Những điều này làm nổi bật lên tính cách đáng quý của hắn.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của nàng không tự chủ được nhu hòa mấy phần, "Thương
thế của ta đã tốt lắm rồi, mấy ngày nay thật sự làm phiền toái tâm tư
của ngươi, về sau không cần nữa, ta tự mình có thể."
Môi hắn hiện lên ý cười, "Không cần khách khí như vậy nha, một cái nhấc tay thôi mà. Đúng rồi, Lăng Không, kế tiếp ngươi có tính toán gì ?"
"Không
phải ngươi có chuyện muốn đi Đại Đô sao? Ta đưa ngươi đi, sau đó, đi Tứ
Xuyên." Có qua có lại mới toại lòng nhau, nàng không phải cam nguyện
thua thiệt, Hồng môn tới chọc nàng trước,
nên suy tính đến hậu quả.
"Ngươi dẫn ta đi Đại Đô? Thật sự quá tốt, thật ra thì tiểu nạp còn đang nghĩ
phải làm sao thuyết phục được ngươi." Tiêu Trúc xem ra rất hưng phấn,
xoa xoa bàn tay, vỗ đùi, :"Lăng Không, ngươi yên tâm, có tiểu nạp ở đây, tuyệt đối không cho người khác khi dễ ngươi, đọn đường này, ta sẽ chăm
sóc ngươi thật tốt, đến Đại Đô, sẽ trẻ nên trắng trẻo mập mạp...."
Một nắm cơm lại xuất hiện, chặn lại cái miệng nhỏ nhắn đang lảm nhảm của hắn.
Hắn không hiểu nhìn nàng, không tiếng động ở hỏi thăm.
"Ta đói rồi, nhanh ăn cơm đi, tuổi ngươi còn nhỏ, dù võ công tốt, cũng là
ta chăm sóc ngươi mới đúng." Mộ Lăng Không thở dài mấy lần, gắp không
ngừng, đem thức ăn bầy tới trước mặt hắn, thức ăn cùng núi nhỏ cao như
nhau.
Mặt hắn cười cong cong, ôm lấy chén cơm, ăn mãnh liệt mấy
miếng to, mày râm của hắn nhếch lên, thấy nàng không chú ý tới mình, vì
vậy yên tâm to gan đem đũa mò đến đĩa sườn kho gần đấy....
"Tiêu
Trúc, ngươi là hòa thượng, ăn thịt không phạm giới sao?" Mộ Lăng Không
cười như không cười, mắt sáng nhìn hắn, đem cục thịt nhét vào miệng, hài lòng ăn liên tục.