Học Viên King Và Queen
Chương 14: Khảo sát thực tế.
Môn khoa học ở
trường này khác hẳn những trường khác, không đi vào nhà kính hay nhà thí nghiệm của trường để nghiên cứu mà lập hẳn một đội ngũ giáo viên để đưa các em tới tận nơi, lấy được mẫu thí nghiệm rồi tự mình nghiên cứu,
thầy cô chỉ đi theo giám sát, không đụng tay hay chỉ cho bất cứ thứ gì.
Bên này chương trình học cũng không giống bình thường vì đây là trường
cao cấp, học lực từng học viên dĩ nhiên là cao ngút trời, không thể học
những chương trình học bình thường được.
Hôm nay nhà trường mới thông báo là sẽ tổ chức một buổi đi núi, có thể
sẽ kéo dài mấy ngày, để tìm cây gì mà “Sa Mộc Thảo” (ta chém đấy, không
có thật đâu). Rồi phải tự mình nghĩ cách lấy được cây đó về nhưng vẫn
giữ cho nó sống sót sau 24 giờ bị bứt khỏi rễ. Ai cũng chưa từng nghe về loại cây này bao giờ, lại càng không biết cách nhận dạng, nói chi tới
chăm sóc.
Vì bắt buộc nên mọi người đều ngậm ngùi, cứ coi như là buổi cắm trại trên núi đi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Sáng hôm đó~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Nhà trường hôm nay cho mặc tự do nên Ha Rim mặc một cái quần thun màu
đen có thể co dãn, áo thun trắng ở trong, áo khoác mỏng màu hồng ở
ngoài, lưng đeo balo, mang giày thể thao, đúng chất dân chuyên nghiệp đi leo núi. Ba người kia cũng mang y vậy, nhưng khác màu. Ji Wook màu xanh da trời, Dong Won màu đen, Jong Gun màu nâu.
Bốn người tụ tập
vào một góc của cổng trường, họ luôn tách biệt so với mọi người nên ai
cũng biết điều mà không sáp tới gần. Jae Mi bước xuống xe ô tô, chạy vội tới chỗ Ji Wook, mặc bộ đồ thể thao y chang bốn người kia nhưng lại là
màu trắng, vẫn đeo cái kính như vậy. Sau khi hỏi thăm vài câu xong, năm
người lại bắt đầu im lặng. Jae Mi liếc mắt qua phía bên kia, nghiêng đầu hỏi Ji Wook, tay kéo vạt áo cậu:
_Người kia…..là ai
vậy? Mình chưa thấy bao giờ? Trong trường học sinh rất nhiều, không
thấy, không đụng mặt cũng là chuyện tất nhiên nhưng cô nghĩ người xinh
đẹp vậy chắc cũng phải nổi bật chứ?
Nghe nói vậy cả
bốn người đều quay đầu sang hướng Jae Mi nhìn. Khóe miệng Dong Won giật
giật, liếc mắt sang Jong Gun. Ha Rim nhìn một cách nghiêm túc, hơi nhíu
mi.
Bên kia cả đám ba người con gái ở giữa, những
người con trai xum quanh luôn khen ngợi không ngớt miệng. Rae Ah mặc
quần jean rách, áo crop top, giày cao gót, còn đem theo cái vali màu
hồng to đùng. Hae Mi thì mặc quần jean màu trắng ngắn, đeo theo balo màu đen, mặc áo phông, mang giày thể thao, ít nhất Hae Mi có vẻ được nhất
trong ba người con gái. Người còn lại, ừm, có vẻ chẳng có chút hiểu biết gì về leo núi cả. Người còn lại cũng giống như Rae Ah, mang váy đầm xòe hoa, chân thì mang giày cao gót cao chót vót, đem theo một cái balo nhỏ nhỏ xinh xinh sau lưng và hai cái vali to đùng theo mình. Không biết họ đi leo núi hay đi trình diễn thời trang nữa?
