộc này, Hoa gia thực lực
mạnh mẽ nhất, Âu Dương gia, Vụ Ảnh gia tuyệt đối không dám tranh phong!”
“Đúng vậy, lần trước ở Vân tông người các ngươi chứng kiến, đó
là Âu Dương gia, lánh đời gia tộc từng tương trợ tứ đại gia tộc! Âu
Dương gia xem như gia tộc yếu nhất trong tam đại ẩn gia, người được sủng ái nhất Âu Dương gia lúc này là Âu Dương Khinh Tư, nữ tử này thủ đoạn
tàn nhẫn, thực lực bất phàm, trở thành người nổi bật nhất trong lớp
trẻ!”, gia chủ Mộc gia ngay lập tức tiếp lời gia chủ Hỏa gia.
“Vụ Ảnh gia do Vụ Ảnh Đồng làm chủ! Hắn có hai con trai, Vụ Ảnh
Mâu cùng Vụ Ảnh Lạc, hai người này tư chất cũng khá bất phàm, tuyệt đối
khác với người ngoài chúng ta!”, gia chủ Thủy gia nhìn Vụ Ảnh Khuynh
Thành, thanh âm hơi trầm trọng nói.
Khi gia chủ Thủy gia nói xong, gia chủ Hỏa gia lại thở dài tiếp
tục nói, “Hai nhà đơn giản nhất các ngươi đã biết, về phần biển bắc hoa
gia kia, chúng ta biết cũng không nhiều, gia tộc này cực kỳ thần bí,
thậm chí không quan hệ cùng Âu Dương gia và Vụ Ảnh gia, nhưng dù như
thế, thực lực vẫn khiến không ít người e sợ!”
Nghe xong, bọn tiểu bối đều cảm thấy tri thức được mở rộng, thì
ra trên Di Thất đại lục còn có ẩn gia, hơn nữa thực lực làm cho người ta không thể khinh thường, điều này sao có thể không làm cho người ta ngạc nhiên.
Cũng lúc này trong nam lĩnh Âu Dương gia phát sinh một việc.
“Âu Dương Khinh Tư! Ngươi đừng ỷ vào thân phận của mình mà luôn
khi dễ đệ tử không được sủng ái trong gia tộc! Ngươi có biết ngươi như
vậy có bao nhiêu dơ bẩn không? !”, một đạo âm thanh nữ nhi thanh thúy
phẫn nộ vang lên.
Nữ tử ngày ấy từng xuất hiện tại Vân tông, được sủng ái nhất Âu
Dương thế giam – Âu Dương Khinh Tư mở miệng nói, “Âu Dương Khinh Thiển!
Ngươi đừng xen vào việc của người khác, cẩn thận ta cho ngươi chịu không nổi đấy! Cho dù ta khi dễ nàng thì sao, dám làm bẩn váy ta, không phải
là không muốn sống sao!”
“Ngươi! Chẳng qua là một cái váy thôi! Ngươi ra tay với nàng như vậy, nàng sẽ chết! Nói như thế nào nàng cũng là người Âu Dương gia
chúng ta, ngươi sao lại có thể hạ độc thủ như thế!”, nữ âm phẫn nộ này
tràn ngập trong hậu viện rách mướp.
Thân ảnh trên người tràn đầy vết máu, bị đánh cho máu tươi đầm
đìa cuộn mình ở một góc không dám nhúc nhích kia, sợ Âu Dương Khinh Tư
lại xuống tay với nàng, bộ dáng làm cho người ta đau lòng không thôi.
“Ý của ngươi là ta thực ác độc sao? Âu Dương Khinh Thiển, ngươi
ngạc nhiên sao? Loại chuyện này ở trong đại gia tộc như chúng ta mỗi
ngày phát sinh bao nhiêu! Người tốt có thể làm bao lâu? Ta không thu
thập ngươi đã là nể tình ngươi với ta là cùng cha sinh ra, đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”, hạnh mâu của Âu Dương Khinh Tư
hung hăng trừng Âu Dương Khinh Thiển.
“Ngươi! Ngươi không sợ ta đi nói cho phụ thân đại nhân sao?”, có lẽ là quá tức giận, nàng kia mới mở miệng nói.
Nghe vậy con ngươi Âu Dương Khinh Tư trở nên hung ác, sau lại
ghen ghét nhìn nữ tử đối diện này, chỉ thấy nàng kia mặt mày như họa,
môi nhỏ đỏ hồng, ôn nhu tinh tế nói không nên lời, một thân váy xanh
biếc nói không nên lời không linh khinh dật, thật sự là một giai nhân mỹ mạo.
Vốn dĩ Âu Dương Khinh Tư xinh đẹp không thua nàng, chỉ là hơi
thở trần tục cũng lệ khí ẩn chứa quanh thân khiến cho vẻ đẹp trên khuôn
mặt của nàng bị che khuất, so ra kém Âu Dương Khinh Thiển trước mặt nàng một chút.
Âu Dương Khinh Tư chán ghét Âu Dương Khinh Thiển thực lực kém
nàng nhưng lại đẹp hơn nàng. Càng chán ghét hơn chính là quanh thân nàng ta ngưng tụ khí chất tiên linh, vì sao ở cùng nàng ta, nàng luôn không
vui như thế, thật sự là người làm cho người ta ghê tởm, nhưng là phụ
thân đại nhân lại sủng ái nàng ta. Bất quá cũng chỉ là một nữ nhi tiểu
thiếp sinh ra mà thôi, còn vọng tưởng tranh đoạt với con chính thất như
nàng, quả thực là si tâm vọng tưởng!
