Cho dù đổi một bộ y phục có cổ áo cao nhất cũng không che được vết hôn xanh tím loang lỗ ở trên cổ nàng.
Nhưng mà tên đầu sỏ tạo nên đang cúi đầu ngồi đối diện, mang một vẻ mặt vô tội, mang theo ba phần chột dạ.
“Đây là sao? Phu quân!” chỉ vào vết máu khiến người ta mặt đỏ tim đập trên
ga giường, Mộ Lăng Không nghiến răng nghiến lợi, gò má ủng hồng.
“Có lẽ là ………….. ngày hôm qua dùng lực quá mức nên làm bị thương nương tử
rồi.” hai tay cầm lấy nắm đấm nàng đang giơ lên kia, hắn nhân cơ hội hôn nhẹ lên mu bàn tay một cái rồi nhanh chóng bỏ ra trước kia Mộ Lăng
Không trừng mắt lần nữa, để tránh không cẩn thận chọc giận nương tử đang có tâm tình không tốt này.
“TIÊU TRÚC!!”Mộ Lăng Không đề cao
thanh âm, không đồng ý với lời bịa đặt của hắn, dùng lực quá mức? Loại
lý do đáng cười này muốn lấy ra để lười trẻ con sao?
“Nương tử,
ngươi nên gọi ta phu quân.” Hắn không sợ chết mà khẽ cãi lại, đôi mắt
đen nhánh loạn chuyển nhìn xung quanh, tiếp tục sát ngôn quan sắc.
“Ta hỏi ngươi, cái đêm chúng ta uống rượi kia, sau đó rốt cuộc phát sinh
chuyện gì? Có hay không …………………có hay không……….” Hồi tưởng lại tình cảnh nóng bỏng ngày hôm đó, Mộ Lăng Không không có mặt mũi nói tiếp, gò má
đỏ ửng.
“Có hay không hoan ái?” Hắn hảo tâm nhắc nhở.
Đáng tiếc lại gặp phải sự đàn áp tuyệt đối. “Câm miệng!”
“Lăng Không, ngươi muốn ta nói, lại kêu ta câm miệng, vi phu thực không biết
phải làm như thế nào.” Đáng thương hề hề rủ mắt xuống, sợi lông mi dài
rung rinh, dường như thật sự chịu phải ủy khuất rất lớn, đến một câu
cũng nói không ra lời.
“Đây rõ ràng là lạc hồng của trinh nữ.” Ấn đường của Mộ Lăng Không nhăn lại thành đoàn, hy vọng có thể nhờ vào đó
mà giảm bớt cảm giác đau nhói này, nàng thực sự là không có trải qua
loại sự tình này, nhưng không có nghĩa nàng là đồ ngốc, hoàn toàn không
hiểu gì.