Mà quan
trọng hơn, cái người không có chút hiểu biết gì về leo núi kia lại chính là Ha Na (!?), không hiểu từ khi nào lại quấn quýt bên cạnh Rae Ah như
hình với bóng. Trừ những ngày vắng mặt kia, sau bữa tiệc thì hầu như đều bên cạnh Rae Ah cả, không rời nửa bước. Phong cách cũng khác xưa, có
vài phần kiêu ngạo và chảnh chọe hơn, bắt đầu đeo trang sức và ăn nói
khó nghe, hay móc mỉa người khác. Đi học thì luôn son phấn, giày cao
gót. Khác hẳn với hình tượng thục nữ ngoan hiền yếu đuối trước kia.
Thấy cả bốn người đều nhìn về phía đó, không ai trả lời mình, Jae Mi kéo tay Ji Wook, nói:
_Ê, mấy cậu bị gì vậy? Sao không nói câu nào?
_Hở?- Ji Wook giật mình, quay lại- À, người đó tên Ha Na, hai người kia chắc cậu cũng biết rồi.
_Học sinh mới à? Sao mình chưa thấy lần nào?
_Không phải, hình như mấy ngày trước là nghỉ học thì phải?
_À…
Vừa kết thúc cuộc đối thoại cũng là lúc ba bốn cái xe buýt dừng trước
cổng trường. Ha Rim đi trước, bước vào từ cửa sau của xe, Jong Gun với
Dong Won cũng đi theo, riêng Ji Wook và Jae Mi lại chuồn đi ngồi đằng
trước cùng nhau. Ha Rim thấy Jae Mi lôi kéo tay Ji Wook đi đến chỗ dành
cho hai người ngồi, cũng không nói gì. Ha Rim ngồi cuối hàng của xe, mà
cuối hàng chỉ có 4 chỗ. Jong Gun bị đẩy ra ngoài cùng, đến Dong Won, sau đó là Ha Rim. Còn một chỗ trống nhưng mọi người đã lên đầy đủ, chẳng ai thèm đi về phía Ha Rim để ngồi. Lúc Ha Rim đang cảm thấy thoải mái vì
có thể ngồi bên cửa sổ thì có người đặt mông ngồi xuống bên cạnh.
Dong Won và Jong Gun nhìn qua, mắt đột nhiên trợn tròn lên, không chỉ
mình hai cậu mà ai trong xe buýt này cũng phải ngạc nhiên. Ngồi bên cạnh Ha Rim là Soo Hwa (!?). Cậu không thèm để tâm tới ánh mắt chán ghét như tên lửa của Ha Rim và ánh mắt khó chịu của Dong Won và Jong Gun. Soo
Hwa liếc mắt một cái, tất cả những học sinh đang quay xuống đều nghiêm
chỉnh quay đầu lên, một chút cũng không dám liếc.
Ha
Rim định lên tiếng không cho cậu ngồi ở đây thì cánh cửa xe buýt cũng
đóng lại, thầy cô bước lên xe, cô đành ngậm ngùi. Thầy cô đứng giữa
chiếc xe, xe bắt đầu di chuyển, thầy cô cầm cái loa lên, thông báo.
_Chúng ta sẽ đến dưới chân núi xa xa kia, các em sẽ tự mình tìm đường
leo lên núi, rồi tự mình tìm “Sa Mộc Thảo”, nhưng mấy em đừng quá lo
lắng. Nếu các em đi đúng đường, tự nhiên sẽ có chỉ dẫn, nếu lạc thì mọi
người cứ cầm cái kèn này thổi thật to vào, dưới chân núi cũng có thể
nghe thấy. Không tìm được hay tìm được cũng phải xuống núi trước trời
tối. Ai tìm được thì có thể nghỉ ngơi dưới chân núi chờ các bạn khác.
_Vậy chúng ta nghỉ ở đâu ạ? Một bạn học sinh giơ tay hỏi
_Dưới chân núi có một nhà trọ, còn có suối nước nóng nữa, chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở đó.
_Oa!!!!!!
Cả xe buýt tràn ngập tiếng reo hò. Ha Rim cũng chỉ nhếch môi một cái,
như cười như không, cô đeo tai nghe lên, dựa vào vai Dong Won ngủ, ôm
lấy một bên tay của Dong Won làm gối ôm để ngủ, người dựa hẳn vào cậu.
