Một vò không đủ, lại muốn một vò, còn chưa đủ, gọi liên tiếp tên tiểu nhị kia.
Nàng chỉ nhớ tâm tình rất tốt, cùng Tiêu Trúc nói năng lộn xộn, sau đó hai người giống như đứa bé, cười không ngừng.
Đã lâu không có tâm tình tự tại buông lỏng được như này.
Tuân theo sư mệnh, một mình xông vào giang hồ, kẻ địch của nàng nhiều, bằng
hữu ít, một người cô đơn, vào nam ra bắc, cuộc sống trôi qua bừa bãi, cô độc.
Tiêu Trúc cứu nàng.
Còn không ngại phiền toái, hao phí công lực, giúp nàng chữa thương, nhân tiện tăng lên công lực cho nàng.
Không có mục đích, không cần nàng hồi báo.
Hắn quả thực là tiểu hòa thượng khả ái nhất trên đời này.
Mặc dù hắn rất biết phạm giới, ăn thịt uống rượu, không cố kỵ gì.
Chỉ là vậy thì thế nào đây?
Hắn chỉ không đè nén tính tình chân thực thôi, so với các người kia mang
tầng tầng mặt nạ giả, nói dối còn cho mình là quân tử, không biết mạnh
hơn bao nhiêu lần.
Nàng không hỏi thân phận chân thật của hắn,
hắn cũng không bức nàng nói ra bí mật đáy lòng, có món ngon, rượi ngon,
hai người đã vô cùng thỏa mãn.
Sau canh ba, trong quán dần dần
bình tĩnh lại, ngọn đèn dầu từng chiếc từng chiếc bị dập tắt, chỉ còn
lại 'mảnh trăng' treo ngoài ban đêm, xinh đẹp giống như cái khay bạc.
"Tiêu Trúc, về sau ngươi phải ngoan ngoãn nghe theo lời của ta, không cho khi dễ ta, càng không thể giống người xấu, tới tìm ta gây phiền toái, nếu
không ta liền đi núi Thiếu Thất tìm sư phụ của ngươi, nói cho ông ta
biết, ngươi uống rượu, ăn thịt, còn dám giết người, hắc hắc, phạm luật
nhiều như vậy, lúc đó ngươi thảm là chắc." Đầu và lưỡi của nàng đều lớn
rồi, con ngươi trong sáng híp lại thành một đường, một cánh tay cong,
nâng cằm, nhìn Tiêu Trúc cười khúc khích.
"Lăng Không, ta sẽ một
mực bảo vệ ngươi, ai khi dễ ngươi, ta giúp ngươi đánh hắn, ngươi nghĩ
khi dễ người nào, ta còn giúp ngươi đánh hắn, đến lúc đó, thiên hạ tuy
lớn, lại chỉ cho phép ngươi hoành hành ngang ngược, bộ dáng kia, nhất
định rất tốt đẹp, có đúng hay không?"