Đời này kiếp này
không bỏ rơi ngươi, nếu ngươi cảm thấy uất ức, hoặc không nguyện ý gả
cho ta, ngươi có thể giết ta, xong hết mọi chuyện, coi như chuyện tối
qua chưa xảy ra."
Mười ngón tay nhanh chóng thành quyền.
Thân thể của Mộ Lăng Không thẳng như băng.
Giống như một con vật chờ tín hiệu xông lên bắt mồi, lúc nào cũng có thể nhào tới.
Tiêu Trúc đần độn đàng hoàng, cũng nhận ra sự nguy hiểm cất giấu.
CHỉ là hắn không hiểu, như thế nào đi dụ dỗ nàng.
Hai loại phương thức, đặt trước mặt nàng, vô luận nàng chọn cái gì hắn đều vui vẻ chịu đựng.
"Ngươi qua đây." Rốt cuộc, mặt nàng buông lỏng, vỗ cái ghế bên cạnh, cũng thuận kiện thu lại 'giương cung bạt kiếm.'.
Tiêu Trúc rất nghe lời, rũ đầu, lẳng lặng ngồi đối diện nàng, tất cả đều lấy bộ dạng của nàng làm chủ.
"Tiêu Trúc, ngươi cứu mạng của ta, phần ân tình này, ta mãi không quên, bây
giờ xảy ra chuyện, cũng không phải lỗi của mình ngươi...." Thanh âm của
nàng nhẹ nhàng, nàng thật sự đành chịu chứ biết làm sao đây, dù sao hắn
cũng nhỏ tuổi hơn nàng, tất cả đều trông cậy vào hắn, sợ là căn bản
không nhờ vả được thôi. "Nếu như chúng ta thành thân, ngươi sẽ phải hoàn tục, hơn nữa tương lai sẽ gặp phải không ít phiền toái, kẻ thù của ta
rất nhiều, lúc nào cũng bị người ta đuổi, kêu đánh kêu giết, sơ ý một
chút, cả mạng sống cũng không còn, hơn nữa, núi Thiếu Thất có mấy vị lão hòa thượng ngoan cô vô cùng, bọn họ sao cam lòng để ngươi, tiểu hòa
thượng ưu tú hoàn tục, cưới vợ đây?"
Con đường tương lai, giống như nhấp nhô khác thường, nàng nói được một nửa, tự mình cảm thấy đánh phải thịt thúi lắm.
Chênh lệch giữa hai bọn họ, thật không phải lớn bình thường nha.
Tiểu Hòa Thượng chợt ngước mắt, ánh mắt thẳng tắp nhìn nàng, nói vô cùng
nghiêm túc :"Lăng Không, ta sẽ bảo vệ ngươi, từ hôm nay trở đi, trừ phi
ta chết, nếu không không có ai có thể đả thương ngươi, có kiếm vụt đến
bên ngươi, ta không thể mang ngươi tránh thoát, liền sẽ che chở trước
người ngươi, dùng thân thể chặn lại, tuyệt đối không cho bất kỳ kẻ nào
đả thương tới một sợi tóc của ngươi trước mắt ta."