Đợi đến khi Đế Tuấn an bài Mộ Lăng Không trên xe ngựa, hoài niệm chuyện vừa xảy ra, Tiểu Nam xoay người rời đi, không lâu sau mang quần áo bị hai
vị chủ tử vất ở trong rừng, còn có vài món đồ trang sức trên đầu của
thái tử phi.
Trải qua một hồi sửa sang lại, xe ngựa rộng rãi
thoáng mát, thoải mái khác thường. Cho dù bốn năm người cùng ngồi ở bên
trong cũng không có vẻ chật chôi.
Mộ Lăng Không ngồi trên một tấm da hổ trắng như tuyết, hoa văn lộ ra khí thể vương giả. Cả người ở trên thật thoải mái.
“Tấm da hổ này được vi phu tự tay săn mà có. Hắc hắc, hôm nay mới biết đặt
nó dưới thân thể mềm mại của nương tử hợp đến cỡ nào.” Chậc chậc mấy
tiếng, Đế Tuấn hết sức vô liêm sỉ nói khoác: “Đây chính là chuẩn bị
trước cho nàng, đây là vi phu đã dự kiến trước.”
“Phi, mười năm trước chàng mới….” Lúng túng ngừng đề tài, Mộ Lăng Không không còn hơi sức để trừng, “Yêu nghiệt.”
Không sai, cũng bởi vì không nhìn ra tuổi sau gương mặt trẻ con kia, luôn khiến nàng quên mất tuổi thật của hắn.
Đế Tuấn không hề để ý, cố ý giả bộ tâm hồn bị đả thương: “Nương tử, nàng
không tin vi phu sao? Năm đó khi ta bắn chết con cọp này, thật sự nghĩ
tới một ngày kia tặng cho nương tử của mình.”
Mộ Lăng Không tin hắn mới là lạ.
Chẳng qua vì tránh cho hắn tiếp tục om sòm, nàng nói qua loa chuyển đề tài: “Chúng ta là đang về nhà sao?”
Đế Tuấn vừa mới phân phó cho Tiểu Bắc đánh xe lên đường.
Hắn liền tựa bên cạnh Mộ Lăng Không, ngón tay chơi đùa mái tóc dài của
nàng: “Vi phu thay đổi chủ ý rồi, tạm thời không về nhà. Trước mang
nương tử du ngoạn chung quanh, đem chuyện nên làm xử lý một lượt, tránh
cho tương lai bụng Lăng Không lớn lên lại không có thời gian xử trí, để
lại tiếc nuối.”