Soo Hwa liếc mắt, bất giác có cảm giác khó chịu. Cậu không biết cái cảm giác này từ đâu mà có, thật kì lạ. Không biết từ bao giờ cậu lại coi Ha Rim là thứ gì đó đẹp đẽ để ngắm nhìn hoài không chán, thấy cô bị thương thì khó chịu, thấy cô bị người khác chửi mắng cũng khó chịu, thấy cô
thân thiết với người khác cũng khó chịu. Cậu nghiến răng, muốn đẩy Dong
Won ra, nhưng không được, phải thật bình tĩnh. Soo Hwa quay đầu ra ngoài cửa sổ, bình ổn lại tâm trạng.
Dong Won quay đầu, cậu thấy hết những biểu hiện đó của Soo Hwa nhưng cũng không tỏ thái độ gì, cụp mắt xuống, ánh mắt đăm chiêu.
Sau một tiếng
thì xe buýt cũng tới nơi, từng người bước xuống theo trật tự, xếp theo
một hàng ngang, xếp thành 4,5 hàng như thế. Sau khi nghe hiệu lệnh xuất phát của thầy cô, nhiều người hào hứng hăng hái lên đường, còn vài
người thì lại hết than thở đến ngửa mặt kêu trời. Điển hình là Rae Ah,
cô hết kêu la tới tức giận, mang đôi giày cao vút thế này thì leo làm
sao được? Cô lại mắc bệnh tiểu thư, để chân đất thì càng không, ai thấy
Rae Ah cũng phải tránh xa mấy mét, đề phòng cô nổi điên tịch thu giày
của họ. Rae Ah bèn tức giận giậm chân nghiến răng đi.
Ha Na đứng bên cạnh liếc mắt qua, khinh thường, khẽ nhếch môi rồi lại
trở về vẻ mặt nịnh nọt, nhẹ giọng khuyên bảo Rae Ah. Hae Mi ngồi xuống
thắt dây giày, ngước mắt lên nhìn Ha Na, vẻ mặt phức tạp.
Rồi thì mọi người cũng im lặng mà men theo những lối nhỏ để đi, đường
đi càng ngày càng dốc, mọi người bắt đầu cầm theo những nhánh cây nhặt
bên đường để chống đỡ. Suốt 2 tiếng đồng hồ vẫn đi lẩn quẩn trong rừng,
chỉ dẫn thì chẳng thấy đâu, mọi người bắt đầu sốt ruột, ai cũng đổ mồ
hôi đầy người. Sau 15 phút nữa, mọi người đứng trước ngã rẽ, có 3 lối
rẽ, mọi người nhìn nhau,nên đi đường nào đây?
Bàn đi
bàn lại, sau cùng chia đội để đi. Đội Ha Rim đi về phía tay phải. Cũng
chỉ mới bước được vài bước, Rae Ah đã ngồi bệch xuống, xoa xoa mắt cá
chân, nó đã u lên một cục to, cô la hét:
_Không đi nữa, tôi bỏ cuộc, mấy người mau đem tôi xuống đi, tôi muốn về nhà!!!!!!!!!!
_Thôi đi, không ai rảnh mà để ý tới bệnh tiểu thư của cô đâu, đừng
nhiều lời, đứng lên mà đi. Dong Won nhíu mày, nếu không phải cô ta đi
cùng đội với cậu, cậu đã bỏ cô ta từ lâu rồi, cái trò bốc thăm chết
tiệt!
_Cậu không thấy tôi bị đau chân hay sao? Đi thêm nữa chắc tôi chết quá! Rae Ah gân cổ lên cãi.
_Ai bảo mang giày cao gót làm gì, đồ tiểu thư, cô nghĩ đi leo núi là đi trình diễn thời trang đấy à? Còn mặc cái loại đồ…..chậc chậc. Jong Gun
lắc đầu, nhếch môi khinh thường.
Rae Ah tức đến tím
mặt nhưng cũng không nói gì, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay. Ha Na
đứng bên cạnh, rất muốn lên tiếng mắng Rae Ah như mấy người kia nhưng cô không thể, huống chi cô cũng mặc loại đồ giống cô ta, đành nhịn xuống.
