Tiểu Nam và Tiểu Bắc
dẫn theo 3 thị vệ đứng sau lưng, cảnh giác nhìn bốn phía, ''những người
không có nhiệm vụ'' tùy thời chuẩn bị ngăn cản mưu toan đến gần chủ tử.
Sau khi đế hậu hồi cung, trực tiếp đi Long phong cư để nghỉ ngơi, tiệc rượi chưa chính thức bắt đầu thì sẽ không xuất hiện.
Cái an bài này là để cho Đế TUấn và các đại gia khuê tú có cơ hội tiếp xúc
gần gũi, để lựa chọn nữ tử thích hợp giữ lại bên người.
Linh Đế một phen khổ tâm nhưng lại không mang đến hiệu quả.
Lăng Không nhấp một hớp rượi, mắt phượng quét một vòng, ánh vàng son trong
cung, vượt qua tưởng tượng của nàng, đập vào mắt, vô số ánh mắt mập mờ
không rõ, hướng đến nàng và Đế Tuấn, ánh mắt như đâm xuyên qua nàng, lại còn hóa thành vạn sợi tơ, dây dưa quấn quanh bốn phía.
Đáng
tiếc, phu quân mặt oa nhi nhà nàng có sắc mặt thối, thu lại nụ cười ôn
hòa ngày thường, nếu không phải dưới bàn hắn nắm thật chặt tay của nàng, vuốt ve ngón tay, an ủi sự bất an của nàng, nàng thật sự sẽ cho rằng
người ngồi cạnh nàng là người xa lạ.
Đây là Tiêu Trúc nàng chưa gặp qua.
Nàng ngồi bên cạnh, chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt trong suốt sóng sánh, trắng đen rõ ràng, vừa to vừa tròn, lại nhanh chóng làm lạnh ánh sáng quỷ
quyệt.
Hình như ở đâu cũng có thật nhiều tính toán.
''Hừ,
ngươi cũng rất được hoan nghênh đấy.'' Không biết tại sao, đột nhiên
Lăng KHông lại muốn cười, ''Phu quân, có rất nhiều nữ tử xinh đẹp đang
nhìn chàng đấy, chàng xem, một, hai, ba,...''
Một miếng sủi cảo
bay thẳng vào miệng của nàng, đem lời nói hắn không thích nghe chặn
lại, hắn lại gần, môi mỏng hơi lạnh ngậm vào vành tai của nàng, nàng
không xỏ lỗ tai, cũng không đeo khuyên tai, cảm giác nóng bỏng thân mật
vô hạn, nhất thời làm cho dạ yến vô vị tăng thêm mấy phần vui vẻ mới mẻ.