Ông còn an bài những
cô nương cực kỳ xinh đẹp, xuất gia từ danh môn, đại gia khuê tú, kiêm
phong độ, lấy từng đứa ra cũng thích hợp làm thái tử phi, làm bạn bên
người tiểu cửu nhi.
Hiện tại, chỉ cần một cơ hội, khiến thái tử
tận mắt thấy phong thái tuyệt sắc của danh gia, nếu như đến lúc đó, hắn
còn không quên được nữ thích khách lai lịch không rõ kia, như vậy thu nó làm trắc phu cũng không sao.
Con trai yêu mến nhất, đáng giá để ông cho sự chăm sóc tốt nhất.
Chỉ là nữ nhân, ông nguyện ý, toàn thành cho lần động lòng đầu tiên của hắn.
Vậy mà, thái tử gia bướng bỉnh vẫn đứng tại chỗ, không nhúc nhích, "Phụ hoàng, ngài còn quên tuyên bố một chuyện khác."
Linh Đế nghi ngờ, không khỏi trầm mặc chốc lát, ông có quên cái gì không? Không thể nào?
Thoáng nhìn thấy sự nghi ngờ của hoàng thượng, quan tư lễ (quan hướng dẫn làm
lễ) bắt đầu luống cuống lật sách nhỏ trong tay, cầu nguyện trong lòng,
chỉ mong không cần sót mất đồ vật quan trọng nhất, nếu không hoàng
thượng và thái tử không lột da hắn là không được.
Xem qua một lần từ đầu đến đuôi, vẫn không phát hiện cạm bẫy, mồ hôi lạnh trong nháy
mắt, mấy người nhanh chóng hai mặt nhìn nhau, từ trên mặt đối phương
thấy vẻ sầu thảm tuyệt vọng, giống như kinh người.
"Cái gì?" Không thấy được sự nhắc nhở từ người khác, ông buồn bực không dứt.
"Phụ hoàng, ngài còn chưa tuyên bố chuyện khiến Lăng Không thành thái tử
phi.'' Hắn có ý tốt nhắc nhở, vẻ mặt bất đắc ý dễ khiến người khác sinh
ra vẻ đồng cảm.
Dĩ nhiên, đại đa số người vẫn cảm thấy vô cùng kỳ quái, không thấy hoàng thượng nói muốn gả thái tử cơ mà.
Linh Đế nghe được mắt trợn trắng lên, "Đế Tuấn, trường hợp này, không nên
tùy tiện nói giỡn, con muốn thái tử phi, phụ hoàng sẽ tìm một cô nương
tốt cho con, chỉ là, không phải hiện tại."