“Hừ, vậy ngươi liền đi nói cho phụ thân đi, ta một chút cũng
không ngại! Để xem phụ thân đại nhân giúp ngươi hay là giúp ta! Đừng
quên, nếu hôm nay phụ thận không trừng phạt ta, như vậy nha đầu chết
tiệt kia, ta nhất định phải hảo hảo thu thập nàng!”, Âu Dương Khinh Tư
nhìn Âu Dương Khinh Thiển tức giận nói, rồi lại lập tức hung tợn nhìn nữ tử cuộn mình ở góc tường thương tích đầy người kia.
Nghe vậy Âu Dương Khinh Thiển mới nhíu mi, nhìn Âu Dương Khinh
Tư mặt dày không ai bì nổi mặt, không khỏi thở dài trong lòng, vì sao
nàng cùng tỷ tỷ này một chút cũng không giống?
“Nhị tiểu thư, Nhị tiểu thư, cảm ơn ngươi, ta không sao, ngươi
đừng quản ta, ngươi trăm ngàn không cần đi nói với gia chủ!”, đúng lúc
này nha đầu cuộn mình kia đột nhiên đứng dậy nói với Âu Dương Khinh
Thiển, thanh âm tràn đầy lo lắng.
Âu Dương Khinh Tư chính là người danh chính ngôn thuận nhất Âu
Dương gia được chọn làm thiếu chủ, nhưng Âu Dương Khinh Thiển cũng không kém, nếu bởi vì nàng mà lớn chuyện, vậy thật là không đáng !
Nghe vậy Âu Dương Khinh Thiển nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nói với
nàng kia, “Như vậy đi, ngươi theo ta hồi biệt viện của ta bôi thuốc”,
nói xong liền cũng không chút bận tâm nâng nàng kia đi về viện của mình, từ đầu tới đuôi cũng không liếc mắt nhìn Âu Dương Khinh Tư một cái.
Âu Dương Khinh Tư nhìn bóng dáng Âu Dương Khinh Thiển, không
khỏi cười lạnh ra tiếng, bất quá chỉ là thứ nữ mà thôi, còn tưởng mình
là phượng hoàng, giả thiện lương cái gì chứ! Hừ.
Lập tức xoay người đi về phía viện của mình, đi tới liền thấy
được hoa mai kia mờ mịt trong tuyết lớn, suy nghĩ không khỏi phiêu
chuyển đến chuyện lúc đó ở Vân tông, trong đầu lại hiện lên hình ảnh
Liệt Hỏa Kình Thương kia, bá khí lãnh liệt tựa như thần…
Khuôn mặt vốn kiêu hoành ương ngạnh, âm ngoan thủ lạt có vẻ tiểu nữ nhân rất nhiều, thị nữ phía sau nàng nhìn thấy vậy không khỏi quá sợ hãi.
Một phương khác, một nhà U Tà ăn cơm vừa làm cho người ta vui
lại vừa làm cho người ta trầm trọng, sau khi ăn xong tất cả mọi người
trở về phòng nghỉ ngơi, cũng muốn nghĩ cách làm thế nào đấu với ẩn gia.
Mặc Thần cùng Mặc Hàn bị Hỏa Uyển Hinh cùng Thủy Linh Lung ôm
đi, U Tà cùng Liệt Hỏa Kình Thương trở về phòng, sắc mặt hai người đều
có chút ngưng trọng, vốn tưởng rằng ẩn gia bất quá là thế lực một phương có vẻ hơi lớn thôi, thật không ngờ trong đó còn có nhiều ẩn tình như
vậy.
“Được rồi Tà Nhi, không nên nghĩ nhiều, mặc kệ như thế nào, đều
có ta ở đây”, Liệt Hỏa Kình Thương suy nghĩ một lát sau khôi phục sắc
mặt, nhìn U Tà nhíu lại mày liễu không khỏi từ tính ôn nhu nói.
Nghe vậy U Tà mới buông mày liễu, gợi lên khóe môi cười với Liệt Hỏa Kình Thương, những nghĩ tới cái gì đó, “Đúng rồi Thương, Vụ Ảnh Vô
Danh tiền bối để lại cho chàng là cái gì vậy? Chàng có xem chưa?”
Liệt Hỏa Kình Thương lúc này mới nhớ tới túi gấm trong lòng
mình, liền lấy ra đặt ở trong tay U Tà, “Là cái này, Vụ Ảnh Khuynh Thành nói, năm đó Vụ Ảnh Vô Danh tiền bối giao cho hắn cái túi gấm này” .
Nhìn túi gấm trong tay, U Tà cởi bỏ dây thừng, chỉ thấy trong túi gấm để tấm da dê!
U Tà cùng Liệt Hỏa Kình Thương nhìn tấm da dê, không biết vì sao tâm tình nói không rõ là cảm giác gì, U Tà đem tấm da dê lấy ra, sau
khi trải ra mặt trên chỉ viết tám chữ! Mà tám chữ này trong đó có một
chữ “Về”, giờ phút này còn đặt trong vòng tay ngọc lưu ly của U Tà!
Nhìn tám chữ trên tấm da dê kia, đồng tử U Tà cùng Liệt Hỏa Kình Thương đều hung hăng co rụt, mà tâm U Tà lại không ức chế được bang
bang đập mạnh, có lẽ người khác xem không hiểu, nhưng mà nàng đến từ thế kỷ hai mươi mốt, sao có thể không biết!
Bí mật xuyên qua thời không, đế vương đế hậu của Trinh Thiên đế quốc, bí bát bảo thực đồ!