Jae Mi thấy tình hình có vẻ căng thẳng, đành lên tiếng:
_Chắc nãy giờ mọi người đi cũng mệt rồi, cứ nghỉ ngơi đi, đường ngày
càng dốc, phải dưỡng sức mà còn đi tiếp. Còn cô, Rae Ah, nếu không muốn
bị chặt luôn đôi chân đó thì đừng mang giày nữa. Mắt Jae Mi lóe sáng,
đôi mắt sau cặp kính như phóng vô số tia lửa điện lên người Rae Ah, làm
một người tự đại như cô ta cũng phải rụt lại vì sợ, đôi mắt à không cặp
kính đó đúng là kì diệu mà.
_Thôi được rồi, vậy ngồi xuống nghỉ một lát đi. Ji Wook ngồi lên thân cây bị đổ xuống bên đường, vỗ vào thân cây.
Ha Rim thả cây gậy ra, bỏ balo xuống, ngồi vào thân cây, im lặng mà lấy nước ra uống. Mọi người cũng lần lượt ngồi xuống, không gian chìm trong sự yên lặng.
Nghỉ ngơi xong xuôi, mọi người tiếp
tục lên đường, Rae Ah đành ngậm ngùi bỏ đôi giày cao vót kia, đành đi
với cái chân không. Soo Hwa đi ngang với Ha Rim, lâu lâu lại liếc mắt
sang một lần,cô cũng liếc qua rồi lại nhìn đường phía trước đi tiếp. Soo Hwa nhún nhún vai, lại ngó xung quanh, lại phát hiện ra một tờ giấy
được gắn ở trên thân cây, tờ giấy được đính bằng gim, lại dán quá tầm
với nên không thể đọc được, chữ lại nhỏ. Mọi người bu xung quanh thân
cây, nhìn từ trên xuống dưới. Dong Won thử nhảy lên nhưng cũng không
chạm tới được. Jong Gun nhìn nhìn xung quanh, cũng không có thứ gì có
thể trèo lên được, nhìn sang Ha Rim rồi nói:
_Ha Rim này, hay là để mình cõng cậu lên nhé?
Cô nhìn sang, chuẩn bị gật đầu thì Soo Hwa chen vào:
_Hay để tôi cõng cậu ấy cho.
Mọi người liền dừng ngay hoạt động của mình,Rae Ah trừng mắt há miệng, ngạc nhiên không nói nên lời.
_Không phải cậu là đại thiếu gia “lá ngọc cành vàng” hay sao? Làm sao
để cậu làm việc này được chứ? Jong Gun cười, cứ nghĩ Soo Hwa là đang nói đùa.
_Trong đây cũng chỉ có tôi cao nhất, để tôi làm chuyện này là được, cái gì mà “đại thiếu gia” ở đây?
_Vậy để cho Jae Mi lên đi, dù sao cậu ấy cũng cao nhất trong đám con gái. Dong Won chỉ tay sang Jae Mi.
Jae Mi tự lấy tay chỉ mình, vẻ mặt không tin nhìn Ji Wook. Rồi đột
nhiên cô rùng mình một cái, vẻ mặt của Ji Wook thật là đáng sợ, không
hiểu sao lại làm cho cô cảm thấy rùng mình, cô không biết vì điều gì rối rít xua tay:
_Không không được, mình bị sợ độ cao, lên đó mình nhất định sẽ ngất mất.
Ji Wook nghe câu trả lời của cô xong, vẻ mặt dịu đi phần nào, Jae Mi âm thầm lè lưỡi, bộ mình làm sai chuyện gì à?
_Cứ lên nhanh đi, Ha Rim là người cao thứ hai mà, với chiều cao của hai người nhất định là lấy được rồi, đừng có bắt ngày mai lại phải trèo lên đây lần nữa, mệt lắm đấy. Ha Na lên tiếng.
