Đứng ở phía sau Mộ Lăng Không nghe ý tại ngôn ngoại, vươn bàn tay nhỏ bé ra, hung hăng nhéo một cái ở bên hông Đế Tuấn.
Nói ai keo kiệt đây ? Coi nàng là đồ ngốc sao, nghe không hiểu châm chọc ư ?
Đế Tuấn quay đầu lại, nhe răng nhếch miệng nói : “Nương tử, vi phu nói
mình hẹp hòi, chưa từng nói nàng keo kiệt, nàng không thể bởi vì trước
kia mình rất keo kiệt mà không cho vi phu thỉnh thoảng hẹp hòi một chút
sao?”
“Phi.” Phỉ nhổ hắn một ngụm, Mộ Lăng Không như kỳ tích khôi phục lại tâm tình đùa giỡn: “Còn không chuẩn bị cẩn thận nghênh địch,
không làm được như lời nói, phu thê chúng ta sẽ chấm dứt tại đây, không
phải chàng muốn một chục đứa nhỏ sao? Nếu chết rồi thì phải đi âm tào
địa phủ sinh đấy.”
“Vậy cũng không được.” Đế Tuấn vẻ mặt phớt
tỉnh lắc đầu một cái: “Địa phủ quá lạnh, đứa nhỏ sẽ bị gió rét, ở trên
nhân gian là được, nhân gian có núi có nước có sông, có hoa có cỏ có dã
thú, còn có mặt trời ấm áp…hắc hắc”
Huyền Minh nghe vậy nổi trận lôi đình.
Lấy võ công của hắn, muốn tránh không nghe cũng khó khăn.
Phu thê nhà người ta tâm tình, nghe vào trong tai hắn như dao găm cắt vào nơi mềm mại nhất của trái tim.
Từ trong ra ngoài, ngũ tạng lục phủ của hắn lật khuấy co rút không thôi.
Vì vậy không nhịn được quát lên một tiếng, chặn lại hai người ngày càng
càn rỡ đối bạch: “Đã chết đến nơi rồi còn có tâm tình liếc mắt đưa tình. Vị thiếu niên, Lăng Không là nữ nhân bổn tôn nhìn trúng từ nhỏ, tuyệt
đối không có khả năng tặng cho ngươi. Thức thời, nhanh chóng tạ tội
chết, cũng miễn cho bổn tôn phải động thủ, chịu những đau đớn vụn vặt
này.”
“Thúi lắm, lão tử tuổi còn lớn hơn ngươi, nói ai là thiếu niên hả?” Đế Tuấn không cần suy nghĩ, bộc phát nói tục.
Trên thực tế, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Huyền Minh, đã không ưa dáng vẻ cố
làm siêu nhiên của hắn. Đối phó với loại ưu nhã thỏa đáng này, loại
người vĩnh viễn giữ vững tư thái cao cao tại thượng, ngược lại dạng tiểu lưu manh nơi phố phường sẽ giải hận được.
Căm tức hắn vừa mới ép Lăng Không thiếu chút nữa đứt cổ tay, Đế Tuấn nơi nào còn có tâm tư lưu lại đường sống.