Trời sáng, luồng ánh
sáng thứ nhất nhu hòa mà lành lạnh lan tỏa ở khắp nơi, huyệt đạo của
Tiêu Duy cũng tự động được giải trừ, oanh một tiếng, ngã nhào ra đất.
Theo sát, mấy người huynh đệ đang quỳ hoặc đang đứng cũng khôi phục tự do.
Lão nhị cười khổ xoa xoa khớp xương không chút cảm giác, nhỏ giọng thường
xót, ''Lão Đại cũng quá thần kì đi, nói là trời sáng, chính là trời
sáng, một hào một phân cũng không kém.''
Tiêu Duy Bạch lảo đảo
đứng lên, liền kéo túm lưng quần các người khác lôi ra ngoài, ''Dài dòng cái gì, còn không mau cút ra ngoài, đợi lát nữa lão đại tỉnh lại, khí
tức bộc phát liền cho mấy người chờ ở đây cả ngày.''
Cái uy hiếp này so với tất cả cái khác đề có tác dụng.
Danh tiếng Thất huynh đệ Tiêu gia Hoàng Đường Sơn thả vào giang hồ cũng chấn động, chỗ bọn họ vừa đi qua cũng không cần phải bán mặt.
Nói
trắng ra là đại khái không có người tin tưởng, một buổi sáng tại
đây, danh tiếng kia của bọn họ liền biến thành con chuột chạy qua
đường, cứ chạy tiếp đi.
Chỉ sợ người nào đó chạy chậm nhất bị cản lại, lại thành lang trụ (= cột đình) tới 8 canh giờ.
Lão đại độc ác.
Từ trước đến giờ nói được là làm được, kỷ luật nghiêm minh.
Vị gia này có khí phách quá hung ác, có thể không chọc, nên là đừng chọc là tốt hơn.
Khi Lăng Không tỉnh lại, Đế Tuấn đã rời giường, ăn mặc chỉnh tề, khoan thai ngồi bên bàn điểm tâm ăn sáng.
Thấy nàng mở mắt, vẫn còn ba phần mơ hồ, liền mở cửa cho Tiêu Nam đang đứng chờ bên ngoài đi vào, hầu hạ nàng đổi quần áo mới, thay đổi ăn mặc một lần, khôi phục bộ dáng nhẹ nhàng xinh đẹp.
''Phu nhân, ngoài
cửa có chút quà tặng người, bảy vị trại chủ khẩn cầu thuộc hạ, bọn họ
nói chút quà mọn, hy vọng người chớ ghét bỏ, nhất định phải nhận lấy.''
Mộ Lăng Không kinh ngạc ngước mắt :''Quà cho ta? Bọn họ quá khách khí, chỉ là, phu quân, vô công bất thụ lộc, ta không nên nhận, đúng không?''