Mọi người
không có ai phản đối, Soo Hwa bỏ balo mình sang một bên, Ha Rim cũng bỏ
sang một bên. Soo Hwa ngồi xổm xuống, Ha Rim vòng hai chân của mình qua
đầu cậu, Dong Won phải chạy lại đỡ, cô mới ngồi lại đàng hoàng được. Soo Hwa bắt đầu đứng lên, độ cao cộng thêm không có gì để chống đỡ làm cho
Ha Rim hoảng sợ, bấu tay vào tóc của Soo Hwa. Cậu tiến lại gần thân cây, Ha Rim vươn tay ra một cái là có thể lấy dễ dàng, cô đọc nó, sau một
lúc ngồi trên cổ Soo Hwa mà ngốc lăng ra đó.Rae Ah suốt ruột, muốn coi
trong đó viết gì, đành giật giật quần của Ha Rim:
_Mau leo xuống, trong đó viết cái gì?
Ha Rim liếc Rae Ah, vỗ vỗ vai Soo Hwa, cậu lần nữa ngồi xổm xuống, Ha Rim leo xuống, đưa giấy cho mọi người xem:
“Máu lan tỏa, từng giọt chảy róc rách”
Cái gì thế này? “Máu”!? Câu đố!?
_Máu lan tỏa!? Là cái gì!? Jae Mi giương đôi mắt khó hiểu ra, quay sang nhìn Ji Wook
_Ai biết!? Cậu cũng không biết.
_Mình nghĩ tạm thời đừng đi đâu cả, chỉ có một cái chỉ dẫn duy nhất,
trời cũng ngả trưa rồi, nên nghỉ ngơi và suy nghĩ thử đáp án đi. Soo Hwa giật lại tờ giấy, phe phẩy giữa không trung.
_Cậu ấy
nói cũng có lí, giờ đi nữa không chừng lại lạc đường. Dong Won gật gật
đầu, tuy không ưa Soo Hwa nhưng cậu biết Soo Hwa nói đúng.
Lại một lần nữa ngồi xuống, hết người này tới người khác đi qua đi lại
tới chóng mặt nhưng cũng không nghĩ ra được cái gì? Máu!? Sao lại có máu ở đây!? Chẳng lẽ có ai bị thương à!? Còn nữa ,”róc rách”!? Máu sao lại
chảy róc rách được nhỉ!?
Suy nghĩ được một lúc, mọi
người lại thấy đói bụng, thì ra đã quá trưa rồi mà ai cũng chưa có ăn
một miếng cơm nào vào bụng, đói tới cồn cào. Mọi người lôi ra mấy hộp
cơm, ngồi một bên ăn. Rae Ah cũng không có ngốc tới nổi không đem cơm,
lấy hộp cơm đầy đủ “sơn hào hải vị” của mình ra nhấm nháp. Sau bữa trưa
lại bắt đầu suy nghĩ, hết bứt lá tới bứt tóc nhưng cũng chưa có manh mối gì.
Trời dần chuyển thành một cam sậm, mọi người
bắt đầu chán nản, Rae Ah sắp có dấu hiệu chịu không nổi mà bùng nổ. Ha
Na khinh thường hừ một tiếng lại phát hiện cái cổ khô rát không có chút
nước, cô liền lấy ra chai nước bự chảng chuẩn bị ở nhà ra uống, ngửa đầu đem toàn bộ nước đổ vào cổ, cô cũng dễ chịu không ít. Đang định đóng
nắp lại, Ha Na đang đi lại thúc vào người Ha Rim làm cái nắp đang ở
trong tay văng xuống đất, nước cũng bị rơi ra ngoài ít nhiều.
Ha Rim chỉ ngước mắt lên nhìn Ha Na một cái, nhíu mi một cái khó chịu
nhưng cũng không nói gì, cúi người nhặt cái nắp rồi lại đưa bình nước
tới trước mặt, định xem thử còn bao nhiêu trong đó, leo núi mà không có
nước uống thì có mà chết. Cô ngó mắt xuống xem, ánh sáng của hoàng hôn
rọi lên người của cô, tăng thêm vẻ rực rỡ cùng kiều diễm của cô nhưng Ha Rim lại không quan tâm lắm, điều cô quan tâm là trong bình nước của cô
là………máu!?