Cuối cùng nhìn đúng cơ hội, kéo nàng đi ‘ vận động ’.
Những cặp vợ chồng mới cưới nha, phóng túng nữa cũng sẽ không có người cười, mọi người hiểu.
Nàng không tiếp tục mang mặt nạ lên.
Thứ nhất là Tiêu Trúc mãnh liệt phản đối, nương tử của hắn khuynh quốc
khuynh thành, vì sao muốn núp dưới mặt nạ xấu xí bình thường, không để
cho người ngoài nhìn thì cũng thôi đi, ngay cả hắn đều nhìn không tới,
vậy cũng không tiếp thụ nổi.
Thứ hai là khuôn mặt này mặc dù chọc con mắt thiên hạ, cũng chưa có xuất hiện trên giang hồ, càng không lo
lắng có người tới gây lộn xộn ngày thanh lịnh của bọn họ.
Nàng rất nỗ lực có thói quen hơn một người ở bên cạnh.
Tiêu Trúc nhỏ hơn nàng, chăm sóc hắn cũng đã thành chuyện thiên kinh địa
nghĩa, nàng giống như các cô gái bình thường, học cây kim học sợi chỉ
may bộ đồ mới, đợi đến lúc hắn phải đi ra ngoài, sẽ đem canh bổ hầm cách thủy tốt nhất lên, căn giữ nhiệt độ, cố gắng đạt được hiệu quả tốt
nhất.
Vất vả như vậy, nếu có một ngày bị lấy hết.
Má của nàng đỏ một cái, nhổ một ngụm, trái tim nhảy loạn.
Cứ như vậy lập gia đình, thật là —— kỳ quái.
Cuối tháng bảy, hắn nói muốn đi xa nhà, học cách buôn bán của người ta.
Mộ Lăng Không muốn cùng đi, lại bị hắn cắt đứt ý niệm.
"Nương tử, Nam chủ Ngoại, Nữ chủ Nội, trách nhiệm của nàng là đem chuyện vụn
vặt trong nhà xử lý thỏa đáng, kiếm tiền thì giao cho vi phu là tốt
nhất.''
Hắn ưỡn ngực ngẩng đầu, cố làm bộ dạng thâm trầm, khuôn
mặt nhỏ nhắn hồn nhiên của đứa nhóc, quật cường mà kiên trì, làm cho
nàng không nhịn được bật cười.
Nhưng là, một khi cười ra tiếng,
Tiêu Trúc nhất định lại biết thẹn quá thành giận, sau đó dùng một loại
phương thức khác, hung hăng trừng phạt nàng, cho đến khi nàng hô to
không chịu nổi mới thôi.
Trải qua mấy tháng ở chung, giữa vợ chồng đã tìm được điểm cân bằng kỳ lạ.
Không cãi nhau, ngộ nhỡ thật sự có chuyện tranh chấp, cuối cùng cũng không
giải quyết được gì trong tình trạng vận động dữ dội, thở hổn hển.